sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 726 - 727 - 728 - 729 - 730

Quả nhiên, cô đoán không sai.

Thứ có thể làm thay đổi một người đàn ông, chỉ có phụ nữ.

Sự thay đổi sau khi về nước của Giang Mục Dã lần này quá lớn...

Ngoài khả năng này ra, không còn gì khác nữa.

"Lâm Chi Chi...con mẹ nó chứ, coi như cô giỏi!" Giang Mục Dã nghiến răng nghiến lợi.

Những lời nói đó còn có tính sát thương cao hơn cả mấy lời nói mớ...

Lâm Chi Chi dùng tốc độ nhanh nhất chọn một bộ đồ từ trong tủ quần áo rồi vứt cho Giang Mục Dã ý bảo mặc vào, sau đó lại gọi điện thoại cho Ninh Tịch đang chuẩn bị bảo cô sau khi Lôi Minh tỉnh lại thì nói với anh ấy là chuyện của Giang Mục Dã đã giải quyết xong rồi, không cần lo lắng.

Kết quả là Giang Mục Dã tưởng cô muốn nói chuyện đó cho Ninh Tịch, liền đem quần áo trên người cởi sạch bách: "Con mẹ nó chứ này thì thay này, này thì thay này! Cô giục cái quỷ gì!"

Lâm Chi Chi: "..."

Vẻ mặt Giang Mục Dã đầy đắc ý: "Sao? Có phải là dáng người của ông đây còn đẹp hơn lúc trước đúng không? Chậc chậc chậc, ai bảo cô từ chức, bây giờ hối hận chưa? Cơ hội để tiếp xúc với ông đây gần như thế này là niềm ước ao của hàng vạn thiếu nữ..."

Lâm Chi Chi: "Anh mà còn lắm mồm nữa tôi gọi thật bây giờ đấy."

Giang Mục Dã: "Fuck!"

...

Công ty Thịnh Thế.

Ninh Tịch nghe điện thoại của Lâm Chi Chi xong lập tức chạy đến trước mặt Lôi Minh: "Anh Minh, đừng có giả chết nữa! Mau dậy đi! Chị Chi Chi vừa gọi điện cho em bảo là đã sắp xếp xong xuôi rồi! Chị ấy đã tóm được Giang Mục Dã hơn nữa còn khuyên được cậu ta đi kí hợp đồng rồi!"

"Thật không? Em không lừa anh đấy chứ?" Lôi Minh lập tức bật dậy.

"Em lừa anh làm gì! Chị Chi Chi bảo là bọn họ đang trên đường đến khách sạn rồi!"

"Quá... quá tốt rồi! Anh phải ở nhà làm cái bàn thờ cho Chi Chi mới được!"

Ninh Tịch giật giật khóe miệng cứng đờ: "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì em về nhà trước đây!"

"Được, được, được!"

Chuyện của Giang Mục Dã cuối cùng cũng giải quyết xong, Ninh Tịch vội vã chạy xuống gara đầy mong đợi đi ngắm em BMW mới của cô!

Yo! Lại còn là màu đen nữa chứ!

Chắc là vì đây là chiếc xe đầu tiên do làm việc mà có được nên cô càng nhìn càng thích.

Thật muốn lái quá đi, làm sao bây giờ?

Vết thương của cô ở trên đùi, hơn nữa còn nằm chếch lên trên nữa, thực ra vị trí này lái xe cũng không làm sao đâu đúng không?

Ninh Tịch càng nhìn càng cảm thấy ngứa tay, dứt khoát lên xe.

Ninh Tịch vừa lái xe đi thì đằng sau lưng cô, Lương Bích Cầm với mấy nữ nghệ sĩ khác cũng đi đến.

"Đó là Ninh Tịch đúng không? Chiếc BMW đó là xe của cô ta à?" Một người trong số đó nhìn theo hướng Ninh Tịch vừa đi, lên tiếng hỏi.

"Hình như là thế, nghe quản lý của tôi nói, là xe của công ty cấp cho cô ta đó!" Một nghệ sĩ khác trả lời, ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ lẫn đố kị rõ ràng.

"Cái méo gì thế! Một đứa người mới thôi mà cấp cho hẳn BMW? Hừ, đến giờ còn chưa có tác phẩm nào được công chiếu, chỉ có mỗi một cái quảng cáo game online, dựa vào cái gì mà có được đãi ngộ tốt như thế?"

"Chắc là do thời gian gần đây cô ta cũng khá nổi? Cái vụ của Hồ Hồng Đạt tôi còn tưởng cô ta chết chắc rồi, ai biết được thế mà ngoắt một cái đã thoát ra được, lại còn được bao nhiêu người đồng tình nữa chứ! Hơn nữa cái bộ Thiên Hạ đó không phải là sắp chiếu rồi còn gì? Nói không chừng lại còn nổi hơn nữa đấy!"

Nghe đến đây, Lương Bích Cầm đứng bên cạnh xì dài một tiếng: "Các cô thì biết cái gì? Cái loại như cô ta chỉ có thể dựa vào tai tiếng và vẻ ngoài để nổi tiếng thôi. Chỉ dựa vào lộ da lộ thịt để leo lên, cho dù có nổi được đi chăng nữa thì vĩnh viễn không bao giờ bước lên con đường nghệ thuật chân chính được!"

"Nói thế cũng đúng!" Những người khác cũng ào ào phụ họa.

"À đúng rồi, nghe bảo Noble tổ chức đêm họp báo công bố tác phẩm mới và dạ tiệc thượng lưu ở Đế Tước nữa đó! Các cô có ai nhận được thiếp mời không?"

"Cô đang đùa đấy à, mấy người nhỏ bé như chúng tôi sao có thể nhận được lời mời từ buổi dạ tiệc cao cấp như thế!"

"Nghe nói Noble chỉ chuyên cung cấp cho Hoàng Gia chính khách đấy, tuy là không phổ thông nhưng tuyệt đối là còn cao cấp hơn mấy nhãn hiệu Chanel, Tiffany, Armani nhiều!"

Nghe mấy người bên cạnh nói chuyện, Lương Bích Cầm tỏ vẻ lơ đễnh, rút một tấm thiệp mời tinh xảo từ trong túi xách: "Các cô đang nói đến cái này à?"

"A! Chính là cái đó đó! Lương Bích Cầm, cô giỏi thật đấy! Thế ra cô cũng được mời!" Một nữ nghệ sĩ vẻ mặt đầy phấn khích dán chặt mắt vào tấm thiệp mời: "Ôi! Cái thiệp mời này thơm thật đấy! Quả không hổ danh là làm nước hoa! Ngay cả thiệp mời cũng sáng tạo thế này!"

"Đương nhiên rồi, nghe nói lần này đối phương mời toàn bộ những người tai to mặt lớn trong giới Thượng lưu và giới giải trí, phim của Bích Cầm bộ nào cũng cũng hot, bộ truyền hình cô đóng năm nay ratting còn qua 2 phẩy rồi đấy! Được mời cũng là chuyện có thể đoán được mà!"

"Thật hâm mộ quá đi! Tôi cũng muốn được đi xem xem thế nào!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

Lương Bích Cầm cẩn thận cất tấm thiệp mời đi, sau đó nhìn bọn họn một cái, nói với giọng từ tốn: "Cái này thì tôi không giúp được mọi người rồi, nhưng mà, tôi lại có thể giúp mọi người xin với chị họ của tôi, chị ấy rất thân với Cook - Giám đốc nghệ thuật của Noble, lần này chị ấy là khách mời đặc biệt của Noble đó!"

"Thật thế à! Thế thì tốt quá!"

"Lương Bích Cầm, thật sự cám ơn cô!"

Dưới sự tâng bốc cảm ơn của mọi người, lòng tham hư vinh của Lương Bích Cầm rốt cuộc cũng được thỏa mãn, vẻ mặt cô ta đắc ý nói: "Khách khí làm gì, chuyện nhỏ mà thôi!"

...

Trên đường về nhà.

Ninh Tịch nghĩ nghĩ một lát thấy khoảng thời gian kế tiếp không còn việc gì nữa, cho nên đang chuẩn bị nhân lúc rảnh rỗi này đi gặp Nhị sư huynh một lát.

Nhưng mà, cô đột nhiên nhớ ra số điện thoại trước đấy của Đường Lãng đã không liên lạc được nữa, liền đeo tai nghe bluetooth lên gọi điện cho Lục Đình Kiêu.

"Alo" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Lục Đình Kiêu.

Ninh Tịch: "Boss đại nhân, số điện thoại của Đường Lãng là bao nhiêu? Anh gửi cho em đi! Vừa vặn buổi chiều đang rảnh, em định hẹn huynh ấy ra gặp nhau một lát."

Lục Đình Kiêu: "Ừ.."

"Đúng rồi, công ty cấp cho em một chiếc BMW! Đẹp lắm nha~~!" Ninh Tịch hưng phấn chia sẻ tâm trạng vui vẻ với Lục Đình Kiêu.

"Em đang lái xe?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Đúng thế!"

"Tập trung vào lái xe đi, cẩn thận vết thương trên đùi đấy, anh cúp máy đây."

Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tịch tiu nghỉu bĩu môi nói: "Boss đại nhân, anh thật lãnh đạm với người ta quá đi! Anh không thơm tạm biệt người ta à?"

"Đừng quậy."

"Oh, bye bye"

Mấy giây sau, "Ting" một tiếng, điện thoại rung lên.

Chắc là Lục Đình Kiêu gửi số điện thoại qua cho cô.

Ninh Tịch liếc nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong tin nhắn có một dãy số, à mà không, đằng sau còn chữ... moah nữa!

"Phụt..." Ninh Tịch không nhịn được bật cười: "Đại ma vương thật sự quá đáng yêu!"

Sau khi về nhà rồi, Ninh Tịch lập tức gọi điện cho nhị sư huynh.

"Alo~~! Nhị sư huynh?"

"Tiểu sư muội~! Cuối cũng thì muội cũng đã nhớ tới Nhị sư huynh này rồi à~!" Giọng nói từ đầu dây bên kia nghe vẻ cô đơn và ai oán.

"Muội nào đâu có biết huynh đang ở Đế Đô! Huynh... khụ, huynh đang làm việc đấy à? Lúc nào có thời gian rỗi? Chúng ta gặp nhau đi?" Ninh Tịch hỏi.

"Yên tâm đi, có thời gian rỗi ngay lập tức đây, ai đấy của muội vừa đích thân phê cho huynh nghỉ này, bảo là muội muốn gặp huynh!"

Haiz, một bảo vệ bé nhỏ đang yên đang lành cũng bị "tọng thức ăn cho chó"!

Ninh Tịch: "Ơ...được rồi."

Ở một nhà hàng nào đấy.

"Ái chà chà, vợ sếp đã đến rồi đấy à~!" Một vị trí không xa, một người đàn ông đang vẫy tay với Ninh Tịch.

Nguời đàn ông có một mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu từ trước đến giờ vẫn lộn xộn, một tay nhét túi quần, trên người đang mặc... một bộ đồng phục bảo vệ...

"Phụttttt" sau khi nhìn thấy cái dáng vẻ này của Đường Lãng, Ninh Tịch phụt luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài.

"Chậc, nhìn thấy Nhị sư huynh kích động đến thế sao?" Đường Lãnh ngồi xuống đối diện cô, nhướng mày hỏi.

"Khụ khụ... Nhị sư huynh, bây giờ huynh đang làm bảo vệ cho công ty của Lục Đình Kiêu thật đấy à?" Tuy rằng đã biết trước rồi, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn thấy không thể tin được.

"Đúng thế! Làm sao nào? Chẳng phải đã nói với muội trong điện thoại rồi còn gì? Bởi vì muội muốn gặp huynh nên Boss đích thân hạ lệnh cho huynh nghỉ nửa ngày đây này! Đường Lãng vừa nói vừa sờ sờ bên hông theo thói quen, ở đó đương nhiên không phải là súng, mà là một... cái dùi cui điện.

"...Nhị sư huynh, rốt cuộc là huynh đã chịu kích thích gì vậy? Chắc không phải là lần trước đánh nhau với Đại sư huynh bị huynh ấy đánh cho hỏng não luôn rồi đấy chứ?"

Đường Lãng ra vẻ ông đây là Độc Cô Cầu Bại lườm cô một cái: "Cảm giác đột nhiên muốn làm người thường này, đám phàm nhân các ngươi không thể hiểu được."

Ninh Tịch: "..."

"Đúng rồi, Tiểu sư muội, muốn hỏi muội lâu rồi, Lục Đình Kiêu và muội... rốt cuộc là quan hệ gì? Tình một đêm hay nhiều đêm? Hay là... anh ta đang bao nuôi muội?" Đường Lãng nằm bò ra bàn, cực kì hứng thú mà truy hỏi.

Tình một đêm hay nhiều đêm? Sao huynh không nói thẳng ra là bạn giường luôn đi!

Trên đầu Ninh Tịch có mấy cái vạch đen: "Vớ vẩn, bọn muội là quan hệ yêu đương nam nữ quang minh chính đại!"

"Gì cơ! Muội chơi thật đấy à?" Đường Lãng nghe thế trên mặt không khỏi kinh ngạc: "Chẳng trách dạo gần đây ai đó lại điên cuồng như thế..."

"Ai đó? Anh nói ai?" Trên mặt Ninh Tịch hiện lên vẻ cảnh giác.

"Không ai cả." Đường Lãng đánh trống lảng: "Cả hai yêu đương được bao lâu rồi?"

Ninh Tịch đếm đếm: "Ừm... nếu cộng thêm cả hôm nay nữa là ba ngày."

"Khụ khụ khụ... thế chẳng phải là lúc ở Dibu mới xác định quan hệ hả?" Đường Lãng kinh ngạc nói.

Ninh Tịch liếc xéo anh ta một cái: "Đúng thế, hoạn nạn thấy chân tình, huynh nghe thấy câu này bao giờ chưa?"

Đường Lãng: "..." Cảm thấy ai đó nếu như biết sự thật, biết mình trở thành "công thần" chắc chắn sẽ tức chết...

Những ngón tay của Ninh Tịch gõ gõ lên mặt bàn: "Bây giờ đến lượt muội hỏi huynh!"

"Muội muốn hỏi cái gì?" Đường Lãng nhướng mày.

"Sao tự dưng đang yên đang lành huynh lại chạy đến chỗ Lục Đình Kiêu làm... bảo vệ?"

"Theo như nhu cầu mà thôi."

Ninh Tịch nghe thế liền lộ ra chút suy tư, xem ra Nhị sư huynh có chuyện cần nhờ Lục Đình Kiêu giúp, giữa hai người đã đạt được thỏa thuận gì đó.

Còn về phần cụ thể tình hình là gì, Ninh Tịch cũng không định hỏi nhiều.

Có một vài chuyện, biết càng ít càng tốt.

Cho nên, Ninh Tịch đi thẳng vào vấn đề chính: "Lần này muội đến tìm huynh thực ra là có chuyện nghiêm chỉnh, Nhị sư huynh, huynh có hứng thú muốn làm thêm không?"

Đôi mắt của Đường Lãng lóe sáng: "Làm thêm? Huynh có hứng đấy! Huynh đang thiếu tiền mà! Toàn bộ tài khoản trước kia của huynh đã bị cái tên thần kinh Đường Dạ kia phong tỏa rồi! Quá ư là vô tình, vô sỉ, cứ thích cố tình gây chuyện!"

Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Ha ha... Đại sư huynh không giết huynh đã coi là tình sâu nghĩa nặng với huynh lắm rồi đấy!"

"Nói đi, việc gì? Không cần biết làm cái gì, chỉ cần có tiền là huynh làm!" Đường Lãng quả quyết nói.

"Đừng có đồng ý nhanh thế, việc làm thêm mà muội nói là làm sự phụ dạy võ cho một đứa trẻ năm tuổi, rất nghiêm túc đấy, cực kì dụng tâm đấy, dạy cho đứa trẻ ấy tất cả những gì huynh biết."

" Đường Lãng vuốt vuốt tóc mái: "Trẻ con năm tuổi? Hơi bị khó đấy! Con nhà ai mà lại có thể để Tiểu sư muội đích thân tìm đến huynh vậy!"

Ninh Tịch nhấp một ngụm trà: "Con trai muội."

"Phụt..."

"Muội sinh con lúc nào thế? Hơn nữa còn năm tuổi! Muội thế mà còn có chức năng sinh con nữa à?" Vẻ mặt của Đường Lãng như thể gặp phải quỷ, không ngừng đánh giá Ninh Tịch.

Ninh Tịch để tránh cho Đường Lãng trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cô mặc đồ nữ cho nên đã cố ý về nhà thay đồ nam rồi mới đến gặp anh ta.

Nhưng mà, kể cả có mặc đồ nam đi chăng nữa nhưng cô vẫn là phụ nữ đấy, được chưa...

"Bà đây vốn dĩ là phụ nữ, tại sao lại không có công năng đó?" Ninh Tịch vẻ mặt đầy câm nín.

"Thật sự... thật sự là con trai của muội à?"

Ninh Tịch khinh bỉ nhìn anh ta một cái: "Con trai của Lục Đình Kiêu thì không phải là con trai của muội à?"

Khóe mép Đường Lãng giật một cái: "Muội thật đúng là không coi như người ngoài! Huynh còn tưởng là con trai muội thật cơ... nói ra mới thấy, muội đối xử với con trai của Lục Đình Kiêu cũng tốt quá đấy? Quan tâm đến thế cơ à?"

"Liên quan gì đến huynh, rốt cuộc thì huynh có làm hay không?"

"Làm làm làm, chỉ cần là có tiền, cái gì huynh cũng làm!"

"Vậy coi như xong nhé, thời gian là thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, bởi vì bình thường thằng bé còn phải đến nhà trẻ. Ngoài ra, ba tháng kiểm tra một lần, nếu như huynh dạy không được, muội sẽ đổi người đấy." Ninh Tịch nghiêm túc nói.

"Chậc chậc chậc..." Đường Lãng nhìn cô, chép miệng mãi.

"Huynh chép miệng cái gì?"

"Trở thành phụ nữ của người khác rồi, cánh tay cũng chìa ra ngoài luôn rồi! Tiểu sư muội suốt ngày bám lấy huynh năm đó đã không thể quay về nữa rồi!"

"Ha ha ha, đến huynh còn đi làm bảo vệ thì trên thế giới này còn có cái gì không thể xảy ra nữa chứ?"

Nói chuyện cả buổi với Đường Lãng, Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra vẫn còn một vấn đề quan trọng muốn hỏi.

"Đúng rồi, Nhị sư huynh, cái đó... có phải Lục Đình Kiêu đã biết chuyện đó của muội rồi không? Cũng biết quan hệ giữa huynh với muội?"

Đường Lãng nhấp một ngụm trà: "Chắc là biết rồi!"

Nghe được đáp án, Ninh Tịch lại thở phào một hơi, thực ra lúc đó trong kho quân dụng bỏ hoang ở Philadenphia, Lục Đình Kiêu đã tận mắt nhìn thấy hết rồi giờ cô còn lo anh biết hay không biết cái gì!

Ninh Tịch đang suy nghĩ, đột nhiên Đường Lãng ngồi trước mặt lại thốt ra một câu: "Ái chà chà... ai đó coi như xong rồi, không tài nào ngờ được khẩu vị của Lục Đình Kiêu lại nặng như thế~!"

Mặt Ninh Tịch đen sì: "Đệt! Huynh lại nghĩ ra cái gì đó! Tại sao thích muội lại có nghĩa là khẩu vị nặng?"

"Thích được muội lại chả phải là khẩu vị nặng à?"

"..." Thôi được rồi! Thực ra hình như cũng hơi nặng...

Châu Giang Đế Cảnh.

Vừa mới đến cửa, Ninh Tịch đã thấy một người đeo khẩu trang kính râm che kín mít ngồi trước cửa đợi.

"Lông vàng? Tại sao ông lại ở đây?"

"Bà đi đâu thế hả? Chết cóng tôi rồi, mau mở cửa đi!" Giang Mục Dã thúc giục.

Cái tên này...

Ninh Tịch lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó rót cho anh ta một cốc nước ấm: "Ông kí hợp đồng rồi à?"

"Ừ." Giang Mục Dã lùng bùng ừ một tiếng.

"Tại sao tự nhiên chạy đến chỗ tôi làm gì? Tôi còn tưởng ông muốn tuyệt giao luôn với tôi thật cơ đấy!" Ninh Tịch nhướng mày nói.

Giang Mục Dã nghe thế lại một bụng tức: "Bà còn dám nói nữa à, cũng không biết lúc đầu đứa nào mạnh mồm bảo tôi yên tâm, còn bảo lòng mình chứa sao trời biển rộng, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ bông hoa cọng cỏ nào bên đường mà dừng lại!"

"Ôi ~ ai bảo tình yêu đến quá nhanh, như thể một cơn lốc xoáy cuốn bay mọi suy tính của tôi~!"

Giang Mục Dã nhịn cơn tức muốn đánh cho cô một trận lại, thở dài một hơi: "Tôi đến muốn nói với bà một câu... trong khoảng thời gian này... nếu như Lâm Chi Chi có nói gì với bà về tôi thì... bà đừng có tin!"

"Nói cái gì cơ?"

"Không cần biết cô ta nói gì, dù sao bà không cần tin là được!" Giang Mục Dã cáu kỉnh nói rồi đeo khẩu trang lên: "Tôi đi đây!"

"Ơ..." Chạy đến tận đây chỉ để nói một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cái tên này thần kinh à...

Tối ngày hôm sau.

Khách sạn Đế Tước.

Buổi ra mắt sản phẩm mới của nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới Noble sắp bắt đầu, hơn nữa còn nhân dịp này tung ra quảng cáo chính thức ở thị trường người Hoa.

Tham gia buổi lễ ngày hôm nay có nhà điều chế nước hoa Kristen Green, đạo diễn Tăng - đạo diễn phim Đỏ Và Đen và Gió, giám đốc nghệ thuật của Noble - Cook Brian, nhà điều chế nước hoa cao cấp trong nước Bạch Tường Vi, siêu sao trong giới giải trí Tô Dĩ Mạt, Tống Lâm... và hàng loạt các đại gia trong giới đều xuất hiện.

Hôm nay Tô Dĩ Mạt vì để phối hợp với chủ đề nước hoa nên mặc một bộ váy có những đóa hoa đính khắp người như vườn địa đàng, nhìn vào trông cực kì thần bí tao nhã.

"Chị Dĩ Mạt, hôm nay chị đẹp quá!"

"Nói vớ vẩn, chị Dĩ Mạt ngày nào chả đẹp!"

"Hôm nay may mà có chị Dĩ Mạt, bằng không chúng ta đã không vào được!"

Đám nghệ sĩ nhỏ thông qua Tô Dĩ Mạt đi cửa sau để vào được bữa tiệc ào ào tâng bốc cô ta.

"Đừng khách khí, đều là đồng nghiệp với nhau cả." Tô Dĩ Mạt thản nhiên nói.

Đang nói chuyện, đột nhiên có người nhớ ra liền hỏi: "Đúng rồi, mọi người có biết đại sứ thương hiệu cho sản phẩm mới lần này của Noble là ai không? Bên Noble vẫn cứ giữ bí mật suốt, trong giới không lộ ra chút tin tức nào cả, thật thần bí!"

"Có gì mà thần bí, chẳng phải là Lý Nhạc Lăng sao!" Lương Bích Cầm tỏ vẻ đã biết tin tức nội bộ.

Nghe đến đó, có người tiếc hận: "Lý Nhạc Lăng? Tại sao lại là người của Tinh Huy? Thịnh Thế của chúng ta cũng có người đi casting mà? Chị Dĩ Mạt là vì có hợp đồng quảng cáo khác, Bích Cầm tại sao cô lúc đó không đi thử xem?"

Lương Bích Cầm nghe thế, vẻ mặt thoắt cái đã trở nên khó chịu, cô ta đương nhiên cũng đã đi thử nhưng đã bị loại ngay từ vòng gửi xe.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lương Bích Cầm không tốt, người nói ra câu đó mới nhận ra mình lỡ lời, vội chữa sai: "Xem trí nhớ của tôi kìa, lúc đó cô đang bận quay phim thế nên không có thời gian rồi! Thật sự là đáng tiếc!"

Thế vẻ mặt của Lương Bích Cầm mới dịu đi, cô ta nói: "Ừm, lúc đó bận quá nên không đăng kí đi casting."

Nói rồi trong lòng cô ta tự cảm thấy may mắn, may là quá trình tuyển người của Noble hoàn toàn được giữ bí mật, cô ta có đăng kí tham gia casting thật hay không cũng không ai biết...

Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy có hai người bước lại từ phía cửa.

"Đó chẳng phải là Ninh Tịch và Lâm Chi Chi sao? Hai người đó sao lại chạy đến đây?"

"Cái này chẳng phải rất hiển nhiên sao? Lâm Chi Chi cũng cảm thấy đẳng cấp của Ninh Tịch rất thấp kém nên muốn để cô ta đến những trường hợp này nhiều nhiều một chút, cố rửa hết cái mùi quê mùa trên người cô ta đi ha ha ha!"

"Á! Đạo diễn Cook kìa! Đạo diễn Cook ra rồi!" Rất nhanh sau đó mấy người này đã bị giám đốc nghệ thuật của Noble đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý.

"Hình như ông ấy đang nhìn về phía chúng ta kìa! Ối, ông ấy đi đến đây kìa!"

Lương Bích Cầm tuy rằng rất kích động nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh thấp giọng nói: "Có gì mà phải ngạc nhiên, tôi đã bảo là quan hệ giữa đạo diễn Cook và chị họ tôi rất tốt mà!"

Tô Dĩ Mạt đứng dậy vẻ mặt rất tự nhiên: "Ngài Cook, đã lâu không gặp."

Cook khách khí bắt tay với cô ta: "Cô Tô, lại gặp mặt rồi! Cám ơn cô và bạn bè đã đến ủng hộ!"

"Đâu có, ngài khách khí quá rồi!"

Nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Tô Dĩ Mạt và Cook, vẻ mặt của những nữ nghệ xung quanh tràn đầy hâm mộ, Lương Bích Cẩm cũng tỏ ra rất vinh dự.

"Hôm nay bận quá, tôi xin được thất lễ trước nhé."

Cook vừa nói vừa hướng ánh mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt sốt ruột dường như thật sự rất gấp gáp, thuận miệng hỏi han mấy câu rồi lập tức đi về phía hướng đằng sau lưng Tô Dĩ Mạt...

"Hi! Tịch! Honey của tôi! Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại rồi!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx