sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1356 - 1357 - 1358 - 1359 - 1360

Những người khác đều gật đầu đồng ý, bày tỏ không có ý kiến gì với quyết định của Tô Hoằng Quang

Trịnh Mẩn Quân nhớ tới chuyện trước đây Long đại sư từng xem mệnh cho Ninh Tuyết Lạc nói cô ta có số "vượng phu" thì trong lòng lại thoải mái mấy phần...

Tiếp theo, hai nhà bắt đầu bàn bạc chuyện chuẩn bị lễ cưới, cứ như thể chuyện không vui vừa nãy hoàn toàn chưa hề xảy ra.

Mọi chuyện lại êm đẹp, Ninh Tuyết Lạc cũng trút được nỗi phiền muộn, quả nhiên người thắng là cô ta, cuối cùng vẫn là cô ta!

Sau bữa cơm tối, khi hai nhà đã nói chuyện vui vẻ hòa thuận với nhau rồi thì nói lời tạm biệt.

Cha mẹ hai bên rời đi nhưng Ninh Tuyết Lạc với Tô Diễn vẫn ở lại với nhau, sắp tới đám cưới thì cô dâu chú rể hẳn là có chút chuyện riêng muốn nói, bậc làm cha mẹ tất nhiên là hiểu chuyện này.

Tô Hoằng Quang với Trịnh Mẩn Quân cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa nói chuyện.

Thái độ của Ninh gia tối nay khiến Trịnh Mẩn Quân rất hài lòng, nhưng không biết tại sao trong lòng cứ có chút cảm giác không yên. Bà ta thở dài nói với chồng: "Haizz, nói thê nào thì Tuyết Lạc cũng chỉ là một đứa do một người đàn bà nhà quê sinh ra, bây giờ nhìn nó cũng không tệ lắm, nhưng em chỉ sợ... sợ sống lầu rồi nó cũng lộ bản tính ra..."

Tô Hoằng Quang là người coi trọng lợi ích, đối với vấn đề này ông ta cũng chẳng để ý nhiều: "Ninh gia nói cũng có lý, Tuyết Lạc được nuôi như thiên kim từ nhỏ tới lớn, chịu sự giáo dục cao cấp! Nói thê nào đi nữa thì chắc cũng không kém."

"Còn cái đứa nuôi thả ở quê từ nhỏ như Ninh Tịch mới là thấp kém không chịu được! Sau này có dạy dỗ thế nào thì chẳng nên thân nổi, em quên mấy chuyện Ninh Tịch làm trước đây rồi sao? còn có bữa tiệc mừng thọ của Ninh lâo gia tử nữa, thế mà mặc đồ giả đến dự!"

"Nêu không em cho rằng cái lão hồ ly như Ninh Diệu Hoa tại sao lại tình nguyện nuôi một đứa con nuôi mà không nhận ruột thịt của mình chứ..."

Nghe chồng mình nói như vậy thì Trịnh Mần Quân gật đầu đồng ý: "Cũng có lý..."

Hai người họ đang nói chuyện thì thấy hai cô gái bưóc tới.

Là Ninh Tịch với trợ lý Tiểu Đào của cô.

Hôm nay, Ninh Tịch mặc một bộ váy thiết kê cao cấp của Tắc Linh, phổi với giày cao gót cùng một phong cách trang điểm nhẹ nhàng. Bộ dạng này của cô có gọi là "quốc sắc thiên hương" cũng không quá đáng, mấu chốt nhất là giữa hai hàng lông mày chẳng hề có chút cảm giác thô tục nào mà trái lại còn thản nhiên lộ ra sự cao quý.

"Tiểu Đào, chờ lát nữa em gửi lịch trình ngày mai vào email cho chị nhé, chị cần gấp..." Ninh Tịch đang nói chuyện với Tiểu Đào nhưng vừa ngẩng đầu lên trông thấy hai người trước mặt thì hơi sửng sốt một chút.

Tô Hoằng Quang và Trịnh Mần Quân...

Cô không ngờ sẽ đụng mặt ba mẹ của Tô Diễn ở đây.

Nhất là Trịnh Mẩn Quân, đây đúng là người cô không thể không nhận ra. Dầu sao trước đây chính người đàn bà này đã gần như không từ bất cứ thủ đoạn nào để chia rẽ cô và Tô Diễn.

Hồi đó, khi cô vẫn là một cô bé ngây ngô ngu ngốc dễ dàng bị người ta bắt nạt chèn ép, những lời nói sắc nhọn hơn dao của Trịnh Mẩn Quân đả mạnh mẽ đả kích cô, giẫm đạp cô... khiến cho tâm hồn vốn ngây thơ khờ dại, non nớt của cô biến đổi...

"Ê, Ninh Tịch à... chờ một chút!" Đạo diễn Quách Khải Thắng sau lưng gọi với theo.

Cha mẹ Tô Diễn thấy Ninh Tịch thì cũng không dám chắc, nhưng nghe được Quách Thắng Khải gọi một tiếng "Ninh Tịch" thì hai người họ trố mắt ra nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi.

Làm sao có thể? cô gái xinh đẹp khí chất cao quý này lại... thật sự là Ninh Tịch..."

Sau khi Ninh Tịch về nước thì hai người cũng chỉ mới gặp cô một lần ở tiệc mừng thọ của Ninh lão gia tử, chuyện Ninh Tịch tiến vào giới giải trí bọn họ cũng biết nhưng chưa từng chú ý đến...

Trong nháy mắt thấy Ninh Tịch, thấy được dáng vẻ và khí độ của cô thì trong đầu Trịnh Mần Quân lóe lên một câu "Rồng sinh Rồng, Phượng sinh Phượng, con của chuột thì vẫn đào hang."

Không hổ là thiên kim tiểu thư chân chính, cho dù ở nông thôn suốt 18 năm thì sự cao quý trong cốt tủy cũng có ngày hiện ra dưới ánh mặt trời.

Bà ta lại nghĩ đến chuyện Trang Linh Ngọc là con gái của Trang Tông Nhân, Ninh Tịch chính là cháu ngoại đích thực của Trang Tông Nhân, một nửa dòng máu Trang gia đang chảy trong người cô thì trong lòng lại xuất hiện một cảm xúc không biết nên tả thê nào...

Ninh Tịch nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, quay người về phía Quách Thắng Khải: "Đạo diễn Quách? có chuyện gì à?"

Quách Khải Thắng thở hồng hộc nói: "Sao cô đi nhanh thế, tôi còn có việc cần nhờ cô đây này!"

Ninh Tịch bật cười: "Chuyện gì mà quan trọng đến mức khiến đạo diễn Quách phải đích thân đuổi theo tôi thê này?"

Quách Khải Thắng ho nhẹ một cái, có chút không được tự nhiên đưa tay vào ngực rồi móc móc ra một quyển sổ dán đầy hình trái tim: "Giúp tôi ký tên một cái!"

Ninh Tịch suýt nữa cười phun cả tiêng: "Không phải chứ, không ngờ đạo diễn Quách lại là fan hâm mộ của tôi cơ đấy?"

Quách Khải Thắng lập tức trợn mắt: "Nói linh tinh cái gì thế, đây là cho con gái tôi! Ký đi ký đi! Nhóc con đó giục tôi biết bao lần rồi đấy, hôm nay mà không có nữa thì không biết lúc về nó lại dày vò tôi thế nào nữa đây!"

Con gái của Quách Khải Thắng...

Ồ! Thì ra là thê!

Ninh Tịch nhận lấy quyển sổ rồi tiện tay lật một cái, cô phát hiện bên trong dán chi chít toàn hình của mình, có thể nói đây là một fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Ninh Tịch thấy thế thì trong lòng ấm áp vô cùng, cô ký tên mình rồi còn viết mấy lời động viên cùng cảm ơn.

Quách Khải Thắng nhận lại quyển sổ rồi ấm ức nhìn Ninh Tịch như thể bắp cải trắng nhà mình bị cô cướp mất: "Cô có thể bớt bớt lại một chút không hả! Một cô gái mà đi dụ dỗ biết bao trái tim thiếu nữ!"

Ninh Tịch cười ha hả: "Đạo diễn, ông ghen tị với tôi có đúng không ha ha ha!"

Quách Khải Thắng trợn mắt nhìn cô một cái rồi mới quay đầu rời đi.

Bên kia, Tô Hoằng Quang với Trịnh Mần Quân lái xe về nhà, trong lòng bọn họ cũng đang ngổn ngang với những suy nghĩ của mình.

Vốn dĩ, hai bọn họ tự thuyết phục mình rằng Ninh Tuyết Lạc còn tốt hơn Ninh Tịch gấp mấy trăm lần, ai ngờ vừa mới nhìn thấy Ninh Tịch bọn họ đã dao động...

Đào Hoa Ổ.

Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch vừa cởi giày vừa bảo Bánh Bao giúp mình xả nước tắm rồi chuyện tiếp theo mà cô làm là chìm cả người vào làn nước ấm áp.

Khi cơ thể được bao bọc trong dòng nước ấm, thần kinh căng thăng đến sắp nổ tung của Ninh Tịch mới thả lỏng được một chút.

Cảm giác điên cuồng đang sôi trào trong cơ thể muốn thoát khỏi sự khống chế của lý trí, hiển nhiên là... chút chuyện nhỏ tối qua chẳng đủ để cô xả áp lực.

Ninh Tịch không ngừng hít thở sâu mới miễn cuỡng kìm lại đuợc ý muốn lao ra ngoài tìm chỗ "giải tỏa".

"Đinh" một tiếng, di động kêu lên, chắc là Tiểu Đào gửi lịch trình cho cô.

Ninh Tịch xoa xoa hai tay nhấc di động lên, quả nhiên là Tiểu Đào gửi tới.

Cô mở bảng lịch trình trong email ra thì phát hiện lịch trình gần đây vô cùng dày đặc, nhất là trong hai ngày gần nhất. Quảng cáo của Lục thị đã quay xong, cô phải bắt đầu tham dự các hoạt động tuyên truyền phối hợp với quảng cáo này.

Bận thì bận nhưng hai ngày cuối tuần Lâm Chi Chi vẫn không xếp lịch để cho Ninh Tịch được nghỉ ngơi. Mà nghỉ ngơi xong thì phía bên đoàn làm phim cũng bắt đầu quay.

Cho nên chỉ có hai ngày cuối tuần là tương đối phù hợp...

Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào hai ngày trống trên lịch trình, nhìn mãi một lúc lâu.

Cuối cùng vẫn nhịn không được gửi cho Lục Đình Kiêu một cái tin nhắn: [ Anh yêu, cuối tuần hẹn hò nhé!]

Nếu có thể, cô hy vọng thời gian nghỉ có thể dài hơn một chút, cái cô lo lắng nhất là nhỡ đâu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cô mất khống chế sẽ ảnh hưởng đến công việc. Nhưng, phim mới sắp quay rồi nên chỉ có thể nhanh chóng đem chuyện này giải quyết trước khi bấm máy. Cứ kéo dài mãi thì cô cũng chẳng có biện pháp tập trung làm những việc khác.

Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, Lục Đình Kiêu đã lập tức gọi điện qua: "Đã nhận được tin nhắn, anh sẽ sắp xếp."

"Được, vậy cứ quyết định thế đi!" Ninh Tịch vui sướng trả lời lại, nhưng trên thực tế, khi nghe được giọng của Lục Đình Kiêu thì cô lại định đánh trống thu quân, giọng nói ấm áp của anh khiến cô muốn trốn tránh rồi quên đi.

"Em xong việc chưa? Anh vừa mới họp xong, anh qua tìm em nhé?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Trái tim Ninh Tịch run lên một cái: "Hả... đừng... em... em vẫn chưa xong việc đâu, có thể tới khuya mới xong..."

"Ồ, vậy à, đừng làm mình mệt mỏi quá, bận xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

"Ừ ừ, em cúp máy đây, muah ~~~" Ninh Tịch cúp máy mà vẻ mặt như thể vừa trút bỏ được gánh nặng.

Hazz, mới chỉ nghe giọng của Lục Đình Kiêu thôi mà đã dao động thế này rồi, nếu mà thấy người thật thì quyết tâm của cô sẽ bị ném tới rãnh biển Mariana quá!

Không được, trước cuối tuần cô phải làm sao cho lòng dạ mình trở nên sắt đá mới được, nhất định phải tranh thủ thời cơ nói hết toàn bộ.

...

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Ninh Tịch vừa thức dậy liền chạy tới tập đoàn Lục thị.

Vừa mới đậu xe xong đã thấy một chiếc xe Maybach quen thuộc đang đậu lại ở phía đối diện, cửa kính nhanh chóng hạ xuống lộ ra khuôn mặt hưng phấn của Lục Cảnh Lễ: "Ai cha cha, Tiểu Tịch Tịch, khéo quá nha! Chị tới..."

Lời còn chưa dứt, Ninh Tịch đã chạy biến không thấy bóng dáng.

"Ớ..." Lục Cảnh Lễ gãi đầu một cái, vẻ mặt mê mang nhìn anh trai mình: "Tiểu Tịch Tịch không thấy chúng ta à? Không đúng nha! Rõ ràng là trông thấy mà! Mắt đối mắt luôn... nhưng sao vừa thấy chúng ta lại chạy nhanh hơn thỏ thế nhỉ... xung quanh cũng chẳng có ai khác mà..."

Lục Đình Kiêu nhìn hướng Ninh Tịch chạy đi, mi tâm bằng phẳng bỗng nhăn lại một chút, thật không dễ để phát hiện.

...

Trong thang máy.

Ninh Tịch vỗ ngực thở hồng hộc như thể vừa sống sót sau tai nạn.

Nguy hiểm quá nguy hiểm quá...

Thanh mana* mà cô tích góp cả đêm suýt nữa thì bay sạch luôn.

*Thanh mana: ngôn ngữ game, chỉ năng lượng dùng cho chiêu thức khi đánh nhau.

Hu hu hu... trời ơi! Thật muốn chạy ngay tới lao vào lòng ngực anh yêu quá đi ~

Không được, phải nhịn xuống! Cô không muốn phải kiếm cớ che dấu anh bất cứ chuyện gì nữa, cho dù hậu quả sau khi nói có khi chính cô cũng không thể tiếp nhận nổi...

Đi vào phòng truyền thông, Ninh Tịch là người đầu tiên đến...

"Anh Tịch tới rồi, anh tới sớm quá!" Diệp Dĩnh nhiệt tình chào hỏi.

"Trưởng phòng Diệp, xin chào! Ồ, mọi người chưa tới à? Vậy tôi chợp mắt một chút được không?"

"Tất nhiên là được! Công việc gần đây của anh Tịch bận rộn lắm à? Đừng quá sức nhé! Anh cứ nghỉ ngơi đi, không sao đâu! Nhưng người khác thì xem chừng còn phải chờ một lúc nữa mới đến! Họ đến tôi sẽ gọi anh!" Diệp Dĩnh nói.

"Cám ơn!"

Ninh Tịch nói xong thì thừa lúc người khác còn chưa tới ngồi dựa lưng vào ghế salon nghỉ ngơi một chút.

Tối qua cô mất ngủ cả đêm chỉ vì cảm giác nhộn nhạo điên cuồng vẫn đang giằng xé trong cơ thể.

Phương pháp "giải tỏa" của cô trước đây đều là tìm tới các loại vận động mạo hiểm đến rợn người hoặc là những nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng...

Rất nhanh, những người khác cũng lục tục kéo đến.

Ninh Tịch đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói u ám: "Thế nào, chuyện tôi nói lần trước cô đã nghĩ kỹ chưa?"

Đến nhắm mắt nghỉ cũng không yên thân, giọng điệu đáp trả của Ninh Tịch còn âm u hơn cả đối phương: "Gần đây tâm trạng tôi không tốt, tôi khuyên anh cách xa tôi ra một chút."

Âm thanh ấy khiến Mạc Thần Tu lạnh cả sống lưng một cách khó hiểu, anh ta hừ một cái rồi cười nhạo: "Ha, tâm trạng không tốt? Làm sao? Chẳng lẽ mới chia tay thằng nào à?"

Đối với tình trạng hiện giờ của Ninh Tịch thì từ "chia tay" chẳng khác nào một ngọn lửa bị ném thẳng vào thùng thuốc súng...

Một giây sau, bỗng nhiên một tiếng "ầm" vang dội lập tức vang lên, Mạc Thần Tu bị Ninh Tịch dùng một chiêu quật qua vai làm cho ngã sấp mặt trên sàn nhà. Cô dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khóa chặt tay anh chàng lại, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo làm người ta rợn cả tóc gáy.

Một tràng bất ngờ thế này khiến tất cả mọi người trong phòng đều cả kinh tới nỗi rớt cả tròng mắt...

Tần Nhiên, Hàn Duẫn Thừa, Lạc Phàm, Lý Nhạc Khải đều trố mắt nhìn nhau, mặt nghệt ra.

Ơ hay, sao tự dưng hai người này lại đánh nhau?

Hình như là Ninh Tịch ra ray trước...

Giang Mục Dã ngồi trong góc lắc đầu than thở, đồng cảm nhìn Mạc Thần Tu.

Chậc chậc, không biết gần đây con nhóc chết tiệt kia gặp phải cái gì mà tâm trạng tệ hại đến rối tinh rối mù, ngay cả ông đây còn không dám đến gần trong vòng ba thước nữa là. Lúc này, Mạc Thần Tu tự dưng lại chạy tới thì có khác nào đưa đầu cho người ta chém...

"Má..." Mạc Thần Tu tự cho rằng tính toán tốt rồi, ai ngờ Ninh Tịch lại đột nhiên ra tay. Anh ta khẽ chửi một câu rồi xoay người đánh lại.

Sức chiến đấu lúc bình thường của Ninh Tịch đã đủ ép chết Mạc Thần Tu rồi chứ đừng nói đến lúc cô đang phát điên thế này.

Sau đó... đương nhiên là Mạc Thần Tu bị Ninh Tịch cho ăn hành một trận…

Hơn nữa, lần này Ninh Tịch còn chẳng thèm chừa mặt mũi cho anh ta. Cô đè lên người Mạc Thần Tu rồi cứ thế đánh cho anh ta không còn đường chống trả, một chút lý trí cuối cùng vẫn giúp cô nhớ được là không nên đập vào mặt.

Tần Nhiên sờ cằm cảm thán nói: "Nhìn Ninh Tịch đánh nhau đã thật đấy!"

Lý Nhạc Khải từng bị Mạc Thần Tu cắm sừng thì lúc này đang coi đến sung sướng, thiếu chút nữa không nhịn được mà dùng điện thoại quay lại, xong rồi mỗi ngày trước khi đi ngủ thì lôi ra xem một lần, thật quá hả giận!

"Anh Tịch... Thần Tu... hai người đứng đánh nữa... đang yên đang lành sao lại đánh nhau là thế nào..." Diệp Dĩnh vội vàng la lên.

Cô ta cũng không biết nói thế nào, sao tự dưng hai vị nam thần này lại đánh nhau, sở thích gì đây hả trời!

Trước lạ sau quen, may mà sau khi chuyện lần trước xảy ra thì Diệp Dĩnh càng trở nên thành thục, cộng thêm việc Ninh Tịch không đập vào mặt con nhà người ta khiến Diệp Dĩnh thấy Ninh Tịch là người có chừng mực nên cũng không lo lắm.

Ninh Tịch đè đầu gối trên sống lưng Mạc Thần Tu thở hổn hà hổn hển, kề sát tai Mạc Thần Tu rồi nói bằng giọng cảnh cáo: "Thế nào? Muốn tiếp tục không?"

Mạc Thần Tu cảm nhận được cái chân mảnh khảnh của Ninh Tịch đang đè lên lưng mình và hơi thở ấm áp phả vào tai thì trái tim anh ta lại đột nhiên đập rộn ràng lên...

Đó là... cảm giác... trái tim rung động... là cảm giác rung động trước một cô gái...

Đệch mợ! Điên rồi! Một lần rồi hai lần bị đánh tới nghiện luôn hả?

Sao anh ta không biết mình là một thằng có máu M*?

*Máu M: chỉ những người thích bị ngược, bị đánh đập, hành hạ; trái ngược với S chỉ những người thích đánh đập, hành hạ người khác.

"Buông ra!" Mạc Thần Tu bị ý nghĩ này dọa sợ tè ra quần, anh ta cố sức giãy dụa thoát khỏi tay Ninh Tịch rồi té ra thật xa, cơ mà... ánh mắt lén lút nhìn Ninh Tịch lại càng thêm nóng bỏng.

Giang Mục Dã nhìn nhìn Ninh Tịch, rồi lại nhìn nhìn Mạc Thần Tu.

Ơ, bây giờ Ninh Tịch kiếm được cái bao cát khác rồi à, rốt cuộc ông đây cũng không phải ăn đòn nữa, nhưng mà sao cứ có cảm giác bị bỏ rơi thế này?

Bị Ninh Tịch cảnh cáo một lần, Mạc Thần Tu cũng ngoan ngoãn trở lại.

Đầu tiên là mọi người tập hợp ở phòng truyền thông của Lục thị, sau đó mới đi tới Phỉ Thúy sơn trang để tham dự họp báo ra mắt của quảng cáo Bảy Ngày.

Diệp Dĩnh vốn đã cố ý chọn một chỗ xa xôi yên tĩnh để tổ chức họp báo, nhưng sau khi bọn họ tới nơi thì hiện trường lại tấp nập người ra người vào. Cho dù phía khách sạn đã làm công tác chuẩn bị từ rất lâu nhưng cũng không cản nổi sự quá khích của fan hâm mộ, cuối cùng thì cả cảnh sát cũng được điều động tới.

Trong bảy người này thì chỉ lượng fan hâm mộ của một người thôi cũng đã khủng lắm rồi, huống hồ còn là cả bảy người cùng xuất hiện một lúc, suýt nữa thì xảy ra bạo động luôn.

Càng hài hước là không ít các fan "nửa đường dứt áo ra đi", nhảy từ fan người này sang làm fan người khác. Ngay cả những cô nàng hủ nữ thích ghép CP khi nhìn mấy vị nam thần này cũng yên lặng mà tổng hợp n cặp CP khác!

Tâm trạng Ninh Tịch hiện tại rất tệ, đến nơi hỗn loạn thế này thì đầu óc càng thêm choáng váng, nhưng cô vẫn phải cố nở nụ cười chào hỏi các fan hâm mộ.

Trên đường đi vào họp báo thì do đầu óc choáng váng mà Ninh Tịch không chú ý bậc thang dưới chân, lúc bước lên thì không cẩn thận bị trượt một cái.

Ngay lập tức liền có hai cái tay, một trái một phải vươn ra đỡ lấy cô.

Giang Mục Dã đen mặt, dáng vẻ như gà mẹ mắng con: "Bà đang nghĩ cái gì thê hả! Không nhìn thấy đưồng à? Muốn biểu diễn cho các fan màn "hôn đất mẹ một cái nồng nàn" à?"

Mạc Thần Tu cũng không ngờ mình lại đưa tay ra đỡ, anh ta giật mình rút tay về, vẻ mặt không chút thay đổi như thể chưa có gì xảy ra.

Cũng chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ khiến hiện trường vang lên những tràng thét chói tai cao vút tận trời...

"Aaaaaaaaaâaaaaa! Mục Dã cưng yêu chiều anh Tịch quá đi!"

"Thuyền Tịch Dã lại ra khơi!" "Đảng Tịch Dã cao tận trời xanh!"

Trong tiếng thét chói tai ấy thì phía bên fan của Mạc Thần Tu cũng kích động không kém: "Nhưng mà Anh Tịch với Thần Tu nhà chúng tôi cũng đẹp đôi lắm mà! Thần Thần đứng trước mặt anh Tịch rõ ràng là đang ngạo kiều* mà! Đáng yêu chết đi được!"

*Ngạo kiều: ra vẻ cao ngạo mà kiêu căng, thích mà không dám nói.

Nhưng mà, bọn họ vừa mới lên tiếng đã bị fan của đảng Tịch Dã phun nước miếng bắn trở về: "Gì thê! Sao anh Tịch lại đi với Thần Tu? Tà giáo gì đây! Kéo ra ngoài chém đầu! Mục Dã nhà này với Ninh Tịch mới là cặp trời sinh biết không hả? Bất kể anh Tịch có là trai hay gái."

Mạc Thần Tu nghe các fan bàn luận thì không khỏi liếc về phía Giang Mục Dã một cái.

Tuy nói Ninh Tịch với Giang Mục Dã cùng một công ty, cũng từng đóng chung vài bộ phim, quan hệ bình thường không thể bình thương hơn. Nhưng mà, Mạc Thần Tu vẫn luôn cảm thấy quan hệ của bọn họ không bình thường.

Chẳng lẽ bạn trai của Ninh Tịch lại là Giang Mục Dã?

Hai người này lén lút qua lại?

"A, Đường Tịch... tôi cứ tưởng mắt cô cao lắm cơ đấy, hóa ra cũng chỉ như vậy..."

"Hắt xìiiii!" Giang Mục Dã đi phía trước còn không biết mình bị người ta chụp cho cái mũ tình địch đột nhiên bất thình lình hắt hơi một cái, sau đó anh ta gãi gãi đầu lầm bầm nói: "Thằng nào nói xấu ông thì phải?"

Quảng cáo gây chấn động y như trong dự đoán, họp báo cũng kết thúc thuận lợi.

Một ngày bận rộn cứ thê mơ mơ hồ hồ trôi qua, Ninh Tịch vừa mới lái xe về đến nhà thì tiêng chuông điện thoại cũng reo lên, người gọi tới là Lục cảnh Lễ.

"Alo, gì thế?" Ninh Tịch lười biếng bắt máy, trong giọng nói cũng lộ vẻ uể oải.

"Anh Tịch, em đang ở chỗ anh Hai nè, có người bạn cho em con cua hoàng đê của úc đây, em mang tới để anh làm nha ~ để mấy đầu bếp trong nhà làm thì quá lãng phí

Vừa nghe Lục cảnh Lễ bảo cô tới chỗ Lục Đình Kiêu thì sống lưng cô lập tức cứng đờ: "Hôm nay không được, tôi phải học lời thoại."

"Vậy em để đầu bếp làm, anh chỉ cần tới ăn thôi!" "Ăn cũng không rảnh!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx