sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1056 - 1057 - 1058 - 1059 - 1060

Chị dâu?

Lục Cảnh Lễ: "..."

Giang Mục Dã: "..."

Hai người này lại kinh hãi một lần nữa, nhất là Lục Cảnh Lễ, con nhóc này thế mà lại gọi Ninh Tịch là chị dâu? Đây là chuyện khi nào? Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện lớn đây! Thật quá đau lòng!

Nghe Lục Hân Nghiên nói xong, Ninh Tịch chớp chớp mắt một cái mở miệng nói: "À, hay là cô thu lại tiếng chị dâu đi."

"Cô... sao cô lại có thể như vậy chứ!" Lục Hân Nghiên giận đến giậm chân.

Ninh Tịch giương cờ trắng xin hàng: "Vấn đề là cô có kêu tôi là chị dâu đi chăng nữa cũng vô ích! Bên tôi đã kí hợp đồng hết cả rồi, hàng cũng đã xuất, cửa hàng cũng đã trang hoàng xong, người tới trước được trước! Dẫu lần này cô có lên kế hoạch tốt cỡ nào tôi cũng chẳng làm được gì!"

Lục Hân Nghiên cúi đầu, mặt dài thườn thượt như quả cà héo: "Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?"

Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Boss, anh có cách nào không?"

Lục Hân Nghiên nghe vậy cũng vội vàng nhìn về phía Lục Đình Kiêu, nhưng mà chuyện lần trước anh họ vẫn chưa tính sổ với cô đâu, làm sao có thể giúp cô chứ...

Nếu vợ đã hỏi thì tất nhiên là Lục Đình Kiêu biết gì nói nấy: "Phía tây thành phố sắp mở một trung tâm thương mại, có thể mở thêm một chi nhánh ở đó."

Chỉ một câu nói ngắn ngủn đã giải quyết toàn bộ vấn đề. Không hổ là Boss đại nhân!

Hai mắt Lục Hân Nghiên cũng sáng lên: "Có thật không? Vậy em đi liên lạc thuê cửa hàng trước đã, lần này không cho ai cướp của em hết! Đây là em phát hiện đầu tiên nhé!"

Ninh Tịch cười khẽ: "Vâng, là cô phát hiện, tôi sẽ giữ lại cho cô."

"Đây là cô nói đấy nhé, nói phải giữ lời! Vậy tôi đi giải quyết chuyện cửa hàng trước đã!" Lục Hân Nghiên vừa nói vừa nhét hết đồ chơi vào lòng Tiểu Bảo sau đó chạy biến như một cơn gió.

Sau lưng, Lục Cảnh Lễ chậc chậc lưỡi: "Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc là cô dạy bảo nó kiểu gì vậy? Hân Nghiên, con bé này chuyên môn đem con bỏ chợ đó, nó làm cái gì cũng chỉ nồng nhiệt được dăm ba phút thôi! Tôi chưa bao giờ thấy nó chú tâm làm chuyện gì như vậy đâu nha! Y như là biến thành một người khác vậy!"

"Tất cả các cô gái đều có một mặt đáng yêu của họ, chỉ là cô ấy có nguyện ý thể hiện mặt đó ra trước anh hay không thôi!" Ninh Tịch dạy dỗ.

"Có đạo lý!" Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ thụ giáo.

"À đúng rồi, Lông Vàng này, chị Chi Chi có giúp tôi nhận một chương trình ẩm thực đấy, cái gì mà "phòng bếp của mỹ nhân"! Ông có nghe qua bao giờ chưa?" Ninh Tịch hỏi.

Lâm Chi Chi biết cô nấu ăn khá giỏi cho nên mới chọn chương trình này, cộng thêm với chương trình này cũng phù hợp với hình tượng của Ninh Tịch.

Tôn chỉ của cô là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, cho nên bất kể là công việc gì cũng phải cố gắng làm được tốt nhất.

"Chương trình ẩm thực!" Giang Mục Dã còn chưa lên tiếng mà hai mắt Lục Cảnh Lễ đã sáng như đèn pha, anh ta thốt lên: "Vậy mấy người xử lý "đạo cụ" thế nào?"

"Đạo cụ gì?" Ninh Tịch không hiểu.

"Chính là mấy món ăn đó!" Lục Cảnh Lễ gấp gáp giải thích.

Ninh Tịch hết nói nổi: "Tôi làm sao biết được họ xử lý thế nào... Lúc trước coi mấy chường trình nấu ăn thì đại khái là nếu khó ăn thì đổ sạch, ăn ngon thì chia cho các nhân viên thì phải? Tôi còn chưa biết cái chương trình này là như thế nào đâu, còn đang phải hỏi thăm Giang Mục Dã đây này!"

Lục Cảnh Lễ lập tức tỏ vẻ chính nghĩa nói: "Cái gì mà chia cho nhân viên chứ, bọn họ thiếu một miếng kia sao? Cô mang về cho tôi ăn! Còn nữa, cái chương trình này ngoại trừ khách mời tham gia từng tập thì còn có khách mời cố định nữa, hay là tôi giúp cô nhận làm khách mời cố định của họ nhé! Mỗi tập đều mời cô nhé! Chỉ cần cô đem "đạo cụ" về cho tôi là được! Giao dịch này làm không?"

Ninh Tịch: "..."

Giang Mục Dã liếc Lục Cảnh Lễ một cái sau đó âm thầm chen vào một câu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, cái chương trình khỉ gió đó yêu cầu nam khách mời phải ăn sạch đồ ăn do nữ khách mời làm, một miếng cũng không được để thừa!"

Lục Cảnh Lễ nghe vậy xoạt một tiếng đã chui ra góc tường trồng nấm: "Tại sao lại có thể có loại chương trình ẩm thực vô nhân đạo như thế chứ..."

"Đúng là cực kì vô nhân đạo..." Không biết Giang Mục Dã nghĩ tới cái gì mà tái xanh cả mặt: "Cái chương trình này hoàn toàn dựa vào chỉ số nhan sắc của khách mời để kéo lượng xem! Còn đồ ăn thì... ha ha, một người so với một người làm còn kinh hơn! Đừng hỏi tại sao tôi lại biết!"

"Sao mà biết?" Ninh Tịch với Lục Cảnh Lễ hai miệng đồng thanh.

Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật, anh ta nhéo nhéo trán nói: "Cái chương trình này mỗi một tập đều sẽ mời một người đẹp tới làm khách mời nấu chính và mời một nghệ sỹ nam tới làm trợ thủ, tôi từng tham gia một lần."

"Sau đó thì sao?" Ninh Tịch cảm thấy hứng thú.

Giang Mục Dã lộ vẻ thống khổ khi nhớ lại chuyện cũ: "Chẳng phải tôi vừa mới nói sao, cái chương trình đó yêu cầu nam khách mời phải ăn hết thức ăn không được chừa lại một miếng nào, ý là dẫu cho cô gái kia làm cứt cũng phải ăn!"

"Lúc ấy tôi thấy nữ khách mời khá xinh đẹp, nghĩ bụng đồ ăn cô ta làm cũng không đến nỗi nào đâu nên mới đồng ý tham gia, kết quả...

"Tôi bị bắt phải ăn hết một bát thịt kho tàu mà cô ta đốt thành than, hơn nữa còn vì yêu cầu của chương trình mà phải tán dương cô ta nấu ăn ngon! Hại tôi không dám ăn thịt kho tàu cả một năm! Mấy người biết bóng ma trong lòng anh đây lớn nhường nào không?"

Ninh Tịch quăng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ: "Đáng đời!"

Rõ ràng là muốn lân la với người đẹp chứ gì? Cuối cùng gặp phải báo ứng!

"Sau đó tôi có trao đổi với mấy tên từng làm khách mời của chương trình này thì phát hiện một cái quy luật, cô em nào càng đẹp thì nấu ăn càng dở, hiện giờ có tên nào dám làm khách mời của chương trình này nữa đâu..."

Giang Mục Dã nói tới đây thì liếc Ninh Tịch một cái, sau đó ho nhẹ nói: "Nếu như bà tham gia cái chương trình đó thì tôi có thể miễn cưỡng bớt chút thời gian quý báu của tôi làm khách mời của bọn họ hỗ trợ bà!"

Lục Cảnh Lễ vừa nghe lập tức sôi máu: "Đệt! Giang Mục Dã, cậu quá âm hiểm rồi đấy! Lấy việc công làm việc tư! Tôi lấy danh nghĩa là ông chủ của cậu tuyệt đối không cho phép! Ông chủ quyết định tự mình làm khách mời!"

Lục Đình Kiêu: "..." Ông chủ lớn nhất bày tỏ, cho là anh đây là chết rồi sao?

...

Tố chất Ninh Tịch vốn rất tốt, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đã lại "sinh long hoạt hổ".

Vì thế thừa dịp cuối tuần, thời tiết lại đẹp Ninh Tịch mang bánh bao lớn với bánh bao nhỏ cùng đi xem nhà.

Nhưng nửa đường lại có thêm một con kỳ đà cản mũi tên là Đường Lãng, cố sống cố chết bám vào cái tên "cố vấn an ninh" mà bám theo.

Vừa đến nơi, Đường Lãng bắt đầu dè bỉu: "Cái đồ gì đây! Đầu năm nay vẫn còn có người dùng lưới sắt bảo hộ sao! Xâm nhập vào hệ thống điện một cái thì khác gì mớ sắt vụn đâu!"

Ninh Tịch liếc anh ta một cái: "Vậy huynh muốn dùng cái gì?"

"Đương nhiên là dùng tia hồng ngoại! Vừa đụng vào thì bắn đạn luôn! Hạ gục tại chỗ!"

Ninh Tịch chỉ biết đỡ trán: "Đây là Trung Quốc! Là Trung Quốc, OK! Gục cái đầu huynh ý mà gục!"

Lục Đình Kiêu đứng một bên suy tư, sau đó mới trầm ngâm nói: "Tia hồng ngoại cũng được, nhưng cần thay đổi một chút."

"Có thể phỏng theo hệ thống an toàn của Louvre1, cái đó xịn..."

1 Louvre: là một viện bảo tàng nghệ thuật và lịch sử của nước Pháp, là một trong những viện bảo tàng nổi tiếng nhất thế giới, nơi trưng bày các hiện vật về những nền văn minh cổ, nghệ thuật Hồi giáo và nghệ thuật châu Âu từ thế kỷ 13 cho tới giữa thế kỷ 19.

...

Sau đó hai người đàn ông liền bắt đầu thương lượng cái chuyện trên trời gì đó mà Ninh Tịch nghe không hiểu.

Cuối cùng ngay cả bánh bao nhỏ cũng gia nhập thảo luận.

"Hửm? Dùng người máy vệ sĩ của con lắp ráp sao? Cái này hay đấy! Đồ nhi thật có tài nha ~! Không hổ là học trò của tui nè!" Đường Lãng nhất thời có cảm giác tự hào.

Đến chạng vạng tối, cuối cùng cũng chọn xong "ổ mới".

Một căn biệt thự ở ngoại ô không cách quá xa thành phố, cả căn biệt thự được thiết kế theo phong cách hòa nhập với thiên nhiên với những chi tiết và cách trang trí đậm chất Trung Hoa cổ truyền. Phong cảnh xung quanh cũng không tệ, có cả vườn hoa nhỏ, hồ bơi và một nhà kính. Biệt thự còn cung cấp cả quản gia tư nhân, về cơ bản thì thỏa mãn tất cả những như cầu của chủ hộ. Nhưng, điểm đáng giá nhất của khu biệt thự này chính là cách đó không xa có một mảnh rừng đào lớn.

Sau khi xem xét xong, Ninh Tịch lập tức ký hợp đồng mua nhà ngay tại chỗ, trên giấy tờ bất động sản viết tên của cả hai người là Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu.

Ninh Tịch như hiến bảo vật mà vui sướng đem giấy tờ nhà nhét vào tay Lục Đình Kiêu: "Anh yêu, đây chính là căn nhà để sau này em cưới anh đó!"

Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lập tức có thêm một nụ cười sống động: "Ừ."

Hai mắt bánh bao nhỏ sáng rực, mẹ muốn lấy ba? Vậy nhóc chẳng phải sẽ thành con trai danh chính ngôn thuận của mẹ sao?

Đường Lãng: "..." A a... ông đây mù rồi!

Bị hai người này bón thức ăn cho chó cả ngày thế này không mù cũng nửa tàn phế!

Vừa nghĩ tới cảnh sau này ngày ngày được bồi bổ thức ăn cho chó, Đường Lãng hận không thể đâm đầu xuống đất luôn cho rồi, kiếm tiền đúng là không dễ dàng!

Đường Dạ đáng ghét! Mau mau trả lại người tình tài khoản cho tui!

...

Buổi tối, một nhà ba miệng cộng thêm Đường Lãng cùng ngồi dùng cơm.

Đường Lãng không hiểu có phải do con nhóc kia đột nhiên có lương tâm hay không mà cơm nước xong còn cố ý đưa anh ra tận cửa.

"Nhị sư huynh, muội có chuyện cần huynh giúp đây!" Ninh Tịch đứng bên cạnh Đường Lãng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Cần anh giúp?" Đường Lãng nhíu mày.

Ninh Tịch gật đầu một cái: "Là thế này, Nhị sư huynh liệu có ngại khi có thêm một học sinh không?"

Đường Lãng vẫn chưa hiểu: "Thêm một học sinh? Ai thế?"

"Muội!" Ninh Tịch chỉ chỉ mình.

"Muội lại uống lộn thuốc hả?" Vẻ mặt Đường Lãng y như gặp quỷ.

Bình thường con nhóc này sợ nhất là luyện võ, sao tự dưng bây giờ lại chủ động nói muốn anh huấn luyện?

Ninh Tịch: "Học phí trả gấp đôi."

Đường Lãng: "Đại gia, khi nào chúng ta bắt đầu?"

Ninh Tịch cười khẽ một tiếng: "Đến lúc đó sẽ báo cho huynh nha!"

"Rốt cuộc muội bị cái gì kích thích vậy?" Đường Lãng vô cùng nghi ngờ nhìn cô.

Sắc mặt Ninh Tịch hơi nghiêm túc lại: "Mấy ngày trước, Phong Tấn cho người "mời" muội qua đó một chuyến."

Đường Lãng nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến: "Còn nhanh hơn huynh nghĩ... sau đó thì sao? Ông ta muốn cái gì?"

Nhìn Ninh Tịch hiện tại vẫn nhảy nhót thế này, nhất định là Lục Đình Kiêu chạy tới kịp thời.

Ninh Tịch cười lạnh một tiếng: "Hừ, đoán chừng là muốn mạng của muội đi... nhưng, bất kể bọn họ muốn làm cái gì thì muội đã nghĩ kỹ rồi, muội không thể phụ thuộc vào sự bảo vệ của Lục Đình Kiêu, càng không thể để anh ấy bị lo lắng kinh sợ, quan trọng nhất là... muội không thể trở thành điểm yếu của anh ấy!"

Đường Lãng: "..."

Thế quái nào mới nói tâm sự vài câu đã lại bị nhồi thức ăn cho chó rồi!

Có thể tán gẫu thoải mái không hả?

Nhất định phải đi tìm Đường Dạ quyết đấu để đòi lại thẻ ngân hàng mới được...

...

Mấy ngày sau.

Lo xong chuyện nhà cửa, đồng thời cũng chắc chắn thân thể của mình không có vấn đề gì thì Ninh Tịch mới gọi điện thoại cho Lâm Chi Chi, sau đó quyết định chiều mai đến đài truyền hình quay chương trình.

Giang Mục Dã biết Ninh Tịch muốn tham gia chương trình này thì tính đi làm nam khách mời của bọn họ. Có điều, lại bị Lục Cảnh Lễ vận dụng đặc quyền của ông chủ kiên quyết ngăn trở.

Điển hình của việc ông đây không ăn được thì người khác cũng đừng hòng xơ múi được gì!

Cuối cùng, vị nam khách mời vẫn là người ban đầu được chỉ định.

Đó là một nam diễn viên không nổi tiếng lắm, dáng dấp có chút mập mạp thường xuyên diễn mấy vai phụ gây hài.

"Phòng bếp của mỹ nhân" lúc mới đầu phát sóng đã từng cực kỳ hot trong một thời gian. Mặc dù đồ ăn do mấy nữ minh tinh làm đa phần đều rất khó ăn, nhưng khó ăn cũng là điểm thu hút. Tình huống mấy nam khách mời phải cố gắng ăn mấy thứ đen xì kia mà vẫn phải cố gắng khen ngược trở thành trò gây cười mà người xem thích nhất, khán giả cũng rất thích thiết kế chương trình như vậy...

Nhưng mà dẫu sao "phòng bếp của mỹ nhân" cũng chỉ là một chương trình ẩm thực, vì tăng tỉ số người xem mà ban biên kịch đã "tổ lái" đi rất nhiều. Dần dần người xem cũng chán ngấy cái kiểu mỹ nhân càng đẹp thì thức ăn càng đen thế này.

Thậm chí không ít khán giả thẳng thắn phê phán tổ biên kịch là rác rưởi thấp kém, rõ ràng là một chương trình ẩm thực mà lại trở thành chương trình đấu tranh sinh tồn khiêu chiến giới hạn con người. Vì tỉ số người xem mà bắt các nam khách mời phải ăn hết mấy món kinh dị kia thật quá vô nhân đạo.

Đối tượng đưa kháng nghị nhiều nhất chính là fan của những nam khách mời trong chương trình. Trong đó thì fandom hung hăng nhất không thể nghi ngờ gì chính là fandom của Giang Mục Dã. Fan của anh ta thiếu chút nữa cho nổ tung cả ban tổ chức trên tieba, bên weibo chính thức cũng tràn ngập lời mắng chửi.

Những chuyện như vậy ngày càng nhiều, đến cuối cùng thậm chí cả nam khách mời cũng khó mời được. Thấy vậy ban tổ chức mới vội vã điều chỉnh thành thỉnh thoảng mời một ít nữ minh tinh biết nấu ăn tới.

Nhưng bi kịch nhất là đa phần những minh tinh có nhan sắc thì tài nghệ nấu ăn không thể thương nổi mà những người có khả năng nấu bếp lại có nhan sắc thật sự quá ít. Cho dù có biết làm nhưng cũng không thể nói là xuất sắc, cùng lắm chỉ bình thường đủ qua cửa thôi, thế thì thà nấu dở tệ còn hơn, còn có cái để mà gây cười!

Nhưng mà nếu vì mỹ thực mà hy sinh mỹ nhân thì chắc chắn tỷ số người xem sẽ tụt dốc không phanh.

Cuối cùng thật sự hết cách, ban tổ chức nghĩ ra một chủ ý vô cùng thất đức: "Cho các người đẹp tìm thế thân!

Ý chính là tốn tiền mời một đầu bếp chuyên nghiệp tới làm đồ ăn, lúc cảnh quay làm đồ ăn thì quay tay của đầu bếp, còn lại thì quay mỹ nhân để tạo thành cảm giác như chính bản thân mỹ nhân đang làm đồ ăn.

Nếu không bị phát hiện thì quả thật cách này cực kì vẹn cả đôi đường, nhưng bi kịch chính là người xem lại phát hiện ra. Trên tay của nữ minh tinh đó rõ ràng có một chiếc nhẫn nhưng cảnh thì có cảnh lại không có, như thế có khác gì vũ nhục chỉ số thông minh của người xem!

Lúc ấy khán giả rối rít phỉ nhổ chương trình là lừa đảo, những nữ nghệ sĩ tham gia số phát sóng đợt đó cũng bị mắng rất thảm.

Sau đó, ban chương trình vẫn chỉ có thể tiếp tục dựa vào giá trị nhan sắc cùng với hành hạ dạ dày khách mời để kéo lấy tỷ số người xem, dù không lừa được khán giả lão luyện nhưng để lừa khán giả mới thì vẫn được.

Chương trình "phòng bếp của mỹ nhân" vốn không thể đem so sánh tỷ sổ người xem với những chương trình giải trí khác, nhưng so với các chương trình cùng thể loại thì đây vẫn là chương trình có người theo dõi cao nhất...

Xế chiều ngày hôm sau, Ninh Tịch mang theo Tiểu Đào đến đài truyền hình.

Hôm nay Ninh Tịch mặc trên người thiết kế váy ngang vai mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân của Tắc Linh. Để tiện cho việc vào bếp thì mái vốn thả xõa được buộc gọn thành một cái đuôi ngựa cao cao, cả nguời tràn ngập ánh nắng tươi sáng cùng hơi thở hoạt bát của mùa xuân.

Đạo diễn là một người đàn ông trung niên hiền hòa, ông ta thấy Ninh Tịch thì hai mắt nhất thời sáng lên: "Ôi! Đại mỹ nữ của chúng ta tới rồi! Mau mau, mọi người tới làm quen một chút, đây chính là nữ khách mời của chúng ta hôm nay đấy!"

"Xin chào mọi người! Tôi là Ninh Tịch, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn!" Ninh Tịch khách khí chào hỏi mọi người.

"Khách khí quá! Ninh đại mỹ nhân quả nhiên danh bất hư truyền! Người thật còn đẹp hơn cả trong tivi!"

"Tôi cứ nghĩ tạo hình cổ trang đã đủ đẹp rồi, không ngờ mặc đồ hiện đại còn đẹp hơn! Xem ra tỷ số người xem của số này có thể đảm bảo rồi!"

...

Mọi người rối rít chào hỏi nhau, giới giải trí là nơi nhìn mặt mà làm việc thế nên đứng trước mỹ nhân dù sao cũng phải phá lệ mà nhiệt tình một chút, huống chi Ninh Tịch còn là nữ nghệ sĩ có giá trị nhan sắc cao đến nghịch thiên.

Người không cao hứng nhất hôm nay thì đại khái cũng chỉ có nam khách mời.

Phùng Duệ thấy Ninh Tịch ban đầu tất nhiên là kinh diễm, sau đó lại cảm thấy kinh sợ.

Dựa theo định luật được đúc kết của những người đi trước thì cô nào càng xinh đẹp vậy thì chắc chắn nấu cơm sẽ vô cùng khó ăn...

Có nhân viên đứng cạnh thấy vẻ mặt Phùng Duệ như vậy thì cũng hiểu anh ta đang lo lắng cái gì, vì vậy bèn trêu chọc nói: "Anh Duệ cũng phải biết đủ chứ! Một đại mỹ nhân như thế lại tự mình làm đồ ăn cho anh đấy! Nguyên nhìn gương mặt đó thôi cũng đủ ăn ba bát cơm rồi!"

"Vậy lát nữa tôi có thể chỉ ăn cơm không ăn thức ăn có được không?" Phùng Duệ giãy dụa.

"Không thể!"

""...""

Chào hỏi các nhân viên xong, Ninh Tịch liền đi tới cạnh Phùng Duệ: "Xin chào, chắc anh là Phùng tiền bối rồi, lát nữa xin được chỉ giáo nhiều hơn!"

Thấy thái độ khách khí của người đẹp khiến tâm tình nặng nề của Phùng Duệ khá lên rất nhiều, thậm chí còn có chút không tin được: "Ôi, cô Ninh quá lời rồi, tôi nào dám xứng với hai chữ tiền bối! Chỉ giáo lại càng không nói, không kéo chân sau của cô đã là tốt lắm rồi!"

Những nam diễn viên luôn diễn mấy vai xấu xí gây hài như Phùng Duệ thường là đối tượng mà các nữ nghệ sĩ ghét nhất trong giới giải trí.

Đối phương là đại mỹ nhân, lại còn được Thịnh Thế công khai coi thành đối tượng được bồi dưỡng không ngờ lại khách khí với mình như thế, điều này làm Phùng Duệ có chút bất ngờ.

Nếu là những cô gái khác chỉ sợ thấy mình phải hợp tác với nam khách mời như vậy thì đoán chừng đã sớm đổi sắc mặt rồi...

Vốn Phùng Duệ cũng đã chuẩn bị tinh thần bị người ta làm xấu mặt rồi, kết quả không ngờ thái độ của Ninh Tịch lại tốt như vậy.

Coi như là cái thái độ này chỉ là giả vờ thì vẫn rất khó có được, dù gì loại người bưng cao đạp thấp ở giới giải trí này xưa nay không hề hiếm!

Thật ra thì trước khi Ninh Tịch tới, đạo diễn cũng có chút lo lắng vì lần này bọn họ đã chẳng thể mời một nam nghệ sĩ nào khác nên mới mời Phùng Duệ, ông ta lo Ninh Tịch thấy đối phương thì sẽ nháo lên, trước đó cũng chuẩn bị sẵn các phương pháp khuyên nhủ rồi, kết quả lại không dùng tới.

Làm một đạo diễn thì đương nhiên sẽ thích kiểu diễn viên hiểu chuyện lại phối hợp như vậy. Vì thế ấn tượng của đạo đễn với Ninh Tịch cũng tốt lên mấy phần. Ông đang nghĩ nếu lát nữa cô không làm được thì cùng lắm là làm thêm giờ để cô làm lại vài lần cũng được.

Cái chương trình này đã phát sóng được hơn hai năm, thế nên phông nền với các đạo cụ nhanh chóng được sắp xếp chuẩn bị xong để bắt đầu quay.

Người chỉ đạo chương trình, Ninh Tịch, Phùng Duệ cũng các bộ phận khác tập trung đầy đủ, đạo diễn kêu lên một tiếng: "OK! Bắt đầu quay!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx