sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 601 - 602 - 603 - 604 - 605

Ninh Tịch vốn đang định hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc này có một chú tiểu chạy đến nhắc Huyền Tịnh, pháp hội sắp bắt đầu rồi.

Huyền Tịnh hình như cũng không có ý định giải thích, cứ thế mà chào tạm biệt cô và Tịch Thế Khanh rồi đi mất.

Ninh Tịch đành quay sang hỏi Tịch Thế Khanh bằng một khuôn mặt ngu đần: "Anh Tịch, anh khá là hiểu Đại sư, anh xem ông ấy vẽ cho tôi một đóa hoa thế là có nghĩa gì?"

Tịch Thế Khanh cầm lấy tờ giấy, cẩn thận ngắm nghía một hồi nhưng cũng không đoán được như thế nào: "Tâm tư của Phương trượng tôi cũng không có cách nào phỏng đoán."

Tịch Thế Khanh nói rồi nhìn cô với ánh mắt có hơi ngạc nhiên: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới hỏi Đại sư những câu tương tự nhưng ngài ấy chỉ thường trả lời một câu "Tất cả đều tự có duyên pháp" không ngờ lần này ngài ấy lại tự tay phê cho cô."

Khóe miệng của Ninh Tịch cứng đờ, nhỏ giọng đáp: "Nghe anh nói như thế... tuy rằng cảm thấy rất vinh hạnh nhưng mà đóa hoa này cũng thật khó hiểu quá đi mất... thôi, để sau rồi từ từ nghĩ vậy!"

Lúc rời khỏi đại điện, Tịch Thế Khanh quay người nhìn chăm chăm vào tượng phật trong đại điện rất lâu.

Ninh Tịch đặt tay lên vai của Tịch Thế Khanh, xoay anh ta lại không cho nhìn nữa: "Ài, đừng có nhìn nữa mà, làm hòa thượng thì có gì hay? Cả ngày đều phải tụng kinh niệm phật, không được uống rượu, không được ăn thịt! Hôm nào đấy tôi mời anh uống rượu, dẫn đi ăn thịt, đưa anh đi chơi xả láng luôn, đảm bảo sau này anh không muốn đi tu nữa cho mà xem! Tôi bảo này, cuộc sống không thể chêu trọc gái thì khác gì cá mắc cạn..."

Ninh Tịch vắt hết óc, thao thao bất tuyệt nói về những ưu điểm của việc không xuất gia, cuối cùng thì Tịch Thế Khanh cũng không nhìn tượng phật nữa mà quay sang nhìn cô, đôi mắt trong suốt không có bất cứ thứ gì, ngoại trừ... bóng dáng của cô.

Vật lộn cả nửa ngày trời, Ninh Tịch cũng coi như là không phụ sự ủy thác đưa Tịch Thế Khanh bình an quay về.

Lúc đó, Tịch phu nhân đang không ngừng khóc lóc, bà chẳng còn mong chờ gì việc con trai bà sẽ thay đổi quyết định nữa rồi.

Tịch lão gia cũng buồn rười rượi.

Tịch lão gia tử tuy không nói gì nhưng áp lực cũng rất lớn, dù sao chuyện cháu nội mình thích phật học cũng có phần là do bị ảnh hưởng một cách vô thức từ ông.

"Sao mà lâu thế nhỉ..." Ninh lão gia tử bất an ngó ra ngó vào cả buổi.

Tịch lão gia tử lại thở dài một tiếng: "Lão Ninh, gọi tiểu Tịch về đi thôi, bọn tôi lại nghĩ cách khác vậy."

"Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này thì có thể nghĩ ra cách nào khác đây?" Tịch phu nhân nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa là Khanh Khanh phải xuống tóc rồi!"

Dứt lời lại càng khóc tợn: "Nếu như Khanh Khanh của con đi tu thật, con cũng sẽ cắt tóc đi làm ni cô!"

Tịch lão gia nghe thế thì phát hoảng: "Bà... bà đang nói vớ nói vẩn cái gì thế! Đúng là hồ đồ mà!"

"Tôi hồ đồ gì! Con trai đi tu rồi, tôi còn cái gì mà luyến tiếc nữa chứ!"

"Vậy Thế Hiên với tôi thì sao?"

...

Cả nhà đang u buồn thì đột nhiên nhìn thấy một người đang đi từ đầu hành lang tiến về phía này.

Là Ninh Tịch quay về.

Tịch phu nhân đang định tiến lên an ủi Ninh Tịch mấy câu, bảo cô không cần quá để ý nhưng không ngờ ngay sau đó bà lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi theo sát sau lưng Ninh Tịch.

Đó là con trai bảo bối của bà!

Vẻ mặt của Tịch phu nhân sững sờ rồi tiếp sau đó là kinh ngạc, bà run rẩy nói: "Khanh Khanh..."

"Thế Khanh..."

Ba người nhà họ Tịch nhìn thấy Tịch Thế Khanh đều vừa kinh ngạc lại vui mừng nhưng trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm, lẽ nào trước khi xuống tóc nó đến gặp mặt mình lần cuối?

Mãi cho đến khi Tịch Thế Khanh đi đến trước mắt bọn họ, gọi từng người một: "Ba, mẹ, ông nội, ông Ninh..."

Không còn là thí chủ này, thí chủ nọ nữa rồi!

Thế... thế này... là đã thay đổi quyết định rồi, không đi tu nữa đúng không?

Tịch phu nhân hai mắt đỏ hồng, không nhịn nổi mà ôm con trai khóc òa lên: "Khanh Khanh à, con dọa chết mẹ rồi!"

Tịch lão gia mặt cũng đầy vui vẻ: "Tiểu Tịch, cám ơn cháu! Cám ơn!"

Nếu không có Ninh Tịch thì suýt chút nữa cả vợ và con trai ông đều đi tu hết cả rồi!

"Cháu gái à! Cháu làm sao mà khuyên được nó thế?" Trên khuôn mặt của Tịch lão gia tử cũng tràn đầy xúc động.

"Đúng đó Tiểu Tịch, cô thật không biết cảm ơn con như thế nào mới phải!"

Ninh Tịch đương nhiên là không thể nói thẳng cho bọn họ biết mình làm thế nào liền vội vã xua tay nói: "Khụ, cô chú, ông thực ra cháu cũng có làm gì đâu, lúc cháu đến thì anh ấy đã bị mọi người nói cho xiêu lòng rồi, cháu chỉ hưởng sái công lao của mọi người mà thôi!"

"Con bé này, cháu khiêm tốn quá rồi!" Tịch phu nhân ngắm nhìn cô gái trước mặt, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, ăn mặc cũng đơn giản mà hào phóng, thật đúng là càng nhìn càng thích.

Hơn nữa, con trai mình ai khuyên cũng không được thế mà cô gái này chỉ đi một chuyến thôi đã khuyên được rồi, bà càng chắc chắn tâm tư của con trai mình với cô gái này không hề bình thường.

Nếu như hai đứa nên đôi nên lứa, vậy thì khỏi phải lo lắng con trai bà sau này lại có ý định đi tu nữa rồi.

"Tiểu Tịch à, tối sang nhà cô cùng ăn một bữa cơm đi! Dù sao thì lần này cũng phải cảm ơn cháu cho đến nơi đến chốn!"

Tịch lão gia tử gật gù: "Điều này là chắc chắn rồi!"

Ninh lão gia tử đứng bên cạnh thấy thái độ của người nhà họ Tịch như thế đương nhiên là biết bọn họ đang nghĩ gì, ông cũng vui vẻ khi nhìn thấy việc thành.

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe màu đen bên ngoài chùa.

"Anh Hai, em về rồi! Anh cứ yên tâm, chị dâu đã làm xong việc rồi! Hơn nữa còn rút lui an toàn, không mất một cọng tóc!" Lục Cảnh Lễ cố ý dùng giọng điệu như không hề có gì kì lạ xảy ra để báo cáo với ông anh mình.

Nhưng mà, Lục Đình Kiêu là ai chứ.

Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy liếc nhìn một cái, Lục Cảnh Lễ không hiểu tại sao cũng rùng mình một cái: "Anh... sao thế?"

Thật đúng là cố gắng lắm mới không nói lắp bắp.

Lục Đình Kiêu hơi nheo mắt, ánh mắt như thể xuyên thấu cả linh hồn, âm u nói: "Rút lui an toàn?"

"Dạ, đúng thế! Làm sao ạ?" Biểu cảm trên mặt của Lục Cảnh Lễ rất vô tội.

"Nói thật!" Bầu không khí xung quanh Lục Đình Kiêu bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Lục Cảnh Lễ chớp chớp đôi mắt hoa đào, ánh mắt chân thành không gì sánh nổi nói: "Anh Hai, em nói thật mà! Chị dâu hoàn toàn không hề đáp ứng bất kì một yêu cầu quá đáng nào của Tịch Thế Khanh cả, cũng không nói ra chân tướng sự việc tối qua! Thế chẳng phải là rút lui an toàn thì là gì!"

Ha ha ha, nói thật có mà chết à, anh còn yêu đời lắm.

Cái cách đó của Ninh Tịch người ngoài nhìn vào thì thấy thông minh lắm, oách lắm nhưng đối với Lục Đình Kiêu mà nói nó lại chẳng khác gì một đòn hủy thiên diệt địa cả.

Thảm nhất là, lúc đó anh vì sửng sốt nên không kịp thời cản lại! Chỉ cần riêng chuyện này thôi là đã đủ chết một trăm lần rồi!

"Đừng để anh nhắc lại lần thứ hai." Trong khoảnh khắc Lục Đình Kiêu vừa dứt lời, xung quanh như thể có cơn cuồng phong ập đến, bầu không khí đè nén đến cực điểm.

Vốn dĩ anh cũng không muốn tìm hiểu nhiều nhưng vì hiểu quá rõ Lục Cảnh Lễ, biểu hiện của thằng nhóc này càng bình tĩnh thì chắc chắn sẽ có chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ.

Trạng thái này của Lục Đình Kiêu, Lục Cảnh Lễ đã từng gặp một lần vào rất nhiều năm trước, khi Lục Đình Kiêu bắt đầu thanh lọc nội bộ của gia tộc họ Lục. Cái khí thế trong khi thẩm vấn đó đã khiến cho tên gián điệp kia sợ đến mức tè cả ra quần!

Lục Cảnh Lễ thầm chửi thề một tiếng, má nó, em là em ruột của anh đó, anh dùng cái kiểu bức bách phạm nhân đó để đối phó với em à! Nhân tính ở đâu!

Biết sao được, từ sau khi chị dâu xuất hiện đứa em này đã bị cho ra rìa.

Trong lúc Lục Cảnh Lễ còn đang âm thầm phỉ nhổ, Lục Đình Kiêu đã mở rộng áp lực bao phủ khắp nơi.

Hơn nữa, thần kì ở chỗ là nó chỉ hướng vào Lục Cảnh Lễ, mà tránh khỏi Tiểu Bảo đang vùi đầu vẽ tranh.

Đối diện với ánh mắt đóng băng ngàn dặm của ông anh trai, Lục Cảnh Lễ rởn hết cả da gà, chân cẳng càng lúc càng run lẩy bẩy... oh shit! Shit! Không được rồi! Không chịu nổi nữa rồi!

"Chị dâu thực sự không làm gì mà, chẳng qua chỉ đẩy ngã Tịch Thế Khanh rồi đùa giỡn một chút mà thôi, cái tên Tịch Thế Khanh đương nhiên là không chịu được rồi, lúc đó mặt đỏ đến mức thấy máu luôn. Sau đó, chị dâu liền nhân cơ hội đó dùng phép khích tướng nói hắn ta lục căn không tịnh, làm bẩn cửa Phật, không xứng xuất gia..." Lục Cảnh Lễ dùng tốc độ nhanh nhất nói một lèo.

Nếu như Lục ma vương mà có ma pháp thật thì chỉ sợ là lúc này cửa kính xe đều vỡ nát cả ra rồi, thực vật trong vòng một trăm dặm không thể sống sót.

Lục Cảnh Lễ sợ đến mức tim sắp ngừng đập đến nơi, yên lặng ôm lấy Tiểu Bảo - người duy nhất ở ngoài cơn cuồng nộ, tìm kiếm sự che chở.

Tiểu Bảo nãy giờ còn đang chăm chú vẽ tranh, cũng không nghe thấy Lục Cảnh Lễ nói cái gì, thấy chú Hai đột nhiên ôm lấy mình, cậu nhóc nhăn nhó cúi đầu viết xoàn xoạt một hàng chữ lên giấy: "Độc quyền của cô Tiểu Tịch"

Có nghĩa là... cục cưng đây chỉ thuộc về cô Tiểu Tịch, chú không thể tùy tiện ôm được.

Lục Cảnh Lễ đọc xong, câm nín khóc thành dòng sông...

Hu hu hu! Tại sao cả thế giới này đều hắt hủi tôi!

Về phía Ninh Tịch, bởi vì Lục Đình Kiêu còn đang chờ cô cho nên cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối của nhà họ Tịch, nhưng mà bởi vì nhiệt tình khó mà chối từ nên cô đã đồng ý lần sau nếu có thời gian nhất định sẽ đến.

"Tôi về rồi đây! Đã xong việc hết rồi! Đi thôi!"

Ninh Tịch vừa mới mở cửa xe ra, Lục Cảnh Lễ lập tức thảm thiết gào lên nhào đến: "Chị dâu, hai người bọn họ bắt nạt em!"

"Ha ha, chị dâu...? Xem ra không đánh cho anh một trận thì anh vĩnh viễn không nhớ được đúng không?" Ninh Tịch bẻ bẻ đốt ngón tay.

Lục Cảnh Lễ nhất thời như thể chịu đả kích rất lớn, mặt mũi tràn đầy thất vọng: "Cái thế giới vô tình này, tôi cũng đi tu luôn cho xong..."

Ninh Tịch không để ý đến anh ta, lôi tờ giấy Huyền Tịnh đại sư vẽ cho cô ra ngắm nghía.

Lục Cảnh Lễ ngay lập tức bị thứ trong tay Ninh Tịch thu hút sự chú ý, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi: "Chị... anh Tịch, đây là cái gì thế? Một đóa hoa! Chẳng lẽ là do Tịch Thế Khanh tặng cho anh?"

"Ăn nói linh tinh, đây là chữ mà Huyền Tịnh đại sư phê cho tôi!"

"Hả? Nhưng đây rõ ràng là một đóa hoa mà!" Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ thị lực của mình rất tốt.

Ninh Tịch lật đi lật lại ngắm nghĩa một hồi vẫn không nhìn ra có ý gì: "Hazz, đại sư đúng là đại sư, hoàn toàn không hiểu có nghĩa gì luôn!"

Nói rồi hai mắt sáng lên ghé đầu sang ghế lái bên cạnh: "Boss đại nhân, anh học rộng hiểu nhiều, nhất định là sẽ biết, anh giúp tôi nhìn một chút xem nào?"

Mái đầu của cô gái nhỏ kề sát bên tai Lục Đình Kiêu, hơi thở nóng ấm quanh quẩn, sự lạnh lùng xung quanh Lục Đình Kiêu mới giảm đi đôi chút, anh nhận tờ giấy trên tay Ninh Tịch nhìn thoáng qua, một lúc sau, anh khẽ cau mày: "Phương trượng tại sao lại phê chữ cho em?"

Ninh Tịch gãi gãi đầu nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, bảo là dạo này tôi luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, hỏi xem ông ấy gợi ý gì đó được không, sau đó ông ấy liền vẽ cho tôi một đóa hoa, cũng không nói gì cả, à... hay là ông ấy khen tôi xinh nhỉ?"

Đóa hoa này... quả thực là rất khó có thể đoán được hàm ý của nó, trong thoáng chốc Lục Đình Kiêu cũng không nghĩ ra được là có ý gì.

Đúng lúc này, Lục Cảnh Lễ cũng sáp đến, vẻ mặt rất hiếu kì: "Cái này rất khó giải à? Ý tứ của Huyền Tịnh đại sư rất rõ ràng mà!"

"Rõ ràng? Chỗ nào?" Ninh Tịch có chút câm nín, quả nhiên tư duy của Lục Cảnh Lễ đúng là không giống người thường.

Lục Cảnh Lễ chớp chớp mắt: "Vấn đề mà cô hỏi chắc là hỏi về cát hung, kiếp nạn chứ gì! Huyền Tịnh đại sư vẽ cho cô một bông hoa đào... ý chẳng phải là đang nhắc nhở sắp tới cô sẽ có kiếp đào hoa sao!"

Ninh Tịch: "Kiếp... đào... hoa..."

Lục Đình Kiêu: "..."

Trên mặt của Lục Cảnh Lễ tràn đầy vẻ vô tội: "Tôi nói sai gì à?"

Vẻ mặt của Ninh Tịch đen như đáy nồi: "Anh nói cũng...có lý lắm!"

Cô không thể phản bác được câu nào luôn.

Hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, gần đây cô thật sự thấy có dấu hiệu của kiếp đào hoa nha!

Không chỉ là Ninh Tịch, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng cảm thấy rất có lý.

Ninh Tịch khổ sở vò đầu: "Má nó chứ! Chẳng lẽ thế thật! Vậy tôi phải làm thế nào đây? Đại sư cũng không nói với tôi cách phá giải! Tôi có cần quay lại lần nữa để hỏi không?"

"Cái này mà còn cần hỏi Đại sư à? Cô hỏi tôi là được rồi! Cách phá giải đương nhiên là tìm một người để kết hôn rồi, như thế thì sẽ không còn phạm phải đào hoa nữa!" Gương mặt của Lục Cảnh Lễ hiện lên vẻ đương nhiên là thế, hơn nữa còn nhìn vào khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của ông anh ruột mình nói với ngữ điệu đầy sâu xa: "Đây chính là phương thuốc diệt hoa đào trong truyền thuyết đó!"

Sắc mặt của Ninh Tịch càng kém: "Kết hôn... đùa nhau à, thế thì khác nào là không có cách nào giải đâu? Ơ mà không, Lục Cảnh Lễ tại sao tôi lại đi nghe anh nói vớ vẩn nhỉ! Ai bảo nhất định là kiếp đào hoa đâu!"

"Đã vẽ cái hoa đào to thế rồi còn gì, không phải là kiếp đào hoa thì là cái gì?"

Ninh Tịch cáu giận lườm anh ta một cái: "Thế không thể là vận đào hoa được à?"

"Ha ha..."

Lục Cảnh Lễ cười gượng lẩm bẩm: "Nếu như cô có vận đào hoa thì đó chính là kiếp nạn của anh tôi đấy! Lại còn là sinh tử kiếp nữa chứ!"

Đúng lúc này, "Tinh" một cái, di động của Ninh Tịch vang lên, báo có tin nhắn mới.

Ninh Tịch vẫn còn đang không nghĩ ra rốt cuộc đóa hoa đó có nghĩa là gì, vô thức cầm điện thoại lên nhìn một cái, kết quả sau khi nhìn xong thì...

Hồn bay phách lạc!

"Này! Tiểu Tịch Tịch, cô làm sao thế? Nhìn thấy cái gì mà sợ thế?" Lục Cảnh Lễ hỏi nhỏ.

Lúc này vẻ mặt của Ninh Tịch quả thật khiến người ta phát sợ, mặt tái xanh tái mét như thể vừa gặp ma.

Lục Đình Kiêu cũng nhíu mày nhìn sang.

Ninh Tịch đỡ lấy cái trán hơi choáng vì bị kích thích quá lớn, quả thực muốn bóp chết Lục Cảnh Lễ luôn.

Cái tên mồm quạ đen này! Kiếp đào hoa chết tiệt sợ là đã đến tìm bà rồi đấy!

Một lúc lâu sau Ninh Tịch mới miễn cưỡng khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quay sang nói với Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, tối nay không thể quay về thế nên tối nay anh có thể trông Tiểu Bảo giúp tôi được không?"

"Lúc nào thì về?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Vẻ mặt của Ninh Tịch có hơi sửng sốt: "Tôi... cũng không chắc, nếu nhanh thì là sáng ngày mai, còn muộn thì có thể là hôm sau nữa... tóm lại, khi nào xong việc tôi sẽ lập tức gọi điện thông báo với anh!"

Nói rồi cô ôm Tiểu Bảo vào lòng, siết thật chặt: "Cục cưng à, cô có chút chuyện phải đi ra ngoài một lát, con ở nhà ngoan ngoan nghe lời ba nha!"

Lục Đình Kiêu nhìn cô gái nhỏ, trong đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo: "Tôi đưa em đi."

"Hả, không cần đâu, không cần đâu! Tôi tự đi là được rồi!"

Rõ ràng Ninh Tịch không muốn nói quá nhiều, vội vội vàng vàng xuống xe, trên mặt thoáng hiện lên sự kinh hoàng trước nay chưa từng thấy.

Lục Đình Kiêu nhìn theo bóng dáng hấp tấp lên xe taxi của Ninh Tịch, đôi mắt càng lúc càng trở nên đen đặc.

"Rốt cuộc thì cái tin nhắn đó có nội dung gì vậy? Từ trước đến giờ chưa từng thấy chị dâu sợ hãi như thế bao giờ! Chẳng lẽ là có nguy hiểm gì sao?" Lục Cảnh Lễ thở dài: "Đáng tiếc lúc nãy em không nhìn trộm được!"

Vừa mới dứt lời, bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh lập tức vểnh tai lên, sau đó viết soàn soạt trên giấy: "Nguy hiểm?"

Con ngươi Lục Cảnh Lễ chuyển vòng vòng: "Tiểu Bảo, vừa nãy con có nhìn thấy nội dung tin nhắn của cô Tiểu Tịch là gì không? Nếu như biết nhất định phải nói cho ba và chú Hai biết đấy nhé, bởi vì nó rất quan trọng! Chú sợ cô Tiểu Tịch của con sắp gặp phải nguy hiểm!"

Tiểu Bảo hoang mang nhìn Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu khẽ gật đầu.

Lần này cũng không phải Lục Cảnh Lễ ăn nói lung tung, vừa nãy khi Ninh Tịch đi khỏi đây, vẻ mặt của cô quả thực rất lạ.

Biết cô Tiểu Tịch có khả năng gặp nguy hiểm, Tiểu Bảo ngay lập tức cúi xuống viết xoèn xoẹt.

Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ căng thẳng nhìn cậu nhóc nhanh chóng viết ra nguyên văn toàn bộ nội dung tin nhắn: "Đêm nay, gặp nhau trên tầng thượng.__. Đại sư huynh."

Xem xong vẻ mặt của Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ đồng thời thay đổi.

"Đại sư huynh là cái quỷ gì! Lại còn hẹn người ta gặp trên nóc nhà! Móa, không lẽ là kiếp đào hoa đến thật? Nhưng cũng không đúng, nếu như thế thì Ninh Tịch có thể không đi mà! Sao lại chạy chối chết thế làm gì?" Lục Cảnh Lễ càng nghĩ lại càng cảm thấy kì lạ, thật đúng là chẳng có chút đầu mối nào.

Đang lầm bầm nghi ngờ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt của ông anh trong gương chiếu hậu, quả thực đáng sợ cực kì.

So với lúc khi nghe thấy Ninh Tịch dùng mỹ nhân kế với Tịch Thế Khanh còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, hoàn toàn là một cấp độ khác!

"Anh Hai...làm sao thế? Có chỗ nào không đúng à?" Nhìn biểu cảm của Lục Đình Kiêu, Lục Cảnh Lễ cũng sợ theo.

Lục Đình Kiêu không nói gì mà gọi một cuộc điện thoại.

Lục Cảnh Lễ nhìn thấy số điện thoại đó thì thầm kinh hãi.

Móa, anh Hai gọi cho "Cẩm Y Vệ" làm gì?

Lẽ nào Ninh Tịch thực sự gặp nguy hiểm?

Xem ra thân phận của vị Đại sư huynh này tuyệt đối không đơn giản!

Lẽ nào... lẽ nào có quan hệ gì đó với người mà gần đây bọn họ đang điều tra?

Ngay sau đó, Lục Đình Kiêu gọi tiếp cuộc điện thoại thứ hai, quản gia rất nhanh chóng có mặt đưa Tiểu Bảo đi.

Tiểu Bảo vừa được đưa đi, Lục Đình Kiêu ngay lập tức đạp chân ga phi như bay trên đường.

Lục Cảnh Lễ ngồi phía sau tí nữa thì cho ra bằng sạch: "Ọe... anh, em trai anh... em trai anh còn đang ngồi đằng sau đấy nhé..."

Lúc này, Ninh Tịch dùng tốc độ nhanh nhất để quay về Châu Giang Đế Cảnh rồi tiến vào thang máy đi thẳng lên tầng chót, sau đó lại bắc thang đẩy cánh cửa đầy bụi trên gác mái ra leo lên nóc nhà.

Trong tin nhắn, Đường Dạ chỉ cho cô một khoảng thời gian mơ hồ, đêm nay... cũng không biết đêm nay là mấy giờ nữa.

Vì đảm bảo an toàn nên Ninh Tịch cố chạy trối chết đến thật sớm, sau đó mới ngồi xổm dưới đất bắt đầu vắt óc ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy bất an.

Đại sư huynh xưa nay luôn trấn giữ đại bản doanh rất hiếm khi rời đi tổ chức thế mà lại... lại đích thân đến Trung Quốc tìm cô...

Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để khiến Ninh Tịch kinh hãi..

Lần trước Đại sư huynh đến Trung Quốc là để làm gì?

Đúng rồi, hình như đến để thi hành nhiệm vụ cấp S thì phải...

Thế còn lần này thì sao...?

Ngàn dặm xa xôi mò đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?

Ninh Tịch đợi mãi, đợi từ lúc hoàng hôn buông xuống cho đến lúc thành phố lên đèn.

Sân thượng im ắng, chẳng có tiếng động nào.

Lâu đến nỗi Ninh Tịch nghi ngờ đây là một trò đùa dai.

Nếu như tin nhắn đó là do Nhị sư huynh gửi thì còn có khả năng nhưng đây là Đại sư huynh mà, không có chuyện đó đâu!

Huynh ấy thực sự sẽ đến.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx