Cửa xe mở ra, một người mặc âu phục đen có khuôn mặt lạnh lùng bước xuống, anh ta bước thẳng về đám hỗn loạn cách đó không xa.
Khóe mắt Đường Lãng liếc thấy Lục Đình Kiêu thì mừng đến chảy nước mắt: "Ôi giời ơi! Boss của tôi ơi, cuối cùng anh cũng đến..."
Ninh Tịch hiển nhiên cũng phát hiện ra Lục Đình Kiêu... nắm đấm chuẩn bị tiếp xúc vào mặt tên nào đó đột nhiên ngừng lại, ngẩn người ra nhìn phía trước.
Cộp cộp cộp... tiếng bước chân trầm ổn vô cùng quen thuộc, người đàn ông ngược sáng bước từng bước đi về phía cô...
Thời gian giống như thể bị đóng băng, Ninh Tịch đứng im không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bóng người đang tới gần, cho đến khi anh dừng trước mũi chân của cô, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sau đó đặt đầu lên lồng ngực anh cọ cọ khiến bộ tóc giả rớt xuống lộ ra mái tóc dài đen nhánh.
Ngay sau đó, trong lòng Lục Đình Kiêu vang lên tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đau..."
Lục Đình Kiêu lập tức biến sắc: "Bị thương chỗ nào?"
Ninh Tịch đáng thương giơ một ngón tay đang run run lên, trên đó có một vết máu to cỡ đầu... mũi kim: "Tay đau..."
Những tên côn đồ cắc ké bị đánh sưng mặt đang nằm một bên: "..."
Đại ca... không! Chị Hai! Chị đừng đùa bọn em chứ?
Lục Đình Kiêu nhăn mày cầm lấy ngón tay của cô: "Lên xe, anh băng bó cho em."
Băng bó cái cóc khô gì hả! Cái vết thương nhỏ như đầu mũi kim thế kia, chưa kể cái vết máu đó cũng chẳng phải máu của cô ta mà là của chúng tôi đó anh zai à, anh quay mặt lại nhìn chúng tôi một cái đi, coi chúng tôi bị cô ta đánh cho to đầu thế này đây này...
Nhưng, có lẽ điều khiến bọn họ cảm thấy sụp đổ hơn chính là Đại ma đầu kia lại là một cô gái, đám bọn họ nhiều người thế này mà bị một cô gái đánh cho thành đầu heo...
Ninh Tịch vẫn không nhúc nhích, xụt xịt cái mũi rồi giơ hai tay lên: "Chân đau."
Lục Đình Kiêu lập tức khom người, cẩn thận bế cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên xe như thể công chúa.
Đường Lãng bị bỏ quên sau lưng: "Ê... này này này... Lục... Boss này... có phải hơi sai sai rồi không? Tôi kêu anh đến là để dạy dỗ con nhóc này! Có ai dạy dỗ như cậu không hả? Ah?"
Câu trả lời là một tiếng "Ầm" vang dội do cửa xe được đóng sầm lại.
Sau đó chỗ ngồi của tài xế được mở ra, Trình Phong bước xuống rồi đi thẳng tới cạnh đám côn đồ, anh ta nhanh chóng rút ra một tờ chi phiếu: "Biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Tên đầu trọc cầm đầu nhìn chi phiếu xong tý thì rớt tròng mắt: "Mẹ nó! Một trăm vạn!"
Có một trăm vạn thì trận đòn này cũng "ngon" lắm lắm luôn!
"Vâng vâng! Ngài cứ yên tâm đi ạ!" Tên đầu trọc liên tục phụ họa.
Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo từ lúc nãy cũng đến nơi, đám côn đồ kia đã cầm tiền rồi thì dĩ nhiên không dám nhắc tới Ninh Tịch nửa chữ, đều khai là do bọn họ tụ tập lại đánh nhau thôi...
Đường Lãng bị vứt qua một bên: "..."
Ông cạn m* lời! Sa mạc lời! Khô héo lời!
Được rồi, gây họa thành như thế mà chẳng nói lấy một câu nặng lời lại còn vui vẻ chùi đít giúp...
Hay lắm, hay lắm Lục Đình Kiêu!
Ông đây đã hiểu tại sao con nhóc này lại vô pháp vô thiên thế rồi!
Đồng thời, Đường Lãng cũng phát hiện ra, khi có Lục Đình Kiêu bên cạnh thì Ninh Tịch bất giác sẽ tự "thục nữ" hơn, mà sự biến hóa này là do cô tự nguyện chứ không phải là bị người ta ép buộc.
Hay nói cách khác, khi ở cạnh Lục Đình Kiêu thì cô vĩnh viễn là chính bản thân mình.
Đường Lãng nhìn bóng đêm mờ mịt rồi lắc đầu thầm than một tiếng: "Xét về điểm này thì Vân Thâm à... anh thua rồi... thua chẳng oan chút nào!"
Bạch Kim Đế Cung.
Mới nãy, Ninh Tịch điên cuồng như rồng như hổ, ấy thế mà, sau khi bị Lục Đình Kiêu mang đi thì toàn bộ sức lực đều bị hút sạch, đến một ngón tay cũng không muốn động.
Lục Đình Kiêu ôm cô xuống xe rồi lại ôm lên lầu, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác ra rồi lập tức kiểm tra trên người cô xem có chỗ nào khác bị thương không.
Cũng may là lần này Ninh Tịch cũng khá là nghe lời "dạy bảo" của Lục Đình Kiêu, trên người cô chẳng có lấy một vết thương.
Ngón tay mềm mại trắng nõn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, vết máu trên đầu ngón tay vừa rồi xem chừng cũng chẳng phải vết máu của cô...
Vì vậy, Lục Đình Kiêu chẳng có lấy nổi một cái cớ để tức giận.
Ừ, ngoan lắm.
Ninh Tịch rút ngón tay đang bị Lục Đình Kiêu kiểm tra tới lui về, sau đó ôm lấy khuôn mặt anh rồi lèm bèm hát: "Baby, chỉ có em mới có thể thắp sáng thế giới của anh... Em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo..."
Hát xong thì nhướn người định hôn lên đôi môi mỏng mê người kia...
Lục Đình Kiêu hơi nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô, nghiêm túc nói: "Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra."
Mặc dù tính tình Ninh Tịch có chút nóng nảy dễ xúc động nhưng là người rất có nguyên tắc. Cô biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, hơn nữa rất để tâm công việc của mình. Nếu như không có chuyện gì thì chắc chắn tối nay cô sẽ không làm loạn lên như thế...
Chuyện gì đã khiến cô trở nên mất khống chế như vậy?
Ninh Tịch vùi đầu vào lồng ngực anh, không biết là vì muốn anh ôm hay muốn trốn ánh mắt của anh: "Tâm trạng không tốt..."
"Vì cái gì mà không tốt?"
"Bởi vì... bởi vì Mạc Lăng Thiên..."
"Hửm?" Sao tự nhiên lại liên quan đến Mạc Lăng Thiên?
"Hắn bắt nạt chị em, làm chị em to bụng mà không chịu trách nhiệm!"
"Ninh Thiên Tâm?"
"Ừ..." Ninh Tịch vùi đầu càng sâu.
...
"Cạch!" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Cảnh Lễ đứng ở cửa thấy "hiện trường" trong phòng thì ngẩn người: "Ồ, Tiểu Tịch Tịch đã bị anh bắt về rồi à! Nhanh thế!"
Ninh Tịch nằm trong lòng Lục Đình Kiêu nhưng vì do mệt mỏi quá mức nên đã chìm vào giấc ngủ.
Lục Đình Kiêu tỏ ý bảo em trai yên lặng, sau đó đỡ cô nằm xuống, cẩn thận kéo rèm lại rồi mới đi ra ngoài.
...
Phòng khách dưới lầu.
"Tối nay Tiểu Tịch Tịch bị cái gì kích thích thế, anh xem này, chỉ một góc những chuyện chị ấy làm tối nay thôi... cũng đủ để huyên náo cả cái Đế Đô này rồi..." Lục Cảnh Lễ lập tức mở một đoạn video lên cho Lục Đình Kiêu xem.
Trong video là cảnh Ninh Tịch ở quán bar đạp nam ca sĩ đang hát xuống rồi chạy lên thế chỗ, phía sau còn có người quay được cảnh bóng dáng mơ hồ của Ninh Tịch đang cướp xe rồi phóng đi trong gió lốc...
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi thôi những đoạn video này đã lan truyền đến toàn bộ ngóc ngách trên mạng, nhưng mà hiện giờ đã bị Lục Đình Kiêu phái người dọn sạch sẽ. Phía bên Lâm Chi Chi cũng nhanh chóng đính chính với giới truyền thông rằng người trong đoạn video đó không phải Ninh Tịch...
Tóm lại là, cư dân mạng giờ đang dậy sóng vì đoạn clip đó, phòng quan hệ công chúng của Thịnh Thế cũng sáng đèn cả một đêm...
Sau khi Ninh Tịch vào Thịnh Thế vẫn luôn rất cẩn thận, có gọi là nhân viên gương mẫu cũng không quá đáng, Lục Cảnh Lễ vốn chẳng cần phí tâm đi quản cô.
Nhưng, hiện tại Lục Cảnh Lễ phát hiện mình quá ngây thơ rồi: "Tiểu Tịch Tịch cũng quá độc ác rồi! Đã không làm thì thôi, đã làm là làm một phát khiến em khóc ra máu luôn!"
"Sáng mai trước khi cô ấy tỉnh lại phải giải quyết cho ổn thỏa." Lục Đình Kiêu lạnh mặt dặn dò.
"Yep!" Lục Cảnh Lễ cam chịu số phận bị ngược đãi cả đời.
Sau đó không biết anh ta đột nhiên nghĩ tới cái gì mà hai mắt sáng rực lên: "À đúng rồi, anh có biết không? Trừ chuyện của Tiểu Tịch Tịch ra thì tối nay còn có một tin cực cực cực kì hot nữa đấy anh! Mạc Lăng Thiên, ông bạn anh ấy, trước kia chẳng phải anh ta vẫn luôn thầm mến Quan Tử Dao sao? Ờ thì cứ coi như là đơn phương đi..."
Lục Đình Kiêu vốn đang chuẩn bị lên tầng ôm vợ nhưng cái tên "Mạc Lăng Thiên" đã kéo bước chân anh lại.
Lục Cảnh Lễ tiếp tục nói: "Anh ta vì Quan Tử Dao mà thủ thân như ngọc, thế mà lần này lại làm cho con gái nhà người ta to bụng. Tối nay, từ trên xuống dưới Mạc gia ai nấy đều ép anh ta cưới vợ nhận con đó! Nhưng mà, Mạc Lăng Thiên thà chết cũng không theo, còn nói nếu không phải là Quan Tử Dao thì anh ta không cưới làm cho bố mẹ anh ta tí thì tức chết... chậc chậc chậc... cứ cho là anh ta chỉ một lòng yêu Quan Tử Dao nhưng cũng đừng vô trách nhiệm như vậy chứ? Em gái vô tội mang đứa con của anh ta phải thế nào đây? Không biết là con gái nhà ai mà xui xẻo như vậy..."
Kết hợp với lời kể của Lục Cảnh Lễ, lúc này đại khái Lục Đình Kiêu cũng đã rõ tại sao Ninh Tịch vừa rồi lại nói những lời như vậy.
Cô gái vô tội kia không phải là ai khác mà chính là chị họ của Ninh Tịch, Ninh Thiên Tâm.
Ninh Tịch nói tâm trạng không tốt... là vì chuyện này?
Chia sẻ tin tức bát quái xong, Lục Cảnh Lễ tinh thần phấn chấn đi giải quyết nốt công việc.
...
Sắc mặt Lục Đình Kiêu lúc này không được tốt lắm, anh bước về phòng Ninh Tịch nhưng vừa mới đẩy cửa ra đã sửng sốt...
Vị trí vốn thuộc về anh hiện giờ đã bị một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm chiếm cứ, Ninh Tịch đang say ngủ mà vẫn ôm chặt lấy cái bánh bao trong lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Bảo vô cùng cảnh giác mà mở mắt ra nhìn chằm chằm vào ông bố đang đi về phía chiếc giường.
Lục Đình Kiêu ngồi xuống mép giường nhìn cô gái đang ngủ say rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó mới vò đầu con trai nói: "Ngủ với mẹ con đi."
Bánh bao nhỏ phồng má rồi lăn một vòng chui vào lòng mẹ, dáng vẻ như muốn nói "cái này mà ba còn phải nói à".
Một lát sau, trên khuôn mặt trắng nõn phúng phính của cậu nhóc hiện lên vẻ ưu tư, nhóc ngửa đầu lên nói với ba mình: "Mẹ không vui?"
Trẻ con vốn rất mẫn cảm, cho dù Ninh Tịch lúc này đang ngủ thì nhóc vẫn phát giác ra hôm nay tâm trạng của mẹ không được tốt.
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ, tâm trạng mẹ con không tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên nghiêm túc cùng lo lắng: "Tại sao?"
Lục Đình Kiêu: "Vì ba làm chưa đủ tốt."
Bánh bao nhỏ cau mày: "Tiểu Bảo cũng không tốt."
Tiểu Bảo muốn tốt hơn... tốt hơn nữa... như thế mẹ sẽ không buồn nữa...
"Tiểu Bảo." Lục Đình Kiêu dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn con trai: "Con phải nhớ kỹ, mặc dù cô Ninh Tịch không phải mẹ ruột của con, nhưng nếu con đã gọi cô ấy là mẹ thì cô ấy mãi mãi là mẹ của con, đồng thời cũng là người mẹ duy nhất! Từ nay về sau bất kể có chuyện gì xảy ra con tuyệt đối không được quên điều này, nghe rõ chưa?"
Bánh bao nhỏ nghe thế thì lười biếng ngáp một cái, vẻ mặt không thèm quan tâm bĩu bĩu môi, sau đó nhóc lại lăn vào lòng của mẹ Tiểu Tịch, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu cái gì đó không rõ: "Là mẹ ruột của Tiểu Bảo mà..."
Dáng vẻ "dù cho không phải thì Tiểu Bảo đã nói là phải thì đó là phải" vô cùng bá đạo, phải nói là rất giống phong cách ông bố của mình.
Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ kéo lên, sau đó anh cho một lớn một nhỏ mỗi người một nụ hôn trên trán: "Ngủ ngon."
Mật trời chậm rãi lên cao, chớp mắt một cái đã đến sáng ngày hôm sau.
Hôm nay đã định sẵn không phải là một ngày bình thường...
Vừa lật tờ báo đã thấy toàn là tin tức hot.
"Cục trưỏng cục cảnh sát Đế Đô bị bắt vì dính nghi án tham ô", "Tập đoàn Tiền thị bị cắt vốn đầu tư, Tiền Tài Tuấn rơi vào nguy cơ phá sản", "Ông chủ thần bí của Công ty Đầu tư Mạo hiểm ức Lam - Vân Thâm tiến vào bảng xếp hạng Forbes* với tốc độ ánh sáng"...
*Bảng xếp hạng Forbes: là hảng xếp hạng những tỷ phú trên toàn thế giới do tạp chí kinh tế quốc tể Forbes bình chọn. Tạp chí này củng có nhiều những bảng xếp hạng dành cho các doanh nghiệp hoặc các lĩnh vực khác. Đây được coi là bảng xếp hạng có uy tín nhất trên thê giới hiện nay.
Không chỉ mảng xã hội mà kể cả các mảng kinh tê cũng náo nhiệt không kém, nhưng gây sốt nhất vẫn là mảng giải trí.
"Bộ phim huyền huyễn dùng kĩ xảo phông xanh cửu Tiêu của đạo diễn Quách Khải Thắng sắp khởi công, hai vai chính là ngôi sao lớn có tên tuổi"," Ngôi sao hàng đầu giới giải trí - Ninh Tuyết Lạc thật ra là con gái nuôi", "Người chồng quốc dân - Ninh Tịch ca hát điên cuồng tại quán bar số 8 của Đê Đô"...
Bởi vì độ hot của Người Tìm Mộng vẫn chưa giảm cho nên những tin tức về Ninh Tịch rất được công chúng quan tâm, dường như không phân cao thấp với tin tức về Ninh Tuyết Lạc. Cho dù, Lục cảnh Lễ đã mất cả đêm làm việc hăng say thì sáng nay vẫn bị mọi người chú ý tới, nhưng cũng may là lúc này dư luận đã bị xoay chuyển lại...
Trong chương trình giải trí buổi sáng, có chiếu đoạn một phóng viên phỏng vẩn một cô gái có diện mạo vô cùng xinh đẹp.
Phóng viên: "Cô Lý, cô chính là cô gái đã chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch đạp người cướp xe trong đoạn video tối qua sao?"
Cô gái: "Cái gì chứ! Đám phóng viên mấy người đừng có nói linh tinh được không hả? cái đoạn video mờ nhoẹt như thê sao mấy người dám khẳng định đấy là anh Tịch nhà chúng tôi? Lúc ấy tôi đứng gần thê đương nhiên tôi là người rõ nhất, người kia chẳng giống anh Tịch một chút nào cả, chỉ có gò má hơi giống xíu xiu thôi, chả đẹp trai bằng một phần mười anh Tịch?"
Phóng viên: "Được rồi được rồi, chúng tôi đã biết."
Cô gái: "Biết cái gì mà biết! Nghe tôi nó rõ đây này? Một sợi tóc xinh đẹp của anh ấy cũng đủ giết chết mấy tên kia trong nháy mắt! Tôi biết anh Tịch bây giờ rất nổi tiếng nhưng số người không từ bất cứ thủ đoạn nào để bôi đen anh ấy cũng không ít! Anh Tịch là nhân vật của công chúng, hiện giờ đang ở thời điểm quan trọng nhất thì sao có thể một thân một mình xuất hiện ở chỗ như tối qua chứ..."
Cuối cùng, từ một cuộc phỏng vấn lại cứ thê biến thành một bài diễn văn hùng hồn của fan cuồng Ninh Tịch...
Có một rồi sẽ có hai, mấy người được phỏng vấn sau đó cũng không khác cô gái ban đầu cho lắm.
Trong đó, có vài người là Lục cảnh Lễ sắp xếp nhưng cũng có không ít người đều là nói thật lời trong lòng.
Có rất nhiều người là fan của Ninh Tịch nên đương nhiên sẽ tuân theo bản năng đi bảo vệ thần tượng trong lòng, họ đều chắc chắn rằng người tối qua không phải là Ninh Tịch.
Bất tri bất giác, lượng fan trung thành của Ninh Tịch ngày một tăng cao...
Tóm lại là sau một đêm, chuyện gây sóng gió cả Đê Đô tối qua bị quy kết thành một sự đổ vấy.
Thịnh Thê bên này bận rộn cả một đêm thì Tinh Huy bên kia bị tin đồn không biết từ đâu chui ra của Ninh Tuyết Lạc làm cho gà bay chó sủa.
Đối với những người được định sẵn với hình tượng "Bạch - Phú - Mỹ" hay "con nhà giàu" như Ninh Tuyết Lạc thì khi cái danh "Thiên kim giả" của cô ta bị bóc ra, cái hình tượng cô ta gây dựng lâu nay cũng đi tong.
Đừng nói Tinh Huy, phía hoảng nhất vẫn phải kể đến Ninh gia.
Ninh gia cả đêm qua đã liên hệ phóng viên mở họp báo, Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc cũng tham dự. Bọn họ kiên định phủ nhận tin đồn Ninh Tuyết Lạc là con nuôi, đồng thời còn lên tiếng muốn tìm ra người tung tin đồn để chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Đồng thời để dời đi sự chúý của dư luận thì ở cuối buổi họp báo Ninh gia cũng thông báo rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ tuyên bố một tin tức cực kỳ trọng đại!
Mọi người cũng rối rít suy đoán xem tin tức trọng đại đó có phải là có liên quan đến chuyện hôn sự iữa hai nhà Ninh - Tô hay không.
Ninh Tuyết Lạc với Tô Diễn sắp kết hôn?
Nêu Tô gia vẫn quyết định kết làm thông gia với Ninh gia vậy thì khác nào tự động đập tan tin đồn Ninh Tuyết Lạc là con nuôi, chứ không thì sao Tô gia có thể chấp thuận cho người thừa kê của mình cưới một cô con nuôi thấp kém chứ?
Mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng rực rỡ.
Trong thư phòng của Ninh gia, Ninh Diệu Hoa đã mất ngủ cả một đêm.
"Cốc cốc cốc" một tràng tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Trang Linh Ngọc bê một bát canh đi vào: "Diệu Hoa, anh ăn chút gì đi!"
Ninh Diệu Hoa nhìn vợ mình rồi thở dài một tiếng: "Linh Ngọc, em nói xem... hay là anh đưa 15% cổ phần trong tay anh cho Tuyết Lạc được không?"
Ánh mắt Trang Linh Ngọc lập tức sáng như hai cái đèn pha: "Diệu Hoa, anh nghĩ thông suốt rồi sao?"
Ninh Diệu Hoa không nói gì, lúc này ông ta còn nghĩ gì được nữa, đây chính là con đường duy nhất ông ta có thể đi.
Vốn ông ta đã tính toán xong hết rồi, lấy được 10% cổ phần của Ninh Tịch thì ông ta chính là cổ đông lớn nhất của Ninh thị, lại thêm sự hậu thuẫn của Tô gia thì Ninh Diệu Bang với Ninh Thu Đồng cũng chẳng đáng để nhắc tới. Thậm chí trong bữa tiệc rượu hôm đó nếu như Ninh Tịch nói đỡ một câu cho ông ta thì ông ta nghiễm nhiên có thêm mấy trăm nghìn vạn đầu tư trong tay rồi.
Nhưng mà, hiện tại tất cả chỉ là bọt bong bóng xà phòng.
Con nhãi con chết tiệt kia, chẳng lẽ được sinh ra để khắc chê ông ta sao? Từ lúc nó về nước thì ông ta liên tục gặp xui xẻo!
Trang Linh Ngọc thấy bộ dạng chồng mình như vậy thì rối rít mở miệng: "Chuyện này có gì mà nghĩ nhiều chứ, chỉ cần đưa cổ phần cho Tuyết Lạc thì mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp cả! Chẳng lẽ anh không tin Tuyết Lạc sao? Diệu Hoa, anh quyết định nhanh lên, tối qua em lén thấy Tuyết Lạc sắp xếp hành lý của nó rồi đấy, chẳng lẽ anh đợi nó đi rồi mới hối hận hay sao?"
Yên lặng một lúc thật lâu, Ninh Diệu Hoa mở miệng nói: "Em đi gọi Tuyết Lạc đến đây đi."
"Được, em đi ngay đây!"
Trang Linh Ngọc rất sợ "đêm dài lắm mộng" nên bà ta nhanh chóng chạy đi gọi Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ninh Diệu Hoa thì ủ rũ cúi đầu, ra vẻ tự trách: "Ba... cả đêm qua ba không ngủ sao? Thật xin lỗi... đều là do con khiên ba thêm phiền lòng..."
Trang Linh Ngọc yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, đầy tự trách của con gái: "Sao có thể là lỗi của con chứ? Tất cả mọi thứ đều do con nhỏ khốn nạn kia gây ra! Phải nói là may mà ba mẹ có con mới đúng! Nêu không thì mẹ với ba con chẳng biết sẽ ra sao nữa!"
Ninh Diệu Hoa nhìn Ninh Tuyết Lạc rồi thở dài một tiếng: "Tuyết Lạc à, lần này ba đem tất cả mọi thứ đều đè lên vai con, con nhất định không được chịu thua kém có biết không?"
Ninh Diệu Hoa nói xong thì rút một tờ "giấy chuyển nhượng cổ phần" từ trong ngăn kéo ra: "Tuyết Lạc, con ký tên vào đầy đi, ký xong thì 15% cổ phần của Ninh thị chính là của con."
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào giấy chuyển nhượng kia, cô ta cố gắng đè xuống sự vui sướng trong mắt và tỏ vẻ kinh ngạc: "Ba, ba làm cái gì vậy?"
Trang Linh Ngọc vỗ bả vai cô ả một cái: "Tuyết Lạc, ký tên đi."
Nhất thời vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc trở nên nghiêm trọng: "Con không ký! Ba mẹ, hai người coi con thành loại người nào vậy?"
Giọng nói Ninh Tuyết Lạc trở nên nức nô: "Con mặc kệ người khác nhìn con như thê nào, nhưng con không ngờ ba mẹ cũng coi con là người lấy oán báo ân, là loại tiểu nhân tính toán chi li! Ba! Ba mau thu lại đi! Con không cần bất cứ cái gì của Ninh gia hết!"
@by txiuqw4