sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1126 - 1127 - 1128 - 1129 - 1130

Lục Sùng Sơn há hốc miệng, im bặt không thốt ra được từ nào, không thể tin nổi mà chậm chạp nghiêng đầu nhìn sang, cả người khẽ run run, dường như ông không dám tin vào tai mình nữa...

Vừa nãy, Tiểu Bảo... có phải... vừa gọi ông đúng không?

"Ông ơi, ăn cơm." Tiểu Bảo nói rồi lại quay sang Nhan Như Ý: "Bà ơi, ăn."

Hai tiếng "ông bà" này đến thực sự quá đột ngột, thế nên Nhan Như Ý không thể kiềm chế nổi mà vội vã quay lưng đi lau nước mắt, sau đó mới hấp tấp nói: "Ừ ừ ừ... Ông bà nghe thấy rồi, ông bà vào ngay đây!"

Có được câu trả lời, bạn nhỏ Tiểu Bảo lúc này mới hài lòng đi vào.

Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đưa mắt nhìn nhau, vành mắt của cả hai đều đỏ hồng.

Nhan Như Ý lau nước mắt, giận dỗi "hứ" một tiếng với Lục Sùng Sơn: "Tiểu Bảo gọi ông trước, bây giờ ông vui chưa!"

"Xem bà nói gì kìa, thế này có khác gì gọi cùng một lúc đâu! Hừ, chuyện cỏn con này mà bà cũng phải tính với toán! Cứ như trẻ con ấy!" Lục Sùng Sơn miệng nói thế nhưng trên mặt lại chẳng thể giấu nổi sự vui mừng cùng thỏa mãn.

Nhan Như Ý thấy thế thì không nhịn nổi mà mắng thầm trong bụng một lúc lâu. Mồm thì bảo không để ý nhưng thực ra trong bụng lại đang sướng điên lên chứ gì! Ấu trĩ như thế còn dám bảo bà là trẻ con!

Bữa cơm tối nay bầu không khí vô vùng tốt, ai ai cũng đều rất vui vẻ.

Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cả buổi đều cười toe tóe, thái độ đối với Ninh Tịch cũng khách khí hơn rất nhiều.

Sau bữa tối, lúc Ninh Tịch chuẩn bị đi, Nhan Như Ý mới nói: "Muộn thế này rồi hay là cháu cứ ở lại đây đi?"

Tối nay, Ninh Tịch quả thực đã bị Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô nghe vậy liền từ chối khéo: "Cám ơn bác, nhưng sáng sớm ngày mai cháu phải đến thành phố Q công tác, cháu còn có một vài tài liệu cần điều chỉnh tối nay nữa nên cần về gấp ạ!"

"Ồ ra là vậy..." Nhan Như Ý gật gật đầu sau đó mới hỏi: "Là chuyện của Tắc Linh đúng không?"

Ninh Tịch gật đầu: "Dạ, đúng ạ."

"Dạo này Hân Nghiên đang làm đại lý chỗ cháu đúng không, nghe nói làm ăn cũng tốt lắm thì phải?"

Ninh Tịch nghe thế liền cười khổ: "Lúc mới đầu thì cũng không tồi, căn cứ về số liệu trên sổ sách thì cửa hàng của con bé có doanh thu cao nhất. Nhưng về sau lại phát hiện ra con bé dùng cách giảm giá cực thấp để đẩy mạnh tiêu thụ, tăng doanh thu, còn đổi nhân viên mà tổng bộ đã sắp xếp cho nữa..."

Tuy rằng Nhan Như Ý không phải người trong nghề, nhưng tốt xấu gì cũng ở bên cạnh Lục Sùng Sơn mưa dầm thấm đất bao nhiêu năm, chỉ cần nghe thế là biết có vấn đề: "Cái con nhỏ này, thật là! Nhãn hiệu cao cấp sao có thể làm như thế được! Vậy cháu đã giải quyết thế nào?"

"Sau khi biết tin thì cháu có có đi gặp con bé, yêu cầu con bé phải tuân thủ theo quy định và chế độ của công ty. Chỉ là, trước đây con bé giảm giá nhiều quá, giờ muốn điều chỉnh lại cũng phải mất một khoảng thời gian. Nhưng mà, chỉ cần con bé kiên trì thì chắc chắn mọi thứ sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp thôi..."

Nghe Ninh Tịch có bài có bản phân tích, Nhan Như Ý không nhịn được mà gật đầu liên tục, đôi lúc cũng nói thêm vào mấy câu,

Về sau, Lục Sùng Sơn cũng cố ý sai người điều tra công ty của Ninh Tịch, được biết Tắc Linh là do một tay cô gây dựng nên, hơn nữa việc gì cũng đích thân làm, từ một Studio nho nhỏ phát triển đến quy mô như bây giờ, Đình Kiêu không hề nhúng tay chút nào...

Nhan Như Ý còn trò chuyện với Ninh Tịch thêm một lúc lâu nữa, nhưng cuối cùng bị Lục Đình Kiêu lấy lý do đã muộn để tiễn cô ra cửa với Tiểu Bảo.

"Mẹ!" Bánh bao nhỏ tóm chặt lấy ống quần của Ninh Tịch, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lưu luyến, cậu nhóc một bộ hận mình không thể biến thành vật trang trí treo trên chân mẹ ~

"Ôi!" Ninh Tịch lập tức ngồi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ.

"Mẹ ơi bao giờ mẹ về?"

"Ừm... trước mắt vẫn chưa biết được, còn phải xem có thuận lợi hay không đã, nhưng mẹ sẽ gọi điện và video call với con!"

"Mẹ ơi ôm ôm."

Ninh Tịch lập tức ôm cậu nhóc thêm một lúc.

"Mẹ ơi thơm thơm."

Ninh Tịch lại thơm lên trán cậu nhóc một cái.

Sau khi hai mẹ con quấn quýt như thể chia ly đến nơi mất một lúc lâu, cuối cùng thì Ninh Tịch cũng chịu ngoan ngoãn đi về, cứ đi được ba bước lại ngoái đầu một lần.

Lục Cảnh Lễ nhìn thấy bánh bao nhỏ khi ở trước mặt Ninh Tịch thì ngoan ngoãn như một con thỏ con, trông đáng yêu muốn chết.

Thế cho nên Ninh Tịch vừa đi, anh chàng lập tức chạy đến trước mặt bánh bao nhỏ, vẻ mặt tràn đầy thương yêu nói: "Tiểu Bảo đừng buồn, lại đây chú Hai cho cháu ôm này, cả thơm thơm nữa, mau mau đến với chú nào."

Bánh bao nhỏ thu lại ánh mắt lưu luyến không nỡ rời nhìn chằm chằm theo hướng mẹ đi mất, sau đó quay sang nhìn Lục Cảnh Lễ với vẻ nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Chú Hai, con là con trai của mẹ Tiểu Tịch, nếu chú thích chơi với trẻ con như thế thì tự sinh lấy một đứa đi."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Phập phập phập, lồng ngực của Lục Cảnh Lễ liên tiếp trúng tên! Suýt chút nữa thì ói máu chết luôn!

"Anh! Anh ra mà quản thằng con anh đi kìa..."

Lục Đình Kiêu xoa đầu con trai, tỏ vẻ quả không hổ là con trai mình: "Ừ, Tiểu Bảo là con của mẹ Tiểu Tịch."

Nhan Như Ý đứng bên cạnh sẵng giọng quát: "Tiểu Bảo nói đúng đấy, con thích trẻ con thì tự tìm một cô vợ mà sinh lấy, suốt ngày nhìn chằm chằm vào con của người khác thế thì có ích gì!"

Lục Sùng Sơn ghét bỏ "hừ" một cái: "Nó cũng phải có được cái bản lĩnh ấy đã!"

Lục Cảnh Lễ bị người thân liên tiếp chọc cho mấy "đao": "..."

Sau này anh sẽ không thể khoe khoang với ông anh mình việc Tiểu Bảo gọi anh là "chú Hai" trước được nữa rồi, hu hu hu...

...

Sáng ngày hôm sau.

Sau một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, Ninh Tịch dẫn theo Hàn Mạt Mạt bay đến thành phố Q của tỉnh H.

Tỉnh H cách Đế Đô khá là gần, mà thành phố Q này lại là trung tâm của tỉnh H, ở đây có hai trung tâm thương mại lớn, Kiều Vi Lan đã liên hệ xong với một trong hai để chuẩn bị mở chi nhánh của Tắc Linh bên này.

Lần này Ninh Tịch đến đây chủ yếu là vì đàm phám một vài chi tiết nhỏ, là bà chủ cô không cần thiết phải làm việc này, nhưng để nâng cao năng lực của mình cho nên ngoài quá trình học tập thực tiễn còn cần có cả kinh nghiệm "thực chiến" nữa.

Trên máy bay, Hàn Mạt Mạt ngồi sửa sang lại tư liệu những tác phẩm thiết kế của Cung Thượng Trạch, còn Ninh Tịch thì cẩn thận xem lại kế hoạch của cửa hàng đại lý lại một lần nữa, nếu như có thiếu sót gì có cũng có thể kịp thời sửa chữa lại.

Đối với mở cửa hàng đại lý ở tỉnh ngoài như thế này, Ninh Tịch lại chẳng thấy có áp lực gì, đây mới chỉ là bước đầu thôi, tương lai Tắc Linh sẽ còn phải phủ sóng toàn quốc và bước ra vũ đài thế giới nữa. Tất nhiên, nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là xây dựng nền tảng cho vững chắc, để Tắc Linh có thể phát triển thuận lợi ở thị trường trong nước.

Vì khá là gần nên hai người ngồi máy bay hơn một tiếng đã đến nơi rồi.

Sau khi rời khỏi sân bay, hai người đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi.

Ăn trưa xong, Ninh Tịch dẫn theo Hàn Mạt Mạt tiến về một trong hai khu trung tâm thương mại sáng giá nhất của thành phố Q - Tân Thế Kỷ.

Trung tâm còn lại là Hối Tinh, mấy năm trước, Hối Tinh là trung tâm có lưu lượng khách hàng và nhãn hiệu áp đảo Tân Thế Kỷ. Nhưng những năm gần đây, do sự phát triển của thành phố, khu vực hành chính, trường học, dân cư đều bị di dời thế nên đã khiến lưu lượng khách đến với Tân Thế Kỷ nhiều hơn.

Mà Tân Thế Kỷ cũng bắt lấy cơ hội này, vừa nghe thấy tiếng gió đã lập tức tăng mạnh đầu tư cùng quảng cáo mà vượt lên trở thành trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố.

Đối tác mà Tắc Linh đàm phán lần này là một công ty phân phối quần áo có thực lực nhất của Tân Thế Kỷ, ông chủ của công ty này tên là Đặng Khoan. Hiện tại công ty bọn họ đang là đại lý của tám nhãn hiệu, tuy đều là những nhãn hiệu tầm thấp hoặc trung nhưng kinh doanh rất tốt, cái mà bọn họ thiếu bây giờ chính là những nhãn hiệu cao cấp như Tắc Linh.

Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Tắc Linh càng lúc càng lớn, mà sự ưu đãi dành cho các cửa hàng đại lý cũng đủ hấp dẫn, thế nên mới khiến Đặng Khoan có ý muốn hợp tác.

Ninh Tịch dạo một vòng bên ngoài khu trung tâm thương mại thì thấy quy mô của Tân Thế Kỷ đúng là không hề nhỏ, lưu lượng khách hàng cũng tương đối tốt. Mà công ty của Đặng Khoan cũng có danh tiếng khá tốt, nếu như Đặng Khoan thuận lợi trở thành đại lý của Tắc Linh thì việc phát triển thị trường tại tỉnh H là không khó.

Sau khi bước vào bên trong trung tâm thương mại, Ninh Tịch gọi điện cho Đặng Khoan, báo cho ông ta biết cô và trợ lý đã đến nơi.

Rất nhanh chóng, một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự mang theo thư ký đi về phía Ninh Tịch.

"Cô Ninh, xin chào! Tôi là Đặng Khoan." Đặng Khoan niềm nở cười cười, bắt tay với Ninh Tịch.

Chào hỏi xong, Đặng Khoan đưa Ninh Tịch tới văn phòng làm việc của mình.

Hai người nói chuyện phiếm một lát coi như làm quen nhau rồi Ninh Tịch mới đưa kế hoạch phát triển đại lý cho Đặng Khoan xem: "Ông chủ Đặng, cái tư liệu chi tiết về việc làm đại lý cho Tắc Linh đều đã được trình bày trong bản kế hoạch này, ông có thể xem thử."

Nghe thế, Đặng Khoan liền nhận lấy rồi mở bản kết hoạch ra xem một cách nghiêm túc.

"Đây là những mẫu mã mới nhất vừa mới đưa ra thị trường của Tắc Linh, mời ông xem qua." Hàn Mạt Mạt đưa một tập catalogue ra trước mặt Đặng Khoan.

"Ừm... Không tồi, rất tốt!" Đặng Khoan xem qua rồi gập lại, hài lòng cười nói: "Cô Ninh, cửa hàng của Tắc Linh tôi cũng từng đến hai lần, đối với mẫu mã và chất lượng trang phục của phía các cô, chúng tôi đều rất hài lòng, những mặt khác tôi cũng khá vừa ý. Nhưng, vấn đề giá cả thì... cô có thể xem lại ưu đãi cho chúng tôi thêm một chút được không?"

Nghe thế, Ninh Tịch liền trịnh trọng nói: "Ông chủ Đặng, ông cũng biết tiền nào của nấy, chúng tôi cực kỳ coi trọng việc hợp tác với ông chủ Đặng đây, thế cho nên về mặt giá cả đã dành cho ông ưu đãi hết cỡ rồi."

"Ha ha, cô Ninh à, chúng ta đều là người làm ăn, đều là vì tiền..." Đặng Khoan cười cười, vẻ mặt tỏ ý cô hiểu mà.

"Ông chủ Đặng, thế này thì..." Ninh Tịch im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: "Nếu hôm nay tôi nói với ông rằng, cái giá này mà còn ưu đãi nữa vậy thì Tắc Linh sẽ lỗ, mà phần lỗ này sẽ được bù lại từ chất liệu của sản phẩm. Điều này đối với người tiêu dùng và cả ông chủ Đặng đây đều không có lợi... Hơn nữa, với danh tiếng và chất lượng của Tắc Linh, tôi tin chắc rằng ông cũng thấy được tiềm lực của Tắc Linh đúng không không nào."

Ánh mắt của Đặng Khoan loe lóe, vừa rồi ông ta thấy người sáng lập của Tắc Linh vẫn còn trẻ nên nảy ra ý định ép giá xuống, nhưng không nghĩ cô gái trẻ này lại lão luyện như thế, hơn nữa còn nói rất có lý.

Uy tín và tiềm lực của Tắc Linh mới là thứ ông ta coi trọng nhất.

"Ha ha, nếu cô đã nói thế thì không còn vấn đề gì nữa rồi, cứ thế đi vậy. Ngày mai chúng ta cùng về Đế Đô một chuyến, cô đưa tôi đến thăm quan trụ sở chính của Tắc Linh một vòng xem, cũng tiện kí hợp đồng luôn, cô thấy thế nào." Đặng Khoan cười nói.

"Đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé. Nếu về sau ông có vấn đề gì, bất kì lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi." Lúc này vẻ mặt của Ninh Tịch mới thả lỏng đôi chút.

Lại nói chuyện phiếm với Đặng Khoan một lúc nữa rồi Ninh Tịch mới nói lời cáo từ.

Trước khi đi, cô cũng đã thống nhất với Đặng Khoan về thời gian khảo sát trụ sở và kí hợp đồng.

Nhưng mà, khi Ninh Tịch đi khỏi chưa được bao lâu thì có một người đàn ông sải bước vào văn phòng của Đặng Khoan.

"Ông chủ Đặng, xin cho phép tôi được tự giới thiệu, tôi là giám đốc thị trường của History, Tần Tử Phàm."

"History?"

Đặng Khoan ngẩn ra, ông ta đương nhiên biết đến History.

History ra đời sớm hơn Tắc Linh, nhưng khéo cái là định vị nhãn hiệu và đối tượng khách hàng hướng đến của cả hai đều giống nhau.

Hai nhãn hiệu này hiện tại đang cạnh tranh lẫn nhau.

"Tần Tử Phàm... Nếu tôi không nhớ nhầm thì... anh là giám đốc thị trường của SF trước đây đúng không?" Đặng Khoan đánh giá Tần Tử Phàm, ông ta cũng có đôi chút ấn tượng về người này.

Tần Tử Phàm gật đầu không phủ nhận.

"Ha ha, anh Tần à, chỉ sợ anh đã đến muộn rồi, tôi đã đàm phán xong với bên Tắc Linh và định làm đại lý của bọn họ, sợ là anh đi uổng công chuyến này rồi."

Đặng Khoan vốn là một kẻ vô cùng khôn khéo thế nên đương nhiên là đoán ra được mục đích của Tần Tử Phàm khi đến đây.

"Ồ... Chỉ mới là đàm phán miệng thôi mà..." Tần Từ Phàm không chút để tâm cười nói: "Ông chủ Đặng đây đã là người làm ăn, thế thì tôi cũng nói thẳng luôn không vòng vo làm gì nữa. History chúng tôi cũng rất coi trọng Tân Thế Kỷ và ông, đây là bản kế hoạch do tự tay tôi viết, nếu ông không ngại thì xem qua trước rồi lại đưa ra quyết định cuối cùng.:

Đặng Khoan cầm lấy bản kế hoạch của Tần Tử Phàm, cẩn thận đánh giá một lúc lâu.

"Giá cả còn thấp hơn Tắc Linh 2%?"

Đặng Khoan có hơi kinh ngạc, mức ưu đãi này còn lớn hơn cả bên Tắc Linh, hấp dẫn hơn nhiều!

"Nếu như ông chủ Đặng đồng ý trở thành đại lý của nhãn hiệu chúng tôi, vậy thì từ sản phẩm cho đến nhân viên bán hàng chúng tôi sẽ điều trực tiếp từ tổng bộ qua đây. Mà... quan trọng nhất là chi phí quảng bá cũng sẽ do History phụ trách chi trả." Tần Tử Phàm đưa ra một điều kiện hấp dẫn.

Đặng Khoan cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng ông ta nhìn về phía Tần Tử Phàm nói: "Ha ha, đều là bạn bè trong nghề với nhau cả, tối nay chúng ta cùng ăn cơm rồi từ từ nói chuyện ha..."

Sau khi bước ra khỏi văn phòng của Đặng Khoan, Tần Tử Phàm liền lập tức gọi điện thoại cho Ninh Tuyết Lạc.

"Sếp, đã hoàn thành nhiệm vụ! Tôi đã bảo rồi mà, giám đốc thị trường của Tắc Linh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi!"

Trao đổi với Ninh Tuyết Lạc xong thì gã ta cúp điện thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười kì lạ, rồi quay người đi mất.

...

Ngày hôm sau.

Đang ở trong khách sạn thì đột nhiên Ninh Tịch nhận được mail của Đặng Khoan, trong mail nói rằng ông ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ việc làm đại lý cho Tắc Linh mà chọn History.

Nguyên nhân cụ thể là, điều kiện mà History đưa ra hấp dẫn hơn nhiều.

"Tại sao lại thế chứ, cái lão họ Đặng này thật không biết giữ chữ Tín!" Hàn Mạt Mạt tức phát điên.

"Lần này chúng ta đã sơ suất, cho dù thế nào cũng phải ba mặt một lời xác nhận lại một lần nữa đã..." Vẻ mặt Ninh Tịch tràn đầy nặng nề, sau lại mang theo Hàn Mạt Mạt tới Tân Thế Kỷ hỏi cho rõ ràng.

Tới rồi mới phát hiện, lần này Đặng Khoan đã quyết tâm thật rồi, ông ta chỉ mời Ninh Tịch đi ăn trưa chứ không hề nhắc đến việc làm đại lý cho Tắc Linh nữa.

Sau đó Ninh Tịch nghe nghóng được tin, hôm qua sau khi mình đi rồi thì Tần Tử Phàm - Giám đốc thị trường của History đã đến tìm Đặng Khoan.

Sau khi gã ta đến thì Đặng Khoan lập tức từ bỏ Tắc Linh mà chọn History, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.

Ra khỏi Tân Thế Kỷ, Ninh Tịch lập tức gọi điện cho Kiều Vi Lan, bảo cô ấy đến thành phố Q một chuyến.

Giám đốc thị trường của History đã xuất mã e là có chút khó xử lý, tình hình trước mắt cũng chỉ có thể ôm đùi của Kiều đại thần thôi!

Cũng không biết cô ấy có biện pháp gì không...

Giữa trưa ngày hôm ấy, Kiều Vi Lan đã có mặt ở thành phố Q.

Tuy Ninh Tịch đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Kiều Vi Lan nghe trong điện thoại, nhưng lúc gặp nhau Ninh Tịch vẫn lại kể lại lần nữa.

"Bỏ Tân Thế Kỷ." Kiều Vi Lan trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

"Bỏ? Đại thần, đó là con át chủ bài... cô chắc chứ?" Ninh Tịch không thể tin nổi.

"Đúng vậy." Kiều Vi Lan nghiêm túc nói: "Giám đốc thị trường của History có mặt ở đây tức là họ đã chuẩn bị hết cả rồi. Nếu như chúng ta đấu với họ, căn bản là sẽ không không thắng, mà kể cả có thắng cũng coi như thua."

"Giám đốc Kiều, chị nói thế có nghĩa là sao?" Hàn Mạt Mạt không hiểu lắm.

"Rất đơn giản, cái mà History nhắm đến chính là "trận chiến giá cả". Bọn họ đưa cho Tân Thế Kỷ một cái giá thấp đến mức tận cùng, có thể nói thẳng luôn là lần này History căn bản không kiếm được chút lợi nhuận nào. Nếu như chúng ta cướp lại chỉ có thể ép giá xuống mức thấp hơn nữa. Điều này đối với Tắc Linh mà nói, không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng của trang phục... Chỉ vì một Tân Thế Kỷ, thực không đáng." Kiều Vi Lan thản nhiên nói

"Giám đốc Kiều, ý của chị là, nếu như chúng ta cướp về đồng nghĩa với việc cắt thịt bán máu, đây là mục đích chính của History... Nhưng mà, nếu như chúng ta nhường Tân Thế Kỷ cho History, lợi nhuận của bọn họ tuy rằng nhỏ nhưng lại có lợi trong việc quảng bá thương hiệu." Ninh Tịch phân tích.

"Không sai." Kiều Vi Lan gật đầu, Ninh Tịch hiểu rất chính xác.

Nghe thế Ninh Tịch càng cảm thấy khiếp sợ, cái vị giám đốc thị trường này của History rốt cuộc là thần thành phương nào mà lại có thế thiết kế được một cục diện đi bước nào cũng tất thắng như vậy!

Tắc Linh muốn cướp lại Tân Thế Kỷ thì sẽ buộc phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà nếu như không cướp thì đồng nghĩa với việc nhường nó lại cho History, dù cướp hay không cướp Tắc Linh đều thua!

Cục diện hiện tại của Tắc Linh đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nhan, lùi không được, tiến cũng không xong.

"Phải chịu thua sao?" Vừa mới mở rộng thị trường ra tỉnh ngoài đã bị History cướp mất, nên Ninh Tịch có chút không cam lòng.

"Ai bảo là thua? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi." Trên gương mặt nghiêm nghị của Kiều Vi Lan lập tức sáng ngời, đây là vẻ mặt chỉ khi nào đề cập đến lĩnh vực của cô mới có thể nhìn thấy.

"Nhưng mà chị Kiều à, chúng ta giờ cướp lại không ổn mà không cướp cũng không ổn, rốt cuộc phải làm thế nào?" Hàn Mạt Mạt hỏi.

Đừng nói Hàn Mạt Mạt ngay đến Ninh Tịch cũng không biết Kiều Vi Lan tính như thế nào.

"Ngoại trừ Tân Thế Kỷ ra, chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn khác, đối thủ cạnh tranh của Tân Thế Kỷ - Hối Tinh." Kiều Vi Lan nhẹ nhàng nói.

"Trung tâm thương mại Hối Tinh..."

Nghe Kiều Vi Lan nhắc đến Hối Tinh, Ninh Tịch liền trầm ngâm suy nghĩ.

"Mấy năm nay, tuy Tân Thế Kỷ có gắt gao ép Hối Tinh, nhưng đều đó không có nghĩa là Hối Tinh không có thực lực. Mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, thực lực của Hối Tinh vô cùng mạnh, đặc biệt là trên phương diện liên kết các nhãn hiệu cao cấp, Hối Tinh làm rất tốt, lượng khách hàng thuộc tầng lớp cao cấp cũng rất khả quan." Kiều Vi Lan cười nói.

"Ý của giám đốc Kiều là, chúng ta chuyển sang bên Hối Tinh?" Ninh Tịch đại khái đã hiểu ra ý của Kiều Vi Lan.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx