sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1146 - 1147 - 1148 - 1149 - 1150

Vẻ mặt Ninh Tịch cứ như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cô nhếch môi lên: "Cho nên? Có cần tao báo công an giúp không?"

"Mày mày mày..." Mấy tên côn đồ trố mắt nhìn nhau, một chữ cũng không hé ra được.

Ba tên cầm đầu trong lúc say rượu đã từng tiết lộ rằng chúng là ba đối tượng bị cảnh sát phát lệnh truy nã, thậm chí còn khoe khoang nói rằng chúng đã từng đánh chết biết bao tên cớm lần theo. Cái loại tội phạm truy nã thì có bị bắt cũng bắn chết tại chỗ mà thôi, có báo cảnh sát cũng bằng thừa!

Mở sòng bạc, bắt cóc tống tiền, hiếp dâm không thành, mỗi một tội đều là tội chung thân cả! Bọn chúng có báo cũng phải vào tù bóc lịch!

Mấy tên côn đồ nhìn nhau một cái rồi rối rít đưa ra kết luận rằng, người phụ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn ba tên ôn thần kia cộng lại, tốt nhất là chạy!

Vì thế đám người bắt đầu rối rít nhấc chân lên chạy tháo mạng.

Nhưng mà, bọn chúng vừa mới bước được mấy bước thì sau lưng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đứng lại!"

Tất cả lập tức dừng lại theo bản năng.

"Tao cho chúng mày đi đấy à?" Giọng nói y hệt như thanh âm vang lên từ địa ngục khiến bắp chân mấy tên côn đồ run rẩy không ngừng.

Ninh Tịch hơi rũ mắt xuống, giấu đi sự hưng phấn cùng điên cuồng như dã thú lâu ngày chưa đi săn.

Cô cố ý không báo cảnh sát mà một thân một mình tới đây thì sao có thể cho phép... đám khốn nạn này rời đi dễ dàng như vậy...

Tối nay đừng ai mong có thể rời khỏi đây!

Ánh mắt của Ninh Tịch giống như ánh mắt đang nhìn người chết lướt qua từng người, giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm: "Vừa nãy, có những ai chạm vào cô ấy."

"Không phải em! Không phải em!"

"Em cũng không!"

"Em thề là em chưa từng chạm vào một sợi tóc của cô ấy!"

...

Trong phút chốc tất cả đám côn đồ đều thi nhau thề sống thề chết, chỉ còn thiếu nước đem cả 18 đời tổ tông ra mà thề.

Ninh Tịch chậm rãi lướt về một tên răng hô mỏ nhọn đang lén lút định chạy đi. Lúc nãy khi tên xăm trổ xé quần áo của Khả Nhi ra thì chính gã ta là người đã đè tay của cô ấy lại...

Cái gã răng hô kia phát hiện tầm mắt của Ninh Tịch nhìn về phía mình lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà căn bản là gã ta cũng chẳng có thời gian mà chạy trốn, lập tức bên tai gã ta vang lên một tiếng "đoàng!"

Tiếp theo đó là một tiếng gào chói tai cùng dòng máu bắn tung tóe như pháo hoa từ cổ tay gã. Vì đau đớn quá mức mà gã ta nằm lăn lộn trên mặt đất.

"Con khốn nạn! Tao phải lấy mạng của mày!"

Gã run rẩy móc lấy súng lục ra định bắn, nhưng gã vừa mới giơ súng ra thì đã bị Ninh Tịch bắn rớt trong nháy mắt, gã ôm tay lăn lộn trên mặt đất không ngừng rên.

Con mẹ này nhất định không phải người!

"Chị Hai xin tha mạng!"

"Xin chị tha mạng! Chúng em không hề chạm đến một đầu ngón tay của bạn chị mà!"

"Thật đó, chị tin chúng em đi!"

...

Có súng cũng vô dụng chứ đừng nói những kẻ tay không tấc sắt. Đến giờ phút này thì cả ý định phản kháng cũng mất sạch, mấy tên còn lại cũng "bịch bịch bịch" thi nhau quỳ xuống xin tha thứ.

Nhưng mà, Ninh Tịch chẳng hề có ý buông tha bọn họ, sát khí xung quanh cô ngày càng dày đặc. Khẩu súng trong tay từ từ chỉa thẳng vào đầu của tên răng hô.

Hai cái tay của gã đã thành "đồ trang sức", lúc này gã đã không còn chút sức chống trả nào mà chỉ có thể hèn mọn như một con dê con chờ người ta đến làm thịt.

"Chị Hai! Em xin lỗi! Em không biết gì hết cả! Em chỉ là thằng chạy việc cỏn con thôi mà, lão Đại bảo em làm cái gì thì em làm cái đó! Oan có đầu nợ có chủ, việc này không có liên quan gì đến em hết, em xin chị..." Gã răng hô hoàn toàn chìm trong sợ hãi, không ngừng kêu la xin tha mạng.

"Mày chạm vào cô ấy." Vẻ mặt Ninh Tịch chẳng có chút dao động nào, cô thật sự muốn giết chết gã khốn nạn này.

"Không có! Em không có! Em... em chỉ chạm tay cô ta một chút thôi... không không không... em không cố ý như vậy... xin chị tha cho em một mạng... xin chị..." Đũng quần của gã bắt đầu tí tách rỉ ra từng giọt chất lỏng màu vàng nhạt tanh tưởi.

Ninh Tịch không có kiên nhẫn nghe gã ta lảm nhảm, gã ta la lối quá om sòm khiến sự tàn nhẫn trong mắt Ninh Tịch càng mất không chế. Trong đầu cô lặp đi lặp lại hình ảnh Trang Khả Nhi bị gã đàn ông kia đè xuống đất...

Những hình ảnh ấy... dần dần trùng khớp với những hình ảnh của năm năm trước... điều đó khiến đầu Ninh Tịch đau như muốn nứt ra, đồng thời cũng ngày càng mất không chế...

Ninh Tịch siết chặt cò súng, càng ngày càng chặt, gần như một giây sau là đầu đạn đã ngay lập tức lao ra khỏi họng súng rồi...

Nhưng đúng vào thời điểm đó lại có một đôi tay mềm mại ôm lấy cô từ đằng sau: "Tiểu Tịch! Đủ rồi! Đủ rồi! Cậu tỉnh lại đi! Tớ không sao rồi! Tớ không sao hết! Tiểu Tịch! Tỉnh lại đi mà, được không? Tiểu Tịch... Tiểu Tịch..."

Âm thanh lo lắng sốt sắng của Trang Khả Nhi vẫn một mực vang lên bên tai Ninh Tịch. Sống lưng cứng đờ của cô dần thả lỏng, những tia máu đỏ hằn trong mắt cũng dần dần rút đi.

Ngay khi Ninh Tịch hạ súng xuống thì những tên côn đồ còn lại cũng cuống cuồng nắm chặt cơ hội mà chạy trốn ra ngoài.

Khóe mắt Ninh Tịch liếc bọn họ một cái, sau đó cho cái tên đang xách vali tiền lên một phát súng vào chân. Tên đó thét thảm lên một tiếng rồi run rẩy đưa vali tiền lại cho "nữ ma đầu" rồi mới lảo đảo rời đi...

Mẹ nó chứ! Năm trăm vạn đó! Thôi kệ, tính mạng vẫn hơn...

"Tiền cũng lấy lại rồi, Tiểu Tịch à, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!" Trang Khả Nhi sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên vội vã thúc giục Ninh Tịch.

"Hai người đi trước đi, mình dọn dẹp chút đã." Ninh Tịch nói.

"Nhưng mà..." Trang Khả Nhi hiển nhiên không yên tâm khi để Ninh Tịch lại một mình.

"Đi đi." Ninh Tịch dịu dàng vỗ bả vai Trang Khả Nhi một cái để an ủi cô không cần lo cho mình, sau đó lia ánh mắt sắc như dao về phía Trang Vinh Quang: "Mau lăn lại đây, đỡ chị của cậu!"

"À..." Trang Vinh Quang lồm cồm bò dậy, nhưng do hấp tấp quá mà bị vấp chân vào xác tên đeo vòng vàng tí thì ngã. Cu cậu vội vàng chạy đến cạnh Trang Khả Nhi rồi cẩn thận đỡ chị mình ra ngoài.

Ninh Tịch lưu loát dọn dẹp tất cả dấu vết của mình lưu lại hiện trường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Với tình huống như này thì cảnh sát chỉ đưa ra kết luận là một đám côn đồ tụ tập lại rồi đánh nhau dẫn đến tử vong mà thôi. Huống hồ lúc nãy khi giao thủ Ninh Tịch đã phát hiện mấy tên này không phải dân lưu manh bình thường, giọng nói của bọn chút hơi có chút âm điệu của cư dân khu Tam Giác Vàng1, tám chín phần là là mấy tên bị truy nã trốn qua đây...

1 Khu Tam Giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.

Sao Trang Vinh Quang lại chọc tới đám người này được?

Ninh Tịch cũng không rảnh để nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bóng người mảnh mai dần biến mất trong màn đêm...

Trên đường quốc lộ, Trang Khả Nhi đứng cạnh xe đi đi lại lại mà lòng nóng như lửa đốt, mãi tới khi thấy Ninh Tịch bước ra mới thở phào một hơi, lập tức chạy lại gần Ninh Tịch: "Tiểu Tịch!"

"Đi thôi!" Ninh Tịch mở cửa ghế phó lái rồi nhanh chóng đỡ Trang Khả Nhi lên xe.

Trang Vinh Quang cũng ngoan ngoãn rúc vào băng ghế sau.

Trang Khả Nhi kéo sát áo khoác của Ninh Tịch trên người mình lại, sau đó bất an nói: "Bộ dạng của tớ bây giờ mà về nhà rồi bị người giúp việc trông thấy... thì e là rất phiền toái..."

"Đến chỗ tớ trước đi."

"Ừ." Trang Khả Nhi gật đầu một cái, hốc mắt đỏ ửng nhìn cô gái đang lái xe: "Tiểu Tịch, chuyện đêm nay thật xin lỗi cậu! Lúc đó tớ hoảng quá nên không suy nghĩ nhiều đã gửi tin nhắn đi, sau đó nghĩ lại mới thấy mình sai lầm cỡ nào, nhỡ đâu cậu vì tớ mà bị làm sao thì tớ có chết vạn lần cũng không đủ... thật thật xin lỗi..."

Ninh Tịch liếc nhìn Trang Khả Nhi qua kính chiếu hậu, đôi mắt đã không còn đỏ ngầu như lúc trong kho hàng, cô dịu dàng nói: "Cậu không cần xin lỗi tớ, thực tình tớ rất vui vì là người đầu tiên cậu nghĩ đến khi gặp khó khăn."

Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Ninh Tịch, trong lòng Trang Khả Nhi dâng lên một cảm xúc khó có thể diễn tả được bằng lời, cô rút ra một tờ khăn giấy giúp Ninh Tịch xóa đi vệt máu trên mặt: "Nhưng mà... sao cậu lại tới nhanh như thế được?"

"Mấy ngày nay tớ đang công tác ở tỉnh ngoài, tối nay vừa về đến Đế Đô xong! Lúc từ sân bay về nhà thì nhận được tin nhắn của cậu, may mà lúc đó tớ ở gần đấy."

Nếu không, chỉ tới chậm một bước thì chính Ninh Tịch cũng không dám tưởng tượng ra hậu quả sẽ là gì...

Trang Khả Nhi nghe vậy thì tỏ vẻ hóa ra là vậy nhưng sau đó lại rầu rĩ: "Tiểu Tịch, chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến cậu không, dẫu sao vừa nãy cậu mới..."

Ninh Tịch nghiêng đầu cho Trang Khả Nhi một vẻ mặt "yên tâm đi": "Tin mình đi, họ sẽ không tra ra đâu."

"Ừ." Trang Khả Nhi gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt lộ rõ sự tín nhiệm vô điều kiện.

Trang Vinh Quang ngồi ở ghế sau ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, trong mắt cậu ta có một... sự ước ao mà chính bản thân cậu ta cũng không biết.

Cậu ta muốn... muốn trở thành người như vậy.

Trở thành một người có thể làm chỗ dựa cho người khác...

Có thể khiến người bên cạnh hoàn toàn tin tưởng cùng ỷ lại vào mình... Cậu muốn làm một người đàn ông chân chính...

...

Nửa tiếng sau, Ninh Tịch lái xe về đến biệt thự của mình.

Vừa vào nhà, Ninh Tịch đã lập tức tìm một bộ quần áo sạch cho Trang Khả Nhi: "Cậu đi tắm rồi thay đồ đi."

"Ừ."

Trang Khả Nhi đi rồi, Trang Vinh Quang có chút luống cuống tay chân đứng đực trong phòng khách.

Cậu ta cho rằng nhất định Ninh Tịch sẽ mắng cậu ta té tát, không chừng còn tẩn cậu ta gần chết ý chứ.

Nhưng kết quả là Ninh Tịch chẳng hề nói cậu ta nửa câu, từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn lấy một cái chứ đừng nói đến mắng, cứ như thể cậu ta là người vô hình vậy.

Thái độ hờ hững của Ninh Tịch còn khiến cậu ta cảm thấy khó chịu hơn cả việc bị ăn mắng một trận...

Một lát sau, Trang Khả Nhi tắm xong bước ra.

Ninh Tịch để Bánh Bao cầm hòm thuốc đến sau đó mới bảo Trang Khả Nhi ngồi xuống cạnh mình: "Để tớ xem vết thương của cậu."

Ninh Tịch nhìn lướt qua đã thấy được trên tay và trên cổ của Trang Khả Nhi hắn đầy dấu vết bị bóp mạnh. Những vết xanh tím đó còn nổi bật đến chói mắt chứ đừng nói đến những mảng bầm tím ở những chỗ lộ ra bên ngoài...

Thấy sắc mặt ngày càng kém của Ninh Tịch, thậm chí còn mơ hồ có dáng vẻ mất khống chế như ở lúc kho hàng thì Trang Khả Nhi vội vàng kéo tay cô trấn an: "Tiểu Tịch, không có gì đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi mà!"

Nhưng mà kể cả nói như vậy thì sắc mặt Ninh Tịch cũng chẳng tốt hơn chút nào.

Cái này mà gọi là chỉ vài vết thương ngoài da thôi sao?

Đối với bất cứ một cô gái nào thì những chuyện thế này đều sẽ để lại trong lòng họ một bóng ma cực kì lớn, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường thế thì sao có thể nói là vết thương ngoài da!

Huống chi Trang Khả Nhi chỉ là một cô gái ngây thơ không rành thế sự được bao bọc từ nhỏ, trước giờ cô ấy chưa bị khuất nhục hay gặp phải những chuyện đáng sợ như thế này.

May mà mấy tên kia chưa kịp làm gì, nếu không một tên Ninh Tịch cũng không tha, ngay cả Trang Vinh Quang cô cũng giết luôn!

Ninh Tịch hít sâu một hơi rồi thu hồi luồng khí âm trầm quanh người mình lại, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Trang Khả Nhi: "Sẽ hơi đau chút đó, cậu cố chịu nhé."

Trang Khả Nhi rất sợ Ninh Tịch lại mất khống chế lần nữa cho nên có đau cũng không dám kêu, cô chỉ lặp đi lặp lại những câu an ủi: "Không có gì đâu mà, cũng không đau lắm đâu..."

Trong góc, Trang Vinh Quang bần thần nhìn những vết xanh tím trên người Trang Khả Nhi. Còn trong đầu cậu ta lúc này đang điên cuồng lật lại những hình ảnh khi Trang Khả Nhi bị những người đó nhục nhã mà cậu ta lại chẳng thể động nổi một ngón tay...

Đám mây đen quanh thân cậu ta càng ngày càng dày đặc và nặng nề. Cuối cùng, dường như cậu ta đã nhẫn nhịn đến mức cực hạn...

Nắm đấm của Trang Vinh Quang siết chặt lại, sống lưng bắt đầu run rẩy kịch liệt. Trong phòng khách im ắng bỗng vang lên tiếng khóc của một cậu thiếu niên, dần dần thanh âm càng ngày càng lớn...

Nghe được tiếng khóc nức nở sau lưng thì Ninh Tịch ngừng động tác bôi thuốc lại, cô xoay người nhìn cậu thiếu niên cả người dính máu đang dần mất khống chế...

Nói thật, lúc ở kho hàng thì người mà Ninh Tịch muốn giết nhất chính là Trang Vinh Quang. Sở dĩ cô chưa hề nhìn cậu ta hay nói bất cứ một câu nào cũng chỉ vì sợ bản thân mất bình tĩnh mà làm ra chuyện gì đó.

Lấy tính cách của Ninh Tịch thì tên khốn nạn như vậy giữ lại cũng chỉ tổ lãng phí oxi mà thôi!

Ninh Tịch nhanh chóng xử lý vết thương cuối cùng trên người Trang Khả Nhi rồi mới dùng khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn về phía Trang Vinh Quang: "Trang Vinh Quang, cậu muốn tự do, muốn phóng khoáng không gì trói buộc, không muốn bị bất kỳ ai quản lý cuộc sống của mình đúng không? Đã vậy tôi nói cho cậu biết, cậu đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi! Cậu có quyền được lựa chọn cuộc đời mà cậu muốn sống! Bất kể là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đua xe hay bài bạc cũng chẳng sao, đó là quyền tự do của cậu! Cho dù là cha mẹ của cậu cũng không có quyền can thiệp vào tương lại của cậu! Cậu thích là gì thì làm cái đó!"

Nói tới đây thì ánh mắt Ninh Tịch bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng mà tiền đề của tất cả mọi thứ chính là tên khốn nhà cậu phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả của cái mà cậu chọn, đừng có mà liên lụy đến người thân! Nếu không thì cmn đừng có mà cả ngày cứ sủa không cho ai nhúng tay vào đời mình! Để một cô gái yếu đuối tay trói gà còn không chặt giữa đêm hôm khuya khoắt cầm năm trăm vạn chạy tới cái nơi nguy hiểm như vậy chuộc thân cho cậu! Cậu đặt tay lên ngực mà tự hỏi mình xem cậu có đáng là một thằng đàn ông hay không?"

Trang Vinh Quang nghẹn ngào đầy nước mắt đi đến cạnh Trang Khả Nhi rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống, tát thật mạnh lên mặt mình: "Chị... Em xin lỗi... Em thật sự xin lỗi..."

"Chị, em xin lỗi... lần sau em sẽ không thế nữa..."

Nhìn em trai quỳ xuống khóc lóc, Trang Khả Nhi cảm thấy tuy đau lòng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Mấy năm gần đây cô cứ phải trơ mắt ra mà nhìn em mình càng ngày càng đi vào con đường hủy hoại, sự hy vọng trong cô cứ thế chết dần chết mòn. Cô không trông cậy em mình có thể thành danh hay hy vọng về sau nó có thể gánh vác được Trang gia. Điều cô mong ước chỉ đơn giản là nó có thể sống được cuộc đời bình an, ấy vậy mà hôm nay nó suýt mất cả cái mạng nhỏ...

Đối với người em trai này thì Trang Khả Nhi chỉ có cảm giác bế tắc.

Thậm chí cô còn không dám ôm hy vọng kể cả khi thấy nó đang quỳ xuống xin lỗi như này.

Không ai biết được chuyện sau này sẽ ra sao, Trang Vinh Quang liệu có khá hơn hay vẫn ngựa quen đường cũ..

Giống như chuyện luyện súng lần trước, cũng chỉ được vài ngày hăng máu mà thôi...

Trang Khả Nhi có đầy lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ than thở được một câu: "Đứng lên đi, sau này em đừng đến mấy chỗ như thế mà chơi nữa."

Trang Vinh Quang gật đầu thật mạnh rồi lau nước mắt đứng lên.

"Tôn Bân với Lương Hạo vẫn ổn chứ? Bọn nó có sao không?" Trang Khả Nhi đột nhiên nhớ ra liền vội vàng hỏi.

Theo như cô biết thì bình thường Trang Vinh Quang luôn thích theo hai cái thằng này "trêu gà chọc chó" khắp Đế Đô, cũng khá nổi danh trong đảng con nhà giàu ở thành phố này. Cả ngày chả học hành gì cứ túm tụm lại với nhau gây rắc rối, cho nên chắc chắn chuyện này cũng có phần của tụi nó.

Trang Vinh Quang nghe tới hai thằng bạn thì lập tức biến sắc.

Hừ, hai thằng chó kia sao...

Chúng nó đánh hơi thấy chuyện không ổn thì mất tăm mất tích luôn, ngay cả một cú điện thoại cũng không liên lạc được thì sao có thể để ý tới sống chết của cậu chứ.

Tất cả bọn chúng đều là những thanh niên hư hỏng bị người nhà khóa thẻ, chỉ có mình Trang Vinh Quang là thi thoảng xoay được chút ít từ Trang Khả Nhi mà thôi. Thế nên nhưng vụ ăn chơi đều là do Trang Quang Vinh bỏ tiền bao chúng nó, khi đó cậu ta tự cho là mình rất trượng nghĩa, ai mà ngờ chúng nó cũng chỉ coi cậu là một kẻ coi tiền như rác, một thằng ngu dễ dụ...

Trang Khả Nhi nhìn vẻ mặt của em trai thì cũng đoán được chút ít, nên cũng không nói gì nhiều nữa chỉ thở dài một cái mà thôi.

Cô đã nói vô số lần với Trang Vinh Quang rằng, không muốn nó tới lui với đám không nên thân kia, nhưng mỗi lần cô nói thì thằng nhóc lại nổi giận, nói cô không tôn trọng bạn của nó rồi hai chị em lại to tiếng với nhau, tiếp đó là mấy ngày liền không thèm về nhà...

"Bây giờ hai người muốn về, hay là ngủ ở đây một đêm?" Ninh Tịch hỏi.

"Tiểu Tịch, mình có thể quấy rầy một đêm không?" Trang Khả Nhi thử dò hỏi.

Ninh Tịch gật đầu: "Tất nhiên có thể."

Trang Khả Nhi lập tức vui vẻ: "Vậy để tớ báo cho người trong nhà đã..."

Trang Vinh Quang đứng một bên cũng yếu ớt giơ tay lên: "Em... em cũng muốn ở đây! Được không? Chị... chị Tịch..."

Ninh Tịch mặt không đổi sắc liếc cậu ta một cái: "Sofa."

Trang Vinh Quang lập tức nói: "Không thành vấn đề! Có nằm đất cũng được nữa là! Em ở phòng khách trông cửa cho hai chị!"

"Khả Nhi, tối nay cậu ngủ chung với tớ đi." Ninh Tịch nói với Trang Khả Nhi.

"Ừ ừ, được được!" Trang Khả Nhi đương nhiên là rất vui vẻ với đề nghị này.

Trong phòng ngủ.

Ninh Tịch soạn lại giường rồi hai người cùng nằm lên trên.

Để tránh việc Trang Khả Nhi sẽ gặp ác mộng nên Ninh Tịch vẫn luôn tìm những chuyện thú vị nói với cô để phân tán lực chú ý.

Trang Khả Nhi nằm trên chiếc giường mềm mại thoang thoảng tản ra hương vị của mặt trời, bên cạnh là cô gái có hơi thở trong trẻo cùng giọng nói ấm áp khiến cô an lòng... Một chút sợ hãi cuối cùng trong thâm tâm cũng dần biến mất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx