sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 851 - 852 - 853 - 854 - 855

Cô ta thậm chí dường như còn nhìn thấy bóng dáng của Lục Đình Kiêu năm đó, cách giải toán của hai cha con nhà này quả thật giống hệt nhau...

Nhưng mà, Tiểu Bảo năm nay mới chỉ có năm tuổi! Điều này quả thật khiến cho người khác kinh ngạc...

Quan Tử Dao vừa dứt lời, toàn trường đã dậy lên tiếng ồ kinh ngạc!

Mẹ ơi, gặp quỷ rồi! Thằng nhóc bé tí này thực sự làm đúng?

Không chỉ như thế, mà lại còn được Quan Tử Dao đánh giá cao nữa chứ!

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy chính tay Tiểu Bảo viết từng con số từng đáp án một, có muốn không tin cũng không được...

So với hành vi mang cháu mình đến những nơi thượng lưu để khoe khoang một cách có tính toán trước của Quan Thụy thì Tiểu Bảo thể hiện bản thân hoàn toàn tự nhiên. Vì thế mà sự kinh ngạc của mọi người đương nhiên là càng lớn hơn, trong thoáng chốc tất cả mọi người đều vây quanh Lục Sùng Sơn...

"Giỏi lắm, lão Lục! Hóa ra ông mới là người giấu kĩ nhất đấy nhé! Chả trách ông suốt ngày giấu cháu như giấu vàng! Cháu ông đúng là thần đồng!"

"Gen nhà họ Lục tốt thật đấy!"

"Quả đúng là thiên tài!"

"Đây đâu phải còn ở cấp bậc thiên tài nữa? Sắp nghịch thiên đến nơi rồi! Năm tuổi tôi vẫn còn đang nghịch đất kia kìa..."

...

Vào giờ phút này, được nghe đám người xung quanh khen lấy khen để, quả thực Lục Sùng Sơn khó mà miêu tả được tâm trạng của mình hiện giờ, giống như cục tức nghẹn lâu ngày trong lòng được xả ra bằng sạch.

"Ôi, các ông nói thế oan cho tôi quá, chuyện này tôi cũng không biết thật mà. Có lẽ bình thường thằng bé đọc rất nhiều loại sách nên thế chăng! Tính Kình Vũ nhà tôi giống hệt bố nó, thằng bé độc lập lắm, tôi không phải không muốn quản mà là không quản được thằng bé! Chỉ đành để kệ nó thôi!" Lục Sùng Sơn tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

"Thế này thì đâu cần đến ông quản nữa, thằng bé là tự học thành tài đây mà! Đây cũng coi như ứng với câu nói "thiên tài luôn luôn khác với người thường"!"

"Không hổ là Lục gia! Đúng là "thâm tàng bất lộ"1, nếu như không phải là cô hầu gái đó nói lỡ miệng thì ai mà biết được đứa trẻ đó hóa ra lại lợi hại như vậy..."

1Nghĩa là người này có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.

"Chưa từng nghe câu "Khiêm tốn là sự khoe khoang trâu bò nhất" à?"

"Thế mà có người dám nói thiên phú của Quan Trí Thần còn tốt hơn cả Lục Đình Kiêu chứ... ngay đến cả cậu con trai mới 5 tuổi của người ta còn không thể bì được, thế mà còn dám khoe cơ đấy?"

Đám khách nữ đứng một góc khác thì lại càng kích động hơn, mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo không chớp: "Trời ạ, gen của Lục Đình Kiêu tốt quá đi mất, thật muốn trộm "mầm mống" của ảnh về nha!"

"Ôi má ơi! Sao cô đen tối thế?"

"Tôi đen cái gì mà đen! Các cô dám nói các cô không nghĩ thế không?"

"Kể cả có trộm được "mầm" của người ta thì sao, cô có dám bảo đảm mình sẽ không kéo thấp chỉ số thông minh của con mình xuống không? Nói ra mới nhớ, tôi lại càng tò mò muốn biết mẹ của đứa trẻ đó rốt cuộc là ai, gen của cô ấy chắc chắn không tồi..."

...

Lục Cảnh Lễ vừa bước vào liền thấy Ninh Tịch lẳng lặng không một tiếng động nắm bắt tình thế rồi đảo ngược toàn bộ cục diện, quả thực là chỉ biết chống mắt lên mà nhìn: "Ôi cha mẹ ơi! Kỹ năng diễn xuất của anh Tịch quả thật xuất thần nhập hóa! Dáng vẻ "tôi chỉ là người tốt thôi" của cô ấy đủ tát cho nhà họ Quan một phát sưng mặt lên rồi kìa..."

Anh ta cuối cùng cũng biết tại sao tối nay cô nhất định phải mặc thành như vậy, hóa ra để mai phục bên cạnh Tiểu Bảo!

Rốt cuộc thì cũng biết tối nay ai là người lên sàn rồi!

Phen này Tiểu Tịch Tịch nhất quyết giúp Tiểu Bảo lấy lại thể diện đây mà!

Lục Đình Kiêu ở bên cạnh lại vô cùng bình thản, vẻ mặt kiểu "vợ mình thì đương nhiên là lợi hại".

"Tiểu Tịch Tịch không nghĩ đến nhỡ đâu Tiểu Bảo không biết làm thì thế nào à?" Lục Cảnh Lễ đột nhiên nghĩ ra vấn đề này, nghi ngờ lẩm bẩm.

Lục Đình Kiêu liếc anh chàng một cái, sau đó mặt không gợn sóng nói: "Con trai anh mà vô dụng thế à?"

Lục Cảnh Lễ: "..."

Chóa má! Thích "show ân ái" cuồng ma giờ lại thêm trò "khoe con trai" nữa...

Sao tui sống nổi nữa đây T.T!

Sau khi cho Quan Trí Thần ăn "hành" một trận, Ninh Tịch cũng coi như đỡ tức được một chút.

Thiếu niên thiên tài - Quan Trí Thần sau khi bị Tiểu Bảo dạy cho một bài học làm người thế nhưng vẫn không cam lòng, lại tìm thêm mấy bài càng khó hơn nữa đến thách đố Tiểu Bảo, sau cùng đương nhiên lại bị hành cho tóe khói...

Lúc này, đám người vây quanh Quan Trí Thần đều chuyển hết sang bên Tiểu Bảo, thậm chí còn trực tiếp động tay động chân sờ lấy sờ để tính dính chút hơi thở của thiên tài, khiến cho Ninh Tịch sa mạc lời luôn.

Mà hiếm thấy là hôm nay bánh bao nhỏ lại rất kiên nhẫn, bị bao nhiêu người vây lấy, anh một câu tôi một câu ríu rít như cái chợ vỡ mà lại chẳng lộ ra tí mất kiên nhẫn nào. Tiểu Bảo vẫn bình thản như không, tuổi nhỏ mà lại thích ra vẻ cao thâm khó đoán, càng khiến mọi người cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Thế giới trong mắt của nhóc chỉ có mẹ Tiểu Tịch, chỉ cần được mẹ Tiểu Tịch nắm tay, những người khác có ồn ào đến mấy đi chăng nữa cũng không sao.

"Không ngờ Tiểu Bảo lại giỏi như thế đấy!"

"Người ta vẫn thường hay nói con trai mà học giỏi toán là hấp dẫn nhất, hóa ra trẻ con cũng như thế! Tôi ngất mất!"

"Muốn véo cái má bầu bĩnh đó quá đi! Cái mặt nghiêm nghiêm không nói chuyện kia yêu chết mất thôi!"...

Tối nay Tiểu Bảo thu hoạch thêm một đống fan chị gái, thậm chí còn có mấy người cãi cọ đòi làm mẹ nuôi của nhóc nữa, số người đòi đặt sẵn chỗ cho con gái mình còn nhiều đến mức không đếm xuể.

Chỉ trong thoáng chốc, Quan Trí Thần đã hoàn toàn bị cho ra rìa.

Cậu ta trơ mắt nhìn ánh mắt khích lệ và ánh hào quang vốn dĩ thuộc về mình giờ đã bị thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đó cướp đi, gương mặt càng lúc càng âm trầm...

Trong lúc tất cả mọi người đang vây quanh Tiểu Bảo, cậu ta đột nhiên mở miệng, u ám nói ra một câu: "Cháu đọc trong sách có nói rằng, những đứa trẻ bị tử kỉ thường phát triển khác người, hóa ra đúng là thế thật!"

Giọng của Quan Trí Thần không nhỏ, cho nên cơ bản là tất cả mọi người có mặt ở phòng tiệc đều có thể nghe thấy câu nói đó của cậu ta.

Thoắt một cái, bầu không khí náo nhiệt đã lặng ngắt, tất cả mọi người đều trở nên ngượng ngập.

Cùng với câu nói đó của Quan Trí Thần, con ngươi của Ninh Tịch co lại, Lục Sùng Sơn thì như thể bị người ta giáng cho một phát tát, gương mặt vui vẻ cũng cứng đờ.

Đây chẳng phải là ai khác mà là đứa cháu mà Quan Thụy yêu quý nhất, nên cho dù bây giờ bọn họ có tức giận ngút trời đi chăng nữa thì cũng không thể nổi giận...

Quan Thụy và Quan Tử Dao sắc mặt thoáng cái cũng thay đổi, Quan Tử Dao vội vàng chạy đến, kéo Quan Trí Thần đến, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc nói: "Trí Thần! Cháu nói vớ nói vẩn cái gì thế!"

Biểu cảm trên mặt Quan Thụy cũng cực kì nghiêm túc: "Trí Thần, cháu còn không mau xin lỗi em đi à, cháu nghe được những thứ linh tinh vớ vẩn đó từ đâu vậy!"

Chuyện này mọi người chỉ cần biết trong lòng là được rồi. Muốn thể hiện quan tâm thì nói riêng với Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, chứ còn nói thẳng ra trước mặt bao nhiêu người thế này thì rõ ràng là cố ý làm Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý mất mặt rồi còn gì.

Huống hồ đây còn là cái "vảy ngược" của Lục Sùng Sơn...

Quan Trí Thần từ trước đến nay chưa bao giờ mất mặt như thế này, cũng chưa bao giờ bị ông nội và cô ruột mắng trước mặt người khác thế này, vẻ mặt tỏ ra không phục.

Trong sách vốn dĩ viết như thế mà, thằng nhóc này vốn dĩ bị tự kỉ, cậu ta đâu có nói sai?

Thế nên, Quan Trí Thần tiếp tục lớn tiếng nói: "Cháu không nói linh tinh, nó vốn dĩ bị tự kỉ mà, nếu không thì sao nó không mở miệng nói chuyện đi! Tại sao cứ phải để người hầu nói giúp nó?"

Trạng thái của Quan Trí Thần lúc này đã bị mất khống chế, khiến cho tình hình rơi vào cảnh vô cùng lúng túng. Mọi người quay ra nhìn nhau, thậm chí ngay đến lời giảng hòa cũng không biết phải nói thế nào.

Không ai ngờ tới mọi chuyện lại đi đến nước này, Quan Trí Thần thế mà lại dám lôi chuyện không thể cho người khác biết đến nhất của nhà họ Lục ra phơi bày cho tất cả mọi người tham gia bữa tiệc mừng này.

"Bốp" một cái, Quan Thụy giáng cho Quan Trí Thần một cái tát...

"Câm mồm! Ông bảo cháu đi xin lỗi em! Người khác âm thầm nói linh tinh thì thôi, tại sao cháu có thể dễ dàng tin mấy cái tin nhảm nhí này thế hả? Em Kình Vũ vẫn bình thường, nào đâu có bị bệnh chứ?"

Cho dù ông ta có thương cháu nội thế nào đi chăng nữa, nhưng vì để cứu vãn cục diện, chỉ đành phải làm thế này, ông ta cần phải thể hiện thái độ của mình ra.

Đồng thời, trong đầu của Quan Thụy lóe lên một suy nghĩ. Chuyện ngày hôm nay làm ầm lên như thế, tuy rằng sẽ khiến Lục Sùng Sơn không vui nhưng mà lại có thể khiến thằng oắt Lục Kình Vũ bị phế bỏ. Không cần tốn quá nhiều công sức cũng đã giúp Tử Dao diệt trừ một người thừa kế rồi.

Chẳng qua là phải để cho Trí Thần chịu thiệt thòi một chút...

Quan Trí Thần bị tát cho một cái, một hồi lâu sau vẫn không tỉnh táo lại được, trên gương mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin nổi: "Ông nội... ông đánh cháu..."

Tuy rằng Quan Thụy luôn luôn tỏ ra nghiêm khắc đối với cậu ta trước mặt người ngoài, nhưng thực ra ở nhà lại chiều chuộng cậu ta. Cậu ta nói gì nghe nấy, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh cậu ta đến một lần, thế nhưng hôm nay lại vì một thằng nhóc câm điếc thối tha mà đánh cậu!

Quan Thụy cũng đã làm đến nước này rồi, Lục Sùng Sơn là người lớn đương nhiên cũng không thể tính toán với một đứa bé, bàn tay cầm ba toong khẽ run, ông ta trầm giọng nói: "Thôi bỏ đi, Trí Thần vẫn còn nhỏ, không sao đâu."

"Nhưng câu nói này cũng quá tổn thương người khác, Trí Thần, cháu đúng là phải xin lỗi Tiểu Bảo nhà chúng ta." Nhan Như Ý nhìn cháu nội cưng đang được Ninh Tịch nắm tay thật chặt, trong lòng bà hối hận không thôi, sớm biết thế này thì đã không để Tiểu Bảo xuất hiện rồi!

Bà đã đánh giá quá cao sự tồn tại của cô gái này mà quên mất là vẫn còn vô số mối họa không xác định có thể xảy ra...

Sớm biết thế này bà thà giấu Tiểu Bảo trong nhà cả đời không gặp ai, chứ không muốn thằng bé phải chịu tổn thương như thế này, cùng lắm thì bà nuôi Tiểu Bảo cả đời, thế thì cũng có sao đâu!

Quan Tử Dao biết, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý bề ngoài thì tỏ vẻ không tính toán, nhưng trong lòng chắc chắn đang cực kì không vui, vội vàng khuyên bảo: "Trí Thần, nghe lời, đi xin lỗi em Kình Vũ đi, chuyện này đích thực là cháu sai rồi!"

"Khụ, đúng thế, Kình Vũ là em, cháu nên yêu thương bảo vệ em mới đúng..." Mạc Lăng Thiên cũng lên tiếng.

"Con mọe nó đấy! Cái thằng Quan Trí Thần này! Trẻ con cái con mọe gì! Ông đây cũng là trẻ con đây này! Mọe nó chứ, phải đánh cho thằng nhóc đó một trận mới được! Cái lão già Quan Thụy đó chắc chắn là đang cố ý mà!" Lục Cảnh Lễ không nhịn được nữa, chuẩn bị xắn tay áo xông lên, lại bị Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh kéo tay giữ lại.

"Anh, anh làm cái gì vậy! Con trai anh, cháu em bị người ta bắt nạt thành ra như thế đấy!" Lục Cảnh Lễ kích động nói.

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu vẫn sâu thẳm như một hồ nước, yên lặng nhìn về phía Tiểu Bảo và Ninh Tịch, trên mặt chẳng có biểu cảm nào.

Quan Trí Thần chịu không nổi nữa, tất cả mọi người đều nói giúp thằng nhóc câm đó. Trong lúc kích động, cậu ta giật tay ra khỏi Quan Tử Dao, hét to nói: "Nó bị tự kỷ mà, có nghĩa là bị bệnh đó, bị câm đó! Nếu như không phải, tại sao nó không mở miệng nói chuyện! Nếu nó có thể nói chuyện với mọi người thì cháu sẽ xin lỗi nó! Còn không cháu tuyệt đối sẽ không nói đâu! Cháu không nói sai mà!"

Quan Trí Thần không ngừng ép Tiểu Bảo phải tự nói chuyện, giọng điệu như sắp phát điên đến nơi, vang vọng trong đại sảnh rộng lớn...

Một lúc lâu sau...

Khi Quan Thụy nghĩ rằng đã đạt được hiệu quả mong muốn, biết không thể làm cho tình hình trở nên thái quá nữa, đang định âm thầm gọi người hầu đi theo chuẩn bị đưa Quan Trí Thần về nhà trước thì...

Trong bầu không khí tĩnh lặng, một giọng nói non nớt thản nhiên lạnh lùng vang lên: "Anh không xứng."

Giọng nói đó non nớt trúc trắc đến lạ, lại khàn khàn, dù non nớt nhưng đối với những người có mặt ở đây thì lại chẳng khác gì một tiếng sấm...

Nói... nói chuyện rồi...

Khoảnh khắc đó, giây phút đó tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngây ra tại chỗ.

Vẻ mặt của Quan Tử Dao tràn đầy sửng sốt, còn kẻ vừa này vẫn đang gào thét - Quan Trí Thần giờ lại như bị ai bóp cổ, đột nhiên tắt tiếng.

Thế mà có thể nói chuyện...

Thằng nhóc câm này! Thế mà dám bảo cậu ta không xứng để nó mở miệng nói chuyện!

Cái vẻ đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay trên mặt của Quan Thụy, thoáng cái đã nứt vỡ.

Sao có thể thế được?

Lúc ông ta chưa về nước đã âm thầm bỏ rất nhiều thời gian để thăm dò về tình hình của thằng bé này, biết được sau sự kiện bị bắt cóc thì tình huống của nó cực kì nghiêm trọng, thậm chí đã hai năm không mở miệng nói câu nào...

Chưa kể lúc nãy, chẳng qua chỉ nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Quan Tử Dao vào Nhan Như Ý thôi đã bỏ chạy mất dạng rồi, khả năng chịu đựng tâm lý kém như thế... thế mà... thế mà trong tình huống vừa rồi nó không những không mất kiểm soát tại chỗ mà còn mở miệng nói chuyện....

Khoảnh khắc này, cục diện vốn dĩ đã ngã ngũ lại xoay chuyển chỉ trong chớp mắt.

"Ngầu... ngầu quá đi mất..." Trong đám người, không biết ai đó đã thốt lên đầy kinh ngạc.

Ngay sau đó, những tiếng ồ lên như thể được bật công tắc, tiếng bàn tán phấn khích sôi sùng sục vang lên khắp nơi...

"Ôi trời ơi! Đây mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi hơn thôi đấy! Rõ ràng là trông đáng yêu thế mà khoảnh khắc vừa nãy thật khí phách, thật ngầu! Má ơi ngầu chết mất!"

"Muốn gả cho bé ấy quá đi! Tại sao tôi không sinh muộn mười mấy năm chứ!"

"Hu hu hu, cưa đổ Lục Đình Kiêu độ khó quá lớn, chắc chắn là không thể rồi, không biết Tiểu Bảo có ngại "chơi máy bay" không nhỉ..."

...

Giờ khắc này, gương mặt như bánh bao của Tiểu Bảo hiện lên vẻ kiêu ngạo thản nhiên giống ba mình đến lạ. Nhóc nói xong cũng không thèm nhìn Quan Trí Thần đang đứng đần ra tại chỗ trợn mắt nhìn mình, nhóc nắm nay Ninh Tịch bước qua đám người đang kích động, bình thản quay lưng đi thẳng.

Bóng dáng nho nhỏ nhưng lại thể hiện khí tràng mạnh mẽ cực kì.

"Oa oa oa... Tiểu Bảo của chúng ta ngầu chết mất!" Lục Cảnh Lễ kích động ôm chặt lấy ông anh.

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu lướt qua đám người, gặp được ánh mắt của Ninh Tịch liền lập tức giơ tay đẩy cái mặt Lục Cảnh Lễ đang kích động dường như sắp hôn anh đến nơi ra. Đúng là không dễ để phát hiện ra biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh lúc này đã dịu dàng đi mấy phần, vẻ mặt lạnh lẽo như hồ băng giờ giống như tuyết tan đầu mùa xuân.

"Lẽ nào chỉ có một mình tôi cảm thấy bõ tức à? Vừa nãy Quan Trí Thần đúng là có hơi quá đáng quá rồi, kể cả người ta có bị tự kỷ thật đi chăng nữa thì cũng không nên cố ý chọc ngoáy vào vết thương lòng của người ta thế chứ! Thế mà còn ép người ta phải mở miệng nói chuyện! Người ta bị tự kỷ thì làm sao mà nói chuyện được? Chứng minh được người ta có bệnh thật thì khiến cậu ta vui đến thế à?"

"Đúng thế đấy! Thiếu niên thiên tài cái gì chứ, cái gì mà gia giáo tốt, nhân phẩm học vấn ưu tú chứ! Một đứa trẻ có nhân phẩm, học vấn ưu tú mà không biết độ lượng, nhường nhịn sao? Chẳng qua chỉ là một bài toán bị người khác giải ra thôi thế mà tức đến như thế! Cậu ta cho mình là ai chứ? Chẳng lẽ cả trái đất này đều xoay quanh cậu ta?"

"Không chỉ nhỏ mọn mà tâm tư còn ác độc... đối xử với một đứa bé năm tuổi quá đáng như thế! Tiểu Thái tử nói không sai tí nào, cậu ta căn bản không xứng!"

"May quá! May quá! Tin đồn chỉ là tin đồn, Tiểu thái tử không chỉ bình thường mà lại còn là tài năng khôn cùng nữa chứ! IQ lẫn EQ đều hơn xa ai đó tới mấy con phố!"

...

Vừa nãy có không ít người khó chịu vì hành vi của Quan Trí Thần. Đặc biệt là khi thấy Tiểu Bảo đáng yêu như thế.

Quan Thụy đã lên kế hoạch đâu vào đấy, nghĩ rằng muốn nhân cơ hội này trực tiếp phế bỏ Tiểu Bảo, không ngờ "trộm gà không được lại còn mất nắm gạo", không chỉ chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cho Tiểu Bảo mà ngược lại còn khiến Quan Trí Thần bị mọi người ghét bỏ.

Quan Thụy kịp thời lấy lại sự tỉnh táo, ra cái vẻ đau đầu nhìn về phía Lục Sùng Sơn rồi dùng giọng điệu trầm trọng nói: "Lão Lục à, chuyện này thực sự rất xin lỗi, Trí Thần nhà tôi còn nhỏ, tính tình quá ngay thẳng, đã xác định chuyện gì là cố chấp cho đến cùng. Cái tính xấu này của nó tôi đã nói bao nhiêu lần mà nó không sửa nổi! Thầy giáo của nó hay bảo, cái tính cố chấp với quan điểm của mình này trong nghiên cứu học thuật có thể là chuyện tốt nhưng trong giao tiếp thì quả thật là một vấn đề lớn!"

Quan Thụy nói như thế, bỗng chốc cái tính tự cao tự đại không biết khiêm tốn, nhường nhịn của Quan Trí Thần giờ lại biến thành kiên trì, ngay thẳng.

Trong lòng Lục Sùng Sơn vẫn còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ và niềm vui điên cuồng vì bảo bối nhà mình mở miệng nói chuyện. Nhưng ông ta biết bản thân mình tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ quá kinh ngạc, bằng không chẳng khác gì thừa nhận Tiểu Bảo bị tự kỉ, cho nên vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.

"Ha ha, anh Quan nặng lời rồi, cũng trách Kình Vũ nhà tôi, tính nó với tính ba nó giống y hệt nhau. Từ nhỏ đã không thích nói chuyện với người khác. Bình thường ở nhà, chúng tôi cũng khó mà nghe nó nói được mấy câu, cũng khó trách Trí Thần sẽ hiểu nhầm là như vậy." Lục Sùng Sơn mở miệng nói, coi như nhân tiện tẩy sạch những phỏng đoán vớ vẩn mà bên ngoài đang nói về Tiểu Bảo, cũng là bước đệm để ngăn cản có người sau này lợi dụng việc Tiểu Bảo không thể nói chuyện để giở trò.

Có điều, đối với câu nói "Anh không xứng" chẳng chút khách khí nào của Tiểu Bảo, Lục Sùng Sơn lại trực tiếp coi nhẹ, chẳng có ý định xin lỗi.

Làm rất tốt, không hổ danh là cháu của Lục Sùng Sơn ông!

"Ôi, nếu đã là hiểu lầm, làm rõ cũng tốt..."

"Đúng thế đúng thế, bên ngoài có một số người thích nhất là đơm đặt đưa chuyện, trẻ con còn nhỏ thiếu năng lực phân biệt đúng sai, tính cách lại đơn thuần, sẽ hiểu nhầm là khó tránh khỏi!"

...

Đám khách khứa khôn lỏi bắt đầu ào ào chạy đến giảng hòa, dưới ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo của Quan Thụy, Quan Trí Thần cũng đưa ra lời xin lỗi.

Lục Sùng Sơn vốn dĩ còn đang vô cùng phẫn nộ nhưng chỉ vì một câu nói "long trời lở đất" này của Tiểu Bảo mà tiêu tan hết. Trong thâm tâm cực kì vui vẻ nên cũng không muốn làm ầm lên phá hủy bầu không khí hôm nay, liền hào phóng bỏ qua chuyện này.

Cùng lúc đó, Quan Tử Dao cũng đang kéo tay Nhan Như Ý, vẻ mặt áy náy giải thích: "Dì ơi, tối nay con thực sự rất xin lỗi, Trí Thần nhà con tuy bình thường vẫn nghiêm khắc quản lý. Nhưng nó cũng giống Tiểu Bảo, cũng được người nhà bao bọc trong lòng bàn tay từ nhỏ. Đây là lần đầu tiên bị đánh kể từ lúc sinh ra đến giờ. Nó đau lòng quá nên mới nhất thời kích động mà nói ra câu đó, chứ thực sự đó chỉ là một câu vô tâm mà thôi... dì ơi, dì đừng để chuyện này trong lòng nhé."

Quan Tử Dao vừa nói vừa gọi Quan Trí Thần vừa mới khuyên bảo hết lời lại đây.

Quan Trí Thần cúi đầu, che dấu vẻ căm phẫn và không cam lòng trong mắt: "Bà Lục, cháu xin lỗi, cháu biết sai rồi, cháu thực sự không có cố ý đâu..."

Nhan Như Ý nhìn vết tay đỏ ửng trên mặt Quan Trí Thần, thở dài một tiếng nói: "Được rồi, đừng tự trách mình nữa, hiểu nhầm được làm sáng tỏ là không sao rồi. Tử Dao, cháu mau đưa Trí Thần đi lấy ít đá chườm mặt đi! Ba cháu ra tay cũng nặng quá đi thôi!"

Quan Tử Dao nghe giọng Nhan Như Ý cũng dịu đi nhiều mới coi như là yên tâm đôi chút, gật đầu đưa Quan Trí Thần rời đi.

Chuyện này mặc dù nhà họ Lục tỏ vẻ rằng sẽ không so đo, nhưng mà trong lòng nhất định sẽ có chướng ngại. Xem ra đoạn thời gian này phải bảo ba kiềm chế lại một chút mới được...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx