sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 826 - 827 - 828 - 829 - 830

Những ca từ của bài hát này quả thực quá ái muội, Ninh Tịch ngay từ đầu còn có chút ngại ngùng, những càng về sau, đại khái là bởi vì tác dụng của cồn, hơn nữa an tâm khi cảm thấy hơi thở quen thuộc của Lục Đình Kiêu, khiến cho nàng không tự giác mà thả lỏng, càng hát về sau càng thấy thoải mái, ánh mắt lười biếng cộng với khuôn mặt đỏ ửng, càng hát càng hăng.

Nhưng làm cho người ta khiếp sợ chính là, hai người họ phối hợp, vô cùng ăn ý!

Hai người không có bất kỳ động tác nào, chỉ đơn giản là ca hát, thậm chí ánh mắt nhìn qua nhau cũng không có, nhưng mà, thời điểm tiếp lời hát vô cùng chuẩn xác, giống như có sự liên kết vô hình giữa hai người, quả thực... Quả thực giống một đôi tình lữ đang kỳ yêu đương thắm thiết!

Họ tự nhiên mà ăn ý, ngọt ngào cùng lưu luyến, giống như hòa tan vào nhau.

Lục Đình Kiêu rõ ràng là một người kiêu ngạo, lạnh lùng như vậy, giờ phút này lại phảng phất trong nháy mắt giống từ trên trời nhiễm bụi tình của nhân gian ...

Lục Đình Kiêu & Ninh Tịch: “Tới ôm ta, hôn ta, linh hồn cùng hướng chung về một phía”

Lục Đình Kiêu: “Tình yêu nằm trong tim ta”

Ninh Tịch: “Như thiên la địa võng”

Lục Đình Kiêu: “Không màng đến hậu quả hậu quả”

Ninh Tịch: “Sợ chi những sóng gió cuộc đời”

...

Rốt cuộc, hát xong bài rồi.

Mọi người lúc này mới từ trong tiếng ca hát kiều diễm ấy mới hồi phục lại tinh thần.

Lục Cảnh Lễ lập từ vỗ tay ồn ào, “Rốt cuộc em đã được nghe anh song ca hát với người khác rồi nha!”

Cho dù hắn đã biết anh trai mình có giọng hát gợi cảm mê người từ lâu, nhưng lần này vẫn thật sự bị kinh diễm rồi...

Giang Mục Dã cũng là từ khiếp sợ mới dần dần ổn định lại, hắn là lần đầu tiên được nghe Lục Đình Kiêu ca hát, càng không nghĩ tới, với cá tính của hắn, không ngờ lại dám ở tất cả mọi người mà song ca với Ninh Tịch...

Mọi người tức khắc cũng hồi phục lại, lập tức vỗ tay, sôi nổi mà khen ngợi, "Trời ạ! Lục tiên sinh! Ngài hát cũng thật tốt quá đi! Vậy mà còn nói không biết hát, quá khiêm tốn rồi!”

“Quả thực toàn năng mà! Tôi cảm thấy mình nên về quê làm ruộng thôi, sao dám ở giới giải trí nữa!”

“Ninh Tịch hát cũng thật hay nha, không nghĩ tới Ninh đại mỹ nhân không những diễn phim tốt, giọng hát cũng tốt đến như vậy!"

“Hai người phối quá ăn ý! Tôi còn tưởng họ yêu nhau thật vậy!”

“Hình như đêm nay Lục tiên sinh đặc biệt thiên vị đối với Ninh đại mỹ nữ nha!”

...

Nghe những lời khen ngợi xung quanh, từng lời từng chữ, Ninh Tuyết Lạc cảm thấy giống như một bàn tay hung hăng tát vào mặt mình vậy.

Lục Đình Kiêu không chỉ biết hát, còn hát đến tốt như vậy.

Hắn cự tuyệt cô, lại quay đầu cùng Ninh Tinh song ca nhạc tình cảm.

Quả thực không khác đem cô vất xuống mặt đất, hung hăng mà dẫm đạp!

Nhìn đến người yêu mình như bị người ta tát vào mặt, To Diễn sắc mặt tự nhiên cũng không tốt lắm, nhưng là, cũng không nề hà lắm,người ta chẳng qua là không muốn hát cùng em mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ép người ta hát sao?

Hơn nữa, lúc này tâm tư của hắn cũng không ở trên người Ninh Tuyết Lạc, trong đầu, hoàn toàn là hình ảnh Ninh Tịch hát cùng Lục Đình Kiêu khi nãy.

Có cảm giác quan hệ giữa hai người họ rất không bình thường?

Quả thực giống một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, tâm tri tương thông...

Một bên Thường Lị xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng an ủi nói, “Tuyết Lạc, đừng nghĩ nhiều, giải trí Thịnh Thế là con của tập đoàn Lục Thị, mà Ninh Tịch lại là người của Thịnh Thế, trường hợp như vậy, Lục Đình Kiêu che chở cô ta cũng là chuyện bình thường... ”

Ninh Tuyết Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Thường Lị một cái, nếu không phải cô ta muốn cô cùng hắc đào K song ca, cô lúc này sẽ phải mất mặt như vậy sao?

Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Ninh Tuyết Lạc lúc này đã sắp tức chết rồi, còn muốn mặt ngoài duy trì phong độ, kết quả, quay đầu liền nhìn thấy Tô Diễn đang ngẩn ngơ mà nhìn về phía Ninh Tịch, tức khắc, lòng đố kị lại dâng lên, tức giận đến nổ phổi...

Ninh Tuyết Lạc trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, căm giận uống một hơi cạn sạch, tùy tay đem cái ly ném cho Thường Lị, sắc mặt âm u nói, “Chuyện đêm nay, cô cấp tốc đem tin này báo cho Tô Dĩ Mạt!”

“Tôi hiểu!” Thường Lị thật cẩn thận mà nhận lấy cái ly, thử thăm dò mở miệng nói, “Kỳ thật, chỉ là một lần xã giao thôi, hoàn toàn không cần khẩn trương như vậy... Lục Đình Kiêu hẳn là muốn cho Lục Cảnh Lễ ít mặt mũi mà thôi!”

Ninh Tuyết Lạc không bình tình mà liếc mắt trợn Thường Lị một cái, “Vô nghĩa! Tôi đương nhiên biết! Nếu không chẳng lẽ Lục Đình Kiêu thực sự coi trọng Ninh Tịch sao?”

Thường Lị ngập ngừng, không dám nói lời nào.

“Cút đi! Nhìn cô liền thấy phiền lòng! Đồ vô dụng!”

Thường Lị như được ân xá mà chạy nhanh, Ninh Tuyết Lạc đêm nay ăn phải quả đắng như vậy, tính khí chẳng cần nói, cô ta cảm thấy tốt nhất nên rời khỏi đây để tránh lây vạ.

Lúc nào cũng bị mắng, làm vẫn bị mắng, trong khoảng thời gian này không biết như thế nào, mọi việc diễn ra như bị trúng tà vậy, không việc nào là thuận lợi...

Thường Lị đi rồi, Ninh Tuyết Lạc cầm lấy trai rượu, đổ tất cả số rượu còn lại vào ly rồi uống sạch, sau đó đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ ngủ nội y xuyên thấu.

Làm xong những việc này, Ninh Tuyết Lạc nằm xõa lên chiếc giường giộng ở giữa căn phòng, cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, tuyết lạc?” Di động đầu kia truyền đến âm thanh ôn hòa của nam nhân.

“Anh Diễn...”

“Đã trễ thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Anh Diễn... em... em thật là khó chịu”

“Khó chịu? Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”

“Khó chịu... Thật là khó chịu... Làm sao bây giờ... Em cảm giác như sắp chết vậy...”

“Đừng nói bậy! Em đang ở đâu? Trong nhà có người sao?”

“Em ở... em ở nhà...”

“Ngoan ngoãn đợi đừng nhúc nhích, anh lập tức qua tìm em.”

...

Nói chuyện điện thoại xong, Ninh Tuyết Lạc ném di động trong tay, từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ tinh xảo, đổ chất lỏng bên trong bình vào lòng bàn tay, từng chút từng chút xoa lên da thịt mình...

Rất nhanh, ngoài phòng vang lên âm thanh động cơ ô tô, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, vang lên từ xa lại gần.

“Tuyết Lạc...”

Tô Diễn vừa mới mở cửa phòng ngủ, liền bị một thân thể mềm ấm ôm lấy.

“Diễn ca ca...” Ninh Tuyết Lạc gắt gao ôm lấy vòng eo Tô Diễn, giống như ôm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trên mặt là biểu tình kinh hoàng giống như sắp mất hết tất cả, “Anh Diễn... Có phải anh không còn yêu em nữa đúng không?”

Tô diễn mày nhíu lại, bế lên nàng đem nàng phóng tới trên giường, “Như thế nào uống lên nhiều như vậy rượu?”

“Có phải hay không? Ngươi có phải hay không không yêu ta?” Ninh tuyết lạc ngửa đầu nhìn hắn, không thuận theo không buông tha.

Tô diễn ánh mắt gian xẹt qua một tia bất đắc dĩ, “Sao lại như vậy chứ! Anh không yêu em, còn có thể yêu ai?”

Ninh Tuyết Lạc vẻ mặt bị thương mà nhìn hắn, “Ninh Tịch... Có phải anh còn yêu Ninh Tịch hay không?”

Tô Diễn trên mặt đột nhiên xẹt qua một tia cứng đờ, “Đừng nói bậy! Anh không phải đã cùng em nói rất rõ ràng sao? Tại sao vẫn còn miên man suy nghĩ vấn đề này?”

“Không phải... Không phải em miên man suy nghĩ! Đêm nay, tầm mắt anh vẫn luôn ở trên người chị ấy... Vẫn luôn ở đó...” Ninh Tuyết Lạc trên mặt đầy vẻ bi thương.

“Tuyết Lạc, em suy nghĩ nhiều quá rồi, anh chỉ là lo lắng Ninh Tịch sẽ bị hại mà thôi.” Tô Diễn giải thích nói.

“Có hại? Có thể leo được lên người Lục Đình Kiêu, sao có thể bị hại? Chỉ sợ chị ấy còn ước được như vậy... Tô Diễn, anh nghiêm túc nhìn em, anh đối với chị ấy thật sự là chỉ có áy náy sao? Nhìn thấy chị ấy cùng người đàn ông khác hôn môi, anh chỉ là lo lắng... Mà không phải ghen ghét sao?”

Tô Diễn ánh mắt hơi lóe lên, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, “Chỉ là lo lắng, không phải ghen ghét, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng lo lắng! Trong lòng anh chỉ có ngươi một người, chẳng lẽ em còn chưa rõ ràng nữa sao?”

Rốt cuộc nghe được lời khẳng định này, Ninh Tuyết Lạc đáy mắt hiện lên tia vui mừng, chủ động vòng tay ôm cổ Tô Diễn, phủ lên môi hắn, “Diễn... Ôm em...”

Hơi thở nóng hổi bên của nữ nhân bên tai, bộ ngực đầy đặn trượt trên cánh tay hắn, phía sau hơi thở kia là một giọng nỉ non ngọt lịm, khiến người ta không nhịn được mà lâm vào trầm sắc.

Tô Diễn phía dưới bụng lập tức có phản ứng.

Chỉ là, không biết vì cái gì, trong nháy mắt hình ảnh hiện lên trong đầu không phải là Ninh Tuyết Lạc, mà lại là hình ảnh Lục Đình Kiêu hôn Ninh Tịch, là không mặt đỏ ửng ngại ngùng của cô gái ấy!

Hạ thân phản ứng càng thêm mãnh liệt, giống như ngọn lửa đang bùng cháy bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Nhớ tới Ninh Tịch đêm nay cùng Lục Đình Kiêu ái muội, đối lập với mình lại cư xử như một người xa lạ, Tô Diễn trong lòng lạnh hơn, hoàn toàn không có cái kia tâm tư, từng chút từng chút kéo cánh tay trên ngực xuống, giúp Ninh Tuyết Lạc đắp chăn lại, “Em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm chạy show, em quên rồi sao?”

“Không quan hệ, anh nhịn ư? Phía dưới rõ ràng đã có phản ứng...” Bàn tay nhỏ của Ninh Tuyết Lạc như con rắn trườn xuống chỗ đã cứng lên của Tô Diễn.

Tô Diễn sống lưng cứng lên chặn tay nàng lại, “Anh không có việc gì, ngủ đi.”

Nói xong, hôn lên chán nàng một cái, sau đó giúp nàng tắt đèn đóng cửa, nhẹ nhàng cầm lấy âu phục rời đi.

Ngoài phòng, âm thanh động cơ ô tô lại lần nữa vang lên, Ninh Tuyết Lạc ném cái chăn trên người xuống, đứng sát cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu kín mà nhìn bóng xe rời đi dưới lầu, giây tiếp theo, rầm một tiếng đem tất cả đồ trang điểm trên chiếc bàn bên cạnh hất xuống...

“Ninh Tịch! Con tiện nhân này!”

Tô Diễn vậy mà không có chạm vào cô!

Tuy rằng hắn đối chính mình thái độ vẫn là trước sau như một ôn nhu, chính là, này lại là phía trước chưa bao giờ từng có sự tình!

Đặc biệt là mới vừa rồi chính mình hôn hắn trong nháy mắt, hắn ánh mắt căn bản là không thích hợp, hắn suy nghĩ, căn bản là không phải nàng!

Ninh tịch cái kia tiện nhân, nhất định lúc riêng tư mặt mày đưa tình câu dẫn tô diễn, thậm chí khả năng ở nàng không biết thời điểm, cùng tô diễn từng có tiếp xúc.

Đáng chết! Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng chính mình có thể đoạt lại tô diễn sao? Quả thực nằm mơ!

Hiện giờ ninh gia cùng Tô gia bàn căn lẫn lộn, quá nhiều nghiệp vụ cùng hạng mục giao triền ở bên nhau, rút dây động rừng, tô diễn căn bản là đã không rời đi nàng!

...

Sau khi rời khỏi, Tô Diễn theo đường lớn chạy trong vô thức, bất tri bất giác, vậy mà đi đến phía dưới Châu Giang Đế Cảnh.

Điểm điếu thuốc, ở trong xe ngồi trong chốc lát, cuối cùng, chung quy vẫn là không có thể ngăn cản trụ trong lòng cỏ dại phát sinh xúc động, mở cửa xe, vào đại lâu.

Đứng ở ninh tịch chung cư trước cửa, tô diễn do dự một lát, sau đó ấn hạ chuông cửa.

Kết quả, ấn rất nhiều lần, bên trong chút nào không có động tĩnh.

Tô diễn mày tức khắc nhăn lại, là ngủ rồi, vẫn là... Căn bản là không trở về?

...

Cùng lúc đó.

Đang ở trên đường chầm chậm chạy một chiếc màu đen Maybach, chính truyện tới nữ hài thoát cương con ngựa hoang dường như tiếng ca.

“Sông lớn hướng chảy về hướng đông a ~ bầu trời ngôi sao tham Bắc Đẩu a ~ hải hải tham Bắc Đẩu oa ~ gặp chuyện bất bình một tiếng rống a ~ nên ra tay khi liền ra tay a ~ hấp tấp sấm Cửu Châu a ~~~”

Bên cạnh đang ở lái xe lục đình kiêu: “...”

Trên ghế sau lục cảnh lễ & giang mục dã: “...”

Ninh Tịch một bên hát một bên bất mãn nhìn Lục Đình Kiêu đang lái xe bên cạnh, “Lái xe! Mở cửa xe mở cửa xe! Không! Không phải cửa xe... tôi muốn lật cái nóc ô tô này lên... đúng thế, lật nó lên... ”

Lục Đình Đình nhéo nhéo cái trán, ấn xuống một cái nút cạnh vô lăng.

Tức khắc, biến thành một cái xe mui trần.

Một trận gió quét tới, Ninh Tịch hai tay mở ra bám vào thành xe, ngay lập tức cất tiếng hát, “Bộ mã hán tử ngươi uy vũ hùng tráng, chạy như bay tuấn mã giống gió mạnh giống nhau, mênh mông vô bờ vùng quê tùy ngươi đi lưu lạc ~~~”

Lục Cảnh Lễ: “Một linh hồn ca sĩ ra đời nha, anh Tịch, anh có nghĩ muốn tiến vào giới âm nhạc hay không...”

Giang Mục Dã thật sự là chịu không nổi, “Ninh Tịch à! Bà thật không để tam à! Chẳng may bị phóng viên họ bắt được cảnh này thì sao!”

Nghe nói như thế, Ninh Tịch đang bay bổng rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, vội vàng nói: “Lái xe, đóng xe lại! Mau lên!”

Lục Đình Kiêu sủng nịch mà liếc nhìn một cái, ngữ khí dung túng, “Không có việc gì, không có phóng viên.”

Ninh Tịch đôi mắt đột nhiên sáng lên, lập tức lại bắt đầu thả bay, “A a a a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ chờ một hồi a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ ta không hối hận a a ~ là ai ở bên tai ~ nói ~ yêu ta vĩnh bất biến ~ chỉ vì này một câu ~ a ha ~ đoạn trường cũng không oán ~”

“...” Giang Mục Dã đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng hối hận chính mình quyết định muốn hạ xe.

Lục Cảnh Lễ nhìn Giang Mục Dã, một bộ gặp qua sóng to gió lớn, còn hắn nhìn cảnh này đã thành thói quen rồi.

“Uyên ương song tê Điệp Song Phi ~ mãn viên xuân sắc chọc người say ~ lặng lẽ hỏi thánh tăng ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ có đẹp hay không ~~~”

Lục đình kiêu: “Đẹp.”

“Hắc hắc...” Ninh Tịch cuối cùng cũng ngừng.

Bạc Kim Đế Cung.

Mới vừa đến nơi, chó độc thân Giang Mục Dã cùng Lục Cảnh Lễ ngay lập tức đã lăn đi không còn dấu vết.

Lục Đình Kiêu mở cửa xe, đỡ cô gái say mèm kia vào phòng, giúp cô thay đổi giày, quần áo ngoài, dùng nước ấm lau mặt cho nàng.

Thấy Ninh Tịch vẫn nằm đó ngây ngô cười, Lục Đình Kiêu tâm tình cũng bị lây nhiễm, sờ sờ gương mặt cô, “Tâm tình thực tốt?”

Ninh Tịch lập tức gật gật đầu, đôi mắt sáng lên, “BOSS đại nhân, anh thật là miệng vàng lời ngọc, em từ khi gặp anh, thật sự là may mắn hạnh phúc...”

Ông nội thân thể bình phục, phòng làm việc đi vào quỹ đạo, cô tha thiết ước mơ có một bộ phim mới, rốt cuộc nó cũng rơi xuống.

Đã không nhớ rõ chính mình bao lâu không có vui vẻ như vậy.

Nhớ lại đoạn thời gian đen tối ám ảnh kia, phảng phất giống như chuyện của kiếp trước.

Lục Đình Kiêu không chớp mắt mà nhìn con ngươi cô lay động, giây tiếp theo, cúi mình xuống, hôn lấy môi cô.

“Hả... Làm gì?” Sao êm đẹp nói chuyện lại thành thế này?

Lục Đình Kiêu cười như không cười mà nhìn nàng, “Không phải nói quá đột nhiên, chưa kịp cảm giác sao?”

“Ách...” Ninh Tịch lúc này mới nhớ tới ở trong phòng yến tiệc nói câu nói thật lòng, có người hỏi nàng cái vấn đề kia.

Đại ma vương này trí nhớ quả thực tốt, đều lúc này vẫn còn nhớ rõ.

“Cảm giác thế nào?” Lục Đình Kiêu ánh mắt sâu thẳm mà nhìn nàng, lại lần nữa hỏi.

“À...” Ninh Tịch chớp đôi mắt, nghiêm trang mà suy tư nửa ngày, sau đó trả lời, “Vẫn là không có cảm giác rõ ràng, làm sao bây giờ?”

Lục Đình Kiêu khẽ cười một tiếng, lại lần nữa hôn xuống...

Ninh Tịch vô cùng vui vẻ vì chiếm tiện nghi đại ma vương, đột nhiên màng nhĩ nghe thấy một trận tiếng bước chân, vội vàng một phen đẩy Lục Đình Kiêu ra, sau đó bật dậy nhảy khỏi giường.

Quả nhiên, là ngốc manh Bánh Bao Nhỏ đang mơ mơ màng màng đi tới, sau khi nhìn thấy Ninh Tịch, bánh bao nhỏ đại khái cho rằng chính mình đang nằm mơ, đứng ở chỗ đó, đầu tiên là xoa xoa đôi mắt, sau đó, mặt ngây ngây nâng bàn tay nhỏ của mình lên, nhéo nhéo mặt chính mình...

Nhìn Tiểu Bảo đang mê mê hoặc hoặc đứng ở nơi đó, chính mình tự véo mặt, Ninh Tịch ruột gan mềm nhũn ra, lập tức lao tới ôm chầm lấy bánh bao nhỏ: “Phốc, tiểu bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy! Không phải nằm mơ mơ, là thật!”

Cảm nhận được sự ấm áp cùng cái ôm mềm mại này, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng tin thật sự là cô Tiểu Tịch rồi, tay ngắn nhỏ nắm chặt lấy quần áo, dính ở trong lòng ngực cô, đồng thời, đôi mắt đem nhánh hiện lên tia cảnh giác nhìn baba ở phía sau.

Ba ba lại trộm cùng ma ma ở bên nhau không mang theo mình!

Nhìn thấy ánh mắt lên án của con trai, Lục Đình Kiêu khóe miệng nâng lên, xoa xoa đầu nhỏ của nó, “Đêm nay không cùng con đoạt.”

Vì làm cô tiểu Tịch trở thành mẹ tiểu Tịch, con trai bảo bối trong khoảng thời gian này hy sinh không ít, nhịn không dính lấy Ninh Tịch nữa.

Lục Đình Kiêu đưa cho hai người cái chăn, “Em cùng Tiểu Bảo đi ngủ sớm một chút, anh còn có chút việc muốn xử lý.”

Ninh Tịch nhíu nhíu mày, “Đã trễ thế này còn làm việc sao?”

Lục Đình Kiêu gật đầu, “Ừ, muốn kiếm tiền nuôi em cùng Tiểu Bảo.”

Ninh Tịch: “...”

Lục Đình Kiêu khẽ cười một tiếng, đặt một nụ hôn lên chán của cô, “Ngủ đi, anh cũng sẽ ngủ nhanh thôi.”

Đem dỗ bánh bao nhỏ ngủ say, Ninh Tịch đang chuẩn bị tắt đèn, di động đột nhiên sáng lên, có một cuộc điện thoại gọi đến.

Ninh Tịch trưới tiên cầm lấy điện thoại nhấn nút im lặng, rồi sau đó mới rón rén đi ra ngoài ban công.

“Alo?”

“Tiểu Tịch, em đang ở đâu? Tại sao không về nhà?” Di động đầu bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng của Tô Diễn.

“Anh tại sao biết tôi không về nhà?” Ninh Tịch nhíu mày.

“Anh ở trước cửa chung cư em.” Tô Diễn trả lời.

“Có việc?”

“Tiểu Tịch, en hiện tại đang ở đâu?” Tô Diễn truy vấn.

“Anh cho rằng tôi hẳn là ở nơi nào? Tiếp nam nhân ngủ sao?” Ninh Tịch gom áo khoác trên người lại, nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say trên giường, ánh mắt ôn nhu đến dị thường, thế cho nên nghe được giọng nói Tô Diễn như đang chất vất mình, trong lòng đều không có chút gợn sóng nào.

“Ninh Tịch!” Tô Diễn ngữ khí lập tức trở lên nghiêm khắc hơn, "Anh không phải ý này, anh chỉ là muốn nhắc nhở em, bảo vệ tốt cho mình, đặc biệt là đối với Lục Đình Kiêu, ngàn vạn đừng có tâm tư gì với hắn, lội vào đống nước đục này. Nói vậy em cũng biết, Tô Dĩ Mạt trong công ty em luôn có quan hệ không minh bạch với hắn, hơn nữa nghe nói Lục gia đã vì hắn chọn được vị hôn thê, huống chi hắn còn có một đứa con nhỏ...”

Tô Diễn này làm bạn trai cũng thật tốt đi, vì không cho Ninh Tuyết Lạc hiểu lầm, một lòng cùng cô phủi sạch quan hệ, đêm nay lại phát bệnh thần kinh, đang yên đang lành lại đi chờ trước cửa chung cư cô, còn vô cùng lo lắng mà gọi cho cô lải nhài nhiều như vậy!

Ninh Tịch cũng lười suy nghĩ anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì, sâu kín mở miệng nói, “Tô thiếu gia, xem ra tôi cần nhắc lại cho anh một lần, chuyện của tôi, không tới lượt anh quản. Mặt khác, về Lục Đình Kiêu, a, tôi liền tính là ngủ với anh ta một đêm. Còn hơn là gặp phải loại người như anh đó, vậy nên đừng có lo chuyện bao đồng!”

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Diễn nhìn di động cắt đứt, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Cái gì mà ngủ cùng Lục Đình Kiêu một đem, cũng tốt hơn việc lấy phải người như hắn!

Việc này quả thực là một sự vũ nhục dành cho Tô Diễn!

Huống chi, lời này nói ra giống như hắn đang rất yêu thích Ninh Tịch vậy.

Hắn xác thật so với Lục Đình Kiêu còn kém một trời một vực, nhưng tốt xấu gì ở đất Đế Đo này hắn cũng là một nhân vật lớn, nhưng ở trong lòng Ninh Tịch hắn lại thối nát đến như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx