sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 696 - 697 - 698 - 699 - 700

Hồ Hồng Đạt vừa cúp điện thoại, Phương Nhã lập tức trừng mắt: "Con hồ ly tinh đó hẹn gặp anh làm gì? Chồng, sao anh phải đồng ý với cô ta!"

"Ờ thì, chỉ là gặp mặt một lúc thôi mà nhìn xem cô ta có ý gì, cũng chẳng có gì đáng ngại! Em ngoan nào, ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng về!" Hồ Hồng Đạt vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, sau đó bắt đầu chọn quần áo.

"Chồng à, đừng đi có được hay không, con hồ ly tinh đó tuyệt đối không có ý tốt!"

"Chẳng lẽ anh còn phải sợ một diễn viên nhỏ như cô ta sao?"

"Em không nói chồng sợ cô ta, ý em là... nhỡ đâu cô ta dụ dỗ chồng! Chồng không biết đâu, cô ta phóng đãng lắm, không biết trên người cô ta có bệnh gì không nữa, chồng đừng để cô ta lừa mà!"

"Em nhìn anh giống người dễ bị lừa gạt như vậy sao? Được rồi được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, những chuyện này không cần em quan tâm." Giọng của Hồ Hồng Đạt có chút nghiêm khắc.

Nhìn bộ dạng xem ra là ý ông ta đã quyết, tuyệt đối không thể không đi.

Phương Nhã giận đến suýt cắn nát môi, cô ta vội vàng trốn ra vườn gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc: "Chị Tuyết Lạc..."

Đầu bên kia, Ninh Tuyết Lạc đang ở spa chăm sóc da, nghe được cái giọng điệu nhờ giúp đỡ của Phương Nhã thì vẻ mặt cô ta đã chẳng có mấy kiên nhẫn nhưng mà vẫn cố nhịn xuống ân cần hỏi: "Sao thế Tiểu Nhã?"

"Tuyết Lạc! Em sắp bị con tiện nhân kia làm cho tức chết rồi! Sao con khốn đó lại có thể hèn hạ như vậy chứ!" Giọng của Phương Nhã kích động dị thường.

"Ai? Ninh Tịch sao? Cô ta làm sao?" Ninh Tuyết Lạc nhất thời lên tinh thần, cảnh giác hỏi. Kế hoạch đã sắp thành công không thể nào lại thất bại trong gang tấc được.

"Cô ta vừa mới gọi cho Hồng Đạt nhà em đòi gặp mặt riêng kia kìa! Bây giờ Hồng Đạt đã đi rồi! Em khuyên thế nào cũng không khuyên được! Vào lúc này tự nhiên cô ta hẹn gặp mặt... có ý gì mà còn phải nghĩ sao? Chị nói em có cần len lén theo sau không? Nhỡ đâu Hồng Đạt bị cô ta dụ dỗ thì thế nào?" Phương Nhã càng nghĩ càng sốt ruột.

Ninh Tuyết Lạc nghe vậy không chỉ không lo lắng mà ngược lại còn có chút hưng phấn: "Không, em đừng đi! Nếu cô ta làm vậy thật thì chẳng phải tốt quá rồi sao?"

"Tốt chỗ nào chứ? Người đàn ông của em sắp bị cướp mất rồi! Huống chi em đang mang bầu không có cách nào thỏa mãn anh ấy cả! Nhỡ đâu anh ấy động tâm..."

"Trong bụng em có con rồi em còn sợ cái gì? Chẳng phải vẫn lo không có chứng cứ xác thực thì Ninh Tịch sẽ xoay mình sao, bây giờ cô ta tự mình đưa tới cửa rồi chẳng phải lại càng đúng ý em còn gì? Cho nên em không cần phải đi! Em ý... bây giờ em gửi tin nhắn nặc danh cho Minh Phương Phương! Để Minh Phương Phương đi bắt gian!" Ninh Tuyết Lạc nói.

Phương Nhã nghe vậy thì kích động: "Đúng vậy! Sao em không nghĩ ra chứ! Chị Tuyết Lạc thông minh quá đi! Như vậy thì cô ta có ý đồ gì cũng không làm được! Minh Phương Phương kia cũng không phải hạng dễ trêu, hừ, đến lúc đó cô ta gánh đủ ha ha ha ha..."

Sau khi cúp máy, Phương Nhã quả nhiên nhắn tin cho Minh Phương Phương: "Nhà hàng Provence, phòng số 18, chồng chị đang hẹn hò với hồ ly tinh!"

Ninh Tịch, để tao xem lần này mày còn xoay mình kiểu gì!

...

Bên kia, Trình Phong nhận lệnh đưa bà chủ đến nhà hàng, hơn nữa còn làm hết trách nhiệm đưa vào tận trong phòng ăn. Chỉ còn kém nước hận không thể dùng cả xe lăn đưa tới, chỉ sợ có chỗ nào không chu đáo.

"Làm phiền trợ lý Trình rồi, cậu cứ đi làm chuyện của mình đi!"

"Này... nhỡ đâu Hồ Hồng Đạt tới trước thì làm thế nào? Hay là tôi cứ ngồi ở đây đi, chờ Boss tới thì tôi lại đi!" Trình Phong cẩn thận nói.

"Không sao đâu! Hồ Hồng Đạt tới trước thì chơi mới vui chứ, cậu ở đây thì tôi chơi không có đã! Dù sao người lo lắng cũng phải là Hồ Hồng Đạt chứ?"

Trợ lý Trình chợt nhớ lại các sự tích oai hùng của Ninh Tịch, sau đó bày tỏ bản thân không cách nào phản bác...

Sau khi Trình Phong rời đi, Ninh Tịch chờ không tới mấy phút đã có người tới.

Người tới trước quả nhiên là Hồ Hồng Đạt!

Hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc áo len cao cổ màu hoa hồng đỏ, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng lộ vẻ mỹ lệ, cô đang dùng hai tay nâng ly trà Long Tỉnh nóng nổi, khuôn miệng nhỏ hơi chu ra.

Hồ Hồng Đạt vừa nhìn thấy cô liền ngây dại.

Lúc trước ông ta chỉ nhìn qua hình, mà mấy tấm hình kiểu đó đều đã được chỉnh sửa qua, nhìn cũng chẳng chân thật và hơi khoa trương, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trong hình.

So với Minh Phương Phương lúc trẻ còn đẹp hơn nhiều lắm.

Nghiêm túc mà nói thì vẻ đẹp của hai người này khác nhau.

Minh Phương Phương là kiểu tiểu thư nhà giàu quyền quý, còn vẻ đẹp của Ninh Tịch lại mang theo chút gì đó hoang dại khó thuần, giống như hoa hồng có gai khiến trái tim của người khác dâng trào, cơ hồ là khơi dậy lòng khao khát chinh phục của đàn ông trong nháy mắt.

"Để cô Ninh đợi lâu rồi." Hồ Hồng Đạt vô thức trở nên lịch sự.

Nhìn đầu tóc vuốt keo bóng loáng của Hồ Hồng Đạt, mắt Ninh Tịch khẽ lóe lên: "Tôi cũng vừa mới đến, mời Hồ tổng ngồi."

Hồ Hồng Đạt ngồi xuống đối diện Ninh Tịch, ánh mắt không hề giấu diếm càn rỡ quét qua quét lại trên người cô, biết rõ nhưng còn ra vẻ hỏi: "Cô Ninh tìm tôi có chuyện gì?"

Ninh Tịch xoay nhẹ tách trà trong tay, khẽ nâng mắt lên: "Mục đích của tôi... hẳn là Hồ tổng phải rõ ràng chứ? Ngài chỉ tùy tiện đăng hai bài post nhưng lại hại chết tôi rồi, bây giờ mọi người đều kêu đánh kêu giết tôi đấy, đừng nói là lăn lộn trong cái giới giải trí này mà ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài..."

"Ồ? Phải vậy không?" Ánh mắt Hồ Hồng Đạt nhìn Ninh Tịch giống như nhìn con mồi đã nằm sẵn trong túi.

"Người quân tử không nói lời vòng vo, Hồ tổng, ngài muốn thế nào mới chịu làm sáng tỏ sự thật?"

Hồ Hồng Đạt chỉ cho rằng Ninh Tịch chỉ đang giả vờ đưa đẩy mà thôi, cho nên ông ta cũng vui vẻ mà chơi cùng với cô: "Cô Ninh, cớ gì cần phải làm sáng tỏ sự thật?"

Ninh Tịch nhướng mày: "Hồ tổng có ý gì?"

Hồ Hồng Đạt đưa tay về phía Ninh Tịch, có chút nóng lòng không chờ nổi liền nói thẳng: "Không bằng cứ để kệ nó, cô theo tôi luôn đi, nửa đời sau không cần lo cơm áo cũng không sợ thiếu vàng bạc đeo. Như vậy chẳng phải tốt hơn là cô liều chết diễn kịch à?"

Ninh Tịch từ từ lùi lại phía sau, tỉnh bơ tránh đi bàn tay của gã đàn ông đang sờ tới, dài giọng nói: "Ý của Hồ tổng đây là muốn bao nuôi tôi?"

Hồ Hồng Đạt vỗ bộp vào cái bụng bia của gã, tỏ vẻ hào khí nói: "Cô Ninh, cô cứ cho một cái giá."

Ninh Tịch chống cằm: "Hồ tổng, ngài không sợ tôi thu âm sao?"

Hồ Hồng Đạt tỏ vẻ giống như đã sớm biết, vẻ mặt chẳng sợ hãi chút nào còn tỏ vẻ cô quá ngây thơ nói: "Nhãi con, mấy cái trò nhỏ này cũng muốn đấu với tao à? Hẳn mày cũng biết tại sao người quản lý của mày lại mặc kệ mày đúng không? Mày có muốn thử chút không hả? Tao muốn gì... hừ, mày là một đứa thông minh, chắc hẳn sẽ không biết điều giống như người quản lí của mày chứ?"

Sau khi chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch, Hồ Hồng Đạt đã quyết dẫu cho Ninh Tịch có từ chối thì ông ta cũng phải có được người đàn bà này trong tay.

"Hồ tổng, ngài đây là muốn... ỷ thế hiếp người sao?"

Hồ Hồng Đạt này, đơn giản chỉ là một lên vô lại...

Gã ta không chút cố kị cất giọng cười to: "Tao ỷ thế hiếp người đấy thì sao? Ông đây có vốn để làm thế!"

Ninh Tịch nhướng mày không lên tiếng, chẳng qua là liếc nhìn thời gian trên di động.

Hồ Hồng Đạt vừa đánh vừa xoa, mềm giọng khuyên nhủ: "Nhãi con, theo tôi có gì không tốt? Mấy người làm cái nghề này rồi mục đích cuối cùng chẳng phải là tìm một kim chủ có tiền sao? Ở Đế Đô này có mấy người quyền thế hơn tôi?"

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng ăn phía sau bị mở ra.

"Hồ Hồng Đạt, đồ lừa gạt này! Đồ khốn khiếp! Dám vụng trộm với con hồ ly tinh này sau lưng tôi!" Một người đàn bà điên cuồng xông vào.

Ninh Tịch vốn còn tưởng là Lục Đình Kiêu tới, không ngờ lại là Minh Phương Phương...

Hồ Hồng Đạt vừa nhìn thấy Minh Phương Phương thì kinh hoàng: "Vợ... vợ... Sao em lại tới đây?"

Minh Phương Phương tức giận bừng bừng: "Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói ông với con tiện nhân này đang hẹn hò! Tôi vốn không tin! Nhưng không ngờ... họ Hồ này, ông được lắm! Vừa mới thề thốt với tôi mà bây giờ đã gian díu với con đàn bà này!"

"Cái gì? Có người gửi tin nhắn cho em?" Hồ Hồng Đạt tối mặt.

Chuyện ông ta hẹn gặp Ninh Tịch chỉ có một người biết, cho nên người nhắn tin cho Minh Phương Phương cũng chỉ có thể là một người, là... Phương Nhã?

Còn đàn bà đáng chết này, há mồm ngậm miệng đều nói sẽ không phá hoại gia đình hắn, không cần cái gì hết nhưng cuối cùng lại dám làm chuyện đâm lén sau lưng này!

Đàn bà đúng là phiền toái!

Sắc mặt Hồ Hồng Đạt cực kỳ khó coi nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đi dỗ Minh Phương Phương: "Vợ, lần này em oan uổng anh quá, em tốt với anh như vậy sao anh có thể có gì mờ ám với loại đàn bà này chứ?"

"Lần này là do cô ta không biết xấu hổ quấn lấy anh, nói là nếu anh không gặp cô ta thì cô ta sẽ đến tìm em, sao anh có thể để cô ta làm phiền em chứ!"

"Cho nên anh mới không thể làm gì khác hơn là đến gặp cô ta! Cái tin nhắn kia chắc chắn là cô ta gửi cho em, mục đích là để ly gián mối quan hệ của chúng ta, vợ ơi em ngàn lần đừng mắc mưu cô ta..."

Ninh Tịch ngồi đối diện bưng trà uống mà đầu đầy hắc tuyến.

Có vài lời không biết nói sao nhỉ?

Thà tin trên đời này có ma còn hơn là tin vào cái miệng của đàn ông...

Hôm nay coi như cô được mở mang tầm mắt.

Bản lãnh điêu toa của Hồ Hồng Đạt này cũng thật là lợi hại đấy chứ?

Nhưng mà, hết lần này đến lần khác vẫn có người tin tưởng.

Minh Phương Phương nghe ông ta giải thích xong, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn không ít, nhất thời cô ta đem nòng pháo hướng thẳng về phía Ninh Tịch: "Tiện nhân! Đầu tiên là xúi giục người quản lý của mày, rồi bây giờ lại đích thân xuất hiện cho người ta coi thường! Rốt cuộc mày có biết xấu hổ hay không? Đến tận bây giờ vẫn còn quấn lấy Hồng Đạt không buông! Cướp chồng của người khác thoải mái như vậy sao?"

Ninh Tịch nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đôi mắt hơi hạ xuống, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi, vị này nhà chị, tôi khinh!"

Minh Phương Phương nghe vậy lập tức biến sắc, ngay cả sắc mặt Hồ Hồng Đạt cũng không tốt lắm.

Minh Phương Phương liên tục cười lạnh: "Hừ, đúng là cười chết người, to mồm quá nhỉ! Chồng tôi cô còn khinh? Vậy cô muốn leo lên giường của ai?"

Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tiếng 'két', cửa phòng ăn lại bị đẩy ra một lần nữa, một người đàn ông bước vào.

Người này cả người mặc một bộ vest màu xám tro, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền. Bên ngoài dường như đã có tuyết đầu mùa, trên đầu vai anh có vài bông tuyết trắng tinh. Khuôn mặt không cảm xúc tựa như còn lạnh hơn cả những bông tuyết ngoài kia, khiến người ta không rét mà run.

Thấy người bước vào, Hồ Hồng Đạt suýt chút nữa tự sặc nước miếng của mình: "Lục... Lục tổng?"

Hồ Hồng Đạt còn tưởng mình hoa mắt, người này là người ông ta hẹn hết mấy tháng cũng không gặp được - Tổng tài tập đoàn Lục thị - Lục Đình Kiêu...

Này... Điều này sao có thể chứ!

Nhưng mà gương mặt này ông ta sao có thể nhận sao được.

Không chỉ là Hồ Hồng Đạt mà ngay cả Minh Phương Phương cũng kinh ngạc. Năm đó cô cũng ở lại Thịnh Thế một năm, đối với vị ông chủ trong truyền thuyết này còn từng đơn phương một trận...

Cô từng ở lễ cắt băng của Thịnh Thế trông thấy Lục Đình Kiêu một lần, không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy...

Thượng đế tựa hồ phá lệ yêu thích người đàn ông này, thời gian không những không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người anh ta mà ngược lại còn trở nên càng mê người hơn.

Minh Phương Phương đè lại sự kích động, mở miệng nói: "Lục tổng... sao ngài lại tới đâu? Đây là phòng số 18, liệu ngài có đi nhầm hay không?"

Bất kể là nguyên nhân gì cũng không thể để mất cơ hội này!

Hồ Hồng Đạt nhất thời đem tất cả mọi chuyện quăng sau gáy, vội vội vàng vàng bày ra vẻ mặt vui vẻ đưa tay ra đón: "Lục tổng, không ngờ sẽ được gặp ngài ở chỗ này, lúc trước luôn muốn hẹn ngài một lần để bàn về chuyện hợp tác mở mang mảnh đất phía đông thành phố kia..."

Nhưng mà mới nói được một nửa thì Lục Đình Kiêu đã làm như không thấy, đi vọt qua người ông ta tiến về phía sau.

Hồ Hồng Đạt với Minh Phương Phương đều sửng sốt: "Đây là..."

Lục Đình Kiêu đi thẳng về phía Ninh Tịch, thấy cô mặc một cái áo len màu đỏ đơn bạc thì hơi nhíu mi. Khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ không vui, bàn tay to đặt lên mu bàn tay của cô: "Sao mặc ít thế?"

Vẻ mặt Ninh Tịch hạnh phúc sờ mấy bông tuyết còn chưa tan trên đầu vai của Ninh Tịch: "Ơ, bên ngoài có tuyết rơi rồi sao? Lúc nãy em ra đường còn chưa rơi!"

"Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp của lòng bàn tay bé nhỏ trong tay thì vẻ mặt mới bình tĩnh lại.

Vào giờ phút này, Minh Phương Phương với Hồ Hồng Đạt đang trợn mắt nhìn nhau...

Đây... đây là tình huống gì...

Lục Đình Kiêu... với nữ diễn viên thấp kém này...

Hai người này vốn dĩ hoàn toàn không có khả năng liên hệ... làm sao lại có quan hệ với nhau? Hơn nữa xem ra quan hệ cũng không phải bình thường!

Lúc này Hồ Hồng Đạt sợ run lên, còn Minh Phương Phương đã có sự hoài nghi, tựa như phát hiện có chỗ nào không đúng.

Không đợi hai người bọn họ tỉnh táo lại thì Ninh Tịch dường như nhớ tới cái gì, kéo tay Lục Đình Kiêu quay về phía hai người: "Đúng rồi anh yêu, em quên mất không giới thiệu, ngài đây chính Hồ tổng của công ty bất động sản Hồng Đạt, chính là người đã bao nuôi em~!"

Hồ Hồng Đạt: "!"

Minh Phương Phương: "..."

Lúc này Lục Đình Kiêu giống y như một bức tượng đá nhả ra từng chữ lạnh như băng: "Ông bao nuôi bạn gái tôi?"

Những lời này vừa ra, Hồ Hồng Đạt thiếu chút nữa quỳ luôn trên mặt đất!

Bạn gái của Lục... Lục Đình Kiêu?

Con nhỏ này là bạn gái của Lục Đình Kiêu?

Ông... ông ta điên rồi sao mà đi bao nuôi bạn gái của Lục Đình Kiêu!

Quan trọng nhất là, bạn gái của Lục Đình Kiêu còn cần tìm đàn ông bao nuôi sao?

Nói câu này ra chắc sẽ bị người ta cho là thần kinh mất!

Minh Phương Phương lúc này cũng biết chuyện này không đúng ở chỗ nào, có cho vàng cô ta cũng không ngờ mối quan hệ của Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch lại là mối quan hệ như vậy!

Khó trách... khó trách tại sao vừa nãy Ninh Tịch còn nói cô ta khinh thường Hồ Hồng Đạt...

Đã như vậy thì không thể có chuyện Ninh Tịch bị Hồ Hồng Đạt bao nuôi, nếu như vậy thì tại sao Hồ Hồng Đạt phải nói láo?

Lúc này Hồ Hồng Đạt mới hiểu rốt cuộc ông ta đã đắc tội hạng người gì, cũng không quan tâm đến chuyện Minh Phương Phương vẫn còn ở đây, sắc mặt trắng bệch lắp bắp giải thích: "Cái này... này này này này... là là... Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi!"

Ninh Tịch mở miệng nói: "Làm sao mà biết được chứ, ngài đều đã thừa nhận trên weibo rồi còn gì, lại còn tag cả tên tôi nữa!"

"Kia... đó là sai... sai lầm! Là tôi tag nhầm người! Cô Ninh, cô mau giải thích cho Lục tổng đi, tôi không... tôi làm sao có thể bao nuôi cô được!"

Ninh Tịch chớp mắt một cái: "Giải thích cái gì? Ông vốn bao tôi mà!"

Hồ Hồng Đạt nghẹn họng không nói nổi một chữ: "..."

Cuối cùng ông ta cũng biết cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, có miệng mà không nói được...

Hồ Hồng Đạt lúc này hối hận đến xanh ruột, sao ông ta lại xui xẻo như vậy, tìm đại một người để đổ trách nhiệm thôi thế quái nào lại tìm trúng bạn gái của Lục Đình Kiêu...

Lục Đình Kiêu chẳng phải vẫn luôn độc thân sao? Thậm chí còn có tin đồn anh ta là gay nữa mà!

Sao lại âm thầm có bạn gái thế này! Bẫy chết ông ta rồi!

Dẫu cho Hồ Hồng Đạt cũng được coi là một kẻ có quyền có thế ở Đế Đô nhưng trước mặt Lục Đình Kiêu thì mấy cái quyền thế đó chẳng là cái thá gì.

Ông ta có không cam tâm đến mức nào cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, thấp giọng hạ mình nói: "Cô Ninh, chuyện này là tôi sai. Trước đó tôi không biết cô là bạn gái của Lục tổng nên đã nhiều lần đắc tội cô. Bây giờ tôi sẽ xóa ngay cái weibo kia rồi giải thích mọi chuyện rõ ràng, tôi sẽ nói tôi tag nhầm người, như thế tất cả mọi người cùng vui, cô xem có thể xử lý như vậy được không?"

Tất cả mọi người cùng vui...?

Nghĩ cũng hay quá ha!

Không chỉ làm bản thân mình sạch sẽ mà còn muốn bảo vệ Tiểu Tam chân chính kia.

Ninh Tịch cười lạnh một tiếng nhìn về Minh Phương Phương: "Tag nhầm người? Ngay cả tình nhân cũng có thể tag sai, thậm chí còn sai một lúc cả hai người? Hồ Hồng Đạt, ông cảm thấy nói như thế sẽ có người tin sao?"

Hồ Hồng Đạt có chút khó chịu nói: "Tôi đã tự mình nói thì ai dám không tin! Cô cứ yên tâm đi!"

Ninh Tịch không kiên nhẫn tiếp tục nghe Hồ Hồng Đạt giở trò bịp bợm liền nói thẳng: "Vậy thì lập tức công bố người thứ ba thật sự là ai và thừa nhận ông cố ý bêu xấu và gài bẫy tôi, nếu không thì chúng ta không xong đâu."

"Cô Ninh, tôi khuyên cô đừng có mà ăn hiếp người quá đáng!" Hồ Hồng Đạt nhất thời đổi sắc mặt, đồng thời hoảng sợ nhìn sang Minh Phương Phương.

Nếu công bố thì đứa bé trong bụng Phương Nhã chắc chắn không giữ được!

Đáng chết, chẳng phải chỉ là bạn gái của Lục Đình Kiêu thôi sao? Ai mà biết Ninh Tịch có thể làm được mấy ngày chứ?

Một ả cave nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể gả vào cửa Lục gia sao? Nghĩ mình là cọng hành nào thế!

Chưa kể, Hồ Hồng Đạt này dù không cách nào so sánh được với Lục gia nhưng dẫu sao cũng là một nhân vật lớn của Đế Đô!

Hồ Hồng Đạt nghĩ vậy nhất thời lấy lại sức. Lúc này ông ta không để ý tới Ninh Tịch nữa mà là quay sang nói với Lục Đình Kiêu: "Đàn bà tóc dài óc ngắn không hiểu chuyện, hay là Lục tổng lên tiếng đi, tôi nghĩ cách này chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Tốt cho cả ngài lẫn tôi!"

Đang nói thì cố ý dừng một chút, sau đó nhìn về phía Ninh Tịch nói: "Nếu cứ muốn ép tôi đến nước kia thì..."

Câu cuối cùng này đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo.

Ông ta lăn lộn tới ngày hôm nay cũng chẳng phải không có được cái gì, dẫu cho là Lục Đình Kiêu cũng phải cố kị vài phần.

Nhìn vẻ mặt âm trầm của Hồ Hồng Đạt, Lục Đình Kiêu vẫn không nói lấy một chữ.

Mà lúc này Minh Phương phương cũng lấy lại tinh thần, cô ta giận đến mức cả người run rẩy: "Hồ Hồng Đạt! Tên trời đánh thánh đâm nhà ông! Dám lừa tôi! Ông dám lừa tôi! Con điếm đó rốt cuộc là ai? Là ai mà khiến ông phí công phí sức bảo vệ cô ta!"

"Vợ... vợ bình tĩnh một chút! Chuyện này chúng ta về nhà rồi nói sau được không? Đừng để người ngoài chê cười!" Hồ Hồng Đạt đang tính toán, nếu ông không chọc nổi Ninh Tịch thì cùng lắm lại đổi một ả đàn bà khác để đổ trách nhiệm mà thôi, tóm lại là tuyệt đối không thể để lộ Phương Nhã.

Hồ Hồng Đạt còn đang nghĩ vậy, di động đột nhiên kêu lên như đòi mạng, liếc mắt một cái thì là Phó tổng của ông ta gọi tới, Hồ Hồng Đạt không kiên nhẫn nói: "Alo, có chuyện gì chờ tôi về rồi nói... anh nói cái gì? Cổ phiếu công ty đột nhiên sụt giảm? Đang êm đang đẹp sao có thể..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx