sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1141 - 1142 - 1143 - 1144 - 1145

Chỉ ba phút thôi nhưng với Trang Vinh Quang lại như cả thế kỷ.

Gã tóc vàng cho gã xăm kín người bên cạnh một ánh mắt, tên đó lập tức thả chai rượu trong tay xuống rồi đi tới đè tay Trang Vinh Quang xuống.

Tên tóc vàng nhỏ một bãi nước miếng lên lưỡi đao: "Nhãi con, hết thời gian rồi! Nói coi, cắt ngón nào trước?"

Ánh mắt ghê tởm như rắn độc của gã quét qua mười ngón tay của Trang Vinh Quang, khiến cậu chàng sợ đến nỗi bắt đầu điên cuồng giãy dụa: "Buông tôi ra buông tôi ra! Ba tôi là Trang Liêu Nguyên, ông nội tôi là Trang Tông Nhân! Mấy người dám động vào tôi thì người nhà tôi không bỏ qua cho mấy người đâu!"

"Ha ha ha... Mày chắc chứ? Mày có là con trai của Trang Liêu Nguyên thật thì sao, dù gì cũng chỉ là một thằng phế vật thôi! Tao có phế mày thì sao? Nói không chừng người nhà của mày còn cảm kích tao vì đã giúp họ dạy dỗ cái thằng phế vật như mày đấy!"

"Em trai à, nếu mày vẫn không hiểu thì để tao dạy cho mày hay, cuộc sống không dễ dàng như mày tưởng đâu! Nợ tiền mà không trả thì cái giá phải trả đắt lắm đó, ở đâu cũng có đạo lý này thôi! Còn nhà mày thì tao ngại đếch gì! Muốn làm lớn chuyện thì chúng mày có giỏi cứ làm đi, để xem ai là người chịu thiệt hơn!"

Gã tóc vàng hoàn toàn không sợ hãi, vừa nói vừa tách một ngón tay của Trang Vinh Quang ra, chuẩn bị chém dao xuống ngón út.

"A..." Trang Vinh Quang hét ầm lên.

"Dừng tay!" Cùng lúc đó cũng vang lên tiếng thét của một cô gái ở cửa kho hàng.

Gã tóc vàng nhìn cô gái kia một cái, sau đó gã dùng sống dao vỗ vỗ lên mặt Trang Vinh Quang: "Gào cái gì, tao đã cắt đâu! Còn chưa chạm vào nữa là!"

Trang Vinh Quang nhìn ngón tay út vẫn chưa đứt rời mà nước mắt nước mũi tèm lem. Cậu ta ôm hy vọng nhìn về người ở phía cửa như nhìn cái phao cứu mạng cuối cùng: "Chị... chị... cứu em!"

Cậu ta luôn nói mình có bạn khắp thiên hạ, cả ngày xưng anh gọi em với bọn họ. Nhưng đến những lúc thế này thì sao... Người cậu ta có thể xin giúp đỡ, có thể bất chấp tất cả mà đưa tay về phía cậu ta, lại chỉ có một mình bà chị mà cậu ta luôn chê phiền phức này.

Trong lòng Trang Vinh Quang không biết có cảm giác gì...

Trang Khả Nhi thở hồng hộc, thấy đối phương còn chưa ra tay thì trên mặt lộ rõ vẻ may mà mình đến kịp. Ánh mắt cô nhìn Trang Vinh Quang tràn thất vọng và tức giận.

Ánh mắt thô tục của tên tóc vàng quét khắp người Trang Khả Nhi sau đó đểu giả mở miệng: "Mang tiền tới chưa?"

"Đã mang tới! Đúng như mấy người yêu cầu, năm trăm vạn! Không thiếu một xu!" Trang Khả Nhi ném một cái vali về phía bọn họ.

Tên đeo vòng vàng xách lấy cái vali rồi kéo đồng bọn đi kiểm tiền. Mấy người đàn ông xúm vào rồi bắt đầu đếm đếm.

Bởi vì thời gian quá gấp gáp nên Trang Khả Nhi không chuẩn bị đủ tiền mặt, trong vali còn có cả vàng, châu báu... đem tất cả cộng lại chắc chắn giá trị không dưới con số kia.

Một hồi lâu sau có người hô lên: "Lão đại, không có vấn đề gì! Cô nàng này cũng đủ thành thật!"

"Bây giờ thả người được chưa?" Trang Khả Nhi lạnh mặt hỏi.

"Tất nhiên!" Tên tóc vàng chớp mắt, sau đó hai tên đồng bọn lập tức buông Trang Vinh Quang ra.

"Chị!" Khuôn mặt Trang Vinh Quang tèm lem nước mắt nước mũi vội vàng chạy về phía chị mình.

Trang Khả Nhi nhịn cơn giận trong lòng xuống, cô biết đây không phải là nơi để nói chuyện, việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà ngay lúc hai người định rời đi thì cánh cửa đột nhiên bị mấy tên khốn kia đóng lại.

Tên tóc vàng nhướng mày: "Cô em, định đi đâu đấy!"

"Chẳng phải đã đưa tiền cho mấy người rồi sao? Còn muốn gì nữa đây?"

"Tôi nói là để em trai cô đi, chứ đâu có bảo để cô đi!" Ánh mắt dâm đãng của tên tóc vàng quét qua quét lại trên người Trang Khả Nhi.

"Các người có ý gì! Tiền đã cầm rồi sao có thể lật lọng!" Trang Vinh Quang nổi giận.

Tên đeo vòng vàng cười ầm lên: "Ha, đưa là một chuyện, nhưng mà hai đứa mày chậm chạp thế thì chẳng phải chúng tao nên thu ít tiền lãi sao?"

"Tiền lãi?" Trang Khả Nhi có dự cảm xấu.

"Lãi cái chó gì! Chúng mày cố ý gây sự đúng không!" Trang Vinh Quang giận đến nổ phổi, may mà được Trang Khả Nhi kéo lại.

Mấy tên kia người đông thế mạnh, nếu xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn bất lợi đối với hai người họ.

"Muốn thêm tiền sao? Được thôi, tôi có thể đi lấy nhưng cần chút thời gian!" Trang Khả Nhi nói.

Tên đeo vòng vàng với tên tóc vàng nhìn nhau một cái rồi lộ ra nụ cười quỷ dị. Gã tóc vàng sờ sờ cằm, dùng ánh mắt dâm tục nhìn cô: "Tiền thì không cần, mấy anh cũng chẳng thiếu chút tiền đó! Chỉ cần cô em ở lại chơi với mấy anh em tôi một đêm thì khoản tiền lãi này coi như xong!"

Trang Vinh Quang không nhịn được nữa xông lên: "Khốn khiếp! Tao giết chết cả lũ chúng mày!"

Nhưng mà cái thân gà bệnh của cậu ta sao có thể là đối thủ của mấy tên to con này. Lập tức có một tên mặt sẹo vọt ra từ đám người cho Trang Vinh Quang một đấm đo ván: "Thằng oắt! Tao cho mày láo đấy à! Mẹ nó chứ! Ở đây rồi mà còn dám láo với tao à!"

Cùng lúc đó có một tên đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen xăm trổ toàn thân, mặt mũi dâm tục bước từng bước tới gần Trang Khả Nhi...

Trang Khả Nhi hoàn toàn không ngờ được lần này Trang Vinh Quang lại chọc tới loại người như vậy. Nhưng lúc này có nói gì cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể lảo đảo bước lui về sau từng bước một...

Nhưng dù sao đi nữa thì Trang Khả Nhi cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, đứng giữa một lũ đàn ông bặm trợn thì có thể trốn đi đâu. Cô vừa mới chạy được vài bước thì đã bị một tên đàn ông nắm lấy đẩy ngã xuống đất, cái áo khoác bên ngoài bị gã ta xé rách lộ ra chiếc váy ngủ mỏng manh bên trong...

"Ồ, cô em này thật hiểu lòng người quá ha! Mặc thế này tới đây nè..." Sự dâm đãng lan tràn trong đôi mắt gã, những người xung quanh cũng bắt đầu cười ầm lên.

Trang Khả Nhi nghe tin Trang Vinh Quang bị bắt thì lòng như lửa đốt, đối phương cũng chỉ cho 30 phút để xoay tiền nếu không thì lập tức chặt ngón tay. Như thế thì cô làm gì có thời gian mà thay quần áo, chỉ có thể vội vội vàng vàng khoác thêm cái áo bên ngoài rồi chạy đi, ngay cả giày cũng không kịp thay mà đi nguyên đôi dép trong nhà tới. Thậm chí do lúc nãy chạy gấp quá mà giờ chỉ còn có một chiếc...

"Buông ra! Buông tôi ra!" Trang Khả Nhi giãy dụa quơ tay tát một cái.

Tên xăm trổ bị tát một phát thì nổi giận, hắn ta ra sức xé quần áo của Trang Khả Nhi...

"Khốn khiếp! Dừng tay cho tao! Có bản lĩnh thì đánh với tao đây này! Đừng có mà động đến chị tao!" Trang Vinh Quang thấy Trang Khả Nhi bị đè xuống đất thì khuôn mặt trở nên vặn vẹo, vừa nãy cậu ta còn bị đánh cho thoi thóp trên mặt đất mà giờ này đã lập tức vùng dậy điên cuồng đánh đập hai tên đàn ông canh giữ bên cạnh.

"Chúng mày không được động vào chị tao! Không được động vào chị tao! Có giỏi thì đánh với tao này!"

Trang Vinh Quang sau khi tránh thoát sự kèm cặp của hai gã kia liền vọt về phía Trang Khả Nhi định đẩy tên đàn ông khốn nạn kia ra...

Kết quả là bị hắn ta đấm cho tới tấp vào mặt, mấy tên đàn ông bên cạnh cũng nhào về phía Trang Vinh Quang...

"Vinh Quang!" Trang Khả Nhi túm lấy quần áo xốc xệch mà thét lên một cách thê lương.

Một giây sau, Trang Khả Nhi lập tức bị tát một cái ngã lăn ra đất, gã xăm trổ túm lấy tóc cô kéo vào trong góc: "Con khốn! Mày gào cái gì mà gào! Chờ lát nữa tao cho mày gào đủ!"

"Chị! Chúng mày buông chị tao ra... A..." Trang Vinh Quang bị mấy tên vây vào đánh đập dã man, dần dần cậu ta không phát ra được một âm thanh nào mà chỉ có thể gắt gao nhìn hướng Trang Khả Nhi bị kéo đi.

Đôi mắt Trang Vinh Quang gần như trợn lồi ra ngoài, bên trong giăng đầy những tơ máu đan xen cùng nước mắt trong suốt. Nhưng cậu ta lại chẳng thể làm bất cứ cái gì mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, trơ mắt nhìn chị mình bị người ta làm nhục.

Trang Vinh Quang cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, lúc này cậu ta chỉ có thể gào những tiếng kêu yếu ớt như một con thú bị nhốt trong lồng: "Chúng mày không được động vào chị tao! Không được động... đừng động vào... đừng động vào chị ấy..."

Chưa bao giờ Trang Vinh Quang lại thấy hận bản thân mình như lúc này! Hận chính bản thân mình!

Cậu ta muốn giết chết chính mình!

Hận không thể một dao chấm dứt mạng sống của mình!

Cậu ta chỉ là một thằng súc sinh...

...

Bên cạnh cửa kho hàng, tên đeo vòng vàng châm thuốc cho gã tóc vàng, trên mặt gã lộ ra mấy phần do dự: "Chắc được rồi chứ? Bên kia cũng chỉ bảo hù dọa chút cho bọn nó sợ thôi mà!"

"Vội cái gì? Nếu đã dọa thì phải dọa đến nơi đến chốn chứ! Chẳng phải người kia đã bảo muốn làm "anh hùng cứu mĩ nhân" sao? Đã thế thì tất nhiên phải làm cho càng giống thật càng tốt, như thế mới có hiệu quả!" Tên tóc vàng túc tắc trả lời.

Gã đeo vòng vàng nhìn về phía Trang Khả Nhi trong góc rồi lộ ra một nụ cười thô bỉ: "Chỉ sợ là tiếp tục nữa thì lão K không nhịn được nữa thôi? Cô ta đúng là ngon quá mà!"

"Ha, không nhịn được... không nhịn được thì vừa hay cho mấy anh em chúng ta chơi vui vẻ một lúc!" Gã tóc vàng nhìn phía người đàn ông đã bắt đầu mất không chế trong góc kia rồi cười lạnh nói.

Gã đeo vòng vàng biến sắc: "Này, mày đừng có làm ẩu! Cô ta là con gái của Trang Liêu Nguyên đó!"

"Biết biết... tao tự có chừng mực mà!" Tên tóc vàng chậm chạp móc di động ra, chuẩn bị gọi cho "khách hàng".

Nhưng mà, ngay lúc đó lại có một người lẳng lặng xuất hiện ở cửa. Người đó mặc một chiếc váy màu đỏ rượu vang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc xoăn tự nhiên rơi trên đầu vai...

Một người phụ nữ đẹp như yêu tinh.

Điếu thuốc trong miệng tên đeo vòng vàng rơi trên mặt đất, tên tóc vàng cũng quên cả gọi điện thoại. Thậm chí, cái tên đang xé quần áo của Trang Khả Nhi sau khi nhìn thấy cũng ngây ngẩn.

"Tiểu Tịch! Mau chạy đi! Mau rời khỏi đây đi!"

Lúc nãy, thừa dịp những người đó không chú ý Trang Khả Nhi vội vàng bấm một dãy số rồi nhanh chóng gửi tin cầu cứu. Nhưng ngay khi nhận ra đó là số của Ninh Tịch thì Trang Khả Nhi lập tức hối hận, cô sợ Ninh Tịch sẽ vì mình mà rơi vào cảnh nguy hiểm...

Nhìn thấy Ninh Tịch một thân một mình tới đây thì Trang Khả Nhi vô cùng sợ hãi, cô vội vàng hét to bảo Ninh Tịch mau rời khỏi đây.

Khi ánh mắt của Ninh Tịch rơi vào góc tối trong cái kho hàng thấy Trang Khả Nhi quần áo xốc xếch gần như khỏa thân bị một tên đàn ông đè dưới thân thì không kiềm chế nổi sát khí trong mắt.

Gã tóc vàng nhìn chằm chằm Ninh Tịch, trên mặt lộ rõ vẻ dâm tà: "Ôi, lại thêm một cô em nữa này! Đúng lúc đang lo không biết phân chia thế nào đây!"

Nhưng mà gã vừa dứt lời thì một tiếng gió ập đến, một cú đá nặng nề nện vào thái dương của gã khiến gã nằm im hôn đất luôn.

Những người khác thấy tình hình không đúng lập tức trở nên cảnh giác, đồng loạt xông lên...

Nhưng mà thân pháp của cô gái này thật vô cùng quỷ dị, bất kể bọn họ làm cách gì cũng không tiếp cận cô ta được, trái lại liên tiếp bị cô ta đập cho nằm im luôn.

Đám người này từng gặp vô số tên cớm lợi hại, cũng từng tránh thoát vô số lần truy bắt nhưng lại chưa từng gặp qua một đối thủ đáng gờm đến như thế này.

Lai lịch của cô gái này rốt cuộc là gì...

Ninh Tịch lạnh lùng đạp cho mấy tên khốn nạn kia nằm trên đất rên rỉ, rồi bước dần từng bước đến gần Trang Khả Nhi.

"Tiểu... Tiểu Tịch..." Trang Khả Nhi dùng tay che đi thân thể của mình, cả người không khống chế được mà run lên.

Ninh Tịch cởi áo khoác ngoài của mình xuống rồi khoác lên người Trang Khả Nhi.

"Tiểu Tịch! Cẩn thận!"

Trang Khả Nhi thấy tên đàn ông xăm trổ kia không biết bò dậy từ lúc nào, trong tay hắn ra đang cầm một cây côn lớn đập về phía đầu Ninh Tịch.

Ninh Tịch lập tức đẩy Trang Khả Nhi vào góc tường rồi mới xoay người lại, cô không lùi lại mà lựa chọn tiến tới cho tên kia một cái đạp mạnh vào cổ tay trước khi gã kịp nện thanh côn xuống. Cây gậy rơi xuống đất phát ra âm thanh "lạch cạch", ngay sau đó cái gã săm trổ lại nhận thêm một cú đá nữa ngã ngửa ra đất.

Đến tận lúc nằm ngửa ra đất rồi gã ta vẫn không hiểu tại sao cô gái này lại có thể ra tay nhanh như vậy, hơn nữa mỗi chiêu đều chính xác nhắm vào điểm trí mạng của gã.

Ninh Tịch từ trên cao nhìn xuống tên đàn ông vừa định làm nhục Trang Khả Nhi, sau đó cô cúi người nắm lấy cổ áo gã nhấc lên và một đấm vui vẻ hạ xuống cái mặt bị ổi của gã, tiếp theo lại một đấm, lại một đấm...

Trên mặt Ninh Tịch không có bất cứ biểu tình gì, tựa như đã tách biệt hoàn toàn với thế giới mà chìm vào thế giới riêng của mình. Động tác của Ninh Tịch cứ như một cỗ máy móc vô tri, không ngừng đấm đá vào người đàn ông kia, trong kho hàng trống trải chỉ có thanh âm "bụp bụp bụp" vang lên không dứt...

Khuôn mặt của tên xăm trổ đã dần không thể nhận dạng, mà nắm tay Ninh Tịch cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ...

Máu kia không biết là máu của tên xăm trổ hay là máu của Ninh Tịch do dùng sức quá mạnh mà bật ra nữa...

Nhưng mà Ninh Tịch vẫn không dừng lại, càng đấm càng hăng. Dường như cô không còn là con người nữa mà trở thành một con ác quỷ đang bò ra từ địa ngục...

Tất cả đều sợ đến ngây người.

Mấy tên du côn khác cũng đều nhũn chân ngã xuống đất, ánh mắt kinh hoàng.

Ngay cả Trang Vinh Quang với Trang Khả Nhi cũng cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng Ninh Tịch: "Con khốn này! Mày dừng tay lại ngày cho tao! Lập tức giơ hai tay lên!"

Tên đeo vòng vàng không biết móc đâu ra một khẩu súng, gã hướng họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào đầu Ninh Tịch.

Trang Vinh Quang với Trang Khả Nhi thấy thế lập tức đổi sắc mặt: "Tiểu Tịch..."

Ninh Tịch ném cái gã trong tay ra rồi từ tốn lấy mu bàn tay lau đi vệt máu bị bắn lên nơi khóe miệng, ánh mắt cô dời về phía gã đeo vòng vàng đang lăm lăm cầm khẩu súng...

"Giơ hai tay lên! Tiến lại đây! Tự cởi quần áo của mày ra cho tao!" Gã đeo vòng vàng gầm lên.

"Tiểu Tịch..." Trang Khả Nhi hốc mắt đỏ bừng: "Mục tiêu của mấy người chẳng phải là tôi sao? Để cô ấy đi!"

"Vốn là vậy nhưng giờ thì khác rồi! Con khốn này làm anh em của tao bị thương mà còn muốn đi? Đừng hòng!"

Mấy tên đàn ông nằm trên đất thấy vậy cũng rối rít bò dậy, sau đó hung ác vây quanh Ninh Tịch.

Bầu không khí trong chốc lát đã căng thẳng đến tột đỉnh.

"Vinh Quang, che mắt Khả Nhi lại." Ninh Tịch bình tĩnh nói.

Trang Vinh Quang bất giác làm theo yêu cầu của Ninh Tịch, lảo đảo chạy tới rồi lấy tay che lại đôi mắt của chị mình.

Ngay tại lúc cậu ta kịp che lại mắt của Trang Khả Nhi thì trong bóng đêm trống trải đột nhiên vang lên một tiếng "đoàng!".

Gã đeo vòng vàng trợn mắt ngã sóng xoài trên mặt đất, trên trán của gã còn có một lỗ máu đang chảy ra máu tươi tanh nồng.

Mà trong tay Ninh Tịch không biết từ khi nào đã xuất hiện một khẩu súng, lúc này họng súng vẫn chĩa thẳng về nơi gã đeo vòng vàng từng đứng.

Khi tên cầm đầu ngã xuống, những tên côn đồ vây quanh Ninh Tịch cũng lập tức biến sắc theo. Một tên trong đó mò xuống hông mình theo bản năng nhưng quả nhiên là không có gì cả.

Khẩu súng trong tay người đàn bà kia rõ ràng là súng của gã, không biết cô ta đã cướp được tự lúc nào.

Đáng chết!

Ba lão Đại của bọn họ, một người thì bị đá cho một phát đến giờ vẫn còn đang ngất, một người bị đấm cho máu thịt lẫn lộn còn một người thì bị cô ta bắn một phát chết tươi luôn. Ba tên này vốn cũng chẳng phải là hạng loăng quăng gì, chỉ là gần đây mới bắt đầu hoạt động ở khu vực Đế Đô, chuyên trà trộn vào các sòng bạc lớn làm ít "đơn hàng tươi", thậm chí còn buôn bán cả súng đạn. Ấy vậy mà hôm nay lại toàn bại trong tay một cô gái!

Nếu nói Ninh Tịch vừa rồi lạnh mặt đấm người là một kẻ điên, vậy thì giờ phút này Ninh Tịch đang cầm súng trong tay nhất định là một cỗ máy giết người không có bất cứ tình cảm gì...

Có chỗ nào là một người đẹp nũng nịu gì chứ, đây đường đường chính chính là một nữ ma đầu!

Trang Vinh Quang tận mắt thấy được cảnh tượng Ninh Tịch nổ súng giết người, nên cả khuôn mặt của cậu ta hiện giờ trắng đến không còn giọt máu.

Mặc dù cậu ta cũng thuộc dòng dõi gia đình quân nhân nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta được tận mắt thấy cảnh giết người ở gần thế này, một người đang sống sờ sờ cứ thế mất mạng.

Trang Vinh Quang cũng từng nghe cha và ông nội kể nên cũng coi như biết một chút, dẫu cho tài năng bắn súng có cao cỡ nào đi nữa thì huấn luyện và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Kể cả có là cảnh sát chuyên nghiệp hay là tay súng bắn tỉa cũng phải được huấn luyện nhiều năm mới dám hướng súng về phía người sống. Thậm chí sau lần đầu tiên giết người thì không ít người phải chiến đấu với bóng ma trong lòng một thời gian dài...

Nhưng mà Ninh Tịch thì bất kể là trước khi nổ súng hay sau khi đã bắn xong đều không có chút biến hóa nào trên khuôn mặt...

Bỗng nhiên thấy cảnh một người còn sống sờ sờ trước mặt mình biến thành một cái xác lạnh lẽo, Trang Vinh Quang tuy có sợ hãi nhưng cảm xúc khâm phục đối với cô gái trước mặt đã áp đi nỗi sợ đó. Đồng thời cậu ta cũng càng thêm phỉ nhổ chính bản thân mình...

Mặc dù cậu ta có hơi dại đời nhưng tuyệt đối không có ngu, lúc nhìn thấy tên đeo vòng vàng kia cầm lấy khẩu súng thì cậu ta đã biết mấy tên này chắc chắn không phải hạng lưu manh bình thường. Nếu chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ thì làm sao có súng!

Nếu không nhờ phát súng của Ninh Tịch khiến bọn chúng sợ hãi thì sợ rằng bây giờ đám côn đồ này đã điên cuồng phản công rồi.

"Tiểu Tịch!" Trang Khả Nhi nghe được tiếng súng thì lập tức kinh sợ, cố gắng sức kéo tay Trang Vinh Quang đang che mắt mình ra.

Khi thấy người ngã xuống là tên đeo vòng vàng kia còn Ninh Tịch vẫn an toàn đứng đó thì mọi lo lắng của Trang Khả Nhi mới dỡ xuống, đồng thời trong mắt cũng ánh lên sự lo âu...

Phát súng kia... là Tiểu Tịch bắn?

"Con đĩ! Mày... mày chết chắc rồi! Mày... mày giết người! Mày dám giết người!" Một tên côn đồ sợ hãi run rẩy hét lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx