sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1346 - 1347 - 1348 - 1349 - 1350

Ninh Diệu Hoa nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của con gái thì chút băn khoăn cuối cùng trong lòng ông ta cũng biến mất, ông ta thành tâm khuyên nhủ: "Tuyết Lạc, ba sao có thể không rõ con là người thê nào chứ, số cổ phần này con vẫn phải nhận lấy. Bởi vì, hiện giờ chỉ có con mới có thể giúp ba thôi! Chỉ khi con nắm cổ phần thì lửa giận của nhà họ Tô mới nguội bớt, con vối Tô Diễn mới có thể đến với nhau! Hiện giờ cô con đang nắm 20% cổ phần, nhiều hơn ba 5%! Ngay cả chú Hai con với Thiên Tâm cộng lại cũng đã được 16%, hiện giờ ba rất cần sự ủng hộ của Tô gia, con hiểu không?"

Trang Linh Ngọc vỗ vỗ Ninh Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, coi như con đang giúp ba con đi, vừa rồi con cũng nói rồi, mặc kệ người ta nghĩ thể nào, chỉ cần ba với mẹ con không nghĩ con như vậy là được mà! Chỗ cổ phần này con hãy nhận đi!"

"Nhưng mà..." Ninh Tuyết Lạc vẫn còn do dự.

Trang Linh Ngọc không thể làm gì hơn là ra đòn sát thủ:

"Đừng có nhưng mà, chẳng lẽ con muốn từ bỏ Tô Diễn thật sao? Cổ phần này cho con thì có khác gì vẫn nằm trong tay ba con đâu! Tương lai ba mẹ còn phải trông cậy vào con! Con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy, chỉ được ở cạnh ba mẹ thôi, không được phép đi đâu cả!"

Nước mắt Ninh Tuyết Lạc rơi lộp bộp xuống đấy, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào: "Ba... mẹ... cám ơn... cám ơn ba mẹ... con nhất định không để hai người thất vọng đâu! Nhất định con sẽ giúp hai người giữ lấy Ninh gia!"

Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc vui mừng gật đầu: "Con ngoan..."

Trong bóng tôi, Ninh Tuyết Lạc từ từ nghếch cằm lên lộ ra vẻ mặt đắc ý, thỏa mãn cùng với một nụ cười giễu cợt.

Ninh Tịch, mày nghĩ là bám vào Ninh Thu Đồng thì có thể cản được bước tao sao?

Cũng may mà lần này mày làm ầm ỹ như thê thì mới có thể khiên Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc phun cổ phần ra cho tao.

Chẳng qua đây mới là bước đầu tiên mà thôi... rất nhanh, nhanh thôi... toàn bộ Ninh gia này sẽ là của tao!

Bạch Kim Đê Cung.

Buổi sáng, Ninh Tịch bị giật mình tỉnh dậy.

Cô có một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình uống say lướt khướt ở trong một quán bar hết ca hát rồi tán gái... rồi còn cưỡi motor phi nhanh như gió, rồi còn đánh nhau...

"Đinh", điện thoại hiện ra một cái tin tức bát quái.

"Người chồng quốc dân - Ninh Tịch ca hát điên cuồng ồ quán bar số 8... "

Trí nhớ về buổi tối hôm qua liền ùa về trong đầu cô, Ninh Tịch lập tức ôm mặt rên lên một tiếng, a a a a a a xong đời rồi!

Ninh Tịch vội vàng mở điện thoại lướt weibo với mấy trang web giải trí xem tình hình nhưng cô nhanh chóng phát hiện chuyện này cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng như cô tưởng tượng. Trước mắt thì mọi ngưòi chỉ nói là "Có một người đàn ông gần giống người chồng quốc dân xuất hiện ở quán bar số 8"...

Đây chắc chắn là tác phẩm của Lục cảnh Lễ với Lục Đình Kiêu rồi, nếu không thì sáng sốm nay tin tức chắc chắn đã nổ lung tung bành rồi.

"Tỉnh."

Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiêng một người đàn ông.

Ninh Tịch lập tức nhanh trí mà giương đôi mắt lưng tròng lên nhìn người nọ: "Boss đại nhân..."

Trong tay Lục Đình Kiêu đang bê một bát canh giải rượu: "Không sao, chuyện tối qua đã đè xuống rồi. uống cái này đi."

Ninh Tịch ngoan ngoãn bưng bát canh lên uống, cái miệng nhỏ thì uống rất ngoan ngoãn nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn về phía Lục Đình Kiêu.

Uống xong, cô cẩn thận đặt bát xuống: "Anh... sao anh không mắng em?"

Lục Đĩnh Kiêu: "Em không bị thương thì sao anh phải mắng?"

Ninh Tịch: "À..."

Cái bộ dạng chỉ cần cô không bị thương thì cô muốn lật trời cũng được chứ gì.

Hừ, không muốn vừa mới sáng sớm ra đã ngất ngây ra thế này đâu, Đại ma vương à!

Đừng đối tốt với em như vậy được không...

Đôi mắt Ninh Tịch nhanh chóng ảm đạm xuống, giống như viên thủy tinh bị võ vụn mà mất đi độ sáng bóng.

Cảm xúc đau đớn còn chưa kịp tràn ra đã bị chính cô chặn lại, cố gắng giấu kín trong đáy mắt.

Cô vòng hai tay ôm lấy cổ Lục Đình Kiêu, đầu gục trên bả vai anh: "Đình Kiêu..."

"ừ?" Lục Đình Kiêu rất thích những động tác gần gũi quyên luyến như thê này của cô, mùi thơm từ những lọn tóc mềm mại rơi trên đầu vai hơi ngưa ngứa nhưng lại khiến trái tim anh mềm nhũn, làm anh có cảm giác muôn đem cả thê giới này dâng lên trước mặt cô.

Ninh Tịch nhẹ nhàng thở dài bên tai anh: "Haizzz, sao em lại thích anh như như vậy chứ... lúc đầu khi quyết định ở bên anh, em đã cảm thấy em quá quá thích anh roi..."

"Nhưng mà hiện giờ em mới biết, so với bây giờ thì cái thích của lúc đó chỉ là một góc của núi băng, là hạt muối trong biển khơi..."

Lúc cô quyết định ăn cả ngã vể không với Lục Đình Kiêu, quyết định ở cùng một chỗ với anh thì thực chất tận sâu trong thâm tâm cô vẫn giữ lại một chút gì đó để tự bảo vệ mình. Để sau này nhỡ có bất ngờ chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng có thể an toàn lui thân.

Nhưng mà, đến hiện tại Ninh Tịch mới phát hiện ra tuy cô quen biết người trước mắt này chẳng bao lâu ấy thế mà dường như anh đã xâm nhập vào trong máu thịt của cô mất rồi.

Nêu phải rời khỏi anh thì có khác nào nạo xương rút máu cô đâu.

Nghe lời tỏ tình kích động của cô, trái tim Lục Đình Kiêu trở nên nóng dần, nhưng thần kinh nhạy bén lại vẫn cảm giác ra một chút gì đó bất an vẫn quanh quẩn đâu đây.

Ninh Tịch nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau một lúc thì hít sâu một hơi rồi nói: "Đình Kiêu, lâu lắm rồi chúng ta không hẹn hò nhỉ... lúc nào anh rảnh thì chúng ta đi ra ngoài chơi đi, chỉ có hai chúng ta thôi

"Lúc nào cũng rảnh." Chỉ cần là cùng em thì anh luôn có thời gian.

"Được, vậy chờ em xác nhận lịch trình sắp tới với chị Chi Chi rồi báo cho anh biết sau nhé! Đến lúc đó... em có chuyện muốn nói với anh!" Ninh Tịch cố gắng để giọng mình nghe thật bình thường.

"ừ." Trong đôi mắt Lục Đình Kiêu lóe lên một tia u ám, làm cho Ninh Tịch trở nên bất an như vậy thì nguyên nhân chỉ có thể là chuyện đó...

Sau khi nói xong, Ninh Tịch lăn một vòng rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh rồi vén chăn bò dậy: "A a a! Không cẩn thận lại bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi, hôm nay em phải tới đoàn làm phim, sắp trễ rồi ~"

Ninh Tịch vội vội vàng vàng trang điểm xong lại nhanh tay thay quần áo rồi hôn tạm biệt Lục Đình Kiêu mấy cái mới chịu chạy tới trưòng quay.

Vừa mới tới nơi đã thấy Tiểu Đào đứng chờ ngoài cửa.

"Tiểu Đào yêu quý, mau nói cho anh biết, chị Chi Chi có tức giận không?" vừa thấy Tiểu Đào, Ninh Tịch lập tức dò hỏi.

Tiểu Đào lo lắng nói: "Tức giận thì không có cơ mà chị ấy lo lẳng cho anh lắm đấy, tối qua không cách nào liên lạc được với anh cả, bọn em vội muốn chết rồi đây này... may mà Nhị thiếu ra tay chặn chuyện này lại! Anh Tịch, chuyện trong nhà anh giải quyết xong chưa? Nêu không phải Nhị thiêu nói cho bọn em thì suýt nữa em nghĩ người kia là anh đấy..."

Chuyện trong nhà?

Ninh Tịch ngần người, nghĩ nghĩ liền hiểu đây là Lục cảnh Lễ kiêm cho cô cái cớ thê nên vội vàng gật đầu nói: "Cũng tạm ổn."

Vì là chuyện riêng của Ninh Tịch nên Tiểu Đào cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là đôi mắt kia cứ len len nhìn Ninh Tịch tìm kiếm bát quái: "Anh Tịch... Anh với Nhị thiểu chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Sao em cứ có cảm giác cách Nhị thiểu đối xử với anh vô cùng đặc biệt nha..."

Ninh Tịch giật khóe miệng một cái: "Ha ha..."

Dĩ nhiên không phải quan hệ bạn bè bình thường rồi.

Hôm nay tới đoàn làm phim thử ống kính chủ yểu đều là dàn diễn viên chính.

Trước mắt Ninh Tịch đã nắm bắt được họ là ai, nữ chính còn lại là Mạnh Thi Ý, nam chính là Giang Mục Dã, nữ phụ là một nghệ sĩ của Thịnh Thế tên là Lý Y Tình...

Ninh Tịch vừa mới bước chân tới của phòng hóa trang đã nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng hét giận dữ.

"Này, cô bị làm sao thế hả, đồ ăn hại, chút việc nhỏ này mà làm cũng không nên thân! cô mạnh tay như thế là muốn bóp chết Thi Ý nhà chúng tôi đúng không? cô có biết làn da của Thi Ý mềm mại như thê nào không!"

Ninh Tịch vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Mạnh Thi Ý giống như nữ vương ngồi ở cạnh bàn hóa trang, còn trợ lý của cô ta đang giận dữ trách móc một cồ bé, móng tay nhọn hoắt của cô trợ lý kia như sắp đâm thủng mặt của cô bé kia...

Ninh Tịch nhìn lướt qua thì phát hiện cô bé kia chính là nghệ sĩ của Thịnh Thê tên Lý Y Tình, cô nhóc cúi đầu, đôi mắt ửng hồng như sắp khóc tới nơi rồi.

Ninh Tịch không nói hai lời mà lập tức đưa tay bóp chặt lấy bàn tay của người trợ lý đang định tát vào gò má của Ly Y Tình

"A A..." Nữ trợ lý kia như heo bị chọc tiết mà hét ầm lên, cô ta ôm lấy ngón tay suýt nữa bị vặn gãy rồi trợn mắt trừng Ninh Tịch: "Cô..."

Ninh Tịch buông tay cô ta rồi không nhanh không chậm ngồi xuống một chiếc ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua: "Sao?"

Nữ trợ lý kia thấy người tới là Ninh Tịch thì liền ngoan ngoãn không ít, cô ta xoay người cút trở lại bên cạnh Mạnh Thi Ý, bộ dạng như thể mình là kẻ yếu bị người ta bắt nạt.

Lý Y Tình thấy Ninh Tịch thì hết sức kinh ngạc, dường như cô bé không ngờ Ninh Tịch sẽ giúp mình. Sau đó không hiểu chân tay thế nào mà lại tự động trốn ra sau lưng Ninh Tịch, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ lo ầu.

Có tin đồn Mạnh Thi Ý không chỉ có hậu trường vững chắc mà bối cảnh còn vô cùng hùng hậu, tất cả những nghệ sĩ từng đắc tội cô ta không một ai có kết quả tốt. Cho nên dù cô ta có hoành hành ngang ngược trong cái giới này thì cũng không có ai dám ý kiên.

Mọi người ai cũng biết rằng giới giải trí là con đường rửa tiền nhanh nhất, một người bỗng dưng nổi lên sáng chói như mặt trời ban trưa thì người sáng suốt đểu biết chuyện này chắc chắn có vấn đề, vậy nên ai ai cũng có chút kiêng kỵ Mạnh Thi Ý.

Nhưng mà, hiện giờ Ninh Tịch cũng coi như là Nhất Tỷ của Thịnh Thế, phía trên còn có cái danh tập đoàn Lục thị bao bọc cho nên dù là Mạnh Thi Ý cũng không dám làm gì quá đáng với Ninh Tịch.

"Từ lúc nào mà nghệ sĩ của Thịnh Thê chúng tôi lại trở thành bảo mẫu cho mấy người?" Ninh Tịch lạnh lùng nói.

Nữ trợ lý kia nhỏ giọng lầu bầu: "Chỉ để cô ta đấm bóp chút thôi không được sao? có thể đấm bóp cho Thi Ý nhà chúng tôi là phúc của cô ta! cái đồ không biết xấu hổ!"

"Hửm? Cô vừa nói cái gì? Hình như tôi nghe chưa rõ?" Ninh Tịch kéo dài giọng, gằn từng chữ một, giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta rỢn cả tóc gáy.

Cô nữ trợ lý kia lập tức rúc vào sau lưng Mạnh Thi Ý, không dám ho he thêm tiếng nào.

Mạnh Thi Ý nãy giờ vẫn đùa nghịch móng tay bấy giờ mới liếc Ninh Tịch một cái, như cười như không nói: "Cô Ninh cũng uy phong quá nhỉ!"

Ninh Tịch cười một tiếng rồi đáp: "Tất nhiên không bằng cô Mạnh đây rồi!"

Lúc này, trợ lý đạo diễn gõ cửa mời Mạnh Thi Ý qua thử ống kính, không khí giằng co nồng nặc mùi thuốc súng bấy giờ mới tản đi.

Lý Y Tình thở phào nhẹ nhõm, cô bé xoắn xoắn ngón tay hai má đỏ bừng cảm kích nhìn Ninh Tịch: "Tịch... chị Tịch... cảm ơn chị..."

Thời điểm Tô Dĩ Mạt còn làm mưa làm gió ở Thịnh Thế, cô ta không chèn ép mấy nghệ sĩ có tiềm lực như bọn cô đẵ là may mắn lắm rồi, chứ đừng nhắc tới chuyện giúp đỡ bọn cô. Cho nên, lúc Ninh Tịch lên chức Nhất Tỷ thì bọn họ rất lo lắng sẽ có thêm một Tô Dĩ Mạt thứ hai.

Không ngờ... cô ấy lại không thèm để ý bản thân có bị liên lụy hay không mà che chở cho mình, Lý Y Tình rất cảm động cho nên không biết phải làm thê nào cho phải...

Cho dù lúc này Ninh Tịch đang mặc đồ nữ nhưng Lý Y Tình vẫn cảm thấy người đang đứng trước mắt mình đẹp trai đến nghiêng trời lật đất.

"Đều là người một nhà cả, đừng nên khách khí." Ninh Tịch không để ý nói.

Thái độ bình dị lại gần gũi của Ninh Tịch khiến Lý Y Tình càng cảm kích, cô bé nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Chị Tịch, ông nội em là thầy thuốc Trung y, giỏi nhất là xoa bóp bấm huyệt, em đi theo ông từ nhỏ nên kỹ thuật của em rất tốt, hay chị để em bóp vai cho chị được không?"

Ninh Tịch cưòi một tiếng: "Không cần, em bận thì cứ đi đi, đừng chậm trễ công việc của mình."

Lý Y Tình lắc lắc đầu: "Không đâu, không đầu, em vừa mới thử ống kính xong rồi! Chị để em bóp vai cho chị đi mà, coi như là cảm ơn chuyện chị vừa giúp em, nêu không thì em áy náy lắm!"

Ninh Tịch thấy cô bé này nhiệt tình đến vậy thì cũng không đành lòng cự tuyệt, vì thê chẳng thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy thì đành làm phiền em."

"Dạ!" Lý Y Tình vui vẻ đứng sau lưng Ninh Tịch, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vai Ninh Tịch rồi đè nhấn vô cùng chuyên nghiệp.

Cô bé này nhìn thì yếu đuối nhưng sức cũng không nhỏ, lúc ấn bóp dùng lực vừa đúng nên thật sự là thoải mái vô cùng.

Lý Y Tình vừa bóp vừa cau mày nói: "Chị Tịch, gần đây chị phải chịu áp lực rất lớn đúng không? Cơ ở bả vai cứng ngắc rồi nè!"

Ninh Tịch nằm trên bàn trang điểm lầm bầm: "ừ, có chút..."

Tiểu Đào đứng một bên nhìn không chớp mắt theo động tác của Lý Y Tình: "Cái này hay quá đi, hay là tôi cũng học theo cô một chút để sau này bóp bóp cho anh Tịch nhỉ!"

Lý Y Tình lập tức nói: "Được mà! Tôi dạy cho cô..."

Giang Mục Dã gõ cửa tiến vào thì thấy người nào đó trái ôm phải ấp hai cô em, người bóp vai, người đấm chân thì đầu đầy hắc tuyến: "Bà biết hưởng thụ quá đấy nhỉ..."

"Giang tiền bối!" Lý Y Tình thấy Giang Mục Dã đến thì lập tức chào hỏi rồi giải thích: "Chị Tịch mới cứu em cho nên bóp vai cho chị ấy để cảm ơn ạ!"

"Được rồi, ra ngoài ra ngoài, tôi có việc muốn nói với cô ấy!" Giang Mục Dã phất phất tay đuổi người.

Lý Y Tình với Tiểu Đào đều biết quan hệ giữa Giang Mục Dã và Ninh Tịch không tệ, cho nên rất nghe lời mà chạy lạch bạch ra ngoài.

Thấy Giang Mục Dẵ đuổi hai cô em đi mất thì Ninh Tịch có chút bất mãn: "Làm gì đấy?"

Giang Mục Dã sâu xa nhìn cô một cái: "Nhàn nhã quá ha, sắp chết đến nơi rồi còn cua gái..."

"Cái gì mà chết đến nơi? Mới sáng sốm nói gì dễ nghe chút không được sao?" Ninh Tịch tức giận nói.

"Bà biết... bà có biết nam thứ của bộ phim này là ai không?" Giang Mục Dã dài giọng nói.

"Nam thứ là ai thì liên quan gì đến tôi?"

Giang Mục Dã nhướng mày: "Bà chắc chứ? Nam thứ là Mạc Thần Tu đó!"

Ninh Tịch ngã lăn một cái rồi bò dậy: "ông đùa tôi đấy hả?"

"Tôi đùa bà? Người ta đến rồi kia kìa! Ở ngay bên ngoài đó!" Giang Mục Dã ngồi xuống vênh váo nói.

"Mẹ nó! Đừng đùa thê chứ..." Ninh Tịch cạn lời.

Các cụ đã nói, một núi không thể chứa hai hổ. Lấy địa vị của Mạc Thần Tu và Giang Mục Dã mà nói, chỉ cần là một bộ phim thi trừ trường hợp làm khách mời diễn vài ba cảnh hữu nghị bèo bọt ra thì chẳng bao giờ có chuyện người kia đã làm nam chính rồi mà mình lại làm nam thứ đến góp vui.

"Chậc chậc chậc, tên kia ngàn dặm theo đuổi bà, vì bà mà cam nguyện khuất nhục dưới chân tôi, chạy tới làm nam phụ! Ninh Tiểu Tịch, bà đúng là chất chơi lắm đó!" Giang Mục Dã tỏ vẻ đang chờ xem kịch vui mà chậc chậc không thôi.

Ninh Tịch đen mặt vò tóc khẽ nguyền rủa một tiếng: "Chết tiệt... đã đủ phiền lắm rồi..."

Sao không để cô yên thân một chút thế!

Thấy Ninh Tịch y như con đỉa phải vôi, Giang Mục Dã trầm ngâm nói: "Người ở quán bar số 8 tối qua... là bà đúng không?"

Ninh Tịch nghẹo đầu không nói gì, nhưng mà vẻ mặt đã cho anh ta câu trả lời rồi.

Giang Mục Dã hừ một tiếng: "Tôi biết ngay là bà mà!"

Nói xong thì có chút lo lắng nhìn cô: "Bà... xảy ra chuyện gì?"

Nếu không nhờ Thịnh Thế giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, thì chuyện này đủ để phá sạch hình tượng và nhân khí của Ninh Tịch.

Lấy cái tinh thần nhân viên gương mẫu của Ninh Tịch thì chắc chắn không thể phạm sai lầm như thế mới đúng.

"Không có gì." Hiển nhiên Ninh Tịch không muốn nói về đề tài này.

Giang Mục Dã trợn to mắt: "Còn dám giấu tôi hả? Mệt cho tôi còn cố ý tới đây giúp bà chia sẻ phiền muộn! Lòng tốt lại hóa thành lòng lang dạ thú!"

Ninh Tịch khẽ liếc Giang Mục Dã một cái: "Không phải chuyện gì cũng có thể nói được, có một số việc tôi chỉ muốn ôm vào quan tài."

Khóe miệng Giang Mục Dã giật một cái: "Nói tiếng người!"

Ninh Tịch: "Ông đây không nói cho đấy, giỏi thì cắn tôi đi này!"

Giang Mục Dã: "..."

...

Một lát sau, Ninh Tịch thay đồ xong liền đi tới chỗ thử ống kính.

Trong phòng chụp ảnh, Mạnh Thi Ý đang chụp hình.

Một thanh trường kiếm có chuôi màu bạc, một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc đen buông dài như thác nước, vẻ mặt không buồn không vui. Có thể nói cô ta hoàn toàn thể hiện được khí chất bay bổng như thần tiên cùng thần thái như thể đã đoạn tuyệt thất tình lục dục, điều này khiến nhiếp ảnh gia cùng đạo diễn và các nhân viên khen ngợi không ngớt.

"Mạnh Thi Ý thật lợi hại! Hóa trang xong nhìn còn hợp hơn những gì chúng ta tưởng tượng nữa! Đúng là thần nữ hạ phàm mà!"

"Vẻ lạnh lùng như tuyết giống y như trong truyện, xem ra fan tiểu thuyết lần này không có cơ hội phàn nàn nữa rồi!"

...

Ninh Tịch khoanh hai tay trước ngực đứng một bên lắng lặng nhìn, trong mắt lóe lên sự hưng phấn khi gặp được kỳ phùng địch thủ.

Công bằng mà nói thì diễn xuất của Mạnh Thi Ý thật sự vô cùng lợi hại, nhân vật mặt vô cảm như Lãnh Ngạo Tuyết này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng muốn diễn ra được cái hồn của nhân vật thì vô cùng khó khăn, bởi vì nếu không cẩn thận sẽ diễn thành mặt liệt. Nhưng, Mạnh Thi Ý lại nắm giữ mọi thứ vừa đủ độ, người làm được như thế này thực lực chắc chắc không tệ.

Không hổ là người được hai lần đề cử ảnh hậu.

Mọi người đang bàn tán thì có người vô tình trông thấy Ninh Tịch hóa trang xong, thất thố mà kêu lên một tiếng.

Lúc này, Ninh Tịch đang mặc một chiếc váy cổ trang đỏ rực như lửa, giữa trán điểm một nốt chu sa, đuôi mắt hẹp dài, giữa hai lông mày vô tình tràn ra vẻ tùy ý cùng liều lĩnh. So với hình ảnh trong trẻo lại lạnh lùng của Mạnh Thi Ý thì rõ ràng là hai thái cực đối lập bất đồng.

"Woa! Vân Hoàng!"

"Ninh Tịch đóng Vân Hoàng cũng đẹp quá đi! Nhìn rất có cảm giác!"

"Ninh Tịch thật sự rất hợp với mấy nhân vật phản diện nhỉ, Mạnh Trường Ca trong Thiên Hạ diễn tốt lắm luôn, khó trách đạo diễn Quánh nhất định phải chọn cô ấy!"

...

Hai vai nữ chính của bộ phim này đúng là Lãnh Ngạo Tuyết và Vân Hoàng, cũng là hai nhân vật đứng ở hai phe đối đầu.

Một người là con gái của chưởng môn Toàn Cơ Môn đứng đầu phe chính đạo, một người là yêu nữ của Ma Cung.

Một người siêu phàm thoát tục còn một người quỷ quyệt khó lường.

Hai người này với nam chính Chu Toàn hợp thành một tam giác yêu hận tình cừu đủ cả, cũng coi như là một trong những điểm nhấn của bộ phim.

Tất nhiên, nếu vai Vân Hoàng đơn giản thế thì Quách Khải Thắng sẽ không cố ý mời Ninh Tịch, hơn nữa còn tuyên bố vai này là vì Ninh Tịch mà chế tác.

Đặc điểm lớn nhất của nhân vật Vân Hoàng này chính là nàng đã từng luyện công đến tẩu hỏa nhập ma cho nên có đến hai nhân cách.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx