sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 991 - 992 - 993 - 994 - 995

Ninh Tịch ha hả cười gượng: "Vô lí, chẳng lẽ em lắp thiếu cái gì à..."

Đang lầu bầu khó hiểu, bỗng cô phát hiện có người lục tục đi ra, đã thế còn nhìn cô và Lục Đình Kiêu với ánh mắt sâu xa, ngay đến cặp vợ chồng nhỏ ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt bái phục chịu thua hai người...

Ý thức được những người này đang tưởng tượng đến cái gì, Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu.

Mấy người không thể trong sáng hơn một chút à?

Lần này, Lục Đình Kiêu kiên quyết không cho cô động tay vào mà tự mình dựng lại lều lên.

Cách đó không xa, Quan Tử Dao trơ mắt nhìn hai người, trong người cô ta đang sôi sục sự thù hận trước nay chưa từng có...

...

Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Ninh Tịch bỗng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

"Ưm... Lục Đình Kiêu, bên ngoài sao thế?" Ninh Tịch dụi mắt bò dậy, mở cửa lều ra xem thử.

Sau đó cô thấy Lục Hân Nghiên đang sốt ruột lục từng cái lều lên để tìm người.

Bị Lục Hân Nghiên làm náo loạn cả lên nên mọi người đều bị thức giấc.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lục Hân Nghiên trông thấy Lục Đình Kiêu như trông thấy cứu thế, vội vàng chạy tới, nước mắt rưng rưng nói: "Anh, không thấy chị Tử Dao đâu nữa rồi!"

"Thế nào gọi là không thấy nữa rồi?" Mạc Lăng Thiên vội đi tới, nghe vậy liền kích động tóm lấy cánh tay Lục Hân Nghiên.

Lục Hân Nghiên vội giải thích: "Lúc em tỉnh dậy thì phát hiện không thấy chị Tử Dao ở trong lều, em còn tưởng chị ấy đi vệ sinh, nên cũng không chú ý nhiều. Ai dè chị ấy mãi không trở lại, gọi điện cho chị ấy cũng không được! Em vừa mới tự đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy chị ấy đâu cả! Thế mới cuống! Chị Tử Dao không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mạc Lăng Thiên lấy điện thoại gọi thử một cuộc, nhưng đầu bên kia hiển thị tắt máy, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt anh ta bất giác ngày càng khó coi: "Chắc không có chuyện gì đâu... chưa từng nghe thấy ai nói có thú hoang chạy ở đây cả..."

"Nhỡ chị Tử Dao nghĩ quẩn xong xảy ra chuyện gì thì sao?" Lục Hân Nghiên vừa nói vừa tức giận nhìn chằm chằm Ninh Tịch.

"Hành lí các thứ của Tử Dao còn ở đây không?" Bên cạnh có người bỗng hỏi.

Lục Hân Nghiên gật đầu: "Đều để đây cả! Thế nên không thể có chuyện chị ấy tự mình về trước được, kể cả chị ấy có muốn về chắc chắn cũng phải nói với em một tiếng chứ! Với cả từ tối qua chị ấy bắt đầu có những phản ứng rất lạ rồi, em thật sự rất sợ chị ấy sẽ gặp chuyện..."

Mạc Lăng Thiên cả giận nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì nữa, mọi người mau chia nhau ra tìm đi!"

Chết tiệt! Sớm biết vậy tối qua đã mặt dày đi an ủi cô ấy rồi, giờ để cô ấy nghĩ linh tinh một mình thế này, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì...

Tối qua Lục Đình Kiêu nói vậy quả thật có chút khiến người ta bị tổn thương, Tử Dao dù có kiên cường đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái thôi mà...

Ninh Tịch chui vào lều thay quần áo tử tế: "Quan Tử Dao sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ? Lại nói... tối qua anh nói gì với cô ấy vậy?"

Lục Đình Kiêu nhìn cô, sau đó thuật lại những gì anh nói với Quan Tử Dao tối qua cho cô nghe, không sót một chữ.

Ninh Tịch nghe xong, khẽ ho một tiếng, "Đúng là phũ thật."

Lục Đình Kiêu: "Em cũng thấy phũ à?"

Ninh Tịch cười cười: "Em chưa thánh mẫu đến mức đi đồng cảm với tình địch của mình đâu, đi thôi, đi tìm người nào."

Quan Tử Dao rõ ràng biết cô và Lục Đình Kiêu đã là người yêu vậy mà vẫn nghĩ cách muốn chen chân vào, Lục Đình Kiêu có phũ vậy cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Ngược lại, nếu lúc đó anh nói không rõ ràng mới thật sự là vô trách nhiệm với cả ba người.

Thay đồ xong, mọi người bắt đầu chia nhau ra tìm ở khu vực lân cận.

"Hân Nghiên, em đừng buồn, chắc chắn Tử Dao sẽ không yếu đuối như vậy đâu!"

"Đều tại cô ả kia cả, đúng là quá đáng, từ tối qua đã luôn khiêu khích chị Tử Dao, cố tình để anh em cõng cô ta, hôn này hôn nọ như chỗ không người, tối qua còn... đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục!" Lục Hân Nghiên tức không chịu nổi.

"Cô ta đúng là quá đáng thật, tối qua chị cũng đã định nói rồi, cô ta tới đây để leo núi hay tới để ngủ chứ, nếu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ! Sao phải chạy tới đây cho người ta buồn nôn vậy?"

"Tử Dao đáng thương quá..."

...

Mấy cô gái thường ngày có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bắt đầu cô một câu tôi một câu mở đại hội lên án, đổ hết trách nhiệm lên người Ninh Tịch.

Người ta yêu đương bình thường show ân ái cũng là sai sao?

Nếu thế là bại hoại thuần phong mỹ tục, vậy anh với vợ anh chẳng phải càng đồi bại hơn à?

Triệu Hải Phi và vợ anh là Lăng Phỉ vốn định nói gì đó, nhưng ở đây đều là những người có quan hệ tốt với Quan Tử Dao, họ cũng không chen miệng vào được, chỉ có thể lắc đầu tiếp tục tìm người.

Trời ngày một sáng, thời gian trôi đi từng phút, mọi người đều đã tản hết cả ra nhưng tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy người đâu, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Ninh Tịch cũng không tìm được, cô gãi đầu nói: "Lục Đình Kiêu, hay mình phân nhau ra tìm đi! Như vậy sẽ nhanh hơn một chút!"

Nhỡ Quan Tử Dao thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ rất phiền phức, đặc biệt là bên phía Lục Đình Kiêu, dù cho hai người không có quan hệ gì với nhau, nhưng tội danh này tuyệt đối sẽ đổ lên đầu họ.

Ban nãy mấy người kia bàn tán này nọ không phải là cô không nghe thấy.

"Địa hình ở đây phức tạp, em cứ đi với anh đi." Lục Đình Kiêu cau mày nói.

Ninh Tịch trông thấy vẻ mặt hận không thể dắt cô vào thắt lưng mình của đối phương cũng hết cách: "Em lớn thế này rồi chẳng lẽ còn lạc đường được sao? Đừng lằng nhằng nữa, mau đi tìm người đi!"

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ: "Có gì thì liên lạc qua điện thoại cho anh, đi từ từ thôi, đừng đi về phía đó..."

"Biết rồi, biết rồi mà!"

...

"Chị Tử Dao, chị Tử Dao, chị đang ở đâu?"

"Nghe thấy thì đáp lại em một tiếng được không?"

"Chị Tử Dao!"

Lục Hân Nghiên gào khản cả cổ, đi tới khúc ngoặt lại đụng trúng Ninh Tịch.

Thấy Ninh Tịch, sắc mặt Lục Hân Nghiên bỗng chốc thay đổi: "Đồ hồ ly tinh! Chị Tử Dao bị cô làm tức đến mất tích không thấy đâu nữa rồi! Giờ cô đang vui lắm đúng không! Thỏa mãn lắm chứ gì! Sao tâm địa cô lại độc ác như thế hả!"

Ninh Tịch hơi nhíu mày: "Hi vọng cô Lục đây với bạn trai sau này bị kẻ thứ ba xen vào, lúc tiểu tam bị mất tích do bị bạn trai cô từ chối, cô Lục cũng có thể có giàu tinh thần trượng nghĩa thế này."

"Cô!" Lục Hân Nghiên tức suýt chết, cả giận nói: "Cái gì mà kẻ thứ ba xen vào! Cô mới là kẻ thứ ba ấy! Là kẻ thứ ba xen vào giữa chị Tử Dao và anh tôi!"

"Cô Lục thật sự hiểu ý của ba chữ kẻ thứ ba chứ? Lúc tôi với anh cô quen nhau, tôi chỉ có một mình, anh ấy cũng vậy, xin hỏi cô lấy đâu ra cái kết luận tôi là kẻ thứ ba thế?"

Lục Hân Nghiên cắn môi, phản bác: "Chị Tử Dao là thanh mai trúc mã với anh tôi, từ nhỏ đã quen nhau rồi!"

Ninh Tịch gật đầu, "Thế thì sao, anh cô có từng nói với cô là anh ấy thích Quan Tử Dao, sau này sẽ lấy cô ấy không?"

"Anh... anh ấy không nói với tôi như vậy, nhưng chắc chắn anh tôi thích chị ấy, bao năm nay anh ấy không tìm bạn gái là vì anh ấy đang đợi chị Tử Dao!" Lục Hân Nghiên nói với giọng cực kì chắc chắn.

Nhìn cô gái vừa cố chấp lại vừa ngây thơ trước mắt, Ninh Tịch vốn không định nói nhiều, nghĩ tốt xấu gì cô cũng là em họ của Lục Đình Kiêu, nhưng sau vẫn phải nói một câu: "Cô gái, cô tự xưng là sứ giả của chính nghĩa muốn lấy lại công bằng cho người khác, nhưng cô có từng nghĩ, Lục Đình Kiêu mới là người thân của cô không? Dù chỉ một lần thôi cô có từng hỏi xem anh cô thật sự nghĩ thế nào không? Anh ấy có thật sự thích Quan Tử Dao không? Có thật là đã từng như hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư thề non hẹn biển với Quan Tử Dao không? Chỉ nghe lời truyền miệng của người ngoài mà cô hết lần này tới lần khác nghi ngờ sự lựa chọn của anh cô, phá hoại tình cảm của anh ấy với bạn gái, cô không cảm thấy có vấn đề à?"

"Tôi... Tôi..."

Ninh Tịch nói nhiều như vậy, Lục Hân Nghiên ngay đến một câu cũng không phản bác lại được.

Phải, vì cô hâm mộ một người tài giỏi, xuất sắc, thông minh như Quan Tử Dao, nên vẫn luôn coi chị ấy là thần tượng của mình, chuyện gì cũng đứng về phía chị ấy. Còn về anh họ, cô lại chưa từng thử tìm hiểu xem anh ấy nghĩ thế nào, chỉ một mực nghĩ anh là kẻ phụ tình...

Nghĩ kĩ lại thì thường ngày lúc cô nói chuyện với Quan Tử Dao, vì thường nghe thấy Quan Tử Dao kể về những chuyện thú vị giữa chị ấy và anh họ khi còn nhỏ nên mới mặc định họ vốn là một đôi, nghĩ rằng họ thích nhau. Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, Quan Tử Dao lại chưa từng cho cô một câu trả lời xác thực.

Hơn nữa, có một chuyện Ninh Tịch nói không hề sai, lúc Ninh Tịch với anh họ cô qua lại với nhau, họ thật sự đều đang một mình, làm gì có ai là kẻ thứ ba của ai đâu chứ?

Nhất thời, Lục Hân Nghiên cảm thấy thật mờ mịt.

Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn ghét cô gái đứng trước mặt mình này: "Kể... kể cả cô không phải là người thứ ba đi chăng nữa thì cô có thể lợi dụng anh tôi diễu võ dương oai, khinh thường người khác sao? Cô có biết chị Tử Dao buồn đến thế nào không hả? Rõ ràng làm ra chuyện khiến người khác đau lòng, giờ chị Tử Dao không rõ tung tích mà cô cũng không thấy áy náy chút nào là sao! Sao lại có người ác như cô vậy hả..."

Lục Hân Nghiên tức giận lên án cô hết câu này tới câu khác, Ninh Tịch đứng đối diện không biết sao lại thay đổi sắc mặt, nhanh như chớp bổ nhào về phía cô.

Nhưng Lục Hân Nghiên lại như bị thứ gì đó kinh tởm chạm phải, tức khắc đẩy cô ra: "Cô làm gì thế! Đừng chạm vào tôi!"

Ninh Tịch không ngờ Lục Hân Nghiên tự dưng lại đẩy cô như vậy, tuy đã kéo được Lục Hân Nghiên về phía khu vực an toàn, nhưng bản thân lại bị đẩy vào chỗ đất bị sụt lở, chưa kịp phản ứng lại đã lăn thẳng xuống dưới...

Lục Hân Nghiên ngơ ngác nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy bóng dáng Ninh Tịch ngày một nhỏ bé rồi biến mất không thấy đâu nữa, mấy giây sau mới phát ra tiếng hét kinh hoàng: "A!"

"Hân Nghiên! Chuyện gì, em sao thế?"

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Có mấy người ở gần đó bị tiếng hét của Lục Hân Nghiên thu hút chạy tới.

"Ninh Tịch! Ninh Tịch bị rơi xuống dưới đấy rồi! Cứu người! Mau cứu người!" Lục Hân Nghiên gào khóc nói.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.

"Em nói gì?"

"Đang yên đang lành sao Ninh Tịch lại bị rơi xuống đấy?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hân Nghiên em nói rõ ràng đi!" Mạc Lăng Thiên nghiêm túc hỏi.

"Anh Thiên! Làm thế nào, làm thế nào bây giờ! Ninh Tịch bị rơi xuống đấy mất rồi! Chính mắt em trông thấy cô ấy bị rơi xuống! Chỗ em vừa đứng bỗng bị sạt lở, cô ấy vì cứu em nên mới bị ngã xuống đấy! Mọi người mau cứu cô ấy! Mau đưa cô ấy lên đi! Anh Thiên! Anh mau tìm người tới cứu cô ấy đi!"

Nói tới đây, Lục Hân Nghiên lại không nhịn được ngồi phịch xuống đất khóc nấc lên.

Lúc này, không ai còn nghĩ tới chuyện tìm Quan Tử Dao nữa, tất cả mọi người đều đang chìm trong nỗi sợ hãi vì chuyện Ninh Tịch bị rơi xuống vực.

Sát vách đá chỗ Lục Hân Nghiên đứng lúc trước vẫn còn thấy rõ vết sụt lở, có thể thấy rõ Ninh Tịch bị rơi từ đấy xuống.

Cứu... cứu thế nào?

Phía dưới là vực sâu thăm thẳm luôn đấy!

Mọi người ai cũng biết, ở núi Ngọc Trà, chuyện như vậy không phải mới xảy ra lần đầu. Năm nào cũng có không ít người bị rơi xuống vách núi, chết không thấy xác, kể cả có may mắn mò lên được, cũng không còn khả năng sống sót...

Giọng Mạc Lăng Thiên hơi run: "Phía dưới chỗ này là đầu nguồn một thác nước, trong nước có rất nhiều sỏi đá, dòng nước lại chảy xiết. Nếu rơi xuống đó, kể cả có may mắn không bị đập phải đá thì cũng không chịu nổi sức lớn của dòng nước. Nếu đợi người vớt được lên bờ, e rằng lành ít dữ nhiều, còn nếu nhảy thẳng xuống nước cứu người thì quá mạo hiểm, trước đây cũng có mấy vụ tương tự rồi... nhưng không có ca nào cứu được thành công cả..."

Theo những gì Mạc Lăng Thiên nói, mọi người đều chìm trong bầu không khí ngột ngạt đáng sợ...

"Vậy phải làm thế nào, làm thế nào bây giờ! Đang vui vẻ ra ngoài leo núi sao tự dưng lại thành ra thế này?"

Lăng Phỉ ban nãy nhịn mãi rồi, giờ không thể nhịn thêm được nữa, mở miệng nói một tràng: "Còn không phải vì tự dưng có người dở chứng chơi trò mất tích sao! Nào là nói Quan tử Dao giỏi giang thế nào, tốt đẹp ra sao, sao tôi hoàn toàn không thấy thế vậy! Nếu tốt đẹp như thế thật thì liệu có nhớ nhung mãi bạn trai của người khác thế không? Kể cả có thích đến mấy cũng đừng có làm chuyện thất đức như thế chứ? Còn bày ra bộ dạng bị vứt bỏ, bị phản bội cho ai xem! Lục Đình Kiêu với cô ta chẳng có quan hệ quần què gì với nhau hết nhé!"

Lời của Lăng Phỉ lập tức thu hút không ít người phụ họa theo: "Cái đám Lục Hân Nghiên thì như mấy cái gậy chọc shit luôn mồm nói có người bắt nạt cô ta, làm cô ta giận, tôi thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc là ai ức hiếp cô ta chứ! Ai làm cô ta tức giận? Đơn phương nhớ nhung bạn trai người khác còn xem mình là người bị hại, cô ta có chỗ nào đáng thương? Tôi thấy cô ta có tức đến chết cũng đáng đời!"

"Cả cái cô Lục Hân Nghiên kia nữa, đúng là đồ não tàn, đang yên đang lành lại hùa vào với nhau hại chết một cô gái đang sống tốt lành, giờ thì bọn họ thấy thỏa mãn chưa?"

...

Thấy mọi người nói những lời khó nghe bên tai, Lục Hân Nghiên ngơ ngác ngồi sụp xuống như người mất hồn.

Cô biết... cô chết chắc rồi... lần này cô chết là cái chắc rồi...

Nếu Ninh Tịch có mệnh hệ gì, cô dám chắc chắn, anh họ tuyệt đối sẽ không tha cho cô!

Nhưng điều khiến cô cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng nhất chính là cô tận mắt chứng kiến một người đang sống chết ngay trước mắt mình, đã thế người này còn do cô sẩy tay đẩy ngã xuống!

"Đừng phí lời nữa, kể cả không có cách cũng phải mau nghĩ cách đi chứ! Lỡ bị Lục Đình Kiêu biết được, nói không chừng tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo đấy..." Có người lên tiếng giục.

"Chuyện này phải nhanh chóng báo cho Lục Đình Kiêu biết chứ!"

"Báo! Các người ai đi báo?"

...

Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

Ai dám đi nói với Lục Đình Kiêu! Chán sống rồi à?

"Để tôi nói!" Mạc Lăng Thiên cắn răng, run tay lấy điện thoại ra.

Nếu không vì anh ta cứ khăng khăng kéo Lục Đình Kiêu tới, Ninh Tịch cũng sẽ không xảy ra chuyện...

Mạc Lăng Thiên đang định gọi điện, trong đám người bỗng có tiếng một cô gái hét ầm lên: "A A A A A A A..."

"Bà xã! Sao thế, em làm sao thế?" Triệu Hải Sinh vội nhìn về phái Lăng Phỉ.

Lăng Phỉ sợ hãi nhìn về phía rìa vách đá cách mình tầm hai ba mét: "Tay! Tay tay tay! Có một cái tay người!"

"Tay? Tay ở đâu ra?"

Lúc tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay Lăng Phỉ chỉ, quả nhiên thấy một bàn tay, một bàn tay trắng nõn của phụ nữ.

"Đó... đó là cái gì vậy..."

"Cái quái gì vậy a a a a a a a!"

"Mẹ ơi! Chắc không phải là Ninh Tịch biến thành ma về đòi mạng đấy chứ?"

...

"A A A A A A... MẸ ƠI! MA!"

Trong phút chốc, các cô gái thay nhau hét ầm lên, sắc mặt Lục Hân Nghiên trắng bệch, sợ đến nỗi suýt nữa ngất xỉu, mọi người rơi vào hỗn loạn.

"Con mẹ nó... tổ sư các người, ma cái quần..." Đúng vào lúc này, bên vách núi lại có thêm một cái tay nữa tóm chặt lấy mỏm đá bên vách, soạt một tiếng, một bóng đen từ dưới lộn lên, rơi xuống trước mặt bọn họ...

"Đây... đây là cái gì thế?"

"Cái quái gì trèo lên vậy!"

"Má ơi!"

"Là... Ninh Tịch! Hình như là Ninh Tịch đấy!"

...

Đệch! Bọn họ thấy cái gì thế nàyyyyyyyyyyyy!

Ninh Tịch!

Đúng là Ninh Tịch thật rồi!

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Đừng nói với họ là cô tự mình trèo lên đấy nhé?

Lúc này, đầu tóc Ninh Tịch rối bù, bộ quần áo thể thao trắng mặc trên người bị bẩn đến nỗi không nhìn ra là màu gì nữa, trong kẽ tay toàn làm bùn đất và rêu xanh, cô đang đứng gập người thở dốc, sau khi lên tới nơi, câu đầu tiên cô nói là vội vàng hỏi họ: "Này... các người chưa nói với Lục Đình Kiêu đấy chứ?"

Thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều trưng ra vẻ mặt như đang gặp quỷ.

Lục Hân Nghiên quên cả khóc, đờ đẫn ra, Mạc Lăng Thiên thì ngồi phệt xuống đất, trưng ra vẻ mặt tam quan giờ nát như bột hết rồi...

"Này, tôi đang hỏi mọi người đấy! Sao ai cũng ngẩn ra hết cả vậy!" Ninh Tịch giục.

"Chưa! Còn chưa kịp nói với cậu ta!" Mạc Lăng Thiên ngơ ngác đáp.

"Chưa nói là được rồi... tuyệt đối đừng để anh ấy biết được chuyện này đấy, nghe chưa..." Ninh Tịch thở phào, ngồi bệt mông xuống đất.

Mẹ nó! Đúng là muốn điên luôn mà!

Câu đầu tiên sau khi cô trèo lên không phải là "may quá chưa chết", không khóc lóc nức nở mà lại bảo họ tuyệt đối không được nói cho Lục Đình Kiêu biết! Có lầm không vậy?

Lục Đình Kiêu còn đáng sợ hơn cả việc bị rơi xuống vực à?

Mạc Lăng Thiên như sụp đổ: "Rốt cuộc cô làm thế nào để lên được vậy?"

Ninh Tịch: "Thừa lời, tất nhiên là trèo lên rồi!"

Mạc Lăng Thiên: "Trèo... cô trèo kiểu gì?"

Ninh Tịch: "Dùng tay."

Mạc Lăng Thiên khó khăn nuốt nước bọt: "Tiểu... bạch thỏ à... không... Nữ hiệp! Rốt cuộc người cô làm bằng cái gì vậy? Thế mà cũng không chết nổi?"

Ninh Tịch lau mồ hôi trên trán, lườm Mạc Lăng Thiên một cái rồi nói: "Chẳng lẽ anh chưa từng nghe thấy định luật "có nhảy xuống vực không chết" sao?"

Khóe miệng Mạc Lăng Thiên giật giật: "Nghe thì cũng có nghe rồi, nhưng mẹ nó ông đây lần đầu nghe thấy việc có thể tự dùng tay trèo lên đấy? Cô đúng là đồ cầm thú mà!"

Sau khi mọi người từ cơn hoảng loạn hoàn hồn lại, bắt đầu mồm năm miệng mười truy hỏi Ninh Tịch.

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Tiểu Tịch cô tự mình trèo lên thật à? Đúng là quá thần kì rồi!"

"Chuyện này không khoa học! Chẳng lẽ cô biết khinh công sao?"

"Lần trước lúc ở sân bắn tôi đã thấy cô không phải là người bình thường rồi! Chắc cô không phải có năng lực đặc biệt gì chứ?"

"Tôi đã bảo Kiêu gia thẩm mỹ đặc biệt rồi mà! Cô Ninh chắc chắn không phải là người bình thường!"

...

Đệch! Các người mới không phải là người bình thường ấy!

Nghe mọi người càng nói càng chẳng ra làm sao, Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu: "Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là một người bình thường thôi. Cũng không biết khinh công, hơn nữa tôi cũng có rơi hẳn xuống dưới đâu, nếu rơi xuống đấy thật thì sao mà trèo lên được, trừ khi tôi mọc cánh!"

"Thế chuyện này là sao? Nữ hiệp cô đừng thừa nước đục thả câu nữa! Mau nói đi!" Triệu Hải Sinh truy hỏi, những người khác cũng gật đầu lia lịa, nhìn cô chằm chằm như thể cô là người kể chuyện nổi tiếng nhất trong các quán trà thời xưa vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx