sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 466 - 467 - 468 - 469 - 470

"Không không không, cô xứng đáng với những lời tán thưởng của tôi..."

Tuy trong phim, Mạnh Trường Ca là một vai phản diện, nhưng từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất bễ nghễ, cao cao tại thượng... đây chính là lí do khiến ông chọn một nhân vật bé nhỏ như Ninh Tịch trong cả một rừng sao nữ nổi tiếng thế kia.

Cuối cùng, không ngờ biểu hiện của cô ngày hôm nay lại có thể xuất sắc như vậy, đây đúng là chuyện vui ngoài sức tưởng tượng.

Cook liền tỏ ra có lỗi: "Cô Ninh, thật xin lỗi, tại tôi ngu muội nông cạn, suýt chút nữa thì đã bỏ qua cô... Cô nói đúng, khí chất cao quý thật sự không chỉ ở vẻ bên ngoài!"

Nói rồi, Cook dẫn Ninh Tịch đi tham quan những lọ nước hoa được đặt trong quầy gian hàng triển lãm bên cạnh: "Suốt hai thế kỉ nay, Noble chính là mùi hương được gia tộc đời đời truyền lại, giữ được kĩ thuật chế tạo cổ xưa, vật liệu tạo ra đều được chọn từ những nơi được công nhận là cao cấp nhất trên thế giới, không thẹn khi gọi nó là hương thơm của quý tộc! Tôi rất lấy làm vinh hạnh vì có thể được quay quảng cáo cho một thương hiệu như vậy, để có thể hoàn toàn thể hiện được hết sức hút của Noble, tôi cần phải có yêu cầu khắt khe về người đại diện, may mà thượng đế đã để tôi gặp được cô, tôi có lòng tin, đây sẽ là lần hợp tác vô cùng tốt đẹp..."

Thấy Cook cứ nói chuyện mãi với Ninh Tịch, người trợ lí ở bên cạnh chỉ có thể đi tới nhỏ giọng nhắc nhở: "Đạo diễn, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang đợi! Giờ có phải chúng ta nên gọi người tiếp theo vào casting rồi không?"

Lúc này Cook mới giật mình nhớ ra, vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi đã chọn cô Ninh đây là người đại diện rồi, những người khác cậu có thể bảo họ về đi."

Ngoài cửa phòng casting.

Các nữ minh tinh khác đang hong hóng nhìn vào cánh cửa im lìm rốt cuộc cũng mở ra, trợ lí của Cook bước tới.

"Thưa các vị, người đại diện cho Noble đã được chọn, buổi casting hôm nay tới đây là kết thúc, để cảm ơn các bạn từ xa tới đây, tập đoàn Noble sẽ tặng các bạn một chuyến du lịch xa hoa ba ngày, chúc mọi người có một kỉ niệm vui vẻ!"

Viên trợ lí vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là những nữ nghệ sĩ còn chưa được vào thử vai.

"Gì cơ? Chọn xong rồi?"

"Nhưng bọn tôi còn chưa thử vai mà!"

Tuy vẫn khó chấp nhận, nhưng cũng là điều trong dự đoán của họ.

Không ít nữ minh tinh có tiếng tăm và thế lực còn thở phào nhẹ nhõm vì đỡ phải vào mà chịu mất mặt, mấy người đó khách khí đi tới trước mặt Lý Nhạc Lăng hàn huyên vài câu: "Nhạc Lăng, chúc mừng cô nhé!"

"Nếu là Nhạc Lăng lấy được vị trí người đại diện này, tôi cũng phục!"

Lý Nhạc Lăng dè dặt đứng dậy, cảm ơn từng lời khen tặng của mọi người dành cho mình, sau đó lập tức đi tới trước mặt trợ lí: "Cảm ơn sự thừa nhận của đạo diễn Cook, tôi sẽ không để ông ấy thất vọng đâu!"

Tiếng trung của viên trợ lí tuy không tốt được như Cook, nhưng nghe thấy vậy liền cảm thấy không đúng, "No no no... Các vị mỹ nữ này, tôi nghĩ mọi người nhầm rồi!"

"Nhầm? Nhầm gì cơ?" Mọi người tỏ ra khó hiểu.

"Người mà đạo diễn Cook chọn làm người đại diện cho Noble không phải là cô Lý Nhạc Lăng, mà là cô Ninh Tịch." Viên trợ lí nói chậm lại, nhấn rõ ràng từng chữ tiếng Trung một để trả lời.

"Cái gì? Ninh Tịch? Chính là cái cô ăn mặc như ăn mày đấy á?"

"Anh đang đùa đấy hả?"

Lý Nhạc Lăng nghe tới đây, sắc mặt càng tái mét, "Anh trợ lí, liệu có phải anh nhầm ở đâu đó rồi không? Anh chắc chắn người mà ngài Cook nói là Ninh Tịch chứ?"

Cô ta đã báo tin mừng về cho Ninh Tuyết Lạc rồi, kết quả giờ lại bảo người đại diện không phải là cô ta, thậm chí không phải là ai khác mà là Ninh Tịch, người mà cô ta khịt mũi coi thường là nhà quê kia?

Trợ lí dùng giọng điệu chắc chắn gật đầu, "Không sai đâu, chắc chắn là cô Ninh Tịch, số 15 vừa mới vào đấy."

Lý Nhạc Lăng hít sâu một hơi, tỏ ra chính nghĩa nói: "Anh trợ lí, kết quả này quả thật không thể khiến mọi người phục được! Tôi cần một lời giải thích hợp lí!"

Viên trợ lí cảm thấy bất đắc dĩ: "Cô Lý, đây là quyết định của đạo diễn, tôi cũng không thể làm khác được!"

"Vậy hãy để tôi gặp đạo diễn, tôi phải nói chuyện với ông ấy!" Lý Nhạc Lăng khăng khăng nói.

Lúc này, những nữ diễn viên khác cũng bắt đầu thì thầm bàn tán liệu có phải vị trợ lí này nhầm rồi không, thậm chí ngay đến cả Lâm Chi Chi cũng thấy ngạc nhiên vì kết quả này...

Trợ lí hết cách, đành phải nói: "Vậy được, để tôi chuyển lời giúp cô."

Trong lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, trợ lí rất nhanh liền đi ra nói với mọi người: "Cô Lý, đạo diễn bảo tôi chuyển lời lại với cô và các nghệ sĩ có mặt ở đây, đợi quảng cáo của Noble ra rồi, mọi người ắt hẳn sẽ biết tại sao chúng tôi lại chọn cô Ninh."

Nói xong anh lịch sự cúi người, không nói gì thêm nữa, sau đó nhìn vào trong góc: "Xin hỏi cô có phải là cô Lâm Chi Chi, quản lí của cô Ninh không? Đạo diễn mời cô vào trong để bàn chi tiết cụ thể về hợp đồng."

"Vâng, cảm ơn." Lâm Chi Chi hơi giật mình, sau đó đứng dậy đi theo trợ lí vào phòng casting.

Cuối cùng chỉ còn lại Lý Nhạc Lăng mặt mũi đang đỏ phừng phừng và một đám minh tinh trợn mắt há mồm...

"Gặp quỷ à! Thật sự là Ninh Tịch hả? Chúng ta mà lại thua bởi một người như cô ta sao? Thật đúng là nực cười!"

"Thật ra thì ban nãy tôi cũng định nói rồi, không nói về việc Ninh Tịch là người thế nào, nhưng cô ta là nghệ sĩ dưới tay Lâm Chi Chi, sao có thể đơn giản như vậy, kết quả... quả nhiên là đã có chuẩn bị trước! Chúng ta quá xem thường họ rồi!"

"Chậc chậc, xem ra sau này làng giải trí lại có thêm một con hắc mã nữa rồi!"

"Phụt, Lý Nhạc Lăng lần này đúng là quá mất mặt, trước đây bị Lãnh Man Vân áp chế thì thôi, khó khăn lắm Lãnh Man Vân mới biến mất, giờ lại bị nghệ sĩ dưới tay Lâm Chi Chi đè!"

...

Sau khi bàn xong chuyện hợp đồng.

Trên đường trở về, Lâm Chi Chi như có điều gì suy nghĩ nhìn sang cô gái bên cạnh, càng ở cạnh nhau lâu, càng có cảm giác đây là một cô gái không thề lường trước được...

Ninh Tịch vì chuẩn bị cho buổi castig nên chưa ăn trưa lúc này đang ôm một cái hotdog mà gặm lấy gặm để, thấy Lâm Chi Chi cứ nhìn mình mãi, cô mải nhai nên nói không rõ: "Chị Chi Chi, chị nhìn em làm gì thế? Có phải cảm thấy có một đứa nghệ nhân cơ trí như em thật may mắn không?"

Lâm Chi Chi khẽ cười: "Lúc trước chị vẫn luôn nghĩ cách này rất mạo hiểm, vì Cook là một người thông thạo về văn hóa của chúng ta, chị sợ diễn xuất của em sẽ bị nhìn ra sơ hở, kết quả không ngờ em lại đánh cổ cầm tốt đến vậy, muốn có khả năng như vậy ít nhất cũng phải luyện trên mười năm, nhưng trong tư liệu trước đây của em, hình như không thấy em viết em có sở trường này..."

Ninh Tịch nghe vậy suýt sặc: "Chị Chi Chi, chị đề cao em quá rồi, chị trông em có giống người sẽ bỏ ra từng đấy thời gian để khổ luyện thứ gì đó không?"

Nói xong cô dựng một ngón tay lên: "Nói thật với chị nhé, em chỉ học có một tháng thôi, hơn nữa em chỉ biết đàn mỗi khúc này! May mà trí nhớ em tốt chỉ học nó bằng cách nhớ thuộc lòng, lúc học, suy nghĩ duy nhất của em chính là muốn dùng nó để làm màu thôi!"

Nghe thấy câu trả lời của Ninh Tịch, Lâm Chi Chi sững người, đúng là dở khóc dở cười, "Hóa ra là như vậy..."

Ninh Tịch gật đầu: "Vâng, cái gì em cũng thích học một ít, học được thì nhiều nhưng thật ra chẳng tinh thông cái gì cả, có thể được như thế này còn tốt, nhưng nếu kĩ năng nào yêu cần phải tập quanh năm suốt tháng thì em chỉ biết có chút chút thôi!"

Cô cũng làm gì có thời gian mà đi dày công luyện tập... Mục đích duy nhất của cô chỉ là để sinh tồn.

Sau khi trải qua quãng thời gian ở Ninh gia, chỉ có điên cuồng lao vào học tất cả những lĩnh vực và kiến thức mới khiến cô có cảm giác an toàn...

Vì tiếp tới phải quay quảng cáo nên Ninh Tịch phải ở lại Los Angeles một thời gian.

Tranh thủ cơ hội này, cô còn một chuyện rất quan trọng phải làm...

Cô phải tới thăm một người.

Nửa đêm.

Ninh Tịch lên đường đi tới thành phố St. Bernard1 gần Los Angeles.

1 St. Bernard là một thành phố thuộc quận Hamilton, tiểu bang Ohio, Hoa Kỳ.

Vì ở đây không có ai biết cô, nên cô không cần phải kì công ngụy trang làm gì, chỉ thay một chiếc áo T-shirt trắng và quần bò thoải mái để mặc.

St. Bernard năm năm liền leo lên vị trí nguy hiểm hàng đầu trong bảng xếp hạng thành phố nguy hiểm nhất ở Mỹ, là nơi tập trung lượng lớn người dân có thu nhập thấp, lại nằm trên con đường buôn lậu chủ yếu thế nên ở đây rất hay xảy ra bạo động.

Ninh Tịch phải tăng gấp đôi giá tài xế mới chịu đưa cô tới đó, hơn nữa chỉ chở cô tới đường tiếp giáp giữa hai thành phố chứ không dám tiến xa hơn, chờ Ninh Tịch xuống xe, người đó lấp tức phóng xe chạy mất.

Nơi này như một phế tích bị vứt vỏ, hầu hết nơi đây toàn là những ngôi nhà cũ nát hoang phế thấp bé mốc meo và bãi phế liệu, trong những con hẻm tối đen, bất cứ đâu cũng có thể diễn ra các cuộc giao dịch mờ ám...

Có điều, ngành giải trí ở nơi này lại có vẻ phất, dù đã là đêm muộn, nhưng vẫn rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng chúc tụng uống rượu, đánh đấm và cờ bạc.

Người đi trên đường, nam thì cơ bắp vạm vỡ xăm trổ đầy mình, nữ thì mặc đồ mát mẻ, trang điểm kì dị theo phong cách Gothic

Thế cho nên, khi Ninh Tịch - một cô gái trông như học sinh cấp ba bước vào St Bernard giữa đêm thế này, quả thật trông rất giống một chú thỏ trắng đang một mình hành tẩu giữa bầy sói.

Bên đường, một đôi mắt thâm sâu mang theo ác ý đang đánh giá kẻ lạ mặt bỗng bước chân vào lãnh địa của chúng.

Ninh Tịch mồm ngậm kẹo mút, tai đeo tai nghe ung dung đi trong ngõ, như đang đi trên con đường lớn bình thường.

Vì trông cô khá cà lơ phất phơ, như đang về nhà một chuyến nên những ánh mắt kia chỉ dò xét chứ không ai chủ động tới gây sự với cô cả.

Dù sao những kẻ dám đi tới St Bernard vào giữa đêm giữa hôm thế này, đừng nói là người trưởng thành, kể cả chỉ là đứa trẻ có vài tuổi cũng tuyệt đối không phải là người bình thường, sau lưng chắc chắn cũng có thế lực không nhỏ, người có mắt sẽ không tùy tiện đi tìm chết.

Băng qua một xóm nghèo hỗn loạn, tầm mắt cô dần rộng ra, cách đó không xa đã là nội thành, càng tiến vào trung tâm càng phồn hoa - đó là nơi ở của những nhân vật thuộc thượng tầng St Bernard.

Nơi này so với một năm trước cũng không thay đổi nhiều, Ninh Tịch dựa vào trí nhớ của mình đi tới trước cửa một căn nhà độc lập.

Căn nhà này được rừng rậm vây quanh, trông âm u như một tòa lâu đài của mụ phù thủy nào đó trong thế giới cổ tích.

Cả ngôi nhà tối đen không có ánh đèn, ngủ rồi sao? Hay chủ nhân của nó không có ở đây?

Ninh Tịch đẩy cổng bước tới trước cửa nhà rồi ấn chuông, tiếng chuông cửa vang lên trong đêm nghe có phần dị thường.

Qua một hồi bên trong vẫn không có phản ứng gì.

Cô lại ấn thêm hai lần nữa, bên trong vẫn im lìm, vẫn không có ai mở cửa cả.

Ninh Tịch gãi đầu nhìn hàng chậu hoa dưới bệ cửa sổ, đếm đến chậu thứ ba, sau đó cô mò lấy một chùm chìa khóa dưới đáy chậu ra.

Haiz... Kĩ thuật giấu chìa khóa... đúng là vạn năm không đổi...

Sau khi lấy được chìa khóa, Ninh Tịch mở cửa vào thẳng nhà.

Cô dờ dẫm mở đèn trong nhà lên rồi tìm khắp một vòng, quả nhiên là không có ở nhà.

Ninh Tịch nhìn đồng hồ trên điện thoại, sau đó ngồi xuống sofa ở phòng khách, quyết định ở lại chờ chủ nhà về.

Ninh Tịch ngồi chờ trong căn phòng lạnh lẽo này khá lâu nhưng chủ nhân nó mãi chưa trở về.

Một lát sau, Ninh Tịch đứng dậy, cô bị thu hút bởi mấy mô hình hoạt hình handmade trên bàn.

Cô tò mò xem xét đống mô hình đó một lúc lâu, khóe miệng giương lên nhếch thành một nụ cười, chậc vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ thích sống trong thế giới ảo.

"Có điều... đúng là đẹp thật." Ninh Tịch tiến tới, tiện tay cầm một mô hình lên, ngắm nghía một lúc, coi như để giết thời gian trong lúc chờ đợi.

Mô hình này rất tinh tế, từng góc đều như được đánh bóng cẩn thận, tạo hình cũng rất đặc biệt, hai tay nắm hai khẩu súng trông rất giống thật.

"Ta có hai khẩu súng."

Ninh Tịch không cẩn thận chạm vào nút mở, mô hình này bỗng đột nhiên mở miệng nói chuyện khiến cô bị giật mình quăng luôn mô hình đi.

"Ta có hai khẩu súng... Một khẩu tên là Bắn..."

"Còn một khẩu tên... A!"

Thấy mô hình bị mình quăng vào một góc vẫn đang không ngừng nói Ninh Tịch mới hoàn hồn, bất giác lắc đầu, cô bỗng nhớ ra người kia từng một thời mê một game đối chiến đến chết mê chết mệt, mà những mô hình này hình như đều là nhân vật chủ đạo trong trò chơi đó, ngay đến lời thoại của nhân vật trong game cũng giống y hệt.

Nếu để người trong thế giới ngầm biết người mà chỉ nghe tên thôi đã khiến người khác sợ mất mật, lại có mặt đáng yêu như này không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.

Đợi mô hình đó nói hết lời thoại của mình, căn phòng lại chìm vào tĩnh mịch.

Ninh Tịch bĩu môi từ từ tiến tới nhặt mô hình kia lên, nếu để người kia thấy mình đối xử với đồ handmade của cô ấy như vậy, hậu quả... Ninh Tịch rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa.

Vừa nghĩ tới đồ handmade, ánh mắt Ninh Tịch lỡ đãng lướt xuống lầu, cô phát hiện nắm tay ở cửa đang từ từ chuyển động.

Ninh Tịch mừng rỡ, nhưng chỉ mấy giây sau, ý cười trên mặt cô liền trở nên cứng nhắc rồi tan đi.

Vốn tưởng rằng người mà cô đang đợi đã trở về, nhưng nhìn kĩ lại lại không phải như vậy, nắm cửa đang không ngừng xoay động, không giống chủ nhân về nhà mà giống sự viếng thăm của bọn trộm hơn.

Ở một nơi như St Bernard, trộm có thể nói là thành đàn, thậm chí giữa ban ngày ban mặt, chúng còn trắng trợn đột nhập vào nhà giết người cướp của cũng là chuyện bình thường, đặt biệt là nơi ở dành cho nhân vật cấp cao thế này, sẽ càng trở thành mục tiêu của những kẻ liều mạng kia.

Ninh Tịch không chút do dự lập tức quay trở lại phòng, đem những mô hình kia đặt lại lên bàn, sau đó mở ngăn kéo.

"Đúng như dự đoán, mọi thứ vẫn như cũ..." Ninh Tịch lẩm bẩm, ánh mắt rơi xuống khẩu súng đen tuyền nằm yên vị trong ngăn tủ.

"PPQ của Đức, phong cách của người đó vẫn vậy." Ninh Tịch rút súng ra, lên luôn mười phát đạn.

Ở thành phố này, những tên cướp liều mạng kia hầu hết đều mang theo súng tự chế, thân thủ tốt, tốc độ nhanh, nhưng có nhanh cũng không thể nhanh bằng súng chuyên dụng được.

Sau khi Ninh Tịch lên mười phát đạn, cô nhíu mày nhìn xuống lầu.

Chỉ thấy phía dưới có sáu tên mặc đồ đen đang tiến dần vào trong, bước đi rất uyển chuyển, bất luận là tư thế nắm súng hay di chuyển trông đều giống như đã được đào tạo chuyên nghiệp, hơn nữa trông cũng không đơn giản như mấy tên trộm cắp.

"Chẳng lẽ không phải là trộm?" Ninh Tịch càng nghi ngờ.

Nếu là trộm, vậy có cần chơi lớn thế không, sáu người sáu khẩu súng?

Lại nhìn cách ăn mặc của mấy tên trộm này trông rất xịn.

Được huấn luyện bài bản? Lại còn được trang bị xịn?

Tại St Bernard lại có một nhóm trộm được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy sao?

Dù người khác có tin hay không thì Ninh Tịch chắc chắn sẽ không tin.

Phía dưới, mấy tên áo đen kia cầm súng trong tay, liên tục thay đổi các thủ thế chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén nhanh chóng dò xét cả tòa nhà.

Sau khi lục lọi hết tầng một, có lẽ không tìm được thứ chúng muốn tìm, tên cầm đều giơ ngón trỏ chỉ lên tầng hai, nhẹ nhàng dẫn đầu.

Thấy thế, năm tên áo đen kia cũng gật đầu ra hiệu, đi theo phía sau tên cầm đầu, bước thật chậm lên tầng hai như sợ sẽ làm kinh động đến chủ nhân của tòa nhà này.

Có điều mấy tên này không hề biết, ngay từ khi chúng bước vào, tất cả hành động của chúng đều đã lọt vào mắt của Ninh Tịch.

Vào giờ phút này, Ninh Tịch đã nhận ra mấy tên mặc đồ đen được huấn luyện kĩ lưỡng kia không phải là trộm cướp bình thường, nếu như cô đoán không lầm, hẳn là kẻ thù của người kia, giờ đang muốn tìm cô ấy để trả thù.

Có điều, cảnh này cũng máu chó thật, người kia không ở nhà, ngược lại để cô nằm không trúng đạn thế này.

"Quá đáng, sao lần nào cũng vậy chứ!" Ninh Tịch nghiến răng, chuyện như thế này, trước đây cô cũng từng trải qua hai lần rồi, tính đến ngày hôm nay coi như là ba lần rồi đấy, kẻ thù của người kia quả nhiên là đi đâu cũng có, cứ dăm ba bữa lại kéo đến nhà tính sổ...

...

Ninh Tịch về lại phòng, vắt óc suy nghĩ thật nhanh, chợt, cô cầm lấy mô hình tinh xảo ở trên bàn kia lên, bấm nút bật rồi ném xuống tầng.

Tên cầm đầu theo bản năng kéo cò súng.

Một tiếng nhẹ như muỗi vang lên, thân dưới của mô hình bị bắn một phát nát bét, nửa còn lại rơi xuống trước mặt mấy tên áo đen kia.

"A... Phát súng của anh làm tổn thương đến tình cảm của tôi rồi!" Tiếng của mô hình vang lên.

Mấy tên áo đen trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào một nửa mô hình.

Lúc này, mô hình vẫn lải nhải không dứt: "Người anh em, đạn của cậu được móc ra từ đài hỏa táng à?"

"Đây... sẽ là một cuộc tàn sát đẫm máu cho coi! Chơi một trò ảo thuật trước nhé, cậu thấy thế nào?"

"Chết tiệt!" Tên cầm đầu cau mày sau đó hung hăng giẫm nát vụn cái mô hình cứ luyên thuyên mãi lời thoại kia.

Cùng lúc đó, thân hình Ninh Tịch lướt qua, lộn một vòng cung trên không trung.

Ánh mắt sắc bén, lạnh như băng, cô của lúc này, bất luận là trạng thái hay thần sắc đều như đã biến thành một người khác.

Nếu có người quen với Ninh Tịch có mặt ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, Ninh Tịch lúc này giống như cô của mấy năm trước, đáy mắt lạnh thấu xương, đã không còn mang theo một tia sợ hãi hay phức tạp nào, trong mắt chỉ còn lại sự tính toán tinh vi.

"Rầm!"

Cùng lúc họng súng đen ngòm của cô bắn ra tia lửa đầu tiên, cả tòa nhà truyền ra tiếng vang lớn kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của tên cầm đầu.

Tên cầm đầu thở gấp, cả người lảo đảo dội ngược về phía sau, chỉ kịp thở thoi thóp được thêm mấy hơi thì ngỏm, phát súng kia của Ninh Tịch găm đúng vào tim hắn.

Thấy vậy, năm tên còn lại tỏ ra hoảng hốt, mặc kệ tên cầm đầu vừa mới trúng đạn, chúng tự mình tản ra, chạy đi tìm người tới yểm trợ.

Chính vào lúc này, lại có ba tiếng súng nữa vang lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx