sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 246 - 247 - 248 - 249 - 250

Ninh Tịch trợn tròn mắt như bóng đèn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên bàn, sợ ngây người.

Đệch!

Ninh! Tịch! Mày! Đúng! Là! Đồ! Mồm! Thối!

Cô cũng phòng bị kĩ lắm rồi mà! Cô luôn biết một khi mà Đại ma vương tán gái thì nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc, khó lòng phòng bị, ai mà ngờ được cư nhiên lại thua bởi một cách... cũ rích thế này!

Kết quả cuối cùng vẫn là không phòng bị được.

Đại ma vương đang cố ý chơi phản đòn sao?

Trong mấy giây phút ngắn ngủi trôi qua, điều Ninh Tịch cảm thấy hối hận nhất là tại sao cô lại không nuốt thẳng cái nhẫn đó để tiêu hủy luôn đi...

Khi Ninh Tịch vẫn đang đần hết cả mặt ra, Lục Đình Kiêu cạn nốt chỗ rượu cuối cùng trong ly, anh đặt ly xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô: “Cứ uống rượu suốt là vì tôi căng thẳng,”

Ninh Tịch: “... ” - Anh mà cũng căng thẳng? Rốt cuộc thì ai mới là người nên căng thẳng chứ!

Gương mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu giờ đã lờ mờ say, con ngươi như màn đêm đen lại trấn tĩnh vô cùng: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm chuyện gì mà mình không nắm chắc, nhưng lần này... tôi đã làm.”

“Đây có lẽ là chuyện kích động nhất mà tôi từng làm trong đời, có điều... tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không có chỗ để mà hối hận nữa rồi.”

“Tới giờ dù cho tôi có tiến hay lùi, em đều quyết định sẽ rời xa tôi... chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”

“Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp em, tôi đã lên kế hoạch cho ngày này, tính toán vô số các loại phương án. Nhưng em lại ngày càng sợ tôi... thế nên, tôi đã chọn cách truyền thống nhất cũng là cách ôn hòa nhất.”

Ninh Tịch nghe xong không biết nói gì để chống đỡ nữa: “... ” - Cách ôn hòa nhất... Thật cảm ơn vì anh lúc nào cũng "chu đáo" như vậy!

Nhưng tôi vẫn sợ tới suýt tè ra quần đây này!

Lục Đình Kiêu hơi dừng lại, sau đó ngẩng lên nói tiếp: “Bất kể là dùng cách nào, tôi cũng không có đủ tự tin có thể hoàn toàn đả động được em, kế hoạch ngày hôm nay, tuy khá ổn thỏa nhưng khả năng thành công trong dự tính của tôi cũng chỉ có 17%.”

Ninh Tịch: “Hả?” - 17% là cái quỷ gì vậy? Rốt cuộc anh làm thế nào để tính ra con số thần kì như vậy?

“Ờ, khụ khụ khụ... Cái gì ấy nhỉ... ”

Trong lúc hoang mang lo sợ, Ninh Tịch theo bản năng muốn mó tới rượu, kết quả phát hiện rượu đã bị Lục Đình Kiêu uống sạch... thế nên cô tự rót cho mình một cốc nước hoa quả đầy, ừng ực uống hết.

Đặt cốc xuống “cộp” một tiếng, Ninh Tịch cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình...

“Lục Đình Kiêu, anh đang diễn tập xem làm thế nào để tỏ tình với cô gái mà anh thích hả! Ừm, cũng được, được đấy, vừa truyền thống lại kinh điển, khiêm tốn mà không mất nội hàm, lời thoại cũng đủ sức thuyết phục... ”

Lục Đình Kiêu lặng lẽ nhìn cô rồi từ từ kéo ghế ra đằng sau, đứng dậy vươn cánh tay dài qua bàn ăn, ngón tay miết lấy cằm cô chặn lại những gì cô đang nói, ngay sau đó... anh cúi người hôn lên môi cô.

Ninh Tịch cũng vì thế mà im bặt.

Ba giây sau, Ninh Tịch mới hoàn hồn định thoát ra nhưng lại bị Lục Đình Kiêu dùng lực giữ lấy gáy cô hôn sâu hơn...

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi lúc này lại toàn tiếng thở dốc, tiếng quần áo ma sát vào nhau và cả tiếng môi lưỡi giao triền, không khí dần dần cũng nóng lên...

Không biết qua bao lâu, nụ hôn này cuối cùng cũng kết thúc, Lục Đình Kiêu từ từ tách khỏi môi cô, bàn tay to lớn lại vẫn để phía sau gáy, anh khẽ cụng trán vào trán cô...

Ninh Tịch nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run rẩy, giọng nói có chút khàn khàn: “Lục Đình Kiêu, sao em lại không nghe lời cô giáo vậy?”

Rõ ràng cách đây không lâu, cô còn dạy anh nhất định phải giữ nguyên trạng thái, không được manh động... kết quả anh lại trực tiếp tỏ tình cầu hôn, đúng là bẫy trời mà...

“Thầy cô giáo chỉ dạy những cái cơ bản, còn việc học hỏi là ở mình.” Giọng điệu của Lục Đình Kiêu ngược lại rất có lí.

“Cô chưa từng dạy em giở trò lưu manh!”

“Nhưng, chỉ có cách này mới có thể khiến cô biết, người em thích chính là cô.”

“Như vậy là em phạm thượng rồi!”

“Vậy thì nhất định là vì cô quá đáng yêu... ” Lục Đình Kiêu vẫn áp trán vào trán cô, bàn tay to lớn của anh nhấc ngón tay mảnh khảnh của cô lên đặt vào tim mình, con ngươi thanh lãnh lúc này lại nóng như núi lửa, giọng nói như lời thần chú mê hoặc trái tim cô: “Cô giáo à, ở bên em đi, mọi thứ của em đều là của cô hết... ”

“Anh đừng nói gì nữa!” Đầu Ninh Tịch là một mảnh hỗn loạn, thật ra khi cô tự xưng là cô giáo đã tự cảm thấy mất hết cả thể diện rồi...

Cô đang muốn bịt tai lại, nhưng vẫn muộn một bước.

Lục Đình Kiêu nói tiếp: “Tiểu Bảo cũng là của cô.”

Đồng tử của Ninh Tịch chợt co lại: “...!”

Lục Đình Kiêu thản nhiên quan sát phản ứng của cô, thấy cô trợn tròn mắt nhìn mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngón tay như thể đang trêu đùa một chú mèo, từng chút từng chút nhẹ nhàng miết lên phần da thịt mẫn cảm phía sau ót cô: “Hiện tại là bao nhiêu phần trăm rồi? Hửm?”

Ninh Tịch che mặt, trả lời theo phản xạ: “Một nửa, một nửa rồi... ”

Nói xong, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình: “Đệch! Lục Đình Kiêu, anh cũng quá là vô liêm sỉ rồi đấy, cư nhiên còn lợi dụng cả Tiểu Bảo!”

“Tiểu Bảo là ưu thế trời sinh của tôi, sao có thể nói là lợi dụng được?”

“Vậy anh dùng mỹ nhân kế với tôi thì sao!” Ninh Tịch căm phẫn dâng trào, muốn thoát khỏi tư thế bị anh hoàn toàn nắm trong tay thế này, Lục Đình Kiêu rõ ràng không dùng sức làm đau cô, nhưng cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi.

“Có sao?” Lục Đình Kiêu giở giọng vô tội.

“Được được được, anh không dùng, là tự tôi ảo tưởng ra được chưa! Ơ... Lục... Đình Kiêu... ” Ninh Tịch đang oán thán, nói được một nửa đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hửm?”

Mặt Ninh Tịch tái mét ôm lấy bụng: “Tôi... bụng tôi đau quá... ”

“Cái gì? Đau ở đâu?” Mặt Lục Đình Kiêu lập tức trở nên nghiêm túc.

“Bụng, bụng đau! Không xong rồi! Càng ngày càng đau... ” Trán Ninh Tịch bắt đầu đổ mồ hôi.

“Rốt cuộc là làm sao? Đang yên đang lành sao tự dưng lại đau bụng? Thức ăn có vấn đề?”

Ninh Tịch ho nhẹ: “Hự, chắc không phải đâu... tôi nghĩ... chắc tại no quá... vừa rồi lúc tôi uống xong cốc nước cam đã cảm thấy dạ dày không ổn rồi... ”

Lúc này Lục Đình Kiêu mới phát hiện hầu hết đồ ăn trên bàn gần như đều bị mình cô ăn sạch, cô lại còn uống thêm một cốc nước to như vậy, anh tức giận nói: “Ninh Tịch! Em bị ngốc hả? Ăn nhiều thế mà không biết no à?”

Ninh Tịch còn cáu hơn anh: “Không phải tại anh chắc! Tôi bị anh dọa sợ đến mức cứ phải ăn mãi cho đỡ sợ! Anh lại còn một mình uống hết rượu không chừa giọt nào cho tôi! Tôi không uống nước hoa quả thì uống gì! Giờ anh còn mắng tôi!”

Nói xong cô lại ôm bụng, “ai ui” thảm thiết.

Thấy thế cơn giận của Lục Đình Kiêu cũng bay sạch vội vàng động viên cô: “Là lỗi của tôi... Tôi đưa em tới viện!”

Ninh Tịch nghe vậy tỏ ra khó xử, “Hả? Thôi không cần đâu, nửa đêm nửa hôm chạy tới bệnh viện vì ăn no mất mặt lắm!”

“Thể diện quan trọng hay cơ thể quan trọng?” Lục Đình Kiêu không nói hai lời vội cầm lấy ví và điện thoại, sau đó bế cô lên.

Ninh Tịch vội xua tay: “Ụa... Lục Đình Kiêu... không được... đổi tư thế khác đi... Anh đỡ tôi đi từ từ thôi... Tư thế này khó chịu lắm... ”

“Em... ” Lục Đình Kiêu vừa giận vừa thương, đành phải đặt cô xuống, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.

Lúc tới phòng cấp cứu của bệnh viên, quần áo và tóc Ninh Tịch đã ướt đẫm mồ hôi.

Thêm việc Ninh Tịch cứ ôm bụng suốt và Lục Đình Kiêu cứ trưng ra vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi, một y tá vội đỡ lấy Ninh Tịch: “Sắp sinh à? Mau! Mau lên xe đẩy đi!”

NInh Tịch kéo khẩu trang lên, tránh để người ta nhận ra, sau đó hắc tuyến đầy đầu giải thích: “Không... không phải đâu chị y tá ơi! Em ăn no quá thôi!”

“... ” Viên y tá cạn lời một giây, cúi đầu nhìn bụng cô, lúc này mới phát hiện bụng chỉ hơi nhô lên, quả thật không giống thai phụ: “Khám dạ dày xin mời rẽ trái!”

“Cảm ơn!”

Hơn nửa đêm, sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng có kết quả chẩn đoán bệnh của Ninh Tịch.

Trong khoảng thời gian ngắn lại ăn uống quá nhiều kèm theo áp lực dẫn đến việc bị viêm dạ dày cấp tính...

Lục Đình Kiêu vuốt ve gò má trắng bệch của cô gái đang nằm trên giường bệnh, tỏ ra đau lòng, “Còn đau không?”

Ninh Tịch khổ sở gật đầu: “Đau, có điều đỡ hơn nhiều so với lúc nãy rồi... Ừm, Lục Đình Kiêu, còn một chuyện... ”

“Chuyện gì? Em nói đi.”

Ninh Tịch chần chừ một lúc, xấu hổ nói: “Lợi của tôi hình như bị cái nhẫn kia cạ vào rách da rồi, ban nãy không cảm thấy gì, giờ đau quá... ”

Lục Đình Kiêu đỡ trán, dở khóc dở cười xoa tóc cô: “Đợi chút, để tôi đi mua thuốc cho em.”

“Ừm.”

Sau khi Lục Đình Kiêu đi khỏi, Ninh Tịch mới thở dài một hơi, sau đó vội sờ lên cái bụng to tròn của mình...

Không ngờ đúng giờ phút mấu chốt cái bụng lại cứu cô một mạng!

Nhưng mà! Cảm giác ăn no đúng là khó chịu! Cả đời này cô cũng không muốn nếm trải lần thứ hai nữa đâu!

Trước đây có một khoảng thời gian, vì quá bận nên có một thời gian dài cô ăn uống không đúng bữa, kết quả có một lần cũng đột phát viêm dạ dày cấp tính vào nửa đêm...

Khác ở chỗ, lần trước là vì nửa đêm nên không gọi được xe, cô đành phải tự mình lái xe máy tới viện, tự đi đăng kí, tự lấy thuốc, ngồi một mình ở hành làng dài lạnh lẽo để truyền dịch...

Lục Đình Kiêu quay lại rất nhanh.

Anh cầm thuốc ngồi xuống cạnh giường, sau đó mở chai thuốc ra, nghiêm túc dặn dò: “Đây thuốc bôi ngoài da, há miệng nào để tôi bôi thuốc cho em.”

Ninh Tịch ngoan ngoãn há miệng, lưỡi không cẩn thận chạm vào, cô nhíu mày: “Đắng... ”

“Cố chịu một chút, đừng chạm vào nó.”

“Ừ.”

Bôi thuốc xong, Lục Đình Kiêu vẫn dịu dàng nhìn cô, khẽ nỉ non đổi cách gọi: “Cô à... ”

Ninh Tịch giật mình ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại được là anh đang gọi mình: “Hả?”

“Em xin lỗi... ” Lục Đình Kiêu khẽ thở dài tự trách, sau đó anh nhấc tay cô lên, đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn tay: “Đều tại em học không giỏi nên mới khiến cô bị thương.”

Tim Ninh Tịch đập lệch nửa nhịp.

Chết cha... sáu mươi phần trăm rồi... Sau mươi mốt... sáu mươi hai... sáu mươi ba rồi... đang trên đà tăng lên nữa kìa...

Làm gì có chuyện học không giỏi!

Rõ ràng là học bá1 thì có!

1 Học bá: học sinh giỏi, cái gì cũng biết.

Ninh Tịch lắc đầu, vội kết thúc chủ đề vừa nguy hiểm lại mờ ám giữa “cô giáo” và “học sinh” này, sau đó đổi lại thành trạng thái nhân viên nề nếp, giơ tay nói...

“Sếp, tôi muốn xin nghỉ một thời gian, không muốn bị quấy rầy!”

Lục Đình Kiêu sau khi suy nghĩ một hồi cũng vui vẻ đồng ý: “Có thể phê chuẩn, em muốn mấy ngày?”

Ninh Tịch nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi: “Đơn vị có thể tính bằng năm không?”

“Tôi cho em thời gian là 7 ngày.” Lục Đình Kiêu mặc kệ ý kiến của cô, gõ nhịp quyết định.

“Được thôi... 7 ngày thì 7 ngày! Đợi mai tôi ra viện rồi, tôi có thể tạm thời về sống ở căn hộ công ty cấp không? Vừa xong anh đã đồng ý sẽ không quấy rầy rồi mà! Vừa hay gần đây Tiểu Bảo cũng không ở nhà, hơn nữa ngày kia tôi còn phải tới công ty một chuyến, ở Châu Giang Đế Cảnh cũng gần hơn một chút!” Ninh Tịch cố gắng vẽ ra đủ lí do chính đáng.

“Được.” Lục Đình Kiêu gật đầu không chút do dự.

“... ” Ặc, dễ dàng vậy sao? Tự dưng không gài bẫy cô nữa, cô có chút không quen ấy.

Ninh Tịch nheo mắt lại, rộ ra vẻ mặt tiểu hồ ly, cô dường như phát hiện cách có thể đối phó hiệu quả nhất đối với tên Đại ma vương này rồi! Khổ nhục kế?

Chẳng lẽ vì vừa rồi bác sĩ nói đừng để cô chịu áp lực lớn sao?

Haiz, cũng vì quá quan tâm nên khổ nhục kế mới có hiệu quả như vậy...

Nghĩ đến đây, chỉ số trong lòng bỗng chốc tăng một lúc lên tới tám mươi phần trăm luôn!

...

Ngày hôm sau.

May mà tình trạng của Ninh Tịch không nghiêm trọng, sáng sớm cô đã có thể thuận lợi xuất viện.

Lục Đình Kiêu thực hiện đúng lời hứa đưa cô về Châu Giang Đế Cảnh, lúc đi trên đường có tạt qua siêu thị, mua đồ lấp đầy tủ lạnh cho cô, lại đặt đồ cho cô đủ ngày ba bữa, dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần là phải chú ý chuyện ăn uống.

Ninh Tịch ngồi trên sofa, thấy Lục Đình Kiêu bận tới bận lui, kiểm tra hết tủ lạnh còn đứng đó nghĩ xem có để sót thứ gì không, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng: “Lục Đình Kiêu, anh không cần làm gì nữa đâu, tôi có thể tự chăm sóc mình mà.”

Lục Đình Kiêu đi tới trước mặt cô: “Vậy tôi đi đây.”

Miệng thì nói thế, nhưng anh vẫn không yên tâm, như thể cô là một đứa trẻ ba tuổi hoàn toàn không có năng lực tự lo liệu cho bản thân mình vậy.

Ninh Tịch cố gắng giữ vững chỉ số trong lòng: “Ừm.”

“Em thật không còn vấn đề gì nữa chứ?”

“Không sao không sao, bụng không đau tí nào nữa rồi! Khả năng hồi phục của tôi nhanh lắm đấy!”

“Ừm, điểm này đúng là tốt.” Lục Đình Kiêu hài lòng gật đầu.

Ninh Tịch: “... ” - Lời này không sai, nhưng sao cô cảm thấy như đang bị đùa giỡn thế nhỉ?

Đang thất thần, Lục Đình Kiêu đột nhiên cúi xuống chỗ cô, nhưng còn chưa tiến sát vào đã đứng dậy lùi ra, sau lại vươn tay sờ lên đỉnh đầu cô: “Không làm phiền em nữa.”

Ninh Tịch: “... ”

Anh! Đã! Làm! Phiền! Rồi! Đấy!

Coi như cô hiểu rồi, kể cả tên này không làm gì thì sự tồn tại của anh ta cũng đã là một loại quấy nhiễu rồi.

Mãi tới khi tiễn Lục Đình Kiêu đi rồi, Ninh Tịch mới có thể hoàn toàn thả lỏng, cô ôm gối nằm phát ngốc trên sô pha, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày này...

Tuy cô đã sớm có dự liệu, cũng chuẩn bị từ sớm, nhưng lúc này đầu óc cô vẫn là một mảng trống rỗng, hoàn toàn rối loạn.

Với biểu hiện này, cô chỉ có thể chấm cho mình 0 điểm!

Thật ra lúc đầu cô đã định sẽ cố ý nói những lời dứt khoát khiến Lục Đình Kiêu dẹp ý nghĩ này đi, nhưng đối diện với gương mặt ấy, cô lại không thốt nổi một từ, ngược lại, trái tim kiên định lại ngày càng dao động, vốn tưởng đây là chuyện tuyệt đối không thể, nhưng lại dần dần thay đổi suy nghĩ...

Chẳng trách thời cổ đại có nhiều hôn quân như thế!

Đúng là sắc đẹp hại chết con người ta mà!

Sáng ngày hôm sau, trong văn phòng của Lâm Chi Chi tại công ty giải trí Thịnh Thế.

“Chị Chi Chi, em không đến muộn chứ?” Hôm qua Ninh Tịch nghỉ ngơi cả tối, cơ thể đã gần hồi phục lại, chỉ là sắc mặt có hơi tiều tụy, thế nên hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân có màu tương phản làm nổi lên màu da, trông vừa trẻ lại đầy sức sống.

Trước bàn làm việc, Lâm Chi Chi tóc tai gọn gàng, cô mặc một chiếc áo vest gam lạnh phối với một chiếc váy. Lâm Chi Chi đang xử lí công việc thấy Ninh Tịch tới thì đánh giá cô một lượt, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Không cần căng thẳng, hôm nay bảo em đến cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn em tham quan công ty một chút trước buổi bấm máy ngày mai thôi, tuy thường ngày em không hay ở công ty, nhưng vẫn phải hiểu một chút về các phòng ban cơ bản.”

“Vâng, cảm ơn chị Chi Chi!”

“Đi thôi.”

Ninh Tịch gật đầu đi theo, dưới sự dẫn dắt của Lâm Chi Chi cô biết thêm về các phòng ban của công ty cũng làm quen được với một số đồng nghiệp mới.

Bất kể trong lòng mọi người có nghĩ thế nào thì ngoài mặt vẫn tỏ ra rất khách khí với cô.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện của Ninh Tịch chỉ là ván cờ giữa Thịnh Thế và Tinh Huy, Ninh Tịch chẳng qua chỉ là đòn mà công ty đánh trả Tinh Huy thôi. Nhưng việc công ty chuẩn bị nâng đỡ Ninh Tịch là sự thật không thể chối cãi thế nên chẳng ai dại mà tự đi tìm xui cho mình cả.

“Chậc, cái cô Ninh Tịch này đúng là còn xinh hơn trong ảnh, chẳng trách Nhị thiếu vừa thấy đã để ý tới cổ!”

“Tôi có dự cảm, chỉ cần EQ của cô ấy không quá thấp thì sau này nhất định sẽ hot lắm!”

“Cũng chưa chắc! Khó khắn lắm mới đuổi đi được một Lãnh Man Vân, cô tưởng người nào đó có thể chấp nhận được sao? Hơn nữa, cô ấy liệu có thể hòa hợp được với Lâm Chi Chi sao? Lâm Chi Chi chẳng phải ghét nhất các nữ nghệ sĩ chỉ dựa vào việc bán nhan sắc để đi lên à?”

...

Công ty rất lớn, Ninh Tịch đi theo Lâm Chi Chi hơn một tiếng đồng hồ mới tham quan hết các phòng.

Đang chuẩn bị đi tiếp tới một số phòng quay và phòng thu của công ty, hai người lại gặp một người ở hành lang.

“Ồ, đây chẳng phải là đại quản lí của chúng ta đây sao? Cuối cùng cũng chịu xuống núi rồi à? Tôi còn tưởng cô không gượng dậy nổi mà chuẩn bị rút khỏi giới luôn rồi chứ!” Người phụ nữ đang nói chuyện khoảng hơn 30 tuổi, mặc một bộ đồ gợi cảm thời thượng, uốn tóc xoăn, trang điểm sắc nét, ăn mặc còn sáng chói hơn cả minh tinh.

Vì thường xuất hiện trên tạp chí nên Ninh Tịch lập tức nhận ra cô ta chính là Triệu Mỹ Hinh - Quản lí của Tô Dĩ Mạt.

Đối diện với lời lẽ khiêu khích của Triệu Mỹ Hinh, Lâm Chi Chi mặt không chút thay đổi nói: “Chị Mỹ Hinh còn đang cố gắng dốc sức thì những người trẻ tuổi bọn em cũng không thể để rớt lại phía sau được.”

“Cô... ” Triệu Mỹ Hinh tức sôi máu.

Ninh Tịch ở bên cạnh cố nhịn không bật cười, thầm nghĩ Lâm Chi Chi trông vừa cứng nhắc lại nghiêm túc này không ngờ lại còn độc miệng như vậy!

Triệu Mĩ Hinh nghiến răng hừ một tiếng: “Lâm Chi Chi, tuy trước đây tôi từng xem nhẹ cô, nhưng sau này cũng không thể không thừa nhận cô thật sự có vài phần năng lực khi có thể khiến một kẻ có nhan sắc bình thường như Lãnh Man Vân đi lên như vậy, nhưng hiện tại thì sao... ”

Nói đến đây, Triệu Mỹ Hinh cố tình dừng lại, quét ánh mắt cay nghiệt qua Ninh Tịch: “Lãnh Man Vân đi rồi, cô lại tìm một bình hoa ngoài scandal với mặt mũi ra thì chẳng có gì đặc sắc thế này? Tôi nhớ cô ghét nhất loại nghệ sĩ sống dựa vào mặt mũi cơ mà, sao rồi? Giờ cũng biến chất rồi hả?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx