sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 171 - 172 - 173 - 174 - 175

Sự suy đoán này y như một hòn đá ném thẳng vào mặt hồ yên ả:

"Làm sao có thể? Lục Đình Kiêu vẫn độc thân có được hay không? Mặc dù có con trai nhưng tuyệt đối không thể có phụ nữ bên cạnh!"

"Nếu thật sự là anh ta thì đây chính là tin tức nóng hổi đấy, chậc chậc..."

"Nóng thì sao? Anh dám đăng chắc? Quên mất năm đó tòa soạn VIO sụp đổ như thế nào rồi à?"

"Ờ thì... tất nhiên là nhớ rồi, là vì họ chụp lén một bức hình của Lục Đình Kiêu, còn dám đăng lên nữa..."

Nói tới đây, đám phóng viên lập tức dập tắt tâm tư của mình, có người nhanh tay chụp lại được cũng bắt đầu run rẩy xóa ảnh.

Lục Đình Kiêu nổi danh là kín đáo, không muốn người khác soi mói tới mình, không chấp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào của truyền thông, Tiểu thái tử càng được bảo vệ kĩ càng đến một ngọn gió cũng thổi không lọt, cho dù rất hiếu kì về thân phận của người phụ nữ kia nhưng bọn họ còn chưa muốn đâm đầu vào chỗ chết đâu.

Trong thang máy...

Ninh Tịch từ trong lòng Lục Đình Kiêungẩng đầu lên nhìn bánh bao lớn, rồi lại nhìn bánh bao nhỏ, trong lòng liền ngũ vị tạp trần.

(*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)

Hóa ra cảm giác có người bảo vệ... lại là như thế này...

"Còn ổn chứ? Để tôi đổi bệnh viện cho cô?" Sắc mặt Lục Đình Kiêu có chút âm trầm. Lúc ấy quá vội nên cũng không phát hiện ra sự trùng hợp đến khó chịu này.

"Không cần phiền vậy đâu, tôi thật sự không sao, nếu không thì chúng ta về nhà được không? Tôi không thích ở trong bệnh viện..."

"Được."

"Cơ mà... hai vệ sĩ kia đột nhiên chui từ đâu ra vậy?" Ninh Tịch nghi ngờ hỏi.

"Vẫn luôn ở gần đây, tình huống của cô bây giờ có chút đặc biệt, để bọn họ đi theo để phòng ngừa vạn nhất." Việc cô bị thương do fan não tàn tấn công, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.

"Tôi còn chưa chính thức kí hợp đồng với Thịnh Thế mà đã có phúc lợi như này rồi á?" Ninh Tịch thụ sủng nhược kinh, vừa dứt lời thì đột nhiên thấy được hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm gương trong thang máy... Ninh Tịch sờ gương mặt của mình ở trong gương: "Những kí giả kia có phải mù rồi không? Tôi đứng trước mặt bọn họ còn không nhận ra? Còn nói cái gì mà... hiền thê lương mẫu, trong sáng thoát tục, dịu dàng, đáng yêu... Rõ ràng tôi là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, là bà ngoại chó sói của Cô bé quàng khăn đỏ, những từ như thế sao hợp với tôi chứ?"

Ninh Tịch vừa nói vừa quan sát bản thân trong gương, sau đó cô phát hiện bản thân không trang điểm, mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, tóc thì tùy tiện tết lại thành một bím tóc để sau ót cho gọn, phía trên tóc mai thì cài một chiếc kẹp màu hồng phấn, biểu tình trên mặt đúng là rất dịu dàng, nhã nhặn, trầm tĩnh...

Chết tiệt! Đúng là dịu dàng thật! Ninh Tịch cũng bị dáng vẻ hiện tại của chính mình dọa cho sợ.

Chẳng lẽ trước mặt hai cha con nhà bánh bao cô vẫn luôn thế này sao? Chẳng giống cô chút nào!

Tiểu Bảo nghe vậy lập tức móc ra quyển sổ bỏ túi luôn mang theo người, vùi đầu viết xoẹt xoẹt mấy chữ sau đó vội vàng đưa tới cho Ninh Tịch.

"Bảo bối muốn nói cái gì?" Ninh Tịch nhận lấy quyển sổ nhỏ. Xem xong liền đỏ mặt.

"Sao vậy?"

Ninh Tịch che hai gò má đang đỏ bừng, trong mắt toàn là vẻ lên án: "Lục Đình Kiêu, tất cả là do anh! Anh xem con trai anh kìa!"

"Có chuyện gì vậy?" Lục Đình Kiêu bị giận cá chém thớt mà chẳng hiểu vì sao, vì vậy liền nhìn xem Tiểu Bảo viết cái gì, xem xong... câm nín.

Trên quyển sổ viết rất rõ ràng, rành mạch:

"Cô là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, mắt của cô còn ngọt ngào hơn cả chocolate, khi nhìn cô, con như thấy được nàng công chúa xinh đẹp nhất trong những câu truyện cổ tích."

Tiểu Bảo nghe Ninh Tịch tự chê mình xong, nhóc quyết định ra đại chiêu...

Ninh Tịch vừa cảm động vừa lo lâu: "Lục Đình Kiêu, Tiểu Bảo như này nhất định là do di truyền từ anh, nhỏ như này đã tán gái giỏi như thế, lớn lên không biết còn đến trình độ nào nữa? Tôi thật không dám tưởng tượng nổi nếu Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện sẽ khiến tôi mê mẩn thành như thế nào nữa?"

Nhất là câu cuối cùng kia, giống như đâm thẳng vào tim cô vậy.

Thằng bé nói cô là công chúa...

Từ trước tới giờ cô đều muốn làm nữ vương, bởi như thế mới có thể không cần sợ hãi mà đối mặt với mọi khó khăn hiểm trở trong cuộc đời.

Từ "công chúa" của Tiểu Bảo khiến tâm hồn thiếu nữ được giấu sâu trong lòng cô phải bò ra...

Có cô gái nào mà không muốn làm công chúa vô ưu vô tư đâu, cô cũng chỉ vì không còn lựa chọn nào khác.

Lục Đình Kiêu nhìn con trai mình thầm cảm khái, cái này không chỉ là di truyền mà là trò giỏi hơn thầy rồi.

Thấy Tiểu Bảo dùng khuôn mặt nghiêm túc ngước nhìn mình, Ninh Tịch bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó cúi người ôm lấy nhóc: "Được rồi! Được rồi! Cô biết rồi! Biết cô trong mắt con là người xinh đẹp nhất! Sau này cô sẽ không tự coi nhẹ mình nữa, được không?"

Lúc này Tiểu Bảo mới hài lòng, học cách cô bình thường vẫn khen thưởng cho nhóc, hôn nhẹ lên gương mặt cô một cái.

Ninh Tịch lại không nhịn được ôm bánh bao nhỏ xoa xoa: "Ai ôi, làm sao bây giờ, thật muốn thừa dịp cha con không chú ý đem con trộm đi!"

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, có vẻ rất mong đợi, hơn nữa còn đồng ý mà gật đầu một cái, tựa như đang nói: Mau trộm con đi!

Ninh Tịch: "Phụttt..."

Lục Đình Kiêu: "..." Tại sao anh lại có cảm giác mình mới là kì đà cản mũi nhỉ?

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của Ninh Tuyết Lạc.

Các phóng viên đuổi theo Ninh Tịch không được, chỉ có thể quay trở lại tiếp tục phỏng vấn Ninh Tuyết Lạc.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang điên cuồng truy tìm Ninh Tịch, nhưng cô lại giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này, một chút tin tức cũng không có, phóng viên phục kích chung cư nơi cô ở, đoàn làm phim, công ty... nhưng vẫn không thấy người đâu cả.

Nếu bọn họ biết Ninh Tịch ở cùng tầng phòng bệnh với Ninh Tuyết Lạc, hơn nữa còn vừa mới đi ngang qua bọn họ thì sợ rằng sẽ phát điên mất. Tô Diễn lo lắng cho sức khỏe của Ninh Tuyết Lạc, liền trả lời mấy vấn đề rồi cắt đứt phỏng vấn, "Xin lỗi các vị, bệnh tình Tuyết Lạc vẫn chưa lành, sức khỏe rất yếu, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây thôi!"

"Đúng vậy, tôi có chút không khỏe, thật xin lỗi mọi người!"

Đám phóng viên dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể tỏ ý đã hiểu, nói cô ta dưỡng thương thật tốt sau đó phối hợp rời đi.

Thường Lị khách khí tiễn bọn họ ra ngoài: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Tuyết Lạc như vậy, tôi tin tưởng lẽ phải luôn tồn tại. Trời nóng như vậy mà mọi người phải chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng, đây có chút gọi là “phí đi lại” cho các vị!"

Nói xong trợ lí Thôi Thái Tĩnh bắt đầu phát cho mỗi người một cái phong bì.

Đám phóng viên cũng không phải là kẻ ăn chay, rối rít đáp lời nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Ninh Tuyết Lạc.

Trên giường bệnh, Ninh Tuyết Lạc không biết đang nghĩ cái gì mà lộ vẻ hồ nghi: "Diễn, mới nãy xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên đám phong viên lại chạy hết ra ngoài? Là Ninh Tịch đến sao?"

"Không phải, bọn họ nhận nhầm người." Tô Diễn kéo chăn cho cô ta, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Phần lớn đám phóng viên chưa từng chính mắt thấy Ninh Tịch, nhưng anh ta thì khác, tuy chỉ nhìn qua nhưng bóng người cực giống Ninh Tịch, có thể khẳng định đó chính là Ninh Tịch.

Nhưng mà sao có thể như vậy? Sao Ninh Tịch lại có thể thân mật ở chung với một người đàn ông, bên cạnh lại còn có một đứa bé nữa?

Đêm khuya, nhà họ Lục.

Ninh Tịch lướt web đọc tin tức giải trí xong đang chuẩn bị ngủ lại thấy MSN đột nhiên hiện lên mấy cái tin nhắn. Là Tô Diễn gửi tới.

Tô Diễn: "Tiểu Tịch, bây giờ em đang ở đâu? Hôm nay ở bệnh viện của Tuyết Lạc, anh thấy một bóng người giống em, không biết có phải là em không?"

Tô Diễn: " Chuyện này quả thật là em quá đáng, em không thể ỷ vào bọn anh có áy náy với em mà không chút kiêng kị nào thử thách sự nhẫn nại của bọn anh!"

Tô Diễn: "Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, em nợ Tuyết Lạc một lời xin lỗi!"

...

Ninh Tịch cười khinh một cái, sau đó cạch cạch đánh chữ trả lời: "Năm trước tôi vừa mua đồng hồ*!"

(*Một câu tiếng lóng ám chỉ chuyện còn chưa đến hồi kết đâu và cũng đồng thời là một câu chửi đcmclgt.)

“Đông Đông Đông” - tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào!"

Lục Đình Kiêu đẩy cửa đi vào, trong tay vẫn đang bưng một ly sữa nóng, anh thấy cô vẫn đang nghịch máy tính thì lập tức nhíu mày: "Sao giờ này vẫn còn lên mạng? Cô cần nghỉ ngơi."

"Tôi đang chuẩn bị đi ngủ đây, kết quả lại người ta ghê tởm cho một trận." Ninh Tịch than phiền.

Lục Đình Kiêu đi tới đưa sữa cho cô: "Sao vậy?"

Ninh Tịch nhận lấy sữa, nói cảm ơn. Sau đó cũng không ngại mà đưa thẳng lịch sử trò chuyện cho anh xem.

Lục Đình Kiêu nhìn một cái, sắc mặt hơi trầm xuốngsau đó lộ vẻ mặt hoài nghi: "Năm trước tôi vừa mua đồng hồ, là ý gì?"

"Phụttt..." Nghe Lục Đình Kiêu dùng bộ dạng nghiêm trang đọc câu này, Ninh Tịch thiếu chút nữa phun cả sữa ra ngoài, lúng túng giải thích: "Khụ, đây là ngôn ngữ mạng, là một câu... là một câu chửi rất kinh điển!"

"Thế à? Là cái gì vậy?" Lục Đình Kiêu khiên tốn thỉnh giáo.

Ninh Tịch bất đắc dĩ, đành phải nghiêm túc phổ cập giáo dục: "Mấy chữ cái đầu viết tắt lại chính là ĐCMCLGT... hiểu không?"

Lục Đình Kiêu gật đầu, đã hiểu.

Ninh Tịch thở phảo nhẹ nhõm, may mà chỉ số thông minh của Đại ma vương cao, nếu không cô chỉ có thể thật xin lỗi mà nói thẳng ra câu chửi "*** con mẹ cái *** gì thế".

Tô Diễn thấy Ninh Tịch trả lời lập tức kích động đáp trả lại một đống tin đại ý là khuyên cô: "Quay đầu lại chính là bờ", Ninh Tịch dứt khoát thoát luôn rồi tắt máy tính, mắt không thấy, tâm không phiền. Nhìn bộ dạng ghét bỏ của Ninh Tịch, tâm tình Lục Đình Kiêu tốt lên nhiều: "Tôi đã giúp cô liên lạc với Ninh Tuyết Lạc rồi."

"Thật sao? Anh nói thế nào vậy?" Ninh Tịch lập tức hỏi.

Lục Đình Kiêu lấy di động, mở một email cho cô xem.

Ninh Tịch vội vàng tiến lên nhìn xem, xem xong, chỉ có thể nghẹn họng câm nín, "..."

Email Lục Đình Kiêu gửi cho Ninh Tuyết Lạc chỉ vỏn vẹn có bản sao bằng chứng, một số tài khoản nhận tiền và một câu ngay cả dấu chấm câu cũng không có: “800 vạn trong 24h” - Đúng là đậm chất phong cách của Lục Đình Kiêu.

"Không tệ, không tệ, càng đơn giản càng dễ khiến đối phương khủng hoảng, rất tốt." Ninh Tịch làm bộ gật đầu tán dương như thật.

"Chờ tiền được gửi vào tài khoản, cô có thể hủy hợp đồng với Tinh Huy rồi. Để tránh việc bọn họ cố ý làm khó, đến lúc đó tôi cho luật sư tới giúp cô."

"Hợp đồng của cô với Thịnh Thế tôi đã để Lục Cảnh Lễ chuẩn bị rồi, sáng mai sẽ đưa cho cô xem, có gì cần sửa chữa thì đến lúc đó sẽ thương lượng lại."

"Sau khi kí hợp đồng xong, chờ thời cơ thích hợp, Thịnh Thế sẽ tổ chức họp báo đưa ra những chứng cớ kia, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện theo đúng thủ tục pháp luật..."

Ninh Tịch nghe mà sửng sốt, ngoại trừ gật đầu cũng chỉ có gật đầu, sau đó liền hỏi theo bản năng: "Thế tôi không làm gì sao?"

"Ăn cơm, ngủ, nghỉ, dưỡng thân thể cho tốt."

"Ồ..."

Bệnh viện nhân dân số một Đế Đô.

Ninh Tuyết Lạc thoải mái nằm trên giường bệnh, một tay bưng rượu vang đỏ, một tay lướt weibo nhìn những bình luận chửi mắng Ninh Tịch cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thôi Thái Tĩnh đứng một bên bóp chân, một bên nịnh nọt nói: "Chị Tuyết Lạc, chân của chị thật là đẹp, vừa dài lại vừa thẳng!"

Thật ra cũng chỉ nhỉnh hơn chút so với người bình thường thôi, chi phí chăm sóc chỉnh sửa hàng năm lên tới cả triệu thì có thể không đẹp hơn người khác sao?

Ninh Tuyết Lạc cũng rất thích được nịnh nọt như vậy, đắc ý nói: "Đây là trời sinh."

Thường Lị đứng một bên không biết tại sao vẫn luôn có cảm giác bất an, lo lắng hỏi: "Tuyết Lạc, Ninh Tịch biến mất lâu như thế liệu có phải đang suy tính cách nào đó để hãm hại chúng ta không?"

Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì khinh thường cười nhạo một tiếng: "Chị cũng đánh giá cô ta cao quá rồi, cho dù cô ta có lên giường với cả trăm người thì truyện này cũng không thể cứu vãn được!"

"Đúng vật, trong giới giải trí thì loại scandal này chính là vết nhơ nghiêm trọng của nghệ sĩ, rồi cô ta sẽ chẳng khác gì Giả Thanh Thanh, muốn tẩy trắng, hừ, nằm mơ!"

Thường Lị thoáng an tâm: "Đúng rồi, chị vừa mới cho người gửi tối hậu thư cho Ninh Tịch, yêu cầu 6h chiều ngày mai bắt buộc phải tới công ty nếu không sẽ lập tức ra lệnh phong sát cô ta, chị không tin ngày mai cô ta không xuất hiện!"

"Nhớ sắp xếp nhiều kí giả chào đón cô ta một chút!" Ninh Tuyết Lạc cười to.

Đang trả lời những bình luận quan tâm hỏi thăm sức khỏe của fan, trên màn hình đột nhiên hiện ra thông báo nhắc nhở có email mới.

Đã trễ thế này ai lại gửi email cho cô? Hơn nữa còn gửi vào địa chỉ email cá nhân...

Ninh Tuyết Lạc cũng không để ý nhiều, tiện tay mở ra nhìn một cái, lập tức chết sững tại chỗ, ly rượu vang đỏ trong tay cũng rơi xuống đổ hết lên người.

"Ốiii! Chị Tuyết Lạc, chị sao vậy?" Thôi Thái Tĩnh vội vàng cầm khăn giấy chùi cho Ninh Tuyết Lạc.

"Sao vậy Tuyết Lạc?" Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Ninh Tuyết Lạc, Thường Lị lo sợ hỏi.

"Tự xem đi!" Ninh Tuyết Lạc run tay, giận dữ ném di động vào đầu Thôi Thải Tĩnh, "Rốt cuộc cô đã làm việc thế nào mà lưu lại sơ hở lớn như vậy? Tại sao lại gửi mail ở nhà của tôi? Chẳng phải tôi đã dặn cô mấy trăm lần là cô phải dùng tài khoản nặc danh để gửi tiền sao?" Thôi Thái Tĩnh bị đập cho choáng váng hồi lâu mới hoàn hồn lại, cô ta ôm trán nhìn email trong di động xong cũng ngây người, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Chị Tuyết Lạc, cái này không thể trách em, em thực sự đã dùng tài khoản nặc danh! Còn email... lúc em gửi email chị cũng có mặt mà, lúc ấy chị cũng không nói gì!"

Ninh Tuyết Lạc đập nát ly rượu: "Tôi không nói chả lẽ cô không nghĩ ra sao? Cái gì cũng cần tôi phải chỉ đạo thì cô có tác dụng gì?"

Thường Lị nhìn email xong thì biểu tình cũng cứng lại: "Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra!... Người gửi email này là ai? Chẳng lẽ là Trương Cường?"

Khuôn mặt Ninh Tuyết Lạc âm trầm: "Không thể nào, Trương Cường chỉ là một tên lưu manh vô lại, cấp 2 còn chưa học xong thì sao biết được địa chỉ IP với tài khoản nặc danh là gì?"

"Vậy... chuyện này quá kì lạ... Chuyện này trừ chúng ta ra chỉ có Trương Cường biết, chắc chắn là do hắn đã làm lộ chuyện! Chẳng lẽ... hắn ta còn có đồng mưu? Nhưng Trương Cường đã trốn mất dạng rồi, chúng ta đi đâu mà tìm?" Thường Lị nóng nảy nói.

Ninh Tuyết Lạc phát điên đi qua đi lại trong phòng bệnh: "Nói nhiều như thế có ích lợi gì? Quan trọng là bây giờ phải giải quyết chuyện này thế nào!"

Thường Lị bình tĩnh lại an ủi: "Tuyết Lạc bình tĩnh một chút, email kia yêu cầu chúng ta trong 24h phải gửi 800 vạn vào tài khoản kia, đây rõ ràng mà vì tiền mà tới! Đưa tiền là được rồi! Chỉ cần có thể giải quyết bằng tiền thì đây cũng không phải chuyện gì lớn!"

Ninh Tuyết Lạc cáu gắt nói: "800 VẠN! Chỉ trong thời gian một ngày thì tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Mặc dù cô ta kiếm được nhiều tiền nhưng tiêu còn nhiều hơn, quần áo đồ trang điểm, rồi tiền để đi lấy lòng mấy người của Ninh gia... có việc nào không cần tiêu tiền sao?

"Đi gom khắp nơi đi... hẳn là miễn cưỡng đủ!" Thường Lị trầm ngâm, trong đầu nghĩ đối phương cũng thật biết cách ra giá, vừa vặn là mức chi trả lớn nhất trong khả năng chịu đựng của bọn họ.

Lúc này, đột nhiên Ninh Tuyết Lạc nghĩ ra cái gì: "Nếu đối phương có thể tra ra thông tin của chúng ta, vậy tại sao chúng ta không thể?"

Thường Lị lắc đầu: "Tài khoản nặc danh có thể dễ dàng tra được như vậy sao? Đây chính là đột nhập vào hệ thống ngân hàng! Chúng ta có đốt tiền thuê bậc thầy hacker về cũng không nhất định có thể tra ra trong một chốc một lát được! Hơn nữa... tìm được thì thế nào? Đối phương nắm đằng chuôi trong tay rồi, bất kể như thế nào... khoản tiền này vẫn phải cũng cho họ!"

"Chết tiệt..." Ninh Tuyết Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Thái Tĩnh đang trốn trong góc: "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"

Nếu không phải bởi vì Ninh Tuyết Lạc nắm được điển yếu của Thôi Thái Tĩnh nên mới tương đối yên tâm khi dùng cô ta chứ nếu không đã đuổi cổ từ sớm rồi.

Thôi Thái Tĩnh muốn phản bác nhưng lại không dám mở miệng, cô ta chẳng có lỗi gì cả được không...

Ninh Tuyết Lạc cố gắng trấn tĩnh lại rồi thúc giục: "Chị Thường, bây giờ chị giúp tôi đi xoay tiền! Nhanh! Còn nữa... đi thuê thêm mấy nhóm thủy quân, làm sao mà trong vòng một tuần phải ép Ninh Tịch rời khỏi giới giải trí, vĩnh viễn không trở được mình!"

"Tuyết Lạc, dù sao chúng ta cũng có lời khai của Trương Cường, em xem... chúng ta có thể tiện tay đưa cô ta vào tù luôn không?" Thường Lị thử thăm dò.

"Không được, mặc dù Ninh gia không nhận cô ta nhưng sẽ không đến mức cho cô ta ngồi tù. Chị nhớ cho kĩ, tốt nhất đừng để cho cô ta hủy hợp đồng, phải khiến cô ta ở lại trả nợ cho công ty cả đời. Nếu không nhỡ đâu ép cô ta chạy về Ninh gia thì tôi sẽ không khống chế được cục diện đâu... Còn nữa, đề phòng ngày mai có gì bất trắc, tôi sẽ sắp xếp cho chị một luật sư giỏi!" Ninh Tuyết Lạc vắt óc dặn dò từng cái một, chắc chắc không sót cái gì nữa mới an tâm.

Mọi chuyện vốn đang vô cùng thuận lợi, không ngờ giữa đường lại xảy ra biến cố lớn như vậy, nhưng mà Thường Lị nói không sai: chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải vấn đề. Những chuyện tiếp theo, cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào!

...

Ngày hôm sau...

Ninh Tịch thuận lợi lấy được 800 vạn, 6h chiều cô cùng với luật sư do Lục Đình Kiêu sắp xếp đi tới công ty giải trí Tinh Huy.

Lúc này chính là thời điểm tan ca, mọi người nhìn thấy Ninh Tịch thì đều kinh ngạc đến ngây người, ngay sau đó lập tức điên cuồng truyền tin cho nhau, chụp ảnh quay clip đưa lên trên mạng: #Tưởng đã bốc hơi khỏi nhân gian - Ninh Tịch đã xuất hiện!

"Trời ạ! Ninh Tịch kìa! Thật sự là cô ta! Thế mà cô ta còn dám xuất hiện?"

"Đúng vậy! Gan thật lớn! Nếu tôi là cô ta thì đã trực tiếp bỏ trốn rồi, còn về làm gì?"

"Đúng thế, sau chuyện này chắc chắn cô ta không còn cách nào lăn lộn trong giới giải trí nữa rồi, không chừng còn bị ngồi tù, thà trốn luôn cho rồi!"

"Các cô có thấy người đàn ông đi theo cô ta không? Vừa nhìn đã biết là tinh anh*! Lai lịch thế nào nhỉ?"

(*Tinh anh: nhân tài xuất chúng.)

"Nhìn không giống tình nhân, chẳng lẽ là trợ lí?"

"Không thể nào! Đã thảm hại đến thế sao có thể mời được trợ lí?"

"Lỡ đâu là vị kim chủ sau lưng của cô ta?"

"Ha hả, tôi muốn nhìn xem vị kim chủ nào có bản lãnh giải quyết chuyện lớn như này?"

...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx