sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 461 - 462 - 463 - 464 - 465

Nhìn đám minh tinh đến casting đó hết người này đến người khác vào rồi lại ra, trong số đó có không ít người là những ngôi sao hàng đầu khiến cho những người đằng sau không khỏi càng lúc càng cảm thấy áp lực.

Đặc biệt là khi trong phòng casting vẫn không ngừng vang lên tiếng mắng chửi phẫn nộ của Cook - đạo diễn quảng cáo lần này của Noble.

Trình độ tiếng Hán của Cook khá tốt, chửi hay đến nỗi tất cả mọi người đứng ngoài đều nghe rõ ràng...

"Bọn họ chắc chắn bọn họ nghe hiểu hết những gì tôi nói chứ? Tôi nghi ngờ IQ của bọn họ có vấn đề lắm! Cái tôi cần là cao quý, là tao nhã! Mà không phải con búp bê không có linh hồn nhảy múa trong mấy cái hộp nhạc vớ vẩn!"

"Phương Hiểu Văn? Không không không, cô ta không được! Cô ta diễn rất tốt, nhưng mà ánh mắt của cô ta đã bán đứng linh hồn hèn mọn của cô ta!"

‘Hứa Kiều Kiều? Cậu đang đùa tôi đấy à? Cô ta là một cái giá áo biết đi! Dung tục muốn chết!"

"Mạnh Thi Ý? Có thể cô ta là một diễn viên ưu tú, nhưng tuyệt đối không phải là nữ thần cao quý như trăng trong lòng tôi!"

"Người trước đó á? Cậu bảo cái cô số 13 đó à! Ôi thượng đế của tôi! Cô ta lừa tôi, nghĩ tôi là thằng ngu! Cô ta căn bản chả hiểu cái gì về đàn cổ hết!"

...

Nghe Cook hà khắc soi mói như thế, đám minh tinh bên ngoài vốn dĩ trên mặt còn đang tràn đầy kiêu ngạo, lúc này liền biến sắc.

"Cái lão quỷ này rốt cuộc có biết gì không đấy! Lão ta mắng hết tất cả mọi người ở đây một lượt rồi!"

"Tôi thấy ông ta có thành kiến với người Hoa chúng ta thì có!"

"Nói còn rõ khó nghe! Đã bảo chỉ là đóng quảng cáo thôi mà, diễn deep một tí thì cũng có sao đâu, chẳng lẽ phải biết thật mới được à! Theo logic của ông ta chẳng lẽ là diễn viên thì cái gì cũng phải thành thạo tinh thông hết à!"

...

"Hừ, chỉ có kẻ không có thực lực mới kiếm cớ đổ hết lỗi lên đầu người khác thôi."

Rất nhanh liền đến số 14, Lý Nhạc Lăng vứt lại một câu như thế rồi sau đó tự tin sải bước vào phòng casting.

Lúc Lý Nhạc Lăng đẩy cửa bước vào, gương mặt của đạo diễn Cook vốn dĩ đang đầy lửa giận đột nhiên ngẩn ra.

Nhìn Lý Nhạc Lăng mặc một bộ sườn xám kiểu phục cổ xa hoa, cổ đeo một chuỗi trân châu giá trị không hề nhỏ, tóc vấn thành búi, cài một cây trâm ngọc bích thanh thúy trong suốt, không chỉ thể hiện vẻ cao quý tao nhã, còn phô bày nét đặc sắc của Trung Hoa.

Nhìn thấy Lý Nhạc Lăng, hai con mắt của Cook lập tức sáng ngời, ngay cả thái độ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Nào, bảo bối thân yêu của tôi, nhanh đến đây nào, mau đến chỗ tôi! Để tôi ngắm cô thật kỹ nào!"

Lý Nhạc Lăng không hề e ngại để mặc cho Cook đánh giá mình, từ khi còn nhỏ cô ta đã chịu sự giáo dục của quý tộc, từng lời ăn tiếng nói, cử chỉ, tiếng cười đều vô cùng tự nhiên hiển lộ khí chất cao quý, căn bản là không cần phải diễn.

Cook đánh giá cô ta kỹ càng một lượt, cực kì hài lòng: "Cô Lý, bây giờ cô có thể bắt đầu thể hiện bản thân mình rồi đấy!"

Phòng casting rất lớn, bày biện rất nhiều thứ có đàn tranh, có dương cầm, có bút lông, có bàn cờ, có giá thêu, có quạt, có khăn tay...

Lý Nhạc Lăng liếc mắt một vòng, bàn tay trắng nõn đặt lên một chiếc cổ cầm: "Cái này đi!"

So với đàn tranh, kĩ thuật của cổ cầm còn khó hơn nữa, âm vực của nó chia thành 4 vực 8 độ lẻ 2 âm, tán âm có 7, bội âm có 91, hợp âm có 147, kĩ thuật hòa tấu vô cùng nhiều và phức tạp.

Cook đã sống ở Trung Quốc hơn 20 mươi năm, có một tình yêu sâu đậm với văn hóa Trung Hoa, là một người cực kì am hiểu về Trung Quốc, nếu như muốn tùy tiện chọn một cái để lừa Cook, thì đó hoàn toàn không thể, trước đó có một cô ôm tâm lý may mắn thử xem liền bị Cook chửi thẳng vào mặt...

Nhìn thấy Lý Nhạc Lăng chọn đàn cổ, ánh mắt của Cook còn có chút soi mói, nhưng khi cô ta bắt đầu gảy đàn, ánh mắt của ông dần dần thay đổi...

Sau khi Lý Nhạc Lăng thể hiện xong, lần đầu tiên Cook tỏ ra do dự, phải biết rằng, mấy cô vừa rồi vào castting đều bị ông ta đập thẳng vào mặt rằng cô đã thất bại rồi, bảo người ta cút đi.

Cook và trợ lý đứng một bên thương lượng rất lâu, cuối cùng trợ lý của Cook đi đến trước mặt Lý Nhạc Lăng ôn hòa thông báo rằng: "Cô Lý, buổi casting của chúng tôi vẫn còn đang tiếp tục, cô có thể ra bên ngoài đợi một chút được không?"

Ý của câu này là, chúng tôi rất vừa lòng với những gì cô vừa thể hiện, nhưng biết đâu được đấy, ở đằng sau lại phát hiện ra được một người còn tốt hơn...

Lý Nhạc Lăng cười mỉm gật đầu: "Có thể."

Hừ, đằng sau làm sao có thể còn có người tốt hơn cô ta được nữa chứ? Đại diện thương hiệu này chắc chắn là của cô ta rồi!

Trong cái nhìn chằm chằm đầy sốt ruột của những người còn lại, Lý Nhạc lăng cuối cùng cũng bước ra.

Cô ta vào trong đó gần mười phút lận, hơn nữa còn truyền ra tiếng đàn cổ cẩm chứ không phải tiếng quát tháo phẫn nộ của Cook.

Vẻ mặt của Lý Nhạc Lăng tỏ ra như thể bị tình thế ép buộc, không giống những người bị loại trước đó mà lại đi tìm một cái ghế trống ngồi xuống, đợi tiếp.

Tất cả biểu hiện này đã rất rõ ràng, Lý Nhạc Lăng đã vào được vòng tuyển chọn cuối cùng, thậm chí còn rất có khả năng là người được chọn trong mắt đạo diễn Cook, đám người còn lại nếu như không thể vượt qua Lý Nhạc Lăng thì chỉ có thể ngậm ngùi làm nền cho cô ta.

Thoáng chốc những nữ minh tinh khác có chút dao động, đặc biệt là những người có địa vị khá cao, rõ ràng bọn họ không muốn rước xấu hổ vào thân, nhưng lại không nỡ bỏ lỡ một hợp đồng đại diện thương hiệu béo bở như thế này.

"Người tiếp theo, số 15 chuẩn bị!" Trợ lý thông báo với bên ngoài môt tiếng.

Vào lúc này, Ninh Tịch vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình, Lâm Chi Chi ngồi bênh cạnh cũng không quấy rầy cô, chỉ yên tĩnh làm bạn cùng cô.

Lý Nhạc Lăng thấy Ninh Tịch thu mình trong một góc lại càng đắc ý: "Chị Lâm, không phải em nói chị đâu nhưng chị chọn ai không chọn, lại chọn đúng cái thứ rẻ rách bị Tinh Huy vứt đi này! Không phải đến nước này rồi mà chị vẫn còn kiên trì để cô ta vào trong đó casting đấy chứ? Đến lúc đó người mất thể diện không chỉ mình chị đâu mà là của toàn bộ Thịnh Thế ấy ha ha ha...!"

Theo câu nói của Lý Nhạc Lăng, thoáng cái ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Ninh Tịch.

Đúng vậy, vẫn còn cái đệm lót này cơ mà, có cô ta ở đằng trước, bọn họ chắc cũng không làm nền cho Lý Nhạc Lăng đến mức quá thảm đâu nhỉ?

Ngoài đám minh tinh đang đợi xem kịch hay đó ra vẫn còn một vài người chỉ giữ thái độ quan sát, trong bụng đang nghĩ Ninh Tịch cố ý ăn mặc như thế này, thực ra đang có tuyệt chiêu gì đó không muốn để bọn họ biết, đợi lát nữa mới đi thay quần áo thì sao...

"Chị Chi Chi, em chuẩn bị xong rồi." Trong góc, Ninh Tịch mở mắt ra.

Lâm Chi Chi gật đầu: "Cố gắng lên."

"Số 15 vào thử vai." Trợ lý thông báo.

Trong ánh mắt quái dị của mọi người Ninh Tịch đứng dậy chỉnh đốn lại ăn mặc, vẻ mặt bình thản đẩy cửa bước vào phòng casting.

Ninh Tịch vừa mới bước vào, bên ngoài đã ầm ầm lên...

"Ôi trời ơi, cô ta thực sự dám mặc thành cái bộ dạng ma không ra ma quỷ không ra quỷ đó vào casting sao?"

"Tôi còn tưởng cô ta còn ủ tuyệt chiêu gì cơ, không ngờ cô ta ăn mặc như ăn mày vào trong đó thật!"

"Cook đáng sợ như thế, cô ta không sợ bị chửi cho chết à?"

"Khụ, người không biết là không có tội nha!"

...

Quả nhiên, đám minh tinh vừa mới nghĩ thế y như rằng trong phòng thử vai đã vang lên tiếng gào thét của Cook:

"Ôi chúa tôi! Cô... cô... cô đang sỉ nhục tôi đúng không... đang sỉ nhục Noble đúng không! Mời cô ra ngoài! Ra ngoài ngay lập tức!"

Lý Nhạc Lăng nhấp một ngụm nước hoa quả mà trợ lí bê tới, vui khôn tả, "Chậc, còn đặc sắc hơn cả trong tưởng tượng của tôi! Nếu đã biết sẽ thất bại, hà tất phải cố đấm ăn xôi làm gì? Chẳng lẽ còn tưởng sẽ xuất hiện kì tích sao?"

Lý Nhạc Lăng nói xong, nhấc điện thoại lên, nhàn nhã gọi tới một số: "Alo, Tuyết Lạc à ~"

"Nhạc Lăng, cậu casting xong chưa? Kết quả thế nào rồi?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói uyển chuyển.

"Ừm, xong rồi! Kết quả hả? Chắc chắn không phụ lòng kì vọng của cậu đâu!" Mười ba người trước đó còn có vẻ là những đối thủ đang gờm đối với cô ta, nhưng mấy người phía sau căn bản chẳng đáng nhắc tới, cô ta có thể hoàn toàn nắm chắc được phần thắng.

"Tớ biết chắc chắn cậu sẽ không có vấn đề gì mà!"

"Ha ha, còn phải cảm ơn cậu vì đã nhường tớ ấy, nếu không vị trí người đại diện này chắc chắn phải là của cậu mới phải!"

"Coi cậu nói kìa, chị em với nhau nói mấy cái này làm gì! Với cả cậu cũng giúp tớ không ít mà, đơn hàng lớn của công ty ba tớ lần trước ít nhiều cũng nhờ cậu giới thiệu mẹ cậu cho tớ!"

"Chuyện nhỏ thôi mà! Đúng rồi, cậu có biết tớ vừa nhìn thấy ai không?"

"Ai?"

"Đứa con nuôi nhà cậu, con nhà quê Ninh Tịch ấy!"

"Sao nó lại đi casting được?"

"Ai biết nó dẫm phải bãi cứt chó gì mà lại được thông qua vòng sơ khảo chứ, nhưng cũng phải nhờ vào vận may của nó mà tớ mới được thấy một màn kịch hay đấy cậu biết không? Chủ đề quảng cáo lần này của bọn tớ là cao quý, kết quả nó lại lết bộ dạng như ăn mày tới!"

"Gì cơ? Nó bị điên à!"

"Chắc thế đấy! Loại người này mà cậu còn phải kiêng dè cơ à, tớ thấy nó tự tìm đường chết cho mình thì có! Được rồi, không nói với cậu nữa, đợi tớ khải hoàn trở về nhé!"

...

Lúc này, trong phòng casting.

Đối diện với ánh mắt và sự cười nhạo khó mà tin nổi của Cook, Ninh Tịch lẳng lặng đứng đó, mặt không chút thay đổi, ánh mắt trong suốt mà sạch sẽ.

Ngược lại, khi Cook đối diện với cặp mắt trong sáng của cô, không hiểu sao lại dâng lên ảo giác chột dạ...

Thật ra, cô ăn mặc không có vấn đề gì quá đáng cả, chỉ là so với những nữ minh tinh xa hoa lóa mắt kia thì đúng là quá qua quýt và tùy tiện.

Chiếc váy liền thân trên người cô tuy trông có cũ kĩ, nhưng thật ra lại rất chỉn chu sạch sẽ, gương mặt tinh tế hoàn toàn không trang điểm của cô khiến ông nghĩ tới một câu thơ của Trung Quốc: "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức1".

1 Một trong những câu thơ Lí Bạch dùng để ca ngợi nét đẹp tự nhiên và tâm hồn trong sáng của phụ nữ thời phong kiến, đại ý là tự nhiên mới là đẹp nhất.

Có điều đối mặt với một người tới để casting mà hoàn toàn không có ý thức chuẩn bị thế này, đạo diễn Cook vẫn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục, muốn trực tiếp loại cô.

"Cô! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không hiểu tiếng Trung à? Cô đã bị loại rồi, mời cô lập tức rời khỏi đây ngay, đừng làm ảnh hưởng tới người phía sau!" Ngay đến tên cô, ông ta cũng không còn tâm trạng mà ngó tới nữa.

Khi Cook đang lớn tiếng quát tháo, Ninh Tịch đã đi tới chỗ chiếc cổ cầm mà vừa xong Lý Nhạc Lăng vừa diễn tấu, ngón tay tùy ý gảy mấy dây đàn.

Cook thấy vậy càng tức giận: "Xin cô đừng tùy tiện động vào đạo..."

Còn chưa nói hết, một chuỗi thanh điệu trôi chảy đã quanh quẩn bên tai...

"Đây... đây là... Cô cư nhiên lại biết Quảng Lăng Tán2!" Cook thoáng kinh ngạc. Đây là một trong những khúc nhạc có độ khó cao nhất trong các khúc cổ cầm, vừa xong Lý Nhạc Lăng chỉ chọn có khúc Ngô Diệp Vũ Thu Phong3 mà thôi.

2 Quảng Lăng Tán: chuyện kể về thích khách Nhiếp Chính thời Chiến Quốc. Cha của Nhiếp Chính vì Hàn Vương mà đúc kiếm, do trễ ngày giao kiếm đã bị thảm sát, Nhiếp Chính vì trả thù cho cha mà đã luyện đàn mười năm, nổi tiếng khắp nơi, được Hàn Vương triệu vào đàn. Nhiếp Chính nhân cơ hội này giết chết Hàn Vương rồi hủy dung tự tử để khỏi liên lụy thân nhân. Người đời sau vì cảm khái câu chuyện này soạn nên khúc Quảng Lăng Tán.

3 Ngô Diệp Vũ Thu Phong: Lá ngô đồng bay trong gió thu.

Ninh Tịch không nói gì, cô từ từ ngồi xuống trước chiếc cổ cầm tiếp tục gảy.

Cook bị tiếng đàn ngày càng khuấy động thu hút, nhất thời quên mất phải nói gì...

Quảng Lăng Tán là một trong mười khúc cổ cầm nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Hoa, giai điệu của nó mạnh mẽ, hùng hồn, là nhạc khúc duy nhất có không khí chiến đấu sát phạt trong các khúc nhạc còn tồn tại tới giờ của Trung Quốc, nó thể hiện tinh thần muốn trả thù cho cha, có tính chất tư tưởng và nghệ thuật rất cao.

Nghe khúc nhạc này, Cook lại càng cảm thấy kinh ngạc.

Trong các khúc cổ cầm, đây là khúc mà ông thích nhất, vì nó không chỉ thể hiện được một loại tinh thần phản kháng và chí ý chiến đấu mãnh liệt mà còn không có tà âm.

Điều khiến ông càng ngạc nhiên hơn là, không ngờ một cô gái trẻ như Ninh Tịch không chỉ có kĩ thuật đánh đàn điêu luyện mà còn diễn tả rất đúng khí thế của Quảng Lăng Tán...

Cook lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn, ông ngẩn ngơ nhìn cô gái trước mắt, tuy quần áo cô không được ngăn nắp, mặt mũi không trang điểm, thậm chí trông còn như một kẻ ăn mày ất ơ, nhưng khi cô ngồi xuống trước chiếc đàn, khi cô bắt đầu biểu diễn khúc nhạc này...

Dù cho cô có ăn mặc như một kẻ ăn mày nhưng không có bất cứ ai lại nghĩ rằng cô thật sự là ăn mày cả, trong lòng cô nhất định là có một câu chuyện...

Khúc nhạc kết thúc, Cook vẫn mãi chưa hoàn hồn lại được.

Một hồi lâu sau, ông mới áp chế niềm kích động của mình lại, mở miệng nói: "Cô gái này, khúc Quảng Lăng Tán của cô quả là vượt qua sự tưởng tượng của tôi!"

"Cảm ơn." Ninh Tịch khẽ gật đầu cảm ơn, vẻ mặt vẫn không hề lay động.

Cô gái này dù cho có bị rầy la hay được khen ngợi cũng đều tỏ ra thờ ơ, khiến ông cảm thấy sự cao quý dường như được phát ra từ xương cốt vậy...

Phải! Chính là cao quý!

Hơn nữa còn là loại cao quý chỉ có người thuộc dòng dõi quý tộc thật sự mới có được!

Dù cho có rơi vào khổ cảnh, nhưng khí chất cao sang toát ra từ bên trong lại vĩnh viễn không thể thay đổi được!

Thật thần kì! Tất cả những người ban nãy đều không đem đến cho ông được cảm giác này, ngay đến biểu hiện của Lý Nhạc Lăng ông cũng không thể cho điểm tuyệt đối, ông vẫn cảm thấy có gì đó rất giả và gượng gạo. Tại sao cô gái trước mắt ông dù có mặc đồ rách rưới nhưng vẫn lại khiến ông có cảm giác cô cao quý đến lạ?

Cook chăm chú dò xét cô, trong lòng lại vô vàn kích động, khó lắm ông mới làm dịu tâm trạng xuống được, tiếp tục test: "Xin hỏi, cô lí giải thế nào về hàm ý của chữ cao quý?"

Câu trả lời của những người ban nãy tương đối giống nhau, họ cho rằng cao quý chính là được tu dưỡng học thức, tu dưỡng bản thân từ trong ra ngoài, tuy ông cũng khá tán thành với câu trả lời này, nhưng giờ, ông lại vô cùng kì vọng vào đáp án của Ninh Tịch.

Sau khi nghe câu hỏi của Cook, Ninh Tịch biết, Cook đã bị phần biểu diễn vừa rồi của mình thuyết phục, giờ cô chỉ còn lại bước cuối cùng nữa thôi.

Sau khi cân nhắc từ ngữ một hồi, cô bắt đầu trả lời: "Tôi cho rằng, sự tao nhã cao quý chân chính không phải xuất phát từ những cái tên xa hoa trong cái chữ của nó, không phải là đồ trang sức quý báu chuyển động trên cổ tay, không phải là sắc đẹp, học thức tu dưỡng để khoe khoang bản thân, cao quý chân chính nghĩa là dù cho có mặc những bộ đồ lam lũ, đầu tóc rối bù, thì khí chất cao quý vẫn không thể che lấp được."

Nghe tới đây, mắt Cook sáng lên, gương mặt ông như thể cũng bắt đầu tỏa sáng theo.

Ninh Tịch nói tiếp: "Scent of a Woman, nghĩa là nước hoa có thể thể hiện được phẩm vị một người hơn bất cứ thứ hàng xa xỉ nào, đối với một người phụ nữ mà nói, nước hoa còn quan trọng hơn cả quần áo hay nói cách khác là khí chất quan trọng hơn vẻ bên ngoài nhiều. Nước hoa được coi là một trong những yếu tố thời thượng kinh điển, nó không giống với những yếu tố như quần áo, trang sức hay kiểu tóc, nước hoa là thứ được duy trì lâu dài, hương thơm tuyệt vời sẽ không bao giờ là lỗi thời cả."

Cook nghe thấy vậy không kìm nén được sự kinh hỉ của mình nữa, gật đầu lia lịa phụ họa: "Không sai không sai! Cô nói phải lắm!"

Lời giải thích của cô, thật sự rất phù hợp với chủ đề của bọn họ!

Bên ngoài sảnh phòng thử vai.

Mới đầu các nữ minh tinh chờ bên ngoài nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát mắng của Cook, sau đó bỗng trở nên yên tĩnh, rồi lại truyền ra tiếng đàn réo rắt...

Có nữ nghệ sĩ cười lạnh ra tiếng, "Tôi còn tưởng Lâm Chi Chi chuẩn bị cho cô ta đòn sát thủ gì, không ngờ cũng chỉ đánh đàn như Lý Nhạc Lăng! Có Lý Nhạc Lăng làm châu ngọc ở phía trước, đây chẳng phải là tự rước lấy nhục sao? Trình độ chuyên môn của Lâm Chi Chi ngày càng xuống cấp, giờ có khi ngay đến chức trợ lí nhỏ thôi tôi cũng không yên tâm để cô ta làm nữa rồi!"

Một người có vẻ hiểu biết hơn nhíu mày nói: "Khúc nhạc này hình như còn khó hơn cả khúc Lý Nhạc Lăng đàn... Nhưng tôi cảm thấy dù có vậy cũng chẳng có tác dụng gì..."

Lý Nhạc Lăng thì hiểu biết về cổ cầm hơn, sau khi nghe thấy độ khó và kĩ thuật thành thạo truyền từ bên trong ra cô ta quả thật có lo lắng một giây, nhưng sau đó lại khịt mũi coi thường: "Chị Lâm, cô nghệ sĩ nhà quê của chị không hiểu thì thôi, chẳng lẽ chị cũng không hiểu à? Loại nhạc khí tao nhã như cổ cầm, trước khi diễn tấu, nghệ nhân đều phải đốt hương rửa tay, ăn mặc thì càng phải cân xứng, cô ta như vậy đúng là đang sỉ nhục cả lịch sử Trung Hoa của chúng ta đấy... Hừ, cứ đợi Cook chửi cho chết đi!"

Những người khác nghe thấy lời của Lý Nhạc Lăng đều tán đồng ý kiến với cô ta.

Lâm Chi Chi vẫn trưng ra vẻ thờ ơ, chuyên tâm đợi kết quả của Ninh Tịch.

Ninh Tịch không bị Cook đuổi ra ngay lập tức, điều này có nghĩa là đã giẫm lên bước thành công đầu tiên rồi.

Chỉ là... cách của Ninh Tịch có chút nguy hiểm...

Kết quả cuối cùng thế nào, cô cũng không hoàn toàn nắm chắc...

Một lát sau, mãi tới khi đàn xong khúc nhạc, bên trong không còn truyền ra tiếng quát mắng của Cook nữa.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đành phải đợi tiếp, lần này đợi còn lâu hơn cả thời gian đợi Lý Nhạc Lăng...

Có người bắt đầu sốt ruột đi qua đi lại: "Rốt cuộc bên trong đang làm gì vậy? Sao vẫn chưa ra?"

"Ai mà biết được, chắc đạo diễn đang tức lắm, mắng một hai câu không đủ đã đấy!"

"Cook thuộc top mười đạo diễn quảng cáo xuất sắc nhất, tính tình khó chịu cũng là điều tất nhiên, tôi thấy lần này ngay đến Thịnh Thế cũng sắp bị liên lụy rồi!"

...

Cùng lúc đó, trong phòng casting.

Sau khi Ninh Tịch lí giải xong về cao cụm từ cao quý, Cook liên tục hùa vào tỏ ý tán đồng cuối cùng cũng nhớ tới việc hỏi về thông tin của Ninh Tịch.

Ông giật lấy tư liệu của diễn viên tới casting trong tay trợ lí, sau đó liền trông thấy cái tên khiến ông kinh ngạc: "Ninh Tịch... Ôi chúa ơi! Cô chính là Mạnh Trường Ca à!"

"Mạnh Trường Ca...? Vâng, đó là vai diễn trong bộ phim đầu tiên của tôi." Lâm Chi Chi từng nói chị gửi đoạn cắt trong Thiên Hạ tới, nên Ninh Tịch cũng không ngạc nhiên vì sao ông biết cái tên này, chỉ kỳ một chỗ là vẻ mặt của Cook có phải hơi kịch động quá rồi không?

"Cô Tịch thân mến, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mạnh Trường Ca tôi đã bị thu hút sâu sắc. Tôi đã không chờ được muốn đi xem bộ phim điện ảnh này ngay lập tức, liệu có thể cho tôi biết bao giờ nó mới được công chiếu không?"

Cook trưng ra vẻ mặt hối hận sao mình lại biết quá muộn, vì hình tượng cổ trang của cô quá khác so với cách trang điểm thường ngày nên lúc đầu ông không nhận ra, suýt nữa thì đuổi cô ra rồi.

Đối với một diễn viên mà nói, chuyện đáng vui mừng nhất không gì sáng bằng việc vai diễn của mình nhận được sự công nhận của các đạo diễn, Ninh Tịch lịch sự đáp: "Giờ vẫn đang trong quá trình biên tập chế tác lại, ngày công chiếu cụ thể tôi cũng chưa rõ, chắc khoảng một tháng nữa! Đạo diễn Cook, rất cảm ơn sự ưu ái của ông!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx