sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1151 - 1152 - 1153 - 1154 - 1155

Hóa ra việc có một người bạn có thể chia sẻ vui buồn cùng nhau, cùng nằm trên một chiếc giường tán phét đủ mọi thứ trên đời là như thế này.

Cảm giác thật tuyệt...

"Tiểu Tịch, cám ơn cậu, tớ đã hết sợ rồi! Lúc đầu quả thật là tớ sợ lắm, cũng rất tuyệt vọng nữa... nhưng mà may là cậu tới kịp! Cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra hết... Cậu không cần lo lắng cho tớ nữa đâu!" Trong lúc Ninh Tịch không ngừng trấn an Trang Khả Nhi thì chính cô cũng không ngừng an ủi Ninh Tịch.

"Không sao thì tốt rồi, đi ngủ thôi!"

"Ừ, ngủ ngon."

...

Ban đêm có hai cô gái trẻ dựa sát vào nhau rồi cùng chìm vào giấc mộng.

Dù Ninh Tịch đã nhắm mắt nhưng thực chất vẫn không hề ngủ, mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn cho thấy Trang Khả Nhi ngủ rất yên ổn, không có chút sợ hãi hay gặp ác mộng gì thì nỗi lo lắng trong lòng Ninh Tịch cuối cùng cũng đặt xuống...

Thật may làm sao...

Thật may vì cô đã không nhìn thấy một "Ninh Tịch thứ hai" nữa...

Việc Ninh Tịch cố gắng ngăn cản chuyện này xảy ra, cũng như tận lực an ủi Trang Khả Nhi giống hệt hành động đang tự cứu lấy mình năm đó...

Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cữa "cộc, cộc, cộc"

Ninh Tịch hơi chống người dậy: "Vào đi."

Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Trang Vinh Quang rón rén đứng ở cửa: "Chị Tịch, chị em đã ngủ chưa?"

Ninh Tịch: "Rồi."

"Em..." Trang Vinh Quang nhìn Ninh Tịch, muốn nói lại thôi: "Chị Tịch... em có thể nói chuyện với chị một chút không?"

Ninh Tịch nhìn cậu ta một cái, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng kéo chăn lên bước xuống giường.

...

Trang Vinh Quang tay chân quắn quéo đi theo Ninh Tịch, sau khi đến phòng khách cậu ta nhanh nhẹn kéo một cái ghế đến cạnh cô: "Chị ngồi đi."

Nói xong liền rót nước bưng đến.

Xong hết việc cậu ta lại quay về đứng cạnh Ninh Tịch, uốn éo một lúc vẫn không biết nên mở miệng thế nào.

Ninh Tịch bưng cốc lên uống một ngụm, sau đó nhìn thanh niên đang quắn quéo trước mặt mình: "Có cái gì thì nói luôn đi!"

Trang Vinh Quang cúi đầu cắn cắn môi, kỳ kèo thêm một lúc lâu mới ỉu xìu mở miệng: "Chị Tịch... em... em còn cứu được không?"

Ninh Tịch ngẩng đầu nhìn chàng trai đang lúng túng đứng, mặt như thể đang chờ tuyên án: "Trời giúp không bằng tự mình giúp mình, hôm nay cậu có thể hỏi tôi câu này chứng tỏ cậu vẫn còn cứu được."

Trang Vinh Quang nghe vậy thì sống lưng cứng còng đột nhiên thả lỏng hơn nhiều, hốc mắt hơi ửng đỏ: "Em biết giờ em có nói cũng sợ rằng chẳng ai tin... nhưng mà lần này, em sẽ dùng hành động để chứng mình..."

Trang Vinh Quang vừa nói vừa dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ninh Tịch, giọng nói có chút kích động: "Chị Tịch... Sau này em muốn làm một người đàn ông giống chị!"

Ninh Tịch giật giật khóe miệng: "Cái lý tưởng này của cậu..." Không đúng, trọng điểm là bà đây là con gái có được không hả!

"Chị Tịch, trước đây chị làm gì thế? Chị chỉ là diễn viên bình thường thật sao?" Trang Vinh Quang tò mò hỏi một câu.

Ánh mắt Ninh Tịch hơi lóe lên: "Nếu tôi nói không phải thì sao?"

Trang Vinh Quang bị sự nguy hiểm trong đôi mắt kia làm cho sợ run lên, nhưng vẫn kiên định mở miệng: "Bất kể trước đây chị làm cái gì, dù tốt hay xấu nhưng giờ chị đối xử với chị em tốt như thế, lại còn giúp đỡ em nữa! Trong lòng em chị mãi mãi là người tốt! Hơn nữa, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình! Lúc ấy chị nổ súng là quá chính xác!"

"Vậy chị đây cám ơn cậu nha."

Đêm khuya, trong một căn biệt thự đắt tiền nào đó.

Ninh Tuyết Lạc đi đi lại lại trong phòng khách, trên mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh: "Tôi chờ điện thoại cả đêm nhưng cuối cùng anh lại nói có chuyện xảy ra ngoài ý muốn? Cứ luôn mồm nói không cần tôi dạy anh làm việc thế mà bây giờ chỉ có một con đàn bà với một thằng oắt vô dụng mà cũng không giải quyết được! Anh làm ăn thế đấy à?"

"Nhãi con! Ban đầu chính cô nói Trang Vinh Quang tuyệt đối không dám gọi cho ai ngoài chị gái nó, kết quả thì sao? Người của tôi chết sạch! Rõ ràng Trang gia đã phái người tới! Chỉ vì cái chủ ý thối nát của cô mà tôi mất ba tên đàn em đắc lực, cô còn dám om sòm với tôi?"

Đầu bên kia hiển nhiên cũng đang vô cùng giận dữ.

"Bất kể thế nào thì chuyện này cũng do bên anh làm hỏng việc! Anh lo mà giải quyết cho tôi!"

"Cô động vào cái nhà đó đã là chơi với lửa rồi, giờ thành thế này rồi mà cô còn muốn ông đây phải vì cô mà hi sinh thân mình sao? Chuyện này đến đây chấm dứt!" Đầu bên kia "ầm" một tiếng cúp điện thoại.

"Này... alo?" Ninh Tuyết Lạc ném mạnh điện thoại xuống đất, mặt mũi u ám.

...

Sáng sớm hôm sau.

Bên ngoài căn biệt thự ánh sáng đã chiếu rọi khắp nơi, từng mảnh cánh hoa đào từ rừng đào giữa sườn núi nương theo cơn gió bay đi khắp nơi, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.

Trang Vinh Quang từ trước đến giờ luôn luôn ngủ nướng đến muộn học nhưng hôm nay lại dậy thật sớm, lặng lẽ lái xe tới một quán bán đồ ăn sáng nổi tiếng của Đế Đô để mua đồ dâng lên cho hai cô chị.

Trang Vinh Quang rời đi không bao lâu thì một chiếc xe Maybach chậm rãi tiến vào.

Lục Đình Kiêu bước xuống rồi vòng qua phía sau mở cửa bế con trai nhà mình ra.

Bánh bao nhỏ vừa ra khỏi xe đã giãy dụa tuột xuống đất sau đó nhanh chóng chạy đi.

Lạch bạch chạy đến cửa rồi nhóc mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.

Cửa cao quá, cái thân ngắn ngủn của nhóc không với tới chỗ bấm mật mã.

Vì vậy nhóc chỉ có thể nhịn nhục mà xoay người, giơ hai cái tay ngắn ngủn lên tỏ ý muốn được ba bế.

Lục Đình Kiêu nhìn bộ dạng luống ca luống cuống giơ hai tay muốn bế của con trai, anh nhàn nhã khoanh tay trước ngực đứng đó tỏ ý: Gọi ba đi.

Tất nhiên là bánh bao nhỏ hiểu ý ông bố của mình rồi, cậu nhóc phồng má ngước đôi mắt to tròn tràn đầy giận dữ và lên án của mình lên.

Cuối cùng không biết nhóc móc từ đâu ra một cái điều khiển từ xa đen thùi lùi rồi bấm bấm một lúc. Sau đó cái cửa kêu "ken két" một tiếng và được mở ra từ bên trong.

"Chào mừng tiểu chủ nhân vừa đáng yêu lại vừa dễ thương mà mẹ thích nhất!" Người mở cửa là Bánh Bao.

Bánh bao nhỏ thưởng cho Bánh Bao một cái xoa xoa rồi quay lại nhìn ông bố đằng sau bằng một vẻ cực kỳ đắc ý.

Lục Đình Kiêu rũ mắt cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn thằng con mình. Có con trai thông minh quá cũng rất nhức đầu, nhưng ai bảo nó lại di truyền từ anh chứ, trách ai bây giờ?

Cửa mở xong, bánh bao nhỏ lập tức chạy như bay vào.

Nhưng khi Lục Đình Kiêu thấy con trai mình nhón chân nhẹ nhàng mở cửa phòng của mẹ nó ra thì có chút kỳ quái, lần này không phi ngay vào mà cứ đứng tần ngần ở cửa là sao..

Có biến?

Lục Đình Kiêu cũng bước nhanh về phía phòng ngủ.

Vừa đến gần đã thấy... trên giường Ninh Tịch rõ ràng có hai người đang nằm...

Ninh Tịch đang ngủ rất sâu, bên cạnh cô là Trang Khả Nhi và cô ta đang mặc đồ ngủ của Ninh Tịch còn... còn đang dính sát vào ngực của Ninh Tịch nữa...

Sắc mặt Lục Đình Kiêu lập tức trở nên đen ngòm...

Vợ kêu về xuống máy bay muộn nên không đi gặp mình... ấy thế mà lại đi "qua đêm" với người phụ nữ khác?

Cũng không biết có phải do cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt kia không mà Trang Khả Nhi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khóe mắt vừa liếc thấy Lục Đình Kiêu thì lập tức bị dọa cho hết hồn: "A.."

Ninh Tịch cũng tỉnh lại theo luôn, vừa nhìn thấy Lục Đình Kiêu thì cô lập tức đổi sắc mặt, vèo một cái đã xoay người ngồi dậy lên tiếng đính chính: "Ôi đệch! Vợ ơi nghe anh giải thích đã..."

Lục Đình Kiêu: "..."

Ninh Tịch vừa dứt lời liền cảm thấy dường như có chỗ nào sai sai...

Ôi má ơi! Nhất định là cô ngủ đến ngu người rồi!

Đều do tên Trang Vinh Quang chết tiệt kia! Tối qua cứ há mồm đàn ông này đàn ông nọ làm cho cô cho rằng mình là đàn ông thật!

Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng gãi gãi đầu, sau đó login lại trạng thái bình thường: "Boss đại nhân, sao anh lại tới đây thế này? A lại còn có bánh bao nhà ta nữa! Con ra ngoài trước được không, mẹ dậy ngay đây."

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó rất nghe lời quay ra phòng khách.

Lục Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm: "Hai người thay đồ trước đi." Nói xong liền rời đi.

Ninh Tịch đang tìm quần áo cho Trang Khả Nhi nhưng vừa nghiêng đầu thì lại thấy cô ấy ngồi héo rũ rượi trên giường liền vội vàng hỏi: "Khả Nhi sao thế?"

Trang Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch rồi lầu bầu nói: "Không biết tại sao nhưng tớ cứ có cảm giác Lục Đình Kiêu ghét tớ lắm ý!"

Ninh Tịch giật giật khóe miệng: "Cậu quan tâm anh ấy làm gì, tớ thích cậu là được rồi!"

"Ừ." Trang Khả Nhi lúc này mới vui vẻ trở lại.

Ninh Tịch trong miệng thì có vẻ chẳng có chuyện gì to tát cả, cơ mà trái tim trong ngực đang đập bình bịch liên hồi, rõ rành rành là Đại ma vương lại ăn giấm rồi...

...

Ninh Tịch thay đồ xong thì đi ra phòng khách, bánh bao nhỏ thấy vậy lập tức chạy tới, vẻ mặt như thể "một ngày không gặp tựa cách ba thu".

Ninh Tịch cũng vui sướng ôm lấy bánh bao nhỏ, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm kia: "Ôi bánh bao của mẹ, mẹ nhớ con chết đi được! Để mẹ hôn một cái nào!"

Cùng bánh bao nhỏ ân ái mà ánh mắt Ninh Tịch vẫn không ngừng liêng liếc về người đang giả bộ cao quý lạnh lùng ngồi trên ghế sofa. Cô dỗ bánh bao nhỏ xong lập tức phi qua, chủ động hôn lên môi anh một cái, sau đó nhỏ giọng xuống để bánh bao nhỏ không nghe được rồi thì thầm vào tai anh: "Đương nhiên là... càng nhớ trái tim của em hơn rồi."

Mặt Lục Đình Kiêu vẫn đen nhưng ít ra cũng trắng hơn vừa rồi một chút.

Nhưng mà anh cũng không quên vấn đề quan trọng nhất, bèn nghi ngờ hỏi: "Nếu anh nhớ không lầm thì tối qua lúc em về đến nơi đã là nửa đêm."

Ý bóng ý gió là tại sao Trang Khả Nhi lại xuất hiện ở đây.

Lúc nói chuyện, khóe mắt của Lục Đình Kiêu cũng rơi vào cái sofa phía đối diện, nơi đó rõ ràng cũng có dấu vết có người từng ngủ.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Chắc không phải thằng nhóc Trang Vinh Quang đấy chứ?

Ninh Tịch lập tức chạy ra mở cửa, quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

"Chị! Chị Tịch! Em mua đồ ăn sáng cho hai người này!"

Ninh Tịch nhức đầu không thôi mà gãi gãi đầu rồi tự biến đầu mình thành tổ quạ từ lúc nào không hay, sau đó bộ dạng y như học sinh tiểu học đang trả bài cho thầy giáo giải thích với Lục Đình Kiêu: "Chuyện này... tất cả là đều do cái thằng nhóc này gây họa, chọc giận đến đến thủ trưởng Trang, cho nên Trang Khả Nhi mới vác cậu ta qua đây tránh nạn..."

Trang Vinh Quang nghe vậy thì cái khó ló cái khôn, lập tức nhìn về phía Lục Đình Kiêu rồi nói: "Xin lỗi đã làm phiền anh rể rồi!"

Nghe được tiếng "anh rể" này của Trang Vinh Quang thì sắc mặt của Lục Đình Kiêu rõ ràng đã nhu hòa đi không ít.

Ninh Tịch thở phào một cái, nguy cơ đã được giải trừ. Cô âm thầm cho Trang Vinh Quang một biểu cảm: được đấy cu.

Mà biểu tình của Trang Vinh Quang nhìn Ninh Tịch lúc này thì lại có chút khó hình dung...

Từ lúc quen biết tới giờ, Ninh Tịch trong mắt cậu ta luôn mang bộ dạng phách lối "thiên hạ này là của bố mày", đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Ninh Tịch sợ một ai đó như vậy.

Đây... đây chính là... Râu Quặp1trong truyền thuyết sao?

1Râu Quặp: Chỉ những người sợ vợ, sợ đến nỗi râu không thẳng được.

Trang Vinh Quang xách túi lớn túi nhỏ đi vào, cậu ta mua rất nhiều đồ ăn, dù cho cả năm người họ ăn vẫn thừa.

"Chị, bánh bao của chị này! Đây là bánh bao gạch cua của Dật Hưng Lâu mà chị thích nhất đó! Có xếp hàng cũng chưa chắc đã mua được đâu, em quen ông chủ tiệm nên anh ta mới đặc cách cho em đó!" Trang Vinh Quang cẩn thận đưa một cái hộp nhỏ xinh cho Trang Khả Nhi.

Sau đó cậu chàng lại tiếp tục chạy tới cạnh Ninh Tịch: "Chị Tịch, em chẳng biết chị thích ăn cái gì cho nên mỗi thứ đều mua một ít, chị thích cái gì thì ăn cái đó! Em phải xếp hàng ở cửa hàng nổi tiếng lâu đời của Đế Đô mới mua được đó!"

Bàn về chỗ ăn chỗ chơi thì Trang Vinh Quang cũng được coi là khá hiểu biết, những món cậu ta mua đều là từ những cửa hàng nổi tiếng, để mua được thì phải đi thật sớm để xếp hàng, rõ ràng cậu ta rất dụng tâm.

"Cám ơn!" Ninh Tịch cho bánh bao nhỏ cái bánh bao nhân tôm mà nhóc thích nhất, sau đó cho Đại ma vương một cái bánh rán trái cây rồi dịu dàng nói: "Boss đại nhân, chắc chắn anh chưa ăn cái này bao giờ đâu! Anh nếm thử xem có ngon không!"

Nói xong liền ân cần đưa tới sát mép của Đại ma vương.

Nhìn bộ dạng ân cần lấy lòng của cô thì Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng "hạ hỏa", anh cúi đầu cắn một miếng.

"Thế nào? Có ngon không, có ngon không?" Ninh Tịch hỏi.

"Anh rể đừng thấy cái này nhìn rẻ tiền mà cho là không ngon, em mua nó tại cửa hàng ngon nhất đó!"

"Cũng không tệ." Mặc kệ mua ở đâu, có ngon hay dở cũng là nhờ vợ đút nên mới ngon.

Lúc ăn sáng, ánh mắt của Trang Vinh Quang như có như không bắn về phía Lục Đình Kiêu, ánh mắt cậu ta nhìn Lục Đình Kiêu còn sùng kính hơn cả ánh mắt khi cậu ta nhìn Ninh Tịch nữa.

Trước đây, khi nghe tin nhà họ Lục muốn kết thân với chị mình thì cậu còn có chút khinh thường, cho rằng Lục Đình Kiêu chẳng qua cũng chỉ là một tên doanh nhân tầm thường được mỗi cái kiếm tiền giỏi thôi. Nhưng lúc này cái nhìn của cậu ta lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Người có thể khiến chị Tịch ngoan ngoãn như thế thì làm sao có thể là người bình thường được!

Thật là tò mò quá đi... rốt cuộc anh ta đã "hạ gục" chị Tịch như thế nào?

Sau khi ăn sáng xong, hai chị em nhà họ Trang cũng biết là Ninh Tịch đã đi công tác rất lâu mới về nên rất thức thời mà nói lời chào tạm biệt, không làm phiền một nhà ba người bọn họ nữa.

Lúc sắp đi, Trang Vinh Quang thừa dịp Ninh Tịch đang nói chuyện với Trang Khả Nhi mà lén lút đến cạnh Lục Đình Kiêu hỏi vấn đề mà cậu vẫn thắc mắc nãy giờ: "Cái đó... anh rể này... em có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Hỏi đi."

"Khụ, em thực sự rất tò mò, anh... rốt cuộc anh dùng cách gì mà "chế ngự" được chị Tịch thế?" Trang Vinh Quang tỏ vẻ khiêm tốn ham học hỏi.

Lục Đình Kiêu nghe vậy thì liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Trang Vinh Quang nín thở chờ đợi cậu trả lời.

Một lát sau Lục Đình Kiêu mới mở miệng nói: "Sắc đẹp."

Trang Vinh Quang: "..."

Nhà họ Trang.

Sau khi về đến nhà thì Trang Vinh Quang cố gắng moi móc trong cái ổ lợn của mình ra một cái cặp sách mốc meo.

Sách vở trong đó đều mới tinh, thậm chí còn có một quyển từ điển tiếng anh mới cóng cùng một cái kim từ điển. Tất cả đồ dùng học tập đều vô cùng đầy đủ, đây là do Trang Khả Nhi tự tay chuẩn bị cho cậu ta...

Trang Vinh Quang vỗ vỗ cái cặp sách đầy bụi, sau đó lại moi móc từ trong tủ quần áo ra một bộ đồng phục mà cậu ta chưa mặc lấy một lần.

Sau khi tìm được cặp sách với đồng phục, Trang Vinh Quang tìm một cái tông đơ rồi đi về phía phòng tắm mạnh mẽ đem kiểu tóc thời thượng đẹp trai của mình biến thành kiểu đầu húi cua mà cậu chàng từng chê là quê mùa xấu xí.

Trang Vinh Quang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong kính hồi lâu, mãi cho đến khi hốc mắt đỏ ửng trào ra nước mắt.

Ngón tay của cậu ta chống lên bệ rửa tay, hít sâu một hơi ngăn lại dòng nước mắt rồi mới quay lại phòng ngủ mặc bộ đồng phục vào, sau đó đeo chiếc cặp sách lên.

Lúc đi ngang qua phòng của Trang Khả Nhi, cậu ta dừng lại nhìn chằm chằm bóng dáng người chị tuy nhỏ bé yếu ớt nhưng luôn che chở mình từ nhỏ tới lớn, sau đó nhẹ giọng kêu một tiếng: "Chị..."

Trang Khả Nhi đang gấp quần áo nghe tiếng gọi thì quay sang, vừa trông thấy Trang Vinh Quang thì cô cũng ngẩn cả người: "Em.. Vinh Quang..."

Cậu thiếu niên cao ráo đang mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh da trời, trên lưng còn đeo cặp sách, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ khiến cậu ta trông có sức sống hơn rất nhiều. Nhất là đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh như mặt trời mới mọc...

Đây là... em trai của mình ư...?

Rõ ràng là vẫn là con người ấy nhưng dường như đã trở thành một người khác...

Cô chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của em trai mình...

Trang Khả Nhi cơ hồ nhận không ra em trai mình, cô chỉ ngẩn người đứng đó không có phản ứng gì.

Trang Vinh Quang nhìn chị mình rồi chào một tiếng: "Chị, em đến trường đi học đây."

Nghe thế Trang Khả Nhi giật mình tỉnh lại, cô máy móc trả lời theo phản xạ: "À... em đi đi... bây giờ còn hơi sớm, nhớ đi đường cẩn thận!"

"Vâng, em biết rồi." Trang Vinh Quang gật đầu, nhìn Trang Khả Nhi như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời mà chỉ quay đầu rời đi.

Chị Tịch đã nói, làm một thằng đàn ông thì phải dùng hành động để chứng minh chứ không phải là lời nói.

Trang Khả Nhi sững sờ một lúc lâu rồi mới vội vàng chạy ra ban công, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Trang Vinh Quang đeo cặp sách rời đi, trong mắt chợt thấy cay cay...

Chàng trai mười tám tuổi dường như đã trưởng thành chỉ trong một đêm...

Trường trung học Hồng Văn.

Thật ra thì vẻ ngoài của Trang Vinh Quang không tệ, chỉ là lúc bình thường cậu ta cứ thích khoác lên mình mấy bộ đồ kiểu HKT, rồi cả ngày cứ tới lui với mấy đứa chẳng ra đâu đi gây rối khắp nơi. Bạn bè trong trường thấy cậu ta thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, tránh được thì tránh.

Lúc này đang là thời gian học sinh đến trường đông nhất, Trang Vinh Quang bộ dạng sáng sủa gọn gàng, một tay đút túi quần bước từng từng bước theo đoàn người đông đúc tiến vào cổng trường khiến không ít người ghé mắt nhìn, nhất là mấy cô bé, túm năm tụm ba rối rít bàn luận...

"Oa! Cậu bạn kia là ai vậy? Đẹp trai quá đi!"

"Tớ không biết! Chưa từng gặp! Trường chúng ta có một người đẹp trai như vậy mà sao tớ không biết, lạ thật!"

"Ớ, sao tớ cứ cảm thấy cậu ta có chút giống Trang Vinh Quang là sao?"

"Trang Vinh Quang? Cái tên suốt ngày mặc đồ HKT sao... Cậu đừng có làm tớ cười chết chứ?"

...

Đám người nghị luận ngày càng nhiều, cuối cùng có một cô bé không nhịn được nói: "Ngốc quá đi, cứ gọi thẳng một tiếng là biết có đúng hay không thôi!"

Nói xong cô bạn đó khum tay la lớn: "Ê... Trang Vinh Quang! Trang Vinh Quang!"

Trang Vinh Quang thấy có người gọi mình thì quay đầu lại: "Có việc gì?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx