sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 871 - 872 - 873 - 874 - 875

Quả nhiên Ninh Tịch vừa mới lái xe đến cửa đã bị một người mặc quân trang cản lại: "Xin mời lấy giấy thông hành ra."

Ninh Tịch quay đầu nhìn ông lão đang ngồi ghế sau: "Ông ơi..."

Lúc này, ông cụ mới thở hổn hển mở miệng: "Để cho cô ấy vào đi."

Lính canh thấy rõ người ngồi sau là ai thì cả kinh, lập tức hô một tiếng rất vang: "Dạ!", sau đó thì nhanh chóng mở cổng ra.

Ninh Tịch không biết đường nên chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn của ông cụ mà lái xe đến trước cổng một căn biệt thự có phong cách cổ kính, sau đó cô đỡ ông cụ xuống xe.

Ninh Tịch có thể cảm nhận được thân thể hiện tại của ông lão này rất yếu, nếu không có cô đỡ thì xem chừng ngay cả đứng cũng không vững. Không biết là trong nhà có chuyện gì mà phải vội vàng chạy về thế này...

Đang đỡ ông lão bước lên bậc thềm thì đột nhiên một tiếng súng nổ - "đoàng" vang lên.

Là từ trong nhà vọng ra...

Ninh Tịch kinh hãi, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương, điều khiến cô lo lắng hơn cả chính là ông lão bên cạnh. Nếu để ông ấy chịu thêm kích thích gì chỉ sợ là sẽ tái phát lần nữa mà thăng thiên luôn quá...

Sắc mặt ông cụ cũng thay đổi, vội bước nhanh hơn rồi dùng sức đẩy cửa ra.

Ngay lập tức, Ninh Tịch liền thấy một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi chật vật ngã xuống, mà cô gái bên cạnh thì vô cùng hoảng sợ, đem thiếu niên kia ôm chặt vào lòng: "Ba! Ba điên rồi sao?"

Đối diện hai người là một người đàn ông cao lớn mặc quân phục, trong tay ông ta vẫn còn đang nắm chặt khẩu súng và chĩa thẳng vào cậu thiếu niên kia. Vẻ mặt ông ta vô cùng tức giận và khó coi, nói ông ta thật sự muốn nổ súng giết chết thằng nhóc kia cũng không ngoa!

Khi nhìn rõ cô gái kia với người đàn ông đang cầm súng, Ninh Tịch có chút ngây người.

Trang Khả Nhi... Trang Liêu Nguyên...

Vậy ông lão này là...?

Ninh Tịch quay đầu nhìn về phía ông lão mà mình đang đỡ. Ông cụ nhìn thấy cảnh này liền gầm lên: "Thằng khốn! Bỏ súng xuống cho tao!"

"Ông nội... ông nội cứu con! Ba con muốn giết con!" Cậu thiếu niên lập tức lăn tới ôm chân ông cụ.

Ninh Tịch cứ nghĩ ông cụ sẽ che chở cho cháu trai cơ, nhưng kết quả là ông cụ vừa mới thấy thằng cháu thì không hề khách khí thưởng cho một đạp: "Thằng súc sinh! Lần trước mày chẳng thề với ông rồi sao? Vừa mới qua một tháng đã vì tranh giành phụ nữ mà đánh cho người ta phải nhập viện cấp cứu! Danh dự của cái nhà này đều bị mày hủy hết rồi!"

"Cái gì mà tranh phụ nữ chứ, rõ ràng là thằng chó kia nó cướp người của cháu nên cháu mới phải tìm người cho nó biết lẽ phải..."

"Câm cái mõm chó của mày vào! Lông còn chưa mọc đủ đã há mồm ngậm miệng đều là phụ nữ!" Cái gậy của ông cụ không chút khách khí mà quật lên lưng cậu thanh niên kia: "Cầm gia pháp ra đây!"

Thiếu niên kia vừa nghe thấy thế liền lập tức lăn lại vào lòng Trang Khả Nhi: "Chị! Cứu em! Cứu em! Em biết lỗi rồi! Em thật sự biết lỗi rồi! Em cũng bị thương mà... chân em đau đến sắp gãy rồi... sao mọi người chỉ biết mắng em..."

Trang Khả Nhi cũng khẩn trương: "Ông nội, xương xốt của Vinh Quang yếu ớt, một roi lần trước thiếu chút nữa đã lấy mạng của nó rồi! Không thể đánh nữa đâu!"

"Ăn đạn hoặc gia pháp, mày chọn một đi." Trang Liêu Nguyện bộ dạng y như Diêm Vương đòi mạng.

Trang Vinh Quang nhìn ông nội rồi lại nhìn cha, cuối cùng cắn răng đẩy Trang Khả Nhi ra rồi cắm đầu chạy về phía cửa. Chờ Trang Liêu Nguyên phản ứng được muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi, ông gầm lên một tiếng giận dữ.

Một giây sau, một tiếng "huỵch" vang lên, Trang Vinh Quang té sấp mặt như chó ăn phân.

"Mẹ nó! Thằng nào ngáng chân ông!"

Ở cửa chính, Ninh Tịch không nhanh không chậm rút cái chân ướt nhẹp kia lại, vẻ mặt thản nhiên nói: ""Xin lỗi, chân dài quá không có chỗ để."

Vì theo lễ phép nên mới nãy Ninh Tịch cũng không có bước vào mà vẫn đứng ngoài cửa.

Cho nên tới tận lúc này Trang Khả Nhi với Trang Liêu Nguyên mới phát hiện ra cô.

Hôm nay cô mặc đồ nữ cho nên Trang Khả Nhi không nhận ra Ninh Tịch là ai, mà Trang Liêu Nguyên thấy cô thì vẻ mặt hơi run lên, rõ ràng là có chút kinh ngạc.

Trang Tông Nhân sau khi thấy Ninh Tịch ngáng chân thằng cháu thì lập tức lộ ra vẻ ảo não: "Khả Nhi! Nhanh! Nhanh dẫn cô gái này lên tầng tắm nước nóng thay quần áo! Vừa nãy ông phát bệnh ở bờ sông, thuốc lại rơi vào nước, may mà có cô ấy nhảy xuống giúp ông nhặt lại đấy, thậm chí còn đưa ông về tận đây!"

Nói xong ông trợn mắt nhìn Trang Vinh Quang đang nằm trên đất lăn lộn vì đau: "Nếu không nhờ cô bé này, chỉ sợ rằng ông còn không có mạng mà về!"

Trang Khả Nhi vừa nghe lập tức tỏ vẻ cảm kích: "Hóa ra là như vậy! Thật cám ơn cô! Trời lạnh lắm! Cô mau lên lầu với tôi để thay quần áo!"

Ninh Tịch tỏ vẻ không sao cả: "Không sao đâu! Tôi về nhà rồi thay cũng được."

"Như vậy sao được! Cô ướt sũng cả người thế này phải nhanh chóng thay đồ mới phải! Nếu không sẽ bị cảm mất!"

"Là ông hồ đồ, mới nãy chỉ lo dạy dỗ cái thằng nhãi này mà quên mất đứa bé này còn mặc đồ ướt..." Trang Tông Nhân áy náy không thôi.

"Sức khỏe là quan trọng nhất, mau đi cùng Khả Nhi đi." Trang Liêu Nguyên nghiêm giọng.

Người ta đã nói đến thế rồi, Ninh Tịch cũng không tiện từ chối nữa nên chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Vậy thì làm phiền rồi."

Thừa dịp Ninh Tịch nói chuyện với mọi người, Trang Vinh Quang đảo đảo tròng mắt định bò dậy chạy ra bên ngoài, nhưng đáng tiếc là Trang Liêu Nguyên đã sớm gọi người tới.

Hai người thanh niên mặc quân trang nghiêm chỉnh trực tiếp xách cổ Trang Vinh Quang vào nhà...

Lúc đi ngang qua Ninh Tịch, cậu ta còn hung hăng trợn mắt trừng cô một cái: "Con mụ bao đồng khốn khiếp! Tao..."

Lời còn chưa nói xong thì đã bị Trang Liêu Nguyên tát cho một phát: "Láo toét!"

Trang Liêu Nguyên mà giận lên thì thực sự rất đáng sợ, hơn nữa nếu vừa nãy Trang Tông Nhân không ngăn cản thì chưa biết chừng ông đã nổ thêm phát súng thứ hai.

Trang Vinh Quang lập tức im thin thít không dám hé nửa chữ, im lặng để người ta xách cổ vào nhà.

"Chê cười rồi." Lúc Trang Liêu Nguyên quay sang Ninh Tịch thì vẻ mặt của ông đã nhu hòa đi mấy phần.

"Khụ, không sao, không sao..." Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng theo Trang Khả Nhi lên lầu.

Sau lưng, Trang Tông Nhân nhìn theo bóng Ninh Tịch rời đi, ông chống gậy thở dài một tiếng, ánh mắt cũng có chút hâm mộ: "Không biết là nhà nào mà dạy được một đứa bé ngoan như vậy..."

Trang Liêu Nguyên nhìn cha một cái, cũng không nhiều lời.

"Cô bé này thân thủ rất tốt, lúc nãy nhảy xuống sông với lọ thuốc lên không mất tới 5s." Trang Tông Nhân thở dài nói.

"Bắn súng còn giỏi hơn." Trang Liêu Nguyên gật đầu.

"Sao, con biết nó à?" Trang Tông Nhân nghe vậy liền hỏi.

"Đã từng gặp hai lần, là bạn gái của Lục Đình Kiêu."

"Khó trách lần trước con về lại bảo Tĩnh Thù không cần suy nghĩ về Lục gia nữa..."

...

Trên lầu.

Trang Khả Nhi nhanh nhẹn dẫn Ninh Tịch tới phòng mình: "Cô mau tắm đi! Tôi giúp cô tìm bộ quần áo khác!"

"Được, cám ơn."

"Đừng khách khí, muốn cám ơn thì phải là nhà chúng tôi cảm ơn cô mới phải!"

Ninh Tịch bước vào phòng tắm, cởi bỏ lớp quần áo ướt sũng trên người rồi mới bắt đầu tắm.

Lúc mặc áo tắm đi ra thì Trang Khả Nhi đã giúp cô chuẩn bị một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, trên bàn còn đặt một bát canh gừng nữa. Nhìn cũng đủ biết cô bé Trang Khả Nhi này là một cô gái rất tỉ mỉ.

Trang Khả Nhi thấy Ninh Tịch đi ra thì vẻ mặt hơi run lên.

Vừa mới tắm xong nên Ninh Tịch vẫn đang mặc áo tắm rộng thùng thình, mái tóc xoăn tự nhiên còn hơi ướt, cả người hồng hào vì vừa tắm nước nóng xong. Hình ảnh này thế nhưng lại khiến trái tim một cô gái như Trang Khả Nhi không nhịn được mà đập nhanh mấy nhịp...

Trang Khả Nhi sửng sốt một lúc mãi mới hoàn hồn lại được, vội vàng nói: "Cái đó... cỡ đồ lót của chúng ta không chênh lệch lắm nên tôi lấy của tôi cho cô luôn, nhưng mà tất cả đều là đồ mới, tôi vẫn chưa hề mặc qua, cả quần áo cũng thế. Còn có canh gừng này nữa, cô mau uống đi!"

"Ừm, cảm ơn!"

Một lúc sau, Ninh Tịch thay đồ xong liền bưng bát canh gừng nóng hổi uống, cảm giác cả người đều dễ chịu hơn nhiều, dễ chịu đến mức không muốn nhúc nhích.

Phòng của Trang Khả Nhi được trang trí vô cùng ấm áp thoải mái, màu sắc chủ đạo là màu vàng, chăn đệm đều được viền ren, trên đất còn trải một lớp thảm nhung. Quần áo của cô ấy cũng thiên về phong cách thùy mị nết na. Vì thế cho nên hiện giờ Ninh Tịch đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt và khoác thêm một chiếc áo khoác dài màu be, chất liệu vải cũng rất ấm áp.

Thấy Ninh Tịch ôm bát, cuộn người làm ổ ở đó như một chú mèo con, Trang Khả Nhi khẽ cười một tiếng: "Thoải mái hơn không?"

Ninh Tịch gật đầu liên tục.

"Đúng rồi, tôi tên là Trang Khả Nhi, cô cứ gọi tôi Khả Nhi là được rồi, còn cô, tên cô là?" Trang Khả Nhi nhìn Ninh Tịch một cái rồi dường như nghĩ tới cái gì.

Ninh Tịch nhìn ánh mắt của cô nàng không đúng, trong lòng liền có chút chột dạ. Chắc cô nàng không nhận ra cô chứ? Ninh Tịch lầm bầm đáp: "Tôi tên Ninh Tịch..."

Ninh Tịch vừa dứt lời, Trang Khả Nhi lập tức tỏ vẻ quả nhiên đúng là như vậy nói: "Đúng thật là cô! Là diễn viên Ninh Tịch đóng vai Mạnh Trường Ca đúng không?"

"Ừ... đúng..." Hóa ra là nhận ra cô là diễn viên... làm giật cả mình.

"Lần trước tôi kéo ba tôi đi xem phim cùng nhau, bình thường ông ấy chỉ xem phim kháng chiến thôi. Ban đầu ông ấy còn không đồng ý đâu, nhưng sau khi xem xong thì có vẻ rất thích vai diễn đó của cô!"

"Cám ơn!"

"Cô có thể ký tên cho tôi không?" Trang Khả Nhi vừa nói vừa bạch bạch chạy đi tìm quyển sổ.

Lần trước gặp Trang Khả Nhi tại bữa tiệc của Lục Cảnh Lễ, Trang Khả Nhi rõ ràng là một cô tiểu thư cao ngạo lạnh lùng, không ngờ lúc ở nhà lại là một cô gái đáng yêu như vậy!

Ninh Tịch đang ngẫm nghĩ thì Trang Khả Nhi đã cầm một quyển sổ màu hồng với một cái bút tới. Vì thế, Ninh Tịch cũng không thể làm gì khác hơn là kí tên vào quyển sổ kia.

Lúc đưa trả quyển sổ lại cho Trang Khả Nhi thì đột nhiên, một tấm hình rơi ra từ quyển sổ.

Ninh Tịch tiện tay nhặt lên định trả lại cho Trang Khả Nhi, nhưng vừa liếc qua thì mắt mũi trợn trừng...

Đệch...

Người trong hình này... không phải là mình sao?

Hơn nữa còn là lúc mặc đồ nam!

Nhìn kỹ lại tấm hình thì bối cảnh này, bộ đồ này... chắc chắn là chụp tại bữa tiệc của Lục Cảnh Lễ. Hơn nữa xét về góc độ thì đây rõ ràng là một tấm hình chụp lén...

"A! Trả lại cho tôi!" Trang Khả Nhi vừa thấy thế thì lập tức xấu hổ cuống quýt giành lại, vẻ mặt hết sức khẩn trương.

Lúc này Ninh Tịch còn đang bận ngu người, hoàn toàn không cách nào hình dung tâm trạng của mình bây giờ...

Cô không nhịn được mà nhớ lại tình huống gặp mặt Trang Khả Nhi lần đó.

"Tôi biết tôi chẳng có lập trường gì để hỏi cả... nhưng mà... có thật không... anh và Lục Đình Kiêu... mối quan hệ của hai người thực sự là như vậy ư?"

"Thật thì sao mà giả thì lại thế nào?"

"Nếu như là thật, tôi bỏ cuộc... Chuyện của Lục Đình Kiêu là tôi bị đẩy vào tình thế bắt buộc. Nhưng mà bởi vì anh cho nên tôi mới bỏ cuộc... tôi... tôi không tranh với anh..."

...

Chúa ơi, lần trước giả nam chắc không phải là đã vô tình câu luôn cả Trang Khả Nhi đâu nhỉ?

Nghĩ tới đây, Ninh Tịch không nhịn được mà hỏi dò: "Người trong hình là bạn trai cô...?"

Ánh mắt trong sáng của Trang Khả Nhi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tự hào nói: "Đây là nam thần của tôi! Có phải cực kỳ đẹp trai đúng không?"

"Hửm... đúng... đúng là đẹp trai..." Ninh Tịch cười khan.

"Chỉ tiếc là có đẹp trai nữa cũng vô ích... anh ấy có bạn trai rồi..."

"Khụ khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..." Ninh Tịch lập tức ho khan như điên.

Trang Khả Nhi liếc Ninh Tịch một cái sau đó thở dài nói: "Cô nói xem... tại sao gần đây trai đẹp cứ yêu nhau hết chứ?"

"..." Trai đẹp Ninh Tịch bày tỏ không cách nào trả lời.

"Cô có biết bạn trai của nam thần là ai không?" Trang Khả Nhi thần bí nói.

Ninh Tịch hồn nhiên lắc đầu một cái: "Không biết... ai vậy?"

"Là một đối tượng xem mắt của tôi! Thề đó!"

"Này... máu chó thế á?" Ninh Tịch rất phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trang Khả Nhi chống cằm, lầu bầu nói: "Lúc trước người nhà toàn giới thiệu quân nhân cho tôi. Nhưng mà, ba tôi là quân nhân, ông tôi là quân nhân, ông ngoại cũng là quân nhân, ông cố cũng thế, ngay cả bà cố cũng vậy... Tôi thật sự không muốn gả cho quân nhân nữa đâu! Cô có thể hiểu tâm trạng của tôi không?"

Ninh Tịch liên tục gật đầu bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc.

"Sau đó mẹ tôi cuối cùng cũng sắp xếp cho tôi coi mắt một người không phải là quân nhân, lúc đó thật ra tôi cũng khá là hài lòng. Cho dù vừa nhìn đã biết anh ấy chả có hứng thú gì với tôi cả, thậm chí còn không muốn đến gặp tôi nữa kìa! Nhưng mà thế mới có cảm giác khiêu chiến đúng không? Cho nên có một lần em trai của anh ấy mở tiệc, tôi lập tức tới tham gia nhằm tạo cơ hội gặp mặt... Sau đó ở bữa tiệc ấy... tôi gặp được nam thần của đời mình..."

"Lúc ấy tôi vô tình trượt chân, suýt nữa thì té vào hồ bơi! Có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào tôi để chuẩn bị cười nhạo... tôi cứ nghĩ lần đó thể diện của mình đi tong rồi, nhưng trong nháy mắt mà tôi hận không chết đi cho rồi, ngay tại lúc đó! Nam thần của tôi xuất hiện! Cô không biết lúc đó anh ấy đẹp trai cỡ nào đâu!" Trang Khả Nhi vừa nói vừa kích động nắm lấy cánh tay của Ninh Tịch mà lắc lắc.

Ninh Tịch: "..."

Tôi biết... Tôi cũng thường xuyên bị vẻ đẹp trai của mình làm cho ngây người...

Hai gò má của Trang Khả Nhi đỏ bừng, hoàn toàn là biểu hiện của một fan não tàn đang lên cơn: "Hơn nữa anh ấy còn cực kì dịu dàng, cực kì tỉ mỉ! Nhìn chân tôi bị sái, anh ấy liền bôi dầu cho tôi! Thế là con tim tôi cũng phản chủ luôn, không phải anh ấy nhất định không lấy chồng! Kết quả... sau đó tôi phát hiện anh ấy với đối tượng coi mắt của tôi là một đôi! Anh ấy thích đàn ông! Tôi..."

"Ah... thật xin lỗi, tôi có chút hơi kích động..." Trang Khả Nhi rốt cuộc cũng ý thức được bản thân thất thố, vội vội vàng vàng buông lỏng tay Ninh Tịch ra rồi điều chỉnh lại tư thế thùy mị của mình.

"Không sao, không sao..." Ninh Tịch không để tâm mấy cái này mà chột dạ sờ mũi một cái.

Trang Khả Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Ninh Tịch: "Tôi cũng không quá biết cách cùng người khác trò truyện... nên từ nhỏ đến lớn không có bạn bè gì... những chuyện thế này chẳng biết nói cùng ai hết... Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô là tôi lại có cảm giác thân thiết, thậm chí còn cảm thấy đã thân quen từ rất lâu rồi, nên không nhịn được mà nói hơi nhiều một chút..."

Ninh Tịch dịu dàng nhìn cô rồi khẽ cười một tiếng: "Có sao đâu, rất đáng yêu mà!"

Dù gì thì với một gia cảnh thế này, Trang Khả Nhi dĩ nhiên có quyền được kiêu ngạo và ngạo mạn, ở trước mặt mọi người luôn phải duy trì một hình tượng hoàn mỹ nên tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy khó gần.

Nhưng mà Ninh Tịch lại cảm thấy, bất luận thế nào thì cô gái này cũng có một mặt rất đáng yêu, chẳng qua là mọi người có phát hiện ra hay không mà thôi. Hoặc nói đúng hơi phải là, cô ấy có đồng ý thể hiện trước mặt bạn hay không mà thôi.

Nghe thấy câu khích lệ của Ninh Tịch và thấy được ánh mắt chuyên chú của cô, trái tim của Trang Khả Nhi liền chậm nửa nhịp: "... Thật... thật không?"

"Dĩ nhiên! Cô là..."

"Cái gì?" Trang Khả Nhi nghiêng đầu tỏ vẻ rất tò mò.

"Không có gì..." Ninh Tịch vội vàng lắc đầu, rút lại nửa phần phía sau: là... mẫu người mà tôi thích.

Bên ngoài thì cao ngạo lạnh lùng nhưng thực tế thì trái tim lại rất trong sáng và đáng yêu, đây chính là điển hình của tính cách ngạo kiều (tsundere) đó nha! Cũng là một trong những kiểu con gái mà Ninh Tịch cô thích nhất...

"Đúng rồi, gần đây cô có phim gì mới không? Tôi rất muốn xem!" Trang Khả Nhi hứng thú hỏi.

"Gần đây ấy hả... chỉ có một vai phụ xuất hiện mấy phút thôi, trừ cái này ra thì tạm thời tôi không nhận phim khác. Nhưng mà nếu không có gì bất ngờ thì sắp tới tôi sẽ tham gia một bộ phim mới!"

...

Hai cô gái trò chuyện với nhau thật lâu, mãi cho tới tận khi tiếng gõ cửa vang lên.

Trang Khả Nhi chạy ra mở cửa: "Ba!"

"Thay quần áo xong chưa?"

"Dạ dạ, đã thay xong rồi."

"Ngài Trang, đã làm phiền rồi." Ninh Tịch đứng dậy nói cảm ơn.

Ninh Tịch đang định nói cáo từ thì Trang Liêu Nguyên lại đột nhiên lên tiếng: "Nếu cô Ninh hôm nay không có chuyện gì, không bằng ở lâu thêm chút nữa, ăn tối rồi hãy đi."

"Cái này... không cần đâu ạ! Thế thì quấy rầy mọi người quá!" Ninh Tịch từ chối.

"Quấy rầy chỗ nào chứ! Chẳng quấy rầy chút nào cả! Cậu giúp nhà mình một việc lớn như thế thì đương nhiên phải chiêu đãi cậu một chút rồi, cậu đừng khách khí nữa! Hơn nữa mình còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu đó..." Trang Khả Nhi thân mật kéo tay Ninh Tịch, ánh mắt nhìn Ninh Tịch cũng lộ vẻ khẩn trương cùng lưu luyến.

Hiếm khi Trang Khả Nhi mới gặp được một người bạn để tâm sự, quả thật có chút không nỡ để Ninh Tịch đi...

"Này..."

"Nếu cậu không đồng ý thì nhà mình sẽ rất áy náy!"

Thịnh tình khó mà chối từ lại còn cộng thêm việc Ninh Tịch không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của con gái nữa, thế nên đành phải nói: "Vậy được ạ..."

Lúc này chuông điện thoại của Ninh Tịch đột nhiên reo lên, là Lục Đình Kiêu gọi đến.

"Xin lỗi, mình đi nghe điện đã."

Ninh Tịch đi tới sân thượng: "Alo?"

"Xong việc chưa? Tối cùng nhau ăn cơm chứ?"

"Ừm, tối nay chắc không được rồi..."

Ninh Tịch còn đang nói chuyện với Lục Đình Kiêu thì dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng gào như heo bị chọc tiết: "Mở cửa! Để con ra ngoài! Con không phải là phạm nhân! Dựa vào đâu mà nhốt con chứ! Dựa vào cái gì! Còn có quyền của con người nữa không?"

"Em đang ở đâu?" Lục Đình Kiêu ở đầu bên kia hiển nhiên cũng nghe được thanh âm này.

Khóe miệng Ninh Tịch méo xệch, vừa nghe tiếng Trang Vinh Quang tru tréo vừa giải thích với Lục Đình Kiêu: "Nói ra thì dài lắm... anh nhớ hồi sáng em có nói là đi gặp khách hàng không? Cuối cùng tốn bao nhiêu thời gian mà chẳng gặp được cái bóng người ta nữa kìa! Sau đó thì em chỉ có thể trở về thôi... Lúc đi ngang qua bờ sông em gặp một ông lão, ông ấy bị lên cơn đau tim... sau đó..."

Ninh Tịch không dám nói cho Lục Đình Kiêu chuyện cô nhảy xuống nước tìm thuốc nên dành tùy tiện bịa chuyện: "Sau đó em giúp ông ấy tìm thuốc uống, nhân tiện cũng đưa ông ấy về nhà luôn... Bây giờ nhà người ta vì muốn cám ơn mà giữ em lại ăn cơm!"

"Thượng tướng thì oai lắm sao? Thượng tướng thì có thể tùy tiện nổ súng bắn dân thường sao? Đây là xã hội dân chủ! Tôi yêu cầu được thả tự do! Ngay cả bố ruột cũng không có quyền nhốt tôiiiiii..." Dưới lầu, Trang Vinh Quang nhiệt tình gào thét.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx