sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 986 - 987 - 988 - 989 - 990

Tại sao Ninh Tịch lại đi cùng Lục Đình Kiêu đến đây!

Bởi vì quá bất ngờ, Quan Tử Dao nhất thời không thể che dấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, gương mặt cô ta tràn đầy thoảng thốt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xe.

Sau đó chuyện càng khiến người ta không thể tin nổi là, lúc Ninh Tịch xuống xe, Lục Đình Kiêu còn vì tránh cho cô khỏi bị cộc đầu mà cẩn thận đặt tay lên đầu cô, đợi cô xuống xe, đóng cửa lại rồi rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô.

Ninh Tịch hôm nay mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, là đồ đôi với Lục Đình Kiêu, tóc tết đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, đang dụi mắt, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.

Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, sau khi lên xe, Ninh Tịch hạ ghế ra nằm ngủ bù, cho nên mới nãy lúc lái xe đến, mọi người đều không phát hiện ra ghế phụ còn có người.

Giờ phút này, hai người sóng vai đứng bên nhau, quần áo lại còn là đồ đôi, hiển nhiên là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt...

Chuyện này sao có thể như thế được?

Chẳng lẽ bọn họ không chia tay?

Nhìn dáng vẻ này dường như ngay đến cả dấu vết cãi nhau đều không có!

Rốt cuộc là sai sót ở đâu mới được cơ chứ?

"Cô Ninh... cũng đến sao?" Giọng nói của Quan Tử Dao rất bình tĩnh, nhưng bàn tay buông thõng bên cạnh lại đang siết chặt lại.

"Đoàn làm phim cho nghỉ, tôi đưa cô ấy đến đây thư giãn một chút." Ninh Tịch vẫn đang lơ mơ buồn ngủ, người lên tiếng chính là Lục Đình Kiêu.

"Hóa ra là thế à... vậy thì xuất phát thôi, để muộn nữa thì không kịp lên đến đỉnh núi khi trời tối đâu." Vẻ mặt của Quan Tử Dao đã khôi phục như thường, tuy rằng trong đầu vẫn còn vô số nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi, chỉ đành đợi lúc khác tìm cơ hội hỏi Lục Đình Kiêu thôi.

"Tại sao cô ta cũng tới vậy..." Nhìn hai người cùng đến, lại còn mặc đồ đôi, thoáng cái trên mặt Lục Hân Nghiên đã tràn đầy thất vọng, cô ta còn tưởng rằng hai người đã chia tay rồi cơ!

Còn về phần những người khác vừa nãy nghe nói hai người cãi nhau rồi chia tay giờ thì ngẩn ra toàn tập, đè giọng xuống thầm thì với nhau.

"Thế này... không giống vẻ đang cãi cọ sắp chia tay mà?"

"Chẳng lẽ lại đang giả vờ hòa thuận?"

"Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa! Có gì đâu mà lại cảm thấy lạ!"

...

Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên từ đầu đến cuối đều tập trung trên người Quan Tử Dao, cho nên anh ta thấy rất rõ ràng khoảnh khắc khi Ninh Tịch xuất hiện ấy, vẻ mặt của cô ta thay đổi thế nào. Trái tim anh ta như thể bị hàng ngàn hạng vạn mũi kim đâm, đau buốt, cùng với nó còn có cả sự hoài nghi. Tối hôm qua anh chỉ tiện miệng nói một câu mà thôi, tại sao giờ thấy phản ứng của Tử Dao, cứ như thể cô ấy đang chắc chắn rằng Lục Đình Kiêu sẽ chia tay Ninh Tịch vậy?

Nghĩ đến đấy, Mạc Lăng Thiên lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Chẳng lẽ còn có chuyện gì đó mà anh ta không biết?

Mọi người ai cũng có suy đoán riêng trong đầu, dần dần cũng hồi phục tinh thần quay qua chào hỏi nhau, sau đó bắt đầu leo núi.

Núi Ngọc Trà cao hơn mặt nước biển ba nghìn mét, cảnh vật hai bên đường vô cùng đẹp, trên núi có rất nhiều động thực vật hoang dã, lên núi còn có thể ngắm được cảnh tượng biển mây mênh mông hùng vĩ cùng những ngọn núi hình thù kì quái. Sau khi leo lên đến đỉnh núi, buổi tối sẽ cắm trại ngủ lại một đêm, sáng hôm sau có thể ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.

Đây là nơi trước kia Lục Đình Kiêu thường đến mỗi khi rèn luyện sức khỏe, hoặc muốn suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng mà, từ trước đến giờ anh đều đi một người, lần này lại có thêm một người nữa làm bạn.

Ninh Tịch rõ ràng không ngủ đủ, vẻ mặt sau khi xuống xe vẫn đang mơ mơ màng màng, có người chào hỏi với cô, cô đều trả lời lại theo phản xạ có điều kiện.

Lần này có không ít người quen đã từng gặp ở khu du lịch lần trước, vì lần đó ở trường bắn súng Ninh Tịch thể hiện khả năng bắn súng xuất thần của mình, thái độ của mọi người từ khinh thường trở thành tò mò và cẩn thận. Đặc biệt là khi đứng trước mặt Lục Đình Kiêu, cho nên bề ngoài cũng tỏ ra rất thân thiết với cô.

Lần này đến còn có một đôi vợ chồng, quen nhau trong một bữa tiệc dành cho người độc thân rồi sau đó kết hôn, cô gái vừa đến dưới chân núi thì bắt đầu than thở: "Trời ơi! Cao thế! Phải bò lên thật đấy à? Em cảm giác chỉ cần leo được một nửa là em đã mệt chết rồi!"

"Không sao, không leo nổi thì chồng cõng vợ!"

"Chồng thật tốt ~"

...

Nghe cuộc đối thoại của đôi vợ chồng trẻ, Lục Đình Kiêu vô thức quay sang nhìn phía người bên cạnh mình: "Buồn ngủ lắm à?"

Ninh Tịch bực bội bĩu môi: "Tại anh hết đấy!"

Tối hôm qua khiến bánh bao nhỏ không vui, hại cô mất cả đêm để dỗ thằng bé, hôm nay sáng sớm đã phải dậy, chỉ ngủ được có mấy tiếng đồng hồ.

Câu này của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu hiểu, nhưng những người khác nghe được lại không phải như thế, thoáng cái tất cả mọi người đều bắt đầu ào ào tưởng tượng ra những thứ rất "bổ não".

Quả nhiên là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!

Nhìn thấy cô gái nhỏ ngáp liên tục, Lục Đình Kiêu đi đến trước mặt cô, sau đó hơi khom người xuống: "Đến đây."

"Làm gì?" Ninh Tịch không hiểu.

Lục Đình Kiêu: "Lên đây, ngủ tiếp."

"Thật không?" Mắt Ninh Tịch sáng lên, bờ vai to lớn vững chãi kia quả thật khiến cô càng buồn ngủ, cho nên sợ anh hối hận mà nhảy lên ngay lập tức.

Lục Đình Kiêu chỉnh lại tư thế một chút, sau đó cõng Ninh Tịch bắt đầu leo núi.

Mọi người xung quanh cùng đôi vợ chồng mới cưới nọ: "..."

"Má ơi! Kết hôn rồi mà vẫn còn thua bọn họ! Có còn thiên lý nữa không đây!"

Anh ta chuẩn bị khi nào vợ leo núi mệt thì cõng, kết quả phía Lục Đình Kiêu chưa bắt đầu leo núi đã cõng rồi!

"Nói đến việc cho đám độc thân cẩu ăn hành, tôi chỉ phục mỗi anh Kiêu!"

"Ha ha ha ~ nếu như trước kia cậu mà nói với tôi, chắc chắn tôi không tin Lục Đình Kiêu sẽ có một mặt như thế này đâu, nhưng mà giờ thì quen lắm rồi!"

...

Bất tri bất giác tất cả mọi người đã leo được một nửa quãng đường, Ninh Tịch thì vẫn ngủ mê mệt trên vai Lục Đình Kiêu.

Bước chân của Lục Đình Kiêu vẫn rất vững vàng cho dù anh có đang cõng một người trên lưng, leo núi lâu như vậy, trên gương mặt anh vẫn chẳng có chút gì khác thường.

Mấy người đi đằng sau thở phì phò không nhịn nổi mà cảm thán một câu, thể lực của Lục tổng tốt quá đi mất...

Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, chỉ là mấy đứa con gái có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bao gồm cả Lục Hân Nghiên không khỏi ngứa mắt.

Lục Hân Nghiên thở phì phì đuổi theo sau Lục Đình Kiêu, thực sự không tài nào chịu nổi nữa liền nói: "Anh, tiếp đến còn một quãng đường rất dài nữa đấy! Rốt cuộc thì cô ta còn định ngủ đến bao giờ nữa chứ! Muốn để anh mệt chết à?"

Trên lưng anh, Ninh Tịch khẽ cau mày vì những tiếng ồn ào, Lục Đình Kiêu thấy vậy, vẻ mặt nhìn Lục Hân Nghiên liền lạnh đi mấy phần: "Im lặng."

Lục Hân Nghiên tức phát điên!

Đằng sau lưng, suốt quãng đường Quan Tử Dao trợn trừng trừng hai mắt nhìn Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu vẫn ngọt ngào như cũ, không có chút khoảng cách nào, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ...

Chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng lục tục lên đến đỉnh núi.

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều, đúng vào lúc này Quan Tử Dao không nhịn nổi nữa, cô ta đi thẳng đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?"

Lục Đình Kiêu quay sang nhìn Ninh Tịch vẫn còn đang mải loay hoay với cái lều.

Ninh Tịch còn đang chăm chú dựng lều, thế cho nên không để tâm lắm xua xua tay, ý bảo hai người cứ đi đi.

Chậc, nhịn được lâu như thế, Quan Tử Dao quả là cũng chẳng dễ dàng gì...

Quan Tử Dao nhìn vẻ không thèm để ý của Ninh Tịch, hoàn toàn không coi cô ta là một mối nguy hiểm, tim lại đau nhói. Rõ ràng chuyện cô ta bắt cá hai tay đã bị Lục Đình Kiêu biết rồi, rốt cuộc đứa con gái này lấy đâu ra tự tin như thế?

Đợi khi hai người đi xa hơn một chút rồi, Quan Tử Dao nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức sốt sắng thăm hỏi: "Đình Kiêu, tin nhắn và ảnh hôm qua em gửi cho anh, anh đã xem chưa?"

"Ừm." Tuy rằng Lục Đình Kiêu đang nói chuyện với Quan Ngọc Dao nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái nhỏ đang dựng lều cách đó không xa.

"Anh đã nhìn thấy ảnh Ninh Tịch đang thân mật với người đàn ông khác chưa?" Quan Tử Dao xác nhận với anh một lần nữa.

"Nhìn thấy rồi." Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn thản nhiên như cũ.

Nhìn thấy rồi... vậy sao lại phản ứng như thế này?

Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần cuối cùng: "Anh... anh không nghĩ gì sao?"

Lục Đình Kiêu: "Chụp đẹp lắm, cám ơn."

Chụp đẹp lắm...?

Cám ơn?

Trong thoáng chốc, Quan Tử Dao dường như nghĩ rằng đầu óc mình có vấn đề rồi thì phải?

Hoặc là thần kinh của Lục Đình Kiêu có vấn đề?

Một người đàn ông bình thường sau khi nhìn thấy ảnh chụp bạn gái mình thân mật với một người đàn ông khác sẽ có cái phản ứng kì dị này sao?

Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, quan tâm hỏi han: "Đình Kiêu, có phải anh bị cô ta nắm nhược điểm gì trong tay không?"

Bằng không ngoại trừ điều đó ra, cô ta thực sự không nghĩ ra nổi lý do gì có thể khiến Lục Đình Kiêu biết được chuyện như này rồi mà còn tiếp tục bên cạnh cô ta.

"Không phải." Lục Đình Kiêu trả lời, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì khác thường.

"Vậy rốt cuộc là tại vì sao?" Quan Tử Dao cảm thấy bản thân không thể hiểu người đàn ông trước mặt này.

"Người đàn ông trong bức ảnh đó, là tôi." Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng nói.

"Anh... anh nói gì cơ?" Quan Tử Dao ngây ra sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô ta nói rất nhanh: "Người đàn ông trong ảnh rõ ràng là một diễn viên nam đóng cùng với Ninh Tịch tên Kha Minh Vũ cơ mà! Tại sao lại có thể là anh được? Chẳng lẽ những bức ảnh mà em gửi cho anh đều bị đánh tráo rồi."

Khi Quan Tử Dao khó khăn lắm mới tìm được lý do cho bản thân mình thì Lục Đình Kiêu đã lên tiếng dập tắt ảo tưởng của cô ta: "Kha Minh Vũ chính là tôi, chẳng qua chỉ đổi sang một khuôn mặt khác mà thôi."

Lục Đình Kiêu nói nhẹ bẫng như lông hồng nhưng Quan Tử Dao lại cảm thấy như thể sét đánh giữa trời quang, sững sờ đứng nguyên tại chỗ: "Là anh... anh nói... Kha Minh Vũ chính là anh?"

"Nghề nghiệp của cô ấy yêu cầu không thể công khai quan hệ yêu đương, chúng tôi bình thường rất ít khi có thời gian ở bên nhau, cho nên tôi dùng cách này để có thể ở bên cô ấy."

Hiếm thấy Lục Đình Kiêu nói nhiều như thế để giải thích, mỗi câu mỗi chữ đều như bom tấn dội thẳng vào não Quan Tử Dao.

"Còn có vấn đề gì nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Quan Tử Dao sắc mặt trắng nhợt, thê thảm lắc đầu.

Vấn đề gì à...

Cô ta còn có thể có vấn đề gì nữa đây?

Cô ta ngàn tính vạn tính nhưng tuyệt đối cũng không thể tính được rằng, gian phu mà Ninh Tịch vụng trộm đó lại chính là Lục Đình Kiêu!

Chỉ vì có thể ở bên cạnh đứa con gái ấy nhiều hơn một chút, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đó thế nhưng lại không tiếc tự mình cải trang, thay đổi diện mạo để cùng đóng phim với nó.

Cô ta suy xét lâu như vậy, cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nghĩ hẹn anh đi leo núi để an ủi anh, nghĩ rằng lần này anh sẽ nhận ra bộ mặt thật của đứa con gái ấy...

Kết quả là... Lục Đình Kiêu chỉ nói một câu liền đẩy cô ta xuống vực sâu vạn trượng, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một con hề nhảy nhót đáng cười!

"Nếu như đã như thế, để tôi nói với cô mấy câu." Im lặng một lúc lâu, Lục Đình Kiêu chủ động lên tiếng.

"Anh muốn nói gì? Nói rằng em ti tiện khích bác ly gián sao? Nhưng em căn bản không biết được anh ta chính là anh! Em lo anh bị lừa thật mà!"

Lục Đình Kiêu ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như thể xuyên thấu lòng người: "Tử Dao, có một số chuyện, tôi không nói, bởi vì cô là một đứa con gái thông minh, tôi tin tự cô hiểu lấy được."

Quan Tử Dao cắn chặt môi, "Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!"

Lục Đình Kiêu đã quyết định không để cô ta trốn tránh nữa, giọng anh bình thản, nhấn từng chữ một: "Tử Dao, tôi với cô là không thể, cho dù là quá khứ, hay hiện tai, giữa tôi với cô chỉ có tình bạn, không có ý gì khác. Cho dù không có Ninh Tịch, tôi cũng sẽ không chọn cô. Mong cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian với tôi nữa."

Quan Tử Dao không ngờ được, Lục Đình Kiêu lại thẳng thừng như vậy, nói ra những câu làm tổn thương người khác đến thế, cả người cô ta đều run bần bật: "Lục Đình Kiêu... anh thật độc ác..."

"Tôi vẫn còn coi cô là bạn nên mới nói những điều đó, coi như là nể mặt Mạc Lăng Thiên, đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô, cho dù là cô hay ba cô, phải dừng ngay những hành động không nên có đó lại. Bằng không lần sau tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là độc ác thật sự." Nói dứt lời Lục Đình Kiêu liền quay người đi mất.

Khoảnh khắc Lục Đình Kiêu xoay người đi đó, cả người Quan Tử Dao như thể cạn kiệt sức lực, ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Đúng thế ...

Cô ta biết!

Cô ta sao có thể ngu đến mức ngay cả những điều đó cũng không phát hiện ra được cơ chứ!

Chỉ là cô ta không muốn tin, không muốn thừa nhận mà thôi, đến khi tự tay Lục Đình Kiêu tự tay vạch trần thứ mà cô ta vẫn tự lừa mình dối người bấy lâu, lôi sự thật đẫm máu ra phơi bày trước mặt cô ta.

"Lục Đình Kiêu... Lục Đình Kiêu... tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy!" Quan Tử Dao mất kiểm soát khóc nức nở.

Đằng sau một gốc cây cách chỗ Quan Tử Dao vài bước, Mặc Lăng Thiên lẳng lặng dựa vào gốc cây đó, muốn đi ra an ủi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế được, lúc này anh mà xuất hiện chỉ khiến cô càng thêm khó xử.

Tuy rằng anh biết không nên nghe lén, nhưng mà, khi nhìn thấy Lục Đình Kiêu và Quan Tử Dao nói chuyện một mình với nhau, anh vẫn không thể kìm nổi mà bám theo.

Kết quả không ngờ... lại nghe được những điều này...

Từ cuộc nói chuyện của hai người có thể biết được, Quan Tử Dao hoặc là ba của cô đã tự tiện điều tra Ninh Tịch, không những thế còn chụp trộm được bằng chứng cô ấy ngoại tình.

Anh đã cảm thấy kì lạ mà tại sao Tử Dao lại chắc chắn lần này hai người bọn họ lại chia tay như vậy chứ, hóa ra là như vậy...

Nhưng mà, kết quả cuối cùng, ngay đến kẻ đứng một góc nghe lén như anh cũng phải kinh ngạc sững sờ.

Cái gã Lục Đình Kiêu này quả thực khiến anh... thực không còn từ gì để miêu tả nữa rồi!

Cậu ta thế mà lại yêu chiều cô gái đó đến tận mức độ này!

Còn về phần những câu nói tuyệt tình thậm chí làm tổn thương người khác của Lục Đình Kiêu, nhìn dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Quan Tử Dao, tuy rằng anh cũng rất đau lòng nhưng cũng hiểu rất rõ, cách làm của Lục Đình Kiêu mới là tốt nhất cho cô ấy.

Anh cũng biết rõ, lần này, quả thật Lục Đình Kiêu đã nể mặt anh nên mới không truy cứu chuyện bọn họ lén điều tra Ninh Tịch.

Nếu như Quan Tử Dao vẫn cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ, vậy thì...

Nhưng mà, điều đó có thể sao?

Cô ấy, một người phụ nữ thông minh kiêu ngạo như thế, Lục Đình Kiêu đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ cô ấy vẫn còn không chịu buông tay?

Lòng dạ Mạc Lăng Thiên rối bời nhưng cũng le lói một tia hy vọng ích kỷ...

Nếu như lần này mà Qua Tử Dao triệt để tỉnh ra, vậy thì anh sẽ có cơ hội đúng không?

...

Ninh Tịch vừa mới dựng xong cây cột chống cuối cùng, liền nhìn thấy Lục Đình Kiêu bước lại từ đằng xa, "Anh về rồi đấy à!"

"Ừm."

"Mau nhìn xem, mau xem lều em dựng này! Giỏi không? Em nói anh nghe chắc chắn lắm đấy nhé!" Khuôn mặt của Ninh Tịch tràn đầy cảm giác thành tựu, vỗ vỗ cái lều vừa mới dựng xong.

Nhìn dáng vẻ không tim không phối của cô gái nhỏ, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu sầm sì: "Em không lo lắng chút nào à?"

"Anh khó hầu thật đấy, em có lòng tin về anh, anh cũng giận?" Ninh Tịch cạn lời.

Lục Đình Kiêu thở dài một hơi, được rồi, anh không nói lại được cô.

"Anh đã nói rõ ràng với cô ta rồi." Bà xã đại nhân không hỏi, Lục Đình Kiêu chỉ đành tự mình giải thích để bày tỏ lòng trung thành.

Nhìn cái vẻ mặt đòi khen của Lục Đình Kiêu, suýt chút nữa thì khiến Ninh Tịch cười phì, cô kiễng chân chủ động hôn lên môi anh một cái: "Ngoan quá đi thôi ~ Thưởng cho anh một cái thơm này ~!"

Lúc sắp xếp lều ngủ, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đương nhiên là ngủ cùng nhau. Quan Tử Dao và Lục Hân Nghiên ngủ cùng một lều, đôi vợ chồng mới cưới một lều, còn những người khác tự phân chia lấy.

Nhưng người thảm nhất là Mạc Lăng Thiên.

Bởi vì bị lẻ người, chắc chắn là là có một người sẽ bị thừa ra.

Cái gã Mạc Lăng Thiên này tính tình vốn đã không tốt, với lại hôm nay mọi người phát hiện ra tâm trạng anh ta rất tệ, cho nên không ai muốn ngủ cùng lều với anh ta cả, thành ra một mình một lều.

Đêm nay, hiển nhiên có không ít người mất ngủ.

Nóc cái lều này trong suốt vì thế có thể nhìn thấy những ngôi sao trên trời, bởi vì cao hơn so với mặt nước biển ba nghìn mét, cho nên những vì sao trên bầu trời đẹp một cách đặc biệt.

Ninh Tịch nằm bên cạnh Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, lẩm bẩm nói: "Twinkle twinkle little star, bầu trời tràn đầy tiểu bảo bối... ài, em lại nhớ Tiểu Bảo rồi!"

Ngắm sao thôi mà cũng có thể nhớ đến Tiểu Bảo à...

Lục Đình Kiêu: "Nằm trong lòng anh không được nghĩ đến người đàn ông khác."

Ninh Tịch bĩu môi: "Cái gì mà người đàn ông khác, đó là con trai chúng ta đấy có được không?"

Lục Đình Kiêu: "Con trai cũng không được."

Ninh Tịch vẻ mặt đầy bất lực, "Móe! Anh như thế này, sau này em còn dám sinh con cho anh không? Đứa bé đáng thương của em còn không phải bị anh ghét chết đi được à?"

Lục Đình Kiêu đột nhiên lật người nhỏm dậy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh còn sáng hơn cả sao trời, "Sinh đi, anh không chê."

Ninh Tịch khẽ ho một cái: "Bình tĩnh, bình tĩnh, em chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?"

Bên này Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đang trò chuyện vui vẻ, từ chuyện sinh con đến sinh mấy đứa con trai, mấy đứa con gái... lều bên cạnh liền vang lên những tiếng động "nạ nùng"...

Nghe có vẻ giống như con gái khóc.

"Hửm, có phải có ai đang khóc không?" Ninh Tịch hiếu kì vểnh tai lên nghe ngóng.

"Không phải." Lục Đình Kiêu mặt không biểu cảm trả lời.

"Không phải? Nhưng em rõ ràng là nghe thấy mà?"

Lúc Ninh Tịch nói chuyện, những âm thanh từ lều bên cạnh vang lên càng rõ ràng.

"Ưm... ư... a... đừng mà... đừng mà... đau em mà... nhẹ thôi..."

Ninh Tịch: "..."

Cùng với âm thanh càng lúc càng kịch liệt, Ninh Tịch có đần mấy đi nữa cũng hiểu bọn họ đang làm gì.

Ngủ ở lều bên cạnh chính là đôi vợ chồng mới cưới nọ.

Buổi sáng, đôi vợ chồng nọ show ân ái bị Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đè bẹp, tối đến không cam tâm, dứt khoát chơi "chiêu lớn" luôn!

"Ưm... chồng ơi... anh nói xem sao bên Lục Đình Kiêu không có chút động tĩnh nào vậy? Lẽ nào buổi sáng leo núi mệt rồi? Nhưng thể lực của Lục Đình Kiêu tốt thế cơ mà, sao có thể thế được nhỉ?"

"Tiểu yêu tinh! Ở bên dưới anh rồi mà còn dám khen người đàn ông khác thể lực tốt?"

"A... nhẹ một chút... cái tên đáng ghét này... ưm..."

...

Động tĩnh từ căn lều của đôi vợ chồng nọ càng lúc càng lớn, càng lúc càng "dâng trào", cơ hồ là tất cả các lều khác đều nghe thấy.

Đành chịu thôi, người ta đang tân hôn ngọt nào, không kiềm chế được cũng là chuyện dễ hiểu, một đám cẩu độc thân nửa đêm nửa hôm đành ngậm ngùi chịu đựng.

Đương nhiên là cũng có người không muốn chịu đựng.

"Fuck! Triệu Hải Sinh, cái thằng ch* này! Nhỏ tiếng đi cho ông..." Mạc Lăng Thiên trực tiếp ở trong lều của mình gào rú lên nỗi lòng của đám cẩu độc thân.

Những người ở lều khác nghe thấy tiếng rống đó đều cười trộm, đồng thời trong bụng cũng nghĩ thầm, xem ra thắng bại đã phân?

Vốn dĩ còn đang tưởng là đêm nay sẽ nghe thấy "bản trực tiếp" của Kiêu gia và tiểu bạch thỏ nhà anh ta, không ngờ là Triệu Hải Sinh và cô vợ nhỏ của cậu ta lại cướp mất "đất diễn", thôi cũng coi như thắng được một trận.

Nhưng mà, bên Lục Đình Kiêu thế nhưng lại chẳng có lấy chút động tĩnh nào, chẳng lẽ tối nay thực sự ôm vợ đắp chăn bông nói chuyện phiếm?

Mọi người đang nghĩ thế, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy "rầm" một cái!

Tất cả mọi người đều giật mình chui ra khỏi lều, sau đó họ nhìn thấy... chỗ dựng lều của Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch... sụp luôn rồi... sụp luôn rồi đấy...

Má ơi! Đến cái lều cũng sụp luôn! Kiểu này thì là kịch liệt đến mức nào chứ?

Kiêu gia quả nhiên là người làm "đại sự" trong âm thầm nha...

Một lúc sau, Lục Đình Kiêu sắc mặt đen như đáy nồi che chở Ninh Tịch bò ra khỏi lều, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang chột dạ trỏ trỏ hai ngón tay vào nhau: "Đây chính là cái lều em dựng cực kì chắc chắn


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx