sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 856 - 857 - 858 - 859 - 860

Thật ra ngay từ đầu lúc Quan Thụy nói muốn dẫn Trí Thần đến thì cô ta cũng không mấy đồng ý rồi.

Dù sao thì tình hình Tiểu Bảo nhà người ta như thế, ông dẫn Trí Thần tới cũng khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy có ý khoe khoang.

Nhưng ông lại nói lâu lắm mới có cơ hội trở về Đế Đô, ông cần một cơ hội để nở mặt nở mày và việc thể hiện gen tốt đẹp của nhà họ Quan trước mặt nhà họ Lục này có lợi cho tương lai của cô ta, vì thế nên cô ta mới đồng ý.

Bọn họ vốn cho rằng hôm nay Tiểu Bảo sẽ không xuất hiện, cho dù xuất hiện thì cũng chỉ lộ mặt thôi. Ai mà ngờ... cuối cùng mọi việc lại từng bước từng bước thoát khỏi sự khống chế của bọn họ như thế chứ...

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Trong đầu Quan Tử Dao bỗng lướt qua khuôn mặt cô gái kia.

Từ việc cố ý ăn mặc như nữ giúp việc tiến vào bữa tiệc mừng thọ, sau đó vờ vĩnh dắt Tiểu Bảo đến ra vẻ muốn giúp Trí Thần giải quyết vấn đề... Cô gái này nào có ngu xuẩn đâu, rõ ràng tất cả đều có kế hoạch rõ ràng! Cô ta cố ý muốn làm bọn họ mất mặt!

Nhà họ Quan bọn họ nhất thời khinh địch, đều không đề phòng cô gái kia.

Đương nhiên Quan Thụy cũng nghĩ đến điểm này, lúc hai cha con đưa mắt nhìn nhau, trong một giây đó, ai nấy cũng đều căng thẳng thần kinh, không biết tối nay cô gái kia còn làm gì nữa!

"Tiểu Bảo đột nhiên hồi phục nhanh như thế, chẳng lẽ là vì cô gái kia?" Quan Tử Dao nhíu chặt mày, thì thào nói.

Sắc mặt Quan Thụy đầy vẻ âm trầm: "Cô ta mới đầu ở Mỹ cũng chỉ học một trường đại học nhỏ thôi, không biết sau này thế nào lại thi được vào đại học Nam California. Có điều cũng chỉ học ít lâu rồi theo con đường diễn viên! Tại sao lại có thể điều trị được cho một đứa trẻ mà cả Tần Mộc Phong cũng bó tay chịu trói thế này? Con xem giọng điệu nói chuyện của đứa trẻ kia xem, nào có vẻ gì là bị bệnh đâu?"

Tuy rằng ông ta rất không muốn thừa nhận nhưng cũng đành phải nói là thằng bé này hơn hẳn Trí Thần, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ còn vượt cả bố nó...

Hạt giống tốt như vậy, chẳng trách cả Lục Sùng Sơn lẫn Nhan Như Ý đều yêu chiều như bảo bối...

Tệ hại nhất là, nhà họ Quan bọn họ vốn vẫn vướng mắc về chuyện Lục Đình Kiêu có con, thậm chí còn có cả bạn gái mà nằm ở thế chủ động. Nhưng sau vụ ồn ào ngày hôm nay, tất cả đều bị đảo lộn, thời gian tới, chắc chắn ông ta sẽ phải cúp đuôi mà nịnh nọt nhà họ Lục.

Về phần đứa trẻ kia thì cũng chỉ có thể tính kế lâu dài hơn thôi...

Bữa tiệc mừng thọ đã dần dần đi đến những phút cuối cùng, khách khứa đua nhau đưa quà mừng thọ lên.

Quan Thụy khẽ thở phào, cũng may lần này phần quà mà ông ta chuẩn bị cũng đủ quý trọng.

"Lão Lục à, tôi biết ông thích tranh chữ. Bức này được Vương Hi Chi viết theo lối chữ thảo, tôi vô tình phát hiện ra nó lúc còn ở nước ngoài. Lúc thấy nó liền nghĩ ngay đến ông, vì thế đã tốn không ít sức lực để mang nó về, chắc chắn ông sẽ thích!" Quan Thụy mở miệng.

Lục Sùng Sơn là người yêu tranh chữ, cũng rất có tài về thư pháp lẫn hội họa, thậm chí nói hai chữ "say mê" cũng không đủ để mô tả, bức tranh này tuyệt đối đã lấy lòng được ông.

Quả nhiên, sau khi Lục Sùng Sơn cẩn thận nhận lấy nó và mở ra xem liền tỏ vẻ kinh động: "Lão Quan, phần quà này của ông quý giá quá rồi!"

Không thể trách Lục Sùng Sơn kinh ngạc mà thốt lên như vậy, những bữa tranh chữ như thế này là thứ vô giá, hơn nữa còn nhiều lần lưu lạc ra cả nước ngoài. Người có thể mua được chúng thì ngoài có quyền có tiền ra thì còn phải may mắn nữa, đây đúng là thứ mà có tiền cũng không thể có được!

Quan Thụy tỏ vẻ không để ý cười nói: "Lão Lục, khách khí quá, quan hệ giữa hai chúng ta mà còn phải nói những chuyện này à, ngàn vàng khó mua được tri kỉ. Lại nói đây cũng không phải vật quý gì, chỉ là tôi may mắn gặp được thôi!"

Nhìn bức tranh chữ có giá trị liên thành kia, mọi người có mặt trong bữa tiệc liền kinh hãi thán phục y như những gì Quan Thụy dự đoán...

"Đùa gì thế? Thứ này mà còn không quý giá? Đây chẳng phải là bức thư pháp có giá trên trời hơn năm trăm triệu được bán ở Zürich1 đó ư?"

1 Zürich: Một thành phố ở Thụy Sĩ

"Xem ra mấy năm nay nhà họ Quan ở nước ngoài phát triển cũng không tệ!"

"Đâu chỉ là không tệ, ông không thấy gần đây Quan Tử Dao và Nhan Như Ý rất hay đi cùng nhau sao? Chắc hẳn là hai nhà sắp thành thông gia rồi đó!"

"Ồ! Không thể nào? Chẳng phải nghe nói trước đây Lục Sùng Sơn có ý muốn kết thân với nhà họ Trang đó sao?"

"Nhà họ Trang trước giờ đều chỉ kết thân với những gia đình liên quan tới quân đội và chính trị! Tuy rằng gia nghiệp nhà họ Lục có lớn nhưng cũng vẫn chỉ là thương nhân... khả năng này không lớn lắm đâu!"

...

Thấy Quan Thụy tặng món quà quý như vậy hiển nhiên là rất coi trọng nhà họ Lục, lúc này vẻ mặt Lục Sùng Sơn đã hòa hoãn hơn.

Đương nhiên, thứ mà ông mong đợi nhất đêm nay vẫn là quà của Tiểu Bảo!

"Tiểu Bảo, không phải con nói có quà muốn tặng ông nội ư? Là gì thế?" Lục Sùng Sơn không khỏi mong chờ hỏi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ngẩng đầu, liếc nhìn ba Kiêu và mẹ Tiểu Tịch ở bên cạnh.

Lục Đình Kiêu đưa mắt nhìn người giúp việc một cái, lập tức có người mang hai cuộn giấy Tuyên Thành và bút mực tới.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hứng thú, xem ra Tiểu thái tử muốn tự mình viết một bức để tặng ông nội rồi.

Tuy rằng lòng hiếu thảo khó mà có được, nhưng so với bức thư pháp giá trên trời vừa rồi thì có vẻ như phần quà mừng thọ này có hơi tầm thường...

Ninh Tịch yên tĩnh giúp Tiểu Bảo mài mực, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ mở hai cuộn giấy Tuyên Thành kia ra, đặt trước mặt Tiểu Bảo.

Lúc này, đã có người chú ý tới một chi tiết là nữ giúp việc chuẩn bị hai cái bút lông...

Lẽ nào là đồ dự bị?

Ngay sau đó dưới ánh mắt của mọi người, Tiểu Bảo liền dùng hai bàn tay vừa nhỏ vừa ngắn của mình, mỗi tay cầm lấy một chiếc bút lông. Mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mắt, ổn định tinh thần, sau đó hai chiếc bút lông đồng loạt hạ xuống giấy Tuyên Thành.

Làm... Làm gì thế này? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc.

Kết quả là chỉ thấy Tiểu Bảo cùng cử động hai tay, chuyên tâm hạ nét bút như rồng bay phượng múa xuống trang giấy, tay trái viết Phúc Như Đông Hải, tay phải ghi Thọ Tỉ Nam Sơn...

Sau khi trông thấy rõ ràng Tiểu Bảo đang làm gì, mọi người ở đó liền hít một hơi thật sâu!

"Thế mà lại có thể viết hai tay cùng lúc!"

"Hơn nữa còn viết rất đẹp! Chỉ là một đứa trẻ mà đã viết được ba phần lực như thế rồi!"

"Mọi người đã quên trình độ thư pháp của Lục Sùng Sơn rồi sao? Cháu của ông ấy thì đương nhiên cũng sẽ không kém cỏi rồi!"

"Ôi trời ơi... Tôi sắp chết lặng rồi đây này... đứa trẻ này thật may mắn, gom hết tinh hoa của nhà họ Lục..."

...

Thư pháp của Tiểu Bảo là được Lục Sùng Sơn dạy, nhưng ông cũng chỉ biết Tiểu Bảo viết thư pháp không tệ thôi. Chứ đây là lần đầu tiên ông biết Tiểu Bảo còn có bản lĩnh viết hai tay như thế này, càng ngạc nhiên hơn là nét chữ của Tiểu Bảo trước đây không hề có lực, tuy rằng cũng đẹp nhưng người biết nghề nhìn vào chỉ thấy nét chữ như không xương, không có khí thế được như thế này...

Thế mà chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, không ngờ chữ viết của Tiểu Bảo đã trở nên cứng cáp như thế, điều này khiến ông khiếp sợ vô cùng, đồng thời ánh mắt nhìn Ninh Tịch lại càng thêm vẻ không tin nổi.

Vốn ông còn lo rằng cứ để Tiểu Bảo ở cạnh người phụ nữ này thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng không ngờ Tiểu Bảo không chỉ đã dần dần nói chuyện lại mà sức khỏe cũng có tiến bộ lớn như thế.

Dường như ông đã có thể kết luận rằng trong thời gian này, Tiểu Bảo đã được rèn luyện một cách có hệ thống và bài bản, nếu không thì thằng bé cũng không thể viết được như thế này!

Vốn Lục Sùng Sơn vẫn còn hơi lo lắng lúc thấy Tiểu Bảo muốn viết chữ tặng cho ông.

Bởi vì ông có tài về viết thư pháp nên mọi người cũng khá kỳ vọng vào Tiểu Bảo, lại thêm Tiểu Bảo vừa rồi khiến mọi người ấn tượng như thế cũng khó tránh khỏi việc mọi người sẽ hà khắc với thằng bé. Nhưng không ngờ cháu ông lại khiến ông kinh ngạc và vui sướng như thế, trong lòng ông tràn đầy hân hoan vì có người kế tục!

Niềm vui này hiển nhiên còn gấp trăm nghìn lần so với việc nhận được bức thư pháp đắt tiền kia!

"Chữ tốt!"

Ngay lúc các quan khách đang liên tục cảm thán thì phía sau bỗng có một giọng nói hùng hồn vang lên.

Một người đàn ông trung niên mặc quân trang đang sải bước đi tới trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Dáng người ông ta cao ngất, khuôn mặt kiên nghị, là vị thượng tướng của nhà họ Trang kia - Trang Liêu Nguyên!

"Thủ trưởng Trang, không tiếp đón từ xa! Thật thất lễ, thất lễ!" Lục Sùng Sơn thấy người tới là ai liền cười nói bước lên nghênh đón.

"Đổng sự trưởng Lục quá lời rồi, lúc nãy tôi vướng chút việc quân nên đến muộn, xin thứ lỗi!" Trang Liêu Nguyên cũng khách sáo nói.

"Việc công đương nhiên quan trọng hơn rồi, mời Thủ trưởng mau vào đi thôi..."

...

Trang Liêu Nguyên đi tới chỗ Tiểu Bảo vừa viết mấy chữ kia, càng lại gần thì khuôn mặt càng tràn ngập vẻ tán thưởng: "Chữ này là do cháu ngài viết sao?"

"Đúng vậy! Đây là quà sinh nhật cháu trai tặng tôi!" Vẻ mặt Lục Sùng Sơn tràn đầy tự hào.

Trang Liêu Nguyên đưa mắt nhìn cậu bé đứng bên cạnh, gật đầu nói: "Hiếm có hiếm có! Tuổi còn nhỏ mà đã viết có lực như thế! Đổng sự trưởng Lục, thằng bé này quả xứng là chân truyền của ông!"

Trang Liêu Nguyên đang nói chuyện với Lục Sùng Sơn, đôi mắt lại vô tình đảo qua Ninh Tịch đứng bên cạnh Tiểu Bảo, lúc này ông mới sửng sốt: "Cô..."

Ninh Tịch cũng nhận ra Trang Liêu Nguyên, nhưng trong tình huống này không tiện đáp lời ông ta, chỉ đành cúi đầu giả vờ như không biết gì cả.

Trang Liêu Nguyên cũng phản ứng lại khá kịp lúc, nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên của mình, nhưng mà lúc ông nhìn qua Lục Đình Kiêu thì ánh mắt mới lạnh hơn mấy phần.

Vì Trang Liêu Nguyên đến nên sảnh tổ chức tiệc nhất thời náo nhiệt hẳn lên, dù sao thì đó cũng là gia tộc hiển hách, là đối tượng mà bao nhiêu người muốn làm thân. Quan trọng nhất là thế gia đẳng cấp như vậy rất ít qua lại với gia đình hào phú như bọn họ. Cũng chỉ có tiệc mừng thọ của Lục Sùng Sơn mới có thể khiến ông ta lộ mặt, quả thật là một cơ hội khó có được.

Về phần Quan Thụy, thần kinh ông ta lập tức căng cứng, ông ta cũng biết chuyện nhà họ Trang và nhà họ Lục trước đây muốn kết thông gia. Nên bèn nhanh chóng nghĩ cách để thăm dò xem đối thủ cạnh tranh lớn nhất này đến đây là có ý gì.

...

Buổi đêm yên tĩnh, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, các quan khách cũng lục tục ra về.

Tiểu Bảo đi theo Lục Đình Kiêu tiễn khách, còn Ninh Tịch thì ra vườn hoa để hít thở không khí một chút.

Đang ngồi xích đu nhớ lại dáng vẻ khí phách của bảo bối nhà mình, Ninh Tịch đột nhiên phát hiện hình như có người đang từ từ tới gần sau lưng, nghe bước chân cũng có thể đoán ra được là người luyện võ.

Vì vậy Ninh Tịch loạt xoạt đứng lên, cảnh giác nhìn về phía sau lưng...

Ngay lập tức sự cảnh giác biến thành kinh ngạc.

Là Trang Liêu Nguyên!

Sao ông ấy lại chạy tới đây? Không phải là cố ý tới tìm cô đó chứ?

"Thằng nhóc kia đối xử với cháu như thế sao?" Lúc Ninh Tịch vẫn còn đang kinh ngạc, Trang Liêu Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói với cô.

Lúc Trang Liêu Nguyên nói lời này thì khuôn mặt thoáng tỏ vẻ rất không vui, thậm chí còn khá lạnh lẽo.

Ninh Tịch bị câu hỏi không đầu không đuôi này khiến cho ngây cả người: "Hả? Thủ trưởng Trang, ngài đang nói ai thế ạ?"

Ông ấy đang nói chuyện với mình đó à?

Ánh mắt sắc bén của Trang Liêu Nguyên lướt qua bộ quần áo trên người cô, trong đôi mắt lộ rõ sự tức giận: "Lục Đình Kiêu! Rõ ràng cháu là bạn gái của cậu ta, tại sao tham gia tiệc mừng thọ bố cậu ta mà lại phải ăn mặc như thế này?"

Ninh Tịch sửng sốt hồi lâu mãi mới hiểu ra ý của Trang Liêu Nguyên, bèn mở miệng giải thích: "Khụ, không phải! Không phải thế đâu ạ... Thủ trưởng Trang, ngài hiểu nhầm rồi! Nói ra thì dài lắm, nhưng tóm lại là không phải anh ấy bảo cháu mặc thế này!"

"Cậu ta không có ý định công khai mối quan hệ của hai người?" Vẻ mặt của Trang Liêu Nguyên vẫn rất nghiêm túc.

Ninh Tịch nghe vậy thì liền cau mày, vấn đề riêng tư thế này... có phải là xen vào hơi quá rồi không?

Nhưng nhìn khuôn mặt chính nghĩa của Trang Liêu Nguyên cùng với ý tốt từ sâu trong mắt ông ấy, Ninh Tịch do dự một hồi cuối cùng vẫn đáp: "Nguyên nhân chủ yếu là vì tính chất nghề nghiệp hiện tại của cháu nên mới giữ bí mật, ngài cũng biết đấy, nghề diễn viên này có rất nhiều việc không thể theo ý mình được..."

Lúc này vẻ mặt Trang Liêu Nguyên hơi giãn ra: "Bác xem phim của cháu rồi, đóng không tồi đâu."

Ninh Tịch nghe xong liền mở to mắt: "Cái... cái gì... ngài xem phim của cháu sao? Là Thiên Hạ?"

Trang Liêu Nguyên gật đầu: "Đúng thế, cháu đóng vai nữ tướng quân kia rất hợp!"

Ninh Tịch sửng sốt mãi mới thoát khỏi được tâm trạng kích động, sắc mặt cô đỏ ửng, cảm kích nói: "Cảm ơn! Cảm ơn ngài đã khích lệ ạ!"

Cô còn tưởng là Trang Liêu Nguyên biết nghề nghiệp của mình rồi thì sẽ có thái độ khinh thường, nhưng không ngờ ông đã chẳng chút khinh bỉ nào mà thậm chí còn nói đã xem phim của cô, còn khen cô diễn tốt...

Hơn nữa, nét mặt của ông ấy rất chân thành, không hề ra vẻ chút nào.

"Trong phim này chắc là cháu không cần đến người đóng thế đâu nhỉ?" Trang Liêu Nguyên hỏi nhưng giọng điệu lại chắc nịch.

Ninh Tịch gật đầu, hơi ngại ngùng trả lời: "Đúng vậy."

"Không nhìn ra được là cháu còn luyện võ?" Trang Liêu Nguyên hỏi đầy hứng thú.

Nói đến đóng phim thì không khí liền dễ thở hơn mấy phần. Tâm trạng của Ninh Tịch cũng dần bình tĩnh lại, trong lúc lơ đãng đã lại nói như máy hát: "Không phải đâu ạ, cháu chỉ luyện bừa một chút thôi, trước khi làm diễn viên cháu có tham gia đóng thế. Lúc đóng vai phụ ở nước ngoài cũng thường xuyên đóng những nhân vật kiểu này, nước ngoài rất tôn sùng võ thuật Trung Quốc nên thường cần vài diễn viên phương Đông có thân thủ tốt!"

"Một cô gái còn nhỏ tuổi mà đã phải tha hương làm việc, thật không dễ dàng gì." Trang Liêu Nguyên cảm thán.

Dựa vào điều kiện của đứa bé này thì muốn kiếm cơm cùng có vô số cách, nhưng nó lại nhất định chọn cách khó khăn gian khổ nhất.

Ninh Tịch không nhớ là đã bao lâu rồi chưa có ai quan tâm mình như thế nữa, trong lòng liền cảm động không thôi, mỉm cười nói: "Cũng không có gì ạ, diễn phim là giấc mộng của đời cháu... thực hiện giấc mơ của mình thì không có gì là vất vả cả!"

Trang Liêu Nguyên gật gật đầu: "Nói có lý lắm!"

Đứa trẻ này thật không tệ, tính tình cũng rất tốt!

Vẻ mặt Trang Liêu Nguyên lại càng thêm tán thưởng, nhưng sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng: "Cô bé này, cháu là người thông minh, chắc hẳn cháu cũng biết gia đình như nhà họ Lục không hợp với cháu. Chuyện khác bác cũng không nhiều lời, nhưng nếu có một ngày cháu đổi ý thì có thể tới tìm bác. Chỗ bác có rất nhiều thanh niên độc thân ưu tú, đều là những người đầu đội trời chân đạp đất! Kiểu gì cũng sẽ có người cháu thích!"

"..." Ninh Tịch nghe vậy liền trợn tròn mắt.

"Chỗ bác có rất nhiều thanh niên độc thân ưu tú" này là có ý gì...

...

Chẳng lẽ cô nghe nhầm rồi sao?

Ninh Tịch đang xoắn xuýt nghĩ xem trả lời Trang Liêu Nguyên thế nào đây thì eo đột nhiên bị xiết chặt, một cái ôm mạnh mẽ bao bọc lấy cô, tiếp sau đó là một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Thượng tướng Trang, dường như việc phá hoại nhân duyên của người khác không phải là chuyện mà quân tử nên làm!"

Ninh Tịch: "..."

Xong phim... Đại... Đại ma vương... Giá lâm...

Anh ấy nghe thấy những lời Trang Liêu Nguyên vừa nói rồi...

Ninh Tịch nuốt nước bọt, không hiểu sao lại thấy cổ lành lạnh, một luồng khí lạnh luồn lách vào trong, cô uốn éo người muốn tránh ra cho đỡ lạnh, kết quả là eo lại càng bị xiết chặt hơn, đến nỗi cô sắp không thở nổi nữa.

Vì vậy, cô đành ngoan ngoãn đứng yên không dám lộn xộn.

Vẻ mặt Trang Liêu Nguyên vẫn như thường, soi xét vẻ mặt âm trầm của người đàn ông trước mắt: "Ta cũng chỉ nói là nếu cô bé ấy đổi ý."

Ninh Tịch không cần nhìn cũng có thể đoán được lúc này Đại ma vương đang mang vẻ mặt đáng sợ thế nào, cô vội mở miệng chữa cháy: "Khụ ha ha ha, cảm ơn ý tốt của Thủ trưởng Trang, quan hệ giữa cháu và bạn trai cháu rất tốt, không có chuyển đổi ý cũng không có kiểu đứng núi này trông núi nọ như thế đâu ạ..."

Ninh Tịch vừa dứt lời, cánh tay ôm cô dường như nới lỏng hơn một chút.

Trang Liêu Nguyên thở dài nhìn cô một cái: "Nếu cần giúp gì thì lúc nào cũng có thể liên hệ với bác, rảnh rỗi thì tới sân bắn chơi!"

"Dạ được ạ, cảm ơn Thủ trưởng Trang!"

Thấy Trang Liêu Nguyên đi rồi, cuối cùng Ninh Tịch cũng thở phào, cô quay người lại định nói chuyện với Lục Đình Kiêu thì mọi lời lẽ đã bị chặn lại, hơi thở mát lạnh của anh lập tức xâm chiếm cô...

Ninh Tịch cảm thấy như không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, thảm nhất là tên này đâu có hôn đâu, đang cắn thì có, trên môi dần truyền tới những trận đau xót, đầu lưỡi cũng tê hết cả rồi...

Mãi đến khi Ninh Tịch kêu lên một tiếng vì đau thì nụ hôn trên môi mới trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng ve vuốt nơi mình vừa chà đạp. Nhưng mà chỉ cần cô hơi có ý giãy dụa thì động tác của đối phương cũng liền trở nên điên cuồng theo.

Mắt thấy có bóng người lắc lư phía đối diện, hình như ai đó đang đi tới chỗ bọn họ, Ninh Tịch mới phát hoảng đẩy bản tay đang mò vào cái váy hầu gái của Lục Đình Kiêu ra, sửa sang lại quần áo của mình, không cho anh sáp đến nữa: "Không được! Bị người ta thấy thì làm sao bây giờ."

Dù sao thì hôm nay cũng không phải bữa tiệc có yêu cầu tính bảo mật cao, có rất nhiều người lắm mồm xuất hiện. Hơn nữa dường như mấy cô giúp việc vừa nãy cũng đã nhận ra cô, còn hỏi cô có phải là diễn viên Ninh Tịch hay không nữa.

Trong bóng tối, người đàn ông nhìn chằm chằm vào bộ trang phục hầu gái của cô gái trước mắt, đôi mắt ánh lên tia sáng như dã thú, buồn bực nói: "Thấy thì làm sao?"

"Thấy thì... thì em liền cắn chết anh!" Ninh Tịch hung dữ lườm anh một cái.

Vấn đề gì liên quan đến nguyên tắc thì cô tuyệt đối không nhường đâu!

Thấy cô gái kia trừng mắt nhìn mình, đôi mắt vốn đầy nguy hiểm của người đàn ông lại lộ ra vài phần tủi hờn, hệt như một con dã thú bị thương. Cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào lòng, dụi đầu xuống vai cô thì thào: "Đến khi nào... anh mới có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng em là của anh..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx