sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1306 - 1307 - 1308 - 1309 - 1310

Thật ra lời này của Hùng tổng lại có chút ý tứ dò xểt.

Nhưng mà Ninh Thu Đồng lại không hề phủ nhận chút nào: "Lời này của Hùng tổng quả là không sai, đứa bé này đúng là giống tôi."

Trang Linh Ngọc đứng ở cách đó chỉ vài bưốc, nghe Ninh Thu Đồng càng nói càng quá trớn, câu chuyện đang dần có chiều hướng nguy hiểm.

Nếu cứ để cho Ninh Thu Đồng tiếp tục thì chẳng biết sẽ gây ra chuyện gièm pha gì nữa!

Lúc này Trang Linh Ngọc bèn sải bước đi tới: "Thu Đồng, em cũng tới rồi à!"

Ninh Thu Đồng liếc bà ta một cái, lạnh lùng nói: "Sao, tôi không thể tới đây sao?"

Trang Linh Ngọc cố nén cơn giận, không tiếp tục tranh chấp với Ninh Thu Đồng mà chỉ sắc lẻm nhìn về phía Ninh Tịch: "Con bé này, sao thấy mẹ cũng không chào? Ngay cả một tiếng "mẹ nuôi" cũng không biết gọi sao?"

Không đợi Ninh Tịch mở miệng, Ninh Thu Đồng đã "hừ" lạnh một cái: "Hừ, cái từ "mẹ nuôi" này, tôi thấy nên để người khác tới gọi chị mới phải!"

Ninh Thu Đồng không chừa chút thể diện nào lại cho Trang Linh Ngọc, dáng vẻ hoàn toàn là "gà mẹ bảo vệ con".

Người là do bà mang đến đây, đương nhiên là bà sẽ không để cho cô chịu chút tủi hờn nào.

Nghe thấy lời nói của Trang Linh Ngọc, Hùng tổng tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ông đang nghĩ cô bé này là ai, hóa ra là con nuôi trong lồi đồn của Ninh gia?

Không phải nói là không thể xuất hiện trưốc mặt người ngoài sao? Hôm nay xem ra hình như không phải như thế! Cô gái này quả thực còn cao quý hơn Đại tiểu thư Ninh Tuyết Lạc ruột thịt kia bao nhiêu lần ấy chứ...

Nếu như thế thật thì thái độ của Ninh Thu Đồng thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại đối xử với cháu nuôi tốt như thế, hơn nữa câu nói vừa rồi đối với Trang Linh Ngọc cũng thật sự hơi kì lạ...

Được rồi được rồi, nhà nào cũng có chuyện khó nói của nhà nấy cả, ông ta cũng không dẫm vào vũng nước đục này, vì vậy hàn huyên mấy câu liền kiếm cớ rời đi.

Thấy Hùng tổng đi rồi, Trang Linh Ngọc lập tức mở miệng nói: "Ninh Thu Đồng, việc xấu trong nhà kị nhất là tuyên dương ra bên ngoài, cô làm như thê có lợi gì cho cô hả? Cô đang muốn bắt cả nhà họ Ninh chúng ta mất mặt vì con bé này sao! sức khỏe lão gia tử không được tốt, lỡ như việc này khiến ông ấy tức giận thì sao, cô tự mà suy xét tốt xấu đi!"

Con ngươi Ninh Thu Đồng khẽ híp lại: "Chị dâu, không biết anh họ tôi có nói với chị rằng tôi là kiểu người ghét nhất bị người khác uy hiếp hay không?"

Hiện tại, tuy tình hĩnh của công ty nhà họ Ninh đẵ ổn định, nhưng việc thay đổi chủ nhân cũng sẽ mang lại những biên hóa không nhỏ. Trước khi tất cả được sắp xếp hoàn hảo, đương nhiên là bà sẽ không có bẩt cứ hành động nào thiếu suy nghĩ, ít nhất là cũng phải đảm bảo được rằng Ninh Tịch sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào trong đợt phong ba này.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bà phải chịu sự uy hiếp của người phụ nữ này.

"Cô..." Trang Linh Ngọc bị uy hiếp thì sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng thấy thái độ cứng rắn của Ninh Thu Đồng thì chắc hẳn vẫn có chút cố kị, không muốn hoàn toàn chọc giận Ninh Thu Đồng nên chỉ đành ôm cục tức bỏ đi.

Xem ra phải tìm cơ hội để giải quyết đám cổ phần kia, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Mấy năm qua... rốt cuộc là cháu trải qua thế nào đây?" Ninh Thu Đồng nhìn Ninh Tịch mà hai chân mày cau chặt lại.

Ninh Tịch cười đáp: "Cũng không tệ lắm đâu cô, ngoại trừ năm trở về nhà họ Ninh ra thì còn lại vẫn rất tốt ạ."

Ninh Thu Đồng nghe vậy thì trái tim khẽ nhói đau, bà hít sâu một hơi, kéo Ninh Tịch tới làm quen mấy nhân vật có tiếng ở gần đó, giới thiệu cho cô những nhân vật nào đáng để kết giao.

Cho dù là bây giờ Ninh Tịch chỉ xuất hiện với cái danh con gái nuôi nhà họ Ninh, nhưng là người mà Ninh Thu Đồng bà bao bọc thì còn có ai dám không nể tình!

Mà sự thật đúng là như thế, việc Ninh Thu Đồng cất nhắc cô con gái nuôi của nhà họ Ninh khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ nhưng ai nấy cũng đều rất nể tình. Huống hồ khí chất của cô gái này rất nổi trội, cũng có độ nổi tiếng không thua kém gì Ninh Tuyết Lạc, vì thê bọn họ cũng vui vẻ mà nể mặt Ninh Thu Đồng.

Ninh Tuyết Lạc đứng đó trơ mắt nhìn cô em gái họ của bố mình, cô của cô ta... lại đang ra mặt giúp đỡ Ninh Tịch, cô ta tức đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Con mụ già chết tiệt này, rõ ràng Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng cô ta mới là Đại tiểu thư của nhà họ Ninh cơ mà!

Cô ta cũng đã cố hết sức chiều theo ý Ninh Diệu Hoa, hạ thấp mình đi nịnh nọt bà ta rồi, kết quả là bà ta còn chẳng cho cô ta chút sắc mặt tốt nào. Càng quá đáng hơn là hôm nay lại còn dẫn Ninh Tịch tới bữa tiệc này, rõ ràng là rắp tâm muốn khiến cô ta khó xử mà!"

"Tuyết Lạc, chuyện này là sao? Sao cô của cậu lại dẫn con bé nhà quê kia tới nơi này thế?" Ứng Phương Lâm chau mày hỏi.

Ninh Tuyết Lạc cười khổ một tiếng: "Tớ cũng không rõ cho lắm, không biết tại sao mà cô ấy rất không thích tớ, nhưng... quan hệ với Ninh Tịch thì lại rất thân thiết."

Kim Huyên Huyên thấy vậy cũng nói: "Chẳng qua là cậu đơn thuần quá thôi, sao mà đấu lại con nhỏ kia. Công ty của cô nhà cậu cũng không nhỏ, ông dượng Quảng Văn Bác của cậu ở nước ngoài làm ăn cũng lớn nữa, cái đùi lớn như thế thì bảo sao mà con nhỏ kia không tìm cách mà bám vào được!"

Ứng Phương Lâm khinh thường bĩu môi: "Cái gì mà nữ cường nhân, cái gì mà nữ Gia Cát Lượng, tớ thấy đầu của Ninh Thu Đồng bị rút gân rồi, đối xử tốt với con nhà quê kia mà không sợ bị người ta chế giễu cho à?"

"Tớ đã nói con nhà quê này rất thủ đoạn mà! Vừa vào Thịnh Thế chưa được một năm mà đã có thể khiến Tô Dĩ Mạt xuống đài, còn nhổ sạch tận gốc như thế! Giờ cả Thịnh Thế chính là thiên hạ của cô ta rồi!" Giọng điệu của Kim Huyên Huyên đầy khoa trương.

Nghe đến đó, sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc lại càng thêm khó coi.

Tuy trong Tinh Huy hiện giờ cô ta là Tiểu Hoa đứng đầu nhưng phía trên vẫn có mấy người kì cựu chèn ép, một vài tài nguyên quốc tế hay phim của Hollywood trước mắt vẫn chưa tới lượt Ninh Tuyết Lạc cô.

Còn Ninh Tịch ở Thịnh Thế thì lại khác, Thịnh Thế nhiều nghệ sỹ mới nhưng ít nghệ sỹ kì cựu. Không còn Tô Dĩ Mạt cản chân, lại được Lục Cảnh Lễ đích thân nâng đỡ, người quản lý lại là người quản lý vàng - Lâm Chi Chi, hơn nữa giờ lại còn được sự tán đồng của Lục Đình Kiêu. Lại còn có Thiên Hạ với Người Tìm Mộng tạo thế để trở thành diễn viên mới nổi nhất... danh tiếng của Ninh Tịch có thể không tiến cao hơn được nữa sao?

Hôm nay có nói Thịnh Thế là thiên hạ của cô ta quả thật là vẫn còn chưa đủ.

Cũng may bây giờ Ninh Tịch muốn dấn thân vào thị trường quốc tế thì vẫn còn quá sớm, chỉ là tuyệt đối không thể để cô ta cứ thế phát triển...

...

Ninh Thu Đồng dẫn theo Ninh Tịch đi làm quen một vòng rồi mới thỏa mãn dừng lại, hai người gọi Ninh Thiên Tâm tới cùng vừa nói chuyện vừa ăn gì đó.

Chỉ là, từ đầu tới cuối Ninh Thiên Tâm vẫn có vẻ không yên lòng, cứ một chút là lại nhìn điện thoại.

"Thiên Tâm nhà ta đang yêu đấy à?" Ninh Thu Đồng thấy thế bèn trêu ghẹo.

Hai gò má của Ninh Thiên Tâm lập tức đỏ lên: "Nào có đâu cô, cô đừng trêu cháu nữa mà!"

Ninh Tịch chớp chớp con mắt: "Hừm, trông chị kìa, cứ luôn nhìn điện thoại mãi, không phải là đang đợi... Người đàn ông mà chị đã thích bao nhiêu năm kia đấy chứ?

Ninh Thiên Tâm hơi sửng sốt vì câu hỏi của Ninh Tịch, ngay sau đó hai gò má lập tức càng đỏ hơn.

Thấy cô ấy như thế, Ninh Tịch tỏ vẻ quả nhiên là vậy, "hừ" một tiếng nói: "Biết ngay là tên kia mà!"

Cô chị họ này của cô không phải là người có con mắt bình thường, cho dù người tốt đến đâu chị ấy củng chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ toàn tâm toàn ý với người đàn ông kia. Mỗi nhất cử nhất động của người đàn ông kia đều có thể khiến chị ấy mất hồn mất vía, cho dù chỉ là đưa cho chị ấy một chiếc lá cây thôi, chị ấy cũng có thể xem như là bảo vật quý giá trong nhiều năm.

Ninh Tịch tỏ vẻ thán phục với việc này, mỗi lần cô gặp chị ấy liền như nhìn thấy được chính mình năm đó vậy...

"Gần đây có tiến triển gì mới không?" Ninh Tịch kề sát lại tò mò hỏi han.

"Cũng có một chút chút! Thật ra chị cũng không biết rốt cuộc có được tính là có hay không nữa!" Ninh Thiên Tâm rầu rĩ không thôi, dáng vẻ hoàn toàn là bị lạc vào tình yêu mất rồi.

Ninh Thu Đồng cười cười nhìn hai cô cháu gái, cảm thán tuổi trẻ thật tốt: "Cô có việc phải ra đây một chút, hai đứa cứ trò chuyện nhé!"

"Vâng ạ, hẹn gặp lại cô~"

"Cô bận việc đi ạ!"

...

"Có một chút chút rốt cuộc là bao nhiêu! Nói cụ thể ra một chút đi! Em sẽ phân tích cho chị!" Ninh Tịch thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ nghẹn khuất đến xoắn xuýt của Ninh Thiên Tâm.

Ninh Thiên Tâm hơi do dự một chút, nhìn thoáng xung quanh xác định không có người ở gần mới yếu ớt nói: "Chị... bọn chị có xảy ra quan hệ!"

"Ôi đệt! Cái gì cơ!" Thiếu chút nữa là Ninh Tịch đã gào tướng lên, hết sức kinh ngạc nhìn cô chị họ ngày thường luôn rất ngoan ngoãn truyền thống, bảo thủ này của mình: "Chị Thiên Tâm, thế này mà gọi là một chút thôi à! Chị đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái liền trở nên nổi tiếng đấy!"

Khuôn mặt của Ninh Thiên Tâm thoắt cái đỏ bừng: "Ý chị là... tuy bọn chị có xảy ra quan hệ... nhưng mà mọi chuyện cũng chẳng có thêm diễn biến gì lớn cả."

Nghe đến đó, Ninh Tịch lập tức nhận ra có chỗ không đúng, "Mẹ nó, cái tên khốn kia ăn xong thì phủi mông chạy?"

"Lúc đó anh ấy uống say rồi, đầu óc không còn tỉnh táo, sau đó anh ấy đã xin lỗi chị..." Vẻ mặt Ninh Thiên Tâm nhìn qua lại thêm mấy phần đắng chát.

Ninh Tịch tức đến nỗi đau cả ngực, không chỉ ăn xong rồi chạy mà lại còn là say rượu tìm Tình! Một! Đêm!

"Chị Thiên Tâm, sao chị lại ngây thơ đến thế hả, nếu đàn ông mà say đến thế thì làm gì còn sức mà làm chuyện đó được nữa..." Ninh Tịch tỏ vẻ bảo bối nhà mình bị người ta giày xéo, tức đến nỗi sắp hộc cả máu.

Cô thật sự rất muốn biết đối phương là ai! Nhất định cô phải làm thịt, chặt cái tên hỗn đản kia thành tám khúc mới được!

Đáng tiếc, lúc trước cô đã từng hỏi rồi, nhưng Ninh Thiên Tâm lại rất kín miệng, đánh chết cũng không chịu hé răng nửa lời.

Nhìn dáng vẻ bần thần của Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch cố nén lửa giận trong lòng, cau chặt đôi lông mày lại hỏi: "Em hỏi chị, tối đó... lúc hai người ở cùng nhau thì có sử dụng biện pháp an toàn không?"

Vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm có hơi xấu hổ: "Không có... Lúc đó ở chỗ chị, chỗ chị... không có thứ đồ này!"

"Em biết ngay mà..." Ninh Tịch lại băm vằm tên hỗn đản kia thành tám mảnh trong lòng thêm một lần nữa, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy sau đó chị có uống thuốc tránh thai không?"

Sắc mặt của Ninh Thiên Tâm lập tức trắng bệch: "Lúc đó chị hoảng quá, nói thật đến bây giờ mà chị vẫn còn chưa bình tĩnh được lại ấy, thế nên... không nghĩ được đến chuyện này!"

Ánh mắt của Ninh Tịch vô thức rơi xuống bụng của Ninh Thiên Tâm, trán khôn ngừng đau nhói.

Ninh Thiên Tâm là tờ giấy trắng, không hiểu gì thì thôi, chẳng nhẽ tên đàn ông kia cũng không hiểu? Nếu không muốn phụ trách thì thôi, sao không nhớ mà nhắc nhở một chút chứ?

Có thế nào cô cũng không thể ngờ được người thân bên cạnh mình lại gặp phải loại đàn ông cặn bã rác rưởi này.

Ninh Thiên Tâm sau khi được Ninh Tịch nhắc nhở, cuối cùng cũng đứng ngồi không yên: "Tiểu Tịch, chị... chị ra ngoài trước một chút!"

Không được, cô phải ra hiệu thuốc mua thuốc tránh thai mới được!

Ninh Tịch lo lắng cho Ninh Thiên Tâm, bèn vội vàng đuổi theo, nhưng vừa tới cửa liền trông thấy một người dọa cô hết hồn, lập tức quay người bỏ chạy!

Móa! Vân Thâm!

Không thể nào!

Việc này... là không thể nào!

Ninh Tịch trốn trong đám người tham gia bữa tiệc, dè dặt thận trọng liếc nhìn về phía cửa ra vào qua khe hở giữa muôn vàn người...

Không biết có phải cái tên này lại lên cơn điên rồi hay không mà lại dám... dám quang minh chính đại xuất hiện ở nơi công khai thế này. Hơn nữa còn không thèm che giấu diện mạo thật của mình, mái tóc bạch kim càn rỡ nghênh ngang kia, quả thật muốn người ta nhận nhầm cũng khó.

Cái đầu bạch kim chói lọi, lại thêm tướng mạo như yêu nghiệt kia lập tức hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người.

Nếu người bình thường mà có mái tóc bạch kim như thế rất có thể khiến người ta phản cảm, nhưng với tên này thì lại không, còn có cảm giác hắn ta vốn phải là như vậy. Giống như cây hoa anh túc biết rõ là có độc nhưng vẫn không kìm được mà tiến gần đến.

Không ít thiên kim tiểu thư đang ngây người si mê nhìn hắn...

"Người đàn ông kia là ai thế?"

"Thật... thật đẹp trai quá đi! Nhưng sao tôi không có ấn tượng nhỉ! Theo lí mà nói nếu khí chất đặc biệt thế này thì tôi không thể nào quên được mới đúng!"

...

Trong tiếng xì xào bán tán, không biết là ai trong mọi người kích động la lên một tiếng: "Vị kia... vị kia chẳng nhẽ là Vân tổng trong truyền thuyết?"

"Hả? Vân tổng nào?"

"CEO của tập đoàn đầu tư mạo hiểm Ức Lam đó!"

"Hả! Không phải chứ! Chính là tay tài phiệt đột nhiên mang một đống tiền về nước đó hả?"

"Cái này thì... tôi cũng không chắc, vì chưa có ai biết vị kia có vẻ ngoài thế nào, cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi, chỉ nghe đồn là có mái tóc bạch kim, mà khí độ của người đàn ông này lại bất phàm như thế nữa nên tôi mới thấy nghi nghi!"

...

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng vì không xác định được thân phận của người kia nên vẫn chưa ai dám tùy tiện tiến lên làm quen.

Mãi đến khi chủ trì của bữa tiệc - tổng giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật Minh Viễn vội vàng lau mồ hôi bước ra nghênh đón người đàn ông tóc bạc kia, sau đó cung kính mời người đàn ông kia vào...

Thấy vậy, trong bầu không khí lập tức vang lên những tiếng hít khí lạnh liên tiếp!

"Thật sự... thật sự là anh ta?"

"Không sai đâu, chắc chắn người nọ là CEO Vân Thâm của Ức Lam, thật ra thì công ty Minh Viễn vốn cũng chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật trên tầm trung thôi, nhưng vì được Ức Lam ném cho chục nghìn vạn mới nhảy lên thành ông trùm trong giới đấy!"

"Thế á!"

...

Trong phút chốc, dường như mắt của tất cả các ông chủ lớn ở đây đều lóe sáng, trong mắt họ, Ức Lam này quả thật là một ngọn núi vàng khổng lồ!

Huống hồ, Ức Lam này vừa mới về nước, đang trong giai đoạn tìm đối tác đầu tư thích hợp, đây đúng là cơ hội tốt để kết giao...

Dần dần đã có người không nén được lòng mình, lục tục bước về phía trước, hòng chiếm được một miếng thịt mỡ.

Đương nhiên, trong trường hợp này kị nhất là tự mình xông lên, phải cần có người dẫn tiến mời hợp phép tắc, vì thế tổng giám đốc Thôi Minh Viễn của công ty Minh Viễn lập tức được vây quanh. Tất nhiên có chút thêm việc nhưng mời được vị đại nhân này đến dự tiệc, Thôi Minh Viễn vẫn cảm thấy vô cùng có mặt mũi, vì thế khuôn mặt hơi mập mạp của ông ta tràn đầy vẻ phơi phơi.

Lúc đó ông ta chỉ phát thiệp mời thử mà thôi, vốn cho rằng chưa chắc đã mời được đối phương nên vẫn chưa hề tiết lộ chuyện này với bất cứ ai ở đây, nào ngờ cuối cùng vị kia lại đến thật, đúng là khiến ông ta được sủng mà kinh.

Ức Lam vừa mới đặt chân về nước đã rót vốn đầu tư cho vài ngành công nghiệp mới nổi, thu về một đống tiền như thế cái vòng luẩn quẩn của giới doanh nhân Đế Đô làm sao mà không nghe ngóng về vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Chỉ là, người này như thần long thấy đuôi không thấy đầu, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời. Hôm nay, có được cơ hội tốt như thế dễ gì mà bọn họ bỏ qua.

Ngay cả Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng vứt Ninh Tịch ra sau đầu luôn, hối hả tìm người "dẫn mối" tới làm quen với cái mỏ vàng kia.

Về phần Ninh Tịch sao...

Sau khi chắc chắn người nọ đúng thật là Vân Thâm thì cô vẫn đang vắt óc nghĩ cách làm thế nào để chuồn đi êm đẹp...

Cô không rõ chuyện trong giới làm ăn lắm, thỉnh thoảng cũng có nghe đến cái tên Ức Lam, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng vị tổng giám đốc của tập đoàn này lại là Vân Thâm!

Cô còn tưởng rằng tên này chỉ tạm thời về nước thôi, bây giờ xem ra hắn ta đang từng bước một di dời thực lực về trong nước...

Mà đám người kia lại đang chặn cửa ra vào, Ninh Tịch tìm mãi cũng không thấy cơ hội chuồn yêm, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, chờ tên kia bỏ đi.

Cô hiểu rất rõ tên này, hắn ta chắc chắn sẽ không dừng ở đây lâu đâu.

Chỉ là, lúc này đây, không biết có phải tên kia rắp tâm đối nghịch với cô hay không mà mãi vẫn không có ý rời đi...

"Vân tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, thật khiến người ta khâm phục! Không biết ngành chính của Vân tổng ở nước ngoài là gì?" Lại có thể tích lũy được khối tài sản khổng lồ như thế...

Những người khác cũng đều rất tò mò về vấn đề này, tất cả đều nghĩ vị này là con nối dõi của một gia tộc làm ăn lâu đời nào đó ở nước ngoài.

Vân Thâm nhẹ nhàng nâng một li rượu lên, nghe vậy bèn không nhanh không chậm mở miệng: "Buôn vũ khí."

Vừa dứt lời, cả hội trường liền im phăng phắc.

Sau đó là một tràng tiếng ho khan: "Ha ha ha ha... Vân tổng đúng là hóm hỉnh!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Vân tổng thật biết nói đùa!"

...

"Không biết Vân tổng đã có bạn gái hay chưa?"

Hiển nhiên là đây là vấn đề mà tất cả những ông chủ có con gái đang ngồi ở đây đều rất quan tâm.

Vân Thâm như có như không liếc về phía nào đó, buồn bã nói: "Vốn từng có, nhưng lại bị người ta đá rồi."

"Khụ... Khụ khụ khụ... Vân tổng lại nói đùa nữa rồi! Nào có cô gái nào lại đá cậu được chứ!"

"Đúng vậy đấy! Chắc chắn là cô gái kia mắt bị mù rồi.

Ninh Tịch mắt mù đang ngồi cách đó không xa: "..."

"Lần này Vân tổng về nước đầu tư, góp phần xây dựng phát triển đất nước, đây quả thật là nghĩa cử cao đẹp, không biết là ngài có hứng thú với lĩnh vực nào?" Có người hỏi.

Vân Tâm: "Tùy tâm trạng."

Tất cả mọi người: "..."

Mẹ kiếp! Có thể đừng nói đùa nữa được không hả!

Ok ok ok, ngài có tiền ngài có lý, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!

...

Mắt thấy Vân Thâm nói ra mấy câu tẻ nhạt không thể tẻ nhạt hơn, ấy thế mà đám người kia thì vẫn vô cùng kiên cường tiếp tục xây dựng bầu không khí trò chuyện xấu hổ, Ninh Tịch quả thật là vô cùng bội phục tố chất tâm lý của bọn họ.

Ở bên này, cô đợi tới đợi lui, còn chưa đợi được Vân Thâm đi thì đã đợi được phiền phức đến rồi...

Cô ngồi ở trong góc cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thì một mùi rượu gay mũi bỗng xộc tới, một người đàn ông độ 50 tuổi say khướt ôm bụng bia lảo đảo tới trước mặt cô: "Cô... Cô chính là Ninh Tịch?"

"Vị tiên sinh này có gì chỉ bảo?" Ninh Tịch cau mày.

"Bao... Bao nhiêu tiền..." Lão già kia lớn miệng hỏi.

"Cái gì?" Ninh Tịch nheo mắt lại.

"Tôi hỏi cô! Bao nhiêu tiền một đêm!" Lão bụng bia kia hỏi với vẻ không kiên nhẫn.

Giọng ông ta hơi lớn, dần dẫn đã hấp dẫn sự chú ý của một vài người đang vây quanh Vân Thâm ở bên kia...

"Vị tiên sinh này, ông say rồi." Ninh Tịch không muốn bị chú ý, thế nên chỉ đành nhẫn nại mà đuổi ông ta đi.

"Nói vớ vẩn ít thôi, tôi hỏi cô bao nhiêu tiền! Ha ha, ai cũng nói cô kiêu lắm, ngược lại tôi muốn xem ngủ với cô có gì khó..." Lão ta càng nói càng khó nghe.

Có quản lý phát hiện ra sự việc bên này nên vội vàng tới giải vây, nhưng có vẻ như cái lão này uống nhiều quá rồi, hùng hùng hổ hổ không nghe ai khuyên bảo. Những người tới đây đều là khách quý, quản lí khách sạn cũng không dám đắc tội nên nhất thời cục diện trở nên bế tắc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx