sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 831 - 832 - 833 - 834 - 835

Tô Diễn hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, nện một quyền trên cửa xe.

Rõ ràng có một khoảng thời gian trước thái độ của cô với hắn đã mềm mỏng đi ít nhiều, vì cái gì mà thái độ hiện tại lại khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén?

Không, việc này làm đầu óc Tô Diễn không ngừng suy nghĩ, đầu óc đều bị chiếm bởi Ninh Tịch, không thể khống chế...

...

Buổi sáng ngày hôm sau.

Nhìn dưới lầu người giúp việc không ngừng khiêng đồ vật ra ra vào vào, Ninh Tịch có chút kỳ quái, “Đây là, mọi người đang làm gì vậy?”

“Tịch tiểu thư, đây đều là quà người ta mang tới mừng thọ.” Viên quản gia trả lời nói.

“Mừng thọ?”

“Đúng vậy, sắp tới là ngày sinh nhật của lão gia.”

“Khó trách...” Ninh Tịch lộ ra thần sắc đã hiểu.

Tiệc mừng thọ này mời khách chắn hẳn toàn là những nhân vật nổi tiếng và có địa vị cao, những người khác không đủ tư cách được mời, lại muốn nịnh bợ người Lục gia một chút, tự nhiên như ong vỡ tổ thừa dịp này mang quà tới.

“Dậy rồi, đêm qua ngủ ngon chứ?” Lục Đình Kiêu từ phòng ngủ đi ra.

Ninh Tịch gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu, “Ba mẹ anh sắp đến sinh nhật à?”

“Ừ.”

Ninh Tịch gãi gãi tóc, mày nhíu lại nói, “Đến lúc đó có phải Tiểu Bảo cần công khai xuất hiện không?”

Lục Đình Kiêu biết cô lo lắng, trả lời nói, “Hai năm nay bởi vì tâm trạng của Tiểu Bảo không tốt, cũng không có bắt nó tham dự. Còn việc mừng thọ năm nay, chỉ cần Tiểu Bảo đến đó xem một chút là được.”

Ninh Tịch lúc này mới thoáng yên tâm, “Anh trong khoảng thời gian này chắn là rất bận, buổi sáng em vừa vặn không có việc gì, hôm nay để em đưa Tiểu Bảo đi học nha?”

Ninh Tịch vừa dứt lời, trên đùi lập tức mềm nhũn, bên dưới chân đã bị Tiểu Bảo ôm chặt lấy cọ cọ, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tỏa ánh sáng, hiển nhiên là đã nghe được cô tiểu Tịch muốn đưa nó đến trường học.

Còn Lục Đình Kiêu đứng ở kia, hiển nhiên so với đống rơm cũng không khác biệt lắm!

...

Cơm sáng xong, Ninh Tịch thay một cái váy dài, cặp tóc màu hồng nhạt, hóa thành một bà mẹ ôn nhu vô cùng đảm đang, vui vui vẻ vẻ mà đưa Tiểu Bảo đến trường học.

Bởi vì có cô Tiểu Tịch đi cùng, tâm trạng Tiểu Bảo vô cùng tốt, bình thường luôn là lạnh như băng, so với người máy cũng không sai biệt lắm. Dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đi học khác, trên mặt Tiểu Bảo lại đang mỉm cười, vô cùng soái!

Mấy phụ huynh này nhìn đều nhịn không được cảm thán, “Tôi còn tưởng rằng Lục Kình Vũ bị tự kỷ đó, nhìn không phải vẫn tốt sao?”

“Đúng vậy, bất quá, đứa bé này giống như chỉ thân với mẹ nó thôi.”

“Tiểu bánh bao lúc cười rộ lên quả thật quả thực rất mê người nha, hơn nữa lúc cười rộ lên nhìn rất giống mẹ, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ làm điên đảo không ít cô gái đâu!”

“Lại nói... tại sao ta nhìn vị Lục phu nhân kia có chút quen quen?”

“Bị bà nói như vậy tôi mới để ý, nhìn kỹ quả thật giống một nữ minh tinh trẻ mới nổi nha!”

“Tôi biết bà nói chính là ai, có phải nữ minh tinh trong Thiên Hạ cùng Giang Mục Dã đóng vai tình lữ không? Tôi còn rất thích cô ấy đó! Bất quá, chỉ là lớn lên có vài điểm giống thôi, nhìn khí chất của cô ấy như vậy sao có thể là một người được!”

...

Sau khi đưa bánh bao nhỏ đến lớp học, Ninh Tịch ở hành lang đụng phải cô giáo của Tiểu Bảo.

“Ai, Lục thái thái!” Vương lão sư vội vàng gọi cô lại.

Ninh Tịch xoay người: “Cô giáo Vương!”

“Lục thái thái, nhìn thấy cô vừa lúc, tôi vừa vặn muốn tìm cô nói chuyện, cô hiện tại có thời gian chứ?”

“Có!” Ninh Tịch vội vàng gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng, không biết giáo viên của Tiểu Bảo đột nhiên tìm cô có chuyện gì, chẳng lẽ là Tiểu Bảo ở trường học xảy ra chuyện gì sao?

Trong văn phòng.

Cô Vương rót trà cho Ninh Tịch, sau đó uyển chuyển mở miệng: "Cô Lục, là thế này. Trường có tổ chức làm mấy bài kiểm tra nhỏ, không biết cô đã xem thành tích của em Lục Kình Vũ chưa ạ?"

"Rồi." Ninh Tịch gật đầu.

Cô Vương thấy Ninh Tịch phản ứng bình thản như thế thì mãi sau vẫn không biết nói thế nào, đành ho khẽ một tiếng, chỉ có thể nói thẳng: "Thành tích của Lục Kình Vũ đều là 0 điểm..."

"Vâng, việc này tôi biết."

"Mà mấu chốt là, không phải em ấy làm sai mà là em ấy không hề làm gì hết, tất cả đều nộp giấy trắng. Cho dù không hiểu thì cũng không thể như thế chứ!"

Giáo viên thở dài: "Tôi muốn hiểu rõ xem đứa trẻ này rốt cuộc nghĩ thế nào? Cô cũng biết tình hình của con cô đó, tôi làm giáo viên của em ấy nhưng lại chẳng tài nào trao đổi được với em ấy."

Ninh Tịch nghe vậy thì lại khẽ thở phào, chỉ cần không phải chuyện Tiểu Bảo bị ức hiếp ở trường là được rồi.

Ninh Tịch châm chước tìm từ, sau đó mở miệng nói: "Cô Vương, quả thật rất cảm ơn sự quan tâm của cô với con tôi, cô cũng biết tình hình con tôi đấy. Mục đích tôi đưa nó đến trường là để nó tiếp xúc với những đứa trẻ cùng tuổi khác, để nó vui vẻ một chút. Trừ chuyện này ra thì những vấn đề khác chúng tôi không để tâm lắm, chúng tôi cũng không yêu cầu nó phải có thành tích tốt. Cô Vương cũng không cần lo lắng quá."

Cô Vương nghe xong thì phút chốc chẳng biết nên làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô gặp được một vị phụ huynh không quan tâm đến thành tích đấy.

Bây giờ phụ huynh nào cũng muốn con mình phải có thành tích tốt, cho dù chỉ mới mấy tuổi mà cũng đã ép học những lớp luyện thi, chỉ sợ con mình thua kém người ta dù chỉ một chút...

Nhưng phụ huynh đã nói là không quan trọng thành tích, không tốt thì cũng chẳng trách gì giáo viên cả, thế thì cô còn nói được gì đây?

Lại thêm trường hợp của Tiểu Bảo đúng là khá đặc biệt, cô cũng không biết nói gì thêm, bèn khẽ ho một tiếng: "Vậy được... Tôi biết rồi!"

"Tôi vẫn phải đặc biệt cảm ơn cô giáo vì đã quan tâm đến cháu như thế! Cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, Tiểu Bảo cũng không thích ứng được ở trường nhanh như thế!" Ninh Tịch vẫn khách khí cảm ơn lần nữa.

Nếu cô không hiểu Tiểu Bảo thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng như cô giáo vậy.

Nhưng tốt xấu gì cô cũng đã ở chung với Tiểu Bảo lâu thế rồi, lại bị gen"nghịch thiên" của Tiểu Bảo làm cho khiếp sợ không biết bao nhiêu lần như thế. Làm sao mà không biết chỉ số thông minh của đứa trẻ này rất cao, hơn nữa lại có thiên phú trên nhiều phương diện.

Vấn đề duy nhất chính là thằng bé có muốn làm không thôi.

Nếu như bắt Tiểu Bảo làm bài kiểm tra ở trường mẫu giáo, Ninh Tịch cảm thấy như mình đang sỉ nhục trí thông minh của nhóc vậy.

Mỗi đứa trẻ đều là một điều đặc biệt của thế giới này, thế nên cách đối xử với chúng cũng không thể giống nhau được. Vì thế, sao phải ép buộc nhóc phải đạt được 100 điểm chỉ vì sự hư vinh của người lớn chứ?"

"Cô Lục khách khí quá, đây là việc tôi nên làm. Tuy rằng em Lục Kình Vũ hơi hướng nội nhưng lại rất dễ khiến người ta yêu thương, tôi cũng chỉ muốn tốt cho em ấy!" Ninh Tịch khách khí như thế khiến cô Vương rất vui vẻ, bèn mỉm cười nói.

Vài ngày sau, chạng vạng tối.

Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Lục Sùng Sơn, tiệc đã sắp bắt đầu, khắp nhà tưng bừng rộn rã.

Hôm nay Nhan Như Ý mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm hoa lệ, vừa chỉ huy người giúp việc vừa khẩn trương nhìn ra ngoài cửa. Lục Sùng Sơn ở bên cạnh cũng đi tới đi lui, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa mong chờ...

Cuối cùng chiếc Maybach màu đen cũng dừng lại trước cửa lớn, cửa xe mở ra, hai người một lớn một nhỏ cùng bước xuống.

Hai bố con mặc bộ âu phục cùng màu được đặt may thủ công. Vì để phù hợp không khí ngày hôm nay, Lục Đình Kiêu cũng thắt cà vạt, còn bánh bao nhỏ thì đeo nơ đỏ, thoạt nhìn rất có không khí vui mừng.

Một lớn một nhỏ vừa mới xuất hiện liền lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Mấy người giúp việc vội vàng tươi cười chào hỏi.

"Chào Đại thiếu gia!"

"Chào Tiểu thiếu gia!"

...

Nhan Như Ý thấy con trai và cháu trai bảo bối tới thì bèn khẽ thở phào, cười tươi tới đón: "Ôi, bảo bối của bà đến rồi à!"

Lục Sùng Sơn thấy Tiểu Bảo đến rồi, khuôn mặt nghiêm túc cũng như mềm ra: "Tiểu Bảo đến rồi!"

Năm nay không giống với các năm trước, dù sao năm nay cũng là đại thọ của ông, cho dù là vì hình ảnh danh dự hay tình cảm cá nhân, ông vẫn rất hi vọng cậu cháu trai duy nhất của mình có thể tới tham gia.

Dù sao thì thằng bé cũng là cháu ruột duy nhất của ông cơ mà.

Hai đứa con trai, chẳng có đứa nào khiến người ta bớt lo cả. Một đứa theo chủ nghĩa không kết hôn, một đứa thì còn chẳng hứng thú với cả nam lẫn nữ. Những tưởng là sắp tuyệt hậu đến nơi rồi thì Tiểu Bảo xuất hiện, giống như ánh sáng cuối con đường vậy.

Huống chi thằng bé này lại khiến người ta càng lúc càng yêu thương, lại ưu tú hơn những đứa trẻ cùng tuổi trên mọi phương diện, thậm chí còn hơn cả Lục Đình Kiêu năm đó nữa...

Từ khi có Tiểu Bảo, nhà họ Lục có người kế nghiệp, lòng Lục Sùng Sơn thoáng cái đã yên ổn, mấy năm nay cũng rất thư thái, còn chẳng buồn quản tới hai đứa con trai nữa.

Ai ngờ được trước số trời, sai một li đi một dặm, ông không ngờ sau này lại xảy ra chuyện động trời như vậy, khiến ông tự trách suốt hai năm.

Trong hai năm qua, tình hình của Tiểu Bảo lúc tốt lúc xấu, ông trơ mắt nhìn đứa trẻ vốn lanh lợi trở thành một con rối không có linh hồn. Mây đen như bao phủ khắp nhà họ Lục, trong ngực ông lúc nào cũng có một tảng đá lớn chèn ép.

Mà hiện tại... cuối cùng cũng thấy Tiểu Bảo dần dần có hi vọng, nhưng hi vọng này lại thành lập trên một nỗi lo khác.

Mỗi ngày ông đều sống trong nơm nớp lo sợ, không giám thả lỏng, có vui... nhưng nhiều hơn là lo sợ, lo sợ giẫm phải vết xe đổ, dẫn tới tai nạn còn nghiêm trọng hơn...

Lục Sùng Sơn nhớ lúc Tiểu Bảo còn nhỏ, thằng bé ngồi trên đầu gối ông, ngẩng đầu cười khanh khách, cất giọng non nớt gọi "ông nội". Đôi mắt ông bỗng đỏ ửng, bèn mở miệng nói: "Đình Kiêu, con dẫn Tiểu Bảo vào phòng chơi một lát trước đi, hôm nay đông người, đừng để dọa thằng bé, đợi lát nữa khách đến gần đủ rồi thì dẫn ra chào hỏi với mọi người một chút thôi."

"Vâng ạ." Lục Đình Kiêu gật đầu, tựa như đã nhận ra cảm xúc của ba mình, anh mở miệng nói: "Tiểu Bảo có chuẩn bị quà cho ba."

Tiểu Bảo mở to hai mắt, khẽ gật đầu phụ họa.

Lục Sùng Sơn nghe xong, cảm xúc nặng nề như tan đi mấy phần, bèn cười nói: "Ồ, là thật sao? Tiểu Bảo thật hiếu thảo, ông nội chờ mong quá!"

Nhìn một lớn một nhỏ vào nhà, Nhan Như Ý thở dài: "Đợi Tiểu Bảo tốt hẳn lên, Đình Kiêu lấy Tử Dao, trái tim này của tôi mới có thể thả lỏng được."

Lục Sùng Sơn lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy."

Một lớn một nhỏ này đã sắp bị người phụ nữ kia ăn hết rồi.

...

Hoàng hôn buông xuống, tòa nhà đã đóng cửa lâu năm nay lại mở rộng cửa lớn, đón khách quý từ khắp thành phố lẫn phương xa, các quan khách lục tục tiến vào chỗ ở xa hoa của chủ nhân nơi này.

Tất cả quan khách trước khi vào cửa đều phải bước qua máy dò kim loại, phái nữ còn phải bỏ hết trang sức ra, không được mang bất cứ đồ kim loại nào vào.

Trong tòa nhà dần dần náo nhiệt hẳn lên, những chiếc xe càng lúc càng xa hoa đỗ trước cửa.

Với tư cách nhân vật nổi tiếng nhất Đế Đô mở tiệc, các phóng viên cũng đã theo dõi từ lâu. Nhưng nhà họ Lục xưa nay luôn khiêm tốn, yến hội lần này cũng không hoan nghênh người ngoài. Thế nên, cũng chẳng ai dám mạo hiểm cả.

"Lục lão đệ, sinh nhật vui vẻ!" Quan Thụy tươi cười chúc mừng, bên cạnh ngoài Quan Tử Dao ra còn có một thiếu niên nữa đi cùng.

"Khách khí khách khí quá, mau vào đi! Vị này là..." Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đều hồ nghi nhìn về cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi bên cạnh Quan Thụy, tướng mạo đứng đắn nhưng có vẻ hơi kiêu ngạo.

"Đây là cháu của tôi, Quan Trí Thần!" Quan Thụy giới thiệu.

Nhan Như Ý liền ra vẻ đã hiểu: "À, thì ra là Trí Thần! Năm đó gặp cháu vẫn còn bé tí, chỉ chớp mắt đã lớn thế này rồi! Bà không nhận ra được! Bây giờ chắc đã học cấp hai rồi nhỉ?"

"Dì, thằng bé đã học cấp ba rồi ạ, có nhảy lớp ạ." Quan Tử Dao đáp lời.

"Ồ, giỏi quá, Tiểu Thần tuấn tú lịch sự như thế này lớn lên chắc chắn còn hơn cả bố nó nữa nhỉ!"

Quan Thụy nhìn cháu trai, vẻ mặt tự hào nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Nó vẫn còn kém cỏi lắm!"

...

Vừa vào sảnh, Quan Tử Dao đã nhìn một vòng, sau đó làm như tùy ý hỏi: "Dì Lục, sao không thấy Tiểu Bảo thế ạ?"

"À, Tiểu Bảo ấy à, thằng bé đang ở trong phòng, nhiều người sợ nó không quen, đợi lát nữa mới dẫn nó ra." Nói đến cháu trai, giọng điệu của Nhan Như Ý trở nên rất từ ái.

Quan Tử Dao nghe vậy bèn kéo tay Nhan Như Ý, ân cần nói: "Dì à, tình hình của Tiểu Bảo... con cũng biết một chút. Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"

"Việc này..." Nhan Như Ý có hơi do dự.

"Nếu không, để lâu dài thế này cũng không phải cách! Trí Thần nhà cháu năm tuổi đã theo cháu và anh cháu tới công ty họp rồi, chẳng hề luống cuống chút nào..." Quan Tử Dao nói tiếp.

Cô ta biết rõ điểm mấu chốt của nhà họ Lục không phải Nhan Như Ý, thậm chí cũng không phải Lục Sùng Sơn mà là đứa con trai không rõ lai lịch kia của Lục Đình Kiêu, Tiểu Bảo...

Đứa con trai độc nhất của Lục Đình Kiêu, cháu trai duy nhất của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý.

Bởi vì trước mắt Lục Sùng Sơn chỉ có một đứa cháu trai này, thế nên bọn họ xem trọng đứa trẻ này hơn ai hết.

Vì thế, lúc cô ta ở nước ngoài đã cố ý học tâm lý học một thời gian ngắn về chứng bệnh tự kỉ này.

Nhan Như Ý nghe vậy thì chẳng hiểu sao, trong lòng lại hơi có chút gì đó không thoải mái.

Chứng bệnh tử kỉ kia là chỉ những đứa bé ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Tiểu Bảo của họ chỉ là đứa trẻ chịu kích thích, hướng nội hơn trẻ con bình thường thôi, nào có phải tự kỉ đâu? Ngay cả Tần Mộc Phong cũng đã nói rằng Tiểu Bảo không thuộc phạm trù bệnh tự kỉ, cùng lắm cũng chỉ là có chướng ngại sau kích thích mà thôi.

Huống chi từ khi cái cô Ninh Tịch kia xuất hiện, tình hình của Tiểu Bảo cũng đã tốt hơn bao nhiêu rồi, biết cười, lại còn biết làm nũng, còn... còn... biết mở miệng nói chuyện...

Có điều bà cũng biết Quan Tử Dao chỉ là có ý tốt mà thôi, bèn khẽ vỗ tay cô ta, nói cảm ơn: "Đứa trẻ ngoan này, cảm ơn con! Có điều tình hình của Tiểu Bảo bây giờ cũng không tệ lắm, lúc nào cần, dì sẽ tìm con!"

Trước khi tình hình của Tiểu Bảo hoàn toàn ổn định, kể cả có là Quan Tử Dao thì bà cũng không dám để Tiểu Bảo tiếp xúc.

Quan Tử Dao nghe ra vẫn có khả năng, bèn không ngừng cố gắng quan tâm: "Bây giờ Tiểu Bảo đang đi học ạ?"

"Đúng thế, đang đi học ở trường." Nhan Như Ý nói xong thì vẻ mặt như được an ủi.

"Học ở trường nào thế ạ?" Quan Tử Dao lại hỏi.

"Nhà trẻ Cẩm Tú."

"Theo con biết thì trường này đúng là không tệ, nhưng hình như cũng chỉ là một nhà trẻ bình thường thôi... Tình hình của Tiểu Bảo nên đối xử đặc biệt mới đúng! Con biết một trường chuyên điều trị trẻ tự kỉ! Trước khi vào còn có một bài test nữa, con còn cố ý qua xem thử, đúng là khá lắm. Có không ít đứa trẻ sau khi qua đó học thì có chuyển biến tốt hơn. Con cũng có quen với hiệu trưởng trường đó, dì có muốn chuyển Tiểu Bảo qua đó xem thử không ạ?" Quan Tử Dao thăm dò.

Tuy rằng Nhan Như Ý không cho rằng Tiểu Bảo bị tự kỉ, nhưng nếu Tiểu Bảo có thể khá lên thì đương nhiên là bà cầu còn không được ấy.

Thế nên nghe Quan Tử Dao nói như thế, bà cũng hơi xiêu lòng, chần chừ nói: "Việc này, vẫn là phải thương lượng với Đình Kiêu thì mới quyết định được."

Quan Tử Dao vội vàng nói tiếp: "Đây là điều đương nhiên, mọi người cứ thương lượng kĩ, khi nào cần có thể liên hệ với con! Lát nữa con cũng sẽ nói chuyện với Đình Kiêu, để xem ý của anh ấy thế nào!"

"Được được được... Cảm ơn con, Tử Dao!" Vẻ mặt Nhan Như Ý đầy vui mừng.

Quan Tử Dao không chỉ không ngại có Tiểu Bảo mà còn biết suy nghĩ vì thằng bé, Nhan Như Ý đương nhiên là lại càng hài lòng hơn.

...

Hai người đang trò chuyện hòa hợp thì đột nhiên, một nữ giúp việc hoảng hốt chạy tới, đè thấp giọng nói bên tai Nhan Như Ý.

"Lão phu nhân, không hay rồi! Tiểu thiếu gia... Tiểu thiếu gia không thấy đâu!"

"Cô nói cái gì? Cái gì mà không thấy?" Sắc mặt Nhan Như Ý lập tức thay đổi.

Quan Tử Dao cũng ân cần hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Một lát sau, Nhan Như Ý, Quan Tử Dao, Lục Sùng Sơn, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ đồng loạt xuất hiện trong phòng của Tiểu Bảo.

Sắc mặt của Lục Sùng Sơn vô cùng khó coi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại không thấy đâu? Cô trông trẻ con thế nào đấy hả?"

Nữ giúp việc nhìn Nhan Như Ý, lại xem sắc mặt của Quan Tử Dao. Vẻ mặt như có vẻ khó xử nhưng vì sợ hãi Lục Sùng Sơn nên vẫn trung thực mở miệng: "Thật ra vừa rồi Tiểu thiếu gia có đi ngang qua, nghe thấy những lời Lão phu nhân và Quan tiểu thư nói với nhau. Nghe xong Tiểu thiếu gia liền lập tức bỏ chạy, lúc đó đông người quá, tôi không đuổi kịp được. Sau đó... không tìm được Tiểu thiếu gia nên tôi mới hoảng..."

Nữ giúp việc vừa nói xong thì cũng đã bị dọa phát khóc rồi! Tiểu thiếu gia này là "vảy ngược" của mọi người trong nhà họ Lục đấy! Nếu cậu ấy có chuyện gì thì cô chết chắc rồi!

"Vừa rồi hai người nói cái gì?" Lục Sùng Sơn lập tức trợn mắt nhìn Nhan Như Ý và Quan Tử Dao.

Sắc mặt Nhan Như Ý trắng nhợt: "Chẳng lẽ..."

Vẻ mặt Quan Tử Dao cũng thay đổi.

"Bà nói đi!" Lục Sùng Sơn nhìn Nhan Như Ý, gấp đến nỗi không chịu được nữa rồi.

Ngay lúc Lục Sùng Sơn đang lo lắng vạn phần thì sau lưng, trong điện thoại của Lục Đình Kiêu bỗng vang lên giọng của Quan Tử Dao.

"Dì à, tình hình của Tiểu Bảo... con cũng biết một chút. Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"

Lúc bọn họ nói chuyện, Lục Đình Kiêu đã yên lặng dùng điện thoại xâm nhập vào hệ thống giám sát của cả tòa nhà, lấy ra được đoạn camera theo dõi lúc đó...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx