sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 691 - 692 - 693 - 694 - 695

Lâm Chi Chi nghe vậy vừa buồn cười vừa bất lực: "Mấy câu như thế lúc không có ai thì nói một mình cũng được, chứ nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức to đấy.

"À..." Ninh Tịch gật đầu, rồi len lén nhìn về phía Lục Đình Kiêu một cái.

Đã bị người ta nghe được rồi còn đâu huhuhuhu!

"May mà chuyến này cũng có thu hoạch, ít nhất đã xác nhận được là do đối phương cố ý gài chúng ta, thế nên giờ chúng ta cũng không cần cố kị gì nữa."

Ninh Tịch sờ cằm một cái: "Chỉ có điều... Em với Hồ Hồng Đạt quen còn không quen thì tại sao ông ta phải làm ra loại chuyện này? Tự mình công bố ngoại tình chỉ vì muốn gài em? Điên thật rồi."

"Bên này chị đang điều tra chi tiết của Hồ Hồng Đạt, trước trưa hôm nay chắc sẽ có kết quả."

"Dạ, chị Chi Chi vất vả rồi, muahhhhh~!"

Nói chuyện với Lâm Chi Chi xong, Ninh Tịch lập tức bay vào phòng khách: "Boss đại nhân ~ anh chưa đi à! Hi hi hi... cái em vừa nói... là đang khen anh đó!"

Khóe môi Lục Đình Kiêu khẽ nhếch: "Cám ơn vì lời khen."

Vừa nói, anh vừa đỡ cô ngồi xuống bên cạnh: "Có cần anh giúp không?"

"Trước mắt thì không cần, để xem chị Chi Chi điều tra thế nào đã. Yên tâm, nếu không giải quyết được em nhất định sẽ nói với anh. Ah! Đến giờ rồi, anh không nhanh đi làm đi! Anh vì em mà bỏ tảo triều thì em sẽ thành tội nhân thiên cổ mất!" Ninh Tịch vội vàng thúc giục.

Lục Đình Kiêu dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô: "Yên tâm, trước mắt còn chưa đến nỗi nhưng mà tôi mong đợi em khiến tôi thành... dâm quân bất tảo triều."

"Ây..." Nghe rõ ý của Lục Đình Kiêu xong, cái mặt già của Ninh Tịch đỏ bừng.

Mợ nó! "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều"1.

1 Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị; Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.

Đại ma vương thật sự quá đen tối!

Vừa rồi ý của cô hoàn toàn không phải như vậy! Cái gì mà bị cô lây cho chứ, rõ ràng là Đại ma vương quá đen tối!

Ngay khi Lâm Chi Chi vừa mới rời đi, đại khái vì Hồ Hồng Đạt đã hoàn toàn xé rách mặt cho nên ông ta càng không cố kị cái gì, dứt khoát gắn tên, hắt thẳng nước bẩn lên người Ninh Tịch.

Đầu tiên là Minh Phương Phương tự đăng một dòng: "Hiện giờ Tiểu Tam lớn lối thật đấy?"

Sau đó Hồ Hồng Đạt vì lấy lòng vợ mà share status này rồi đăng thêm một câu: "Mời mấy người tự trọng một chút, đừng quấy rầy tôi và người nhà! @Lâm Chi Chi @ Ninh Tịch"

Cứ như thể Ninh Tịch thật sự mang cái danh Tiểu Tam, chẳng khác gì quăng bom vào mặt hồ yên ả, khiến cho cộng đồng mạng dậy sóng.

Lúc Lâm Chi Chi đến công ty của Hồ Hồng Đạt cũng bị mấy gã săn tin chụp hình lại. Sau đó đăng trên mạng rồi thêu dệt thành là Lâm Chi Chi cố ý đến gây sự, hoàn toàn khiến đám cư dân mạng không hiểu rõ sự tình kia nhao nhao lên.

"Hại tôi còn vì Giang Mục Dã mà nói tốt cho cô ta! Đúng là mắt tôi mù rồi! Tiện nhân đi chết đi!"

"Lâm Chi Chi kia chẳng phải là người quản lý của Lãnh Man Vân sao? Lúc trước tôi cũng thích Lãnh Man Vân lắm đó, sao giờ người quản lý của cô ấy lại biến thành thế này? Đúng là đạo đức khó mà giữ được!"

"Khó trách lúc trước tại sao Tinh Huy lại đuổi cô ta đi, Thịnh Thế đúng là mắt bị mù rồi! Trước đây bởi vì cô ta bị oan trong chuyện của Ninh Tuyết Lạc nên tôi còn có chút đồng tình với cô ta, bây giờ kẻ đáng thương trở thành kẻ đáng hận! Đáng đời!"

...

Sự việc càng ngày càng ác liệt.

May mà cùng lúc đó Lâm Chi Chi cũng tra được tin tức mấu chốt, lập tức gọi điện cho Ninh Tịch.

"Tra được, Hồ Hồng Đạt quả nhiên không phải vì hại em mà làm như vậy. Ông ta quả thật có ngoại tình, vì muốn bảo vệ Tiểu Tam chân chính kia. Vừa vặn thời gian trước em với ông ta có tin đồn bao dưỡng nên mới đổ hết lên đầu em, nói với Minh Phương Phương người ông ta bao dưỡng là em." Lâm Chi Chi giải thích.

"Vậy Tiểu Tam thực sự là ai?" Ninh Tịch lập tức hỏi.

"Em cũng biết đó, Phương Nhã."

"Phương Nhã?" Ninh Tịch vừa nghe đã lập tức cau mày: "Đâu chỉ biết... còn có không ít thù oán đấy..."

Nếu là người khác thì cô còn tự nhận mình xui xẻo nhưng nếu là Phương Nhã thì Ninh Tịch không khỏi nghĩ sâu hơn, chuyện này liệu có bàn tay Ninh Tuyết Lạc nhúng vào không?

"Hơn nữa, Phương Nhã mang thai." Lâm Chi Chi nói.

"Đệch! Thật hay giả vậy? Khó trách tên khốn nạn đó lại muốn bảo vệ cô ta!"

Ninh Tịch dạo gần đầy cũng chú ý không ít chuyện của Hồ Hồng Đạt với Minh Phương Phương. Cũng có tin đồn Minh Phương Phương đã được gả đi bảy năm rồi nhưng vẫn chưa sinh con, tựa như thân thể có vấn đề không thể có em bé.

Nếu chuyện này là thật thì cũng khó trách tại sao Hồ Hồng Đạt lại lo cho Phương Nhã như vậy. Nếu không thì loại đàn ông này làm sao sẽ quản sống chết của người khác chứ, cho dù đó có là cô gái chung chăn chung gối với ông ta thì sau khi phát hiện, ông ta cũng phải đuổi thẳng cổ rồi mới đúng, cần gì phải tốn công đi đường vòng gỡ trách nhiệm cho cô ta.

Bởi vì ông ta biết, lấy tính tình đanh đá của Minh Phương Phương cùng thế lực nhà mẹ của cô ta nếu bị phát hiện ra chuyện này thì đứa bé này cũng đừng mong giữ được.

"Hồ Hồng Đạt làm việc khá cẩn thận nhưng mà may mắn cuối cùng cũng tra ra được, chờ chị chuẩn bị tốt tài liệu rồi công bố, lúc đó em chỉ cần thuận theo lên tiếng là được."

"Dạ."

...

Cùng lúc đó, trong một phòng riêng của nhà hàng phương Tây nào đó.

Ninh Tuyết Lạc với Phương Nhã đang dùng bữa.

Ninh Tuyết Lạc cầm di động lướt mạng nhìn những câu mắng chửi của mọi người đối với Ninh Tịch, thậm chí chuyện cô ta oan uổng Ninh Tịch trước kia cũng bắt đầu có chiều đổi hướng. Chuyện này khiến tâm tình cô ta sung sướng chưa từng có.

Nhưng mà, tất nhiên là cô ta không biểu hiện ra mặt, ngược lại còn tỏ vẻ áy náy bất an: "Làm thế này... có hơi quá hay không?"

Phía đối diện, Phương Nhã vì giải quyết xong nguy cơ mà tâm tình vốn hốt hoảng cũng nhất thời buông lỏng, cô ta đang nhàn nhã ăn beefsteak cao cấp.

Nghe Ninh Tuyết Lạc nói, cô ta tỏ vẻ sao cũng được lên tiếng: "Đâu có đâu! Con đĩ kia vốn là hồ ly tinh rồi, dẫu cho người nó bò lên không phải là Hồ Hồng Đạt thì cũng là người khác! Coi như chúng ta đang vì dân trừ hại đi! Đáng đời nó!"

"Chưa kể Ninh Tịch còn nhiều lần làm phiền chị như thế, em cũng coi như là thay chị báo thù! Tuyết Lạc, chị đừng mềm lòng nha, nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với chính mình đó!"

Phương Nhã rất sợ Ninh Tuyết lạc đổi ý giữa đường.

Ninh Tuyết Lạc thở dài nói: "Chuyện đã thế này tất nhiên chị sẽ không mềm lòng, nếu không thì chẳng phải là hại em sao."

Phương Nhã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta hạnh phúc sờ bụng mình một cái: "Hừ, làm sao em có thể là Tiểu Tam chứ, em với Hồ Hồng Đạt là yêu nhau chân thành, hiện giờ tình yêu của chúng em còn kết tinh! Em nhất định phải sinh đứa bé này! Anh ấy đã đồng ý với em, chỉ cần đứa bé này là con trai thì anh ấy sẽ li dị vợ!"

Ninh Tuyết Lạc cười nhạt trong lòng, cái chuyện hoang đường như thế này mà cô ta cũng tin được sao?

Ninh Tuyết Lạc dám khẳng định là Hồ Hồng Đạt đánh chủ ý chờ cô ta sinh được con trai thì sẽ ôm về cho Minh Phương Phương nuôi. Sinh đã sinh rồi, đến lúc đó Minh Phương Phương với nhà mẹ cô ta không thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp. Chắc chắn ông ta sẽ đá văng Phương Nhã rồi tuyệt đối không cho phép cô ta có liên hệ gì với đứa trẻ. Đến lúc đó thì người thừa kế cũng có mà lại không mất đi trợ lực bên nhà mẹ của Minh Phương Phương, hết thảy đều hoàn mỹ.

Nghe được lời của Phương Nhã, Ninh Tuyết Lạc cố ý làm ra vẻ lo lắng, thở dài nói: "Tất nhiên chị cũng hy vọng em sống tốt, nhưng mà..."

Phương Nhã thấy vậy thì khó hiểu: "Tuyết Lạc, chị thở dài cái gì? Chẳng phải bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi sao?"

Ninh Tuyết Lạc chần chừ rồi mới nhắc nhở: "Tiểu Nhã, hiện giờ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Dẫu sao Lâm Chi Chi đó cũng không dễ đối phó, bây giờ chắc chắn cô ta đang tìm đủ mọi cách giúp Ninh Tịch..."

"Vậy thì sao? Chỉ cần Hồng Đạt không nói ra là được!"

"Nhưng mà nhỡ đâu cô ta tra ra em..."

Phương Nhã nghe vậy thì sửng sốt, cả kinh suýt chút nữa sặc cả miếng beefsteak: "Chắc sẽ không bị tra ra dễ như vậy chứ?"

Ninh Tuyết Lạc lắc đầu một cái: "Lâm Chi Chi dẫu sao cũng lăn lộn trong cái giới này đã lâu, loại chuyện như thế này cô ta rành nhất, cho nên... chị cũng không dám đảm bảo!"

Phương Nhã nghe vậy thì luống cuống: "Vậy... vậy phải làm thế nào? Tuyết Lạc, chị mau nghĩ cách giúp em đi mà!"

"Này..." Ninh Tuyết Lạc ra vẻ khổ sở.

Phương Nhã càng hốt hoảng hơn: "Xin chị đó Tuyết Lạc! Chị không thể thấy chết mà không cứu được! Hiện giờ em là một xác hai mạng đấy! Đứa bé trong bụng em sau này sinh ra còn phải gọi chị một tiếng mẹ nuôi! Chị mau mau cứu hai mẹ con chúng em đi mà!"

Tựa hồ là Ninh Tuyết Lạc mềm lòng, lúc này cô ta mới bất đắc dĩ nói: "Lâm Chi Chi dẫu cho có bản lãnh thì cũng chỉ là một người quản lí nho nhỏ mà thôi. Bất kể cô ấy đã tra được cái gì hay chưa thì em cứ nhanh gọi cho Hồ tổng để ông ta cảnh cáo Lâm Chi Chi một chút! Còn cụ thể phải cảnh cáo thế nào để cô ta không dám lộn xộn thì Hồ tổng khẳng định hiểu rõ, cứ giao cho ông ấy là được rồi!"

"Chị Tuyết Lạc thông minh quá! Nếu không có chị thì em cũng không biết làm gì cho phải! Em gọi ngay đây!" Phương Nhã cảm kích lấy di động ra gọi cho Hồ Hồng Đạt.

Phía đối diện, Ninh Tuyết Lạc nhấp một ngụm cafe, khóe miệng hơi nhếch lên đầy giễu cợt.

Công ty giải trí Thịnh Thế.

Lâm Chi Chi dùng tốc độ nhanh nhất biên tập hai văn kiện, rồi lại kiểm tra cẩn thận một lần, chắc chắn không có vấn đề gì sau đó mới chuẩn bị công bố ra ngoài.

Nhưng mà ngón tay mới chuẩn bị nhấn xuống thì di động đột nhiên vang lên.

Lâm Chi Chi hơi lướt qua một chút phát hiện là Hồ Hồng Đạt gọi tới.

Do dự một chút Lâm Chi Chi mới nhận điện thoại: "Alo, Hồ tổng."

Lúc trước muốn gọi cho ông ta còn khó hơn lên trời, giờ bỗng dưng lại chủ động gọi tới.

Không biết... là có chuyện gì...

Lâm Chi Chi đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, đầu bên kia di động truyền đến giọng nói âm trầm của Hồ Hồng Đạt: "Cô Lâm, cô đã biết rồi à?"

Đây là đang... thăm dò cô?

Lâm Chi Chi cảnh giác nói: "Không biết Hồ tổng ám chỉ cái gì?"

Hồ Hồng Đạt cười lạnh một tiếng: "Lâm Chi Chi, bất kể cô có thăm dò được vài chuyện không nên hay không thì tôi cũng cảnh cáo cô, chuyện này tốt nhất cô đừng xía mũi vào. Cùng lắm chỉ là đổi một nghệ sĩ khác mà thôi, đối với cô mà nói thì chẳng có tổn thất gì, cần gì phải tự chuốc khổ?"

"Hồ tổng đang uy hiếp tôi?"

"Ha, cô biết thì được rồi. Lâm Chi Chi, đừng tự cho là mình thông minh, cô có thể tra, tôi cũng có thể tra... cô đoán, tôi tra được cái gì?" Hồ Hồng Đạt cố ý dừng một chút, sau đó mới nói tiếp"

"Còn tưởng cô Lâm thanh cao thế nào, không ngờ cuộc sống cá nhân cũng đủ bê bối. Đối ngoại thì luôn nói mình độc thân nhưng không ngờ rằng... lại có một đứa con gái năm tuổi! Cô bé kia trông thật xinh xắn, không biết là dã loại nhà ai?"

Lâm Chi Chi nhất thời biến sắc: "Ông..."

"Cô Lâm, nói tới đây thôi. Tốt nhất là cô thức thời một chút nếu không thì tôi không thể đảm bảo con gái bảo bối của cô sẽ gặp phải cái gì đâu!" Hồ Hồng Đạt nói xong lập tức cúp máy.

Lâm Chi Chi cầm di động, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Sau đó, cô run rẩy vội vàng gọi một cuộc điện thoại qua trường học: "Alo, thầy Vương! Linh Linh có ở đó không?"

"Mẹ của Linh Linh đấy à, Linh Linh đang ở đây!"

Đáy lòng Lâm Chi Chi nhất thời ổn định lại, giọng nói cũng mềm hơn: "Nó đang làm gì vậy?

"Đang chơi xếp gỗ với mấy đứa nhỏ khác, để tôi cho bé nói chuyện với chị! Linh Linh mau tới đây..."

Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói ngọt ngào: "Mẹ ơi, mẹ ơi~!"

"Bảo bối ngoan!"

"Mẹ, lúc nào mẹ về thăm Linh Linh ạ?"

"Mẹ... bận công việc quá... bận xong sẽ đến thăm con có được không? Con phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà nhé, còn nữa phải nhớ lời mẹ dạy con, tuyệt đối không thể nói chuyện với người lạ biết không?"

Lâm Chi Chi gọi cho con gái xong vẫn không yên lòng, lại gọi cho cha mẹ một cuộc nữa thông báo một lần.

Sau đó Lâm Chi Chi kinh ngạc nhìn văn kiện trên máy tính chưa kịp gửi đi, bắt đầu giãy dụa...

Biệt thự nào đó ở ngoại ô Đế Đô.

Hồ Hồng Đạt cúp máy xong liền ôm Phương Nhã vào ngực, vẻ mặt vô tư nói: "Bảo bối yên tâm đi, chuyện đã làm xong rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, em cứ an tâm dưỡng thai đi, chăm sóc con trai anh cho tốt!"

"Tốt quá rồi! Chắc... sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?'' Cũng không biết có phải do phụ nữ có thai thường hay nghĩ nhiều không nhưng mà Phương Nhã cứ cảm thấy bất an.

"Làm gì có gì ngoài ý muốn chứ? Chỉ là một quản lý nho nhỏ thôi mà, nghiền chết cô ta dễ như nghiền chết một con kiến hôi vậy!"

"Nhưng mà, dù sao cô ta cũng là người của Thịnh Thế, nếu phía trên mà nhúng tay..."

"Thịnh Thế có nhiều người quản lí với nghệ sĩ sáng giá như vậy thì sao có thể để tâm đến vấn đề nhỏ này? Cho dù có biết chuyện này thì em cảm thấy bọn họ sẽ vì một nghệ sĩ nho nhỏ mà đắc tội với anh sao? Dẫu cho đích thân Lục Cảnh Lễ đến anh cũng không sợ!"

Phương Nhã nghe vậy cũng buông lòng, ánh mắt nhìn Hồ Hồng Đạt đầy vẻ sùng bái: "Ừ ừ, em biết chồng là tuyệt nhất mà!"

...

Bên kia, Ninh Tịch vẫn luôn chờ Lâm Chi Chi thông báo nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Chẳng lẽ có chuyện gì bất ngờ?

Ninh Tịch cau mày, vội vàng gọi điện qua hỏi rõ tình huống: "Alo, chị Chi Chi!"

Di động reo chừng mấy hồi mới có tiếng người nhận máy: "Alo, Ninh Tịch..."

"Chị Chi Chi sao vậy? Giọng của chị không ổn lắm... đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có một ít sự cố, kế hoạch phải ngừng..." Lâm Chi Chi khó khăn mở miệng.

Ninh Tịch nhạy bén phát giác là có gì đó bất thường: "Chị Chi Chi, có phải đối phương uy hiếp chị hay không?"

"..." Đầu bên kia là một sự im lặng nặng nề.

Ninh Tịch biết, cô đoán đúng rồi, lúc trước cô cũng lo lắng chuyện này không ngờ lại ứng nghiệm.

"Xin lỗi Ninh Tịch..."

"Chị Chi Chi nói mê sảng cái gì vậy, người nên nói xin lỗi phải là em mới đúng. Chị hoàn toàn có thể bỏ mặc em nhưng lại chưa bao giờ làm thế, cho tới nay đều là em luôn gây phiền toái cho chị... chị Chi Chi, chuyện này giao cho em đi! Em có cách!"

Thằng chó! Dám bắt nạt người của bà! Nếu đối phương đã bất nhân thì không thể trách cô bất nghĩa!

Ninh Tịch cúp điện thoại của Lâm Chi Chi, ngay sau đó gọi một cuộc điện thoại khác: "Alo! Boss đại nhân~!"

"Ừ?" Di động truyền đến giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe.

"Cầu được phép ôm đùi~!"

Tại phòng họp của tập đoàn Lục thị.

Lục Đình Kiêu đang nói chuyện thì ngừng lại, nhận một cuộc gọi.

"Ừ?"

Sau đó không biết người bên kia nói cái gì mà trong nháy mắt, núi băng ngàn năm của Boss bọn họ chợt tan rã, thậm chí còn cười nhẹ một tiếng.

Tiếp đến chỉ nghe được Boss đại nhân cực kì dịu dàng mở miệng: "Anh đang họp, em cứ hẹn gặp ông ta, sau đó anh sẽ đến."

Trong phòng họp tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.

Sao có cảm giác Boss sai sai chỗ nào đó?

Như thể... tín hiệu mùa xuân đang tới...

Bên tay trái Lục Đình Kiêu là Lục Cảnh Lễ đang chết lặng, vẻ mặt sống không bằng chết.

Ha ha ha, hay là cứ tiếp tục kế hoạch xuất gia đi nhỉ?

Anh Hai thất tình thì anh chịu khổ, anh Hai yêu thì anh vẫn bị ngược như thường...

...

Bên kia, Ninh Tịch làm theo ý của Lục Đình Kiêu, gọi điện cho Hồ Hồng Đạt.

Lục Đình Kiêu sợ cô không tự tìm được số của Hồ Hồng Đạt, nên đem số di động của Hồ Hồng Đạt gửi cho cô.

"Alo..."

Lúc Hồ Hồng Đạt nhận được điện thoại là đang dính lấy Phương Nhã, ông ta còn đang không nhịn được mà muốn làm tiếp nhưng mà giọng phụ nữ đầu bên kia lại cực kì dễ nghe, vì vậy không kiềm được hỏi thêm một câu: "Alo, ai vậy?"

"Xin chào Hồ tổng, tôi là Ninh Tịch."

"Ninh Tịch? Là Ninh... A! Ninh Tịch à! Ha ha..." Hồ Hồng Đạt giờ mới phản ứng kịp, càng không có ý định cúp máy.

Ninh Tịch này là một đại mỹ nữ! So với Minh Phương Phương còn đẹp hơn gấp mấy lần!

Cho nên ban đầu Phương Nhã bảo ông ta đẩy chậu nước bẩn này lên người Ninh Tịch, trong lòng ông ta quả thật cũng có chút tình nguyện.

Dẫu sao cũng là đàn ông mà, trong lòng đều có mấy phần hư vinh. Quậy chút scandal với người phụ nữ đẹp như vậy cũng là một loại làm màu lấy tiếng.

Không ít người bạn sau khi nghe chuyện còn gọi điện tới trêu đùa ông ta, nói ông đúng là số hưởng.

Xã hội này là vậy, cùng là ngoại tình nhưng cái giá đàn ông phải trả nhỏ hơn phụ nữ nhiều lắm. Đa phần sự chỉ trích đều hướng về phía người phụ nữ mà thôi.

Hồ Hồng Đạt cũng không phải là người của giới giải trí, loại chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đối với ông ta. Cùng lắm là cổ phần công ty lên lên xuống xuống mấy ngày mà thôi. Miễn là ông ta không ly hôn với Minh Phương Phương thì mọi chuyện sẽ yên ổn lại rất nhanh.

Thậm chí có khả năng về sau chuyện này còn là vốn liếng để ông ta lấy ra khoe khoang...

Phương Nhã này cũng không thể tính là mỹ nhân, thậm chí Hồ Hồng Đạt còn khinh thường cô ta nữa là. Ban đầu là do ả đàn bà này tự leo lên giường của ông ta, cộng thêm biểu hiện trên giường cũng rất tốt nên ông ta mới đồng ý bao nuôi.

Hồ Hồng Đạt ý bảo Phương Nhã dừng lại, sau đó nói chuyện với Ninh Tịch: "Làm sao, cô tìm tôi có chuyện gì? Hay là cô cũng giống người quản lý của mình đòi tôi lên tiếng thanh minh?"

"Trong điện thoại không nói rõ được, Hồ tổng, không bằng gặp nhau rồi nói?" Ninh Tịch đề nghị.

Vừa dứt lời, trong con mắt đục ngầu của Hồ Hồng Đạt lập tức chuyển vài vòng, không kìm được sự hưng phấn.

Người đàn bà này lại muốn hẹn gặp ông ta để làm gì?

Chẳng lẽ cô ta biết tội này có rửa cũng không sạch nên thà rằng nhận luôn?

Chậc... hàng cực phẩm thế này ông ta cũng muốn nếm thử xem mùi vị ra sao...

"Được thôi! Tất nhiên có thể." Hồ Hồng Đạt đáp ứng rất sảng khoái.

"Được rồi, một tiếng sau tại nhà hàng Provence, phòng số 18, không gặp không về." Bên kia Ninh Tịch nói rõ thời gian và địa điểm sau đó mới cúp máy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx