sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1121 - 1122 - 1123 - 1124 - 1125

Trên tít tờ báo có nội dung liên quan đến dự án hợp tác phát triển mới nhất giữa Lục thị và Triệu thị, dự án hợp tác này vốn dĩ là phải hợp tác với nhà họ Quan!

"Cái dự án này tôi với bố cậu đã bàn bạc xong từ sớm rồi, thế mà cậu lại tự ý kí hợp đồng với với nhà họ Triệu, chẳng lẽ cậu không cần cho tôi một lời giải thích à?" Quan Thụy kịch liệt chất vấn.

Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn ông ta một cái: "Chủ tịch Quan hình như không biết ai mới là người đứng đầu nhà họ Lục nhỉ?."

"Cậu..." Quan Thụy cứng họng.

Đế Đô là địa bàn của nhà họ Lục, bọn họ muốn đứng vững ở đây nhất định phải thông qua nhà họ Lục, mà bây giờ người đứng đầu nhà họ Lục lại là Lục Đình Kiêu!

Quan Thụy đành phải cắn răng nhịn cơn tức xuống, dùng thái độ hòa hoãn nói: "Đình Kiêu, bác không biết có phải đứa con gái đó nói gì với cháu hay không. Nhưng, sự thực ở ngay trước mắt, chuyện lần trước đã điều tra rất rõ ràng rồi, đó quả thực chỉ là chuyện ngoài ý muốn do to tiếng với nhau mà thôi... Không chỉ như thế, Dung Dung... nó cũng đã trả giá bằng cả mạng sống rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"

Quan Thụy vừa mới dứt lời, trong đôi mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu lóe lên sự tăm tối.

Không lâu trước đó, anh nhận được điện thoại từ cục cảnh sát báo rằng, Tào Lệ Dung đã chết, nguyên nhân là do bệnh tim đột ngột tái phát nên đột tử.

Lần này Quan Thụy đúng là may mắn, anh đã phái người canh phòng 24/24, bọn họ căn bản không có chỗ nào để xuống tay. Nhưng, đại khái là vì Tào Lệ Dung có áp lực tâm lý quá lớn, thế nên mới đột tử trong trại giam.

Không có chứng cứ nên nhà họ Quan muốn nói gì cũng được. Quan Thụy cũng ỷ vào điểm này nên mới không biết sợ mà chạy đến chất vấn anh.

"Ý đồ mưu sát gì chứ, căn bản đều là những lời nói vô căn cứ, nếu chỉ dựa vào tội danh mơ hồ này mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng ta... Đình Kiêu, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ!" Trong giọng nói của Quan Thụy ẩn chứa sự uy hiếp.

Lục Đình Kiêu lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt, từ tốn nói: "Ai bảo tôi cần chứng cứ?" Ai nói tôi cần đến chứng cứ mới có thể bóp chết dự án hợp tác đó? Xả giận cho vợ cũng cần lý do sao?

Giờ thì Quan Thụy thực sự đã bị làm cho tức điên: "Vì một con đàn bà mà lại khiến cậu không biết phân biệt phải trái như thế... cậu... Cậu đã bị con đàn bà đó làm cho đầu óc mê muội rồi, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ hối hận!"

Quan Thụy lúc đến đã tức giận đùng đùng, lúc đi lại giận đến độ rồ cả người.

Sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Lục Thị, ông ta lập tức đến thẳng Lục trạch, đến nơi rồi mới biết Lục Sùng Sơn đang ở Bạch Kim Đế Cung.

Thế nên Quan Thụy lại phải chạy đến Bạch Kim Đế Cung.

Lúc Quan Thụy đến nơi, Tiểu Bảo đang học vẽ với Tống Căng ở căn nhà màu hồng, Lục Sùng Sơn cũng đang ở đó quan sát, ngẫu nhiên thảo luận với Tống Căng vài câu tâm đắc hoặc kể những chuyện thú vị về Tiểu Bảo, bầu không khí rất hòa hợp.

Đang vui vẻ thì nghe người hầu thông báo Quan Thụy đến tận đây để tìm ông, bị quấy rầy nên Lục Sùng Sơn có chút không vui.

Lục Sùng Sơn bất đắc dĩ xin lỗi Tống Căng, sau đó liền đến phòng khách tiếp Quan Thụy.

"Anh Quan, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy! Sao đến mà không nói trước với tôi một tiếng?" Lục Sùng Sơn khách khí chào hỏi.

"Tôi không gọi được điện thoại cho ông." Quan Thụy trầm mặt nói.

Lục Sùng Sơn nghe thế vội nói: "Ôi, xem trí nhớ của tôi này, vừa nãy đang luyện vẽ với Tiểu Bảo cho nên tôi tắt máy, thực sự xin lỗi, xin lỗi!"

Quan Thụy nghe thế lại càng tức, cũng chẳng vòng vo nhiều với Lục Sùng Sơn mà nói thẳng luôn: "Sùng Sơn, tôi cũng không vòng vo với ông nhiều làm gì, hôm nay tôi đến vì chuyện gì chắc ông cũng rõ. Dự án kia lúc tôi vừa mới về nước đã thương lượng với ông hết rồi, nửa tháng trước ông cũng đã chắc chắn với tôi là không có vấn đề gì hết. Nhưng... bây giờ lại đột nhiên đưa nó cho Triệu gia, ông tính chơi tôi chắc?"

Lục Sùng Sơn đầu tiên là mời Quan Thụy ngồi xuống rồi mới bất đắc dĩ nói: "Anh Quan à, với tình cảm bao nhiêu năm của nhà chúng ta như thế, nhà anh về nước phát triển, làm anh em với nhau tôi đương nhiên phải giúp đỡ hết sức rồi. Không chỉ có tôi mà cả Đình Kiêu cũng nghĩ thế, lúc đó nó cũng đồng ý rồi... nhưng anh cũng biết đấy, chuyện mấy ngày trước..."

Quan Thụy nghe thế trên mặt không dấu nổi giận dữ: "Chuyện đó đã điều tra rõ rành rành là chuyện ngoài ý muốn mà. Dung Dung nói năng lỗ mãng là không đúng nhưng giờ con bé đã trả giá bằng mạng sống của nó rồi, thế mà đứa con gái đó vẫn còn không chịu buông tha, thật sự là quá độc ác!"

"Cũng không biết nó cho Đình Kiêu ăn bùa mê thuốc lú gì mà một dự án hợp tác lớn như vậy bảo thay đổi là thay đổi! Sùng Sơn, Đình Kiêu còn trẻ, dễ bị cảm tính trí phối thì thôi nhưng chẳng lẽ ông cứ trơ mắt để nó sa đọa thế à?"

Lục Sùng Sơn nghe vậy thì khuôn mặt liền trầm cả xuống, con trai ông, ông có thể trách mắng, có thể chất vấn nhưng không đến lượt người ngoài lắm mồm

Kể cả người đó có là Quan Thụy cũng không được.

Huống hồ, ông đã tận mắt chứng kiến chuyện kia, tận mắt nhìn thấy Ninh Tịch bị đứa họ hàng nhà họ Quan đẩy xuống hồ, tận mắt nhìn thấy cảnh đứa con gái đó nói năng lỗ mãng khiêu khích qua camera. Mà, Ninh Tịch từ đầu đến cuối thậm chí còn chẳng đáp trả lấy một câu, cuối cùng còn bị đẩy vào phòng cấp cứu đối diện với sinh tử. Đến tận giờ mà bên tai ông vẫn còn văng vẳng tiếng khóc thê lương của Tiểu Bảo ngày hôm đó.

Tuy rằng Tào Lệ Dung đã chết, nhưng chết là vì bệnh tim phát tác nên đột quỵ chứ đâu phải do nhà họ Lục bọn họ ép chết. Nhưng mà cái giọng điệu này của Quan Thụy lại như thể con bé kia chết là vì bị nhà ông hại chết, là do nhà họ Lục bọn họ không chịu bỏ qua.

Rốt cuộc trong chuyện này nhà họ Quan có dính dáng gì hay không, không ai biết cả, ngay đến ông còn thấy hoài nghi, chứ đừng nói gì đến Đình Kiêu.

Thế cho nên, đối với chuyện Đình Kiêu không nói gì mà tự ý đổi đối tác, tuy trong lòng cảm thấy cách làm của nó không được hay cho lắm nhưng ông có thể hiểu được.

Bất kì một người đàn ông nào gặp phải chuyện như thế này đều không thể thờ ơ. Cứ cho là ông ta có thành kiến với Ninh Tịch, nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện lần này từ đầu đến cuối đều chẳng liên quan gì đến Ninh Tịch cả.

Mà ngược lại cũng may nhờ có cô, Tiểu Bảo mới có thể mở miệng nói chuyện một cách triệt để.

Vì thế mà Lục Sùng Sơn liền nói thẳng: "Anh Quan, chuyện Đình Kiêu đột nhiên đổi đối tác lần này quả thực có hơi tắc trách, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Nói cho cùng thì chuyện này cũng là do nhà họ Quan các anh sai trước, nếu không phải đang yên đang lành con bé Tào Lệ Dung kia tự nhiên ra tay đánh người thì chuyện đâu có đi đến nước này? Với tính cách của Đình Kiêu, nếu không phải là nể tình cảm giữa hai nhà chúng ta thì nó cũng không chỉ đơn giản là thay đổi đối tác thôi đâu!"

Quan Thụy nghẹn cứng cổ họng, muốn nuốt xuống cũng chẳng được mà nhổ ra cũng chẳng xong. Ông ta cũng biết rõ những lúc như thế này, làm căng với Lục Sùng Sơn cũng chẳng được lợi gì, cho nên mới làm bộ phiền muộn lên tiếng: "Sùng Sơn à, chuyện này quả thực là bên chúng tôi có sai, nhưng... Đình Kiêu làm thế này thì cũng quá là tổn thương đến tình cảm của hai nhà chúng ta rồi. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà."

"Tử Dao vẫn còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục, mà cậu ta đã có đàn bà ở bên ngoài rồi. Còn vì đứa con gái đó mà khiến hai nhà không vui, này... Này chẳng phải là khiến người ta rợn lòng sao?"

Lục Sùng Sơn nghe thế, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, sau một hồi suy tư ông mới thở dài nói: "Anh Quan à, Tử Dao... từ nhỏ đến lớn tôi và Như Ý đều rất thích nó, chúng tôi đều coi nó như con gái, nếu như có thể tôi đương nhiên cũng mong hai nhà chúng ta có thể thành một nhà."

"Nhưng mà... Lục gia nhà chúng tôi cũng không ích kỷ để con bé ép mình bấm bụng bấm dạ mà đợi Đình Kiêu được. Tình hình của Đình Kiêu bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, cả tôi và Như Ý đều không thể làm gì được nữa cho nên thực sự không dám để tương lai của Tử Dao bị nhỡ nhàng. Chuyện tình cảm ấy mà... tốt nhất vẫn là cứ để bọn trẻ thuận theo tự nhiên!"

Trong lòng Lục Sùng Sơn đương nhiên vẫn hy vọng là có thể liên hôn với nhà họ Quan, nhưng mà xem tình huống trước mắt, không chỉ là Đình Kiêu mà ngay cả Tiểu Bảo cũng càng lúc càng thân thiết với người phụ nữ kia. Chẳng lẽ họ cứ bắt Tử Dao đợi cho Đình Kiêu cho đến khi nó quay đầu sao? Vậy biết chờ đến bao giờ?

Đến lúc đó không thành thân thuộc thì thôi mà chỉ sợ còn kết thù kết oán với nhau... thế nên có vài chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.

Quan Thụy nghe đến đó liền đổi đổi sắc mặt.

Nhưng mà, đối với những gì Lục Sùng Sơn vừa nói ông ta lại chẳng thể phản bác lại một câu. Dù sao hai nhà cũng chỉ nói miệng với nhau mà thôi, ngay cả hôn ước cũng không có. Kể cả chuyện này đồn ra ngoài cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận1, nhà ông ta chẳng chiếm được tiếng tốt.

1 Danh bất chính, ngôn bất thuận: Chuyện không có căn cứ chính xác để xác định.

Lần này ông ta đã quá hấp tấp rồi! Không ngờ lại khiến Lục Sùng Sơn nảy ra ý bàn lùi...

Quan Thụy nghiến răng: "Sùng Sơn, xem ông nói kìa, tôi tin là hai đứa bé vẫn có tình cảm với nhau, chẳng qua là có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Dự án hợp tác này không thành thì thôi vậy, coi như để bồi tội cho sai sót lần trước của nhà chúng tôi. Cũng trách tôi cả, tôi đúng ra không nên tùy tiện đưa họ hàng không thân quen đến những nơi như thế..."

"Anh Quan nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi, nếu như đã là hiểu lầm, giải thích rõ ràng với nhau là được rồi! Quan hệ của hai nhà chúng ta chắc chắn sẽ không bị chuyện của con cái làm ảnh hưởng đâu!"

Lục Sùng Sơn đang nói, ống tay áo đột nhiên bị ai đó đứng đằng sau kéo kéo.

Vừa quay sang liền nhìn thấy Tiểu Bảo đang giật giật tay áo mình, tay kia của thằng bé còn cầm một bức tranh.

Vẻ mặt của Lục Sùng Sơn ngay lậy tức trở nên đầy từ ái: "Tiểu Bảo con vẽ xong rồi à, muốn cho ông xem hả?"

Tiểu Bảo gật đầu rồi nhìn về phía Quan Thụy, có lẽ là nhớ ra người này chính là ông nội của cái tên Quan Trí Thần tại bữa tiệc lần trước, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ.

Lục Sùng Sơn đương nhiên là phát hiện ra cảm xúc nhỏ của bảo bối nhà mình nên liền vội vàng nói vài câu đối phó để nhanh chóng tiễn Quan Thụy đi.

Sau khi đưa Quan Thụy đi, Lục Sùng Sơn lập tức quay lại phòng khách tiếp tục ở bên cháu yêu. Bây giờ, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc dỗ Tiểu Bảo gọi ông một tiếng "ông nội"!

Lục Sùng Sơn vừa ngắm bức tranh của Tiểu Bảo, vừa hiền từ khen ngợi.

Nhìn thấy cháu yêu dần dần hồi phục lại những biểu cảm sinh động và sự linh động trong đôi mắt, Lục Sùng Sơn không khỏi lâm vào trầm tư...

Từ trước đến giờ, ông luôn bài xích chuyện Đình Kiêu ở bên cạnh Ninh Tịch không phải là vì ông cổ hủ, không biết nhân tình, mà là..."một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng"!

Đến tối, Nhan Như Ý cũng đến đây.

Tay còn xách một đống đồ, tất cả đều là đồ mua cho Tiểu Bảo.

Kết quả, vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Lục Sùng Sơn mất tích cả ngày giờ đang ở đây. Đã thế còn một bước cũng không rời cứ quấn lấy Tiểu Bảo, hết lấy hộ Tiểu Bảo bút vẽ, rồi lại khen ngợi đủ kiểu...

Vẻ mặt Nhan Như Ý ngay lập tức đông cứng lại luôn: "Được lắm, Lục Sùng Sơn! Ông nói với tôi là đi đánh golf với bạn thế mà kết quả lại chạy đến đây!"

Nhìn thấy Nhan Như Ý, vẻ mặt của Lục Sùng Sơn có chút ngượng ngượng ho khẽ một cái: "Tôi không thể đến đây được à? Chẳng lẽ tôi đến thăm cháu tôi mà tôi còn phải xin phép bà à?"

"Nếu đã là đến thăm Tiểu Bảo thì tại sao ông lại phải lừa tôi?" Nhan Như Ý biết thừa ý định của ông già này.

Lục Sùng Sơn lúc này cũng không nói gì nữa, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Nhan Như Ý chỉ vào ông ta "hứ" một cái, vẻ mặt vừa tức giận vừa đố kị: "Ông ở với Tiểu Bảo cả ngày trời, Tiểu Bảo đã gọi "ông nội" được câu nào chưa?"

Đúng lúc này, Lục Cảnh Lễ không biết từ đâu chui ra đứng đằng sau lưng Nhan Như Ý, vừa cầm quả táo gặm rôm rốp, vừa cười ha hả: "Ha ha ha ha...mẹ! Mẹ cứ yên tâm đi! Ba con có cạnh tranh không chính đáng đi chăng nữa thì vẫn chưa "công được thành" đâu! Con đã hỏi thăm mấy cô hầu trong nhà rồi, cả ngày hôm nay Tiểu Bảo vẫn chưa nói câu nào ấy chứ nữa là gọi ông nội!"

Lục Sùng Sơn liền tức đến nỗi râu với tóc tai đều trợn ngược hết lên: "Cái thằng khốn nạn này! Không gọi ông thì sao! Hôm nay Tiểu Bảo ở với ba rất vui vẻ đấy nhé!"

Nhan Như Ý nghe nói Tiểu Bảo vẫn chưa có gọi Lục Sùng Sơn tiếng nào, thoáng cái tâm trạng đã dễ chịu ra hẳn!

May là cái lão này không vượt lên trước bà, bằng không không biết lão ấy sẽ lấy chuyện này mà khoe khoang với bà tới năm nào tháng nào mất!

Còn Lục Cảnh Lễ thì càng vui vẻ: "Ha ha ha ~ Con đã bảo rồi mà ~ Quả nhiên con mới là "tình yêu đích thực" của Tiểu Bảo mà."

Mấy bữa nay Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn thi nhau gia tăng cảm giác tồn tại của mình với Tiểu Bảo, chỉ đáng tiếc là chẳng có ai thành công.

Anh ta vẫn giữ vững kỉ lục nhá há há há!

Lục Cảnh Lễ đang đắc ý thì cách cửa đằng sau bật mở, Lục Đình Kiêu bước vào, đi cùng anh còn có cả Ninh Tịch, hai người tay xách nách mang một đống thức ăn.

Nhìn thấy Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều có mặt, Ninh Tịch lập tức sững ra, sau đó liền nói thầm vào tai Lục Đình Kiêu: "Bố mẹ anh cũng có ở đây, sao anh không nói cho em biết?"

Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu cũng đầy vô tội: "Anh cũng vừa mới biết."

"A! Chị dâu! Chị đang định nấu cơm à? Có đúng không, có đúng không? Thảo nào sáng sớm nay đầu giường em lại có chim khách kêu! Mau vào đi, mau vào đi!" Lục Cảnh Lễ ba chân bốn cẳng chạy đến xách đỡ đồ cho Ninh Tịch, sau đó như thể sợ Ninh Tịch chạy mất mà hướng về phía trên lầu gọi một tiếng: "Bánh bao nát! Mẹ con đến này!"

"Bịch bịch bịch" tiếng bước chân xuống cầu thang vang lên, vừa nghe thấy mẹ đến, Tiểu Bảo đã phi như bay xuống, lập tức bổ nhào đến ôm chầm lấy chân Ninh Tịch. Cu cậu ngẩng đầu, kiễng chân lên rồi hấp tấp giang hai tay ra hết cỡ: "Mẹ ơi bế."

Trên gương mặt nhỏ như đang tỏ vẻ đầy ấm ức "Bảo Bảo đã đợi mẹ bế cả ngày rồi.".

Nghe bảo bối nói xong, Ninh Tịch vội vàng nhét hết tất cả những thứ trên tay vào lòng Lục Đình Kiêu, sau đó bế bổng bánh bao nhỏ lên, giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả Lục Đình Kiêu cũng phải đố kị: "Bảo bối, hôm nay con làm được những gì nào?"

"Vẽ ạ."

"Còn gì nữa nào?"

"Luyện chữ nữa."

"Thế Tiểu Bảo có ngoan ngoan ngoãn tập võ không?"

"Có ạ."

"Bảo bối của mẹ thật giỏi!"

...

Thấy Tiểu Bảo và Ninh Tịch một hỏi một đáp tự nhiên như thế, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đầy vẻ cảm khái.

Bọn họ từng hỏi Tần Mộc Phong, biết được tình trạng hiện tại của Tiểu Bảo trên cơ bản là được coi là đã hồi phục hoàn toàn rồi. Nhưng mà, chỉ có những người khá thân thiết và khiến cậu bé có cảm giác tin tưởng và an toàn thì cậu bé mới mở miệng nói chuyện.

Haiz, đáng tiếc là lúc đầu vì an toàn của Tiểu Bảo mà cách làm của hai ông bà có chút cực đoan, thế nên mới khiến thằng bé càng trở nên xa cách với mình.

Nhan Như Ý chủ động bước đến hỏi han: "Đình Kiêu, hôm nay các con định tự làm bữa tối à?"

"Bài tập về nhà của Tiểu Bảo, cùng nấu một bữa tối với ba mẹ." Lục Đình Kiêu trả lời.

Nhan Như Ý gật đầu: "Hóa ra là như thế! Bài tập ở trường cũng thú vị thật đấy! Thế... ba mẹ không làm phiền đến các con chứ?"

Lục Đình Kiêu nghe thế thì trong đôi mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, ngay đến cả Ninh Tịch ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Vốn dĩ hôm nay cô định đến nấu cơm với Tiểu Bảo nhưng không ngờ Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều có mặt ở đây, vừa nãy cô đã nghĩ nếu hôm nay không được thì ngày mai lại đến.

Có điều, không ngờ rằng Nhan Như Ý không những không có bất mãn với việc cô đến đây mà thái độ tựa hồ còn...ôn hòa hơn.

Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch một cái sau đó mới nói: "Không sao ạ, ba mẹ cứ ngồi xem ti vi, bữa tối một lúc là xong thôi."

"Được, được được, hai đứa cứ bận đi ha! Có cần mẹ giúp thì cứ gọi nhé!" Nhan Như Ý vui vẻ đáp lời, Lục Sùng Sơn vẫn ngồi im ở đó, từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bất kì biểu hiện phản đối nào.

Lục Đình Kiêu: "Vâng"

Ninh Tịch chào hỏi hai ông bà rồi ôm bánh bao nhỏ theo chân Lục Đình Kiêu vào bếp.

Lục Cảnh Lễ thấy thề liền vui vẻ quay về nhà mình hái rau, mấy bé rau anh tự trồng vẫn là ngon nhất.

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn ngồi trên sofa phòng khách, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn ba người trong bếp.

Phòng bếp thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói của Tiểu Bảo...

Đã từng có những lúc, đây là cảnh tượng mà bọn họ thiết tha mong chờ...

Từ khi Tiểu Bảo xảy ra chuyện, cả nhà họ Lục cứ như thể bị bao phủ một lớp mây đen, bọn họ chưa từng nghĩ đến, lúc sinh thời vẫn còn có thể đợi được ngày Tiểu Bảo khôi phục như bình thường...

"Sùng Sơn, chuyện năm đó có lẽ chúng ta cũng nên buông bỏ thành kiến đi thôi, chúng ta không thể chỉ vì một con sâu làm rầu nồi canh, cứ cố chấp mãi như thế được. Con bé này, chúng ta đã quan sát rất lâu rồi, nó đối với Tiểu Bảo nhà chúng ta quả thực là tốt đến nỗi không còn gì để nói..." Nhan Như Ý thở dài.

Lục Sùng Sơn cũng trầm ngâm một lúc lâu, lúc này ông không giống như những lần trước, hễ Nhan Như Ý cứ nhắc đến việc này lại nổi trận lôi đình, ông lầm bầm nói: "Để xem đã..."

Dù sao thì có ở lâu ngày mới biết lòng người!

...

Trong phòng bếp, Ninh Tịch chỉ huy hai cái bánh bao giúp đỡ mình, rất nhanh đã hoàn thành một bữa tối rất phong phú.

Ninh Tịch nhìn món canh cuối cùng đang sôi ở trên bếp, bèn cúi đầu nói với bánh bao nhỏ: "Tiểu Bảo, cơm đã nấu xong rồi, con ra mời ông bà vào chuẩn bị ăn cơm nhé!"

"Dạ!" Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy ra ngoài phòng khách.

Lúc Tiểu Bảo đi ra, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đang nói chuyện, không để ý thấy Tiểu Bảo đang đến.

Kết quả là lúc hai người nói được một nửa câu chuyện, đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói non nớt: "Ông ơi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx