sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 551 - 552 - 553 - 554 - 555

Năm năm, đối với người trẻ tuổi như cô mà nói thì chẳng thấm vào đâu, nhưng đối với một người lớn tuổi như ông nội thì là một quãng thời gian quá dài. Mái tóc ông đã bạc trắng, sống lưng thẳng tắp trước đây giờ đã còng đi, ông run rẩy móc chiếc kính từ trong túi muốn đeo lên để nhìn cô cho rõ...

Trong nháy mắt nhìn thấy ông nội, kí ức được phủ bụi đã đâu trong lòng nhất thời trào lên.

Mùa đông năm ấy, khi cô vẫn còn là một cô bé không hiểu sự đời, một thân một mình đến một nơi xa lạ. Trong khi Ninh Tuyết Lạc thì được ba mẹ ruột yêu thương chiều chuộng mà bản thân mình lại phải len lén trốn sau một góc tường khóc lóc vì nhớ nhà. Sau đó ông nội phát hiện ra, ông dắt tay cô vào phòng bếp, nấu cho cô một bát canh nóng hổi rồi bảo: đừng khóc, đây là nhà của con...

Khi đó cô bị Trang Linh Ngọc mắng nhiếc tới độ phát sợ, chuyện bà ta yêu cầu cô không cách nào làm được. Chỉ có ông nội hiền từ vẫn luôn dành thời gian cho cô, mỗi tối sau khi đi làm về đều gọi cô tới thư phòng, bổ táo cho cô ăn, dạy cô lại một lần...

Năm cô rời đi Ninh gia, ông nội cũng chẳng biết những chuyện xảy ra khi đó. Sức khỏe ông không tốt, cô sợ ông chịu đả kích nên chưa từng nói ra, có một lần ông tự mình đến nước M, muốn dẫn cô về nhưng cô từ chối... đến nay cô vẫn nhớ ánh mắt thất vọng của ông nội lúc đấy...

Giờ phút này Ninh Tịch không biết nên đối mặt với ông thế nào cho phải.

Ninh Trí Viễn vẫn nhớ chuyện cô không chịu về Ninh gia nên vẻ mặt có phần nghiêm nghị, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Cuối cùng là Ninh Thiên Tâm hết cách, chủ động đánh vỡ cục diện chạy tới kéo tay Ninh Tịch dắt cô tới trước mặt ông nội.

"Tiểu Tịch ngớ người ra đó làm gì? Nhanh nói đi!" Ninh Thiên Tâm bất đắc dĩ nhắc nhở.

Ninh Tịch dẫu sao cũng chẳng phải cô bé nhát gan hay xấu hổ năm đó cho nên thất thần một lúc thì rất nhanh tỉnh táo lại. Cô nhào qua ôm ông một cái thật chặt: "Ông nội! Con nhớ ông quá!"

Ninh Trí Viễn bị cái ôm nồng nhiệt của cô cháu gái làm cho sững sờ, ngay sau đó hừ một tiếng nói: "Không ngờ con còn nhớ đến ông đấy! Nhớ ông mà nhiều năm thế cũng không về một lần?"

Mặc dù giọng điệu vẫn khó chịu nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn dần.

Ninh Tịch cười hì hì: "Ông nội, là con cố gắng học tập mà! Không phải ông đã bảo con rằng kiến thức thay đổi vận mệnh sao? Mấy năm nay con vẫn luôn nghe lời ông dạy bảo nên liều cái mạng nhỏ này mà học tập đó!"

"Con đó..." Ninh Trí Viễn nghe vậy thì không biết làm sao, ánh mắt mờ đục của tuổi già tỉ mỉ quan sát đứa cháu gái ông sắp không nhận ra trước mắt, lẩm bẩm nói: "Thay đổi... thay đổi..."

Không chỉ là bề ngoài mà còn có tính cách và khí chất... chỉ xa cách một quãng thời gian ngắn ngủi nhưng ông vẫn phát hiện ra, sự thay đổi của đứa cháu gái này khiến ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Ninh Tịch nghiêng đầu, cố ý hỏi: "Thay đổi chỗ nào ạ? Có phải xinh đẹp hơn không ông?"

Lão gia tử bị cô chọc cười: "Đẹp, cũng sáng sủa hơn không ít, cái này tốt! Xem ra hoàn cảnh ở nước ngoài cũng có lợi với con!"

Đây coi như là điều duy nhất an ủi Ninh Trí Viễn, điều khiến ông áy náy nhất mấy năm nay chính là đứa cháu gái này.

Trò chuyện mấy câu sau, Ninh Trí Viễn nhất thời chuyển đề tài: "Tiểu Tịch, năm đó ông nội dạy con phải học cho giỏi nhưng hình như ông nội cũng dạy con phải làm chuyện đúng đắn ở thời gian thích hợp? Còn có Thiên Tâm nữa, không nghe lời ông nội đúng không!"

"Hai đứa thử tính xem, đã bao nhiêu tuổi rồi, ở cái tuổi này chuyện nên làm nhất là phải tìm một người tốt gả đi, sau đó sinh mấy đứa nhóc mập mạp. Ông hiểu hai đứa còn trẻ còn nhiều việc phải lo, nếu không có thời gian chăm con thì mang về đây, ông nội hoàn toàn có thể giúp các con chăm cháu, tuyệt đối không để các con bận lòng!"

Ninh Tịch với Ninh Thiên Tâm trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ. Ninh Thiên Tâm không tiện mở lời, chỉ có thể để Ninh Tịch lên tiếng: "Ông nội! Ông khoan đã! Ông đừng như thế mà! Nhiều năm rồi con mới về mà ông vừa gặp đã giục con cưới chồng! Ông có biết người ông không đáng yêu nhất là như nào không? Chính là người ông cứ giục cưới đó!"

Ninh lão gia nhìn cô: "Vậy con có biết cháu gái không đáng yêu nhất là như nào không? Chính là như con đó! Cả ngày cứ bay nhảy lung tung, cũng không cho ông ôm chắt trai! Ông nội năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, còn được mấy năm khỏe mạnh nữa hả?"

Ninh Tịch: "..." Tự đào mộ chôn mình rồi!

Ninh Trí Viễn nhìn về phía phòng tiệc, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà chân thành nói với hai cô cháu gái: "Hai đứa, không phải ông nội ép hai con nhưng ông nội cũng hết cách. Đến thế hệ này của Ninh gia chẳng có lấy một đứa cháu đích tôn nào, gia sản lớn như thế sau này phải giao cho ai? Chẳng lẽ phải giao cho cái đứa chẳng có quan hệ máu mủ gì như Ninh Tuyết Lạc hay hai đứa con ngoài giá thú của chú Hai các con sao?"

Nghe ông nội nói, vẻ mặt Ninh Tịch với Ninh Thiên Tâm đều có chút nghiêm trọng.

Ninh Tịch là người theo chủ nghĩa độc thân, đời này chắc chắn không kết hôn chứ đừng nói sinh một đứa cháu trai để thừa kế tài sản của Ninh gia.

Ninh Thiên Tâm thì đã sớm có người trong lòng nhưng hai người lại lỡ làng. Nhiều năm trôi qua cô cũng không quên được và không có cách nào yêu được người khác, thế nên chẳng có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của ông nội.

Cha của Ninh Thiên Tâm cũng chính là chú Hai của Ninh Tịch - Ninh Diệu Bang còn định ép Ninh Thiên Tâm lập gia đình, sớm sinh người thừa kế. Có điều Ninh Thiên Tâm tuy bề ngoài nhu nhược nhưng mà nội tâm lại rất quật cường, kiên quyết không nghe, thậm chí còn suýt nữa tự tử nếu cứ bị ép như thế. Cho nên hai năm nay, Ninh Diệu Bang ở bên ngoài không ngừng lao lực sinh con, cũng xúi hai đứa con gái hoang kia sớm sinh người thừa kế...

Còn về phía Ninh Tuyết Lạc, cho dù cô ta không phải con gái ruột nhưng nghe nói bọn họ đã thương lượng với Tô gia, về sau đứa con trai thứ nhất do Ninh Tuyết Lạc sinh ra sẽ mang họ Ninh.

Mấy năm nay Ninh Diệu Hoa với Ninh Diệu Bang vẫn đấu đá không ngừng...

Chỗ dựa lớn nhất của Ninh Diệu Bang là sức ảnh hưởng của đám cưới giữa Ninh Tuyết Lạc và Tô Diễm, còn chỗ dựa của Ninh Diệu Bang lại là dù ông ta không có con trai nhưng cả ba đứa con gái đều là con ruột, bất kể đứa nào sinh con trai cũng đều là người thừa kế huyết mạch của Ninh gia!

Nói tới chuyện này thì không khí có chút căng thẳng, Ninh Tịch với Ninh Thiên Tâm cũng không biết phải trả lời ông nội thế nào, không thể đồng ý cũng chẳng đành lòng khiến ông tổn thương.

Lúc này sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc...

"Ba, mọi người ở trong chờ ba lâu lắm rồi, sao ba lại chạy tới hậu viện? Mày... Ninh Tịch..." Trang Linh Ngọc phát hiện người đứng cạnh Ninh Trí Viễn và Ninh Thiên Tâm.

Nhìn rõ người kia, Trang Linh Ngọc lập tức đổi sắc mặt, nghiêm giọng mắng: "Mày tới đây làm gì? Hôm nay nhiều khách quý thế nhỡ mày đụng phải thì sao? Còn không mau cút ra ngoài!"

Không đợi Ninh Tịch nói chuyện, Lão gia tử đã nổi giận trước: "Cái gì thế, Ninh Tịch là cháu ruột của tôi, ai cho cô đuổi nó đi!"

Trang Linh Ngọc nghe vậy thì nóng nảy, e ngại hướng ra sau nhìn một cái: "Ba.. ba nói nhỏ một chút!"

"Nhỏ cái gì mà nhỏ? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tiểu Tịch không phải con gái cô à?" Nhìn cái vẻ tránh né của Trang Linh Ngọc, Ninh Trí Viễn càng tức giận.

Trang Linh Ngọc tức đến trợn trắng mắt nhìn Ninh Tịch một cái, ngay sau đó mềm giọng giải thích với Ninh Trí Viễn: "Ba, con không có ý này... ba cũng biết hiện giờ người khác không biết Tiểu Tịch là..."

"Tôi đã sớm nói với cô, nhanh chóng công bố thân phận của Tiểu Tịch đi. Trước kia thì Tiểu Tịch du học ở nước ngoài thì thôi, bây giờ nó về rồi, vừa vặn hôm nay mọi người cũng có mặt đông đủ, cô lập tức công bố với tất cả mọi người rằng, Tiểu Tịch là người của Ninh gia chúng ta!"

Trang Linh Ngọc hoảng sợ: "Cái gì? Ba, chuyện này tuyệt đối không thể! Con không đồng ý!"

Vẻ mặt kia giống như thể Ninh Tịch là một con rắn rết cực kì đáng sợ khiến người ta chán ghét.

Nếu là trước đây, thậm chí là lúc cô vừa mới về nước mà thấy vẻ mặt như thế của mẹ ruột chắc chắn sẽ đau đến xé lòng nhưng hiện tại thì chẳng sao cả...

Ninh Thiên Tâm không biết những thay đổi trong tâm tình của Ninh Tịch những năm gần đầy, cô yêu thương siết chặt lấy tay của Ninh Tịch.

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch nhoẻn miệng cười với cô.

Nụ cười đó giống như ánh nắng mặt trời buổi sớm mai, vừa dịu dàng rực rỡ lại khiến lòng người cảm thấy vui tươi...

Đây là phản ứng mà Ninh Thiên Tâm hoàn toàn không ngờ tới, khiến cho cô ngây ngẩn mất một lúc.

Ninh Trí Viễn với Trang Linh Ngọc nói mấy câu thì sau lưng đã có một đám người bước đến, là Ninh Diệu Hoa, Ninh Tuyết Lạc và Ninh Diệu Bang, còn có hai đứa con ngoài giá thú của ông ta.

Trừ bỏ người vợ của Ninh Diệu Bang gần đây có chút căng thẳng với ông ta ra, thì mọi người của Ninh gia coi như có mặt đông đủ.

"Chuyện gì đây? Đang êm đang đẹp sao lại cãi nhau?" Ninh Diệu Hoa cau mày hỏi, vừa nhìn thấy Ninh Tịch thì lập tức trầm mặt: "Sao mày lại tới đây?"

Ông ta còn đang nghĩ đang êm đang đẹp sao vợ mình lại cãi nhau với ba, quả nhiên mỗi lần con nhãi này xuất hiện thì chẳng có chuyện gì tốt!

Trang Linh Ngọc vừa thấy chồng thì lập tức tiến lên, vội vàng mở miệng: "Diệu Hoa, anh mau khuyên ba đi, ba muốn công bố thân phận của Tiểu Tịch vào hôm nay!"

Ninh Diệu Hoa nghe vậy lập tức cả kinh: "Sao mà thế được? Ba, có phải ba hồ đồ rồi hay không? Chết tiệt, có phải con ranh kia lại nói gì với ba không?"

Ánh mắt Ninh Diệu Hoa như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Ninh Tịch.

Ninh Trí Viễn dùng sức dậm mạnh cái gây ba toong: "Anh đừng có hắt nước bẩn lên người Tiểu Tịch, đây là ý của tôi, anh thử nói tôi nghe có chỗ nào không được?"

"Chính là... có chỗ nào không ổn vậy, chẳng lẽ Ninh Tịch không phải con của anh sao?" Ninh Diệu Bang đứng sau lưng sợ thiên hạ không loạn mà nói bóng gió.

Cái giọng âm dương quái khí của ông ta chọc Ninh Diệu Hoa nổi giận: "Mày câm miệng cho tao! Chỗ này không có chuyện của mày!"

Thái độ phách lối của Ninh Diệu Hoa lại kích thích Ninh Diệu Bang, ông ta trầm mặt nói: "Anh Cả, lời này của anh tôi không thích nghe, tôi cũng là một thành viên của Ninh gia, tại sao không có chuyện của tôi?"

Mẹ kiếp! Chỉ là được quản một cái công ty nhỏ thôi có gì mà hơn người, cũng chẳng phải đã lấy được mẩu cổ phần nào! Trước mặt nhiều người thế mà còn dám to mồm!

Nhưng mà ai bảo hắn có con gái tốt chứ! Vì hắn ta mà kéo nhiều hợp đồng vậy còn chưa tính lại còn tìm về một thằng con rể tốt như vậy! Chẳng lẽ lời Long đại sư nói là thật, Ninh Tuyết Lạc thật sự là phúc tinh của Ninh Diệu Hoa?

Chết tiệt! Rốt cuộc Ninh Diệu Hoa có cái vận cứt chó gì mà nhận sai con gái lại còn ôm về được cục vàng.

May mà con ruột của hắn ta là một đứa không ra hồn, Ning Diệu Bang chỉ mong Ninh Tịch trở lại quậy cho Ninh Diệu Hoa chảy máu đầu mới được! Đầu năm nay được xem không ít kịch hay, vừa nghĩ tới đã thấy hưng phấn rồi!

Ninh Diệu Hoa cũng không thèm phản ứng lại Ninh Diệu Bang, việc cần thiết bây giờ là trấn an Lão gia tử: "Ba, không phải là con không muốn công bố. Mà chuyện này quá hấp tấp, lúc đầu đã công bố nó là con nuôi, bây giờ đột nhiên con nuôi lại thành con ruột thì cũng cần một cái lí do hợp lí chứ! Làm không tốt chẳng phải cho người ta một cái cớ để cười vào mặt Ninh gia sao? Tiệc mừng thọ của ba, một ngày trọng đại như thế, nhỡ mà có chuyện gì loạn thì khó coi lắm!"

"Hấp tấp... hấp tấp... hấp tấp cũng năm năm rồi! Anh căn bản không hề để chuyện này ở trong lòng!"

"Làm sao mà con không để được, Tiểu Tịch vừa về là con đã tìm nó, sắp xếp công việc cho nó còn chuẩn bị cho nó từng bước dung nhập vào Ninh gia, rồi sau đó sẽ thuận theo tự nhiên mà công bố thân phận. Nhưng, chính nó cứ khăng khăng làm theo ý mình đòi vào giới giải trí bằng được, hiện giờ dính biết bao nhiêu scandal rồi, chưa kể còn mấy lần liên lụy đến Tuyết Lạc..."

Thật ra thì ông ta chưa bao giờ có ý định công khai thân phận của Ninh Tịch.

Chuyện năm đó Ninh Tịch phát sinh quan hệ với hai ngưu lang kia rồi có thai đến giờ vẫn là một quả bom hẹn giờ treo trên đỉnh đầu ông ta. Nhỡ đâu có một ngày chuyện này bị lộ ra ánh sáng...

Ông ta tuyệt đối không thể để ai biết Ninh Tịch là con gái ruột của ông ta!

Ninh Trí Viễn không còn tùy tiện tin lời của con trai nữa: "Tìm việc làm, anh nói tôi nghe một chút, anh sắp xếp cái việc gì cho nó?"

"Là... là chi nhánh mới mở ở Singapore..."

"Cái thằng khốn nạn này, Tiểu Tịch vừa mới về mày đã ép nó đi xa như vậy! Hai mươi mấy cái chi nhánh của mày để làm cái gì mà mày ép Ninh Tịch đi chỗ đó?"

"Con chẳng phải là để cho nó đi học hỏi kinh nghiệm sao? Cũng chẳng thể đem nó vào tổng công ty luôn được!"

"Tiểu Tịch là cháu gái ruột của tôi, tại sao không được? Tiểu Tịch, ngày mai con đến tổng công ty đi, vào phòng tài vụ!"

Sau lưng, Ninh Tuyết Lạc vốn yên lặng không lên tiếng nghe được câu này rốt cuộc cũng đổi sắc mặt.

Ngay từ lúc bắt đầu, cái cô ta thèm muốn nhất chính là tổng công ty của Ninh gia, nhưng thân phận cô ta quá đặc thù. Nếu vừa bắt đầu đã vào tổng công ty ngay sẽ khiến người ta nghi kị, cho nên cô ta mới chọn đi đường vòng. Cho dù Ninh Diệu Hoa có chủ động nói ra thì cô ta cũng sẽ từ chối, bày tỏ bản thân không ham muốn tài sản của Ninh gia. Quả nhiên như vậy càng khiến Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc thương yêu cô ta hơn, ngay cả Ninh lão gia tử cũng chẳng thể nói cô ta được cái gì.

Hai đứa con gái bên Ninh Diệu Bang đã bị Lão gia tử chán ghét, căn bản cũng chẳng có gì đáng ngại. Ninh Thiêm Tâm thì không lấy chồng, cô ta bị một người đàn ông mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tâm tư không đặt trong nhà nên cũng không cần lo lắng. Cho nên Ninh Tuyết Lạc cũng không cần vội, chờ cô ta gả vào Tô gia, có đầy đủ vốn liếng rồi thì sớm hay muộn toàn bộ Ninh gia cũng thuộc về cô ta thôi.

Nhưng mà bây giờ... kế hoạch cô ta khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy lại có nguy cơ đổ bể chỉ vì sự xuất hiện của Ninh Tịch!

Làm sao cô ta có thể để chuyện này xảy ra!

Lời của Lục lão gia không chỉ khiến Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Ninh Tuyết Lạc đổi sắc mặt mà ngay cả Ninh Diệu Bang cũng không đồng ý.

"Ba đang nói đùa hay sao? Nó chỉ là một con gà vừa tốt nghiệp đại học, chẳng có chút kinh nghiệm gì thì làm sao mà vào phòng tài vụ được! Muốn vào cũng phải để Thiên Tâm vào! Nếu không thì Tiểu Như với Tiểu Ngả cũng được!"

"Chú Hai, chú nói lời này mà không sợ cắn phải đầu lưỡi sao, Thiên Tâm quả thật tốt nghiệp đại học Đế Đô nhưng mà nó học hệ nghệ thuật, có liên quan gì đến phòng tài vụ không. Còn hai đứa con ngoài giá thú kia của chú thì ngoài ăn mặc làm đỏm ra thì biết làm cái gì? Cho vào phòng tài vụ để công ty gà bay chó sủa hay sao? Lần trước ba đã nói, chờ Tuyết Lạc kết hôn xong sẽ cho Tuyết Lạc vào phòng tài vụ!"

Ninh Diệu Hoa tất nhiên là hy vọng con gái mình được vào tổng công ty, nhưng người ông ta hy vọng là Ninh Tuyết Lạc chứ không phải Ninh Tịch.

Đối với ông ta mà nói thì việc Ninh Tịch bước chân vào công ty thì chẳng khác nào tai họa. Mất thể diện ở nhà đã đành, đến công ty mà thế nữa thì làm sao ông ta còn dám vác mặt đi gặp người. Chưa kể ông ta đã thề sống thế chết với Tô gia rằng, người thừa kế của Ninh gia sau này chắc chắn là Ninh Tuyết Lạc!

Thừa dịp ba cha con bọn họ cãi vã, Trang Linh Ngọc đi tới cạnh Ninh Tịch, dùng sức kéo cô một cái nghiến răng nói: "Mày còn ở đây làm gì? Không mau cút đi! Cả nhà đang yên bình, mày vừa tới thì rùm beng hết cả lên, mày muốn ngày mừng thọ của ông nội mày thành trò cười cho thiên hạ đấy hả?"

Mặc dù vẻ mặt Ninh Tịch vẫn lạnh nhạt nhưng Ninh Thiên Tâm nghe không nổi nữa, dẫu cho không tiện nói cũng không nhịn được mở lời: "Bác dâu nói những lời này thật bất công, Tiểu Tịch chỉ tới thăm ông nội một chút thôi, để không làm phiền mấy người cháu thậm chí còn đưa ông nội ra hậu viện gặp mặt. Từ đầu tới đuôi Ninh Tịch vẫn chưa nói một câu nào, chưa làm một cái gì! Thì sao có thể là lỗi của em nó?"

"Nó không làm cái gì hết sao, chỉ cần nó xuất hiện ở đây đã đủ rồi! Còn nữa, chuyện nhà tôi không cần một người ngoài như cô xía vào!"

...

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị.

Đã qua hai giờ nhưng Ninh Tịch vẫn chưa về.

Tiểu Bảo vẫn nằm ở cửa sổ nhìn chằm chằm ra ngoài, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng bắt đầu liên tục liếc nhìn di động.

Nhìn hai cha con, Lục Cảnh Lễ chịu hết hổi: "Này này này, em nói hai người đó, có thể bình thường một chút không hả? Chỉ mới có hai tiếng không gặp thôi có được không?"

Lại qua năm phút, người vẫn chưa thấy đâu.

Lục Đình Kiêu cầm di động lên, trực tiếp gọi cho Ninh Tịch nhưng không ai bắt máy.

Hậu viện Ninh gia.

Di động trong túi xách của Ninh Tịch vang lên, nhìn tên người gọi thấy là Lục Đình Kiêu, lại nhìn đồng hồ đã quá hai tiếng rồi.

Chắc là hỏi cô mấy giờ về đi.

Ninh gia lúc này đã cãi nhau thành một nùi, Ninh Tịch không tiện nghe điện thoại vì vậy đi thẳng đến cạnh ông nội nhẹ nhàng nói: "Ông nội, những chuyện khác để hôm khác gặp lại nói, hôm nay con chỉ tới thăm ông một chút, lát nữa con còn có việc gấp phải về, chúc ông thọ tỉ nam sơn!"

"Có việc gấp vậy, nhanh thế đã đi rồi?" Ninh lão gia tử vừa nghe liền nóng nảy: "Con đừng để ý đến mấy tên khốn nạn này! Có ông nội ở đây chẳng ai có thể đuổi con đi!"

Ninh Tịch nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng ông nội đang kích động mà thở hổn hển: "Ông nội nghe con nói đã, gần đây con thực sự tương đối bận rộn, nếu không cũng chẳng vội vàng chạy tới thăm ông thế này!"

"Tiểu Tịch, ông nội xin lỗi con, là ông nội để con chịu ủy khuất..." Ninh Trí Viễn cho rằng cô đang an ủi mình, bởi vì thái độ của Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc khiến Ninh Tịch quá đau lòng nên mới vội vã rời đi, trong lòng ông tràn ngập áy náy.

Ninh Tuyết Lạc đứng một bên nhìn vẻ mặt của Ninh lão gia tử cũng biết mọi chuyện hỏng bét rồi.

Hiện tại mặc dù Ninh Diệu Hoa đang cầm quyền Ninh gia, nhưng cổ phần vẫn bị Lão gia tử nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu ông nghiêng về phía Ninh Tịch thì mọi chuyện không dễ dàng rồi.

Cô ta sợ nhất là Ninh lão gia có áy náy với Ninh Tịch, dẫu sao Ninh Tịch mới là ruột thịt chân chính của ông, dẫu cho Ninh Tịch có thảm hại, bẩn thỉu thế nào đi chẳng nữa thì chỉ cần một câu mềm mỏng là có thể phá hủy mưu đồ nhiều năm của cô ta.

Cũng chỉ vì cái dòng máu chết tiệt kia sao?

Cũng chỉ bởi vì trên người cô ta không có dòng máu của Ninh gia, còn Ninh Tịch thì có cho nên cô ta phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới được sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx