sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 761 - 762 - 763 - 764 - 765

Sau khi rời khỏi sân bắn, Lục Đình Kiêu dẫn Ninh Tịch tới một nơi ngập tuyết trắng xóa.

Ừm, bị làm phiền lâu thế, cuối cùng cũng có được thế giới riêng của hai người rồi.

Cách đó không xa có thể thấy một căn nhà nhỏ có mái vòm bằng kính, phía sau nhà kính nhỏ là một rừng tùng phủ đầy tuyết, trên con đường cạnh căn nhà có những chú Alaska đáng yêu đang kéo xe tuyết chạy vút qua...

Xuống xe, nhìn thấy cảnh này, Ninh Tịch lập tức kinh ngạc: "Oa, chỗ này đẹp quá! Như trong thế giới cổ tích vậy!"

"Khi nào có cơ hội anh sẽ đưa em tới thế giới cổ tích thật sự."

Khu resort này có cấu trúc thiết kế như ở Phần Lan.

Lúc này, trên trời đã bắt đầu có tuyết rơi, Lục Đình Kiêu dùng tấm chăn dày gói cả người cô lại, sau đó bế cô đi về phía căn nhà.

Vào cửa rồi, Lục Đình Kiêu mới cẩn thận đặt cô xuống.

Chỉ thấy trong phòng bày một tấm thảm nhung thiên nga vừa lớn vừa trắng, trước mặt là lò sưởi đang tỏa nhiệt ấm áp.

Trên chiếc thảm đối diện lò sưởi có bày một chiếc bàn thấp, trên bàn đã có đủ thức ăn ngon nóng hổi, có salat thịt cua, bánh tart chanh, bánh taco Mexico, pho mát Camembert, thịt bò nướng sốt lê và gỏi cá hồi theo kiểu Việt Nam... Bày đầy cả một bàn.

Đi chơi cả một ngày, Ninh Tịch lập tức bị bàn thức ăn này hấp dẫn muốn ăn ngay lập tức. Nhưng, không biết Lục Đình Kiêu lại lôi đâu ra một bó tường vi màu đỏ đưa cho cô: "Tặng em này."

Ninh Tịch chớp mắt, kinh ngạc nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, một mùi hương thơm mát xộc thẳng vào mũi.

Bó tường vi đỏ này như vừa được cắt từ trên cây xuống, trên cánh hoa còn đọng lại sương, trông tràn đầy sức sống.

Ninh Tịch chợt nghĩ tới ý nghĩa của tường vi đỏ.

... Tường vi đỏ hình như là đại diện cho tình yêu cuồng nhiệt thì phải...

Lục Đình Kiêu lẳng lặng nhìn cô gái đang ôm bó tường vi: "Thích không?"

Ninh Tịch gật đầu lia lịa rồi theo phản xạ mà ngẩng lên nhìn mái nhà bằng thủy tinh, nhìn ra bầu trời tuyết trắng bên ngoài: "Thích, lãng mạn quá! Hôm nay sao tự dưng lại long trọng thế?"

Khiến cô ngẩn hết cả ra!

"Hôm nay là kỉ niệm ngày thứ năm mình yêu nhau." Lục Đình Kiêu đáp.

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái đã gần một tuần trôi qua, chỉ còn lại hai ngày nữa thôi.

"Ủa, sao lại là ngày thứ năm? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?" Ninh Tịch không hiểu suy nghĩ của Đại ma vương cho lắm.

Chẳng phải mọi người thường kỉ niệm những ngày kiểu như 100 ngày, một năm, ba năm sao? Ngày thứ năm có nghĩa là gì?

Lục Đình Kiêu: "Đối với anh mà nói, mỗi ngày được quen em đều là ngày đặc biệt."

Ninh Tịch: "..."

Được rồi, ông thánh của tôi! Ván này anh thắng!

Những món ăn đại ma vương chuẩn bị đều rất ngon miệng đến từ nhiều quốc gia, Ninh Tịch xoa cái bụng căng tròn, thấy xấu hổ vì ăn nhiều quá.

Không không không, chuyện này không thể trách cô được, tại Đại ma vương đấy chứ, ai bảo anh ấy bày cả mâm cơm ngon thế ra làm gì...

Ăn xong, Ninh Tịch ôm chăn vừa sưởi ấm vừa biếng nhác vùi người vào lòng Lục Đình Kiêu. Cô nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay không nhịn được mà cảm khái: "Lục Đình Kiêu à, tự dưng em phát hiện em có rất nhiều tình địch đấy nhé! Vừa đuổi được một Khả Nhi, thì lại một Quan Tử Dao chạy tới..."

Lục Đình Kiêu ảm đạm nhìn cô, lát sau mới trả lời: "Nhiều hơn anh?" (Ý chỉ có nhiều tình địch bằng anh không?)

Chỉ bốn chữ, đủ để giết gọn Ninh Tịch!

"Làm gì có! Nói linh tinh! Anh làm gì mà nhiều tình địch đâu!" Ninh Tịch có chết cũng không chịu thừa nhận.

"Có cần anh đếm cho em không?" Đáng sợ nhất là anh không chỉ phải phòng nam mà còn phải ngừa cả nữ nữa.

"Khụ, không cần đâu..." Được rồi, được rồi! Cô không dám oán thán mình có nhiều tình địch nữa đâu!

Nửa đêm, tại Bạch Kim Đế Cung.

Sau khi Lục Đình Kiêu đưa Ninh Tịch về Châu Giang Đế Cảnh, vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Mạc Lăng Thiên.

Chỉ nghe giọng thôi cũng biết người bên kia đã uống không ít, nói từng chữ nghe cũng chẳng rõ, cứ la hét bảo anh phải qua chỗ anh ta uống rượu, ồn ào một lúc rồi chỉ nghe thấy bụp một tiếng, sau đó không thấy tiếng gì nữa, hình như bị ngã rồi.

Lục Đình Kiêu cau mày, không còn cách nào khác đành cầm chìa khóa lên lái xe tới chỗ Mạc Lăng Thiên.

Kết quả, vừa tới đã thấy Mạc Lăng Thiên nằm thẳng cẳng trong tuyết trước cửa nhà...

Nếu anh không tới, chắc anh ta sẽ nằm đó cả đêm mất.

Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm, nhấc người dậy.

Kết quả, Mạc Lăng Thiên vừa được nhấc lên đã đem cái miệng toàn mùi rượu phả vào Lục Đình Kiêu: "Tử Dao... Tử Dao..."

Trước lúc Lục Đình Kiêu bị Mạc Lăng Thiên hôn thì lạnh lùng lên tiếng: "Cậu muốn chết à?"

Nghe thấy âm thanh này Mạc Lăng Thiên bỗng trở nên tỉnh táo hẳn: "Đệch mẹ! Sao lại là chú!"

Sau đó lại bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ là hôn cậu một cái thôi sao, bảo vệ trinh tiết đến thế cơ à, mà... tôi cũng đâu phải phụ nữ..."

Lục Đình Kiêu tháo lỏng cổ áo, bực bội đỡ người vào trong.

Mạc Lăng Thiên nằm ườn trên sofa như cá chết, hai mắt vẫn trân trân nhìn lên đèn pha lê trên trần nhà: "Lục Đình Kiêu, chắc chú cũng biết chuyện tôi thích Tử Dao nhỉ..."

Lục Đình Kiêu nhìn anh ta, không nói gì.

"Hừ, đúng là phí lời... Năm ấy tôi vì cổ mà không tiếc xuất ngũ sớm, sợ lúc tôi không ở bên cô ấy sẽ bị chú cướp đi mất. Nhưng, sự thật thì dù tôi có lúc nào cũng ở bên cạnh cổ, thậm chí còn theo cổ ra tận nước ngoài, cổ vẫn không phải là người của tôi..."

Năm ấy, khi Quan Tử Dao di dân qua nước ngoài, anh liền lập tức làm thủ tục chuyển trường, ở nước ngoài tròn ba năm, mãi tới khi người trong nhà lấy cái chết ra đe dọa anh mới chịu về, khoảng thời gian ấy cũng thường ra nước ngoài thăm cô, không hề cắt đứt liên lạc.

Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc cô ấy về nước nhưng không ngờ thứ nhận được lại chỉ là tuyệt vọng.

Mạc Lăng Thiên nói liên miên hồi lâu, cuối cùng nhìn Lục Đình Kiêu hỏi: "Chú có từng thích Tử Dao không? Nếu không có thỏ con, liệu chú có ở bên cô ấy không?" Vẻ mặt Mạc Lăng Thiên mang theo vào phần sốt sắng.

"Không." Lục Đình Kiêu đáp không chút do dự.

Mạc Lăng Thiên siết chặt nắm đấm: "Thật à? Chú có dám nói từ trước đến giờ chú chưa từng thích Tử Dao không? Hai người ở bất cứ phương diện nào cũng rất xứng đôi!"

"Trước khi gặp được cô ấy, tôi chưa từng thích ai hết."

Mạc Lăng Thiên hiểu, "cô ấy" mà Lục Đình Kiêu nhắc tới chính là Tiểu Bạch Thỏ kia.

"Chú đấy, thật tàn nhẫn..."

Ánh mắt Tử Dao chưa từng rời khỏi cậu ta, còn mình thì lại tự coi cậu ta là tình địch lớn nhất. Thế mà từ trước tới giờ tên này vẫn luôn giữ vững thái độ người ngoài cuộc...

Có điều, thái độ của Lục Đình Kiêu lại khiến anh mơ hồ dâng lên một chút hi vọng.

Lúc Mạc Lăng Thiên đang thất thần, Lục Đình Kiêu lấy một quyển sổ bìa da to bằng lòng bàn tay từ trong ngực ra, ném vào lòng ông bạn rồi đi thẳng.

"Gì thế hả?" Mạc Lăng Thiên tiện tay cầm quyển sổ lên, mở ra xem.

Sau đó, tròng mắt như lòi ra, cầm quyển sổ như cầm thánh kinh...

Trong đó lít nha lít nhít đều là nét chữ cứng cáp quen thuộc của Lục Đình Kiêu.

Mà nội dung lại là những sai lầm nghiêm trọng trên con đường theo đuổi Quan Tử Dao của anh.

Mẹ nó, cái tên này làm ra cái thứ này từ bao giờ vậy, đúng là tẩm ngẩm tầm ngâm mà đấm chết voi.

Tất nhiên, anh cũng không cho rằng tên này làm vậy là vì nghĩ tới tình anh em gì với anh...

Haiz, ngay việc giải quyết tình địch cho thỏ con cũng còn phải tự mình ra tay...

Thật quá hiểm...

"Đệch! Sao chú không nhắc nhở tôi từ sớm hả!" Trong biệt thự truyền ra tiếng hét xé giọng của Mạc Lăng Thiên...

Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ học.

Nhưng, bánh bao nhỏ lại dậy từ sớm đem đống quần áo trong tủ lục tung lên ngắm một lượt, chỉ ngắm thôi cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Lục Cảnh Lễ dựa người vào cửa phòng Tiểu bảo, ngáp một cái: "Bảo bối à, con thay quần áo thôi sao còn lề mề hơn cả phụ nữ thế hả? Còn nữa, con dán giấy nhớ lên quần áo để làm gì thế?"

Anh ta để ý thấy bánh bao nhỏ cứ lôi bộ nào ra là trên bộ đó lại dán thêm một tờ giấy nhớ, hơn nữa trên giấy lại đánh số.

Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi não của thằng bé này chứa cái gì...

Bánh bao nhỏ cũng chẳng đoái hoài gì tới ông chú của mình, vẫn đang lật tung quần áo lên rồi dán giấy, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Nửa tiếng nữa qua đi, cuối cùng nhóc con cũng chọn được một bộ đánh số lớn nhất trong đống quần áo kia.

Thấy Tiểu Bảo hài lòng mặc một bộ vest bé con màu xanh saphire lên người, Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng, nghiêng đầu nói với anh trai: "Anh, ai cũng nói lòng dạ đàn bà sâu như mò kim đáy biển... nhưng Tiểu Bảo nhà anh... chắc phải là mò ở rãnh Mariana1 luôn đấy..."

1Nơi sâu nhất trên thế giới.

Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn những con số được đánh dấu trên quần áo rồi thản nhiên nói: "Mấy cái số đó là số lần Ninh Tịch hôn nó khi nó mặc mấy bộ đồ ấy."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Tốt lắm... Rất mang phong cách Tiểu Bảo...

Đáp án này, có để anh nghĩ nát óc chắc cũng không thể nghĩ ra được!

Khiến anh sa mạc lời hơn chính là, không ngờ Lục Đình Kiêu lại hiểu được...

Đúng là con đẻ có khác...

Sau khi bánh bao nhỏ thay đồ xong, lập tức lon ton chạy tới trước mặt ba, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngước mắt nhìn anh, ý là: Ba ơi, con chuẩn bị xong hết cả rồi, có thể đi tìm cô Tiểu Tịch được rồi~~~!

Lục Đình Kiêu cúi đầu nhìn con trai, thản nhiên nói: "Hôm nay ba đưa con tới chỗ ông bà nội, hôm nay cô Tiểu Tịch có việc bận."

Mặt bánh bao nhỏ tức thì ngớ ra.

Sét đánh giữa trời quang... chắc cũng chỉ như thế này mà thôi...

"Phụt..." Lục Cảnh Lễ bị vẻ mặt của bé con chọc cười thành tiếng: "Anh cũng bẫy con trai anh quá rồi đấy! Người ta thay quần áo mất hai tiếng đồng hồ mới xong thì anh lại bảo không phải tới chỗ cô Tiểu Tịch của người ta? Thế có khác quái gì đang mừng rỡ mở lì xì đầu năm, cuối cùng lại phát hiện ra trong đó là đề thi thử đại học không hả?"

Bánh bao nhỏ trưng ra vẻ mặt tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương nghiêm trọng, quay đầu chuẩn bị chạy về phòng.

Lúc này, Lục Đình Kiêu mới nói thêm một câu: "Mai là chủ nhật, cô Tiểu Tịch với sư phụ của con sẽ cùng tới."

Nghe thấy vậy, vẻ mặt "con sẽ không tin vào thế giới này nữa" của Tiểu Bảo lập tức lại đầy sức sống trở lại.

Thế nên Lục Đình Kiêu mới thuận lợi đưa được Tiểu Bảo ra ngoài.

Trước lúc ba người lên xe, Lục Đình Kiêu bỗng dừng lại nói với lão quản gia: "Chú Viên."

"Đại thiếu gia, cậu có gì cần dặn dò?"

Lục Đình Kiêu: "Mang con gấu của Tiểu Bảo qua đây cho tôi."

"Gấu...?" Lão quản gia còn tưởng Lục Đình Kiêu muốn dặn dò gì nhưng nghe thấy vậy liền mờ mịt chẳng hiểu gì hết.

Cuối cùng, dưới mệnh lệnh của Lục Đình Kiêu, lão quản gia và hai người hầu khác cẩn thận buộc con gấu mà Tiểu Bảo tham gia hoạt động lúc trước thắng được lên nóc xe.

"Đệch! Anh Hai, anh lại muốn làm gì vậy? Về nhà mà đem con gấu to tướng này về làm gì?" Lục Cảnh Lễ đỡ trán, sao mỗi lần ở cạnh hai cha con nhà này, trí thông minh của anh lại lùi dần đều vậy.

Tại Lục trạch.

"Hừ, hai đứa chúng mày, tao không gọi điện giục thì chúng mày sẽ không nghĩ tới chuyện về nhà có đúng không?"

Trong phòng khách, Lục Sùng Sơn nhìn thấy hai cậu con trai trở về lúc đầu còn tỏ ra tức giận, nhưng sau khi thấy Lục Đình Kiêu dắt Tiểu Bảo theo, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng, ôn hòa đi rất nhiều: "Tiểu Bảo tới rồi đấy à!"

Nhan Như Ý hoàn toàn không hề đoái hoài tới hai ông con, chạy thẳng tới chỗ Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo à, lâu lắm không gặp, con có nhớ bà nội không?"

"Ông nội thì sao? Con có nhớ ông nội không?" Lục Sùng Sơn không chịu yếu thế hỏi.

Từ lần Tiểu Bảo bị sốt cao ấy, họ đồng ý giao Tiểu bảo cho Lục Đình Kiêu và trong khoảng thời gian đó không hề gặp Tiểu Bảo, lúc này sớm đã nhớ đến không chịu nổi nữa rồi.

Tiểu Bảo nhìn ông nội rồi lại nhìn bà nội mới cúi đầu viết hai chữ "Nhớ".

Một cái cho bà nội, một cái cho ông nội, rất công bằng.

Hai ông bà nhìn chữ "nhớ" của Tiểu Bảo, bỗng cảm thấy thật vui sướng, thậm chí còn có tác dụng hơn cả ăn cả thuốc tiên.

Trên bàn ăn, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý thay nhau gắp đồ ăn cho Tiểu Bảo, bát Tiểu Bảo chất thành một ngọn núi nhỏ.

Lục Đình Kiêu thỉnh thoảng còn được hỏi vài câu liên quan tới Tiểu Bảo, còn Lục Cảnh Lễ thì hoàn toàn như người vô hình luôn.

"Mẹ, con bảo này... rốt cuộc mẹ gọi con về đây làm gì vậy? Từ lúc con về tới đây đến giờ mẹ chưa hề nhìn con lần nào đâu đấy!" Lục Cảnh Lễ oán thán.

Nhan Như Ý híp mắt cười nhìn Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không thèm ngẩng lên: "Mẹ nhìn mày làm gì? Mày có gì hay mà nhìn!"

Lục Cảnh Lễ: "..." Có thật là mẹ đẻ không vậy! Hóa ra gọi anh về cũng chỉ là tiện thể thôi hả?

Đúng là chẳng có thằng con nào như thằng con này... như cái rễ cây...

Ăn xong, Lục Cảnh lễ cuối cùng cũng có chút tác dụng.

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn để Lục Cảnh Lễ đưa Tiểu Bảo ra vườn chơi, giữ mình Lục Đình Kiêu lại.

Trông sắc mặt hai người rất kém, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị hỏi tội rồi.

Nhan Như Ý tỏ ra thất vọng nói: "Đình Kiêu, nếu không phải tối qua Hân Nghiên gọi điện cho ba mẹ, con còn định giấu ba mẹ tới khi nào đây?"

"Đáng ra lúc đó tôi không nên mềm lòng để chúng nó đưa Tiểu Bảo đi, giờ thì hay rồi đấy!" Lục Sùng Sơn oán giận nhìn Nhan Như Ý.

Chắc chắn khoảng thời gian này cô gái kia đã dùng mọi cách lợi dụng Tiểu Bảo để tiếp cận con trai ông nên hai người mới phát triển nhanh như vậy...

"Chuyện này có thể trách tôi sao? Lúc ấy Tiểu Bảo đã như vậy rồi!"

...

Lúc hai người đang đấu võ mồm nhiệt liệt thì thấy Tiểu Bảo chạy tới, ngoài ra, bên cạnh còn có một con gấu bằng nhung to đùng nữa.

Lục Cảnh Lễ ở phía sau gấu bông thở hồng hộc thò đầu ra: "Má ơi, nặng quá, mệt chết tôi mất thôi!"

"Đây là..." Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đưa mắt nhìn nhau.

"Tiểu Bảo lần đầu tham gia hoạt động gia đình giành được giải nhất, rất có ý nghĩa kỉ niệm nên muốn mang tới cho ông bà nội xem." Lục Đình Kiêu chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, vẻ giương cung bạt kiếm của hai ông bà liền biết mất đưa tay đón Tiểu Bảo: "Thật thế à! Tiểu Bảo của ông bà giỏi quá!"

"Còn cố tình muốn mang tới cho ông bà xem nữa..."

...

Lục Cảnh Lễ: "..."

Được rồi, xem như biết được tác dụng của con gấu đó rồi...

Ba mẹ anh sau khi biết được chuyện anh và Ninh Tịch quen nhau nhất định sẽ lập tức gọi tới hỏi tội, kết quả, vừa mới mở miệng hỏi thì đã bị con trai phủ đầu, ném cho một con gấu bông...

Trong khoảng thời gian này, Nhan Như Ý vì thấy áy náy nên mới cố gắng không gặp Tiểu Bảo, Lục Sùng Sơn thì ôm suy nghĩ "Tao mặc kệ, để xem mày dạy Tiểu Bảo thành thế nào".

Kết quả, không ngờ Tiểu Bảo còn tốt hơn trong tưởng tượng của họ. Rõ ràng có thể thấy bé con mập mạp hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Trong thâm tâm, chuyện họ lo lắng nhất chính là liệu Tiểu Bảo đến trường có bị các bạn học khác bắt nạt vì thằng bé không biết nói hay không, lại thêm cả cái tính tình quái gở của nó nữa... nhưng, chuyện ông bà lo lắng không hề xảy ra.

Bị Lục Đình Kiêu "phá đám", hai người đều chìm đắm trong niềm vui Tiểu Bảo thích ứng được với môi trường trường học mà quên luôn cả chuyện chính.

Sau khi hai ba con đi rồi, Nhan Như Ý vội la lên: "Hai đứa nó đã phát triển đến mức này rồi, giờ phải làm sao đây? Hay tôi đi tìm cô gái kia nhé?"

"Đấy là kế sách cuối cùng, bà cũng biết tính cách con trai bà rồi đấy, động vào cô gái đó là cách vạn bất đắc dĩ, cách tốt nhất là để con trai mình tự đổi ý thôi!"

"Thế chẳng lẽ cứ nhìn mà không làm gì cả à? Tôi còn tưởng cô gái này là người hiểu chuyện! Ai ngờ tôi nhìn lầm người rồi! Nếu thật sự không có ý đồ gì, vậy sao còn phát triển với Đình Kiêu đến mức này..."

"Bà hoảng cái gì, chẳng phải chỉ là quan hệ yêu đương thôi sao? Bà nghĩ mối quan hệ như vậy thì bền vững được bao lâu? Nói không chừng sau khi ở bên nhau rồi cảm giác mới mẻ qua đi, tự nó sẽ tách ra thôi. Huống hồ, Tử Dao về nước rồi, con trai bà cũng đâu phải là mù, nó không biết chọn thế nào chắc?" Lục Sùng Sơn hiếm có khi nào thấy nghĩ thoáng thế, ông tỏ ra rất thoải mái.

"Phải... Tử Dao! Còn Tử Dao nữa mà! Tôi hồ đồ quá đi mất!"

Nhan Như Ý nghe vậy cảm thấy yên tâm không ít, bà tỏ ra vui mừng nói: "May mà Tử Dao về kịp thời! Tôi đã nhìn con bé trưởng thành, đám con gái trong giới chỉ có nó là xuất sắc nhất, rất hợp với Đình Kiêu nhà mình. Nếu không phải bảy năm trước nhà con bé chuyển ra nước ngoài, nói không chừng hai đứa nó giờ đã thành đôi rồi, tôi đâu cần phải bận lòng nhiều đến thế! Nói đi nói lại, mấy cô gái tìm xem mặt lúc trước, có ai bì được với con bé đâu!"

"Chính thế đấy, hơn nữa nam chưa cưới, nữ chưa gả, giờ cứ để chúng nó tự nhiên cũng không muộn. Chúng ta không phải làm gì hết, chỉ cần tạo chút cơ hội cho hai đứa là được..."

"Hay là tối chủ nhật này hẹn bên nhà họ Quan tới đây ăn bữa cơm đi! Nhà mình là nhà trai, cũng nên chủ động một chút, vừa hay tiện thể hỏi thăm ý bên phía nhà họ Quan xem thế nào!" Nhan Như Ý lập tức đưa ý kiến.

"Không cần hỏi thăm, ông Quan sớm đã gọi điện cho tôi rồi, nghe ý của ông ấy, chắc chắn cũng giống ý của chúng ta thôi." Lục Sùng Sơn đắc ý nói.

Nhan Như Ý nghe vậy liền thấy mừng: "Vậy thì tốt quá! Để tôi gọi điện cho Đình Kiêu nhé?"

"Ừ."

Nhan Như Ý vội vã gọi điện cho con trai: "Alo, Đình Kiêu à!"

"Mẹ, có chuyện gì thế?"

"Hôm nay mẹ quên nói với con một chuyện, nhà bác Quan về rồi con biết không?"

"Vâng."

"Con đặt một nhà hàng phù hợp, để hôm nào mình mời họ bữa cơm, xem như tiệc tẩy trần nhé." Nhan Như Ý cố tỏ ra bình thường nói.

"Vâng."

Nhan Như Ý dập điện thoại, Lục Sùng Sơn sốt sắng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Con trai bảo được! Đồng ý rồi!" Nhan Như Ý vui vẻ hài lòng.

Lục Sùng Sơn ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng: "Thế nào? Tôi đã bảo mà!"

"Aiz, lần này nếu có thể thành, vậy đúng là đã giải quyết được một mối bận tâm lớn rồi..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx