sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 756 - 757 - 758 - 759 - 760

Mạc Lăng Thiên gian nan nuốt nước miếng, có cảm tưởng như cô thỏ trắng trước mặt đột nhiên biến thành một con thú to lớn thời tiền sử.

Đang hoảng sợ, anh ta nghe như sau lưng có tiếng ai đó gọi mình.

"Mạc thiếu gia... Mạc thiếu gia..."

Mạc Lăng Thiên quay qua nhìn liền thấy một người trẻ tuổi mặc đồ lính thì vẻ mặt có hơi ngạc nhiên: "Ồ, cậu là cảnh vệ Tiểu Trần của bác Trang đúng không nhỉ?"

"Là tôi là tôi!" Tiểu Trần vội vã gật đầu.

"Sao thế? Có việc gì sao?"

"Là thế này, có việc phải hỏi cậu ạ, Mạc thiếu, vừa rồi cậu vẫn ở trong này sao?"

"Đúng vậy, tôi vẫn ở trong này."

"Tốt quá! Thế cậu có biết người nào vừa rồi bắn vào hồng tâm liên tiếp không?"

Mạc Lăng Thiên lập tức chau mày, thì ra là đến hỏi thăm về chuyện này.

"Đương nhiên là biết rồi, ừ, chính là cô gái đằng trước kia kìa!" Mạc Lăng Thiên nói xong liền ra vẻ chuẩn bị xem kịch hay.

"Cô gái ư?" Quả nhiên Tiểu Trần nghe xong thì liền tỏ ra kinh ngạc.

Mạc Lăng Thiên ung dung gật đầu: "Đúng thế!"

Biết là con gái mà đã kinh ngạc thế rồi, đợi lát tôi nói cho cậu biết cô gái này là ai thì chắc dọa cậu chết mất?

"Là cô gái nào thế ạ? Cô gái mặc đồ đen kia sao?" Tiểu Trần dò xét đám người kia, sau đó dò hỏi lại lần nữa.

Mạc Lăng Thiên cong môi: "Sai rồi, là cô gái mặc váy hồng, áo khoác lông màu trắng, đeo giày tuyết tai thỏ kia kìa!"

"Váy hồng nhạt... Áo lông màu trắng... Giày tuyết tai thỏ?"

Tiểu Trần vừa nói vừa lướt mắt xác định được một cô gái đang nép vào bên người một người đàn ông lạnh lùng, sau đó lại dở khóc dở cười nhìn Mạc Lăng Thiên rồi nói: "Mạc thiếu, cậu đừng đùa tôi nữa! Việc này là thủ trưởng ra lệnh cho tôi tới đây điều tra đấy, xin cậu đừng nói đùa với tôi nữa!"

"Ai đùa với cậu... Hôm nay thủ trưởng các cậu đang ở đây à?"

"Đúng vậy, thủ trưởng đến đây chiêu đãi mấy người bạn, kết quả vừa nghe thông báo thì liền bỏ lại mọi người chạy đến, đã lâu rồi tôi không thấy thủ trưởng kích động như thế..." Tiểu Trần ra vẻ bất đắc dĩ.

Mạc Lăng Thiên vô ý thức nhìn ra phía sau cách đó không xa, quả nhiên trông thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo khôi ngô đang chắp tay đứng đó.

"Rốt cuộc là ai thế? Xin Mạc thiếu gia hãy nói cho tôi biết. Có phải là người đàn ông bên cạnh cô gái mặc đồ hồng phấn không? Hình như người đó là tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị, Lục Đình Kiêu thì phải?" Tiểu Trần hỏi không ngớt miệng.

Mạc Lăng Thiên cười thần bí: "Không phải đã nói với cậu rồi sao? Chính là cô bé Tiểu Bạch Thỏ kia đó!"

Nói xong còn vỗ vai Tiểu Trần: "Tôi qua chào thủ trưởng của cậu."

Tiểu Trần câm nín đứng nguyên tại chỗ, vô thức quay qua liếc cô gái đáng yêu kia.

Sao lại thế được! Nếu Tiểu Bạch Thỏ kia mà có thể bắn được sáu phát 10 điểm liên tục như thế thì cậu đã có thể vào đội đột kích Báo Tuyết rồi!

Mạc Lăng Thiên đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia nhiệt tình bắt chuyện: "Bác Trang, đã lâu không gặp ạ."

"Lăng Thiên đấy à, tới chơi với bạn?"

"Đúng vậy ạ! Bác Trang, nghe Tiểu Trần nói bác đang tìm người ạ?"

"Ừ." Người đàn ông trung niên kia gật đầu, sau đó nhìn anh ta một cái: "Cháu quen à?"

"Đương nhiên là quen ạ!" Mạc Lăng Thiên nói xong lại chỉ về phía Ninh Tịch: "Chính là cô gái bên cạnh Lục Đình Kiêu đó ạ, bác thấy không? Vừa rồi cháu đã nói với Tiểu Trần rồi nhưng cậu ấy không tin, cháu đành tự tới nói với bác thôi!"

"Cô gái nhỏ kia sao?" Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm rồi mở miệng: "Cô bé kia bao tuổi? Làm nghề gì? Có phải đang đi học không? Gia đình cô ấy làm gì?"

Khóe môi Mạc Lăng Thiên hơi co lại; "À, khụ... Bác Trang, bác hỏi làm gì thế ạ? Mặc dù là bác có con trai... nhưng không phải Tiểu Quang chỉ mới mười tám thôi ư? Bác tìm con dâu bây giờ có phải là hơi sớm rồi không? Quan trọng nhất là... cô gái kia đã có chủ rồi ạ... Cô ấy chính là bạn gái của Lục Đình Kiêu."

"Lục Đình Kiêu có bạn gái?" Người đàn ông kia nghe vậy thì khuôn mặt nghiêm lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Đúng vậy, vừa yêu chưa được bao lâu ạ." Mạc Lăng Thiên gật đầu.

Người đàn ông kia như nghĩ đến điều gì đó, sau đó lại mở miệng: "Lăng Thiên, cháu đi dò xem, hỏi cô bé kia một chút xem cô ấy có muốn nhập ngũ không."

"Phụt~" Mạc Lăng Thiên suýt thì phun cả nước miếng ra.

Thì ra chủ ý của ông ấy là như thế! Nhưng chủ ý này lại càng không được...

Mạc Lăng Thiên bèn vội vàng nói: "Bác Trang, bác đừng mong ngóng nữa, Lục Đình Kiêu yêu chiều cô ấy còn hơn cục vàng, đi bộ còn sợ cô ấy mỏi chân phải ôm, cưỡi ngựa thì sợ cô ấy ngã, ra ngoài gọi điện có một chút thôi mà cũng phải giao cho cháu chăm sóc cô ấy..."

"Muốn cô ấy nhập ngũ ấy à, sao mà được! Mặc dù hôm nay người ta mặc đồ nhìn có vẻ nhỏ tuổi thôi nhưng người ta đã tốt nghiệp đại học rồi, bây giờ đang làm diễn viên! Bởi thế việc nhập ngũ ấy à... việc này hoàn toàn không có khả năng."

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì khuôn mặt liền lộ vẻ tiếc hận: "Thật đáng tiếc..."

Mạc Lăng Thiên đổ hết mồ hôi hột, trước đây anh ta có nghe bố nói Trang Liêu Nguyên - người này cứ thấy nhân tài bắn súng liền bước không nổi nữa, xem ra là quả đúng như vậy. Có điều, ngay cả góc tường của Lục Đình Kiêu mà cũng muốn đào cơ à!

Ngay lúc Mạc Lăng Thiên đang nói chuyện với Trang Liêu Nguyên, chỉ thấy Ninh Tịch đã cầm sung lên lần nữa.

Vì vậy, Trang Liêu Nguyên liền sáng mắt nhìn về phía cô.

"Đoàng!" Vòng số 6.

"Đoàng!" Vòng số 3.

"Đoàng!" Vòng số 3.

"Đoàng!" Vòng số 2.

...

"Ơ ơ ơ..."

Mạc Lăng Thiên nhìn Ninh Tịch bắn liền mấy phát, mắt cũng sắp lọt tròng mất rồi: "Bác Trang à, cháu không có lừa bác đâu, vừa rồi là cô gái ấy bắn sáu phát liên tiếp 10 điểm thật mà! Có thể là... Có thể là cô ấy phát huy không được ổn định!"

Mẹ kiếp! Cô gái này chơi anh ta đấy à?

Làm trò mèo gì thế hả?

Nhưng mà, Trang Liêu Nguyên lại như không hề để ý, ngược lại đôi mắt theo dõi Ninh Tịch lại càng lúc càng sáng, sau đó bật cười ha hả: "Thú vị thật! Cô gái nhỏ này thú vị thật đấy!"

Mạc Lăng Thiên lại không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, gì thế? Thú vị chỗ nào? Sao anh ta không thấy?

Nhìn qua bên kia lại thấy Tiểu Bạch Thỏ bắn xong thì từ từ tới bên cạnh Lục Đình Kiêu, vẻ mặt nịnh nọt, còn giơ tay lên chắp thành hình trái tim nói với Lục Đình Kiêu: "Em biết lỗi rồi mà, thả tim nè, yêu yêu Boss đại nhân~"

"Ôi má tôi! Là hình trái tim!" Có người nhìn chằm chằm vào bia mà Ninh Tịch vừa bắn rồi hoảng hốt hô to lên.

Mạc Lăng Thiên cũng nhìn về phía cái bia kia, kết quả là cũng chửi một tiếng "mẹ nó", mấy phát súng vừa rồi quả thật tạo thành hình trái tim!

Mẹ kiếp! Nào có phải là bé thỏ trắng dễ thương đâu! Đây phải là yêu nghiệt mới đúng!

Chẳng trách Lục Đình Kiêu lại mê mẩn cô như điếu đổ!

Trang Liêu Nguyên nhìn bia giấy kia, vẻ mặt thẫn thờ như nhớ lại: "Cô bé kia quả là thú vị! Nhớ năm đó bác cũng dùng cách này để theo đuổi bà nhà bác!"

"Phì..." Mạc Lăng Thiên kinh ngạc không thôi: "Thật không nhìn ra được là năm đó bác Trang lại cũng lãng mạn như thế?"

"Đương nhiên." Trên khuôn mặt nghiêm túc của Trang Liêu Nguyên để lộ chút đắc ý không dễ gì nhận ra được.

Chỉ là bây giờ ông lớn tuổi rồi, còn phải quản lí cấp dưới nên mới phải ra vẻ nghiêm cẩn chứ lúc còn trẻ ông cũng rất lãng mạn đấy nhé.

"Lăng Thiên, cháu giới thiệu giúp bác một chút nhé, bác muốn quen biết với đứa trẻ này." Trang Liêu Nguyên đột nhiên mở miệng.

Mạc Lăng Thiên: "... Được rồi! Bác Trang, bác đi theo cháu!"

Được, còn chưa từ bỏ ý định đúng không?

Được rồi được rồi, việc phiền phức này cứ để cho Lục Đình Kiêu tự giải quyết đi vậy...

Mạc Lăng Thiên không tiện từ chối, đành phải dẫn Trang Liêu Nguyên đi tới chỗ Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.

Lục Đình Kiêu nhìn thấy người đàn ông trung niên bên cạnh Mạc Lăng Thiên thì đôi mắt lập tức như có chút u ám: "Ngài Trang."

"Cháu Lục đấy à, gần đây sức khỏe hai bác nhà thế nào?"

"Cảm ơn ngài đã quan tâm, bố mẹ cháu đều khỏe mạnh."

"Tốt tốt tốt..." Chắc hẳn tính tình những người tham gia quân ngũ đều nóng vội, Trang Liêu Nguyên còn chưa nói được mấy câu thì đã không chờ nổi nữa, đưa mắt nhìn qua Ninh Tịch.

"Cô gái trẻ à, vừa rồi chính là cháu bắn sáu phát liên tiếp trúng hồng tâm à?" Trông thấy đối phương là một cô gái nhút nhát e lệ, Trang Liêu Nguyên vốn nghiêm túc trang trọng cũng dịu giọng đi một chút, thậm chí còn có vẻ hơi dỗ dành.

Ninh Tịch vô thức liếc Lục Đình Kiêu, sau đó mới khẽ gật đầu.

Tuy rằng người đàn ông này mặc thường phục, thái độ cũng rất hòa nhã nhưng khí chất quân nhân đã ngấm vào máu lại không thể che giấu nổi, hơn nữa còn cho thấy đây là người có địa vị cao.

Bởi thế thái độ của Ninh Tịch khó tránh khỏi có phần cẩn thận hơn, muốn xem xem ý của đối phương là gì trước rồi mới trả lời.

"Tốt tốt tốt... cháu bắn giỏi thật đấy! Luyện bao năm rồi?" Trang Liêu Nguyên tiếp tục hỏi.

"Cũng không luyện gì mấy ạ, thỉnh thoảng chơi chơi thôi ạ." Ninh Tịch thành thật trả lời.

Trang Liêu Nguyên sửng sốt một chút, ánh sáng trong đôi mắt càng rực rỡ hơn: "Cháu thật có thiên phú! Thích bắn súng à?"

Ninh Tịch khẽ gật đầu: "Thích ạ."

"Vậy cháu có muốn ngày nào cũng chơi bắn súng được không?" Giọng của Trang Liêu Nguyên lại càng dịu dàng hơn.

Thấy dáng vẻ lừa gạt con gái nhà lành của thủ trưởng, Tiểu Trần chỉ biết câm nín.

Thủ trưởng đại nhân vì lôi kéo nhân tài mà đến mặt cũng không cần luôn rồi...

Lục Đình Kiêu đương nhiên là phát hiện ra được ý đồ của Trang Liêu Nguyên, anh kéo Ninh Tịch vào lòng mình sau đó ho khẽ một tiếng nhắc nhở: "Ngài Trang."

Trang Liêu Nguyên lúc này mới ho húng hắng một tiếng lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ninh Tịch: "Cô bé à, sau này muốn chơi bắn súng thì có thể tới tìm bác, sân bắn ở đây không hợp với cháu, cháu cần nơi chuyên nghiệp hơn nữa."

"Chuyên nghiệp hơn nữa ấy ạ?" Ninh Tịch xem xét tấm danh thiếp đỏ đen kia, sau đó thử thăm dò: "Sân bắn Bắc Phương ấy ạ?"

Trang Liêu Nguyên gật đầu: "Đúng thế."

Đôi mắt Ninh Tịch lập tức sáng rực, đó chính là sân bắn chuyên nghiệp, đẳng cấp quốc gia đó... người thường không vào được đâu...

"Hi vọng chúng ta... còn có cơ hội gặp lại." Trang Liêu Nguyên nói nốt một câu rồi mới tiếc nuối rời đi.

Ông ấy đi rồi, Ninh Tịch nhìn số điện thoại tên và số điện thoại di động trên danh tiếp kia, nghi hoặc hỏi:"Trang Liêu Nguyên... Ông ấy là ai?"

Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?

"Là cha của Trang Khả Nhi - một trong những tình địch của cô đấy, bây giờ nhớ chưa?" Mạc Lăng Thiên còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Đã sớm nghe trước đây nhà họ Trang muốn tác hợp cho Trang Khải Nhi và Lục Đình Kiêu, có điều giờ vẫn chưa thấy kết quả gì.

Không ngờ hôm nay lại ngoài ý muốn gặp được Trang Liêu Nguyên, xem bộ dạng ông ta là đang chuẩn bị đào góc tường của Lục Đình Kiêu...

Có điều ngược lại cũng có lợi, bây giờ Trang Liêu Nguyên đã biết Lục Đình Kiêu có bạn gái, chắc cũng sẽ không cố gắng muốn tác hợp hai người đó nữa rồi!

"Cái gì, Trang Liêu Nguyên? Chính là Thiếu tướng đại nhân trong truyền thuyết sao? Nghe nói lúc còn trẻ ông ta đã là thủ lĩnh của đội Đặc chủng, khả năng bắn súng của bố ông ta - tướng quân Trang Tông Nhân nghe nói là vô cùng xuất thần nhập hóa, trong gia tộc cũng có rất nhiều người bắn súng tài ba nữa!"

"Đúng vậy! Chỉ tiếc là con của Trang Liêu Nguyên không ai tòng quân! Đây hiển nhiên là tâm bệnh của ông ta!"

"Thực tế là do con trai của ông ta nổi danh là ăn chơi, tuổi còn nhỏ đã suốt ngày gây chuyện thị phi, gia đình kia có gen tốt như thế mà... chẳng biết thằng nhóc kia có phải là bị đột biến gen không nữa!"

...

Nghe người chung quanh bàn tán, cuối cùng Ninh Tịch cũng đã biết được người đàn ông trung niên đó là ai!

Bố của Trang Khả Nhi, Trang Liêu Nguyên...

Chính là... ông cậu trên huyết thống của cô...

Thật đúng là khéo quá!

...

Ngoài cửa sân tập bắn.

Trang Liêu Nguyên leo lên một chiếc xe Jeep quân dụng, vẻ mặt như có điều gì đó không yên lòng.

Trầm ngâm một lát sau, ông ta nói với cảnh vệ bên cạnh: "Tiểu Trần, cậu đi điều tra bối cảnh của cô gái kia cho tôi."

Tiểu Trần gật đầu, "Vâng, thưa thủ trưởng!"

Trang Liêu Nguyên nhìn ra cảnh sắc đang lùi dần thối lui ngoài cửa sổ xe, thở một hơi thật dài, khuôn mặt có vẻ hơi thẫn thờ.

Trang gia mấy đời đều tòng quân nhưng đến sau thế hệ của ông, cô con gái Trang Khả Nhi bị mẹ con bé dạy thành thục nữ danh môn, còn cậu con trai Trang Tử Vinh thì... ông chỉ hận sao trước đây lại sinh ra nó.

Hôm nay nhìn thấy cô gái kia, ông quả thật vừa kích động lại vừa hâm mộ, thật không biết bố mẹ con bé là ai...

...

Trong sân bắn, Ninh Tịch ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm danh tiếp kia, ngay sau đó tấm danh thiếp lại lập tức biến mất.

Bị Lục Đình Kiêu lấy đi.

Ninh Tịch lập tức mếu máo ngẩng đầu: "Lục Đình Kiêu, sao anh lại lấy mất danh thiếp của em thế này?"

"Em không cần đến nó, thích thì anh đưa em đi." Lục Đình Kiêu vô cảm nói.

Ninh Tịch đương nhiên là biết anh nghĩ gì, không nén được lại bật cười: "Được rồi, yên tâm đi, trên đời này em thích nhất hai thứ là đóng phim và anh, em sẽ không bị lừa đi đầu quân đâu, sao em nỡ để anh một mình lẻ bóng được~!"

"Ừ." Đại ma vương nghe câu trả lời của Ninh Tịch, biểu lộ rất hài lòng.

Nhìn dáng vẻ ân ái của hai người, Lục Hân Nghiên không cam lòng: "Anh, cho dù lần này cô ta thắng thì sự thật vẫn là cô ta lấy anh ra để cược! Cô ta chẳng hề tôn trọng anh! Chẳng xem anh ra gì hết! Chẳng lẽ anh không nghĩ xem nhỡ như cô ta thua thì sao à?"

Lục Đình Kiêu lạnh nhạt nhìn cô ta, sau đó vô cảm nói: "Tự anh sẽ về với cô ấy."

Sắc mặt Lục Hân Nghiên tối sầm.

Mạc Lăng Thiên thì lảo đảo suýt ngã, câu đáp trả này của Lục Đình Kiêu thật quá tuyệt với!

Quan Tử Dao thì cắn chặt môi dưới, Lục Đình Kiêu quả thật rất thích cô gái này, thích đến nỗi chả còn để ý đến cái gì gọi là nguyên tắc.

Ninh Tịch thì lại cảm động đến nước mắt ngắn nước mắt dài, thua thì tự mình về chứ sao, Đại ma vương đúng là một chàng trai ấm áp mà!

Vì Đại ma vương, sau này cô chắc chắn sẽ nghe lời, không bao giờ nghịch dại nữa!

Lục Hân Nghiên đang đen mặt không biết nói gì thì ánh mắt Lục Đình Kiêu bỗng trở nên rét lạnh nhìn cô ta rồi nói: "Nếu trước đây tôi còn chưa giới thiệu đủ cho cô rõ thì bây giờ tôi nói lại một lần nữa, cô ấy là chị dâu của cô. Chú ý thái độ của cô!"

Lúc trước anh giới thiệu là chị dâu tương lai...

Bây giờ đã giới thiệu hẳn là chị dâu...

Đây là gián tiếp tuyên bố rằng anh chắc chắn sẽ lấy cô gái này!

Đây là vừa cảnh cáo cho Lục Hân Nghiên vừa cũng là cảnh cáo cho tất cả mọi người.

Lục Đình Kiêu nói xong câu này liền dẫn Ninh Tịch rời đi.

Sau lưng, khuôn mặt của Lục Hân Nghiên đã trở nên trắng bệch.

Anh họ của cô nghiêm túc? Không phải chỉ chơi đùa thôi sao? Anh ấy thật sự chuẩn bị đón cô ả kia vào cửa?

Lúc này, bởi vì vừa rồi Ninh Tịch trổ tài như thế nên thái độ của những người khác cũng chuyển biến.

"Quả nhiên không nên nghi ngờ Kiêu gia... Cô gái này không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một phát là ai cũng phải ngước nhìn, chẳng trách lại hấp dẫn được Lục Đình Kiêu!"

"Còn không phải sao, thủ pháp bắn súng kia, chậc chậc... thật là tuyệt vời! Mấy lần bắn mà cô ấy chẳng hề mang kính bảo hộ gì hết, thậm chí lại còn chẳng thèm ngắm kĩ bia nữa, bắn bừa hai ba cái đã bắn được thành hình trái tim rồi... Ngay cả Trang Liêu Nguyên cũng phải ngạc nhiên như thế, cô gái này thật sự chỉ là một diễn viên nhỏ thôi sao?"

"Ai biết được!"

"Có gì đặc biệt hơn người chứ, tuy rằng cũng không tồi nhưng chẳng phải cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao!" Lục Hân Nghiên lầu bầu, khẽ kéo tay Quan Tử Dao: "Chị Tử Dao, chị đừng chấp nhặt với loại người này! Cũng chỉ có chút tài mọn đó để hù người mà thôi!"

Khuôn mặt Quan Tử Dao đầy nghiêm trọng, xem ra cô ta đã xem thường cô gái kia rồi.

Có điều khuôn mặt cô ta lại nhanh chóng lấy lại được vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt thường thấy. Lần này chỉ là do cô ta quá khinh địch nên mới dẫn đến sai lầm mà thôi.

Lục Đình Kiêu đi rồi, Mạc Lăng Thiên cũng lẳng lặng quan sát vẻ mặt của Quan Tử Dao, ánh mắt không ngừng thay đổi, cuối cùng mới đưa tay kéo cô ta vào một góc.

"Có việc?" Quan Tử Dao chau mày.

Mạc Lăng Thiên một tay chống eo, một tay đỡ trán, đi đi lại lại mấy vòng: "Anh hỏi em! Rốt cuộc em làm sao thế? Biểu hiện hôm nay của em thật kì lạ! Em có ý gì?"

"Anh cảm thấy em có ý gì?"

"Chẳng lẽ em đối với Lục Đình Kiêu..." Mạc Lăng Thiên bất giác xiết chặt nắm tay: "Không phải em luôn xem anh ta như là anh em thôi sao?"

"Đó là vì trước đây thời cơ còn chưa chín muồi."

"Nói vậy em thật sự thích Lục Đình Kiêu?" Sắc mặt Mạc Lăng Thiên thay đổi trong chớp mắt, giọng điệu cũng trở nên nghiêm nghị: "Nhưng bây giờ anh ta đã có bạn gái, rốt cuộc là em muốn làm gì? Chẳng nhẽ em muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào sao?"

"Bạn gái thôi mà, em có quyền cạnh tranh công bằng."

"Em điên rồi..." Trong chớp mắt, Mạc Lăng Thiên có cảm giác như mình không hề quen biết người trước mắt này.

Vẻ mặt Quan Tử Dao không hề biến sắc: "Em chỉ lấy lại thứ vốn nên thuộc về em mà thôi."

Từ lúc cô ta bắt đầu có kí ức, trong mắt cô ta cũng chỉ có một người mà thôi.

Người đó chính là Lục Đình Kiêu.

Hai người họ đều là người thông mình lại có chung sở thích, gia thế cũng tương đương... tất cả các điều kiện đều cho thấy bọn họ là một cặp đôi được trời đất tác thành.

Bởi thế nên cô ta vẫn không có gì lo lắng, cô ta cho rằng bọn họ ăn ý như thế chắc chắn sẽ ở bên nhau.

Cho nên dù đã xa cách nhiều năm như vậy nhưng cô ta chưa hề nghi ngờ việc này...

Chỉ là không ngờ...

Vừa về nước, việc cô ta vốn đã nắm chắc vậy mà nay lại xảy ra biến cố như thế này.

Nhưng không sao, cô ta sẽ đảo ngược chuyện ngoài ý muốn này lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx