sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1131 - 1132 - 1133 - 1134 - 1135

"Thật ra, lúc trước tôi cũng đã có nói chuyện với phía Hối Tinh, bên Hối Tinh cũng có ý muốn hợp tác với Tắc Linh." Kiều Vi Lan nói.

"Vậy sao cô lại bảo tôi tới Tân Thế Kỷ tìm Đặng Khoan?" Ninh Tịch phát hiện, bản thân cô ngày càng không nắm được suy nghĩ của vị Đại thần này nữa rồi.

"Nếu như cô tới Hối Tinh trước, vậy bây giờ, chẳng phải là chúng ta sẽ phải từ bỏ Hối Tinh mà quay sang Tân Thế Kỷ rồi sao."

Một câu này của Kiều Vi Lan khiến cho Ninh Tịch và Hàn Mạt Mạt đều sững sờ.

Theo ý của Kiều Vi Lan thì cô đã sớm có quyết định ngay từ đầu, mục tiêu chủ chốt được ưu tiên của họ chính là Hối Tinh, chứ không phải là Tân Thế Kỷ!

Nói vậy, cô và Hàn Mạt Mạt đều chỉ là súng là dao cho Kiều Vi Lan thử thôi sao.

Ninh Tịch: "..." Ngay đến cả sếp nhà mình mà cô cũng dám chơi, trừ lương, nhất định phải trừ lương!

Kiều Vi Lan hình như thấy được ánh mắt oán trách của Ninh Tịch, bèn khẽ cười nói: "Sếp à, cũng không phải như cô nghĩ đâu, vốn phương án tốt nhất là nắm được cả Hối Tinh lẫn Tân Thế Kỷ. Nhưng, nếu như History đã có hứng thú vậy chúng ta cứ nhường Tân Thế Kỷ cho bọn họ thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Ninh Tịch nghe Kiều Vi Lan phân tích đến nỗi mắt sáng long lanh lên, đồng thời trong lòng cũng thấy rất cảm động, nếu là trước đây chỉ là ôm tâm lý thử xem thôi, thì giờ đây Kiều Vi Lan đã hoàn toàn bắt đầu suy nghĩ tính toán cho Tắc Linh rồi!

"Chị Kiều, chị lợi hại quá, nếu như em với sếp mà tới Hối Tinh đàm phán ngay từ đầu, thì chỉ sợ Hối Tinh sẽ về tay History mất. Giờ tuy bọn họ chiếm được Tân Thế Kỉ nhưng lại chẳng kiếm được tí lợi nhuận nào cả! Có thể nói từ khi bọn họ bước chân vào tỉnh H đã thua rồi!" Hàn Mạt Mạt phục Kiều Vi Lan sát đất, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Phía bên History hiện tại chắc là đang đắc ý vì chiếm được Tân Thế Kỉ lắm đây, nhưng lại không hề biết bọn họ sớm đã thất bại thảm hại rồi.

"Giám đốc Kiều này, sao chị biết người của History nhất định sẽ tới tranh đại lí với chúng ta?" Hàn Mạt Mạt vẫn thấy khó hiểu, chẳng lẽ Kiều Vi Lan biết xem quẻ?

Kiều Vi Lan khẽ nói: "Giám đốc thị trường của History bây giờ là Tần Tử Phàm, trước đây từng làm việc tại SF. Người này trước đây thường dùng thủ đoạn này đánh bại không ít đối thủ cho SF. Mà giờ, chúng ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của History, Tần Tử Phàm vừa lên nhậm chức, chắc chắn sẽ muốn lập thành tích."

"Vậy nếu Tần Tử Phàm không tới giành thì sao?" Hàn Mạt Mạt lại hỏi.

Kiều Vi Lan nhìn Hàn Mạt Mạt như nhìn một đứa ngốc: "Hắn không tới giành, vậy Tân Thế Kỷ và Hối Tinh đều là của chúng ta."

"Cao, chiêu này quá cao! Giờ cuối cùng em cũng biết thế nào gọi là đa mưu túc trí rồi!"

"Ha ha ha, xem ra hôm nào đấy tôi lại phải bù cho giám đốc Kiều một bữa thịnh soạn rồi..." Ninh Tịch khẽ cười.

Nếu như Tần Tử Phàm là mùng một, thì Kiều Vi Lan là ngày rằm, mỗi một bước đều đi trước gã ta, độ cao thấp giữa hai người vừa nhìn là biết.

Kiều Vi Lan không quá coi trọng Tân Thế Kỷ, hầu hết các thương hiệu ở Tân Thế Kỉ đều đã bị Đặng Khoan bao thầu, điều này cũng tương đương với việc Tân Thế Kỷ sau này sẽ không bán các nhãn hiệu cao cấp, có thành đại lý cho Tắc Linh đi chăng nữa thì cũng không kiếm được khách hàng.

Nhưng Hối Tinh thì khác, bọn họ đã kinh doanh các mặt hàng cao cấp nhiều năm, gần như là kho hàng sớm nhất tại tỉnh H thế nên lượng khách hàng cao cấp của họ rất khả quan, phù hợp với nhóm đối tượng khách hàng mà Tắc Linh hướng tới.

Trong khoản thời gian kế tiếp, Ninh Tịch và Kiều Vi Lan cùng đến Hối Tinh đàm phán, cuối cùng cũng thành công kí được hợp đồng đại lý.

Mà đại lý này, lại là một trong những cổ đông lớn của Hối Tinh, còn có thực lực lớn hơn cả Đặng Khoan bên Tân Thế Kỷ!

Thời gian này, Kiều Vi Lan và Ninh Tịch cứ chạy qua chạy lại giữa Đế Đô và tỉnh H, tự mình xử lí việc khai trương đại lý tại Hối Tinh. Hành động này đã khiến cho vị cổ đông kia rất có hảo cảm.

Chuyện khiến Ninh Tịch không ngờ được là, trước hôm khai trương một ngày, cô lại gặp một người quen cũ tại Hối Tinh.

Minh Phương Phương...

Điều khiến cô kinh ngạc không phải là gặp lại Minh Phương Phương, mà là người đàn ông đi cùng cô ấy, trông đẹp trai cao ráo trẻ trung. Lúc này, anh ta đang xách túi lớn túi nhỏ, trong tay còn cầm một que kem ân cần đưa cho Minh Phương Phương...

"Cô Ninh, lâu rồi không gặp! Không ngờ lại gặp được cô ở đây! Chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn cô, cùng tới chỗ nào ăn bữa cơm được không?" Minh Phương Phương chủ động đưa ra lời mời.

Minh Phương Phương của ngày hôm nay hoàn toàn khác với vẻ điên cuồng tiều tụy lúc trước, trên người cô tỏa ra sự dịu dàng tươi tắn của phụ nữ, có vẻ như gần đây sống khá ổn.

"Vị này là..." Người đàn ông nhìn Ninh Tịch hỏi.

"Là Ninh Tịch, là người lần trước em nói với anh đấy."

"Hóa ra cô là Ninh Tịch..." Người đàn ông lập tức lộ ra vẻ mặt hòa nhã: "Vậy thì phải mời khách là đúng rồi, không biết cô Ninh có rảnh không?"

Ninh Tịch từ trong sự kinh ngạc hoàn hồn lại: "Có chứ! Có người mời tất nhiên là rảnh rồi!"

Tại một nhà hàng gần đó.

Người đàn ông kia cũng biết có nếu có mặt anh ta ở đó thì hội phụ nữ nói chuyện sẽ không tiện, nên cũng không làm phiền họ, đưa họ tới nhà hàng rồi rời đi: "Ăn xong thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."

Minh Phương Phương: "Ừm."

Sau khi anh ta đi khỏi, Minh Phương Phương tựa vào lưng ghê, nhìn Ninh Tịch hỏi: "Dạo này có quay phim không?"

"Quay xong hết rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng sắp chiếu rồi." Ninh Tịch đáp.

"Đạo diễn nào thế?"

"Thẩm Miên."

"Trùng hợp thế, bộ phim đầu tiên khi tôi mới vào nghề cũng hợp tác với đạo diễn Thẩm đấy..." Minh Phương Phương không khỏi cảm khái một câu.

Năm ấy Minh Phương Phương đóng nữ chính trong bộ phim thứ hai của Thẩm Miên.

Đó là một bộ phim kinh điển, tới giờ vẫn không bộ nào có thể vượt qua được, đồng thời cũng là bộ phim gây dựng được chỗ đứng cho Minh Phương Phương trong làng giải trí.

Chỉ tiếc Minh Phương Phương là thiên kim tiểu thư, vào làng giải trí cũng chỉ để chơi mà thôi, cô chỉ diễn có bộ phim đó rồi kết hôn luôn.

Tuy cô đã giải nghệ lâu rồi nhưng mà danh tiếng vẫn còn, thế nên chuyện của Hồ Hồng Đạt lần trước mới có nhiều người chú ý tới vậy.

Sau khi hỏi han nhau vài câu, Minh Phương Phương nhìn Ninh Tịch nói: "Cô không có gì muốn hỏi à?"

Ninh Tịch vừa xong cũng rất tò mò, chỉ là ngại hỏi, nếu Minh Phương Phương đã chủ động nhắc tới, vậy cô cũng không e dè nữa: "Khụ, tiền bối, người đàn ông ban nãy...?"

"Là chồng tôi." Minh Phương Phương đáp, Minh Phương Phương thấy Ninh Tịch gọi mình một tiếng "tiền bối", cảm thấy nghe cũng không tệ.

"Hả..." Ninh Tịch vốn muốn hỏi cô với Hồ Hồng Đạt đã ly hôn chưa, giờ xem ra không cần hỏi nữa rồi, người ta không chỉ ly hôn, còn nhanh chóng tái hôn rồi nữa kìa.

Chẳng trách lại xuất hiện ở thành phố Q, hóa ra là đã lấy chồng ở đây!

Ninh Tịch lập tức bật ngón cái lên: "COOL!"

Minh Phương Phương bị phản ứng của cô chọc cười: "Vậy sao?"

"Tất nhiên rồi! Nói thật, trước đây tôi vẫn luôn lo lắng, sợ cô sẽ lại mềm lòng! Lúc đó có thể thấy cô thật sự rất yêu Hồ Hồng Đạt, bởi vì cô biết gã khốn đó đã ngoại tình rồi mà vẫn tha thứ cho... Có điều thế cũng tốt, nữ thần chính là nữ thần! Quyết đoán lắm!" Ninh Tịch ra thế ôm quyền.

Minh Phương Phương cười khổ: "Tôi nào có dứt khoát được như cô nói, thật ra chính vì tôi do dự thiếu quyết đoán nên mới kéo dài nhiều năm như vậy... Thậm chí, nếu không phải sau đó Phương Nhã tìm tới tận cửa, khiến tôi nhìn rõ được bộ mặt thật của bọn họ, nói không chừng tôi thật sự sẽ lại giẫm lên vết xe đổ cũng nên!"

"Phương Nhã dám vác xác tới tận cửa sao?" Ninh Tịch dường như có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy: "Tuy li hôn là phương án đúng đắn... nhưng như vậy có phải đã dễ dàng cho Phương Nhã quá rồi không?"

Minh Phương Phương cười lạnh: "Xem ra dạo này cô không xem tin tức mấy nhỉ."

Ninh Tịch chớp mắt, nhún vai nói: "Cô nói tin tài chính à? Tôi chỉ xem tin giải trí thôi!"

"Hồ Hồng Đạt phá sản rồi."

"Phá sản rồi... ơ, vậy thì Phương Nhã..." Tuy Ninh Tịch có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này vẫn nằm trong dự đoán của cô. Khi ấy, công ty bất động sản do Hồ Hồng Đạt sở hữu sớm đã bị Lục Đình Kiêu đì cho thoi thóp ngắc ngoải, mà nhà họ Hồ còn bức Minh Phương Phương đi nữa, ắt chỉ còn con đường chết.

"Cô nghĩ sao?" Minh Phương Phương nhìn cô đầy ẩn ý.

Ninh Tịch nhíu mày: "Chắc cô ta sẽ không bỏ đứa nhỏ rồi chuồng êm đấy chứ?"

Hồ Hoành Đạt phá sản rồi, sao Phương Nhã có thể tiếp tục theo gã được.

"Hừ, công ty phá sản, Phương Nhã lại phá thai, Hồ Hồng Đạt lập tức về tìm tôi..."

Ninh Tịch lộ ra thần sắc lo lắng: "Với tính cách của tên khốn nạn đó, chắc chắn sẽ lại bám dính lấy cô không chịu buông, không đồng ý ly hôn đúng không?"

"Bị cô đoán trúng rồi."

"Vậy sau đó cô làm thế nào để thoát khỏi tên đó?"

"Đối phó với loại người này còn có thể làm thế nào được nữa? Người nhà tôi tìm người đến đánh hắn một trận, thế là hắn ta liền lập tức biết điều, nếu không... chẳng lẽ tôi còn phải nói lí lẽ với hắn à?"

Ninh Tịch lộ ra vẻ mặt hả hê, xem ra Minh Phương Phương thật sự đã buông xuống rồi: "Giờ người đó của cô... xem ra đối xử với cô rất tốt nhỉ?"

Nhắc tới người đàn ông kia, thần sắc lạnh lùng của Minh Phương Phương bỗng dịu xuống vài phần: "Ừm, anh ấy quả thật... đối xử với tôi rất tốt... Anh ấy thích tôi rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn luôn thờ ơ với anh ấy, vì anh ấy kém tôi năm tuổi lận. Khi ấy, tôi cảm thấy anh ấy còn trẻ quá, không tin là anh ấy nghiêm túc, lại cảm thấy một thằng con nhà giàu như vậy không dựa dẫm gì được."

"... Không ngờ, anh ấy lại đợi tôi bao nhiêu năm qua, sau khi biết tôi ly hôn liền lập tức tới tìm tôi. Mới đầu tôi vẫn không chấp nhận anh ấy... bởi vì lúc đó tôi rất tự ti. Hơn nữa, người nhà anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý để một người phụ nữ vừa mới ly hôn, lại còn lớn hơn anh ấy nhiều tuổi như vậy bước chân vào cửa được..."

Ninh Tịch nhíu mày, cảm thấy đúng là rất nan giải: "Sau đó thì sao?"

Minh Phương Phương nói tiếp, vẻ mặt trông càng nhu hòa: "Khi ấy, tôi nói thẳng với anh ấy, thể chất của tôi rất khó mang thai, có thể cả đời này không thể có con được, muốn anh ấy thấy khó mà lui... Kết quả, anh ấy liền đưa cho tôi một tờ chẩn đoán của bệnh viện rồi nói với tôi: vừa hay, anh cũng không thể có con được."

Ninh Tịch há hốc mồm: "Vậy cũng được sao? Anh ta thật sự... không thể có con được à?"

Minh Phương Phương sờ bụng mình: "Tôi mang thai rồi, cô nói xem?"

Ninh Tịch nhất thời kinh hỉ: "Thật á! Cô có thai rồi? Chúc mừng, chúc mừng!"

Khỏi cần hỏi cũng biết rõ ràng là người đàn ông kia đã gạt cô ấy.

Minh Phương Phương nhìn cô gái trước mặt đang thể hiện sự vui sướng từ tận đáy lòng thay cho cô, trong lòng bỗng có chút cảm động: "Cảm ơn!"

Nhắc tới chuyện này, đến Minh Phương Phương vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Sau khi tôi phát hiện mình có thai, tôi sợ phát khiếp, còn tưởng là con của Hồ Hồng Đạt, đang định lén đi nạo, nào ngờ bị anh ấy phát hiện. Lúc đó, anh ấy mới nói sự thật cho tôi biết, sau đó liền đưa tôi tới bệnh viện làm kiểm tra kĩ hơn, tính ra thời gian quả nhiên là con của anh ấy, rồi ba mẹ anh ấy cũng chịu đồng ý chuyện của bọn tôi..."

Ninh Tịch nghe vậy mà chấn động.

May mà ông trời không phụ lòng người tốt, cuối cùng Minh Phương Phương cũng đợi được đứa bé của mình.

"Còn về Phương Nhã, tôi cũng lười chẳng buồn nghe ngóng xem cô ta thế nào. Nhưng có người nói với tôi, nghe nói vì danh tiếng quá kém nên bị phong sát, giờ chạy đi đóng cái loại phim kia rồi..." Lúc nhắc tới Phương Nhã, thần sắc của Minh Phương Phương cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể chỉ đang nói về một người xa lạ.

"Thật xin lỗi, khi ấy đã hiểu lầm cô, còn nói những lời như vậy với cô nữa. Giờ tôi không thể uống rượu được, nên tôi xin lấy trà thay rượu, kính cô một ly nhé!" Minh Phương Phương xin lỗi một cách chân thành.

Ngoài việc xin lỗi ra, cô còn muốn cảm ơn Ninh Tịch nhiều hơn, nếu không phải nhờ Ninh Tịch vạch trần lời nói dối của Hồ Hồng Đạt, cô sẽ không có ngày hôm nay...

Ninh Tịch vội kính lại một ly: "Khách khí quá, khi đó cô cũng không biết chuyện mà."

Minh Phương Phương tỏ ra hơi lo lắng nhìn cô, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu: "Cũng chúc cô và người ấy... có thể thuận lợi mọi điều."

"Cảm ơn." Ninh Tịch có chút ngạc nhiên, hơi hơi nhướng lông mày: "Tôi còn tưởng cô muốn khuyên tôi đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa cơ."

Minh Phương Phương khẽ cười: "Người đàn ông như Lục Đình Kiêu, đổi lại là tôi, e rằng cũng không thể không nhào tới được, huống hồ là một cô gái trẻ như cô! Hơn nữa, tôi có thể nhìn ra Lục Đình Kiêu thật sự yêu cô. Từ sau khi tôi mang thai, tôi liền cảm thấy... mọi thứ trên thế gian này cái gì cũng đều có thể xảy ra hết, không phải sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn nghĩ vậy mà!"

Nghe thấy câu chuyện đầy năng lượng như vậy, tâm trạng Ninh Tịch cũng tốt đẹp hơn nhiều.

...

Sau khi chia tay với Minh Phương Phương, Ninh Tịch trở về khách sạn chuẩn bị cho buổi khai trương ngày mai.

Nào ngờ, trong buổi lễ khai trương chính thức lại gặp lại Minh Phương Phương.

"Minh... à không, cô Triệu?"

"Tới xem xem, không hoan nghênh à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Tịch, Minh Phương Phương cười nói.

"Tất nhiên là hoan nghênh rồi, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi! Cô đang mang thai, không sao chứ?" Hôm qua lúc nói chuyện với Minh Phương Phương, Ninh Tịch chỉ tiện mồm nói một chút về việc sao cô lại tới thành Q và hôm nay cô sẽ khai trương, không ngờ cô ấy lại đích thân tới chúc mừng.

"Chỉ vài bước chân thôi mà, có chuyện gì được chứ? Mọi người đừng coi tôi như thủy tinh nữa được không!" Chắc Minh Phương Phương thường ngày ở nhà hay bị chồng nói vậy nên nghe thấy có hơi không vui.

Nhưng Ninh Tịch nào dám sơ suất, cô vội đỡ lấy thai phụ này như đỡ "lão phật gia".

"Cô Triệu! Sao cô lại tới đây! Không kịp đón tiếp từ xa, thật có lỗi!" Người phụ trách của Hối Tinh vừa thấy Minh Phương Phương liền giật mình, vội chạy tới nghênh tiếp.

"Tôi tới chúc mừng bạn!" Minh Phương Phương tùy ý nói.

Minh Phương Phương không chỉ là thiên kim danh giá của Đế Đô, chồng cô cũng là tài phiệt thế gia số một số hai ở đây.

Không ngờ được rằng, bà chủ của Tắc Linh lại là bạn của bà lớn này, thế nên thái độ của người phụ trách bên Hối Tinh cũng tăng lên không ít, càng coi trọng cái cửa hàng đại lý này hơn.

"Cô Triệu, mời vào trong! Sớm biết cô tới, tôi đã cho bọc hết các góc cạnh lại rồi, nếu không lỡ động phải đâu thì chết tôi!"

Có ai không biết vị Triệu tổng kia cưng chiều bà xã này đến thế nào chứ!

Ninh Tịch ở bên nghe thấy vậy thì hạn hán luôn nó lời, được lắm, đúng là nhân tài nịnh bợ.

Minh Phương Phương đỡ trán: "Cô thấy chưa? Giờ tôi đi tới đâu cũng vậy đấy! Còn phải chịu đựng cái cảnh này bảy tháng nữa cơ!"

Ninh Tịch khẽ cười: "Đồng cảm!"

Lúc Ninh Tịch nói câu này, tuyệt đối không ngờ... sau này sẽ có một ngày, chính cô mới là cái người đáng được đồng cảm nhất...

Cách đó không xa, Kiều Vi Lan và Hàn Mạt Mạt thấy Ninh Tịch đang nói chuyện vui vẻ với Minh Phương Phương thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.

Lúc trước họ còn phát sầu lên vì vụ không mời được người thích hợp làm người "tọa trấn" cho lễ khai trương, không ngờ chớp cái Ninh Tịch đã mời được phu nhân của Triệu gia tới đây rồi.

Vị phu nhân này không chỉ có danh tiếng trong làng giải trí, mà bản thân cô và nhà chồng đều là gia đình danh giá, quả thật rất hợp với địa vị và yêu cầu của Tắc Linh.

Sự thật nhanh chóng chứng minh được hiệu quả việc Minh Phương Phương có mặt tại đây lần này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

Sau khi Minh Phương Phương mang thai, cô ít khi giao du với bên ngoài, lâu lắm không xuất hiện trước mặt truyền thông. Lần này, giới truyền thông thành phố Q sau khi biết được tin liền chen nhau tới, đã thế còn thu hút thêm được lượng fan cứng của Minh Phương Phương nữa. Mới chỉ ngày đầu khai trường, cửa hàng gần như đã được bán sạch, doanh thu ngày đầu lên tới trăm vạn!

So ra thì, cửa hàng của History tại Tân Thế Kỉ vào ngày đầu khai trương vắng vẻ hơn nhiều, gộp cả hai ngày lại, doanh số còn không bằng con số lẻ của Tắc Linh tại Hối Tinh.

Sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, Ninh Tịch cố tình nán lại vài ngày, muốn xem xem tình hình buôn bán của Tắc Linh tại Hối Tinh như thế nào.

Sau vài ngày quan sát thì thấy doanh số mỗi ngày đều vô cùng khả quan.

Hiện tại, Ninh Tịch càng lúc càng bội phục quyết sách của Kiều Vi Lan hơn, lượng khách hàng cao cấp ở Hối Tinh quả nhiên nhiều hơn bên Tân Thế Kỷ không biết bao nhiêu lần, đây đúng là một bước khởi đầu tuyệt vời.

Còn đối với Kiều Vi Lan và Hàn Mạt Mạt, hai người lại cảm thấy Ninh Tịch mới là thần kì, lần nào cô cũng khiến họ có được sự kinh hỉ ngoài ý muốn. Sự góp mặt của Minh Phương Phương quả thật khiến danh tiếng của Tắc Linh tại tỉnh H như hổ mọc thêm cánh.

Lúc này, Đặng Khoan thì đang hối hận phát điên lên, sớm biết như vậy, trước đó không nên đổi ý mới phải!

Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, mọi thứ đều đã định cả rồi...

...

Tin tức nhanh chóng truyền tới Đế Đô, sau khi Ninh Tuyết Lạc biết được chuyện này liền nổi trận lôi đình, lôi Tần Tử Phàm ra chửi cho một trận.

Cô ta làm sao cũng không thể ngờ được, Tắc Linh không chỉ nắm lấy Hối Tinh mà ngay đến cả Minh Phương Phương cũng tới đó nâng đỡ cho bọn họ. Hối Tinh tuyệt đối không có mặt mũi lớn tới vậy, nhất định là người bên Tắc Linh đã mời được Minh Phương Phương...

Chết tiệt! Gần đây rốt cuộc bị làm sao mà không có chuyện gì thuận lợi thế này!

Ninh Tuyết Lạc phiền muốn chết, cô ta lại lấy chiếc điện thoại kia ra, bực bội nói với người đầu dây bên kia: "Chuyện lần trước tôi nhờ anh thế nào rồi? Sao vẫn chưa có kết quả?"

"Vội cái gì, đã cắn câu rồi, đợi thu lưới thôi." Người đàn ông đầu dây bên kia không nhanh không chậm trả lời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx