sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 546 - 547 - 548 - 549 - 550

Sáng ngày hôm sau.

Lục Cảnh Lễ đang nằm trong chăn mơ được ôm ấp mỹ nhân, bỗng "rầm" một tiếng, cửa phòng anh bị ai đó đạp ra.

Má nó! Ai thế?

Tôi... tôi ngủ nude đấy! Muốn chơi trò cướp sắc à?

Phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh Lễ chính là ôm chặt lấy cái chăn sau đó... thấy một màn còn đáng sợ hơn cả ác mộng, ba mẹ anh đang hầm hầm mặt đứng trước đầu giường như thể muốn đập anh một trận nên thân như thể hồi còn nhỏ vậy.

Lục Cảnh Lễ sợ hãi không thôi, lập tức tỉnh táo hẳn: "Ờm... Ba... mẹ... sớm thế... hai người chạy tới chỗ con làm gì?"

"Thằng thối tha! Tao phải đánh chết mày!" Nhan Như Ý không nói hai lời lập tức ra tay, Lục Sùng Sơn cũng cầm ba toong đập cho một gậy.

Lục Cảnh Lễ ôm chăn lăn vòng vòng, tránh đòn của cả hai người: "Cái gì vậy trời! Ba! Mẹ! Có ai như hai người không, không nói không rằng đã đánh người! A! A! A! Đừng đánh vào mặt! Rốt cuộc con có phải là con đẻ của hai người không! Ấy, đừng kéo chăn của con, con không mặc quần áo... Có gì ít nhất ba mẹ cũng đợi con mặc quần áo xong rồi hãng nói chứ..."

"Cho mày hai phút, mau lên!" Nhan Như Ý đóng sập cửa phòng rồi hùng hổ đi theo Lục Sùng Sơn ra ngoài phòng khách đợi.

Lục Cảnh Lễ cấp tốc thay quần áo, hai mắt đảo quanh rồi lập tức chạy ra bệ cửa sổ mở cửa ra...

Có ngốc mới ngoan ngoãn ra đấy!

Hai người mới sáng sớm ra đã chạy tới chỗ cậu ta ồn ào, lần này chắc chắn lành ít dữ nhiều!

Kết quả...

Đúng là gừng càng già càng cay, Lục Sùng Sớm sớm đã liệu được việc anh ta sẽ giở trò này: "Thằng thối thây, tao biết ngay là mày muốn chạy mà, ra đây ngay cho tao!"

Cuối cùng, Lục Cảnh Lễ vẫn rơi vào ma trảo.

Lục Cảnh Lễ ngồi xuống sofa, tóm mái tóc xù như tổ quạ của mình, đau khổ nói, "Ba mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mày còn dám hỏi à, tối qua đã xảy ra chuyện gì, mày tự khai đi! Đừng bảo với tao là mày không biết!" Lục Sùng Sơn như nổi bão.

Lục Cảnh Lễ trưng ra vẻ mặt vô tội: "Tối qua... tối qua xảy ra chuyện gì? Con chỉ mở party ở nhà thôi mà?"

"Mày còn dám vờ vịt với tao! Có người nói với tao... nói với tao... Tối qua anh mày hôn một người đàn ông trước mặt mọi người! Thật thật là... làm gì có lí đấy! Làm sao có thể như thế được!" Lục Sùng Sơn tức tối đập bàn.

"Đệch... con còn tưởng là chuyện gì!"

"Mày có thái độ gì đây hả! Chuyện này còn không đủ lớn à!"

Lục Cảnh Lễ bị quát lại càng thêm oan: "Cho con xin đi ba mẹ, người hôn là anh con chứ đâu phải con, anh ấy ở cách vách kia kìa, sao ba mẹ không qua đấy giày vò anh ấy mà lại chạy tới đánh con làm gì! Oan quá rồi đấy!"

Sắc mặt Lục Sùng Sơn bỗng tối lại: "Mày dám nói cái ý đồ xấu xa này không phải là mày nghĩ ra cho anh mày à? Tao không đánh mày thì đánh ai! Người tao muốn đánh chính là mày đấy!"

Lục Cảnh Lễ nghe vậy liền bực mình: "Cái gì vậy giời! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà ba cho rằng chuyện đấy do con nghĩ ra! Lần này rõ ràng là anh con "tự học thành tài" đấy nhé! Lúc đấy con cũng sợ đái cả ra quần đây này? Con cũng là người bị hại cơ mà!"

Trông Lục Cảnh Lễ không giống như đang làm bộ, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý có hơi chần chừ.

Lục Cảnh Lễ thấy vậy vội nhân cơ hội tiếp lời: "Còn nữa, sao ba mẹ lại nghĩ là giả, lỡ anh con thích đàn ông thật thì sao?"

Lục Sùng Sơn vừa nghe thấy vậy lập tức nổi giận: "Câm mồm! Mày dám nói linh tinh nữa xem, tao đánh chết mày! Anh mày nghe đến con cũng có rồi sao có thể thích đàn ông được? Chưa kể cách đây không lâu nó vẫn còn mê mẩn con kia đến chết đi sống lại

Nghe tới đây, Lục Cảnh Lễ ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn, cau mày nói: "Cũng chưa chắc... Dù sao đây cũng không phải là chủ ý của con, con không biết gì hết."

"Trước đây anh con không xác định được tính hướng của mình ba mẹ cũng đâu phải là không biết, năm năm trước, cái lần bị con "bẫy" xong sau đó thì suýt chút nữa làm loạn đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với tất cả chúng ta còn gì."

"Khó khăn lắm mới gặp được Ninh Tịch nhưng hai người lại tìm mọi cách để cản trở, ép anh ấy lấy người mà anh ấy không thích. Đường tình nhấp nhô như vậy, nếu anh con cuối cùng lại bị ám ảnh tâm lí gì đó, nản lòng chạy đi thích đàn ông... đây cũng hoàn toàn là chuyện có khả năng đấy ba mẹ ạ!"

Lục Cảnh Lễ nói vậy khiến Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý thật sự sợ hãi.

Phải biết, điều mà họ lo lắng nhất chính là chuyện này. Thế nên dù cho có đoán được chuyện này có khả năng là mưu kế của con trai mình nhưng vẫn sốt ruột phải chạy tới hỏi cho rõ ràng.

Sắc mặt Lục Sùng Sơn cực kì khó coi cuối cùng ông nhìn Lục Cảnh Lễ nói: "Mày giúp ba chuyển lời cho anh mày, nó muốn lấy cô gái đó... cũng được."

Lục Cảnh Lễ vừa nghe mắt đã sáng bừng nhưng nhanh chóng thu hồi lại, ba anh chắc chắn vẫn chưa nói hết.

Quả nhiên, Lục Sùng Sơn tiếp tục mở miệng nói: "Chỉ cần nó đồng ý với ba vài điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Thứ nhất, cũng là chuyện quan trọng nhất, cô gái đó phải rút lui khỏi giới giải trí; Thứ hai, cần che dấu thân phận của mình, chúng ta sẽ giúp cô ấy đổi một thân phận thích hợp; Thứ ba, trước khi vào nhà ta, cô ấy phải theo chúng ta học tập lễ nghi..."

Nghe đến đây, Lục Cảnh Lễ ngoáy ngoáy tai, trực tiếp ngắt lời ông: "Ba, ba đừng bảo con đi hỏi anh con làm gì cho phiền phức, để con trực tiếp trả lời giúp anh ấy luôn cho!"

"Mày muốn nói gì?" Lục Sùng Sơn trầm giọng.

"Con muốn nói là ba, ba chẳng có chút thành ý nào cả, này còn không bằng ba cầm gậy đánh gãy uyên ương cho rồi!"

Lục Sùng Sơn nhất thời biến sắc: "Mày nói vậy là có ý gì?"

Ông phải suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được cách này, ông không cách nào chấp nhận nổi cô gái đó nhưng cuối cùng lại vẫn phải thỏa hiệp còn phí hết tâm tư nghĩ cách để cô có đủ tư cách mà bước chân vào cửa Lục gia, vậy mà còn chưa đủ thành ý sao?

Lục Cảnh Lễ thở dài: "Ba, để con nói thế này cho ba hiểu này, người anh con thích là một con sói, vậy mà ba mẹ lại muốn bắt con sói đó mang về lấy lồng sắt nhốt lại, nhổ hết móng vuốt và răng nanh của nó đi, đeo vòng cổ sắt lại... Sau đó giao cho anh con, nói với anh ấy đây là con sói mà con thích nhất đấy! Ba mẹ nghĩ anh con sẽ nghĩ thế nào? Ba mẹ làm vậy không phải là vì muốn tốt cho anh con mà đang hủy hoại tình yêu trong lòng anh ấy đấy!"

Nhan Như Ý cau mày: "Cảnh Lễ, con ẩn dụ như vậy là không đúng, chúng ta chỉ muốn cô gái đó làm sao để thích hợp làm vợ Đình Kiêu và mẹ của Tiểu Bảo hơn thôi mà!"

"Được, vậy con đổi ví dụ khác, ba mẹ còn nhớ hồi còn nhỏ con rất thích một con thỏ không? Sau đấy nó bị bệnh chết, con buồn đến nỗi bỏ cơm mấy ngày mấy đêm, hai người vì muốn con vui liền bế về một con thỏ giống y đúc, ba mẹ còn nhớ phản ứng của con khi đó thế nào không?"

Nhan Như Ý cau mày, gật đầu: "Con không cần, bảo mẹ mang đi."

"Đúng, cho dù có giống y hệt nhưng con biết nó không phải là con thỏ mà con thích nhất khi trước, huống hồ, đằng này ba mẹ lại cố gắng đem một con sói biến thành một con chó! Người thích hợp với anh con nhiều như vậy nhưng anh ấy với Tiểu Bảo không thích thì có tác dụng gì?"

Buổi chiều sau khi tới công ty, Lục Cảnh Lễ báo lại chuyện ban sáng bị ba mẹ quây cho anh trai nghe, tất nhiên, cậu ta cũng không quên nhấn mạnh việc mình đã lắt léo thế nào để xoay chuyển được tình thế.

"Tuy em nói với hai người tới nửa ngày, lúc đi vẫn chưa vui vẻ gì nhưng đây cũng được xem là dấu hiệu đáng mừng rồi. Ít nhất cũng có dấu hiệu chịu thỏa hiệp! Anh, em thấy kế sách này của anh rất có tiềm năng, có khi làm vài lần nói không chừng hai người họ thật sự sẽ bất chấp đồng ý hết đấy!" Lục Cảnh Lễ vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt ông đây đúng là quá thông minh rồi.

Lục Đình Kiêu nhìn thằng em đang dương dương tự đắc một cái, thật sự muốn nhắc cậu ta một câu, lỡ ba mẹ tuyệt vọng với anh rồi, Lục gia chẳng phải chỉ còn mỗi mình cậu ta là con trai sao, tới lúc đó người bị ép kết hôn chắc chắn chính là cậu đấy.

Hai anh em đang nói chuyện, có người gõ cửa văn phòng.

Tiểu Bảo đi vào nhưng người đi phía sau không phải là Ninh Tịch mà là Cung Thượng Trạch.

Lục Đình Kiêu thấy vậy liền cau mày: "Ninh Tịch đâu?"

Cung Thượng Trạch cũng không biết phải trả lời thế nào, mỗi lần đối diện với người đàn ông này cậu luôn cảm thấy hoảng sợ, lập tức căng thẳng đáp lại: "Lục tổng, chị Tịch bỗng nhớ ra có chuyện gấp nên không lên nữa, nói chắc khoảng hai tiếng nữa sẽ tới đón Tiểu Bảo, chị ấy bảo tôi nói với anh một tiếng."

"Chuyện gấp?" Lục Định Kiêu vô thức quét mắt nhìn lên lịch, lập tức hiểu ra, hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội Ninh Tịch, chắc cô phải về Ninh gia gấp.

Nghĩ đến đây sắc mặt Lục Đình Kiêu có hơi sầm xuống, anh không yên tâm lắm khi để cô về Ninh gia một mình, nếu chỉ trong khoảng hai tiếng ngắn ngủi, có lẽ cô cũng không định tham gia lễ mừng thọ, nhiều nhất cũng chỉ tới chào ông rồi chúc mừng xong là về, chắc sẽ không có chuyện gì...

Lúc này, Lục Cảnh Lễ ở bên cạnh bỗng lên tinh thần trở lại, đánh giá Thượng Cung Trạch: "Này này này, mới mấy ngày không gặp, đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu là ai? Sao lại có vẻ thân với Ninh Tịch thế?"

Cung Thượng Trạch đoán người trước mặt có lẽ là ông chủ của Thịnh Thế, là sếp sòng của Ninh Tịch nên cực khách khí cẩn thận trả lời Lục Cảnh Lễ: "Chào anh, tôi là..."

Lục Cảnh Lễ nghe xong đi thẳng tới chỗ ông anh ruột, thấp giọng nói: "Ôi giời ơi, anh à, anh cũng to tim quá rồi đấy, sao lại để một miếng thịt tươi mơn mởn thế này ở ngay bên cạnh chị dâu, không sợ ngày nào đó cô ấy đói liền tiện mồm ngoạm đi à!"

Lục Đình Kiêu thản nhiên đáp lại ba chữ: "Có Tiểu Bảo."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Ha ha ha... Anh trai đúng thật là... quá độc...

Chẳng trách khi ấy rõ ràng anh có thể đưa Tiểu Bảo về thẳng biệt thự, để Ninh Tịch lúc nào muốn gặp Tiểu Bảo thì tới biệt thự thăm, như vậy ít nhiều cũng có thể tạo được cơ hội ở bên nhau, kết quả lại đưa thằng bé tới thẳng chỗ Ninh Tịch ở, đây rõ ràng là chôn một kẻ gián điệp, một chiếc máy làm phiền tình địch cấp cao bên cạnh Ninh Tịch mà!

Vắt kiệt con mình như vậy mà Tiểu Bảo và Ninh Tịch còn phải cảm kích anh ấy nữa chứ...

...

Tại biệt uyển nhà họ Ninh.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Lão thái gia Ninh Trí Viễn, trước cổng biệt uyển khách khứa nối liền không dứt.

Vì là lễ mừng thọ bảy mươi, lại cộng thêm việc hai năm gần đây công ty quốc tế Ninh thị được con trai cả Ninh Diệu Hoa điều hành phát triển rất tốt, đã thế lại sắp thành thông gia với Tô gia - một trong những gia tộc đứng đầu Đế Đô nên lần này khách tới vô cùng đông.

Người hầu đều bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng ai trông cũng vui vẻ, chủ nhân vừa có quyền vừa có thế, họ cũng được nở mày nở mặt theo, bất kể có đi đâu, chỉ cần nói là đang làm việc cho Ninh gia, ai lại không ngưỡng mộ chứ.

Trong phòng yến hội, tất cả khách khứa họ hàng ăn uống linh đình, quần áo thẳng thớm thơm tho nhiệt liệt chúc thọ Lão gia tử, nói những lời may mắn.

Nhưng người được chú ý nhất đêm nay không nghi ngờ gì chính Ninh Diệu Hoa, người đang nắm quyền tại Ninh gia, khách này nối tiếp khách kia, người sau lai lịch lớn hơn người trước, ngoài bạn làm ăn của Ninh Diệu Hoa ra, còn có cả bạn thân và bạn bè quyền thế của Ninh Tuyết Lạc, họ hàng của Ninh gia nhìn đến đỏ cả mắt, vì lợi ích sau này ai cũng dồn dập tới nịnh bợ lấy lòng.

"Linh Ngọc, bà may mắn thật đấy, có chồng giỏi giang, con gái cũng có tiền đồ!"

"Đáng ngưỡng mộ nhất chính là bà có một đứa con gái ngoan quá, càng lớn càng xinh không nói, lại còn ngày càng tài giỏi! Không chỉ đóng phim hay lại còn tự mình mở công ty nữa!"

"Còn không phải sao, thương hiệu quần áo đó giờ nổi ra tận nước ngoài rồi, gần đây trong giới có rất nhiều bà lớn dò hỏi tôi xem có thể giúp họ đặt may một bộ không!"

...

Ninh Tuyết Lạc được khen có hơi xấu hổ đỏ mặt: "Các cô chú, mọi người khách khí quá rồi, chẳng qua con rảnh quá không có gì làm nên làm chơi một chút thôi mà."

"Không chỉ có tài, tính cách lại tốt, khiêm tốn, nào có như con nhà tôi, cả ngày chỉ biết gây phiền phức cho tôi thôi! Ninh phu nhân, rốt cuộc bà làm thế nào mà nuôi được đứa con gái xuất sắc thế này, bà dạy tôi với!"

Trang Linh Ngọc nhìn đứa con gái - niềm tự hào cả đời mình, khẽ cười nói: "Về phương diện này, tôi thật sự không có kinh nghiệm gì cả, Tuyết Lạc từ nhỏ đến lớn đều không khiến tôi phải bận lòng gì rồi."

"Đúng là ngưỡng mộ chết mất!"

Trong tiếng khen ngợi không ngớt, không biết ai nhỏ giọng thì thầm: "Nói ra thì... cũng không biết Lão gia tử nhà bà rốt cuộc nghĩ thế nào, đã có đứa cháu gái tốt như Tuyết Lạc rồi mà khi ấy còn đem con nhỏ nhà quê kia về gửi nuôi dưới tên của bà, làm náo loạn cả lên... đây chẳng phải tự chuốc phiền phức cho mình sao?"

Nhắc tới Ninh Tịch, Trang Linh Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ra không được tự nhiên nói: "Lão gia tử thấy nó đáng thương, chỉ là làm việc thiện thôi... phận làm con tất nhiên phải thuận theo ý ông rồi."

Bà ta nói vậy rõ ràng là muốn hoàn toàn rũ sạch quan hệ giữa mình và Ninh Tịch.

Chuyện Ninh Tịch và Ninh Tuyết Lạc bị hoán đổi thân phận với nhau, trong giới tới giờ vẫn chưa ai biết, tất cả mọi người đều tưởng Ninh Tịch chỉ là đứa cháu nuôi được đem từ dưới quê lên.

Khi đó, sau khi Ninh lão gia tử đưa Ninh Tịch về vốn đã chuẩn bị công bố thân phận của cô, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, lúc ấy Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng đồng ý.

Chỉ là sau đó... Ninh Tuyết Lạc chơi xấu khiến cho Ninh Tịch uống nước chanh dùng để rửa tay trước mặt mọi người và liên tục hành xử thất lễ nên Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc càng ngày càng bất mãn với cô.

Cho tới tận ngày công bố thân phận của Ninh Tịch, cô lại mặc hàng fake, bị người ta phát hiện ra, làm cho bọn họ mất mặt vô cùng, nên lúc đó hai người quyết định đổi ý, không công khai thân phận của cô nữa.

Sau đó chuyện này cũng cứ đẩy lùi mãi, tới tận năm năm trước, Ninh Tịch làm chuyện bại hoại gia phong kia... bọn họ quyết định bỏ hẳn suy nghĩ sẽ công khai thân phận thật sự của cô, trực tiếp tống cô ra nước ngoài tự sinh tự diệt...

"Ông bà cũng thiện tâm quá, còn tốn bao công sức đưa nó ra nước ngoài du học nhưng cũng năm năm rồi, chắc cũng tốt nghiệp về nước rồi chứ nhỉ? Không biết giờ làm gì rồi? Đang làm việc ở công ty quốc tế Ninh thị à?" Một người bà con họ hàng xa dò hỏi.

Ninh Diệu Hoa có hai đứa con gái, một đứa là trân châu một đứa là mắt cá1.

1 Trong một mẩu truyện ngụ ngôn của Trung Quốc có ví von một phú ông có mắt như mù đem trân châu thật vứt đi và coi mắt cá như bảo bối nên cụm từ "trân châu và mắt cá" thường được đưa ra làm ví dụ về đồ thật và đồ giả.

Ninh Tuyết Lạc thân phận cao quý, sớm đã được hứa gả cho Tô gia, chắc chắn là họ không trèo lên được, còn xuất thân của Ninh Tịch hơi thấp kém nhưng dù sao cũng có danh nghĩa là con nuôi, nếu thật sự có thể lấy về ít nhiều cũng kiếm chác được ít.

Bị người kia nhắc tới, không ít người cũng bắt đầu rục rịch, nghe ngóng về tình hình của Ninh Tịch.

"Hình như có phải đâu, tôi nghe nói là toàn đi đóng vai quần chúng trong đoàn làm phim nào đó mà nhỉ?"

"Gì cơ? Vai quần chúng á? Công việc đàng hoàng thì không làm, chạy vô cái nghề đấy làm gì?"

"Chắc thấy Tuyết Lạc thành minh tinh nên bản thân cũng muốn thử đấy!"

"Đúng là... không biết tự lượng sức mình? Nó tưởng ai cũng làm minh tinh được chắc? Linh Ngọc, sao bà không quản nó?"

Nghe thấy mấy lời nghị luận này, sắc mặt rạng rỡ của Trang Linh Ngọc cũng sầm xuống.

Ninh Tuyết Lạc thấy vậy liền nắm chặt lấy tay Trang Linh Ngọc, tỏ vẻ hiểu ý nói: "Ba mẹ con từ lâu đã muốn chị đến công ty làm việc rồi, vị trí cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ là... chỉ là chị con không muốn, cô chú cũng biết đấy, dù sao cũng không phải là con ruột... có nhiều lời ba mẹ cũng không không thể nói quá được, chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của chị con thôi!"

Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức nườm nượp gật đầu tỏ ý thấu hiểu: "Haiz, chuyện này sao có thể trách Linh Ngọc được, Linh Ngọc cho nó cơm ăn áo mặc còn đưa ra nước ngoài đã là cho nó nền giáo dục tốt nhất rồi, thế là quá đủ rồi ấy chứ?"

"Chỉ có thể nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, ở quê lên tầm nhìn hạn hẹp, có dạy thế nào cũng không được! Sao có thể so nó với Tuyết Lạc được!"

"Đúng rồi đấy! Linh Ngọc với Diệu Hoa cũng đã nhân từ hết mức rồi!"

Nghe những lời này, Trang Linh Ngọc thầm thở phào, dù sao cũng không có ai biết cái đứa vô liêm sỉ kia là con ruột của bà ta.

Con gái bà ta, niềm kiêu hãnh của bà ta, chỉ có mình Tuyết Lạc mà thôi!

Có lí do "mẹ nuôi khó làm" sau này bất kể Ninh Tịch có làm ra chuyện mất mặt thế nào cũng chẳng liên quan gì tới bà ta hết!

...

Ngoài cổng Ninh gia.

Sau khi Ninh Tịch tới, cô chỉ đứng từ xa nhìn vào, nếu muốn vào từ cổng chính buộc phải có thiệp mời, nhưng cô lại không được ai thông báo cả chứ đừng nói tới việc có được tấm thiệp kia.

Vậy nên cô nghĩ một hồi, cuối cùng gọi điện cho chị họ - Ninh Thiên Tâm.

"Chị Tâm."

Đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng cô liền kích động: "Tiểu Tịch, em đang ở đâu thế? Chị đang định gọi cho em này, hôm nay là lễ mừng thọ của ông, em có về không?"

"À, em đã về đến cửa nhà rồi, có thể phiền chị ra ngoài một chút, giúp em gửi quà cho ông nội được không?" Ninh Tịch cầu xin nói.

"Em đến rồi à? Hazz, kể cả em không muốn gặp những người khác, nhưng nếu đã đến rồi dù gì cũng nên gặp ông một chút chứ? Tối qua ông còn nhắc em với chị đấy, hỏi em bao giờ thì về, chị còn an ủi ông bảo hôm nay chắc chắn em sẽ về, kết quả..." Ninh Thiên Tâm không đành lòng nói tiếp.

Thấy Ninh Thiên Tâm nói vậy, Ninh Tịch cũng có chút khó xử.

Cuối cùng, Ninh Thiên Tâm vẫn phải thở dài nói: "Không thì thế này đi, em ra cổng sau đợi một lát, chị tìm cơ hội đưa ông ra để em chúc thọ ông, tự mình tặng quà cho ông nhé!"

"Nếu được như vậy thì tốt quá, cảm ơn chị!" Ninh Tịch cảm khích không thôi.

Quyết định xong, Ninh Tịch thở phào đem chuỗi vòng ngọc phật đi ra cửa sau.

Cách một tấm cửa, khi cô thấy Ninh Thiên Tâm dìu một ông lão tóc bạc đi ra, vành mắt cô bỗng đỏ lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx