sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 646 - 647 - 648 - 649 - 650

"Chúng ta...?" Ninh Tịch nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng, cô có cảm giác như mình rơi vào bẫy vậy: "Liên quan gì đến tôi! Tôi không đi! Tôi tới là để nói rõ với anh, chuyện giữa chúng ta đã thanh toán sạch sẽ từ lâu rồi! Từ nay về sau, đường ai nấy đi, mời anh đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi nữa!"

Người đàn ông chống đầu, như cười như không nhìn cô: "Hửm, thanh toán xong? Honey à, em vốn là của tôi, sao có thể thanh toán được?"

Ninh Tịch giận chết đi được: "Chó má! Ai là của anh!"

"Hửm? Không phải tôi vậy thì là ai? Lục Đình Kiêu?" Không khí xung quanh lập tức trầm xuống.

"Ai cũng không phải! Tôi là của chính tôi không được à?"

Hiển nhiên người đàn ông không bị mấy lời này thuyết phục, ngón tay quấn một lọn tóc của cô, giọng điệu nguy hiểm nói: "Honey, tôi có thể cho em ra ngoài chơi một chút nhưng mà điều đó không bao gồm việc em cắm sừng tôi! Cho nên bây giờ, tôi thu hồi quyền tự do của em."

"Thối lắm! Hai chúng ta đâu phải người yêu của nhau, mà anh có biết cái gì là gọi yêu không hả?"

"Không biết, em định dạy tôi?"

"Dạy cái em gái anh!"

"Tôi không có em gái."

"..."

Ninh Tịch dứt khoát ngậm miệng, giữ chút sức lực để tỉnh táo.

Cô nghiêng đầu dựa vào cửa xe, nhìn ra màn đêm tối om, trong đôi mắt lưu ly lướt qua một chút tuyệt vọng.

Nếu bây giờ mà đi cùng anh ta, rất có thể... cô sẽ không về được nữa...

...

Trong một khách sạn của thành phố Dibu.

Tối qua, người của đoàn làm phim sõa suốt một đêm, ai cũng ngủ thẳng tới giữa trưa mới bò dậy.

Buổi trưa cả đám đi ăn cơm mới phát hiện thiếu một người.

"Ý? Sao không thấy Ninh Tịch? Cô ấy ăn rồi à?"

"Không biết nữa, gọi điện hỏi chút xem!"

Giang Mục Dã lấy di động ra gọi cho Ninh Tịch, kết quả là không gọi được liền nhíu mày nói: "Tắt máy rồi."

"Tối qua cô ấy cùng chúng ta uống rượu đúng không? Chắc không đến nỗi bây giờ vẫn không dậy nổi chứ?" Biên kịch Diệp Linh Lung hỏi.

Giang Mục Dã đứng lên: "Tôi đi xem một chút."

Giang Mục Dã đi tới phòng Ninh Tịch nhấn chuông cả ngày cũng không thấy người bên trong có phản ứng gì.

"Cái quỷ gì vậy? Không đi cùng mọi người mà lại trốn đi quẩy một mình? Thật chẳng có nghĩa khí gì cả!"

Giang Mục Dã bực mình, cũng không xen vào nữa mà đi xuống ăn cơm.

Sau bữa trưa, thấy thời gian cách chuyến bay về nước càng ngày càng gần mà ngay cả cái bóng của Ninh Tịch cũng không thấy đâu. Giang Mục Dã vốn đang xù lông cũng bắt đầu cảm giác được có chuyện gì không đúng.

Ninh Tịch mặc dù nhiều khi chơi rất điên nhưng tuyệt đối không bao giờ để trễ chính sự.

Sao có chuyện chơi đến giờ còn chưa về?

"Sao thế? Vẫn không liên lạc được với Ninh Tịch sao?" Quách Khải Thắng hỏi.

"Ừ." Giang Mục Dã không yên lòng nhìn di động.

Quách Khải Thắng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Nếu không đi thì sẽ muộn chuyến bay mất."

Giang Mục Dã vẫn ngồi im: "Mấy người về trước đi, tôi ở đây chờ cô ấy."

Quách Khải Thắng cau mày nói: "Tôi cũng chờ với cậu! Để mấy người khác đi trước."

Dẫu sao lần này cũng là ông dẫn đoàn, nếu thành viên trong đoàn xảy ra chuyện ông vẫn phải phụ trách tới cùng.

Vì vậy các thành viên khác về nước trước, Quách Khải Thắng với Giang Mục Dã ở lại chờ Ninh Tịch.

Quách Khải Thắng với Giang Mục Dã đã gọi mấy lần nhưng di động của Ninh Tịch vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.

Lúc này hai người cũng bắt đầu lo lắng, đi hỏi thăm xem có ai thấy Ninh Tịch không nhưng mọi người đều nói không để ý, sau cùng họ phải xin xem camera an ninh.

Thủ tục lấy camera an ninh của khách sạn có chút loằng ngoằng, đợi đến lúc bọn họ xem được thì trời cũng đã tối.

Camera an ninh ghi rõ tối qua Ninh Tịch vừa về đến khách sạn đã ngủ, ban đêm cũng không bước chân ra ngoài cho đến tận sáng hôm sau mới rời đi.

Mà đi đến tận giờ vẫn chưa trở lại...

"Rốt cuộc là chạy đi chỗ nào chứ, đến giờ còn chưa về!" Giang Mục Dã nhăn chặt lông mày.

Nhìn quần áo mà Ninh Tịch mặc trên người cũng không có vẻ là đi chơi. Chưa kể lúc cô ra cửa là sáng sớm...

Quách Khải Thắng đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt lo lắng: "Trị an của nước X không tốt lắm... Mặc dù thành phố Dibu này không tệ lắm nhưng mấy chỗ xung quanh chẳng thể nào nói là an toàn cả, chắc Ninh Tịch sẽ không rời khỏi thành phố Dibu chứ? Hôm qua cô ấy không nói với cậu hôm nay cô ấy đi đâu sao?"

Giang Mục Dã lắc đầu: "Không nói gì cả, kéo cô ấy đi uống rượu cũng không đi, nói là phải về ngủ bù!"

Hai người bắt đầu tìm người từ giữa trưa nhưng mà đến tận đêm khuya vẫn không có tin tức nào...

...

Cùng lúc đó tại Đế đô, trong một bữa tiệc thương nhân nào đó.

Lục Đình Kiêu mặc cả cây vest đen đứng trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt có mấy phần không yên lòng.

Sau lưng, Mạc Lăng Thiên đi tới khoác tay lên bả vai anh, vẻ mặt không thể nhìn nổi nữa: "Này này này, chú lại đang nghĩ cái gì đấy, sao gần đây thấy chú cứ có vẻ không yên lòng? Đến tiệc rượu không lo uống rượu, hồn vía cứ đi đâu ấy?"

Vừa dứt lời, Mặc Lăng Thiên chú ý tới màn hình di động vẫn đang sáng của Lục Đình Kiêu, một giây sau vẻ mặt anh ta như thể sắp bị chói mù mắt chó: "Mẹ nó! Chói! Chói mắt quá! Đây là cái loại đồ chơi gì hả? Lục Đình Kiêu, có phải chú uống nhầm thuốc rồi hay không?"

Lục Đình Kiêu liếc anh bạn tốt một cái, vẻ mặt lạnh như băng như thể cảm thấy lời của anh ta xúc phạm đến cái di động của anh vậy.

Màn hình chờ trên di động của Lục Đình Kiêu là một bức ảnh gồm Tiểu Bảo, Ninh Tịch và anh, đúng tiêu chuẩn của hình ảnh một nhà ba người.

Trong hình cả ba người đều làm một tư thế hai tay chống má cực kỳ đáng yêu, trên mặt ba người đều dán rất nhiều những hình dán nho nhỏ, trên đầu còn kẹp thêm đôi tai mèo hồng hồng. Nếu như chỉ có Ninh Tịch và Tiểu Bảo mà nói thì tấm hình này còn đáng yêu, cơ mà cộng thêm một cái mặt liệt của Lục Đình Kiêu vào thì tấm hình này lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.

Cho nên, cũng khó trách Mạc Lăng Thiên lại bị chói mắt: "Đệch, chú mà đi chụp cái loại đồ chơi này sao! Thật phục chú quá! Không biết còn tưởng chú bị cái gì ám vào người!"

Lục Đình Kiêu hoàn toàn không để ý tới anh bạn tốt còn đang phỉ nhổ, mở máy nhắn tin cho Ninh Tịch: "Xuống máy bay chưa?"

Nếu như không bị trễ giờ thì hẳn là chuyến bay của Ninh Tịch đã hạ cánh. Bởi vì anh có việc xã giao nên mới không thể tự mình đến đón.

Lục Đình Kiêu gửi tin tức xong, di động bên kia vẫn không có người trả lời.

Một lát sau, di động của Lục Đình Kiêu vang lên, vốn nghĩ là Ninh Tịch nhưng không ngờ lại là Giang Mục Dã.

"Alo, cậu à!" Giọng nói của Giang Mục Dã nghe kích động lạ thường.

"Có chuyện gì?"

Lúc này Giang Mục Dã cũng không dám dấu diếm cái gì, ở đây tuy anh lạ nước lạ cái nhưng nếu có Lục Đình Kiêu ra mặt thì lấy mạng lưới quan hệ của Lục Đình Kiêu sẽ thuận lợi hơn nhiều, vì thế Mục Dã nói thẳng: "Cậu, không thấy Ninh Tịch đâu! Cô ấy đã mất tích cả ngày nay! Cháu đã báo cảnh sát nhưng camera chỉ tra được là cô ấy đã vào Philadelphia. Mà không biết an ninh bên kia xảy ra cái gì mà hoàn toàn không ghi được bất cứ hình ảnh nào. Cháu còn định chạy qua đó xem nhưng biên giới bên kia đã bị giới nghiêm, cháu lo Ninh Tịch..."

"Cháu nói cái gì?"

Philadelphia...

Chẳng phải Ninh Tịch chỉ đi quảng bá phim thôi sao, tại sao phải chạy tới Philadelphia?

Bên cạnh, Mạc Lăng Thiên run run, chà xát hai cánh tay: "Lục Đình Kiêu, làm sao thế? Sao sắc mặt khó coi như vậy?"

"Trước ngày mai tôi phải biết thân phận mấy người kia."

Lục Đình Kiêu bỏ lại những lời này rồi nhanh chóng rời đi...

"Đệch! Ngày mai... Tôi có liều cái mạng chó này cũng không đủ thời gian mà!" Sau lưng, Mạc Lăng Thiên đang chửi thề.

Nhưng mà nhìn bộ dạng vừa rồi của Lục Đình Kiêu thì xem ra xảy ra chuyện lớn gì rồi, vì vậy Mạc Lăng Thiên cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức quay lại buổi tiệc làm việc.

Mười phút sau...

Trong bầu trời đêm xuất hiện một chiếc trực thăng.

Trên đùi Lục Đình Kiêu để một chiếc laptop màu đen, vẻ mặt âm trầm như bầu trời sắp có bão.

Quả nhiên toàn bộ mạng lưới internet của Philadelphia đều bị tê liệt, giống như đang cố ý che dấu cái gì đó.

Qua nửa tiếng sau, anh mới tìm được vài đoạn phim đứt đoạn...

Mặc dù chỉ là mấy hình ảnh ngắn ngủi những cũng đủ khiến Lục Đình Kiêu hồn phi phách tán!

Anh thấy Ninh Tịch bị một đám người đuổi giết và bị trúng đạn...

Giọng nói của Lục Đình Kiêu thậm chí bắt đầu run nhẹ: "Đi Philadelphia."

Trình Phong ngồi một bên thấy những hình ảnh trong màn hình kia cũng hoảng sợ, nghe được lời của Lục Đình Kiêu mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Boss, hiện giờ Philadelphia vô cùng hỗn loạn, lúc này mà qua đó thì quá nguy hiểm."

Vừa dứt lời Lục Đình Kiêu đã quăng cho một ánh mắt vô cùng đáng sợ, Trình Phong chỉ có thể ngậm miệng.

Chết rồi chết rồi...

Ngàn lần vạn lần bà chủ đừng có việc gì nha...

Nếu không...

Sau khi nhìn những hình ảnh kia Lục Đình Kiêu hoàn toàn không biết bản thân làm cách nào mà chống đỡ được, giống như vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan vậy.

Anh nhắm mắt lại, ba giây sau lúc mở ra thì đôi mắt đã lại trở về trạng thái âm trầm như hồ sâu ngàn năm, không thấy một tia gợn sóng.

Anh cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại

"Bộ trưởng Naka, xin lỗi vì đêm rồi còn quấy rầy."

"A ~ Ngài Lục đó à, vị khách tôn quý của tôi, đêm khuya anh gọi đến là có chuyện gì gấp sao?" Giọng điệu như thể là bạn tốt.

"Quả thật là có chuyện muốn nhờ."

"Hửm? Ngài Lục cứ nói!"

"Tôi muốn ngài cho tôi mượn một nhánh quân đội."

"Cái gì? Cái... này..." Không ngờ Lục Đình Kiêu vừa mở miệng đã yêu cầu hỏi mượn một đội quân, đối phương lập tức tỉnh cả ngủ: "Ngài Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi cần phải đến Philadelphia một chuyến."

"Ngàn lần không thể! Hiện giờ toàn Philadelphia đang bị một bang mafia Ý khống chế, cho dù có là chuyện hết sức khẩn cấp cũng xin ngài đợi thế cục ổn định..."

"Vợ tôi ở trong tay mấy người đó."

"Vợ tôi ở trong tay mấy người đó."

Nghe được câu nói này của Lục Đình Kiêu, ngài Bộ trưởng ở đầu dây bên kia nhất thời kinh hãi: "Cái gì? Những người này đúng ăn gan hùm mật gấu rồi!"

Lục Đình Kiêu là một trong những thương nhân chủ chốt trong việc đầu tư vào nước X, có quan hệ không cạn với chính phủ nước X. Hiện tại vợ của anh ta lại bị bắt cóc ở trong địa phận nước X, nhỡ đâu mà có chuyện gì vậy thì hậu quả...

Nhưng mà, hiện giờ tình huống phía bên Philadelphia vô cùng phức tạp, động một phát là không dễ gì rút ra. Quan trọng nhất là chỉ còn nửa năm nữa thôi là ông ta hết nhiệm kỳ rồi, ông ta chỉ muốn an an ổn ổn làm nốt nửa năm này, thậm chí còn không muốn tranh công gì hết. Nào ngờ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

Lục Đình Kiêu tất nhiên cũng rõ ràng nỗi băn khoăn trong lòng ông ta: "Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề."

Cố gắng... ý là không loại bỏ khả năng giải quyết bằng vũ lực?

Ngài Bộ trưởng toát cả mồ hôi lạnh.

Nhưng mà vẫn phải cứu người nha!

Biên giới nước X.

Từ trên không, một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống.

Cửa buồng vừa mở ra, Lục Đình Kiêu mặc cả cây vest đen bước xuống, sau lưng là Trình Phong. Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ cho nên lúc lên trực thăng Lục Đình Kiêu không kịp mang thêm bất cứ một người nào.

Tại vùng đất hẻo lánh này, một ông già đầu tóc bạc phơ chờ anh đã lâu.

Thấy Lục Đình Kiêu xuất hiện, ông lão kia nở một nụ cười, vui vẻ tiến lên bắt tay Lục Đình Kiêu một cái: "Ngài Lục, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, trước hãy để tôi bày tỏ sự áy náy."

Lục Đình Kiêu cũng rất lịch sự: "Bộ trưởng NaKa, đêm khuya mà làm phiền thật hết sức áy náy."

Nếu là bình thường thì Lục Đình Kiêu tuyệt đối sẽ không làm phiền vị bộ trưởng này, bởi vì dính dáng quá nhiều tới chính phủ cũng không phải chuyện gì tốt.

Nhưng mà hiện giờ Ninh Tịch sống chết còn chưa rõ, chuyện khẩn cấp thế này anh cũng không lo được nhiều như vậy.

NaKa thở dài: "Gần đây Philadelphia đang bị mafia Ý khống chế, tuy chúng tôi có chèn ép nhưng tình hình trong nước hiện giờ cũng tương đối khẩn trương nên tạm thời chưa kịp xử lý, vạn vạn không ngờ tới vợ của ngài lại đột nhiên xuất hiện ở Philadelphia, thậm chí còn xảy ra chuyện..."

Lục Đình Kiêu là thương nhân hàng đầu của Trung Quốc, không chỉ nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả nước mà đồng thời cũng là đối tác đầu tư trọng yếu của của nước X, thế nên chính phủ nước X cũng rất coi trọng Lục Đình Kiêu."

Mà không chỉ riêng nước X, nghe đồn Lục Đình Kiêu còn đầu tư số tiền lớn ở vài nước khác nữa, thực lực cực kì hùng hậu, có thể anh ta cũng không đơn giản chỉ là thương nhân.

Nếu không thì một Bộ trưởng như ông ta cũng không cần phải khẩn trương đến độ nửa đêm tự mình tới đón.

Nghĩ đến việc vợ yêu của Lục Đình Kiêu xảy ra chuyện ở Philadelphia thì cái mặt già của ông Bộ trưởng cũng không nén nổi tức giận. Nếu vì chuyện này mà Lục Đình Kiêu có oán hận gì với nước X rồi rút lại đầu tư, thậm chí còn đưa đến vài sự tranh chấp khác... chuyện này quả thực rất khó xử.

Trình Phong yên lặng theo sau lưng Lục Đình Kiêu, trong tay vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Ninh Tịch thông qua thiết bị

Nước X là một nước nhỏ, đất đai tương đối cằn cỗi, tuy kinh tế không thể so sánh với các quốc gia khác trên thế giới nhưng trong tay bọn họ lại có trong tay một lực lượng quân đội không hề nhỏ. Hơn nữa gần đây nước X có phát sinh chiến tranh với một ít các nước nhỏ khác, khiến không ít doanh nhân nhìn thấy tiềm năng của họ.

Chỉ có điều, lực lượng quân sự của nước X dù không nhỏ nhưng phương diện kinh tế quả thật khiến người ta nhức đầu. Nhất là sau khi chiến tranh bùng nổ lại cần tiền bạc chống đỡ mà nước X lại chưa xây dựng đủ lực lượng kinh tế cho nên cực kì coi trọng những nguồn đầu tư nước ngoài như Lục Đình Kiêu.

"Ngài Bộ trưởng đừng khách sáo, trước mắt vợ tôi ở Philadelphia không rõ sống chết, tôi cần mượn một nhánh quân đội chính quy." Vẻ mặt Lục Đình Kiêu nhìn có vẻ bình thản nhưng quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra sự âm trầm đang dâng lên trong đôi mắt kia.

"Này... Ngài Lục, chắc ngài cũng biết, trước mắt nước X đang trong tình trang chiến sự khẩn trương, quân đội chính quy..." Bộ trưởng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

"Ngài có ý gì." Lục Đình Kiêu nhìn vị Bộ trưởng bằng một con mắt đầy thâm ý.

"Là như này, trước mắt nước X còn có vài hạng mục đầu tư khá là trọng yếu mà những hạng mục này lại có liên quan đến quân đội, nếu ngài Lục đây... nguyện ý đầu tư thì tôi nghĩ chuyện ngài muốn điều động một nhánh quân đội chính quy cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là không biết ý của ngài Lục thế nào?" Bộ trưởng âm thầm quan sát thái độ của Lục Đình Kiêu.

Trình Phong hơi nhíu mày, tên Bộ trưởng này rõ ràng là thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của!

Giọng Lục Đình Kiêu đột nhiên trầm xuống: "Bộ trưởng, hiện giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện làm ăn với ngài."

"Vậy... chuyện này cũng không dễ lo liệu lắm đâu, muốn điều động quân đội chính quy cũng cần một ít thời gian..." Lão Bộ trưởng cố ý tỏ vẻ khổ sở.

"Được rồi." Lục Đình Kiêu gật đầu.

Nghe được lời này của Lục Đình Kiêu, bộ trưởng NaKa vui chết đi được nhưng lời tiếp theo của Lục Đình Kiêu đã khiến ông ta đổi sắc mặt.

"Đã thế thì Lục mỗ sẽ rút toàn bộ đầu tư ở nước X rồi qua nước M tìm hạng mục đầu tư mới vậy." Lục Đình Kiêu nói xong cũng không thèm nhìn ngài Bộ trưởng thêm cái nào, anh dẫn Trình Phong đi về phía trực thăng.

"Xin ngài dừng bước..." Lúc này, NaKa lập tức khẩn cấp ngăn Lục Đình Kiêu lại.

Ông ta vốn nghĩ Lục Đình Kiêu đang lo lắng nhất định sẽ đáp ứng đầu tư thêm vài hạng mục nhưng không ngờ anh lại hoàn toàn không nể mặt chút nào.

Nếu Lục Đình Kiêu thật sự rút hết những hạng mục đầu tư ở nước X thì chỉ sợ phía trên sẽ trách tội xuống, đến lúc đó người không hay ho là ông.

"Ngài Lục, mấy cái tôi vừa nói cũng chỉ là chuyện sau này, việc cấp bách bây giờ chẳng phải là giải quyết vấn đề sinh tử của vợ ngài sao?"

"Vậy chuyện quân đội chính quy thì sao?" Lục Đình Kiêu nhìn về phía tên bộ trưởng, ánh mắt lạnh như băng.

"Cái này... trước tiên sẽ điều động cho ngài một đội ba trăm người được hay không?" NaKa tựa như đang hỏi ý Lục Đình Kiêu."

"Ba trăm người..." Hai mắt Lục Đình Kiêu híp lại.

Tình huống của Philadelphia trước mắt anh cũng không rõ ràng, tốt xấu lẫn lộn, này còn chưa nói tới việc băng mafia kia trước mắt vẫn còn là một ẩn số, chỉ có ba trăm người là hoàn toàn không đủ. Nếu như trăm người có thể giải quyết vấn đề thì anh cần gì phải tốn công thế này, tự dẫn người của mình tới là được rồi, tìm tên Bộ trưởng này làm cái quái gì?

"Vậy bốn trăm người?" Thấy vẻ mặt Lục Đình Kiêu không tốt, tên Bộ trưởng lại nói.

Nhưng mà Lục Đình Kiêu vẫn nhìn chằm chằm ông ta như cũ, một chữ cũng không nói.

NaKa có chút sôt ruột, xoa hai tay nói: "Vậy theo ý anh thì như thế nào."

"Hai mươi chiếc xe tăng, năm chiếc máy bay chiến đấu, trừ người lái xe tăng và phi công lái máy bay ra thì thêm năm trăm người trang bị vũ khí hạng nhẹ nữa." Lục Đình Kiêu hời hợt nói.

Lục Đình Kiêu nói xong, NaKa lập tức đờ đẫn, thiếu chút nữa chửi ầm lên rồi.

Này sao không đi cướp luôn đi?

Căn cứ tình hình chiến sự hiện nay căn bản không có nổi hai mươi chiếc xe tăng, năm máy bay chiến đấu thì dù có cũng không thể tùy tiện điều động!

"Không được! Tuyệt đối không được! Cái này không thể được!" NaKa có chút kích động.

"Nếu đã không được thì Lục mỗ cũng không còn gì để nói, cáo từ."

"Ngài Lục! Những gì ngài yêu cầu thật quá đáng! Với tình hình hiện tại chúng tôi chỉ có thể điều động được năm chiếc xe tăng, hai máy bay chiến đấu mà thôi!"

"Được." Lục Đình Kiêu gật đầu.

"Cái gì..." Lão Bộ trưởng còn chưa kịp phản ứng lại, hình... hình như ông ta bị Lục Đình Kiêu bẫy rồi?

Đường đường là Bộ trưởng của nước X, lăn lộn hơn nửa đời trong giới chính trị mà lại bị một tên doanh nhân lừa vào bẫy...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx