sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1311 - 1312 - 1313 - 1314 - 1315

Lão bụng bia kia chỉ vào quầy bar đã có đầy rượu đế được rót sẵn, sẵng giọng nói: "Không phải chỉ là tiền thôi sao! Ông đây có nhiều tiền! Chỉ cần cô uống hết toàn bộ số rượu này, ông đầy liền đầu tư cho cô 5000 vạn đóng phim!"

Vì phía bên này quá ồn ào nên cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, kể cả cái người đang được vây quanh kia...

Gân xanh trên trán Ninh Tịch nổi hết lên, mẹ kiếp! Cô đã tạo nghiệt gì thế này! Cứ gặp phải tên kia là liền không có việc gì tốt...

"Woa! 5000 vạn đó!"

"Mấy cô gái trong ngành giải trí chỉ cần uống chút rượu, ngủ với người ta là đã kiếm được món hời như thế rồi, buôn bán đúng là có lời ghê ta!"

"Nhưng cô bé kia có Ninh Thu Đồng làm chỗ dựa đấy!"

"Tôi thấy động cơ Ninh Thu Đồng làm chỗ dựa cho cô ta cũng không thuần khiết lắm đâu... Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, con gái nuôi có tác dụng gì, có ai mà không biết chứ!"

...

Ninh Tuyết Lạc đứng cách đó không xa theo dõi trò hề này, nghe mấy tiếng bàn tán mà khuôn mặt cô ta không kìm được vẻ đắc chí, trào phúng.

"Ninh Diệu Hoa, ông xem cô con gái tốt của ông đó, tôi đã nói ông nghĩ cách đưa nó đi rồi, thế mà ông còn không nghe!" Vẻ mặt của Trang Linh Ngọc vô cùng âm trầm.

Kể cả có là con gái nuôi thì cũng đủ mất mặt rồi, nếu để người ta biết là con gái ruột thì...

Sắc mặt Ninh Diệu Hoa cũng không được dễ nhìn lắm chỉ có thể nạt nộ: "Bà mắng tôi làm cái gì, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Sao tôi có thể đề phòng được chứ!"

Ứng Phương Lâm đứng bên cạnh ra giọng "an ủi": "Chú dì, hai người đừng nóng giận như vậy hại mình lắm, dù sao thì Ninh Tịch cũng làm trong giới giải trí, lại xinh đẹp nữa, chuyện này cũng khó tránh khỏi mà!"

Kim Huyên Huyên lập tức tiếp lời: "Cái gì chứ, chẳng phải Tuyết Lạc cũng làm nghề này đấy à? Không có lửa làm sao có khói! Còn không phải là vì cô ta không biết chừng mực nên mới như vậy sao!"

Kẻ xướng người hoạ, khiến cho vẻ mặt của Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa càng khó coi hơn, nhưng hai người cũng chẳng có ý muốn tiến lên lên giải vây cho Ninh Tịch.

Dù sao Ninh Tịch cũng là do Ninh Thu Đồng dẫn đến, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, cứ xem như không có quan hệ gì là được, tránh rước lấy phiền phức không đáng có.

Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cùng đánh mắt nhìn nhau, thống nhất không quan tâm đến chuyện này.

Cách đó không xa, con sâu rượu già kia ẫn không chịu buông tha: "Uống đi! Sao? Vẫn còn chê ít à? Chỉ là một con hát thôi! Vậy mà còn tưởng mình là tiểu thư danh giá là ngọc cành vàng cơ à?"

Xung quanh dần vang lên những lời xì xào bán tán...

"Mọi người nói xem cô gái này có uống không?"

"Nhiều rượu như vậy, uống để chết à..."

"Nhưng đây là 5000 vạn đó! Có ai dằn lòng nổi chứ? Cho dù chết cũng phải uống! Sĩ diện mà làm cái gì?"

...

Dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, Ninh Tịch cũng không định tỏ vẻ đáng thương, cô nở nụ cười lạnh: "Khéo thật đó, tôi đây cũng rất thích xem người khác uống rượu. Vị tiên sinh này, nếu như ông uống được hết toàn bộ rượu trên quầy này, tôi sẽ cho ông 100.000 vạn, thế nào?"

Vừa dứt lời, chung quanh liền im bặt một lúc rồi bắt đầu bùng nổ những tiếng xì xào...

"Hừ! Cô gái này đúng là can đảm! 100.000 vạn à! Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiền!"

"Chả quan hệ gì cả dù sao Tiền Tài Tuấn cũng sẽ không uống!"

"Đột nhiên tôi có hơi thích cô gái này rồi đấy, đúng là gan dạ!"

"Ha ha ha... Ghét nhất mấy kẻ mượn rượu giả điên còn hạ nhục người khác như này, cho dù muốn tìm gái chơi thì cũng cần gì phải làm xấu mặt con gái nhà người ta trước mặt nhiều người như thế!"

...

Cách đó không xa, một tia sáng lướt qua đôi mắt của Vân Thâm, hắn ta bật khẽ một tiếng cười.

Khi quyết định tiến vào giới giải trí này, Ninh Tịch cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Những chuyện thế này có quá nhiều, cũng quá tầm thường rồi, chuyện trước mắt cũng chỉ là một tình huống nhỏ trong vô vàn cơn sóng ngầm mà thôi.

Nếu là trước đây thì có thể cô sẽ lựa chọn sao để dàn xếp ổn thỏa nhất, nhưng hôm nay cô tới đây với Ninh Thu Đồng, nếu cứ để con sâu rượu già này được nước làm tới thì sẽ làm cho Ninh Thu Đồng mất mặt.

Hơn nữa, vừa rồi trước khi cô nói những lời này đã âm thầm bảo phục vụ đi tìm Ninh Thu Đồng rồi.

Bây giờ cô chỉ cần ứng phó sao cho kéo dài thời gian chờ Ninh Thu Đồng đến là không có vấn đề gì cả.

"100...100.000 vạn? Con đĩ thối! Mày đùa tao đấy à!" Lão bụng bia kia lập tức gầm lên giận dữ.

Ninh Tịch tỏ vẻ vô tội nói: "Vị tiên sinh này, tôi đây rất nghiêm túc, nếu không thì ông có thể uống thử hết xem xem tôi có đùa ông hay không!"

Vừa dứt lời, chung quanh lại vang lên những tiếng cười.

"Cô gái này thú vị thấy đấy!"

"Quả thật là rất thú vị! Vừa xinh đẹp lại còn thông minh!"

...

Rõ ràng Ninh Tịch ỷ vào việc Tiền Tài Tuấn sẽ không uống, thế nên mới chặt đẹp như vậy.

"Mày... mày đừng có mà đứng đó nói xàm! Nói! Rốt cuộc rượu này mày có uống hay không!" Trong mắt Tiền Tài Tuấn ánh lên vẻ hung ác, vì một con đàn bà mà mất mặt trước mặt bao nhiêu người như thế, sao lão có thể bỏ qua cho con ả này được.

Thật ra xem đến đây thì đã có không ít người đứng về phía Ninh Tịch rồi, cho dù Ninh Tịch chỉ là con nuôi, là nghệ sĩ, nhưng nhân phẩm của gã Tiền Tài Tuấn này đúng là quá LOW rồi.

Trái lại, việc Ninh Tịch không tự ti, cũng chẳng phản ứng thái quá mà bình tĩnh ứng phó đã khiến không ít người tán thưởng.

Chỉ là, cái lão Tiền Tài Tuấn này cũng có chút quyền thế ở Đế Đô, lại có anh làm quan to nên không có mấy ai dám đắc tội với lão, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối cho cô gái xui xẻo này.

Tiền Tài Tuấn vẫn không ngừng lèm bèm, Ninh Tịch thì vẫn cố kéo dài thời gian, bỗng đám người vây xem đột nhiên dời ra mở đường.

Chỉ thấy, người mà cô một mực muốn trốn tránh đang bước qua đám người, đi từng bước về phía cô và Tiền Tài Tuấn.

Ninh Tịch lập tức đề cao cảnh giác.

Cái tên này lại muốn làm cái gì đây?

Những người khác trông thấy Vân Thâm bước tới thì đều vô thức nhìn sang...

"Tiền tổng..." Người đàn ông nọ dừng bước trước mặt Tiền Tài Tuấn, lên tiếng chào hỏi.

Tiền Tài Tuấn kia trông thấy Vân Thâm thì liền biến sắc, lập tức tỉnh táo hơn mấy phẩn: "Vân...Vân tổng?"

Không ngờ Vân Thâm lại chủ động tới bắt chuyện với mình, Tiền Tài Tuấn vội vàng chà tay lên quần áo cho sạch sẽ, sau đó mới chìa tay ra: "Vinh hạnh, vinh hạnh! Đã sớm muốn hẹn gặp ngài, nhưng ngài trăm công nhìn việc như thế vẫn chưa có cơ hội..."

Tiền Tài Tuấn không đoán được lý do Vân Thâm chủ động tìm mình để làm gì, vì thế chỉ có thể nịnh bợ trước vậy.

Vân Thâm không đưa tay ra, ngược lại Tiền Tài Tuấn cũng không để ý, hoàn toàn quên luôn Ninh Tịch, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu dự án của mình: "Vân tổng, nếu ngài đầu tư vào dự án của tôi thì chắc chắn sẽ không lỗ... Ngài cũng không cần phải lo đến quan hệ với phía chính phủ bên kia."

Còn chưa dứt lời, Vân Thâm đã đầy thâm ý nói: "Việc đầu tư, không phải là không thể."

Sắc mặt Tiền Tài Tuấn lập tức vui vẻ: "Ý của Vân tổng là?"

Vẻ mặt Ninh Tịch cũng khẩn trương, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tình huống sắp diễn ra.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Vân Thâm không nhanh không chậm mở miệng: "Con người tôi ấy à, chẳng thích cái gì, chỉ thích xem người ta uống rượu, nếu Tiền tổng có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho ông... 100.000 vạn!"

Này...

Câu này... quả thật là không khác gì lời mà Ninh Tịch vừa nói khi nãy!

Tất cả đều quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kì dị.

Chẳng lẽ vị Vân tổng này đang... làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Dựa theo kịch bản thông thường thì có vẻ là đúng thế thật, nhưng chỉ bằng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Vân Thâm vừa rồi, mọi người cũng đã hiểu được phần nào tính cách cái gã đầu bạc này.

Vô cùng thất thường, không cách nào phán đoán được.

Vì thế, lúc này bọn họ cũng không dám đoán ý của hắn ta là gì...

Ninh Tuyết Lạc cứ đinh ninh là Ninh Tịch sắp xấu mặt trước mọi người rồi, không ngờ giữa đường lại có người phá đám, hơn nữa người này còn là Vân Thâm - tổng giám đốc của Ức Lam, lúc này đôi môi cô ta đã bị chính mình cắn đến tím bầm.

Trước khi mọi chuyện rõ ràng, cho dù trong bụng Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc có nghi ngờ đến mấy thì cũng không dám có bất cứ hành động gì thiếu suy nghĩ...

"Sao nào?" Vân Thâm nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khiến người ta không tài nào đoán được

"..." Lúc này, Tiền Tài Tuấn đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, lão ta nhanh chóng tính toán.

Rốt cuộc là cái tên trước mặt có ý gì.

Là cố ý giúp con ả này hay chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nỗi muốn xem người ta uống rượu.

Thật đúng là... không đoán được!

Nhưng đây là 100.000 vạn đấy! Là 100.000 đấy!

Vốn lão ta cho rằng chỉ cần lấy dăm ba chục nghìn vạn là đã có thể hoàn thành dự án này của mình rồi, nhưng bây giờ lại đụng phải con số lớn như thế, đừng nói là lão mà bất cứ ai ở đây cũng đều cũng phải động lòng...

Lại nói người có vị thế cao như Vân Thâm một lời đáng giá ngàn vàng sao có thể ăn nói linh tinh như con bé này được!

Lão thật muốn cảm ơn con nhóc này đã tạo cho lão một cơ hội tốt như thế!

Nghĩ tới đây, Tiền Tài Tuấn nhanh chóng đưa ra quyết định: "Này có là gì, chỉ cần Vân tổng thích thì chút việc nhỏ này có là gì! Vừa hay Tiền mỗ tôi đây khác thì chưa chắc nhưng rượu thì vẫn uống được!"

Nói xong, Tiền Tài Tuấn liền hít sâu một hơi, cầm một chén rượu trên quầy lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm một chén khác lên...

Vân Thâm cười mà như không cười đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua người nào đó...

Mọi người vây xem Tiền Tài Tuấn uống rượu như nước thế kia thì ai nấy cũng đều hơi giật mình.

"Mẹ kiếp, nhiều rượu thế mà! Tiền Tài Tuấn không sợ uống chết à? Cho dù tửu lượng có tốt thì cũng không thể uống như thế được!"

"Tôi thấy lúc trước ông ta cũng uống không ít rồi, nếu cứ uống tiếp thế này không chừng sẽ có án mạng đấy..."

"Nhưng quả thật dạo này Tiền Tài Tuấn đúng là cũng rất thiếu tiền, cơ hội tốt như thế, cũng chỉ là vài chén rượu thôi, ai mà không muốn chứ! Là ông, ông có muốn không?"

"Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi tình nguyện rồi!"

...

Mắt Tiền Tài Tuấn càng lúc càng đục ngầu, bộ dạng như sắp ngã gục xuống rồi mà vẻ mặt Vân Thâm vẫn chẳng thay đổi chút nào, con ngươi lộ ra một tia sáng khiến con người ta rét lạnh...

Tiếng xì xào ngày càng nhỏ dần.

Mắt thấy cái bụng lão già họ Tiền kia càng có xu thế giống quả bóng bay, Ninh Tịch không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của chính mình.

Cuối cùng Tiền Tài Tuấn cũng đã uống hết chỗ rượu trên bàn: "Vân... tổng đã... đã thấy hài lòng chưa?"

Vân Thâm nghe vậy thì nhướn mày nói: "Ơ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không ngờ Tiền tổng lại tưởng là thật, ông đúng là thật đáng yêu."

Nếu những lời này chỉ là... lời nói đùa thì sao lại trơ mắt nhìn ông ta nốc cả một đống rượu như thế.

Thật đúng là biết cách làm người ta thổ huyết mà!

"Cậu..." Tiền Tài Tuấn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không tài nào tin nổi, muốn làm ầm lên nhưng lại không dám, khuôn mặt ông ta lúc này phải nói là vặn vẹo đến đặc sắc.

Này... này là... ông ta bị đùa bỡn sao?

Những người khác trong căn phòng nghe Vân Thâm nói thế cũng ngẩn hết ra, đồng thời cũng ngộ ra được một điều cái tên đầu bạc này là một tên sẽ không bao giờ dựa theo các kịch bản thông thường...

Ngay lúcTiền Tài Tuấn sắp ngất vì tức, Vân Thâm lại đổi giọng nói: "Hừm hừm, tài chính của tôi có hạn, 100.000 vạn thì đương nhiên không được, nhưng nếu ít đi một chút thì không thành vấn đề."

Vừa dứt lời thì Tiền Tài Tuấn lập tức như sống lại: "Cái này tất nhiên là dễ hiểu thôi, dễ hiểu thôi mà! Vân tổng cứ xem rồi quyết định, bao nhiêu cũng được hết!"

Cái ít này chắc cũng phải được dăm ba chục nghìn vạn chứ nhỉ!

Chỉ thấy, Vân Thâm nghiêng người nói với một vệ sĩ mặc áo đen mặt lạnh tanh đứng bên cạnh, sau đó anh chàng vệ sĩ kia liền rời đi.

Nhìn bộ dạng có vẻ như là đi lấy tiền rồi?

Sau đó anh chàng vệ sĩ nhanh chóng trở về, trước khuôn mặt ngập vẻ chờ mong của Tiền Tài Tuấn, anh chàng vô cảm đưa tay về phía lão ta.

Tiền Tài Tuấn hấp tấp giơ hai tay ra...

Một giây sau.

Một đồng tiền xu màu bạc rơi xuống lòng bàn tay mập mạp của Tiền Tài Tuấn...

Tất cả mọi người, kể cả Tiền Tài Tuấn lại lần nữa ngẩn tò te.

Một... một đồng tiền!

Bọn họ hoa mắt rồi sao?

"Ặc, một đồng? Đó là một đồng à? Tôi nhìn nhầm rồi chăng?"

"Không đâu... Đúng vậy đấy, đúng là một đồng!"

"Woa! Vị Vân tổng này quả thật... Hoàn toàn không thể đoán được một giây sau anh ta sẽ làm ra chuyện gì!"

"Không phải là vị Vân tổng này có thù oán gì với Tiền Tài Tuấn đó chứ?"

"Ai mà biết được! Nhưng chắc là như thế rồi!"

"Đáng đời, đây không phải là lần đầu tiên lão già Tiền Tài Tuấn này gây phiền phức cho cô gái này đâu. Lần trước, trong một buổi từ thiện, ông ta còn lấy một đồng tiền ra nhục nhã cô ấy nữa... Lần này coi như gặp báo ứng rồi!"

"Ặc, nghe lời này của anh, sao tôi cảm thấy hình như giữa Vân tổng và cô gái này có gì đó thì phải?"

...

Sau khi đồng một tệ rơi vào lòng bàn tay Tiền Tài Tuấn thì "rầm" một tiếng, ông ta ngã ngửa ra sau.

Lần này, quả thật là đã chết ngất vì tức rồi...

Tình hình Ninh Tuyết Lạc cũng không khá khẩm hơn là bao.

Quản lí khách sạn luống cuống tìm mấy nhân viên phục vụ đưa Tiền Tài Tuấn ra ngoài. Cơ mà lúc đối mặt với Vân Thâm thì một cái rắm anh ta cũng chẳng dám đánh, lại còn phải dè dặt nói: "Khiến ngài hoảng sợ rồi! Thật có lỗi quá!"

Thấy mọi chuyện phát triển đến trình độ này và những tiếng bàn tán đoán mò về cô và Vân Thâm càng lúc càng nhiều, Ninh Tịch cảm thấy đầu mình như to ra mấy lần nên vội nhân cơ hội Tiền Tài Tuấn ngất xỉu để thoát thân.

Lúc này, Ninh Diệu Hoa ngồi trong góc xem lâu như thế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kích động bước ra nói: "Cảm ơn Vân tổng trượng nghĩa, giải vây cho con gái tôi!"

Ninh Diệu Hoa vừa nói vừa móc một tấm danh thiếp ra: "Vân tổng, tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc tế Ninh Thị - Ninh Diệu Hoa, lúc trước chúng tôi cũng đã gửi một dự án xin đầu tư qua quý công ty, không biết Vân tổng có ấn tượng gì không?"

Mặc kệ lý do Vân Thâm ra tay là gì, nhưng đây quả thật là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.

Vừa rồi bên cạnh cậu ta nhiều người như thế, ông ta chẳng có cơ hội để chen vào.

Ninh Tịch thấy Ninh Diệu Hoa vừa rồi trông thấy cô bị nhục nhã mà chẳng thèm ra mặt, bây giờ lại hộc tốc chạy tới đây đưa danh thiếp thì đôi mắt tối hẳn.

Vân Thâm liếc mắt qua nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy tấm danh thiếp của Ninh Diệu Hoa nói: "Quốc tế Ninh thị à, có một chút ấn tượng."

Ninh Diệu Hoa lập tức vui mừng vô cùng, sau đó thao thao bất tuyệt về nội dung cụ thể: "Không ngờ là Vân tổng lại nhớ rõ như vậy! Dù Quốc tế Ninh Thị chúng tôi không phải là số một số hai trong Đế Đô nhưng cũng được coi như là lâu đời, hơn nữa mối quan hệ hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Tô vẫn rất mật thiết, ngoài ra chúng tôi..."

Cách đó không xa, mọi người trông thấy Ninh Diệu Hoa làm ngư ông đắc lợi thì hâm mộ không thôi.

"Ninh Diệu Hoa này thật đúng là biết chớp thời cơ, còn không biết người ta có đang giải vây cho con gái mình thật hay không mà đã chạy tới nịnh nọt tạo mối quan hệ rồi!"

"Giờ thì hay rồi, chúng ta phí nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng người được lợi là ông ta!"

"Lão già này đúng là may mắn mà!"

Vân Thâm từ đầu chí cuối vẫn kiên nhẫn nghe lời Ninh Diệu Hoa nói, hơn nữa thi thoảng còn đáp lại đôi ba câu nữa.

Ninh Diệu Hoa như mở cờ trong bụng, trình bày xong còn vội vàng hỏi dò: "Vân tổng cảm thấy thế nào?"

Trang Linh Ngọc đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phía thì vô cùng tự hào nhìn chồng mình. Ngay cả Ninh Tuyết Lạc cũng quên luôn việc xử lí Ninh Tịch, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc trắng trước mặt.

Nếu đàm phán thành công dự án này thì Ninh thị sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Mấu chốt là Ninh Diệu Hoa sẽ một công trạng lớn góp phần không nhỏ trong việc phá thế "chân vạc" được hình thành sau khi lập di chúc.

Cuối cùng Vân Thâm cũng mở miệng: "Hạng mục này của Ninh đổng đúng là không tồi..."

Cho nên...?

Dưới ánh mắt mong chờ của ba người nhà Ninh Diệu Hoa, Vân Thâm mỉm cười nhìn Ninh Tịch: "Cho nên, Darling à ~ em nói đi? Em có muốn tôi đầu tư cho ba em không?"

Ninh Diệu Hoa: "..."

Trang Linh Ngọc: "..."

Ninh Tuyết Lạc: "..."

Ninh Tịch: "..." Đệt!

Cô đã biết mà... tối nay thể nào cũng trốn không thoát!

Còn nữa, cái gì mà "ba em" chứ, tên này rõ ràng đang cố tình muốn cô chết vì buồn nôn.

Trong vài giây ngắn ngủi, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, kể cả Ninh Tuyết Lạc đều kinh hoảng nhìn về phía Ninh Tịch, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Chuyện này... rốt cuộc là sao?

Ninh Tịch hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, lạnh tanh nói: "Vân tổng cứ đùa, chuyện này có vẻ như chẳng liên quan gì đến tôi hết thì phải?"

Ninh Diệu Hoa nghe xong câu này liền y như đỉa phải vôi, cũng không quản nguyên nhân chuyện này là sao, nghiêm nghị quát: "Tiểu Tịch, đừng có nói linh tinh!"

"Ái chà, tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì đành thôi vậy." Một câu của Vân Thâm thôi đã bác bỏ một hạng mục đầu tư.

Mặt Ninh Diệu Hoa đen kịt, sắc mặt Trang Linh Ngọc cũng không khá khẩm hơn là bao.

Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lên tiếng chất vấn: "Không biết Vân tổng và chị tôi... có quan hệ gì?"

Ninh Tịch lập tức nói: "Không có gì cả!"

Vân Thâm thì lại chẳng hề có chút ý tứ muốn dừng trò "đùa dai" này lại, hắn ta nhìn Ninh Tịch cười một cái: "Sao lại không có gì được chứ? Darling à, anh là..."

Ninh Tịch lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn qua, nếu cái tên này mà dám nói hươu nói vượn, cô sẽ lập tức đồng quy vu tận với hắn!

"À..." Có vẻ như cuối cùng Vân Thâm cũng chán bầy nhây tiếp, thỏa mãn nhìn đôi mắt đang trợn tròn của Ninh Tịch, cong môi nói: "Anh là... Fan trung thành của em!"

Ninh Tịch: "..."

Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc nghẹn trân nghẹn trối đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Ninh Tuyết Lạc đột nhiên nghĩ tới điều gì mà sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch.

Fan... của Ninh Tịch...

Đột nhiên cô ta lại nhớ tới sự việc ở buổi tiệc từ thiện lần trước...

Chẳng lẽ... anh ta chính là cái tên số 8 thần bí đã bỏ 10.000 vạn ra để mua cái vương miện kia tặng Ninh Tịch?

Lúc ấy MC cũng nói người này là fan trung thành của Ninh Tịch...

A


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx