sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 626 - 627 - 628 - 629 - 630

Ninh Tịch cũng dở khóc dở cười vì Hàn Mạt Mạt, xem ra bản thân quá lợi hại cũng là một loại phiền phức!

Ý nghĩa chủ đề trong bộ sưu tập Sinh Mệnh này của Cung Thượng Trạch không chỉ có ngụ ý tốt mà còn đề cập đến văn hóa truyền thống, quả thực là đo ni đóng giày cho những giải thưởng lớn như thế này, lại cộng thêm một team chuẩn bị có năng lực và tài nguyên hùng hậu như thế, khó trách lại khiến ban giám khảo ưu ái như vậy.

Tiếng vỗ tay ở hiện trường càng lúc càng vang lên nhiệt liệt, hơn một nửa số người có mặt tại đây đều đứng lên chúc mừng Đới Uy và Ninh Tuyết Lạc, tất cả các phóng viên đều chĩa ống kính về phía họ, chuẩn bị chộp lấy cảnh anh ta lên sân khấu nhận giải.

Đới Uy đắc ý đứng dậy nói lời cám ơn với từng người chúc mừng và thao thao những lời sáo rỗng: "Mọi người đã quá lời rồi, đây là công lao của cả tập thể! Đặc biệt là bà chủ của tôi cô Ninh Tuyết Lạc, nếu như không có cô ấy thì sẽ không có Đới Uy của ngày hôm nay!"

Ninh Tuyết Lạc nghe vậy cười nói: "Đừng khiêm tốn thế, anh mới là linh hồn và trái tim của History chúng ta."

Bây giờ Đới Uy giành giải thưởng lớn như vậy, Ninh Tuyết Lạc vì giữ chân anh ta lại, muốn anh ta sống chết trung thành với mình nên thái độ đối đãi với anh ta đương nhiên là càng tốt hơn.

Trong lúc Đới Uy chỉnh trang lại trang phục, sải bước chuẩn bị bước lên sân khấu lĩnh thưởng thì người dẫn chương trình đột nhiên lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh, chớ nóng vội, chúng ta vẫn còn một người dự thi cuối cùng!"

"Cái gì? Vẫn còn một người? Cái trò gì vậy?"

"Trao luôn giải đi cho rồi! Thế này không phải là lãng phí thời gian à?"

"Cũng chẳng còn cách nào khác cuộc thi là như thế mà, thôi, đợi làm hết các thủ tục đi vậy! Dù sao kết quả cũng đã định sẵn rồi, vừa vặn nhân cơ hội này chuẩn bị nội dung để lát nữa phỏng vấn đi!"

...

Nghe thấy người dẫn chương trình nói vậy, bước chân của Đới Uy khựng lại, gương mặt có chút lúng túng, lúc này mới chợt nhớ ra An Kỳ lúc nãy có lén nói với gã ta về chuyện đã sắp xếp cho đứa sao chép ở cuối cùng, chợt cảm thấy cũng khá thú vị nên tỏ vẻ dễ tính, một lần nữa quay về vị trí của mình ngồi xuống.

Đợi đến khi bài thi của kẻ đó lên sàn, không chỉ có thể làm nổi bật tài năng của gã ta hơn nữa mà còn có thể nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, hù dọa cái đám bắt chước một phen, đúng là một công đôi việc.

Ninh Tuyết Lạc cũng chẳng sốt ruột, dù sao cũng là thứ đã nằm trong lòng bàn tay, mấy đối thủ có sức cạnh tranh nhất cũng đã lên sàn cả rồi, giờ chỉ còn lại một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, dù sao cũng là chuyện thêu hoa trên gấm1mà thôi.

1Thêu hoa trên gấm: Gấm vốn đã đẹp, thêu thêm hoa lại càng đẹp. Thường dùng ám chỉ những việc vốn đã tốt rồi lại càng tốt hơn.

Hiện tại trong hội trường, mấy ngôi sao nghệ sĩ và đám tiểu thư đều đi ra bắt chuyện với Ninh Tuyết Lạc; các nhà thiết kế thì vây lấy Đới Uy; tất cả ống kính của các phóng viên cũng đều hướng về phía Đới Uy; các giám khảo đều đã dọn dẹp chuẩn bị ra về.

Vì vậy nên, khi tác phẩm của người dự thi cuối cùng lên sàn, dường như không có ai chú ý...

Trạng thái của Cung Thượng Trạch lúc này có phần không ổn, hình như lại càng sốt cao hơn, nhịp thở càng lúc càng dồn dập, vết bỏng trên tay cũng không thèm xử lý mà cố chịu nãy giờ.

Ninh Tịch đỡ lấy cậu ta: "Cố gắng thêm chút nữa, xíu nữa thôi là có thể về nhà rồi!"

Ninh Tịch vốn dĩ đang định bảo Mạt Mạt đưa Cung Thượng Trạch về nhà luôn nhưng trong lòng cô biết rõ, cậu ta chắc chắn muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng.

Tác phẩm dự thi của Cung Thượng Trạch cô đã xem rồi, cực kì tốt, nếu như không có Sinh Mệnh thì bài thi của cậu ấy chắc chắn sẽ giành giải nhất, nhưng một khi đã có Sinh Mệnh rồi, e là không chỉ không giành được giải gì mà còn sẽ rơi vào kết quả xấu nhất...

"Phụt" một tiếng, sâu khấu rực rỡ ánh đèn phối hợp với chủ đề của Sinh Mệnh lúc nãy thoáng cái đã tối sầm, tiếng nhạc đổi thành phong cách hùng hồn, lại có chút đè nén khiến người ta nghe mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Sau đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, tiếng nhạc đột nhiên cao vút lên, ánh đèn cũng bắt đầu sáng dần lên.

Tiếp sau đó, người mẫu đầu tiên bước lên sàn.

Là một bộ váy xòe dạ hội kinh điển màu đỏ, phong cách hoa lệ mà chói mắt, như thể thứ đang mặc trên người không phải là váy mà là ráng nắng chiều đỏ rực cuối chân trời, chi tiết trên váy vẫn sử dụng những yếu tố phục cổ văn hóa Trung Hoa mà Cung Thượng Trạch am hiểu nhất như mây lành thêu tay.

Cho dù là vô cùng bắt mắt nhưng vì đã có sự xa hoa đến cùng cực mà Đới Uy mang lại vừa nãy, thế nên trong thoáng chốc không hề có sự kinh ngạc trầm trồ mà thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Vốn dĩ tất cả mọi có mặt ở đây đều liếc một cái rồi khịt mũi coi thường, nhưng khi chiếc váy bước ra khỏi bóng tối tiến ra ánh sáng phô diễn toàn bộ diện mạo của nó thì lại khiến người ta không cách nào rời mắt!

Ngay cả Ninh Tịch cũng kinh ngạc đến ngẩn người: "Tại sao lại như thế này!"

Sáu tác phẩm mà Cung Thượng Trạch mang đi tham dự cuộc thi lần này vẫn là những thiết kế trước đây, không hề thay đổi, bao gồm: Ráng Chiều, Cực Quang, Mưa phùn, Sóng Biển, Rừng Tuyết và Sao Trời. Bộ sưu tập này sử dụng sáu yếu tố của thiên nhiên làm chủ đề, phối kèm thêm các họa tiết truyền thống phục cổ phụ trợ.

Nhưng mà, điểm đặc biệt là mỗi một bộ váy đều có những vết cháy với mức độ khác nhau...

Những vết cháy đó không những không mang lại cảm giác khiếm khuyết mà ngược lại nó còn phô diễn ra vẻ đẹp hoa lệ cực kì đặc biệt của sự suy tàn một cách bất ngờ, chỉ trong thoáng chốc đã cướp đi mọi ánh nhìn!

Phải mất một lúc lâu sau, tất cả mọi người có mặt ở đây mới sực tỉnh, ngay sau đó đám phóng viên dường như hoàn toàn dựa vào bản năng nhạy bén mà hướng ống kính về phía sân khấu.

"Ô... có phải thẩm mỹ của tôi có vấn đề không nhỉ? Tại sao tôi lại cảm thấy cái váy đỏ bị cháy ấy lại đẹp thế nhỉ! Cảm giác như thể một cô công chúa sa cơ mà vẫn cao quý ấy!"

"Cái váy đuôi màu xanh dương đó cũng đẹp thật đấy! Phần đuôi bị cháy nhưng lại khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ một cách thê lương! Nhìn vào là liên tưởng đến nàng tiên cá!"

"Thật đặc biệt! Rốt cuộc làm thế nào mà nghĩ ra được vậy?"

...

Càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng về sân khấu, trong ánh mắt của từng người đền hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một lát sau, màn hình lớn mới dần dần hiện lên chủ đề của tác phẩm tham gia dự thi này - Niết Bàn.

"Kỳ diệu! Thật sự là quá kì diệu!" Một vị trong ban giám khảo kích động đến nỗi đứng bật dậy.

"Quả thực là một ý tưởng sáng tạo rất tuyệt vời, hình như đã rất lâu rồi không nhìn thấy một tác phẩm có hồn như thế này!"

"Ha ha, cái gã tân binh này to gan thật đấy! Nhưng mà tôi thích!"

...

Bởi cách xử lý mấy chiếc váy như vậy khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào sự tinh diệu trong ý tưởng sáng tạo của chủ đề này, mà không có ai để ý đế yếu tố truyền thống của nó cả.

Lúc này, Ninh Tịch khó mà hình dung nổi sự chấn động trong nội tâm của mình, thảo nào tay của Cung Thượng Trạch lại bị bỏng, cậu ta thế nhưng lại...

Phải có bao nhiêu quyết tâm mới có thể tự tay đốt đi tâm huyết nửa tháng của mình?

Kiểu hồi sinh từ chỗ chết như thế này, quả không hổ với định nghĩa của chủ đề mới: Phượng Hoàng Niết Bàn - Dục Hỏa Trùng Sinh1.

1Sống lại từ trong lửa.

Người dẫn chương trình trước kia cũng xuất thân là một nhà thiết kế, anh ta nhìn chăm chăm vào tác phẩm cuối cùng một hồi lâu mới sực tỉnh nhớ ra công việc của mình, khẽ húng hắng một tiếng: "Tiếp sau đây, xin mời phần đánh giá của ban giám khảo!"

Soạt soạt soạt, các giám khảo lục tục giơ thẻ điểm lên.

Vị giám khảo thứ nhất: 10 điểm!

Vị giám khảo thứ hai: 10 điểm!

Vị giám khảo thứ ba: 10 điểm!

...

Điểm 10 liên tiếp nối đuôi nhau cho đến vị giám khảo cuối cùng, người nổi danh với kỹ thuật thêu, nhà thiết kế đứng đầu Trung Quốc - Khúc Quan Dương.

Tác phẩm vừa nãy của Đới Uy, người cho điểm kém nhất chính là ông ta, ông ta đảm nhiệm vị giám khảo thứ sáu, có tiếng là hà khắc nghiêm nghị nhất trong giới chưa lần nào cho điểm tối đa cả!

Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào tay Khúc Quan Dương.

Sau một hồi dày vò chờ đợi, cuối cùng thì ông ta cũng từ từ giơ lên tấm bảng - 10 điểm!

"10 điểm! Số điểm mà vị thí sinh cuối cùng tham gia đạt được là... tối đa! Oh my god! Thật sự là 10 điểm! Điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Ngay đến cả giám khảo nghiêm khắc nhất của chúng ta cũng cho điểm tuyệt đối! Thật không ngờ! Vào đúng lúc cuộc thi của chúng ta đi đến hồi kết lại xuất hiện một cú lộn ngược dòng mạnh mẽ như vậy!" Người dẫn chương trình dường như kích động sắp ngất đến nơi.

Ở chỗ ngồi, Hàn Mạt Mạt hét ầm lên, ôm lấy Cung Thượng Trạch lắc lắc: "Mười kìa! Mười kìa! My god! Quả đúng là nghịch thiên! Giám đốc, anh thật lợi hại, quá lợi hại! Sau này tôi sẽ là fan não tàn của anh!"

Ninh Tịch vỗ vỗ vai Cung Thượng Trạch, vẻ mặt kiểu xem thế là đủ rồi: "Bé Trạch nhà ta thật lợi hại!"

"Trải qua một cuộc cạnh tranh kịch liệt, chủ nhân của giải thưởng Kim Đỉnh lần này đã xuất hiện, sau đây, xin mời thí sinh cuối cùng của chúng ta, anh X lên sân khấu nhận giải thưởng! Đúng thế chính là vị thí sinh ẩn danh lúc đăng kí, chậc chậc, tôi cũng rất hiếu kì, vị thí sinh bí ẩn đạt giải thưởng Kim Đỉnh lần này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây!"

Cuộc thi đã có kết quả cuối cùng, lúc này tất cả mọi người có mặt ở hiện trường mới sực tỉnh.

"Oh Fuck! Tình huống gì thế này?"

"X là ai thế? Chui từ đâu ra vậy?"

"Ai mà biết được, trên màn hình có viết là giám đốc của Studio thiết kế Tắc Linh gì gì đó, những cái khác đều không có, ngay cả tên thật cũng không viết luôn!"

"Studio Tắc Linh? Của ai vậy? Hoàn toàn chưa nghe tên bao giờ!"

...

Cuộc thi này cho phép tham gia ẩn danh, cho nên người dùng biệt danh thay thế cũng rất nhiều.

Lúc đầu khi Cung Thượng Trạch nói với Ninh Tịch muốn tham dự ẩn danh, Ninh Tịch cũng không hỏi gì nhiều, liền để cậu ta tự quyết định, trong bụng nghĩ thầm chắc cậu ta muốn công thành danh toại rồi mới công bố thân phận thật, điều này cũng dễ hiểu.

Tròng mắt Hàn Mạt Mạt quay tròn, ngay sau đó như thể bừng tỉnh đại ngộ, kích động vỗ trán nói: "My god! X! Chị Tịch, đây chẳng phải viết tắt chữ cái đầu của tên chị hay sao?"

"Hửm? Viết tắt tên chị á?" Ninh Tịch hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

"Ừm." Cung Thượng Trạch gật đầu, gương mặt trông có vẻ ngượng ngịu.

"Ôi, Tiểu Ngao nhà chúng ta thật biết quan tâm người khác mà!" Ninh Tịch thật sự cảm động.

...

Khoảnh khắc nhìn thấy điểm số, Đới Uy đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ khó nhìn, gân xanh trên trán giần giật.

Giờ phút này, mắt gã ta trợn trừng trừng nhìn vào sáu bộ váy đó, dán chăm chăm vào mỗi một chi tiết nhỏ của từng chiếc váy, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ khó thấy.

Những bộ thiết kế này... cách xử lý trong từng chi tiết nhỏ này... tại sao lại quen thuộc đến thế...

X...

Chẳng lẽ lại là...

Không! Không thể nào!

Cái tên Cung Thượng Trạch đó chỉ biết cắm đầu vào thiết kế chứ đâu có tí khả năng sinh tồn nào, lúc ra đi ngay cả một đồng trên người cũng không có, bây giờ tên đó có lẽ đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài đường, trở thành ăn xin rồi mới phải, làm sao có thể quay về nước, lại còn tham gia vào giải Kim Đỉnh được?

Hơn nữa, tên đó xuất thân từ chuyên ngành chính quy, phong cách tương đối ổn định, chắc chắn sẽ không đi theo lối phá cách này.

"Tại sao lại có thể như thế được! Đới Uy thế mà lại thua!" Lý Nhạc Lăng kinh ngạc vô cùng.

"Chẳng qua chỉ là để lòe thiên hạ mà thôi!" Đới Uy nghiến răng nói.

Ninh Tuyết Lạc không cần biết thiết kế gì với thiết kế gì, cô ta chỉ biết thịt đến miệng rồi còn mất, thể diện của cô ta bị dẫm nát, ánh mắt cô ta nhìn Đới Uy cũng lạnh đi mấy phần: "Anh chẳng phải đã nói là tuyệt đối không có sơ hở gì cơ mà? Tại sao lại để một tên vô danh tiểu tốt đánh bại?"

Đới Uy nghiến răng cố ép cái cảm giác chột dạ xuống: "Cô Tịch, cô đừng vội, tôi sẽ xử lý!"

Nói rồi đưa mắt liếc mấy kẻ ở trong đám đông.

Mấy nhà thiết kế nhỏ đó đều dựa vào tài nguyên của Đới Uy mà sống nên hiểu ý của anh ta, lập tức nhao nhao lên kháng nghị...

"Tôi phản đối, chẳng qua chỉ là đi sao chép phong cách thiết kế của người khác rồi đốt đi thôi, thế mà cũng giành được giải à? Nếu thế thì cái giải Kim Đỉnh này thật sự quá dễ để dành được rồi!"

"Đúng vậy đấy! Chúng tôi ai chả đốt được! Thế chẳng phải mọi người chúng tôi ai cũng có thể giành giải à!"

"Cái giải thưởng này đúng là để lòe thiên hạ!"

...

Có người đầu têu, những nhà thiết kế khác cũng không ngồi im được nữa. Nếu như bại dưới tay Đới Uy bọn họ coi như còn tâm phục khẩu phục nhưng đây là một tân binh không biết chui từ đâu ra, quả thật là khó có thể chấp nhận được, dưới sự kích động họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi.

...

"Rốt cuộc ánh mắt của ban giám khảo như thế nào vậy, có khi nào đã bị mua chuộc rồi không?"

"Thật quá thật vọng, không ngờ rằng lần này ngay đến Khúc Quan Dương cũng bị mua!"

"Chúng tôi yêu cầu chấm điểm lại một lần nữa!"

Người dẫn chương trình thấy mọi người phẫn nộ kích động, vẻ mặt có chút lúng túng, không ngừng sắp xếp giảng hòa. Nhưng, dưới sự khuyến khích của Đới Uy và Ninh Tuyết Lạc, hiện trường đã sớm lung tung beng, ngay cả mấy vị giám khảo cũng có chút luống cuống, không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía Khúc Quan Dương.

"Ngài Khúc, theo ngài thì nên làm thế nào? Có cần chấm điểm lại một lần nữa không?"

"Ban nãy chúng ta quả thực bị bất ngờ trước vẻ đẹp đó, nhưng mà sau khi xét trên tổng thể, cho 10 điểm hình như cũng có chút không được ổn thỏa lắm!"

"Đúng thế, sức ảnh hưởng của Đới Uy trong giới là rất lớn, nếu chuyện này mà không xử lý tốt, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của Kim Đỉnh."

...

Khúc Quan Dương hừ lạnh một tiếng: "Mấy ông giờ càng lớn tuổi càng ngu đi đấy à? Rốt cuộc chúng ta là giám khảo hay bọn họ mới là giám khảo? Nếu ai cũng hiểu thì còn cần chúng ta chấm điểm làm gì nữa? Còn nữa, các vị ngồi đây là để làm gì? Chỉ tùy tiện mấy câu nói là khiến các vị thay đổi quyết định của mình thì các vị còn làm giám khảo làm gì nữa?"

Mấy vị giám khảo bị phê bình đến nỗi xấu hổ sờ sờ mũi, không nói được lời nào.

Mắng xong mấy vị giám khảo, Khúc Quan Dương cầm lấy mic: "Ha ha ha, xem ra có người hoài nghi phần chấm điểm của chúng tôi!"

"Đó là vì lần chấm điểm này của các vị thật khiến cho mọi người không có cách nào chấp nhận nổi! Người này rõ ràng là sao chép tác phẩm của người khác! Cho dù có đốt đi cũng không che dấu được sự thật này! Đây chính là giấu đầu hở đuôi!" Ai đó trong số quần chúng phẫn nộ nói, thu hút rất nhiều người phụ họa.

Ánh mắt của Khúc Quan Dương trở nên lạnh lẽo, ông liếc qua tất cả mọi người ở đây, mặt không biểu cảm lên tiếng: "Thứ nhất, các người cứ nhao nhao gào lên là sao chép, nhưng mà định nghĩa của sao chép là gì? Phong cách của Trung Hoa, yếu tố truyền thống, ai cũng có thể làm được, đây là đề tài chung chứ không phải của riêng ai, có thể làm khiến nó trở nên nổi bật hay không đó là bản lĩnh của từng người."

"Thứ hai, ha ha ha, các cô các cậu bảo có thể đốt được à? Vậy ai trong các cô các cậu nghĩ ra được việc đốt cháy tác phẩm của mình nào? Ai nghĩ đến? Sao không làm sớm đi? Tạo sao ngay lúc mới bắt đầu không đi đốt luôn đi?"

Câu hỏi của Khúc Quan Dương khiến những nhà thiết kế lên tiếng vừa rồi câm nín.

Trong vấn đề này bọn họ quả thực là cả vú lấp miệng em, đốt quần áo thì ai cũng làm được nhưng khó ở cái là có nghĩ ra được phương pháp này hay không thôi, cho nên lúc tác phẩm lên sàn mới khiến mọi người kinh ngạc đến thế.

"Kể cả có là như thế nhưng bàn về thực lực, cái tên X đó hoàn toàn không thể so được với David mà!" Vẫn có kẻ không cam lòng nói.

Ngữ điệu của Khúc Quan Dương càng nghiêm khắc: "Hừ, là một nhà thiết kế, tôi thấy các cô các cậu hoàn toàn không rõ ràng mình đang làm cái gì, cái giải này là thi về cái gì?"

Khí thế của Khúc Quan Dương thực sự quá nghiêm khắc, đám người yếu ớt đáp lại: "Thiết kế thời trang..."

"Đúng, là giải về thiết kế thời trang! Nhưng điều quan trọng nhất của giải thưởng này, không phải là người mẫu, cũng không phải là chất liệu, cũng không phải là tay nghề làm nên tác phẩm mà là thiết kế, là sáng tạo."

"Kim Đỉnh là để chọn ra những nhà thiết kế xuất sắc nhất, chứ không phải là chọn người mẫu hay chất liệu hay là người có nhân duyên tốt nhất!"

"Nếu như ai cũng có thể làm thiết kế được! Còn cần các người làm gì? Để làm đồ trang trí sao?"

Khúc Quan Dương không hổ là độc mồm độc miệng, chửi mắng người khác không chút khách khí, quả thật là khiến người ta không ngóc đầu lên nổi.

Nói rồi, ánh mắt sắc bén của ông trực tiếp hướng thẳng về phía Đới Uy: "Giải Kim Đỉnh này cho đến bây giờ đã tổ chức được 23 lần, quá trình thi công khai minh bạch, không bị bất kì kẻ nào "cơ cấu" hay đút lót, xưa cũng thế, tương lai cũng vậy, bất kì kẻ nào muốn chơi trò mánh khóe, có hành vi thao túng kết quả cuộc thi chúng ta đều kiên quyết chống đối, cũng hoan nghênh mọi người giám sát!"

Những lời này rõ ràng đang chỉ trích Đới Uy muốn dựa vào quan hệ và thế lực để thao túng kết quả cuộc thi.

Những người sáng suốt đều biết, một nhà thiết kế của một Studio bé tí đến còn chưa bao giờ nghe qua, lấy đâu ra năng lực mà mua chuộc cả sáu vị giám khảo. Ngược lại, hành vi lần này của Đới Uy lại càng giống như đang ép ban giám khảo thay đổi kết quả.

Sau một khoảng thời gian, khán giả và những phóng viên có mặt ở hiện trường mới tỉnh táo lại, nhìn Đới Uy với ánh mắt châm chọc...

"Khúc Quan Dương nói rất có lý, những nhà thiết kế vừa nãy lên tiếng phản đối là đang cố ý chọc ngoáy! Ngay cả người ngoài nghề như tôi còn cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, tại sao lại nói thiết kế của người ta không được?"

"Thực ra trước đó tôi đã cảm thấy Đới Uy có phần ngang ngược quá, theo trường phái Cổ Phong thì làm sao? Cho dù anh ta nổi tiếng nhờ phong cách này nhưng anh ta không phải là người đầu tiên thực hiện nó, giống như ngài Khúc đã nói, cái này ai cũng có thể làm được! Bây giờ cứ làm như đây là do anh ta phát minh ra ấy, chỉ cần ai làm theo cũng đều là sao chép của anh ta, rồi gào lên đánh đánh giết giết!"

"Giải thưởng lớn đến tay rồi mà còn bị cướp mất, sao có thể không nóng ruột được chứ? Đằng sau chuyện này phức tạp lắm! Cô có biết một cái giải thưởng mang đến bao nhiêu tài nguyên và lợi ích không?"

"Cũng phải, bây giờ giải thưởng trong nước nhiều quá rồi, chả có tính chân thực mấy, cũng chỉ có mỗi giải Kim Đỉnh tương đối uy tín thôi!"

...

Sau khi Khúc Quan Dương lên tiếng, những vị giám khảo khác cũng dần bình tĩnh lại, năm người lần lượt lên tiếng trình bày cặn kẽ lý do tại sao mình lại cho điểm tuyệt đối, sau cùng mấy người cùng đi đến một kết luận.

"Cho nên chúng tôi cho rằng, giải thưởng Kim Đỉnh lần này thuộc về nhà thiết kế X đến từ Studio Tắc Linh là hoàn toàn xứng đáng!"

Vừa dứt lời thì toàn trường đã dậy lên tiếng vỗ tay như sấm.

Đám nghệ sĩ, thiên kim nhà giàu được mời đến xem cuộc thi đều phấn khích, trong giới thời trang vốn dĩ là có mới nới cũ, thay đổi còn nhanh hơn lật sách, bây giờ có thiết kế mới xuất hiện, lại có cá tính như thế, đương nhiên chỉ trong chớp mắt đã hạ gục trái tim của tất cả bọn họ.

Đám người vừa nãy còn vây quanh Ninh Tuyết Lạc đòi đặt trước giờ đã quay sang nhìn chằm chằm vào nhà thiết kế bí ẩn như thể sói đói.

Người dẫn chương trình hắng giọng, lại lên tiếng mời một lần nữa: "Sau đây, xin mời nhà thiết kế X của chúng ta lên sân khấu nhận giải thưởng!"

Bên cạnh anh ta, có một mỹ nữ đang mỉm cười cầm cúp thưởng, trong bụng cực kỳ mong đợi, có khi nào là một anh chàng cực kì đẹp trai không?

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bục bước lên sân khấu, tòm mò muốn biết X rốt cuộc là ai.

Nhất là Đới Uy, sự u ám trong mắt gã tựa hồ đã không thể đè nén được nữa.

Là ai...

Rốt cuộc là ai...

Nếu trong giới này có một nhân vật như thế, anh ta không thể không biết được!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx