sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 876 - 877 - 878 - 879 - 880

Nghe được giọng nói từ đầu bên kia điện thoại lại bắt được hai chữ "Thượng tướng" và nhớ đến đứa con trai không nên thân của nhà họ Trang kia, Lục Đình Kiêu có chút kinh ngạc: "Người em cứu là Trang Tông Nhân?"

Ninh Tịch gãi gãi đầu: "Đúng thế, sau khi đưa người về tận nhà thấy Trang Khả Nhi và Trang Liêu Nguyên em mới biết... Hình như là thằng nhóc Trang Vinh Quang lại vừa gây họa, ông cụ nghe điện thoại xong thì kích thích tới phát bệnh luôn! Em định đi ngay nhưng mà bọn họ nhiệt tình quá..."

"Tối nay anh qua đón em."

"Hả? Không cần đâu mà? Em tự lái xe về cũng được."

"Em cho rằng anh sẽ yên tâm để em ở chỗ của Trang Liêu Nguyên một mình?" Giọng Lục Đình Kiêu lành lạnh.

Ninh Tịch: "..."

Cô vừa nhớ ra trước đây Trang Liêu Nguyên đã nói muốn giới thiệu đối tượng cho cô...

Đại Ma Vương nhớ dai quá đi mất! Q.Q!

...

Rất nhanh chóng, bữa tối được dọn lên trên chiếc bàn tròn theo kiểu truyền thống Trung Hoa, các món ăn rất phong phú, trên bàn chỉ có ba người Trang Tông Nhân, Trang Liêu Nguyên và Trang Khả Nhi.

"Tối nay ông đã cố ý dặn thím Trương làm thêm mấy món, cũng không biết có phù hợp với khẩu vị của cháu không!" Thái độ của Trang Tông Nhân rất hòa ái.

"Tất cả đều rất ngon ạ!" Ninh Tịch vội đáp.

"Thế ăn nhiều vào nhé! Con bé này, trông gầy quá thôi!"

"Ông nội, người ta là diễn viên, phải ăn kiêng, không được ăn nhiều quá đâu!"

"Thế làm sao được? Như thế rất có hại cho sức khỏe đấy!" Vẻ mặt của Trang Tông Nhân lập tức hiện lên vẻ không đồng ý."

Ninh Tịch chữa cháy kịp thời: "Không sao, không sao, cháu không cần phải ăn uống kiêng khem gì bởi vì cháu vận động khá là nhiều nên cần ăn nhiều!"

"Ừ, phải thế mới đúng! Không có gì quan trọng hơn sức khỏe cả!"

...

"Con đói! Đói chết mất! Con muốn ăn cơm! Con muốn ăn cơm! Mọi người có nghe thấy gì không! Mọi người muốn để con chết đói luôn đấy à? Con rốt cuộc là con ruột hay là nhặt từ bãi rác về..." Trong phòng lại vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết.

Ninh Tịch ho khẽ một tiếng, có chút ngại ngùng.

Trang Tông Nhân nghiêm mặt lại không thèm để ý đến những âm thanh phiền nhiễu đó, gắp thêm thức ăn cho Ninh Tịch: "Mặc kệ nó."

Trang Khả Nhi chắc cũng cảm thấy lần này thằng bé quả thực rất quá đáng, cho nên cũng cố nhịn lòng thương em xuống.

Trang Liêu Nguyên bóp trán: "Để cháu phải chê cười rồi... binh lính có ngang ngược đến đâu bác cũng có thể huấn luyện đâu vào đấy, nhưng mà với con trai thì lại chẳng dạy dỗ nổi!"

Nhắc đến Trang Vinh Quang, chỉ trong chớp mắt bầu không khí của cả mâm cơm đã trầm xuống.

Dù sao thì đây cũng là chuyện nhà người ta, Ninh Tịch cũng không tiện chen vào. Cô nhìn vẻ mặt thất vọng của Trang Liêu Nguyên, đắn đo cân nhắc mãi mới lên tiếng: "Dạy con và huấn luyện binh lính đương nhiên là không giống nhau. Nhất là mấy cậu con trai trong thời kỳ chống đối, ngỗ nghịch..."

Trang Khả Nhi thở dài một tiếng, "Nhưng nào đâu có ai quậy như nó chứ, mới có mười tám tuổi mà hút thuốc, uống rượu, trốn học đánh nhau rồi còn cả bài bạc nữa, cái tốt thì không học, toàn học những cái xấu. Cách gì cũng dùng cả rồi mà nó chết cũng không chịu hối cải..."

"Thôi, đừng nhắc đến nó nữa, ăn cơm thôi!"

"Đúng thế, ăn cơm, ăn cơm nào, Tiểu Tịch, con ăn thử món cá này đi, cá tự nhiên đó, tươi lắm..."

...

Khi bữa cơm tối chuẩn bị kết thúc, lính cần vụ1 ngoài cửa chạy vào thì thầm gì đó với Trang Liêu Nguyên.

1Cần vụ: nhân viên phục vụ riêng về mặt sinh hoạt hằng ngày cho cán bộ trung và cao cấp (thường là trong quân đội).

Trang Liêu Nguyên quay sang nhìn Ninh Tịch, sau đó nhỏ tiếng dặn dò gì đó với anh lính.

Một lúc sau, đằng sau lưng Ninh Tịch vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Ninh Tịch lập tức ngẩng đầu lên theo bản năng, anh lính cần vụ lúc nãy đang dẫn một người đàn ông bước vào, người đó chính là Lục Đình Kiêu.

Trang Liêu Nguyên nhìn về phía Lục Đình Kiêu, "hừ" lạnh một tiếng không vui nói: "Vội vội vàng vàng chạy đến đây như thế làm gì? Tôi có thể ăn con bé được chắc?"

"Vị này là?" Trang Tông Nhân đánh giá người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt sắc bén.

"Tướng quân Trang, xin lỗi vì đã làm phiềm, cháu là bạn trai của tiểu Tịch."

"Ồ... Là thằng nhóc nhà họ Lục hả? Cậu đến để đón Tiểu Tịch hử?" Trang Tông Nhân tỏ vẻ hóa ra là thế.

"Vâng ạ."

Lúc này Ninh Tịch đã đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Đình Kiêu: "Thưa ông, bác Trang, Khả Nhi, cảm ơn thịnh tình của mọi người, cháu xin phép đi trước ạ!"

Trang Liêu Nguyên "hừ" thêm tiếng nữa, không nói năng gì.

Trang Tông Nhân cho rằng Trang Liêu Nguyên vẫn còn bất mãn với chuyện Trang Khả Nhi và Lục Đình Kiêu không thành nên cũng không nghĩ nhiều liền nói: "Đi thôi, đi thôi, đi đường cẩn thận nhé."

Đúng lúc này Trang Khả Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng bật dậy, cái ghế ma sát với mặt đất phát ra những tiếng ken két chói tai: "Lục Đình Kiêu! Anh thật quá đáng!"

Cùng với tiếng hét giận dữ của Trang Khả Nhi ngay lập tức ánh mắt của mọi người trong nhà đều đổ dồn về phía cô.

Trên mặt Trang Tông Nhân lộ vẻ không vui: "Khả Nhi, không được vô lễ!"

Trang Liêu Nguyên nhíu mày, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ. Với sự hiểu biết của mình về con gái thì cho dù cuối cùng Lục Đình Kiêu có chọn người con gái khác, con bé cũng sẽ tuyệt đối không mất phong độ đến nỗi chất vấn cậu ta ngay trước mặt người khác.

Trang Khả Nhi nói rồi chạy đến kéo Ninh Tịch về phía mình: "Tiểu Tịch, cậu đừng có tin anh ta! Anh ta đang lừa cậu đấy! Anh ta..."

Căn bản là anh ta thích đàn ông!

Dù sao trước mặt bao nhiêu người thế này, Trang Khả Nhi có tức giận đến mấy cũng không muốn vạch trần bí mật đời tư của người khác ra để chế giễu, chỉ có thể nôn nóng nhìn Ninh Tịch: "Tóm lại là, Ninh Tịch, cậu tin mình đi, anh ta đang bắt cá hai tay đấy!"

"Cái gì?" Trang Tông nhân và Trang Liêu Nguyên đồng thời tỏ ra kinh ngạc.

Ngược lại Lục Đình Kiêu lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chẳng qua là đuôi lông mày có hơi nhướng lên nhìn về phía Ninh Tịch.

Ninh Tịch đỡ trán, cô cảm thấy mình sắp bùng nổ đến nơi...

"Chuyện này thì... Khả Nhi, thực ra chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!"

"Không có gì là hiểu lầm cả! Mình tận mắt chứng kiến mà! Tiểu Tịch, cậu nhất định phải tin mình!" Trang Khả Nhi nhìn Lục Đình Kiêu như thể đang nhìn một thằng đàn ông cặn bã tồi tệ nhất trên đời.

Ninh Tịch nhìn về phía Trang Tông Nhân, Trang Liêu Nguyên và cả Lục Đình Kiêu: "Mọi người có thể để cháu nói chuyện riêng với Khả Nhi một chút được hay không? Có chút chuyện cháu nhất định phải giải thích rõ ràng với cậu ấy!"

Vốn dĩ còn ôm tâm lí ăn may có thể qua quýt cho xong chuyện này, xem ra bây giờ chỉ có thể giải thích cho rõ ràng!

Nghe thế, Trang Khả Nhi đương nhiên là cầu còn không được, lập tức lôi Ninh Tịch lên gác chạy về phía phòng mình.

Dưới nhà, Lục Đình Kiêu nhìn Trang Khả Nhi dắt tay bà xã mình kéo vào phòng, vẻ mặt có chút không được dễ nhìn...

Tại sao tất cả mọi người đều muốn cướp vợ với anh vậy?

Mà lúc này, ánh mắt Trang Liêu Nguyên nhìn Lục Đình Kiêu vô cùng sắc bén.

Lần trước ông đã cảm thấy cậu ta có quan hệ không rõ ràng với Quan Tử Dao, chẳng lẽ cậu ta thực sự làm gì đó có lỗi với Tiểu Tịch?

Trên gác.

Trang Khả Nhi kéo Ninh Tịch ngồi lên giường, nói với giọng điệu vô cùng trầm trọng: "Tiểu Tịch, lát nữa những lời mà mình muốn nói với cậu có khả năng rất khó để thừa nhận, cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!"

Ninh Tịch đỡ trán: "Tí nữa những gì mình sắp nói cũng có thể sẽ rất khó mà chấp nhận được, hy vọng là ... cậu cũng chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!"

"Vậy mình nói trước!"

"Ừ, cậu nói đi."

Ninh Tịch đang vắt óc nghĩ làm thế nào để nói cho Trang Khả Nhi biết chân tướng mà không khiến cô ấy bị đả kích...

"Tiểu Tịch, mình cũng không biết rốt cuộc Lục Đình Kiêu nói gì với cậu, nhưng mà, mình nói cho cậu biết, chắc chắn anh ta không thật lòng với cậu đâu, anh ta..."

Trang Khả Nhi hít sâu một hơi: "Bởi vì anh ta căn bản là không thích con gái, anh ta thích đàn ông, hơn nữa, anh ta đã có bạn trai rồi! Bạn trai anh ta chính là nam thần của mình mà lúc nãy mình kể với cậu! Anh ta chỉ đang lợi dụng cậu để che giấu giới tính thật của mình thôi! Mình biết cái này nghe thì vô cùng phi lý nhưng mà xin cậu nhất định phải tin mình, bởi vì..."

Ninh Tịch nhân cơ hội chen ngang: "Bạn trai của Lục Đình Kiêu, chính là mình."

"Bởi vì tất cả những điều này đều là chính mắt mình trông thấy... vừa nãy... cậu nói cái gì cơ?" Trang Khả Nhi giật mình nhìn cô.

"Mình nói rằng, mình chính là người đàn ông trong bữa tiệc hôm đó..."

"Rốt cuộc cậu đang nói cái gì thế?" Trang Khả Nhi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.

Ninh Tịch cân nhắc một chút xem nên dùng từ thế nào sau đó mới giải thích: "Người đàn ông họ Đường trong bữa tiệc hôm đó chính là mình. Bởi vì lúc đó mình còn dẫn theo con trai của Lục Đình Kiêu đến nữa, sợ sẽ gây nên hiểu lầm không đáng có nên mới ăn mặc như con trai, kết quả là lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi người hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lục Đình Kiêu là như thế..."

"Từ từ... từ từ... cậu bảo là, anh chàng họ Đường đó chính là cậu? Là cậu đóng giả sao?" Trang Khả Nhi cố gắng chỉnh đốn lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

"Đúng thế."

Biểu cảm của Trang Khả Nhi lúc này có chút dở khóc dở cười: "Tiểu Tịch, cậu đúng thật là bị Lục Đình Kiêu làm cho mê muội rồi, mình biết cậu muốn bảo vệ Lục Đình Kiêu nhưng mà... cậu yên tâm đi chuyện này mình sẽ không kể với bất cứ ai cả, hôm nay thực ra là vì không muốn để cậu bị lừa, cho nên mới không nhịn được mà nói với cậu thôi. Cậu làm sao mà có thể là anh chàng họ Đường kia được, mình tận mắt nhìn thấy anh ta..."

"Khả Nhi, mình quả thực là anh ta mà." Nội tâm Ninh Tịch sắp sụp đổ đến nơi, giờ cô bói đâu ra đồ nghề mà hóa trang thành nam chứ, rốt cuộc thì phải làm thế nào để giải quyết cái nùi rắc rối này đây?

Trang Khả Nhi thở dài nhìn Ninh Tịch tóc dài đến eo, mặc váy hồng nhạt, càng nhìn càng thấy giống một cô nhóc ngốc nghếch vì yêu đương mà mất đi lí trí: "Tiểu Tịch, cậu đừng có cố chấp không chịu tỉnh ngộ nữa. Cậu xinh đẹp lại ưu tú như thế này, sao cứ phải thích một người đàn ông căn bản là không thật lòng với mình. Mình không phải là người kì thị đồng tính luyến ái nhưng hành vi lợi dụng một cô gái vô tội để che giấu giới tính thật của mình như thế này thực sự là quá đáng..."

"Được rồi, Khả Nhi, cậu bảo Lục Đình Kiêu thích đàn ông hơn nữa đã có bạn trai rồi đúng không. Vậy thì cậu gọi cái tên đó ra đây đối chất trước mặt mình thì mình tin." Ninh Tịch biết chỉ dùng mồm mép không thì không thể giải thích được, cho nên phải thay đổi phương thức.

Trang Khả Nhi nghe thế nhăn mày: "Cái này... mình không có cách liên hệ với anh chàng họ Đường đó..."

Ninh Tịch gật đầu: "Được rồi, cậu không gọi được anh ta đúng không? Nhưng mình gọi được."

Trang Khả Nhi: "Cái gì..."

Ninh Tịch vốn đang ngồi ở mép giường bỗng chốc lật người, ngay sau đó, Trang Khả Nhi đã bị cô áp ngã xuống giường...

"Tiểu Tịch, cậu..."

Chỉ trong chốc lát mà thần thái và khí chất trên người Ninh Tịch đều đã thay đổi 180 độ... Sự phóng khoáng bất kham cùng với vẻ thờ ơ lười biếng nhanh chóng thay thế sự ôn hòa ban nãy, cô cúi xuống trầm giọng thì thầm bên tai Trang Khả Nhi: "Bây giờ... tôi là ai?"

Cho dù lúc này vẻ bề ngoài của Ninh Tịch vẫn là hình tượng của một cô gái, nhưng Trang Khả Nhi lại nhìn thấy hình ảnh người đàn ông khiến mình mong nhớ ngày đêm trùng điệp trên người Ninh Tịch: "Cậu cậu...anh... anh... là..."

"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo đó là cánh cửa phòng bị người khác đẩy ra: "Ninh..."

Lục Đình Kiêu giữ nguyên cái tư thế đẩy cửa ra sững sờ nhìn hai người trên giường...

Trang Khả Nhi và Ninh Tịch đồng thời nhìn về phía cửa và thấy cái vẻ mặt xanh mét của Lục Đình Kiêu...

Ninh Tịch không còn gì để nói chỉ có thể đưa tay che mặt, cái gì vậy giời, sao lại biến thành cảnh bắt gian tại giường rồi!

Như thể phép màu của thời gian bị hóa giải, Ninh Tịch thoắt cái chuyển từ trạng thái "sói hoang dã" sang chế độ "thỏ trắng ngoan ngoãn", bật dậy chạy đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, sao anh lại lên đây ~"

Lục Đình Kiêu vốn đang nghĩ chuyện này có vẻ khó giải thích nên chuẩn bị tự mình giải thích với Trang Khả Nhi, nhưng xem ra bây giờ thì không cần nữa rồi...

"Cậu... cậu thực sự là anh ta?" Trang Khả Nhi choáng váng đứng dậy, quả thật như thể mình đang nằm mơ. Cô vẫn còn chìm đắm trong cảm giác kích động vì được nam thần "dồn giường", bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói trầm thấp quyến rũ "Bây giờ, tôi là ai?"...

Trước mặt rõ ràng là một cô gái, tại sao lại... tại sao lại... điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi...

Thấy ánh mắt trần trụi không hề che dấu của Trang Khả Nhi, Lục Đình Kiêu lặng lẽ giấu Ninh Tịch ra sau lưng: "Nếu như hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, vậy thì cáo từ."

Nói rồi liền kéo tay Ninh Tịch đi thẳng một mạch xuống dưới, quả thực đến nửa giây đồng hồ cũng không muốn ở thêm.

Trang Khả Nhi quýnh quáng muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn nam thần mình ngày đêm mong nhớ, không dễ dàng gì mới gặp được một lần thế mà lại bị một thằng đàn ông ất ơ ở đâu chạy ra mang đi mất rồi...

Bên ngoài Đại Viện, Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn về phía xe của mình đang đỗ: "Từ từ, từ từ... Lục Đình Kiêu! Em lái xe đến mà!"

"Anh sẽ bảo tài xế lái xe về."

"Ồ..."

Trên xe...

Lục Đình Kiêu không nói một câu nào suốt quãng đường về, đôi môi mỏng mím chặt, rõ ràng là đang tức giận, hơn nữa còn là cực kì tức giận.

Ninh Tịch đau đầu bóp trán.

"Này, anh đang giận đấy à?"

Lục Đình Kiêu vẫn không nói gì.

"Cái này... cái này cũng không thể trách em được mà! Không phải là vì em muốn rửa sạch danh tiếng cho anh sao? Hôm đó nếu không phải anh hôn em trước mặt bàn dân thiên hạ thì Trang Khả Nhi sao có thể hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta thành ra như thế được? Tốt xấu gì em làm thế này cũng là để dọn hậu quả cho anh thôi... bằng không người ta còn thực sự cho rằng anh thích đàn ông hơn nữa còn bắt cá hai tay..."

Lục Đình Kiêu vẫn không nói câu nào.

"Trang Khả nhi là con gái đấy có được không? Không phải là anh ngay đến con gái cũng ghen đấy chứ?" Ninh Tịch lầu bầu.

Ngay sau đó, trước mặt là đèn đỏ.

Ninh Tịch chỉ cảm thấy lưng ghế dựa đằng sau lưng mình đột nhiên cạch một cái hạ xuống dưới, còn chưa kịp hiểu ra làm sao. Bóng của người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế lái phủ chụp xuống người mình, một tay anh chống bên eo cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt cô: "Đúng, kể cả có là nữ cũng như thế."

Vừa mới dứt lời, liền cúi xuống ngấu nghiến hôn lên môi cô...

"Bíp bíp bíp..."

Đèn xanh bật sáng, đằng sau liên tiếp vang lên tiếng còi xe thúc giục.

Ninh Tịch đẩy anh ra, thử cố ngồi dậy: "Ưm... đèn xanh rồi... đèn xanh rồi kìa! Rốt cuộc là ai đã dặn em lái xe thì không được làm loạn hả?"

Thân hình của Lục Đình Kiêu vẫn chẳng mảy may nhúc nhích tí nào, thực ra là anh vươn cánh tay ra đằng sau ấn vào cái nút nào đó rồi tiếp tục cúi xuống hôn tiếp.

Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu tự động lái.

Nhìn phong cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ, tròng mắt của Ninh Tịch sắp trợn ngược lên đến nơi, hự, tự động lái luôn?

Chẳng lẽ sau lần trước anh liền lắp cái thứ này?

Đại ma vương của tôi đúng là quá lợi hại!

Về đến nhà, Ninh Tịch phồng mồm trợn má, hầm hầm hừ hừ cả buổi, điệu bộ rõ ràng là không vui.

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đình Kiêu nhìn phần cổ trắng mịn của cô gái nhỏ vì mình không kiềm chế nổi mà hiện lên những dấu vết mập mờ: "Không phục?"

Ninh Tịch gật mạnh đầu ngay lập tức.

Ai đời ghen với cả con gái!

"Nếu như có một ngày em nhìn thấy anh cùng một người đàn ông khác đang ở trong tình cảnh vừa nãy, liệu em có thờ ơ nổi hay không?" Lục Đình Kiêu thản nhiên nói.

"Anh... anh mà làm trò đấy với người đàn ông khác à?" Ninh Tịch thử tưởng tượng ra cái cảnh ấy ở trong đầu, suýt nữa thì máu mũi phun tưng bừng: "Làm sao mà em có thể "thờ ơ" cho được!"

Nhìn biểu cảm hưng phấn của cô gái nhỏ, hiển nhiên không phải là đang đố kị rồi!

Trong mắt Lục Đình Kiêu thoáng hiện lên vẻ bất lực: "Em... thôi được rồi..."

Ninh Tịch nhìn thấy vẻ bất lực của Lục Đình Kiêu thì rón rén bước lại gần kề sát vào anh: "Giận rồi à?"

Lục Đình Kiêu liếc cô một cái: "Nếu như tức giận với em thật thì em nghĩ anh còn sống đến giờ này được không?"

Cái câu này... sao cứ như kiểu mình khiến anh ấy tức chết thế nhỉ?

Chẳng qua cô chỉ là ngẫu nhiên xúc động mà gây ra vài cái họa nho nhỏ... ngẫu nhiên không kiềm chế nổi mà đi trêu trọc mấy cô em xinh đẹp thôi mà...

Sau khi Lục Đình Kiêu rời khỏi không lâu, Ninh Tịch luyện võ một hồi, lúc chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.

Màn hình điện thoại hiển thị cho thấy là Trang Khả Nhi đang gọi.

Lúc chiều hai người có cho nhau số điện thoại.

Sao muộn thế này rồi mà cô ấy vẫn còn gọi cho cô?

Ninh Tịch hoài nghi nhận cuộc gọi: "Alo, Khả Nhi?"

"Ninh Tịch, cậu ngủ chưa? Liệu có làm phiền đến cậu không..." Trang Khả Nhi cẩn thận hỏi.

"Không sao, mình vẫn chưa ngủ!"

"À..."

Đầu bên kia điện thoại Trang Khả Nhi chỉ "À" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Ninh Tịch chỉ đành chủ động lên tiếng: "Chuyện... chuyện trước đó... thật sự xin lỗi... đã khiến cậu hiểu nhầm rồi..."

Trang Khả Ninh khẽ nói: "Không có gì phải xin lỗi, cậu cũng không phải cố tình lừa mình, ngược lại mình còn phải cảm ơn cậu mới đúng, cám ơn cậu lúc đó đã giải vây cho mình, mình vẫn...vẫn rất muốn nói cám ơn với cậu lâu rồi..."

Nghe giọng nói căng thẳng ngượng ngùng của cô gái từ đầu dây bên kia, Ninh Tịch sờ sờ cái mũi, ho một tiếng: "Không sao, chỉ là việc nên làm, không đáng nhắc đến đâu"

"Vậy... Tiểu Tịch, ngày mai cậu có rảnh không?" Trang Khả Nhi ngập ngừng một lát rồi mới hỏi câu này.

Ninh Tịch thử thăm dò: "Ngày mai à... ngày mai mình phải đến công ty một chuyến, quản lý có việc cần trao đổi với mình, không rõ lúc nào mới xong việc. Cậu... có việc gì sao?

"Không có gì, không có gì... cũng không có chuyện gì quan trọng đâu! Bây giờ chúng ta cũng coi như bạn bè đúng không? Cậu cũng biết bình thường mình cũng không có bạn bè gì cả, chỉ là muốn hẹn cậu đi dạo phố với ăn uống mà thôi... nếu cậu bận rồi thì thôi vậy! Công việc quan trọng hơn!" Trang Khả Nhi ngập ngừng nói.

Nghe được sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói của cô gái nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ như không sao, tí nữa thì Ninh Tịch lại không nhịn được mà lại phạm vào cái tật "thương hoa tiếc ngọc" mà đồng ý luôn.

Cuối cùng cô đành nói khéo: "Đợi hôm nào đấy rảnh chúng mình hẹn nhau vậy!"

Nói xong câu này, đầu dây bên kia không biết tại làm sao mà đột nhiên im lặng một quãng dài.

Ninh Tịch nhíu mày: "Alo? Khả Nhi, cậu còn ở đó không?"

"Ninh Tịch, có phải... có phải cậu ghét mình không?" Giọng nói của Trang Khả Nhi run run.

Nghe thấy đầu dây bên kia dường như sắp khóc lên đến nơi, Ninh Tịch giật mình đánh thót, vội vàng nói: "Làm sao có thể thế được! Tại sao cậu lại nghĩ thế?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx