sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 251 - 252 - 253 - 254 - 255

Ninh Tịch nghe thế tròng mắt hơi nheo lại.

Đây không phải lần đầu tiên cô nghe từ miệng người khác về kiểu nghệ sĩ mà Lâm Chi Chi ghét.

Bảo không để ý tí gì là chuyện không thể nào.

Dẫu sao đây là người mà cô sẽ cùng chiến đấu trong tương lai, nếu ngay từ đầu đã không chung lí tưởng thì sau này làm sao có thể tiếp tục hợp tác?

Lâm Chi Chi liếc thấy sự ái ngại lóe lên trong mắt Ninh Tịch, cô nhìn về phía Triệu Mĩ Hinh, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Chị Mỹ Hinh hình như có chút hiểu lầm tôi rồi. Ai cũng biết... trong cái nghề này, xinh đẹp chính là một lợi thế trời cho, là điều mà người khác cầu còn không được, tại sao tôi lại ghét?"

"Cái tôi ghét... là cái kiểu bình hoa không có nội hàm, không có thực lực."

"Lòng yêu thích cái đẹp thì ai cũng có, về điểm này chắc chị Mỹ Hinh là người hiểu rõ nhất đúng chứ?"

Nghe được những câu này, Triệu Mỹ Hinh ngay lập tức đổi sắc mặt, cái gì mà gọi là cô ta hiểu rõ nhất chứ?

Đây rõ ràng là đang đá đểu cô ta!

Bản thân Triệu Mỹ Hinh vốn là một nghệ sĩ, nhưng bởi gì giá trị nhan sắc không đủ nên với phải lái sang làm nghề quản lý, bình thường cũng cô ta cũng vô cùng chú ý hình tượng, thường xuyên đến thẩm mỹ viện chăm sóc...

Con nhỏ chết tiệt này bình thường thì không nói lời nào, nhưng cứ mở mồm ra câu nào là chọc đúng nỗi đau của cô ta! Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi!

"Cô dám khẳng định cô ta không phải bình hoa?" Triệu Mỹ Hinh cười lạnh.

"Cái này còn phải để tác phẩm lên tiếng chứ không phải nhìn bề ngoài mà kết luận như chị Mỹ Hinh đây." Lâm Chi Chi nói xong rồi lướt qua Triệu Mỹ Hinh.

"Cô..." Triệu Mỹ Hinh đứng phía sau tức đến giậm chân.

Nghe Lâm Chi Chi nói xong mọi buồn bực trong lòng Ninh Tịch lập tức bị thổi bay sạch, sung sướng nhảy nhót bám theo Lâm Chi Chi.

"Chị Chi Chi, vừa rồi chị ngầu thật đấy! Đúng là chỗ dựa vững chắc của đời em! Nhưng mà chị yên tâm đi, em chắc chắn không phải bình hoa, dẫu cho có là bình hoa thì cũng phải là sứ Thanh Hoa! Có cả ngoại hình lẫn thực lực!"

Lâm Chi Chi nhìn cô một cái, kín đáo nâng môi cười: "Cái này không thể chỉ nói miệng được, ngày mai đoàn làm phim bắt đầu quay, tôi sẽ đi cùng em."

"Cũng không chỉ có mình tôi đâu, đoàn làm phim cũng sẽ mở cửa cho phóng viên tới thăm quan nữa, chắc chắn sẽ không ít người tới đâu."

"Kịch bản mới với kế hoạch quay cũng đã gửi cho em rồi, em cũng biết, ngày mai có một cảnh quay vô cùng quan trọng, cực kì khảo nghiệm kĩ năng diễn xuất. Đây là bước tiến đầu tiên của em, chuẩn bị cho tốt vào!"

Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Lâm Chi Chi có nghiên cứu sơ qua về lý lịch của Ninh Tịch cùng một vài tác phẩm cô từng đóng, phát hiện khả năng diễn xuất của cô bé này không tệ, chỉ chờ biểu hiện ngày mai của cô ấy nữa thôi...

"Đã biết, nhất định em sẽ biểu hiện thật tốt!"

Ninh Tịch vừa nói vừa tính toán làm sao có thể khiến Lâm Chi Chi tin tưởng, càng nghĩ càng xót, một người phụ nữ như Lâm Chi Chi thế quái nào lại nhìn trúng con hàng không đáng tin lại lăng nhăng như Giang Mục Dã chứ?

Bởi vì Lâm Chi Chi còn có những việc khác phải xử lý, nên chỉ còn tiểu Đào ở cùng với cô.

Tiểu Đào có tính tình hoạt bát, dọc đường đi nói không ngừng, Ninh Tịch có thể từ miệng cô bé nghe được không bát quái bí mật của công ty.

"Ài, lần này chị Man Vân đi thì người vui vẻ nhất chính là Tô Dĩ Mạt với Triệu Mỹ Hinh đó chị! Mặc dù độ nổi tiếng của Tô Dĩ Mạt cao hơn chị Man Vân, nhưng cô ta diễn cái gì gì ấy, toàn là phim thị trường rác rưởi thôi. Chị Man Vân tuy đa phần chỉ đóng phim nghệ thuật1, nhưng lại đạt được rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế, ép cô ta còn hơn ép cafe! Hết cách ai bảo người chống lưng của người ta quá cứng! Rõ ràng là không đủ thực lực nhưng lại mặt trơ trán bóng chiếm mất vị trí Nhất Tỷ2của Thịnh Thế!"

1Phim nghệ thuật: là những phim hướng đến giá trị nghệ thuật của bộ chứ không hướng đến mục đích lợi nhuận...

2Nhất Tỷ: nữ nghệ sỹ có độ nổi tiếng nhất trong một công ty giải trí.

"Người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt rất cứng sao?" Ninh Tịch hỏi.

"Đương nhiên rồi! Chị không biết sao?" Tiểu Đào kinh ngạc sau đó thần thần bí bí tiến tới nói nhỏ vào tai cô: "Người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt... chính là Lục tổng của chúng ta đấy!"

"Đương nhiên rồi! Chị không biết sao?" Tiểu Đào kinh ngạc sau đó thần thần bí bí tiến tới nói nhỏ vào tai cô: "Người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt... chính là Lục tổng của chúng ta đấy!"

"Lục tổng? Lục Cảnh Lễ?" Ninh Tịch lập tức nghĩ tới Lục Cảnh Lễ, có thể thấy trong lòng cô Lục Cảnh Lễ không đáng tin cỡ nào...

Tiểu Đào lắc đầu sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ lên trên, ý là người phía trên của Lục Cảnh Lẽ.

Lần này đến lượt Ninh Tịch kinh ngạc, nhướng mày: "Lục Đình Kiêu?"

Tiểu Đào gật gật đầu như gà mổ thóc, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Chị nói bé một chút... biết trong lòng là được rồi!"

Ninh Tịch xoa cằm: "Nhưng... sao tin đồn hot như thế này mà lại chẳng có chút tiếng gió nào lộ ra ngoài?"

"Có chán sống mới đi tung tin đồn của Đại boss ra ngoài? Chuyện này chỉ có trong nội bộ công ty chúng ta mới biết thôi!" Tiểu Đào giải thích.

"Thì ra là như vậy..."

Không đợi Ninh Tịch hỏi tiếp, Tiểu Đào đã không nhịn được bô bô với cô: "Ban đầu Tô Dĩ Mạt chỉ là diễn viên hạng 2 thôi, trên cô ta còn đầy người nổi hơn nhưng... không biết làm sao mà lại cấu kết được với Đại boss của chúng ta, được ngài ấy coi trọng, thế nên tất cả tài nguyên của công ty cứ thế mà bày ra cho cô ta chọn, đúng là một bước lên tiên..."

Tiểu Đào càng nói càng tức, bất bình nói: "Chị Man Vân mất 10 năm mới lăn lộn được đến vị trí như bây giờ, ấy thế mà lại bị cô ta cứ như vậy mà ép xuống, quá bất công..."

Ninh Tịch thấy Tiểu Đào nói có sách mách có chứng như vậy nên nghĩ giữa hai người chắc chắn có gì đó nhưng không biết ở mức độ nào mà thôi...

Tuy Tiểu Đào không nói thẳng ra nhưng nghe có vẻ là quan hệ... tình nhân?

Nhưng căn cứ vào những gì Ninh Tịch biết về Lục Đình Kiêu thì có vẻ không hợp lí lắm...

Tiểu Đào đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên ý thức được bản thân cứ ca ngợi người khác mãi như vậy thì có chút không ổn, liền vội vàng nói: "Khụ... có điều người chống lưng của chị cũng cứng lắm mà, Nhị thiếu đích thân đào chị về đó!"

Tuy Tiểu Đào nói như vậy nhưng trong lời nói vẫn pha chút thất vọng.

Cô bé vốn là trợ lý của Lãnh Man Vân, lần này cũng bị thuyên chuyển cùng Ninh Tịch.

Trước kia lúc Tiểu Đào đi theo Lãnh Man Vân luôn được mọi người kính trọng, nhưng hiện tại Ninh Tịch chỉ là một tân binh, làm sao có cơ so được với trước kia, nên khó tránh khỏi trong lòng có chút bất bình.

Ninh Tịch làm sao có thể không nhìn ra mất mát trên mặt Tiểu Đào, phản ứng của cô bé cũng chỉ là nhân chi thường tình1, cho nên cô cũng không để bụng.

1Nhân chi thường tình: phản ứng thường thấy của con người.

Nhưng mà.. chuyện của Tô Dĩ Mạt, cô không thể cho qua dễ dàng như vậy...

Dẫu sao vào bây giờ chuyện này cũng rất quan trọng với cô, bất kì chi tiết nhỏ nào cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của cô.

Vì vậy Ninh Tịch cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lục Đình Kiêu-

"Quan hệ của anh với Tô Dĩ Mạt là quan hệ gì? "

Cùng lúc đó tại tập đoàn Lục thị.

Lục Đình Kiêu đang tham dự một cuộc họp thì di động để bên cạnh đột nhiên reo lên, liền tiện tay mở ra xem.

Sau đó, tất cả các cấp dưới có mặt trong phòng đều thấy được một cảnh tượng ngàn năm khó gặp - Người chưa bao giờ lộ ra một nụ cười ở công ty lúc này lại đang từ từ giãn mặt mũi ra, phát ra một tiếng cười khẽ vui vẻ...

"Stop!"

Lục Đình Kiêu quẳng lại một câu rồi cầm di động ra khỏi phòng họp.

Ninh Tịch đang đợi Lục Đình Kiêu nhắn tin trả lời lại, kết quả anh lại trực tiếp gọi điện tới luôn, dọa cô giật cả mình.

Vì vậy Ninh Tịch nói với Tiểu Đào một tiếng rồi vội vàng tìm một xó không người nào để nghe điện thoại.

"Alo..."

"Vừa nhìn thấy tin nhắn của em." - Nghe giọng có vẻ như tâm trạng Lục Đình Kiêu rất tốt.

Ninh Tịch dùng móng tay cào cào lên gạch sứ ốp trên tường: "À."

Lúc cô gửi tin nhắn kia đi cũng không thấy có gì không ổn, nhưng sao lúc này lại thấy có gì đó sai sai?

"Ghen?" Di động truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của Lục Đình Kiêu.

"Khụ khụ khụ..." Ninh Tịch bị từ này dọa cho sặc nước bọt, xù lông nói: "Ai... ai ghen chứ! Tôi chỉ thấy cần phải làm rõ mối quan hệ của mọi người trong công ty nên mới hỏi chút thôi!"

Mẹ nó! Khó trách sao cô cảm thấy có gì sai sai! Quả nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy cô đang ghen mà!

"Nếu chỉ là thuận miệng hỏi thì tôi từ chối trả lời." Lục Đình Kiêu nói.

"Ớ...?" Ninh Tịch ngu người, không ngờ sẽ có lúc Lục Đình Kiêu trẻ con như vậy: "Vậy anh muốn sao mới nói cho tôi?"

Lục Đình Kiêu: "Trả lời câu hỏi của tôi."

Câu nào? Ghen?

Thật ra thì...

Lúc nghe được những suy đoán mập mờ của Tiểu Đào, nghe được chuyện Lục Đình Kiêu kéo người phụ nữ khác lên giường, trong lòng cô đúng là có chút khó chịu...

Nhưng mà... làm sao có thể thừa nhận chứ!

Vì vậy Ninh Tịch bĩu môi một cái nói: "Không trả lời chứ gì, vậy tôi cứ coi như anh với Tô Dĩ Mạt có một chân, chỉ cần một việc này thôi cũng đủ để giảm xuống còn 0% đấy!"

Lục Đình Kiêu thở dài, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Yên tâm, không có quan hệ gì, em không cần ngại cô ta."

"Vậy tại sao có tin đồn anh là người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt? Tài nguyên của Tô Dĩ Mạt không phải là được anh đặc cách cung cấp sao?" Ninh Tịch khó hiểu.

"Tôi chỉ chống lưng cho em."

Mặt Ninh Tịch nóng lên, nghiêm nghị nói: "Nói chuyện tử tế! Không được thả thính!"

Lục Đình Kiêu cười khẽ, "À..."

"Cũng không được phép cười!"

Lục Đình Kiêu cũng không trêu cô nữa, họ nhẹ một tiếng trả lời: "Đúng là đặc cách nhưng tôi hoàn toàn trong sạch. Sở dĩ làm như thế là bởi vì cô ta từng cứu Tiểu Bảo một mạng."

"Cái gì? Tiểu Bảo làm sao?" Ninh Tịch hoảng hốt.

"Lúc trước vì muốn để Tiểu Bảo tiếp xúc nhiều hơn với người khác, nên tôi thử cho nó đến trường, kết quả thằng bé bị mất khống chế giơ chân bỏ chạy, suýt chút nữa thì bị xe đâm... may mà lúc ấy có một chiếc xe khác lao ra, đẩy chiếc xe kia ra xa nên cứu Tiểu Bảo một mạng. Sau thì tra ra người trong chiếc xe kia chính là Tô Dĩ Mạt, cô ta uống rượu say nên mất tay lái, ma xui quỷ khiến thế nào lại cứu được Tiểu Bảo..."

Ninh Tịch nghe vậy thì sửng sốt: "Ôi má! Tôi không biết nên nói là Tô Dĩ Mạt may mắn hay là Tiểu Bảo mạng lớn nữa! Ồ thế ra là vì để trả ơn cho cô ấy nên anh mới hạ lệnh như vậy?"

Ninh Tịch có thể hiểu được việc mà Lục Đình Kiêu làm, cho dù việc Tô Dĩ Mạt cứu Tiểu Bảo chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng dù sao cô ta quả thật đã cứu Tiểu Bảo một mạng.

"Đúng vậy."

"Chẹp, người ta là chân chính cứu mạng Tiểu Bảo đó! Sao lúc ấy anh không lấy thân báo đáp đi?"

Lục Đình Kiêu hạ gục Ninh Tịch chỉ bằng một câu duy nhất: "Em cho là đối với ai tôi cũng sẽ lấy thân báo đáp sao?"

Hạ gục thôi còn chưa đủ, Lục Đình Kiêu lại không chút lưu tình hạ thêm một đao: "Bây giờ là bao nhiêu phần trăm?"

"Nói cho anh? Tôi đâu có ngu! Thôi nhá, cúp máy đây! Trợ lí còn đang chờ tôi!" Ninh Tịch vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Quả nhiên không nên có bất kì tiếp xúc nào với Lục Đình Kiêu!

Bên kia, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tan thì bỗng dưng một gương mặt to bự từ đâu chạy tới u oán nói:

"Anh Hai ~ mau thành thật khai báo ~ có phải anh đang có chuyện gì giấu em, đúng không?"

Lục Đình Kiêu nhướng mày: "Rõ lắm sao?"

Lục Cảnh Lễ lập tức bị đả kích, thiếu chút nữa thì ngã gục trên đất: "Hu hu hu! Quả nhiên anh có chuyện giấu em, em là phụ tá đắc lực nhất của enh, là tiểu áo bông của anh! Thế mà anh lại giấu em!"

"Không phải em rất giỏi đoán sao?"

"Hứ! Đoán thì đoán!" Lục Cảnh Lễ thong thả bước qua bước lại trong phòng, ba phút sau, đột nhiên ngừng bước nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Hôm trước anh cố ý đưa Tiểu Bảo đi... khi đó chỉ còn 2 ngày nữa là Ninh Tịch phải bắt đầu quay lại làm việc, là vì đuổi kịp tiến độ nên chắc chắn sẽ rất bận bịu... cho nên em đoán hai ngày này anh đã làm chuyện gì đó cực lớn! Cực lớn... chẳng lẽ... là tỏ tình?"

Lục Đình Kiêu: "Tiếp tục."

Ý là tiểu gia đây đoán đúng?

Mắt Lục Cảnh Lễ sáng lên, tiếp tục nói: "Vậy kết quả thế nào? Chắc chắn là không thành công rồi! Nếu không sao anh có thể ở công ty, lúc này phải ở trên giường mới đúng..."

Lục Đình Kiêu: "..."

Cuối cùng Lục Cảnh Lễ búng tay một cái, dùng giọng điệu chắc chắn đưa ra kết luận: "Chân tướng chỉ có một! Anh tỏ tình, Tiểu Tịch Tịch không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Cô ấy còn đang suy nghĩ, hơn nữa, khả năng cô ấy đồng ý với anh là rất lớn! Cho nên tâm tình anh mới tốt như vậy!"

Lục Đình Kiêu nhìn thần thái sáng láng của cậu em trai, khóe môi nhếch lên lộ ra một tia dịu dàng không dễ phát hiện...

Tính tình anh tuy lạnh lùng, khó sống chung với người khác, ngay cả quan hệ với cha mẹ ruột cũng rất nhạt, nhưng duy chỉ có người em trai này thì lại khác, người khác tránh anh, sợ anh, nhưng cậu em trai này lại cả ngày bám lấy anh. Anh có làm mặt lạnh thì thằng nhóc này cũng không sợ, anh không thích nói thì nó lại tự đoán mò, cứ thế mà dần dần đoán được chính xác tâm tư anh...

Anh vốn cho rằng có được cậu em như thế đã là quá may mắn, nhưng không ngờ số mệnh lại để anh gặp Ninh Tịch.

...

Ngày hôm sau.

Từ giữa hè đến đầu thu, đoàn làm phim Thiên Hạ trải qua vô vàn trắc trở cuối cùng cũng bấm máy lại một lần nữa.

Bởi vì kịch bản có thay đổi, nên những cảnh của Ninh Tuyết Lạc và Triệu Tư Châu giảm không ít, Ninh Tuyết Lạc với Ninh Tịch vốn còn có ba cảnh quay chung với nhau nữa nhưng bây giờ cũng bay theo gió luôn. Việc này cũng có nghĩa là từ giờ cô sẽ không cần phải đụng mặt Ninh Tuyết Lạc ở trường quay nữa, điều này khiến Ninh Tịch nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, rốt cuộc cũng có thể tập trung quay phim rồi.

Cảnh quay hôm nay là chủ yếu là hai cảnh quay quan trọng nhất của bộ phim, thế nên không chỉ có Lâm Chi Chi mà Lôi Minh cũng đến.

Ninh Tịch với Giang Mục Dã gần như là đến cùng lúc.

"Chào Giang sư huynh!" Ninh Tịch ngọt ngào chào hỏi, ngoan ngoãn đổi từ "Giang tiền bối" thành "Giang sư huynh."

"Ừ, chào sư muội!" Nhìn bộ dạng bé ngoan của Ninh Tịch, da đầu Giang Mục Dã run hết lên, nổi cả da gà.

Sau đó, khóe mắt anh liếc về phía Lâm Chi Chi - đang đi ở bên cạnh Ninh Tịch...

Lâm Chi Chi đang nói chuyện với Lôi Minh, không hề chú ý tới ánh mắt của Giang Mục Dã, sau khi nói xong thì quay ra dặn dò Ninh Tịch: "Ninh Tịch, tôi với anh Minh cần thương lượng một số chuyện, em cùng với sư huynh của em tập dượt một lượt trước đi."

"Dạ, chị cứ làm việc của mình đi!"

Ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt Lâm Chi Chi xong, Ninh Tịch lập tức khôi phục lại bộ dạng Tiểu ma vương, âm trầm nhìn Giang Mục Dã, nói: "Chậc chậc chậc, lông vàng này... vừa nãy có thấy không? Tôi còn lo hai người gặp nhau thì chị Chi Chi sẽ khó xử, kết quả chị ý còn không thèm liếc mắt nhìn chú lấy một cái! Thật ngầu! Càng ngày tôi càng thích chị ý!"

Giang Mục Dã trừng cô: "Rốt cuộc ai nói cho bà cô ta là bạn gái cũ của tôi!"

Ninh Tịch chớp mắt: "Không phải chính ông nói sao?"

"Biến! Tôi không có nhắc đến nha, tất cả đều là do bà tự biên tự diễn!"

"Ai bảo ông cứ khiến người ta hiểu lầm cơ..." Ninh Tịch lẩm bẩm sau đó con giun tò mò trong bụng trỗi dậy: "Nếu không phải bạn gái cũ... vậy quan hệ của hai người là gì? Tại sao ông lại e ngại chị ấy như vậy?"

"Tôi e ngại cô ta lúc nào? Ninh Tiểu Tịch, bà có thể đừng nghĩ vớ va vớ vẫn nữa được không!" Giang Mục Dã thật sự sắp bị cô dày vò chết mất.

Vì muốn tìm hiểu sự tình, Ninh Tịch liền mềm giọng trấn an: "Được rồi được rồi, vậy tôi không nghĩ lung tung nữa, tự ông khai báo đi! Rốt cuộc là sao?"

"Sao trăng gì? Trước đây cô ta từng là quản lí của tôi thôi!" Giang Mục Dã quơ quơ quyển kịch bản trong tay.

Ninh Tịch trợn to mắt: "Không thể nào, chị Chi Chi từng mang ông á?"

Giang Mục Dã trợ mắt lại: "Làm sao, không được sao? Vẻ mặt của bà đây là sao hả?"

Ninh Tịch lắc đầu, thở dài nói: "Cái này còn đáng thương hơn so với làm bạn gái cũ..."

Tính tình Giang Mục Dã dở dở ương ương thế nào đã là điều mà cả giới biết, không một trợ lý nào có thể chịu được anh ta quá một tuần.

Lôi Minh có thể chịu được lâu như vậy là vì tính cách của anh ấy vô cùng tốt, vô cùng có kiên nhẫn, cho nên mới có thể ở cạnh Giang Mục Dã lâu như vậy.

Biết Lâm Chi Chi với Giang Mục Dã không phải loại quan hệ đó thì Ninh Tịch thầm thở phào một hơi, nếu là thật thì thật sự là lúng túng lắm đó.

Lúc này, Tiểu Đào chỉ huy một người mang đến một cái ghế nằm siêu cấp sang trọng: "Chị Tịch, chị ngồi cái này đi!"

Ở trong đoàn làm phim, loại đãi ngộ này chỉ có nữ chính, nam chính, hoặc là những diễn viên có vị trí tương đối cao mới được hưởng thụ. Trước đây Ninh Tịch nhiều lắm chỉ được phân cho một cái ghế để ngồi nghỉ thôi, không ngờ cũng có một ngày lại được hưởng loại đãi ngộ này...

"Cám ơn nha, Tiểu Đào vất vả rồi!" Ninh Tịch nói cám ơn.

Mặc dù Tiểu Đào vẫn luôn luyến tiếc quá khứ nhưng lúc làm việc thì cô bé vẫn rất dụng tâm.

"Có tập không?" Ninh Tịch giơ quyển kịch bản hỏi, kiên quyết thi hành mệnh lệnh cao cả của quản lí.

"Tập cái rắm! Tối qua ông đây chơi game cả đêm không ngủ! Ngủ bù cái đã! Đừng có quấy rầy tôi!" Giang Mục Dã nói xong liền dùng quyển kịch bản úp lên mặt đi ngủ.

"..." Ninh Tịch im lặng thắp một nén hương cho Lôi Minh, xong rồi lại vui mừng thay cho Lâm Chi Chi, may là chị ấy đã thoát khỏi biển khổ!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx