sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 166 - 167 - 168 - 169 - 170

Bất quá, chiêu này đúng là hoàn hào!

Chỉ là tự mình làm chuyện tống tiền người khác như này thì cứ thấy thế nào ấy.

Ninh Tịch cắn cắn môi, nhớ đến toàn bộ những chuyện phát sinh đêm đó, cười lạnh một tiếng, hừ, bọn họ đều có thể làm ra những chuyện như thế, tại sao cô lại không thể?

Ninh Tịch đưa ra quyết định rất nhanh: "Được, anh gửi cho tôi đi, để tôi gửi cho Ninh Tuyết Lạc!"

"Không cần phiền phức như thế, để tôi gửi giúp cô, đảm bảo địa chỉ IP của cô không một ai có thể tra ra được."

Anh trong mắt Ninh Tịch lúc này không khác gì một vị thần: "Lục đại thần, tôi phát hiện kĩ năng này của anh thật nghịch thiên quá đi! Anh có nhận đồ đệ không?"

Ánh mắt sùng bái của Ninh Tịch khiến tâm trạng Lục Đình Kiêu rất tốt, anh liếc mắt nhẹ về phía cô: "Không nhận."

Vẻ mặt Ninh Tịch lập tức thay bằng vẻ thất vọng: "Ài..." Quả nhiên không nhận! Lục đại Boss bận trăm công ngàn việc sao có thể nhận học trò đây...

Lục Đình Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: "Muốn có kỹ năng này thì thật ra có một cách khác nhanh hơn."

"Cách gì, cách gì?" Ninh Tịch lập tức truy hỏi.

Lục Đình Kiêu: "Gả cho tôi." Gả cho anh rồi, tất cả mọi thứ của anh đều là của cô, cô còn cần học cái gì nữa?

"Khụ khụ khụ..." Suýt chút nữa Ninh Tịch bị sặc chết bởi chính nước bọt của mình.

Cách này không thể thừa nhận là cũng đúng...

Chẳng qua là... có phải cô lại bị thả thính đúng không?

Lục Đình Kiêu ngắm nhìn bộ dạng xoắn xuýt của cô, sau đó nói: "Đã nghĩ tới sau khi hủy hợp đồng thì đi công ty nào chưa?"

Ninh Tịch sờ cằm: "Cái này sao... vẫn còn đang suy nghĩ..."

Lục Đình Kiêu giống như lơ đãng nói: "Chờ sau khi cô được tẩy trắng thì nhân khí của cô có thể so với một nghệ sĩ hạng hai, đến lúc đó sẽ được công ty tầm tầm săn đón."

Ninh Tịch than thở: "Thật ra thì cũng phiền lắm, công ty nhỏ thì áp lực cạnh tranh nhỏ nhưng không tiến được xa, công ty lớn thì không có ô dù thì sao mà vào được? Tuy bây giờ nhìn tôi có vẻ hot vậy thôi, nhưng đều là do dựa vào scandal mà thành, ngay cả một tác phẩm đánh dấu sự nghiệp cũng không có... Ai da, Boss đại nhân có cao kiến gì chăng?"

Đối với những quyết định quan trọng, Ninh Tịch đã bắt đầu theo bản năng mà hỏi ý kiến Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu rót cho cô ly nước, sau đó trả lời: "Từ góc độ một người làm ăn như tôi, thì cô là một khoản đầu tư cực kì có tiềm lực phát triển, thế nên tất nhiên tôi hy vọng cô đầu quân cho Thịnh Thế."

Ninh Tịch nghe vậy trợn to hai mắt, thật lâu sau mới hoàn hồn: "Ách, ý của Boss đại nhân là ngài đích thân đào tôi về Thịnh Thế sao?"

Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Nói như thế cũng không sai, quả thật tôi rất muốn đào cô. Thế nào?"

Má ơi! Cái giọng này quá phạm quy rồi!

Ninh Tịch nuốt nước miếng, cố gắng ổn định trái tim đang mềm nhũn ra, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Nói thật ra thì, nếu lần này thuận lợi rời khỏi Tinh Huy thì công ty tôi muốn đầu quân nhất chính là Thịnh Thế. Thịnh Thế của hiện tại đã sớm vượt qua Tinh Huy, trở thành công ty giải trí tốt nhất, khả năng thăng tiến cũng là tốt nhất..."

Lục Đình Kiêu hài lòng gật đầu sau đó đưa tay về phía cô: "Như vậy thì... hợp tác vui vẻ."

"Hả?" Ninh Tịch đưa tay ra theo bản năng: "Hợp... hợp tác vui vẻ..."

Ớ... Tình huống gì đây, thế này là cô đã đạt được hợp đồng với Thịnh Thế?

Ngay cả đào nhân tài Đại ma vương cũng có thể đạt hiệu suất cao như vậy sao...

"Ách, chúng ta như vậy là đạt thành hợp tác rồi à?" Ninh Tịch vẫn có chút mơ hồ.

"Tôi coi trọng cô, cô cũng muốn về Thịnh Thế, hai ta lưỡng tình tương duyệt, có vấn đề gì sao?" Lục Đình Kiêu hỏi ngược lại.

"..." Lưỡng tình tương duyệt, dùng từ này...

(*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên có ý mới nhau)

Ninh Tịch tự nhận ra là cô hố ai thì hố nhưng chẳng thể nào hố được Lục Đình Kiêu, cho nên vẫn cực kì cẩn thận hỏi: "Anh không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao? Tôi cảm thấy khả năng gây chuyện của tôi không nhỏ đâu, nhỡ đâu về sau lại gây thêm phiền toái cho anh..."

"Nếu cô có thể tự mình xử lý tốt tất cả thì còn cần công ty làm gì? Đây chính là ý nghĩa tồn tại của tôi."

"Oh..." Ninh Tịch sờ sờ mũi. Mặc dù bình thường Đại ma vương tuy ít nói, nhưng một khi đã nói thì tuyệt đối đều là phun châu nhả ngọc, cô nói không lại anh.

Ninh Tịch do dự một hồi, cô ở Tinh Huy nhiều lần bị oan uổng, lúc này muốn hủy hợp đồng cũng là điều thường tình, sẽ không có bất cứ lời ra tiếng vào nào. Hơn nữa, cô có được chứng cứ trong tay, chuyện tẩy trắng cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên chắc là sẽ không gây phiền toái gì cho Lục Đình Kiêu thêm nữa.

Nghĩ như vậy cô mới an tâm.

"Boss đại nhân, vì báo đáp ơn tri ngộ* của anh, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho anh, sẽ không để anh thất vọng!" Ninh Tịch lập tức chứng minh cho ông chủ thấy sự tận tâm của mình.

Ít nhất là cô khá tự tin với thực lực hiện tại của mình!

Lục Đình Kiêu cong môi: "Ừ, tôi rất mong đợi."

Lúc này, di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên, người gọi tới là Ô Yêu Vương.

Trước đó, Giang Mục Dã đã nhiều lần gọi lỡ nhưng cô có quá nhiều chuyện cần xử lí, lại cộng thêm việc đột nhiên ngã bệnh nên vẫn chưa thể gọi lại cho anh ta.

Ninh Tịch cũng không ngại Lục Đình Kiêu, bắt máy luôn: "Này, Giang..."

Không đợi cô mở miệng, một tràng rít gào muốn thủng cả màng nhĩ đã truyền đến: "NINH TIỂU TỊCH, CON Mẹ NÓ, BÀ CHếT ở ĐÂU? CÓ BIếT LÀ BÀ Bị NGƯờI TA TRÉT THÀNH NGƯờI DA ĐEN RồI KHÔNG Hả?"

Giang Mục Dã chạy đến Lục gia tìm cô, kết quả quản gia lại bảo cô không có ở đấy, Lục Đình Kiêu cũng không ở nhà. Hôm đó là ngày sinh nhật của cô, hai người đồng thời cùng biến mất, bảo sao anh ta có thể không nghĩ nhiều đây? Ninh Tịch ngoáy ngoáy lỗ tai: "Trốn cái gì mà trốn? Tôi còn đang ở viện đây!"

Giang Mục Dã nghe vậy lập tức ngẩn người, giọng nói nhất thời trở nên khẩn trương: "Cái gì? Bà nằm viện? Làm sao thế? Chẳng lẽ bị người ta đánh?"

Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Ông mới là đứa bị người ta đánh ấy! Tôi bị sốt thôi!"

"Bà ở viện nào, tôi lập tức tới thăm bà?"

"Không cần đâu, ông bận bịu như thế thì trước mắt cứ lo chuyện trong nhà đi, tôi đã hạ sốt rồi... Có cả Lục Đình Kiêu ở đây nữa, lát nữa Tiểu Bảo cũng tới."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng mấy giây, sau đó mới truyền tới giọng nói âm trầm của Giang Mục Dã: "Ninh Tịch, bà xem email tôi gửi chưa?"

"Chưa, tôi có rảnh đâu, từ đêm hôm trước giờ bận sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian rảnh! Nói ra thì dài lắm, chờ sau này rảnh rỗi sẽ kể cho ông."

Giang Mục Dã hít sâu một hơi: "Bà mau xem đi. Còn nữa, chuyện của Ninh Tuyết Lạc, bà định giải quyết thế nào? Tôi định giúp bà bắt cái tên Trương Cường kia lại nhưng chậm mất một bước. Lúc tôi tìm đến thì nhà tên đó đã chơi không thành kế rồi. Bà là người của Tinh Huy nên tôi không thể dùng phòng quan hệ công chúng của tôi được, cho nên tôi đãthương lượng với anh Minh để anh ấy âm thầm giúp cô liên lạc với một đoàn đội..."

Ninh Tịch nghe vậy thì rất cảm kích nói: "Cám ơn ông nha, Giang Mục Dã, nhưng không cần nữa đâu, tôi đã lấy được bằng chứng có thể rửa sạch tội rồi."

Giang Mục Dã nghiến răng: "Lại là Lục Đình Kiêu?"

"Tự tôi lấy đấy có được không hả? Nhưng mà sau đó quả thật Lục Đình Kiêu cũng giúp tôi."

"Biết rồi, bà không sao là được! Tôi cúp máy đây! À! Nhớ xem email!" Nghĩ tới việc cô vẫn còn đang bệnh, Giang Mục Dã cố nén tức giận, cũng không còn tâm tình hỏi thăm quá trình anh hùng cứu mĩ nhân của Lục Đình Kiêu, giọng điệu cứng nhắc, cúp điện thoại.

Chết tiệt! Nếu không phải Lục Đình Kiêu dùng thủ đoạn hèn hạ kìm chân anh thì giờ phút ngày người ở bên cạnh Ninh Tịch phải là anh, người giúp cô vượt qua khó khăn phải là anh mới đúng!

Vô sỉ, quá vô sỉ!

"Giang Mục Dã gọi tới?" Lục Đình Kiêu thuận miệng hỏi một câu.

"Đúng vậy, hỏi tôi có cần hỗ trợ hay không, còn bảo gửi email cho tôi, không biết là gửi cái gì mà cứ nhắc tôi phải xem, thần thần bí bí, xem ra lại muốn chỉnh tôi đây? Năm ngoái cũng thế, anh ta gửi cái video người ta xếp mấy con sâu cho tôi, làm tôi phải đánh anh ta vài trận mới hả được cơn giận..."

Ninh Tịch lầu bầu than phiền, cũng không vội xem email mà tiếp tục xem tin nhắn cùng danh sách cuộc gọi nhỡ xem có ai cần thiết gọi lại không.

Nhưng đa phần là số lạ, nhất định là đám phóng viên gọi tới, kéo xuống dưới cùng lại thấy một cái tên gọi tới vào ngày sinh nhật của cô.

Thấy hai chữ kia, vẻ mặt của Ninh Tịch liền trở nên ấm áp dịu dàng: "Tôi còn tưởng nó quên sinh nhật tôi rồi chứ?"

"Ai?" Lục Đình Kiêu lập tức căng thẳng theo bản năng.

"Em trai tôi, Đường Nặc."

Lục Đình Kiêu gật đầu nhẹ nhàng thở phào một hơi. Còn tưởng là bạn trai cũ, anh sắp thành thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc rồi đây.

Ninh Tịch lập tức gọi lại: "Hey, Tiểu Nặc..."

"Chị, cuối cùng chị cũng gọi lại cho em! Bây giờ chị sao rồi? Có khỏe không? Những người đó có làm khó chị hay không? Em thấy tin tức trên báo..."

"Yên tâm đi, chị không sao!"

"Nhưng em thấy người kia muốn kiện chị!"

"Chị em cũng không phải kẻ ăn chay, ai kiện ai còn chưa biết đâu!"

"Chị thật sự không sao chứ?"

"Thật sự không sao! Em cứ thích lo lắng chuyện của chị thế này, chị nghĩ em không phải 17 đâu mà là 70 tuổi ấy! Nhưng mà, em cứ thế mà tin chị sao? Không cho rằng chị vì muốn có được vai diễn đến phát điên mà đâm Ninh Tuyết Lạc một kiếm sao?"

"Chị là chị của em mà em còn không tin, chả lẽ đi tin người ngoài?"

Nghe được câu nói này, một dòng nước ấm đang lặng lẽ lan tỏa khắp người Ninh Tịch: "Thằng nhóc thối này, coi như em khéo mồm!"

"Biết chị không sao là em yên tâm rồi. Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng sinh nhật chị, nhưng qua mất rồi..."

"Không sao, bây giờ nói cũng được, cám ơn em, em trai thân yêu lại đẹp trai của chị..."

"Bớt buồn nôn đi, không nói với chị nữa, sắp khai giảng rồi, em còn phải làm bài tập hè đây này!"

"Đi đi, đi đi! Cố gắng lên anh, bạn trẻ!"

Kết thúc cuộc gọi, tâm tình Ninh Tịch giống như bầu trời sau cơn mưa vậy, quang đãng sáng sủa.

Ninh Tịch có tâm trạng tốt, Lục Đình Kiêu cũng vui lên không ít: "Tình cảm của hai chị em rất tốt?"

"Đúng vậy! Mặc dù không phải ruột thịt nhưng tình cảm của hai chúng tôi vẫn luôn rất tốt. Khi còn bé, bà nội tôi rất trọng nam khinh nữ, mỗi khi nhà có cái gì ngon thì chỉ có mình Tiểu Nặc được ăn, ngay cả ăn cơm tôi cũng không thể ngồi cùng bàn. Nhưng lần nào Tiểu Nặc cũng giấu một ít đưa cho tôi, mỗi lần bà nội mắng tôi thì Tiểu Nặc đều đứng ra bảo vệ tôi, thằng bé đúng là rất thương tôi!"

Ninh Tịch vừa nói vừa có chút thẫn thờ: "Có phải rất kì lạ hay không? Là ruột thịt mà lại cứ như kẻ thù, còn người chẳng có tí quan hệ máu mủ gì với mình lại là người thân. Đáng lí tôi nên sớm nhận ra ở trong cái giới kia thì tình thân không thể nào sánh với lợi ích..."

Lục Đình Kiêu vuốt đầu cô gái đang buồn rầu cúi gằm mặt xuống: "Cô sẽ có được cái tốt hơn."

Mỗi lần cô kể chuyện ngày bé anh lại không nhịn được mà đau lòng cho cô, anh muốn thương cô nhiều thêm một chút, đem những thứ cô mất đi đều bù đắp lại gấp đôi.

Ninh Tịch xem xong danh sách cuộc gọi, lại nhìn tới danh sách tin nhắn, lúc nhìn thấy một tin trong đó lập tức sửng sốt.

"Honey, tôi quả thật đã đánh giá thấp sự can đảm của em rồi." Người gửi: YS.

Đang yên đang lành gửi cho cô một câu như này là có ý gì? Cô đã làm cái gì?

Lục Đình Kiêu đã xóa ghi chép cuộc gọi, nên Ninh Tịch không biết đêm hôm đó giữa hai người đàn ông này đã có một cuộc nói chuyện qua điện thoại.

"Sao vậy?" Thấy vẻ mặt cô hơi kì lạ, Lục Đình Kiêu liền lên tiếng hỏi.

"Không có gì..." Ninh Tịch chỉ nghĩ cái gã kia lại phát điên cái gì rồi, cho nên cô cũng lười phản ứng lại, để di động xuống hỏi: "Bao giờ Tiểu Bảo tới?"

"Sắp tới rồi."

Ninh Tịch nghe vậy liền sờ tóc lên mình: "Cái kẹp tóc của Tiểu Bảo đưa tôi đâu rồi?"

"Ở đây, tôi đã cất giúp cô." Lục Đình Kiêu kéo ngăn tủ đầu giường ra, đưa chiếc kẹp tóc màu hồng phấn cho cô.

Ninh Tịch lập tức vui vẻ kẹp lên.

Nhìn chiếc kẹp trên đầu Ninh Tịch, trong lòng Lục Đình Kiêu có chút hối hận, sớm biết thế đã không tặng cô súng, nếu tặng giây chuyền, vòng tay hay bông tai các kiểu thì cô đã có thể đeo trên người rồi.

Thật ra thì anh đã chuẩn bị xong quà từ lâu rồi - là một chiếc nhẫn, chỉ tiếc là thời cơ còn chưa tới.

Hai người đang nói chuyện, một tiếng gõ cửa vang lên.

Ninh Tịch lập tức lăn xuống giường đi ra mở cửa, quả nhiên là Tiểu Bảo tới.

"Bảo bối tới rồi!"

Sau khi đi vào Tiểu Bảo vội vàng dùng nắm tay nhỏ kéo quần áo cô, dường như muốn cô cúi người thấp xuống một chút.

"Làm sao vậy?" Ninh Tịch thuận thế ngồi xổm xuống.

Tiểu Bảo lập tức dùng cái đầu nhỏ của mình dí vào trán của cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ninh Tịch không nhịn được liền bật cười: "Phụttt, bảo bối đang đo nhiệt độ cho cô sao? Con yên tâm đi, cô mới dùng nhiệt kế đo rồi, đã hết sốt rồi!"

Tiểu Bảo đau lòng nhìn vết bầm tím lưu lại trên tay cô do bị cắm kim truyền nước. Ninh Tịch ôm nhóc vào trong ngực, dỗ dành: "Đừng nhăn mặt, cô vừa nhìn thấy con thì đã hết sạch cả bệnh rồi!" Đúng là thần khí chữa bệnh, thật muốn trộm về nhà.

"Muốn xuống đi dạo chút không?" Lục Đình Kiêu đề nghị.

"Có..." Vừa vặn, cô ngủ nguyên một ngày, giờ cần phải hoạt động cơ thể. Cũng không thể để Tiểu Bảo ngồi buồn bực mãi trong phòng bệnh được.

Lúc ba người muốn đi tới thang máy thì phải đi ngang qua một phòng bệnh, bên ngoài của phòng bệnh cực kì ồn ào, các phóng viên chen lấn tầng tầng lớp lớp, tất cả đều tranh nhau phòng vấn người trong phòng bệnh:

"Tuyết Lạc, xin hỏi hiện tại các cô đã liên lạc được với Ninh Tịch chưa?"

"Vẫn chưa, chúng tôi không liên lạc được với cô ấy."

"Ninh Tịch sợ tội nên chạy trốn, đối với việc này cô có ý kiến gì không? Bước kế tiếp cô định làm gì?"

"Tôi... tôi không biết... cho đến bây giờ tôi vẫn không tin cô ấy sẽ làm ra chuyện như thế này..."

"Nghe nói Ninh thị cùng Tinh Huy đều đã rút vốn để bày tỏ sự kháng nghị đúng không? Trước mắt đoàn làm phim có phản ứng thế nào? Sẽ đổi vai của Ninh Tịch sao?"

"Cái này tôi không biết, mọi người có thể hỏi người phụ trách của đoàn làm phim."

"Nếu Ninh Tịch xuất hiện nói xin lỗi cô, cô sẽ tha thứ cho cô ta sao?"

"Nếu cô ấy thật lòng hối cải thì cá nhân tôi có thể tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của cô ấy, nhưng ảnh hưởng xấu của cô ấy đối với giới giải trí thì không thể chỉ cần một lời xin lỗi là có thể giải quyết, cũng không tới lượt tôi tha thứ!"

...

Ninh Tịch cũng không thể ngờ được lại được chứng kiến màn kịch Bạch Liên Hoa của Ninh Tuyết Lạc ở đây, không nhịn được mà nhíu mày lại, lúc này cô mới phát hiện hóa ra cô ở cùng một bệnh viện với Ninh Tuyết Lạc, lại còn cùng một tầng.

Ngay lúc đó, giữa đám phóng viên đột nhiên có người chú ý đến phía cửa thang máy thấy Ninh Tịch liền kêu lên một tiếng: "Ninh Tịch!"

̣ch

"Ninh Tịch? Đâu? Ở nơi nào?"

"Ninh Tịch đến? Không thể nào! Cô ta còn dám xuất hiện?"

"Bên kia bên kia!"

...

Tất cả các phóng viên đều nhìn sang bên kia, hơn nữa cũng rối rít đổi hướng máy quay sang chuẩn bị cướp tin tức.

Ninh Tịch nhướng mày, phản ứng đầu tiên của cô là che cho bánh bao nhỏ, không để người khác dọa đến thằng bé.

Nhưng mà, không đợi Ninh Tịch ôm lấy bánh bao nhỏ, đầu của cô đã được một bàn tay to lớn ấn vào một lồng ngực ấm áp, sau đó cái tay nhỏ bé của bánh bao nhỏ cũng nắm tay cô thật chặt tựa hồ như đang an ủi cô không cần phải sợ.

Đám người kia còn cách bọn bọ mười bước chân thì buộc phải dừng lại.

Không biết từ đâu nhô ra hai gã đàn ông cao lớn đeo kính đen, mặc nguyên cây đen, vẻ mặt hung ác, chặn tất cả bọn họ lại.

"Này, các người là ai, tránh ra! Chó ngoan không cản đường!" Có một phóng viên dường như bị chuyện nhất định phải cướp được tin tức làm cho nóng đầu, không nghĩ ngợi gì mà thốt lên.

Nhưng trong số họ cũng có người thông minh, vội vàng kéo lại tên đó lại, vẻ mặt kiêng kị giống như nhòm thấy thứ gì cực kì đáng sợ: "Anh điên rồi à? Đó là vệ sĩ của Lục thị!"

"Lục... Lục thị... sẽ không phải Lục thị đó chứ?"

"Thừa lời! Kinh Thành có mấy cái Lục thị?"

"Nhưng sao anh biết? Trên mặt bọn họ cũng không khắc chữ!"

"Anh bị ngu à? Không thấy gia huy* trên đồng phục của bọn họ sao?"

(*Gia huy: biểu tượng của gia tộc)

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt lùi về sau ba bước, mấy người vừa rồi có thái độ không tốt lập tức tỏ ra sợ hãi: "Hai vị đại ca, thật xin lỗi thật xin lỗi! Là chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn! Ngài ngàn lần đừng so đo với chúng tôi!"

"Trời ạ! Nếu hai người kia là vệ sĩ của Lục thị? Vậy ba người phía sau sẽ có lai lịch gì?

Các phóng viên dáo dáo ngó theo muốn nhìn cho rõ, nhưng ánh mắt vừa mới dè dặt liếc tới thì tất cả đều sợ đến mặt không còn giọt máu.

Người đàn ông có thân hình cao lớn đang ôm cô gái vào lòng có khuôn mặt lạnh lùng đẹp như thiên thần, chỉ là, ánh mắt quá mức sắc bén, khí tráng cũng quá mức kinh người. Những phóng viên có chút đạo hạnh thì đều có mắt nhìn người, phát hiện người đàn ông này không dễ chọc liền lập tức ngoan ngoãn cúp đuôi lại...

"Cái gì mà Ninh Tịch, chắc chắn anh nhìn lầm rồi! Người ta là một nhà ba người! Người phụ nữ kia sao có thể là Ninh Tịch?"

"Đúng vậy! Có phải muốn tin đến phát điên rồi không? Nhìn ai cũng cho là Ninh Tịch!"

"Người này vừa nhìn đã biết không dễ trêu vào, anh muốn hại chết chúng tôi sao?"

Đám phóng viên nhao nhao lên án người lên tiếng đầu tiên.

"Ờ thì, có thể là tôi nhìn nhầm rồi, chỉ có điều nhìn dáng dấp có chút giống, không phải lúc đầu các ngươi cũng nhận nhầm sao..."

"Giống cái rắm ý! Ninh Tịch là cái loại độc phụ lòng dạ rắn rết, vị tiểu thư kia nhìn một cái đã biết chính là hiền thê lương mẫu, khí chất cao quý thoát tục, làm sao mà giống nhau được?"

"Đúng vậy! Một cô gái ôn nhu hiền lành như vậy sao có thể là tiện nhân Ninh Tịch được!"

...

Lúc này, “Đinh” một tiếng, thang máy tới.

Cho đến khi ba người đã vào thang máy, đám phóng viên vẫn đứng tại chỗ cảm thán:

"Ầy, mấy người có chú ý đến đứa bé vừa rồi không, xinh thật đấy! Khuôn mặt cứ như khắc từ một khuôn ra với người đàn ông kia vậy, vừa nhìn đã biết là cha con!"

"Người đàn ông kia rốt cuộc là vị nào của Lục gia vậy? Khí tràng thật đáng sợ!"

"Tôi thấy người đàn ông kia có chút quen... , sao tôi lại thấy... có chút giống Thần Tài Gia chứ?"

"Anh đừng nói nữa! Đúng là có chút giống thật! Vậy thì đứa bé kia... sẽ không phải là vị Tiểu thái tử trong truyền thuyết chứ?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx