sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 721 - 722 - 723 - 724 - 725

Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa, không ăn lẩu thì quá có lỗi.

Chỉ tiếc là chân của cô đang bị thương nên không thể ăn cay, vì vậy chỉ có thể làm một nồi nước "luộc thịt" thanh đạm. Hơn nữa, từ khâu rửa rau cho đến làm nước lẩu đều do Lục Đình Kiêu đích thân làm.

Ninh Tịch chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ không dám đụng đậy giống y như một học sinh tiểu học đang ăn ăn hối lỗi cùng với vẻ mặt khắc rõ "lần sau tuyệt đối không tái phạm" đầy thành khẩn, nhưng mà Lục Đình Kiêu này đâu dễ dụ như vậy.

Cô nhóc này mỗi lần phạm lỗi đều vô cùng lưu loát mà tỏ ra ăn năn hối hận, ngoan ngoãn đàng hoàng, nhưng mà lần sau thì... ngựa vẫn quen đường cũ!

"Đúng rồi Tiểu Bảo, cô có tìm cho con một sư phụ dạy đánh nhau... a nhầm, là dạy võ công, có được không?" Thừa lúc ăn cơm, Ninh Tịch hỏi ý kiến của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghiêng đầu tỏ ý, võ công là ý gì hả?

"Đúng thế đúng thế! Như thế nếu sau này có ai bắt nạt con thì con có thể tự bảo vệ được mình, lại có thể bảo vệ được cô đó nha!" Ninh Tịch giải thích.

Nghe được câu cuối cùng, Tiểu Bảo mạnh mẽ gật đầu một cái.

"Ngoan quá đi!" Ninh Tịch vui vẻ xoa đầu Tiểu Bảo một cái: "Nhưng mà luyện võ sẽ rất khổ rất mệt đó, hơn nữa lại còn không thể ngừng giữa chừng đâu!"

Tiểu Bảo thành thật gật đầu thêm cái nữa. Nhóc không sợ khổ!

Lấy được sự đồng ý của Tiểu Bảo, Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Vậy chờ em rảnh thì em tìm Đường Lãng một chút được không?"

"Được."

Vì vậy chuyện này coi như đã quyết xong.

May mà khoảng thời gian gần đây Tiểu Bảo được Ninh Tịch chăm cho khỏe hơn nhiều, nếu không cô cũng không nỡ để Tiểu Bảo đi chịu tội như này.

Nhưng mà vì tương lai của Tiểu Bảo, vẫn phải nhẫn tâm một chút.

...

Sau bữa cơm tối, mặc dù rất không muốn nhưng Ninh Tịch vẫn phải để Lục Đình Kiêu mang Tiểu Bảo về nhà.

Bởi vì gần đây công việc của cô ngày càng bận rộn, sáng sớm ngày mai phải qua công ty sớm. Nếu Tiểu Bảo vẫn ở lại đây thì không quá tiện, may mà bây giờ muốn giờ muốn gặp Tiểu Bảo cũng dễ dàng hơn hồi trước nhiều.

Nhìn một lớn một nhỏ lên xe, Ninh Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sói xám cũng đi, thoát được một kiếp rồi.

Đang sung sướng thì đột nhiên cửa bên khoang lái bị mở ra.

Lục Đình Kiêu xuống xe đi về phía Ninh Tịch.

"Hửm, Boss đại nhân sao thế? Quên cái gì sao?"

"Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó bất ngờ đưa tay ôm lấy eo của cô, cúi người hôn xuống.

"Ôi... đau đau đau..." Ninh Tịch oan ức che miệng: "Tại sao lại cắn em?"

Lục Đình Kiêu dùng ngón tay di di trên môi của cô, ánh mắt âm trầm: "Đây là trừng phạt."

Ninh Tịch: "..."

Đệt! Biết ngay là không dễ dàng thoát được rồi mà...

Ninh Tịch híp mắt lại, kéo cổ Lục Đình Kiêu xuống rồi chủ động hôn lên trước ánh mắt kinh ngạc của anh, cô nhẹ giọng nói: "Nếu đây là trừng phạt thì chẳng phải anh đang ép em càng phạm tội sao?"

Vừa dứt lời, Lục Đình Kiêu chỉ thấy một ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới rồi lan ra toàn thân. Cánh tay siết chặt lấy eo của Ninh Tịch, hận không thể đem cô kéo nhập vào xương máu của mình, giọng điệu nguy hiểm nói: "Đừng có đùa với lửa."

Ninh Tịch đánh hơi thấy mùi nguy hiểm lập tức vèo một phát lui về sau mấy bước. Bộ dáng như vừa rồi cô không có làm gì hết vung vung cánh tay nhỏ nhắn: "Khụ, đùa thôi mà! Em không dám đâu, anh đi nhanh đi! Đừng để Tiểu Bảo chờ lâu!"

"Ninh Tịch, em mau khỏe lên đi." Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, để lại câu nói này rồi mới rời đi.

Ninh Tịch nhìn bóng chiếc xe màu đen dần mất hút, cô cảm thấy cái câu cuối cùng của Đại ma vương... ừm.. cứ là lạ chỗ nào đó thì phải?

Không hiểu sao cứ có cảm giác sắp bị ăn sạch...

Tinh Huy, phòng làm việc của Thường Lị.

Ninh Tuyết Lạc ném tờ báo trong tay vào mặt Thường Lị: "Đồ vô dụng!"

Trên tờ báo có một bài viết có tựa đề: "Bí mật ẩn dấu đằng sau: Hồ Hồng Đạt công khai chuyện ngoại tình, người được lợi nhất là Ninh Tuyết Lạc!"

Từ khuya cái hôm Hồ Hồng Đạt họp báo giải thích chuyện ngoại tình thì câu chuyện vẫn tiếp tục hot, nhưng trong lúc vô tình dư luận lại xoay theo một chiều khác.

Bắt đầu có người phân tích lại đầu đuôi câu chuyện này một cách mạch lạc.

Đã không làm thì thôi nhưng chỉ cần phân tích một chút thì sẽ phát hiện... dường như scandal này không chỉ đơn giản như vậy?

Nhìn từ bề ngoài, thì chỉ đơn giản là Phương Nhã với Ninh Tịch đã có mâu thuẫn từ lúc còn đóng chung phim nên mới chọn Ninh Tịch để hắt nước bẩn. Một khi danh tiếng của Ninh Tịch bị hủy thì người được lợi nhất ngoại trừ Phương Nhã vẫn còn một người nữa, đó chính là Ninh Tuyết Lạc.

Nhất là từ lúc nhân khí của Ninh Tịch đi lên quá mạnh, ngay cả vai chính Ninh Tuyết Lạc cũng bị cô chèn ép đến thảm hại. Fans của Ninh Tuyết Lạc đi gây sự nhưng cuối cùng lại không đấu lại được fans của Giang Mục Dã.

Sau đó trên mạng liền bắt đầu có những tin đồn vô căn cứ cho rằng Ninh Tịch bị Hồ Hồng Đạt bao nuôi, rồi cuối cùng đến chuyện Hồ Hồng Đạt tự mình đăng weibo...

Một loạt sự kiện này chẳng có lẽ chỉ là trùng hợp, là do Ninh Tịch quá xui xẻo?

Liệu có khả năng là Phương Nhã bị Ninh Tuyết Lạc sai khiến không? Bởi vì nghe nói bình thường hai người này có quan hệ rất tốt!

Trên mạng không thiếu nhất chính là những kẻ thích suy diễn thuyết âm mưu, cho nên tự nhiên cũng có không ít người nghĩ đến điểm này.

Không chỉ thế mà ngay cả vụ Ninh Tuyết Lạc vu oan cho Ninh Tịch cũng bị lật lại, bắt đầu có người nghi ngờ người trợ lý kia là do Ninh Tuyết Lạc sai khiến...

"Chị rốt cuộc đang làm cái gì thế hả? Dám để những thứ này phát tán như thế!" Ninh Tuyết Lạc nổi trận lôi đình.

"Này... Cái này làm sao mà trách tôi được! Lúc trước cô nói mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, chắc chắn không thành vấn đề cho nên tôi cũng không để ý nhiều! Ai mà biết được sau một đêm mọi chuyện lại thành như vậy!"

"Tất nhiên tôi chắc chắn không bị bọn họ nắm đằng chuôi! Nếu bọn họ có chứng cớ thì chị cho rằng lúc này tôi còn có thể yên ổn mà đứng đây mắng chị sao? Vấn đề là những tin đồn như thế này thì không cần chứng cứ!''

"Nếu không thì tôi đi kiện mấy người kia tội phỉ báng cô? Không được... bài báo này hành văn rất cẩn thận, toàn dùng những câu chữ mập mờ, ám chỉ chứ không nói thẳng ra, ngay cả những bài trên mạng kia cũng không có bài báo nào là tố cáo..."

"Cố gắng thủ tiêu hết những thứ liên quan trên mạng đi, báo không thu hồi được thì thôi, chị còn không mau chăn trước những tòa soạn khác đi à!"

...

Cùng lúc đó, Ninh Tịch bê một bó hoa to thật đẹp đến công ty.

Lâm Chi Chi đang vùi đầu vào công việc thì nghe được tiếng gõ cữa, cô cũng không ngẩng lên mà nói luôn: "Vào đi."

Một loạt tiếng bước chân truyền tới, ngay sau đó một bó hoa xinh đẹp mơn mởn nằm giữa những chiếc lá xanh biếc cùng một mùi thơm tươi mát ập đến, Lâm Chi Chi có chút kinh ngạc: "Đây..."

Ninh Tịch cười tươi lộ cả núm đồng tiền: "Chị Chi Chi, tặng chị đấy~!"

Lâm Chi Chi mỉm cười nhận lấy: "Cám ơn."

Lâm Chi Chi cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi không được nhận hoa, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô gái trước mặt cùng bó hoa xinh đẹp kia thì ngay cả sự mệt mỏi do một ngày một đêm không ngủ cũng bị quét sạch.

"Đúng rồi chị Chi Chi, sáng nay em lướt mạng, thấy không ít người hoài nghi vụ của Hồ Hồng Đạt có liên quan đến Ninh Tuyết Lạc, còn có mấy tòa soạn danh tiếng cũng đăng bài... chuyện này chắc không phải tác phẩm của chị chứ? Thật ra thì em cũng có nghĩ tới hướng đó, chỉ tiếc là không có chứng cứ!"

Lâm Chi Chi trầm ngâm nói: "Có đôi lúc không cần đến chứng cớ, cư dân mạng cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần hơi dẫn dắt một chút là bọn họ sẽ hiểu ra. Chuyện như thế này một lần thì còn nói là trùng hợp, hai lần thì là ngoài ý muốn, nhưng tới lần thứ ba thì em cho rằng cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào?

Đến lúc đó cho dù cô ta có làm sạch cỡ nào cũng không thoát được liên quan. Chỉ cần từng bước từ từ phá hủy hình ảnh hiền lành nhu nhược của cô ta trong mắt công chúng, như vậy sau này có chuyện như thế này diễn ra nữa thì chúng ta cũng không bị ép vào thế bị động."

Ninh Tịch híp hai mắt lại: "Đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến!"

Lâm Chi Chi vừa nói vừa mở ngăn kéo ra: "Đúng rồi, có đồ tặng cho em."

"Cái gì thế?" Ninh Tịch nhận lấy, nhìn kỹ rồi lập tức kinh ngạc: "Chìa khóa xe?"

"Ừ, công ty cấp cho em đấy. Phim của em sắp chiếu, đến lúc đó cần dùng đến xe."

"Ôi má ơi! Công ty cấp cho em một chiếc BMW?"

Hơn nữa giá trị cũng không thấp, ít nhất phải trên trăm vạn tệ.

"Mấy thứ này là mặt mũi của nghệ sĩ nên tất nhiên không thể quá kém được, huống chi biểu hiện của em cũng không tệ! Không chỉ có Thiên Hạ mà còn nhận được hai hợp đồng đại diện nữa."

"Cám ơn chị Chi Chi, cảm ơn công ty, em nhất định sẽ cố gắng phấn đấu!" Ninh Tịch vui vẻ không thôi cầm chìa khóa ngắm đi ngắm lại: "Chị Chi Chi, đợt tuyên truyền của phim đã kết thúc rồi, gần đây có việc gì không?"

"Đang muốn nói với em đây, tối mai 8 giờ, nhãn hiệu nước hoa Noble tổ chức họp báo ở khách sạn Đế Tước, em nhớ phải đến tham gia đấy!"

"Dạ!"

"Ngoài ra còn có một việc..."

"Việc gì ạ?"

"Chị đang nghĩ có nên để Tiểu Đào đến ở chung với em không, để tiện chăm sóc cho em hơn."

Ninh Tịch vừa nghe thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhỡ đâu gặp đúng lúc Lục Đình Kiêu tới thì thảm rồi.

"Ờ... ờ... cái này... hay là thôi đi! Em tự biết chăm sóc bản thật tốt mà! Thật ra thì em đã quen ở một mình, ở chung với người khác sẽ cảm thấy mất tự do..."

"Vậy cũng được." Lâm Chi Chi cũng không miễn cưỡng.

Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Hai người còn đang nói chuyện thì một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Ngay sau đó Lôi Minh hớt hơ hớt hải đi vào: "Chi Chi... Ninh Tịch cũng ở đây à! May quá! Hai người có thấy Giang Mục Dã đâu không?"

Ninh Tịch lắc đầu một cái: "Không thấy! Sao thế ạ?"

Lâm Chi Chi cũng nói: "Không thấy."

Lôi Minh tỏ vẻ như sắp chết tới nơi: "Mục Dã mất tích một ngày một đêm rồi! Làm cách nào cũng không liên lạc được!"

"Có phải lại trốn ở đâu chơi game không?" Ninh Tịch nói.

Lôi Minh nhìn đồng hồ đeo tay liền vội vàng la lên: "Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy nhưng mà sáng nay cậu ấy có một buổi kí hợp đồng đại diện trị giá ngàn vạn tệ đó, anh phải đàm phán suốt ba tháng mới lấy được! Nhưng đến giờ còn không thấy cậu ta đâu, đây chẳng phải muốn mạng anh sao?"

Ninh Tịch co giật khóe miệng: "Hợp đồng đại diện ngàn vạn tệ... tên phá của này..."

"Lễ kí hợp đồng còn bao lâu?" Lâm Chi Chi hỏi.

"Chỉ còn hai tiếng nữa! Kính nhờ hai người nghĩ kĩ hộ tôi với! Rốt cuộc cậu ta có thể sẽ đi đâu chứ? Những chỗ bình thường cậu ta hay tới tôi cũng tìm hết rồi! Không hề thấy cậu ta đâu!"

Ninh Tịch bất đắc dĩ nói: "Anh Minh, cái này em thật sự có lòng mà bất lực rồi, chỗ em biết chắc chắn anh cũng biết!"

Cô với Giang Mục Dã dẫu sao cũng là quen nhau ở nước ngoài, cho nên không biết những chỗ cậu ta thường tới trong nước.

"Chi Chi à, tôi biết cô bận rộn, xin cô, giúp đỡ tôi chút đi mà, nếu cái hợp đồng này mà vuột mất, thì tôi treo cổ tự tử luôn đó!" Lôi Minh cao hơn 1m90 cơ bắp chắc nịch lại làm bộ khóc lóc đáng thương.

Ninh Tịch thấy vậy thì có chút không đành lòng: "Hay là chị Chi Chi giúp anh ấy một chút đi?"

Lâm Chi Chi trầm mặc một hồi, không biết nghĩ gì rồi mới mở miệng nói: "Xin lỗi anh Minh, chuyện này... tôi cũng không biết phải đi đâu tìm cậu ta."

Vừa dứt lời, "Rầm" một tiếng, Lôi Minh té xỉu ngay lập tức...

Ninh Tịch với Lâm Chi Chi giật cả mình, hai người vật lộn một hồi mới đỡ được người lên salon.

"Làm thế nào bây giờ chị Chi Chi?" Ninh Tịch vội la lên.

Trong mắt Lâm Chi Chi thoáng qua một tia giãy giụa, cuối cùng cũng nói: "Em mau gọi xe cấp cứu rồi trông chừng anh ấy một chút, chị đi tìm Mục Dã."

"Dạ! Dạ!" Ninh Tịch liên tục đáp ứng.

Sau khi Lâm Chi Chi đi, Ninh Tịch đang chuẩn bị gọi 120 thì Lôi Minh đột nhiên bật dậy.

Ninh Tịch bị dọa cho hồn vía lên mây: "Đậu má! Chuyện gì đây? Anh... anh Minh, anh không phải bị ngất à?"

Lôi Minh lườm Ninh Tịch một cái, chắc chắn Lâm Chi Chi đã đi rồi thì mới gật đầu một cái: "Ừ, anh giả vờ đó, nếu không làm sao Chi Chi chịu giúp!"

Ninh Tịch câm nín: "Anh cũng liều mạng quá đi!"

Lôi Minh tỏ vẻ bất chấp: "Em nghĩ là anh muốn sao? Còn không phải do thằng nhóc kia ép anh à! Gần đây không biết cậu ta bị kích thích cái gì mà tâm trạng cực kỳ tệ hại, làm trò đủ kiểu mà cũng không chịu hợp tác. Trong một ngày mà làm cho ba người trợ lý mất dạng, anh cũng sắp bị nó dày vò cho phát điên luôn!"

Lôi Minh vừa nói vừa đăm chiêu mà nhìn Ninh Tịch một cái, thật ra thì anh rất nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Ninh Tịch. Nhưng Giang Mục Dã không hé nửa lời nên anh ta cũng không xác định được có đúng hay không...

Ninh Tịch không phát hiện ra ánh mắt của Lôi Minh, chỉ cảm thấy cạn lời với Giang Mục Dã: "Đồ điên! Em đột nhiên phát hiện nếu so sánh với Giang Mục Dã thì em quá ngoan!"

Nửa tiếng sau, ở một bãi rác nào đó ở ngoại ô.

Lâm Chi Chi đạp giày cao gót vượt qua đống rác cao như núi không may bị gãy gót, vết trẹo trên chân cũng sưng thêm, cuối cùng cũng đi tới đích cuối cùng là một chiếc xe bus bỏ hoang...

Cô thở hồng hộc thử gõ cửa xe thăm dò một cái, bên trong yên tĩnh, không có bất cứ phản ứng nào.

Vì vậy Lâm Chi Chi đưa tay đẩy cửa mở ra.

Trong xe không có một chỗ ngồi nào, cả chiếc xe đã được cải tạo thành một căn nhà, phía dưới sàn trải thảm lông dê trắng muốt.

Lâm Chi Chi cởi giày, dẫm chân trần lên tấm thảm mềm mại, đi mấy bước rồi mở ra một cánh cửa phòng...

Quả nhiên, Giang Mục Dã đang nằm ngửa trên giường, trong ngực ôm một cái gối ngủ say tít, bên cạnh còn một đống vỏ bia vứt bừa bãi.

Trần xe đã được cải tạo thành trần thủy tinh, lúc này ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua trần thủy tinh tràn vào. Mái tóc vàng rực của người đang nằm trên giường hình như đang phát sáng giống hệt như cả người của cậu ta vậy, bất cứ chỗ nào cũng đều rất chói mắt.

Lâm Chi Chi nhớ lúc Giang Mục Dã cải tạo chiếc xe này đã nói, làm như thế thì buổi tối nằm trên giường là có thể ngắm bầu trời đầy sao.

Lúc đó Giang Mục Dã chỉ đơn giản là một thanh niên đến thời kì phản nghịch, không chịu ở nhà nên mới chạy tới cái chỗ quỷ quái này đem một chiếc xe bus cải tạo thành nhà. Không có chuyện gì thì lại chạy đến đây suy ngẫm việc đời...

"Giang Mục Dã... Giang Mục Dã..." Lâm Chi Chi gọi Giang Mục Dã chừng mấy tiếng, cái tên đang ngủ như chết kia vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Cuối cùng, Lâm Chi Chi khom người tiến tới, nhỏ giọng nói với Giang Mục Dã một câu.

Một giây sau, Giang Mục Dã giống như giật kinh phong mà bật dậy: "Mẹ nó! Thằng nào dám nói Trầm Tiếu Bạch đẹp trai hơn ông đây! Mắt mù à?"

Ngay sau đó, Giang Mục Dã ngây ngốc nhìn Lâm Chi Chi đứng ở mép giường: "Đệt... tại sao lại là cô... tôi còn bảo ai thất đức thế... dùng cách này gọi ông đây dậy..."

Giang Mục Dã năm đó tuy đẹp trai nhất giới giải trí nhưng mà địch thủ lớn nhất của anh ta là Trầm Tiếu Bạch, hơn nữa hai người thường xuyên bị các fan lôi ra so sánh. Cho nên anh ta hận nhất chính là nghe thấy người ta nói Trầm Tiếu Bạch đẹp trai hơn mình, dẫu cho là ngủ mơ mà nghe thấy cũng có thể nhảy dựng lên. Dù hiện tại Trầm Tiếu Bạch đã giải nghệ thì sự cố chấp này vẫn còn nguyên vẹn.

"Anh Minh tìm cậu đã một ngày một đêm rồi, lễ ký hợp đồng còn nửa tiếng nữa là bắt đầu. Chỗ này cách khách sạn quá xa, cậu chỉ còn chưa đến 30 phút, đó là chưa kể không tắc đường." Lâm Chi Chi nói rất nhanh.

"Ờ, vậy thì sao?" Giang Mục Dã lại nằm lại, không có chút ý đứng dậy nào.

"Hợp đồng đại diện lần này phải đàm phán tới ba tháng mới lấy được, vừa nãy anh Minh lo quá mà ngất xỉu rồi đấy."

"Sau đó thì sao?"

Nhìn cái thái độ gợi đòn này của Giang Mục Dã, vẻ mặt Lâm Chi Chi vẫn không đổi. Nếu là trước đây xem ra cô sẽ quát to một hồi, thậm chí khóc luôn.

Mà lúc này di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Giang Mục Dã.

"Alo, anh Mục Dã, tối qua sao đang chơi anh lại chạy mất hả? Hôm nay bọn em chuẩn bị ra biển chơi, anh đi không?" Bên kia di động là giọng nũng nịu của một người phụ nữ.

Giang Mục Dã lười biếng trả lời: "Được, một tiếng sau sẽ tới!"

Nói xong thì chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lâm Chi Chi nhìn bộ dạng của Giang Mục Dã, nhất thời có cảm giác thời gian bị quay ngược...

Năm đó cậu ta cũng y như vậy, tự do phóng khoáng, ích kỷ thích làm bậy. Tự cho mình là trung tâm của cả thế giới này, tuyệt đối không để mắt bất cứ một ai...

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra... mà khiến cậu ta quay lại bộ dạng này?

Giang Mục Dã đang chuẩn bị đi, kết quả một giây sau thì ngẩn người.

Lâm Chi Chi rút di động ra, gọi cho Ninh Tịch: "Alo, Ninh Tịch à..."

Nghe được cái tên của Ninh Tịch, Giang Mục Dã nhất thời biến sắc rồi giật lấy di động của Lâm Chi Chi, vội vàng nhấn tắt di động, sắc mặt xám ngoét: "Lâm Chi Chi, cô làm cái gì vậy?"

Lâm Chi Chi nhìn anh ta: "Hỏi cô ấy anh Minh đã tỉnh chưa."

"Cái gì?"

"Cậu nghĩ là tôi muốn làm cái gì?"

Giang Mục Dã đen mặt trả lại di động cho cô: "Tôi nghĩ cô định kêu cô ta tới đánh tôi! Chứ cô nghĩ sao tôi làm vậy?"

Lâm Chi Chi không lên tiếng mà nhìn anh ta chằm chằm.

"Cô nhìn cái gì?" Giang Mục Dã bị nhìn thế thì có chút sợ hãi.

Lâm Chi Chi: "Giang Mục Dã, bây giờ anh đi kí hợp đồng ngay lập tức."

Giang Mục Dã cười nhạo một tiếng, rồi nhìn cô từ trên xuống dưới: "Lá gan lớn quá ha? Dám ra lệnh cho tôi?"

Lâm Chi Chi: "Nếu không tôi sẽ nói cho Ninh Tịch, cậu thích cô ấy."

"Cái gì?" Giang Mục Dã không tin nổi trợn trừng mắt: "Lâm Chi Chi cô dám!"

Lâm Chi Chi mặt không đổi sắc nhìn cậu ta.

Giang Mục Dã đột nhiên phát hiện mình mắc bẫy rồi, vội vàng phủ nhận: "Cô có bị úng não hay không? Ai nói ông đây thích cô ta?"

Lâm Chi Chi: "Lúc nãy cậu nằm mơ có nói."

Sắc mặt Giang Mục Dã cực kỳ khó coi: "Cô... cô gạt tôi?"

Lâm Chi Chi: "Tôi đã ghi âm rồi."

"Mẹ kiếp! Lâm Chi Chi, cô quá hèn hạ!" Giang Mục Dã vừa nói vừa đánh mắt, đột nhiên cướp lấy di động của Lâm Chi Chi chuẩn bị hủy thi diệt tích.

Lúc này Lâm Chi Chi đè tay xuống phím "gửi tài liệu", sau đó không nhanh không chậm nói: Thật ra thì cậu không có nói mơ nhưng mà đoạn đối thoại của chúng ta vừa rồi đã được tôi ghi âm lại, hơn nữa đã được gửi đến hộp thư của tôi rồi, cậu có xóa trong di động của tôi cũng vô ích."

Mặc dù Giang Mục Dã chưa nói gì nhưng cái thái độ kia đã hoàn toàn thừa nhận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx