sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 606 - 607 - 608 - 609 - 610

Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đỗ lại trong một góc khuất dưới tòa nhà của Ninh Tịch, cách đó không xa là một lực lượng vũ trang nhỏ đang sẵn sàng chờ lệnh.

Trời đêm dần dần trở lạnh, không khí như ngưng đọng lại khiến thần kinh của mọi người đều căng cứng.

Ở một góc tối, điện thoại của Trình Phong đột nhiên vang lên, cậu ta đang chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, vốn cũng không muốn nghe nhưng nhìn thấy tên người gọi thì cuối cùng vẫn đành phải bắt máy.

"Alo, có việc gì?"

"Anh Phong, sao có nhiệm vụ lại không kêu em?" Người nói chuyện là Thạch Tiêu.

Ngay sau đó đầu bên kia lại truyền tới tiếng của Hùng Chí: "Còn có em nữa, em nữa!"

Hiển nhiên là bây giờ hai người này đang ở cạnh nhau.

Trình Phong chau mày: "Nhiệm vụ lần này có liên quan tới Ninh tiểu thư, các chú chắc chắn là muốn tham gia chứ?"

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu.

"Muốn." Một lát sau, Thạch Tiêu và Hùng Chí cùng đồng thanh lên tiếng.

Lông mày Trình Phong hơi giãn ra: "Các chú có thể suy nghĩ được như thế đương nhiên là tốt, có điều xét tới biểu hiện lần trước của các chú, Boss sẽ không cho phép đâu."

"Vậy... vậy làm sao bây giờ?" Giọng điệu của Thạch Tiêu nghe có vẻ lo lắng.

Đù mé, bảo vệ bà chủ đấy! Còn có nhiệm vụ nào quan trọng hơn cái này ư?

Có thế thấy bọn họ bị bài trừ rồi, việc này có khác nào bị đày vào lãnh cung chứ?

Trình Phong nghe vậy bèn thở dài, lúc trước cậu đã biết chắc chắn một ngày nào đó tên nhóc này sẽ phải hối hận, giờ không phải...

"Anh Phong, anh cầu xin Boss giúp tụi em với!" Hùng Chí mở miệng.

Trình Phong ra vẻ bất đắc dĩ: "Anh thì không có bản lĩnh đó nhưng anh có thể chỉ cho các chú một con đường, các chú muốn tìm người cầu tình... thì thà đi nhờ Ninh tiểu thư giúp đỡ đi!"

Thạch Tiêu nghe vậy thì do dự: "Có được không? Cô ấy sao có thể giúp chúng em được? Hùng Chí thì còn đỡ, nhưng còn em..."

Lần trước cậu ta đã lỡ đắc tội với bà chủ mất rồi...

"Thật ra Ninh tiểu thư rất tốt bụng cũng rất dễ mềm lòng, các chú cứ lựa lời nói với cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý thôi. Bên này anh còn có việc, không nhiều lời nữa! Cứ thế đi!" Trình Phong sợ phân tâm ảnh hưởng đến nhiệm vụ tối nay bèn vội vàng cúp điện thoại.

Cậu ta cũng không muốn nối gót Thạch Tiêu và Hùng Chí đâu.

Cũng không biết đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến Boss đại nhân lo lắng như vậy...

Lúc này, trong xe của Lục Đình Kiêu.

Màn hình ở chính giữa đang phát tình hình trên tầng cao nhất.

Vì là giám sát bằng tia hồng ngoại nên vẫn có thể nhìn được cảnh ban đêm, ngoại trừ ánh sáng hơi lờ mờ ra thì vẫn có thể nhìn thấy Ninh Tịch đang mang vẻ mặt căng cứng dựa người trên lan can sân thượng, tóc dài bay tán loạn trong gió đêm, khuôn mặt biểu lộ vẻ ác liệt trước nay chưa từng có, nhất thời mang lại cho người khác cảm giác lạ lẫm.

Lại hai giờ nữa qua đi, chỉ còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ đêm.

Nội dung trong tin nhắn là "tối nay" thế nên người bọn họ đang đợi chắc hẳn sắp tới rồi đúng không?

Nếu như đối phương thật sự tới...

Trên sân thượng, Ninh Tịch thì đợi đến phát rồ rồi.

Mẹ kiếp! Đây đúng là muốn lấy mạng người ta mà! Không nói cụ thể thời gian được à?

Có biết là việc để con gái phải đợi là chuyện rất thiếu phong độ sao?

Hừ, thôi được rồi, đối với chuyện này thì từ trước tới giờ, người đó vẫn chưa từng xem cô là con gái!

Nhưng điều thảm nhất là Đại sư huynh có thể liên hệ với cô nhưng cô lại không thể liên hệ với huynh ấy thế nên muốn hỏi huynh ấy còn khó ngang lên trời.

Số của Đại sư huynh còn thần bí hơn cả tên cầm thú nào đó, lúc nào cũng chỉ có thể đơn phương liên hệ, gọi lại không được, nhắn tin thì càng không.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Ninh Tịch không biết mình đã xem đồng hồ đến lần thứ mấy nữa.

Cúi đầu xem tiếp, 23 giờ 59 phút 53 giây...

Khốn kiếp! Không phải là bị leo cây đó chứ!

Bây giờ chỉ còn cách ngày mai có 7 giây nữa thôi, cho dù lúc này huynh ấy có đang chạy như điên trên đường thì tuyệt đối cũng không kịp!

Đại sư huynh là người rất đúng giờ cơ mà?

Tích tắc...

Bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai...

Ngay lúc số giây nhảy đến 00:00, trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, cùng lúc đó thì bầu trời bỗng nổi gió, bụi bay mù mịt.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Tịch chính là: Má má má! Khốn nạn thật! Hôm nay bà đây mặc váy đấy!

Ninh Tịch vừa giữ váy vừa híp mắt ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy một chiếc trực thăng đột nhiên hạ xuống từ trên trời, sau đó đáp thẳng xuống đối diện, cách chỗ cô đứng khoảng mười bước chân...

Ninh Tịch: "..."

Ha ha ha, không hổ là Đại sư huynh... Thật sự rất đúng giờ!

Dưới tòa nhà.

Lục Cảnh Lễ trợn tròn mắt nhìn: "Móa! Chúng ta canh dưới lầu, người ta thì đáp từ trên trời xuống!"

Lục Đình Kiêu không nói gì cầm lấy bộ đàm, hạ lệnh để người chung quanh chuẩn bị sẵn sàng.

Trên tầng thượng.

Cánh trực thăng xoay tròn một chốc rồi dần dần dừng lại, không khí lại rơi vào yên lặng, Ninh Tịch cũng buông bàn tay đang đè lấy váy ra.

Đèn trên đỉnh trực thăng lóe sáng, sáng đến nỗi không mở nổi mắt ra, Ninh Tịch chỉ có thể lờ mờ trông thấy một bóng người đứng ngược sáng đang đi từng bước tới chỗ mình...

Tuy chỉ cách khoảng mười bước, thế nhưng mỗi bước lại như đang dẫm lên trái tim cô vậy, khiến cô sợ run lên.

Cô hoàn toàn không đoán được ý đồ của Đại sư huynh.

Chính vì không biết cho nên mới sợ hãi.

Cô chỉ biết rằng cứ chuyện gì mà khiến Đường Dạ phải tự ra tay thì đó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng và khó giải quyết!

Cả người Ninh Tịch căng lên, cố gắng chuẩn bị nghênh đón, thậm chí cô còn nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Lúc trước khi cô rời tổ chức cũng coi như là lén bỏ đi, mà kết quả của việc tự ý rời khỏi tổ chức...

Cuối cùng, khi người kia chỉ còn cách Ninh Tịch khoảng năm bước, cô cũng thấy rõ được khuôn mặt của người đó. Người đó đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn rất nhã nhặn, hào hoa phong nhã, thế nhưng nếu chỉ như thế mà cho rằng anh là dạng thư sinh trói gà không chặt thì cái giá phải trả tuyệt đối không hề nhẹ.

Ninh Tịch chỉ cần nhìn thấy mắt kính kia là đã sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy.

Xong đời rồi... sẽ không phải... đến để thanh lý môn hộ đấy chứ...

Một năm nay cô chỉ bận rộn quay phim không có luyện tập thân thủ cho tử tế, lần trước Tam sư tỷ - Phong Tiêu Tiêu dùng chưa đến 100 chiêu đã hạ cô đo ván rồi.

Ơ mà, cũng không đúng, thân thủ của cô vốn yếu nhất trong sư môn, cho dù có có chăm chỉ luyện thì cũng chẳng đấu lại một đầu ngón tay của Đại sư huynh.

Năm bước, bốn bước, ba bước...

Ninh Tịch đang nghĩ nên chạy trốn ngay lập tức hay quỳ xuống xin tha thứ, xem xem cái nào có khả năng giữ lại cái mạng nhỏ cho cô hơn!

Cuối cùng, trong lúc Ninh Tịch đang do dự, Đường Dạ đã đứng trước mặt cô rồi.

Cô đã mất đi cơ hội chạy trốn...

Giờ chỉ còn lại một con đường duy nhất là quỳ xuống xin tha mà thôi.

Mắt kính của Đường Dạ lóe sáng phản xạ ánh đèn: "Tiểu sư muội, đã lâu không gặp!"

Giọng nói của Đưởng Dạ trong trẻo như hạt châu rơi vào khay ngọc, nhưng không hiểu sao vào tai của Ninh Tịch lại chẳng khác gì như âm thanh từ địa ngục vọng lên vậy.

Ninh Tịch hít sâu một hơi, lúc này, trong lòng cô không tài nào bình tĩnh nổi, bèn dùng kĩ năng diễn xuất của thân làm ra vẻ bình tĩnh nhất: "Đúng là đã lâu không gặp, không biết là lần này Đại sư huynh tự mình "thân chinh" đến đây là vì việc gì?"

Đường Dạ nghe xong, không biết nghĩ đến điều gì sắc mặt lại âm u thêm mấy phần.

Thấy thế, Ninh Tịch lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, Đường Dạ u ám gằn từng chữ một: "Nhiệm vụ cấp S."

Vẻ mặt Ninh Tịch lập tức lại càng trắng hơn.

Quả nhiên...

Chỉ e là hôm nay cô thật sự khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi.

Nếu như là một năm trước, chuyện sống chết đối với cô quả thật không sao cả, nhưng bây giờ cô có giấc mơ của mình, có sự nghiệp, có bạn bè, có Tiểu Bảo, còn... còn có... Lục Đình Kiêu.

Cô không muốn chết.

Nhất là lúc cô nghĩ đến việc Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn chờ cô về thì trong lòng lại càng dâng lên ham muốn sống mãnh liệt.

"Đại sư huynh, dù gì cũng đã từng là đồng môn, huynh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt muội ư?" Ninh Tịch ý đồ dùng câu chữ đả động lòng người.

Đường Dạ nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lẽo, không nói gì cả mà chỉ giơ tay lên.

Thần kinh khắp người Ninh Tịch lập tức căng thẳng, chỉ thấy sau khi Đường Dạ giơ tay lên thì có hai người đi xuống từ trực thăng.

Lông mày của Ninh Tịch cau chặt hơn, trò gì vậy?

Tên cầm thú kia có phải đã đánh giá cô cao quá không? Chỉ xử lí loại củi mục như cô mà còn sợ mình Đại sư huynh không xử lí được nên phái thêm trợ thủ?

Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Tịch chảy ròng ròng, cô biết rằng phần tình cảm với Đường Dạ ngày xưa cũng vô dụng rồi, bèn ngay lập tức bắt đầu tính toán đường ra khác.

Cho dù khoảng cách này rất dễ thất bại nhưng ít nhất thì cũng phải thử một lần xem sao.

Thừa dịp Đường Dạ nghiêng đầu nhìn hai người đằng sau, cơ thể Ninh Tịch nhanh chóng chuyển động, nhanh như chớp tháo chạy về phía cửa ra vào.

Nhưng còn chưa chạy được ba bước thì bên hông đã bị xiết chặt.

Một sợi dây thừng xiết lấy eo cô, chỉ thoáng dùng sức thôi, cả người cô đã bị giật trở về chỗ cũ, hơn nữa người kia còn lợi dụng lực kéo của dây thừng xoay cô mấy vòng, trói chặt cô lại.

Thủ đoạn trói người của Đại sư huynh đúng là càng ngày càng thuần thục!

Cùng lúc đó, dưới lầu, Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi xem cảnh Ninh Tịch đang bị trói chặt, ngón tay anh đã đặt lên bộ đàm chuẩn bị hạ lệnh ra tay.

Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ cũng lạnh xuống, người đàn ông này...

Thoạt nhìn nhã nhặn nhưng tuyệt đối không phải loại lương thiện gì!

Mà Ninh Tịch thì hãy còn đang nhìn chằm chằm đầu dây thừng trong tay Đường Dạ, giễu cợt nói: "Đại sư huynh, mấy người cũng coi trọng muội quá đi? Đối phó với loại cặn bã như muội mà lại bố trí tận nhiệm vụ cấp S, lại còn phải là huynh tự mình thân chinh... này có phải lãng phí tài nguyên quá rồi hay không?"

Đường Dạ vẫn không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô lại có vẻ gì đó không dễ nắm bắt, khiến cho lòng người sợ hãi.

Hai người bên cạnh Đường Dạ, một người thì cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, một người thì cầm một chiếc hộp hình vuông nhỏ cỡ bằng bàn tay.

Đường Dạ sửa sang tay áo, sau đó mở hai chiếc hộp kia ra như là để kiểm tra lại một chút.

Vì ánh sáng sau lưng họ quá chói nên Ninh Tịch không nhìn rõ được trong hai chiếc hộp kia đựng cái gì. Dao, súng, gậy, thuốc độc, dải lụa trắng... gì gì đó lướt qua cái đầu của Ninh Tịch.

Cuối cùng Đường Dạ cũng kiểm tra xong, cầm lấy chiếc hộp nhỏ, sau đó lấy thứ gì đó ra từ trong chiếc hộp lớn hơn đi về phía Ninh Tịch.

Tuy thân thủ của Ninh Tịch không ra gì nhưng kĩ năng chạy trốn thì cũng coi như là cao thủ, lúc Đường Dạ đi tới, hai tay sau lưng của cô đã nhanh chóng mở dây thừng ra.

Chỉ còn chút xít nữa thôi nhưng bỗng nhiên Ninh Tịch lại đần thối ra.

Bởi vì cô thấy rõ, thứ mà Đường Dạ ôm trong lòng không phải đao to búa lớn, súng ống đạn dược gì cả...

Mà đó là... một bó hoa hồng đỏ rực như lửa.

Những đóa hoa xinh đẹp ướp hơi sương như vừa được hái lìa cành.

Ninh Tịch trợn tròn hai mắt, lập tức cho rằng mình bị đèn làm cho quáng cả mắt nên chớp chớp mắt hơn chục lần.

Chẳng lẽ đây là vũ khí mới nhất của Đại sư huynh?

Sư phụ từng nói rằng nếu tu luyện thân thủ tới cảnh giới cao nhất thì chỉ cần một cành liễu, một chiếc lá cây, một cánh hoa thôi cũng đã có thể giết được người rồi.

Một năm không gặp, thân thủ của Đại sư huynh đã đến mức này rồi ư? Việc này thật quá kinh khủng!

"Đại... Đại... Đại sư huynh... võ công huynh đã luyện đến mức phi hoa phóng lá từ bao giờ thế?" Lúc này, Ninh Tịch liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.

Trước mặt kẻ mạnh thì kỹ xảo mánh khóe gì gì đó thì đều chỉ là mây bay mà thôi.

Cô chỉ còn một con đường, chờ chết.

Cuối cùng, Đường Dạ từ từ cúi người, sau đó, quỳ một bên gối xuống.

Cái cảnh Đường Dạ đột nhiên quỳ một chân trước mặt Ninh Tịch, đã thế trong lòng còn ôm một đóa hồng to tướng nhìn thế nào cũng thấy dị dị.

Ninh Tịch nghệt mặt: "Đại sư huynh... đây là... đây là chiêu thức mới sáng tạo ra của huynh à... thật... thật mới lạ nha."

"Đại sư huynh, huynh tỉnh táo một chút, chúng ta thương lượng được không? Huynh muốn thế nào thì mới bằng lòng tha cho muội một mạng? Sư phụ, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ thương muội như thế, bọn họ mà biết huynh giết muội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho huynh đâu!"

Ninh Tịch bắt đầu nói năng lộn xộn.

Đường Dạ quét mắt nhìn cô, trong lúc cô đang lải nhải, ngón tay thon dài của anh đã mở chiếc hộp nhỏ kia ra.

Ngay lập tức, một chiếc nhẫn kim cương cực lớn xuất hiện, ánh sáng phản xạ ra chút nữa thì khiến cô bị mù.

Ninh Tịch nhắm tịt mắt lại: "Khốn kiếp! Đây là vũ khí kiểu mới gì thế?"

Đường Dạ: "Gả cho tôi."

Ninh Tịch: "..."

Một giây này, ngay cả không khí dường như cũng ngừng lưu động.

Thế giới nội tâm của Ninh Tịch lập tức rơi rụng thành những mảnh nhỏ.

Tam quan1 của cô sắp hỏng mất rồi...

1Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, nhận thức quan trong triết học.

Đương nhiên, cô cũng không phải là người duy nhất.

Khi tay Lục Đình Kiêu đã ấn lên nút truyền tin liền nhìn thấy cảnh người đàn ông kia quỳ một chân xuống trước mặt Ninh Tịch, từ khẩu hình của anh ta cho thấy rõ anh ta đang nói ba chữ: Gả cho ta.

Lục Đình Kiêu: "..."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Lục Cảnh Lễ ngây ngẩn: "Từ khi quen biết chị dâu, em có cảm giác thế giới quan2 của em đúng là không đủ dùng..."

2Thế giới quan: là hệ thống những nguyên tắc, quan điểm, niềm tin, khái niệm, biểu tượng về toàn bộ thế giới.

"Boss, xin ra lệnh! Boss! Boss?" Trong máy bộ đàm truyền ra giọng khẩn trương của thuộc hạ.

Nhưng mà... không biết đầu bên kia, Boss đại nhân có chuyện gì mà mãi không trả lời...

Ninh Tịch đần thối nhìn Đường Dạ đang quỳ một gối trước mặt cô: "Đại sư huynh... có phải huynh luyện công nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?"

Đùa gì thế, đại sư huynh... thế mà... thế mà cầu hôn cô.

Việc này còn đáng sợ hơn cả việc huynh ấy muốn giết cô!

Đường Dạ lại như thể không trông thấy vẻ mặt kinh sợ của Ninh Tịch, vẫn trưng ra vẻ vô cảm trước sau như một.

Nói xong ba chữ giết người không thấy máu kia xong, lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, dùng âm thanh không có lấy nổi một biến điệu từ từ đọc hết nội dung trên đó.

"Trái tim của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, tôi đều nguyện để em mang đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em. Trên cơ thể của tôi chẳng có thứ gì mà em chưa chinh phục được, em đã cướp đi sinh mệnh của nó, đẩy nó vào con đường diệt vong. Nếu như trên người tôi có thứ gì em muốn hãy mang nó đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em."

Ninh Tịch: ".__."

Hình như có chỗ nào đó lạc đề thì phải!

Câu từ này, phong cách quen thuộc này... gần mực thì đen à? Đại sư huynh bị người nào đó dạy hỏng rồi!

Trong đầu Ninh Tịch xẹt qua một ý nghĩ mơ hồ nhưng nhất thời không bắt kịp: "Đại sư huynh, xin hỏi một chút... huynh đây là, huynh đang cầu hôn muội ư?"

Đường Dạ: "Đúng vậy!"

Ninh Tịch: "..."

Ngay sau đó, Đường Dạ lại bổ sung: "Thay cho Satan."

Ninh Tịch: "!"

Biết ngay mà!

Ninh Tịch hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Đừng nói với muội rằng nhiệm vụ cấp S mà huynh nói là giúp tên kia tới cầu hôn muội đấy nhé?"

Đường Dạ: "Đúng thế!"

Ninh Tịch: "..." Mẹ nó! Đao của bà đâu! Thanh Long Yển Nguyệt đao của bà đây đâu! Bà đây muốn chém chết hắn!

Đường Dạ: "Câu trả lời của muội là..."

Bà bị dọa sắp chết ngất đây rồi mà còn đòi bà trả lời à!

Ninh Tịch không nhịn nổi nữa, bèn nói: "Đại sư huynh, huynh chắc chắn là đang cầu hôn chứ không phải đang thi hành tra tấn với muội đấy chứ? Còn nữa, rốt cuộc là ai nói cho mấy người là cầu hôn thì có thể dùng người thay thế được vậy?"

"Câu trả lời của muội là..." Đường Dạ lặp lại câu hỏi, y hệt như một người máy chưa hoàn thành nhiệm vụ.

"Muội! Từ! Chối!"

Ninh Tịch vừa nói vừa đồng thời gồng sức vào hai tay, cuối cùng cũng tháo được dây thừng ra.

"Lý do." Đường Dạ hỏi.

Ninh Tịch nhẫn nhịn cả đêm, lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bùng nổ: "Mẹ kiếp, dọa bà đây hồn bay phách lạc cả tối, còn trói bà lại... Cầu hôn à? Cả đời này bà chưa thấy màn cầu hôn nào mới lạ thế này đâu đấy! Còn đòi hỏi lí do cơ đấy?"

Ninh Tịch nói xong mới thấy trên tay Đường Dạ đang cầm một cây bút, ngay lúc cô nói xong, anh ta liền ấn vào một nút trên cây bút đó.

Lại còn mang theo cả bút ghi âm nữa...

Khóe miệng của Ninh Tịch méo xềnh xệch, vươn tay cướp lấy cái bút trong tay Đường Dạ rồi đè nút ghi âm, gào lên với cây bút: "Lấy cái tình yêu chết tiệt của anh về mà đi tỏ tình em gái khác nhé, đáng đời FA cả đời!"

Gào xong thì cũng đỡ ức chế hơn một chút.

Nhưng, vừa gào xong, cô liền trông thấy một cảnh đáng sợ hơn.

Đường Dạ chuyển bó hoa và nhẫn kim cương cho hai thủ hạ phía sau, sau đó giơ tay lên từ từ tháo mắt kính gọng vàng xuống...

Ninh Tịch tí nữa thì tè ra quần: "Đại... Đại sư huynh, huynh muốn làm gì... Có gì từ từ nói... Đừng chưa nói lời nào đã vội tháo mắt kính ra chứ!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx