sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 641 - 642 - 643 - 644 - 645

Cô nhớ Tiểu Bảo, nhớ Boss đại nhân...

Ninh Tịch hít sâu một hơi, hai cánh tay chậm rãi ôm chặt lấy thân mình.

Đêm mùa đông ở Philadelphia lạnh đến thấu xương, trông từ phía sau bóng lưng của cô có chút cô độc cùng bất lực nhưng mà vẻ mặt của cô lại vô cùng kiên định.

Tên cụt tai kia đã nắm toàn quyền ở Philadelphia, giờ dù cô có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã, gã để cho cô chạy là bởi vì gã muốn chơi trò mèo vờn chuột...

Ninh Tịch biết lúc này coi như cô tạm thời an toàn nhưng thực tế thì cô vẫn an vị trên lằn ranh sinh tử.

Cô không thể dừng lại.

Ninh Tịch đè nén sự đau đớn và mệt mỏi trong thân thể cùng cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay từ đầu cô cũng định báo cảnh sát, nhưng hiển nhiên là sở cảnh sát ở Philadelphia chắc chắn có quan hệ cực tốt với tên kia, báo cảnh sát cũng chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.

Bất kể cô có phải là con chuột hay không nhưng nếu có thể kéo dài được một giây, chắc chắn cô sẽ cố mà kéo thêm một giây, ai cũng không thể chắc chắn một khắc sau liệu có thể có kì tích xuất hiện hay không.

Đêm thật lạnh, trên đường phố Philadelphia không có một bóng người đi đường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua nhưng không biết có phải trùng hợp hay không mà chỉ cần Ninh Tịch xin giúp đỡ thì mấy chiếc xe đó sẽ tăng tốc độ lên nháy mắt và biến mất.

Ninh Tịch không mục tiêu bước về phía trước, đột nhiên cô thấy một tia sáng cách đó không xa.

Giống như người đang đi trong bóng tối lâu ngày đột nhiên thấy được ánh sáng mặt trời vậy, bước chân Ninh Tịch hướng về phía ánh sáng theo bản năng...

Mười lăm phút sau, Ninh Tịch tiến vào một quảng trường hết sức rộng lớn, điều khiến cô sững sờ là đám người của gã cụt tai cũng tập trung ở đây.

Gã cụt tai thấy Ninh Tịch thì dường như cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cất tiếng cười to: "Con nhãi con, tao định cho mày cảm nhận thêm chút nỗi đau tuyệt vọng, nhưng không ngờ mày lại không đợi kịp. Tao còn đang định ra ngoài tìm thì mày đã tự động đưa tới cửa rồi!"

Gã làm sao có thể để Ninh Tịch thoát đi cơ chứ, gã đã sớm sắp xếp mấy tên đàn em bám sát Ninh Tịch rồi, vốn định cho cô lang thang thêm mấy vòng nữa nhưng không ngờ cô lại tự mình đi đến đây.

Sau một hồi sửng sốt Ninh Tịch trái lại lại trở nên bình tĩnh, cô đã chấp nhận sự thật cô sẽ chết ở nơi đây rồi.

Gã cụt tai sải bước tiến lên túm lấy tóc của Ninh Tịch rồi lôi cô đến giữa quảng trường.

Lúc này Philadelphia đã chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Trừ tên gã cụt tai và thủ hạ của gã ra thì dường như không còn một ai khác.

"Con nhãi, không phải vội, bây giờ tao sẽ làm mày ở giữa chỗ này, ngay trước mặt những tên thủ hạ này. Chậc chậc, có phải rất kích thích hay không..." Ánh mắt của gã giống như bị phủ lên lớp nhầy của nọc độc quét lên quét xuống khắp người Ninh Tịch.

Đám thủ hạ vây quanh kia cũng lộ ra ánh mắt mờ ám, không hẹn mà cùng cười phá lên.

"Bé cưng, cho mày một cơ hội, nếu mày phục vụ tao sung sướng thì tao có thể cho mày một con đường sống, thế nào?" Đầu lưỡi đỏ chót của gã liếm lên đôi môi khô khốc, đồng thời cũng chậm rãi hướng tới gần Ninh Tịch...

Không đợi Ninh Tịch mở miệng, bỗng một hàng những chiếc xe hơi màu đen lao vào quảng trường.

"Lão Đại, không phải người của chúng ta." Một tên cầm súng cảnh giác nói.

Tên cụt tai gật đầu một cái, cũng không quá để ý, chẳng qua chỉ là mấy chiếc xe mà thôi, chẳng đáng để gã quan tâm.

Rất nhanh, một hàng xe dừng ở phía trước đám người. Cửa xe mở ra, hơn mười người mặc đồ đen bước xuống.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên ăn mặc gọn gàng. Ông ta quét mắt nhìn toàn trường một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào Augustine.

"Augustine, tôi nghĩ là ngài bắt người không nên bắt, làm chuyện không nên làm rồi." Người đàn ông trung niên đầu tiên là gật đầu với Augustine xem như chào hỏi rồi sau đó mới lạnh lùng mở miệng.

"Lão Đại, là người của Satan." Một tên thủ hạ nói nhỏ vào tai gã, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Không cần người nhắc nhở, Augustine cũng biết người này, hồi trước hay xuất hiện bên Satan cho nên gã ta cũng có chút ấn tượng. Người đàn ông trung niên này hình như là một quân sư chuyên phụ trách việc thương lượng.

"À.. tao nhớ ra rồi, mày tên Phong Tấn." Augustine quan sát ông ta một lát rồi thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói.

"Ngài nhớ không có lầm." Vẻ mặt người đàn ông trung niên vẫn không đổi.

"Ha ha ha, thú vị nhỉ! Satan không dám tới Philadelphia cho nên mới để một con chó đến nói chuyện phiếm với tao sao?" Augustine phấn khích nói, đồng thời cũng hung hăng kéo tóc Ninh Tịch.

"Augustine, tôi nghĩ là ngài hiểu nhầm rồi, Phong mỗ không tới đây để nói chuyện phiếm với ngài, chẳng qua là đến đưa lời khuyên, nếu như hiện giờ ngài thả Đường Tịch ra thì mọi chuyện còn dễ nói, nếu không thì... hậu quả của chuyện này có thể sẽ khiến ngài không chịu nổi."

Phong Tấn vừa dứt lời Augustine liền cười to không dứt, hiện tại cả Philadelphia này đã là thiên hạ của gã, ngay đến cả cảnh sát gã còn có thể điều động nữa là, giờ nếu Satan xuất hiện ở Philadelphia thì gã cũng có thể xử đẹp thằng nhãi con đó chứ đừng nói là một con chó của nó.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Augustine vô cùng âm trầm, tựa như có thể nhỏ ra nước: "Mày không có tư cách để nói nhảm ở đây, nhưng mà nếu đã tới thì tao cũng sẽ cố hoàn thành trách nhiệm của một chủ nhà, để mày... vĩnh viễn ở lại đây..."

Theo từng chữ của Augustine phát ra hơn trăm họng súng đen ngòm cũng nhắm thẳng vào Phong Tấn.

Vẻ mặt Phong Tấn cũng chẳng hề sợ hãi, vẫn vô cùng bình thản, ông chậm rãi lên tiếng: "Nếu ngài Augustine đã không nghe lời Phong mỗ khuyến cáo, vậy thì mọi hậu quả xin mời ngài Augustine tự mình gánh vác."

Phong Tấn nói xong liền chủ động lui vào trong xe, cứ như thể chẳng thấy mấy họng súng đen ngòm kia.

Ngay lập tức, lại thêm mấy chục chiếc xe hơi màu đen vọt tới lấp kín toàn bộ những con đường.

Augustine thấy vậy thì hơi biến sắc, lông mày nhăn lại, nhưng sau một cái chớp mắt gã ta đã tỉnh táo lại, cười lạnh một tiếng nói: "Sao đây, Satan chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Đám người chúng mày muốn chống đối lại toàn bộ Philadelphia của tao sao?"

Augustine lập tức gọi một cú điện thoại, chỉ phân phó có hai chữ: "Ra tay."

Chốc lát sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Trong màn đêm tĩnh mịch của Philadelphia, tiếng còi xe cảnh sát thay nhau hú vang, số lượng xe cảnh sát tới còn nhiều hơn số xe Phong Tấn đem tới.

"Ha ha ha, chúng mày là những con dê béo ngậy, ngay cả sở cảnh sát Philadelphia cũng rất có hứng thú với chúng mày đấy. Tao đã nói rồi, dẫu cho Satan đích thân đến đây thì cũng phải bỏ xác ở chỗ này." Mắt thấy hơn trăm cảnh sát võ trang đầy đủ đã vây quanh đám người Phong Tấn, Augustine cười như điên dại.

Liên tiếp mấy chục chiếc xe cảnh sát gào thét xông tới vây quanh đám người Phong Tấn, đây cơ hồ đều là lực lượng cảnh sát của Philadelphia.

Vẻ điên cuồng hiện lên trên mặt Augustine. Gã ta đã nói rồi, gã là vua của Philadelphia này, đừng nói mấy con chó của Satan mà ngay cả đích thân Satan tới cũng sợ phải chôn thây ở chỗ này!

Phong Tấn nhìn về phía mấy chiếc xe cảnh sát, những chiếc xe này đã hoàn toàn bật mở cửa ra, súng cảnh sát lộ ra sau kính ô tô, đồng loạt hướng về phía ông ta. Hàng tá cảnh sát cầm lá chắn chống bạo động lấp kín tất cả đường lui, muốn một lưới đem những người này bắt sạch.

"Ha ha ha ha, những tên này đều là người của Satan, không được bỏ sót một tên nào, bắn chết chúng nó cho tao!"

Augustine cho tên đàn ông lực lưỡng sau lưng một cái nháy mắt.

Gã đàn ông lực lưỡng kia hiểu ý, lập tức hướng về phía đám người Phong Tấn, bóp cò.

Đoàng!

Một tiếng nổ thật lớn vang khắp quảng trường.

Nhưng mà, cái khiến mọi người kiếp sợ chính là, Phong Tấn - người đáng lẽ ra bị đạn bắn trúng thì lại chẳng chút thương tổn nào, trái lại trên trán tên đàn ông lực lưỡng đứng sau lưng Augustine lại có thêm một lỗ máu, máu tươi đang chảy ra ròng ròng.

"Rầm" một tiếng, tên đàn ông to con đã chết ngắc ngã trên mặt đất.

"Tay súng bắn tỉa!"

Sắc mặt Augustine cùng đám người của sở cảnh sát khẽ biến.

"Thế mà lại có tay súng bắn tỉa..." Vẻ mặt Augustine âm trầm, tay súng bắn tỉa là đối thủ khó phòng bị nhất, không ngờ Phong Tấn lại sắp xếp cả tay súng bắn tỉa mai phục ở chỗ tối, khó trách tại sao ông ta lại chẳng có chút sợ hãi.

Đội trưởng đội cảnh sát mở miệng, dường như muốn nói cái gì.

Mà lúc này đột nhiên một tiếng như sấm rền nổ bên tai vang lên từ phía sau, tiếng động lớn đến nỗi làm đau cả màng nhĩ.

"Chuyện gì thế?"

Đám người Augustine quay phắt lại phía sau thì thấy một chiếc xe bọc thép quân dụng đang nghiền nát mấy chiếc xe cảnh sát.

"Xe bọc thép quân dụng?

Cảnh sát trưởng lập tức tái mặt.

Trên chiếc xe bọc thép kia là một giá để súng máy, buồng xe phía sau là một người vũ trang đầy đủ cầm vũ khí hạng nhẹ.

Vừa nhìn đã biết đây chính là quân đội chính quy.

"Con mẹ nó, nhất định là Satan rồi, phá chiếc xe kia cho tao!" Augustine tức giận quát lên, gã ta dám khẳng định Satan đang ngồi trong chiếc xe bọc thép kia.

"Ầm ầm."

"Ầm ầm."

"Ầm ầm."

Theo từng chữ của Augustine thốt ra những tiếng nổ tuần hoàn vang lên. Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, lại một chiếc xe bọc thép nữa từ từ tiến tới. Không tới nửa khắc, một dàn xe bọc thép quân dụng xuất hiện chồng chất như núi!

Trên mỗi một chiếc xe bọc thép đều có hai người được vũ trang đầy đủ, trên tay họ còn cầm súng máy hạng nặng khiến người ta thấy hoảng sợ.

"Augustine, vừa rồi Phong mỗ cũng nói qua, mọi hậu quả sẽ do ngài gánh chịu." Phong Tấn nhìn về phía Augustine lễ phép nói.

"Mày muốn chết à con!"

"Augustine, tôi hiểu ngài là đang tức giận và không cam lòng, thứ cho Phong mỗ nói thẳng, hiện tại ngài với con kiến hôi cũng chẳng khác gì nhau. Ngài chẳng thể giết nổi bất kì một người nào ở đây cả!" Trong mắt Phong Tấn lóe lên vẻ khinh thường.

"Liều mạng cho tao, đừng có sợ, có con ả kia trong tay thì Satan cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!" Augustine hung tợn nói, nhưng thật ra trong lòng gã chả có điều gì nắm chắc.

Ông ông ông...

Lúc này, đột nhiên vang lên những tiếng động chói tai giống như tiếng máy cắt cỏ.

Augustine cùng đám cảnh sát ngẩng đầu lên theo bản năng hít vào một hơi khí lạnh.

Trên đỉnh đầu họ là một chiếc trực thăng, một lát sau, Đường Dạ mặc cả cây đen nhảy xuống.

"Mẹ nó, là Đường Dạ!"

Augustine không nhịn được mà há mồm mắng to, có cho vàng gã cũng không ngờ được Đường Dạ lại đích thân tới đây!

Nhưng mà còn chưa chờ Augustine mắng chửi xong, theo sát phía sau Đường Dạ còn một người nữa... là Phong Tiêu Tiêu!

Sau đó không chỉ Augustine, mà tên cảnh sát trưởng đứng cạnh cũng run lẩy bẩy, hắn ta đã sớm cảm thấy Satan không dễ chọc. Kết quả thì mọi chuyện tối nay chính là minh chứng cho dự đoán trong lòng hắn.

Xe bọc thép, trực thăng, giống như là nguyên một đội quân chính quy vậy, rốt cuộc đây là một thế lực mạnh cỡ nào?

Không những thế mà Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu lại còn đồng thời xuất hiện nữa!

Người mà Augustine bắt này... rốt cuộc là ai?

Rất nhanh, xe bọc thép đã tản sang hai bên nhường đường cho một chiếc xe màu bạc chậm chạp lái tới.

Chiếc xe này rất cũ nát, thậm chí còn có cảm giác giống như từ thời cổ lỗ sĩ, trên thân xe cũng có không ít bụi bặm, vô cùng bẩn thỉu. Chiếc xe này xuất hiện giữa một đội hình hoàng tráng như vậy, đúng là chả hợp tí gì cả.

Trước ánh mắt soi mói của toàn trường, Đường Dạ bước từng bước đến cạnh chiếc xe nhỏ kia, sau đó tự mình kéo cửa xe ra. Phong Tấn, Phong Tiêu Tiêu với đám người còn lại cung kính cúi đầu đứng ở một bên.

Ngay sau đó một người đàn ông chậm rãi bước xuống từ chiếc xe rách rưới kia.

Người đàn ông này có một mái tóc màu bạc, mái tóc ấy tựa như có sinh mệnh mà nhẹ nhàng lay động trong bầu trời đêm. Tóc mái dài che mất nửa khuôn mặt, một con mắt nâu sâu thẳm như nước hồ thu, từng sợi khí lạnh nổi lên.

Nhìn người đàn ông tóc bạch kim cách đó không xa, cả người Ninh Tịch khẽ run lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt, còn tưởng mình gặp ảo giác rồi...

Sao... sao có thể...

"S... Satan!" Trong nháy mắt thấy người đàn ông kia, vẻ mặt của Augustine giống như đang trông thấy quỷ.

Vốn rất ít người có thể thấy dung mạo thật sự của Satan nhưng ai cũng biết mái tóc màu bạch kim kia chính là dấu hiệu của anh ta...

Điên rồi điên rồi! Tất cả đều điên rồi!

Chỉ vì một con đàn bà mà trong tình huống như thế anh ta lại dám rời eo biển đến Philadelphia. Thậm chí còn huy động lực lượng lớn như vậy. Dẫu cho anh ta được mệnh danh là Vua của thế giới ngầm nhưng hành động này cũng kiêu ngạo quá đi, đây chính là tự tìm đường chết!

"Satan, mày... mày muốn làm cái gì? Mày đừng quên, tao là ai..." Augustine giống như đang phải đối mặt với con quỷ địa ngục đích thực. Khuôn mặt gã tỏ vẻ kinh hoàng, đi đôi với từng bước chân đang đi về phía gã là từng giọt mồ hôi lạnh đổ xuống trán như thác: "Nổ súng! Nổ súng! Bắn chết nó cho tao!"

Augustine điên cuồng gào thét với thủ hạ.

Nhưng mà, đối mặt với đám người đông nghịt, người đàn ông có mái tóc bạch kim kia vẫn như thể đang bước vào chốn không người, vẻ lười biếng hiện lên trong đôi mắt trống rỗng. Không có bất cứ thứ gì, hay bất cứ đồ vật gì có thể lọt vào đôi mắt ấy.

Phía bên Augustine, ngay khi thấy người đàn ông này xuất hiện thì tất cả tinh thần đều tan rã, mặc dù trong tay bọn họ có súng nhưng lại chẳng có chút lực sát thương nào. Bởi vì, đừng nói đến chuyện nổ súng ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ cũng không dám nữa là...

Bọn họ không chút nào nghi ngờ rằng chỉ cần một giây thôi, người đàn ông này sẽ không để Augustine chết toàn thây.

Nhưng mà, người đàn ông tóc bạch kim kia lại không làm như vậy anh ta như thể không nhìn thấy Augustine, vẻ mặt không đổi bước vượt qua gã rồi đi thẳng tới cô gái phía sau.

Anh ta dừng lại, sau đó chậm rãi gác cằm lên bả vai cô rồi đưa tay ôm lấy vòng eo cô nũng nịu nói: "Honey, nhớ ta không?"

Augustine: "..."

Đường Dạ: "..."

Phong Tiêu Tiêu: "..."

Phong Tấn: "..."

Cùng với tất cả những người có mặt tại đây đang căng thẳng thần kinh chuẩn bị khai chiến: "..."

Đại ca, nơi đây súng đạn ngập tràn, anh muốn nói chuyện yêu đương cũng phải tìm chỗ thích hợp một chút chứ?

Ninh Tịch chỉ cảm thấy trên đầu được che bởi một bóng mờ to lớn, sau đó bên tai truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc, khóe mắt còn trông thấy những sợi tóc màu bạc nhẹ nhàng đung đưa trong gió đêm...

Có điều Ninh Tịch cũng chẳng ngẩn ngơ được bao lâu.

Bởi vì người này đột nhiên giống y như một con chó lớn, không khách khí chút nào đè nặng lên người cô. Bắp đùi trúng đạn của Ninh Tịch bị đụng một cái đau đến nhe răng. Đầu óc vốn đang lộn xộn cũng tỉnh táo ngay lập tức, cô nghiến răng gằn từng chữ một: "Nhớ... nhớ cái đầu anh ấy!"

Người đàn ông hơi nhướng mày, thanh âm khàn khàn: "Hử? Honey, có phải em nói thừa hay chữ không?'' Phải là nhớ anh ta mới đúng, sao lại thành cái đầu anh ta?

"Nói thừa cái đầu anh ấy!"

"Bảo bối thật thông minh, đúng là nói thừa cái đầu."

Ninh Tịch không rảnh đi dạy anh ta sự cao thâm của ngôn từ Trung Hoa, nhịn hết nổi nói: "Tránh ra! Chân ông đây bị thương!"

Người đàn ông nghe vậy mới ngồi dậy một chút, ánh mắt lạnh như băng chiếu lên vết thương của Ninh Tịch rồi trầm giọng nói: "Thật vô dụng."

"Anh..." Thể lực Ninh Tịch vốn đã sắp cạn, lúc này lại còn bị người này chọc giận nên cơ thể hơi lắc một cái, thiếu chút nữa té xỉu.

Satan dùng một tay vững vàng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, sau đó ôm ngang lên, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn về phía Đường Dạ: "Chơi cùng bọn họ đi."

Thấy người đàn ông đó bế Ninh Tịch đi về phía cái xe nát kia, Phong Tiêu Tiêu sờ mũi nhắc một câu: "Cái đó... Tiểu sư muội còn đang bị thương, xe này nát quá hay là ngồi trực thăng đi!"

"Không yếu đuối như vậy." Satan trả lời rồi đem người nhét thẳng vào cái xe nát kia.

Khóe miệng Phong Tiêu Tiêu co giật, không ngừng phỉ nhổ: "Chậc, cách thể hiện tình yêu thế này... đáng đời Tiểu sư muội lại chạy theo người khác..."

Đường Dạ nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn Phong Tiêu Tiêu một cái.

Phong Tiêu Tiêu bị anh ta nhìn thì sợ hãi: "Cái gì, chẳng lẽ muội nói sai rồi chắc?"

Đường Dạ: "Không sai, rất chính xác."

Phong Tiêu Tiêu: "..."

Phong Tiêu Tiêu liếc nhìn đám người Augustine: "Bây giờ xử lí đám này thế nào? Chơi với bọn họ là có ý gì? Chơi chết à?"

Vẻ mặt Phong Tấn có chút nghiêm trọng: "Dù sao cũng là người phía bên kia, chết rồi cũng không dễ nói, thôi lưu cái mạng đi."

Đường Dạ gật đầu, tỏ ý không có ý kiến gì hết.

Hơn nữa chuyện hôm này cũng hơi lớn, nhỡ đâu kinh động chính phủ nước X phía bên kia thì hậu quả khó mà đỡ được, nên phải tốc chiến tốc thắng...

Trong cái xe nát màu bạc.

Ninh Tịch suy yếu dựa vào ghế ngồi, có cảm giác mình có thể chìm vào hôn mê bất cứ lúc nào nhưng mà cô không dám. Chỉ có thể dùng một chút sức cuối cùng để cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Người đàn ông bên cạnh đang dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện qua điện thoại.

Ninh Tịch trong lúc mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe được mấy từ liền lập tức tỉnh táo lại: "Các anh muốn dời đi?"

Mới vừa rồi cô tựa như nghe được mấy cứ điểm bí mật của tổ chức bị lộ ra hơn nửa, bây giờ bọn họ muốn rút toàn bộ lui thủ về nước Y.

Người đàn ông cúp điện thoại, đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn cô hiện lên vẻ lạnh lùng u ám, sau đó đưa ngón tay thon dài ra gỡ mái tóc giả đã sắp rơi của cô, nhẹ giọng nói: "Honey, không phải các anh mà là chúng ta."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx