sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1336 - 1337 - 1338 - 1339 - 1340

Ninh Thiên Tâm kinh hoảng hô lên: "Tiểu Tịch, dừng lại! Đừng đuổi nữa! Như vậy nguy hiểm lắm! Tiểu Tịch..."

Tiếc là, Ninh Tịch lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa rồi.

Ninh Thiên Tâm sợ hai người cứ vậy sẽ bị thương, dưới tình thế cấp bách cô lao tới muốn ngăn không cho họ đánh nhau nữa...

Hai người kia cũng không ngờ Ninh Thiên Tâm sẽ đột nhiên xông tới nên không tránh kịp mà va vào người cô, cả người Ninh Thiên Tâm ngã ra đằng sau.

Ninh Tịch hồn bay phách tán, Mạc Lăng Thiên sợ vãi tè, hai người cùng giơ tay ra, may mà kịp giữ được người Ninh Thiên Tâm...

Ninh Tịch hốt hoảng nhìn vào bụng Ninh Thiên Tâm: "Suýt chút nữa thì làm con tôi bị thương rồi!"

Mạc Lăng Thiên hắc tuyến đầy đầu: "Đây rõ ràng là con..."

Ninh Tịch quăng một ánh mắt sắc lạnh sang: "Hửm? Anh muốn nói gì?"

Mạc Lăng Thiên: "Không có gì, không có gì... phải phải phải... là con cô... con cô... cô nói gì cũng đúng hết..."

Ninh Tịch "hừ" một tiếng, sau đó cẩn thận đỡ Ninh Thiên Tâm vào trong.

Trong phòng khách.

Ninh Tịch gác chân ngồi trên sofa, Mạc Lăng Thiên thì ngồi núp ở chiếc ghế trong góc phía đối diện.

Ninh Thiên Tâm bưng hai ly trà hoa ra cho hai người, thấy Ninh Tịch lúc này đã bình tĩnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Lăng Thiên miết mi tâm nhìn Ninh Thiên Tâm: "Cô... cô ấy là em họ em à? Thật hả?"

Ninh Thiên Tâm gật đầu: "Phải."

"Sao em không nói cho anh biết sớm!" Mạc Lăng Thiên suy sụp nói.

Ninh Tịch ở phía đối diện đập bụp một cái lên bàn trà: "Anh nói chuyện với chị tôi cái kiểu gì đấy!"

Mạc Lăng Thiên nuốt nước bọt: "Không phải... Ý của tôi là... nếu nói với tôi sớm hơn, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lí... thế này, hãi hùng quá..."

Ninh Thiên Tâm nghe vậy cũng không nói gì, thật ra cô đã từng nhắc tới cô em họ này rồi, thậm chí còn từng nói cả tên Ninh Tịch, chỉ là trước giờ anh đều không nhớ và không đặt trong lòng mà thôi...

Ninh Tịch nhấc con dao lên: "Mẹ nó chứ! Anh còn dám chất vấn chị tôi à, ai cho anh cái gan đấy hả! Là chị ấy say rượu rồi đè anh ra chắc? Là chị ấy muốn mang thai sao? Nếu không phải chị ấy cản, lúc ở bệnh viện tôi đã xé xác anh ra rồi!"

Mạc Lăng Thiên tự biết mình đuối lí, vội nhích nhích người tránh con dao ra: "Là lỗi của tôi... Vừa xong thái độ của tôi không tốt... Chỉ là tôi nóng lòng muốn làm rõ chuyện này thôi..."

"Anh làm gì trong lòng anh không tự biết rõ chắc?"

"Giờ thì rõ rồi..."

Ninh Tịch đập bộp con dao xuống bàn: "Nói đi, anh định giải quyết chuyện này thế nào!"

Vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Ninh Thiên Tâm mở lời trước: "Tiểu Tịch, chị muốn nói chuyện riêng với anh ấy."

Ninh Tịch sao có thể yên tâm để Ninh Thiên Tâm một mình được, nhưng vì thái độ của Ninh Thiên Tâm rất kiên quyết nên cô đành cho Mạc Lăng Thiên một ánh mắt cảnh cáo rồi mới không cam tâm đứng lên: "Có chuyện gì thì gọi em."

Ninh Thiên Tâm cảm động nhìn cô: "Ừm."

Sau khi Ninh Tịch rời khỏi, căn phòng lại trở nên im lặng.

Một lát sau, Mạc Lăng Thiên mới lắp bắp nói, "Sao lại không nói với anh?"

Ninh Thiên Tâm không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Mạc Lăng Thiên cuối cùng hít thật sâu một hơi rồi nhìn Ninh Thiên Tâm nói liền một mạch: "Thiên Tâm... chuyện này... là lỗi của anh... anh xin lỗi... thật sự rất xin lỗi em! Anh biết có nói một ngàn lần xin lỗi cũng vô dụng! Anh biết là một thằng đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm, anh biết những lời tiếp theo đây của anh rất vô liêm sỉ, nhưng xin lỗi, anh không muốn đứa trẻ này..."

Ninh Thiên Tâm khẽ nở nụ cười: "Không nói với anh là vì không muốn chính tai nghe thấy những điều này!"

Mạc Lăng Thiên sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Lăng Thiên, anh không phải nói gì hết, em biết anh không thích em, cũng biết anh đã có người mình thích, đứa bé này em cũng đã định bỏ đi rồi. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, thật sự cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy làm gì. Hay là anh sợ em sẽ dùng đứa bé này ép anh lấy em?"

"Không phải! Anh không có ý này!"

Nếu giờ Ninh Thiên Tâm làm ầm ỹ lên với anh, có khi anh còn dễ chịu hơn, nhưng chính vì cô thế này nên mới càng khiến anh cảm thấy khó chịu...

Mạc Lăng Thiên ôm đầu, tràn đầy đau khổ nói: "Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ anh sẽ cho cô ta một món tiền, nhưng Thiên Tâm... anh... anh thật sự không biết nên đối mặt với em thế nào nữa..."

Ninh Thiên Tâm cười cười: "Em rất cảm ơn vì anh không nói sẽ đưa em một khoản tiền, Lăng Thiên, anh về đi, không có chuyện gì đâu."

"Anh..." Mạc Lăng Thiên muốn nói tới lúc đó anh ta sẽ đưa cô đi phẫu thuật, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nói như vậy chả khác gì đang nói anh ta không yên tâm cô, muốn chính mắt nhìn thấy cô phải phá cái thai đi vậy, tuy việc anh ta đang làm chính là chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Về đi, em sẽ đổi sang bệnh viện khác..." Ninh Thiên Tâm thở dài.

Rốt cuộc, Mạc Lăng Thiên vẫn phải đứng dậy, lặng lẽ rời đi.

Cơ hồ, lúc Mạc Lăng Thiên rời khỏi cửa, nước mắt Ninh Thiên Tâm trong chớp mắt đã rơi xuống.

Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, Ninh Tịch mới đi ra.

Vừa ra đã thấy Ninh Thiên Tâm đứng im nhìn ra cửa rơi nước mắt, cô đau lòng tới nỗi suýt nữa cầm dao lao ra ngoài...

Không cần nghĩ cũng biết kết quả của cuộc nói chuyện của hai người thế nào.

"Chị Thiên Tâm, chị thật sự buông tha anh ta sao?"

"Tiểu Tịch, đừng nói nữa, chị đã quyết định rồi... Chị muốn yên tĩnh một mình..."

Ninh Tịch không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy cô một cái, sau đó rời đi, để cô ở lại một mình.

Nếu là những tên tồi tệ trước đây, Ninh Tịch có cả trăm cách để trị bọn chúng, nhưng tình huống này rõ ràng là chị Thiên Tâm đã yêu cái tên đó đến tận xương tận tủy, ngay đến chuyện này cũng không muốn làm anh ta khó xử.

Chuyện tình cảm, người ngoài như cô cũng không xen vào được.

Huống hồ, cô tự lo cho mình còn không xong.

Sau khi rời khỏi chỗ Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch trở về Đào Hoa Ổ.

Cứ ngồi ngơ ngẩn từ trưa cho tới lúc mặt trời sắp lặn...

Cô không nhớ đã bao lâu cô không có cảm giác này rồi, thứ bị cô vùi sâu vào lãng quên, vào tăm tối giờ như y con thú lớn đang thức dậy muốn phá lồng chui ra, như một ngọn núi lớn đang đổ lên người cô, hành hạ cô không thể thở nổi...

Sắc trời bên ngoài tối dần, Ninh Tịch trở mình bò dậy, vào phòng thay đồ nam sau đó dùng giọng điệu vô cùng thoải mái, không hề có chút dị thường nào gọi điện cho Đường Lãng: "Nhị sư huynh! Quẩy tới bến không!"

"Xì, không đi! Có đi cũng không đi với muội! Từ lúc muội yêu đương tới giờ, ra ngoài với muội chẳng thú vị chút nào!" Bên đầu kia truyền tới giọng điệu ghét bỏ của Đường Lãng.

"Đi đi, đi đi mà ~ Đợi huynh đó ~"

...

Tại quán bar số 8.

Vì Ninh Tịch nhõng nhẽo hết nước hết cái nên cuối cùng Đường Lãng vẫn tới.

Nhưng lần này, chưa được bao lâu Đường Lãng đã hối hận rồi.

Không phải vì Ninh Tịch chỉ ngồi không nói chuyện giống như trước đây, mà là vì...

Con mẹ nó, con nhóc này chơi quá đà rồi!

"Hi ~ Nhị sư huynh ~" Sau khi Ninh Tịch tới chỉ chào anh ta một câu, sau đó không nói hai lời bắt đầu nốc rượu tới bến.

Đợi tới khi Đường Lãng phản ứng lại kịp thì cô đã tu sạch ba chai whisky, giờ đang xử tới chai thứ tư rồi...

Đường Lãng mắt tròn mắt dẹt nhìn Ninh Tịch: "Đờ mờ! Chuyện gì thế này?"

Sau khi uống hết chai thứ năm, Ninh Tịch chạy về phía ca sĩ đang hát trên đài, cướp lấy mic của người đó...

Mọi người đang quẩy nhiệt phía dưới liền nhao nhao lên: "Này! Làm gì đấy!"

"Bảo vệ đâu! Đuổi xuống đi, đuổi xuống đi!"

"Má! Làm cái gì vậy! Khó khăn lắm mới đợi được Kevin hôm nay lên sân khấu!"

...

Ninh Tịch đạp thẳng cái tên ca sĩ tên Kevin kia xuống dưới, ngay đến cả bảo vệ cũng bị đạp xuống luôn, cô tự bấm bấm đổi sang bài What makes you beautiful.

Cả quán bar bỗng vang lên âm thanh sống động...

"Baby, chỉ có em mới có thể chiếu sáng thế giới của anh

Mái tóc nhẹ bay của em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo

Anh không thể diễn tả được nụ cười của em đẹp đến thế nào

Em không biết

Em không biết em xinh đẹp đến thế nào đâu

Nếu em có thể nhìn thấy tất cả những gì anh thấy

Em sẽ biết tại sao anh lại điên cuồng muốn có được em tới vậy

Anh đang ngắm kĩ em, đẹp đến nỗi khiến anh không thể tin nổi..."

...

Dần dần, những âm thanh la ó ban nãy từ từ biến thành những tiếng gào thét, cuối cùng trở thành tiếng thét chói tai tung cả nóc nhà...

"A! Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai quá!"

"Anh zai đó là ai vậy?"

"Không biết, sao mị lại cảm thấy trông cứ giống anh Tịch nhà mị thế nhỉ!"

"Anh Tịch sao có thể tới đây hát hò được! Có điều má nó chứ đúng là giống thật đấy! Trái tim bé bỏng của tui! Chết mất, chết mất thôi..."

"Mau gọi điện cho Lão Nhị với Lão Tam tới đây xem zai đẹp đi!"

...

Người trong quán ngày càng đông, cuối cùng chẳng còn chỗ mà chen chân nữa, rất nhiều người đứng thẳng lên bàn, có người thì cố gắng chen được vào trong.

Phía dưới, Đường Lãng bị chen cho bẹp dí, vẻ mặt "cái quỷ gì thế này": "Đệch! Con nhóc này lại điên rồi sao?"

Kể cả nó không sợ Lục Đình Kiêu, chẳng lẽ không sợ bị người ta phát hiện ra à?

Đường Lãng càng nghĩ càng thấy kì quái...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ... chia tay thật rồi sao?!

Nếu không anh thật sự không nghĩ ra được lí do gì khiến con bé này tối nay lại bất chấp mà phóng túng đến vậy...

"Baby, chỉ có em mới có thể thắp sáng thế giới của anh

Em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo

Anh không thể diễn tả được nụ cười của em xinh đẹp, động lòng người đến thế nào..."

Bất luận Đường Lãng có ở dưới nháy liệt cả mắt ra hiệu với Ninh Tịch thế nào, Ninh Tịch cũng hoàn toàn không có phản ứng gì cả, tiếng của anh cũng hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng nhạc và tiếng hét đinh tai nhức óc...

Trên sân khấu, Ninh Tịch bất chấp bày đủ loại tư thế khiêu khích, khiến đám con gái phía dưới phát điên lên, ngay đến đám đàn ông cũng bắt đầu điên theo...

Đường Lãng không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không thấy Ninh Tịch như vậy rồi, năm năm trước lúc mới quen cô, hình như rất thường thấy...

Thấy tình hình trước mắt ngày càng mất khống chế, ngay đến cả đám phóng viên cũng bắt đầu chen tới, Đường Lãng hết cách, thân thủ nhanh nhẹn chen qua đám người trùng trùng, chen vào được tầng trong cùng, sau đó nhảy lên sân khấu, kéo Ninh Tịch chạy ra khỏi cửa...

Mẹ nó! May là thân thủ anh đây tốt!

Đường Lãng dùng sức ba bò chín trâu cuối cùng cũng đưa được Ninh Tịch ra khỏi quán bar, anh đen mặt nhìn người trước mắt quát lên: "Mẹ nó! Muội có phát rồ thì tốt xấu gì cũng báo trước một tiếng có được không hả?"

A

Chương 1339: Lục đình kiêu mau tới trói người

Thấy Đường Lãng tức nổ phổi, Ninh Tịch ngoáy ngoáy tai, mắt lờ đời gật gù: "Ờ ờ ok..."

"Đi thôi! Muội còn nhìn cái gì đấy?" Đường Lãng thấy Ninh Tịch vẫn không đi, nên nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một đám đàn ông đang phóng moto vây lấy một cô gái xinh đẹp.

"Người đẹp, đi hóng gió với anh đi!"

"Tôi... Tôi không đi! Bạn tôi đang ở trong đợi tôi..."

"Đệch! Lại tới xem cái thằng ca sĩ gì đó à? Có gì hay đâu! Đi với anh, tối nay đảm bảo khiến em sướng chết luôn..."

"A! Buông tay! Buông tay ra..."

...

"Tiểu tổ tông của tôi ơi, bà cô của tôi ơi bình tĩnh, bình tĩnh để huynh gọi bảo vệ quán bar tới xử lí, muội đừng có gây chuyện đấy được không? Khó khăn lắm mới tóm được muội ra ngoài! Còn không đi là phóng viên đuổi tới nơi đấy!" Đường Lãng thật sự mệt tim lắm rồi.

Ninh Tịch: "Ba... hai..."

"Hả? Ba hai cái gì, nói linh tinh cái gì đấy?" Đường Lãng không hiểu cô đang nói gì cả.

"Một!" Ninh Tịch vừa nói xong chữ "một", liền lập tức lủi tới chỗ đám người đang lái xe máy cách đó không xa, đạp thẳng cái tên trên xe xuống, sau đó phóng xe chạy mất.

Đường Lãng: "..."

Mẹ nó, "Ba hai một" là đang đếm ngược cho anh chuẩn bị đấy hả?

Ông đây thật sự cảm ơn bà cô tổ cô lắm!

Cái tên bị Ninh Tịch đạp xuống nào có biết tự dưng đang tán gái thì bị cướp mất xe, nhất thời nổi điên lên, "Đờ mờ! Thằng oắt con ở đâu ra đấy! Dám cướp xe ông!"

"Chúng mày đâu đuổi theo!"

"Đuổi theo!"

...

Ninh Tịch đúng là rất biết cách gây chuyện, cướp ngay xe của một đám mười mấy thằng, thằng nào trông cũng hung ác, xe của chúng vừa nhìn cũng biết là loại xe hiếm, chúng hùng hùng hổ hổ phóng xe đuổi theo Ninh Tịch.

Đường Lãng hết cách, đành tiếp tục chạy theo thu dọn tàn cuộc, anh cũng nhanh chóng cướp xe của một tên trong số đó rồi tăng tốc đuổi theo người đang trong cơn điên.

Ai bảo anh còn lấy lương làm vệ sĩ của người ta chứ!

Nghề này đúng là không phải để người làm mà!

Đám người lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại cô gái bị vây ban nãy đang đứng ngẩn tò tè ra đó...

Ơ, có phải cô bị hoa mắt không? Người ban nãy sao giống anh Tịch thế nhỉ?

...

Đường Lãng dựa vào những phán đoán trực giác sắc bén của mình, tối nay nếu chỉ dựa vào mình anh chắc chắn không thể giải quyết được Ninh Tịch, thế nên anh vừa lái xe bám sát Ninh Tịch đang ngày càng tăng tốc độ phía trước, vừa gọi điện cho Lục Đình Kiêu: "Alo! Boss à, Ninh Tịch nhà anh điên rồi, con Tiểu ma đầu này giờ đang như con chó hoang thoát khỏi xích đây này! Anh không mau trói lại, tôi thật không thể hold nổi nữa đâu!"

"Ở đâu?" Đầu bên kia, Lục Đình Kiêu không nói nhiều lời, giọng lạnh như băng trực tiếp hỏi.

"Ở... Tôi chỉ biết giây này tôi đang ở đâu thôi, nhưng không biết giây tiếp theo tôi sẽ ở đâu nữa! Chúng tôi đang trên đường cao tốc! Đại khái là trên đường từ vịnh Phi Long tới cốc Tử Vong ấy... Không nói với anh nữa, tôi sắp mất dấu rồi! Đại gia ơi anh mau tới đi đấy!" Đường Lãng vội vàng dập máy, tức tốc đuổi theo bóng dáng ngày càng nhỏ kia.

Đợi tới khi Đường Lãng đuổi kịp tới chỗ Ninh Tịch và đám người kia, mười mấy tên côn đồ đã bị Ninh Tịch đánh cho quỳ rạp ra đất hết cả.

Tẩn xong còn không cho người ta đi nữa ~

Ninh Tịch ngồi xổm xuống trước mặt mấy tên đó: "Tôi hỏi các người một câu hỏi, người nào trả lời đúng thì có thể đi..."

"Câu gì, em trả lời, em trả lời!" Mấy tên côn đồ sau khi bị tẩn cho một trận liền biết Ninh Tịch không dễ chọc, vì vậy mà nhanh chóng thay đổi thái độ.

Ninh Tịch chỉ vào tên tóc vàng trong đám đó: "Mày, có bạn gái không?"

"Không, không có..." Tên tóc vàng ngơ ngác lắc đầu.

Ninh Tịch lại đạp cho một cái: "Ngay đến một cô bạn gái cũng không có, vô dụng!"

Tóc vàng: "..."

Ninh Tịch lại chỉ vào một tên tóc đỏ, "Còn mày, có bạn gái không?"

"Có có có! Có chứ!" Tên tóc đỏ gật đầu lia lịa.

Ninh Tịch lập tức vui vẻ ngồi xổm trước mặt tên tóc đỏ, hỏi: "Vậy tao hỏi mày, nếu bạn gái mày có chuyện giấu mày, mày có chia tay với cô ấy không?"

Tên tóc đỏ nghĩ một hồi: "Chuyện này, em cảm thấy hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là sự chân thành, nếu bạn gái em giấu giếm em này nọ, có lẽ em sẽ chia tay với cô ấy!"

Vừa dứt lời, lại ăn thêm trận đòn nữa.

Tóc đỏ: "..."

"Còn ai có bạn gái nữa, giơ tay hết lên cho tao!" Ninh Tịch quát lớn.

Nào còn ai dám giơ tay nữa, tên nào cũng co rúm cả lại không dám lên tiếng.

Ninh Tịch: "Không giơ tay thì cả lũ sẽ bị ăn đòn!"

Tức thì tất cả các cánh tay đồng loạt giơ lên...

Ninh Tịch tiện tay chỉ vào một tên đầu trọc: "Còn mày thì sao, nếu bạn gái mày từng xảy ra một số chuyện khiến mày không thể nào chấp nhận được. Tuy ngay từ đầu cô ấy đã tiêm mũi dự phòng cho mày, tuy từ đầu mày cũng nói không để ý quá khứ của cô ấy, nhưng đợi khi mày thật sự biết đó là chuyện gì, mày sẽ chia tay với cô ấy sao?"

Tên trọc đầu hoàn toàn không hiểu Ninh Tịch đang lảm nhảm cái gì, nhưng vì có kinh nghiệm của mấy tên phía trước, lúc này cũng dứt khoát đáp: "Nhất định là không rồi! Đàn ông con trai, vì chút chuyện nhỏ thế mà chia tay thì còn là đàn ông không?"

Kết quả, vừa dứt lời, lại bị hành hung một trận: "Mày nói ai không phải là đàn ông hả!"

Tên trọc: "..."

Cứ như vậy, gần như cả đám côn đồ đó đều vô hình trung bị ăn đòn bởi những lí do kì quặc...

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, người này căn bản không phải muốn hỏi han gì, người ta chỉ muốn đánh người mà thôi...

"Người anh em, rốt cuộc chú muốn gì đây? Dứt khoát cho cả nhà được vui được không?" Tên trọc sắp khóc đến nơi rồi.

Cách đó không xa, Đường Lãng vừa đến đúng lúc trông thấy cảnh này, thật sự không nhìn nổi nữa: "Con nhóc thối thây này, mày đại khái thôi có được không! Thả bọn họ đi! Trông tên nào cũng đáng thương lắm rồi!"

Quần chúng nhân dân nhất thời gật đầu lia lịa, cảm kích nhìn Đường Lãng, trưng ra vẻ mặt cầu cứu.

Sau đó, Đường Lãng cũng bị ăn đòn luôn...

Thấy Ninh Tịch ngay đến người của mình cũng tẩn, cả lũ: "..."

Đệch mẹ nó... Tên hỗn thế ma vương này ở đâu chui ra vậy?

"Đờ mờ! Điên thật rồi à?" Đường Lãng lao vào đánh nhau với Ninh Tịch.

Trong khoảng thời gian này, dưới sự dạy dỗ của Đường Lãng, thân thủ của Ninh Tịch tiến bộ không ít, nháy mắt thôi hai người đã đánh tới mười mấy chiêu...

Không biết con bé này lấy đầu ra nhiều sức lực đến vậy, nốc cả vại rượu, lăn lộn tới tận nửa đêm rồi mà vẫn có tinh thần như vậy, đúng là giờ có cho lên núi đánh hổ, xuống biển đánh rồng cũng được luôn.

Đường Lãng hết cách, đành phải tiếp chiêu với cô, con bé này rốt cuộc gặp phải chuyện gì thế này?

Mấy tên côn đồ thấy thế đang thừa dịp chuồn yêm, kết quả lại bị đánh cho một trận no đòn.

Cả hiện trường trở nên hỗn loạn...

Đúng lúc này, một chiếc Maybach đen xa hoa yên lặng đỗ lại cách đó không xa.

Ánh đèn pha rọi sáng con đường, một thanh niên đang giẫm lên lưng một tên trọc, rồi một lũ đàn ông con trai thô kệch tóc tai đủ màu gào khóc thảm thiết xin cậu thanh niên kia thả bọn họ đi, cảnh tượng thực sự rất thê thảm...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx