sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1361 - 1362 - 1363 - 1364 - 1365

Lục Cảnh Lễ thất vọng cúp máy, tủi thân nhìn ông anh đang ngồi trên ghê salon: "Tiểu Tịch Tịch bảo muốn học lời thoại nên không đến, cơ mà thời gian ăn cơm vẫn phải có chứ? Là em nhạy cảm quá hay sao mà em cứ có cảm giác Tiểu Tịch Tịch cố ý không đến..."

Lục Đình Kiêu không nói gì nhung ánh mắt đã hơi trầm xuống.

Lục Cảnh Lễ sờ cằm rồi trầm ngâm nói: "Em có cảm thấy Tiểu Tịch Tịch có chỗ nào sai sai... Lúc sáng đã thấy không được bình thường rồi... em thấy chị ấy rất sợ anh, trốn tránh anh, vừa thấy anh đã có cảm giác chột dạ..."

Theo một cách nào đó thì cảm giác của Lục cảnh Lễ thật sự quá sâu sắc.

Tâm tình xoắn xuýt của Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu đã được anh ta tổng hợp đầy đủ.

Bị Lục Cảnh Lễ nói thẳng ra như vậy thì sắc mặt của Lục Đình Kiêu càng thêm khó coi.

Lục Cảnh Lễ thấy mặt mũi anh trai mình không ổn liền lò dò hỏi: "Anh, chẳng lẽ anh với Tiểu Tịch Tịch cãi nhau à?"

Câu trả lời của Lục Đình Kiêu chính là cái liếc mắt sắc lẻm.

Lục cảnh Lễ lập tức ho "khụ" một cái: "Thật là thật là, em sai rồi, hai cái máy sản xuất thức ăn cho chó như hai người thì sao mà cãi nhau được! Nhưng mà không cãi nhau thì là có chuyện gì? Anh hai, anh phải nói rõ cho em biết! Nếu không thì em không phân tích tình hình giúp anh được đâu! Không phải em nói linh tinh đâu nhé, trong tình yêu mấy loại chuyện nho nhỏ cũng có thể là chuyện động trời đó! Em thật sự cảm thấy Tiểu Tịch Tịch có cái gì đó không đúng lắm..."

Yên lặng một lúc xong, Lục Đình Kiêu nói: "Tâm trạng gần đây của cô ấy... quả thật không bình thường... bắt đầu từ hôm cô ấy uống say ỗ quán bar..."

Lục Đình Kiêu miết mi tâm một cái rồi từ từ nói ra tình trạng của Ninh Tịch hai ngày gần đây. Anh nói rất cặn kẽ, nói cho Lục cảnh Lễ nghe cũng là nói cho chính mình nghe.

Trạng thái gần đây của cô quả thật khiến anh vô cùng lo lắng.

Lục cảnh Lễ sờ sờ cằm: "Ồ, tổng kết lại thì như sau, đầu tiên là Tiểu Tịch Tịch uống rượu mua say, sau đó phóng xe như điên rồi đánh nhau với đám côn đồ... Này, tâm trạng quả nhiên không tốt. Sau đó thì bắt đầu có dấu hiệu trốn tránh anh... quan trọng nhất là chị ấy đột nhiên rất trịnh trọng hẹn gặp anh vào cuối tuần, còn bảo là có chuyện muốn nói với anh..."

Nói tới đây không biết Lục cảnh Lễ nghĩ tới cái gì mà sắc mặt đại biến, biểu tình như sắp sụp đổ nhìn về phía ông anh ruột của mình rồi thốt lên: "Thôi toi rồi! Toi rồi! Anh Hai, chắc không phải là... là... là Tiểu Tịch Tịch muốn chia tay anh đấy chứ?"

Vừa dứt lời thì nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh xuống...

Lục cảnh Lễ nhận ra mình vừa lỡ lời nói ra lời "đại nghịch bất đạo" thì vội vàng lấy tay bịt miệng lại, len lén đưa mắt nhìn về phía ông anh trai yêu quý đã "hắc hóa*" trong nháy mắt...

*Hắc hóa: biến đổi theo chiều hướng xấu.

Ôi mẹ ơi! Sợ quá đi...

Chỉ đoán bừa thôi mà anh Hai đã như muốn đồ sát chúng sinh thê này, nêu Tiểu Tịch Tịch đòi chia tay thật thì còn ai sống nổi không!

Nhưng mà, từ các dấu hiệu trước mắt mà nói thì chỉ có thể có một kết luận này mà thôi!

Tiểu Tịch Tịch hết hứng thú muốn chia tay, nhưng thấy anh Hai đối xử với chị ấy tốt quá nên mới dẫn đến tình trạng xoắn xuýt như thê! Nhưng chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng, cho nên chị ấy mới hẹn gặp cuối tuần để nói rõ ràng cho anh Hai...

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi Lục cảnh Lễ đã viết lên một kịch bản hoàn chỉnh.

Toi rồi! Toi rồi... phải làm sao bây giờ...

Lục Cảnh Lễ quyết định phải trấn an anh trai mình trưốc đã: "Hì... ha ha... anh này... là do em ảo tưởng hơi quá thôi... chắc tại dạo này em xem phim cẩu huyết lúc 8 giờ tối hơi nhiều... Sao Tiểu Tịch Tịch có thể chia tay anh chứ!"

Ngày hôm sau.

Toàn bộ từ trên xuống dưới tập đoàn Lục thị lại được cảm nhận nỗi sợ run chân từ Đại ma vương, và Lục Cảnh Lễ lại bị một đám người vây lấy.

"Nhị thiếu! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Sao hôm nay Lục tổng lại có chút đáng sợ thế kia?"

"Cái gì mà có chút chứ! Là sợ chết mịe đi được! Tôi không dám liếc nhìn một cái đây này! Lúc đối diện với ánh mắt của ngài ấy tôi cứ nghĩ tôi sẽ rơi xuống địa ngục ngay lập tức ý!"

"Nhị thiếu à! Có phải Boss cãi nhau với vợ không! Sao anh không khuyên giải họ chứ!"

"Chẳng phải tình cảm của Boss với vợ tốt lắm sao? Đang êm đang đẹp thì sao mà cãi nhau được chứ, Boss không biết nói ngọt, cầu xin Nhị thiếu giúp ngài ấy dỗ bà chủ đi mà!"

"Đúng đúng đúng, tuyệt đối phải dỗ vợ của Boss vui vẻ mới được!"

"Bà chủ có vui vẻ thì ông chủ mới vui vẻ, mà ông chủ vui vẻ thì chúng ta mới có cuộc sống tốt..."

...

Trong công ty toàn là người ăn mặn, đến ngày hôm nay bọn họ đã nắm rõ con đường biến hóa cảm xúc của Boss nhà họ rồi.

Tóm lại là, nhất định có liên quan đến bà chủ.

Haizzz, chỉ tiếc là sau khi Tô Dĩ Mạt bị bóc mẽ thì bọn họ cũng chẳng biết bà chủ tương lai là thần thánh phương nào, có muốn giúp Boss lấy người ta cũng không được.

Vì thể chỉ có thể tích cực đi khuyến khích Lục Cảnh lễ.

Lục Cảnh Lễ bị một đám người mồm năm miệng mười vây quanh khiến cho sứt đầu mẻ trán. Gì thế, một con chó độc thân như ông mà cả ngày đều phải bận tâm tới tình hình tình cảm của hai người kia, nghĩ dễ lắm à?

Cơ mà, chuyện lần này quả thật rất nghiêm trọng, nói là chuyện khẩn cấp cũng không quá đáng, bởi vì ngày kia là cuối tuần rồi.

Anh phải nhanh chóng dò hỏi được ý đồ của Tiểu Tịch Tịch mới được.

Sau khi tan làm, Lục Cảnh Lễ lấy được lịch trình của Ninh Tịch từ chỗ Lâm Chi Chi, sau đó lại chạy đến khách sạn Đế Tước, hôm nay Ninh Tịch phải tham gia một bữa tiệc.

Anh phải đến đó há miệng chờ sung mới được, chứ nếu không thì Tiểu Tịch Tịch sẽ tìm mọi cách để trốn tránh mất.

Lục Cảnh Lễ nghĩ thế liền ngồi ở một góc của sảnh khách sạn canh người, anh ta còn cầm hẳn tờ báo giơ lên để che mặt.

Thời gian trôi qua từng phút một...

Mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Ninh Tịch đâu, Lục Cảnh lễ chờ lâu quá thì lăn ra ngủ gật, lúc tỉnh dậy đã sắp 12h đêm rồi, anh ta lập tức cuống quýt chạy đi hỏi nhân viên thì được biết là người trong phòng tiệc đã đi cả rồi.

Lục Cảnh Lễ đau khổ vì vồ hụt nên chỉ có thể lết xác đến Đào Hoa Ổ.

Nhưng mà, lúc đi tới khúc quanh của hành lang thì Lục Cảnh Lễ bất ngờ nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, hình như là Ninh Tuyết Lạc lại còn nhắc tới Ninh Tịch...

Vì thế Lục Cảnh Lễ lập tức lùi lại một bước theo bản năng rồi trốn vào cái phòng trống sau lưng.

"Tuyết Lạc, em không sao chứ! Em uống nhiều rượu quá!"

"Ha... không sao... tôi sắp kết hôn... tôi vui mà..."

"Tuyết Lạc, cẩn thận một chút!"

"Chị Thường, chị nói thật với tôi xem, có phải bây giờ chị đang vô cùng hối hận vì lỡ bỏ qua cái cây hái ra tiền như Ninh Tịch?"

"Chị không có..."

"Tôi nói cho chị biết... Ninh... con tiện nhân Ninh Tịch kia... cả đời này cô ta cũng đừng mong trốn thoát khỏi lòng bàn tay cùa tôi... Cô ta có leo cao hơn nữa... tôi cũng có thể kéo cô ta xuống... chị có tin không?"

"Vâng vâng vâng, tôi tin!" Giọng của Thường Lị rõ ràng đang qua loa lấy lệ.

Dường như Ninh Tuyết Lạc rất bất mãn cái giọng qua loa của Thường Lị, vì vậy cô ta hớn hở nói: "Chị không tin? Để tôi nói cho chị biết... con đĩ kia ý mà... mười... mười tám tuổi... mười tám tuổi đã bị đàn ông làm cho to bụng... còn sinh đứa bé kia ra... sinh nó ra đấy chị biết không ha ha ha ha..."

"Cái... cái gì!" Bấy giờ Thường Lị mới cả kinh thật sự: "Đứa... đứa bé kia đâu?"

"Chết rồi... đứa con hoang đó vừa sinh ra đã chết... chậc, cô ta may mắn đấy... nếu nó còn sống... thì giờ chắc hay ho lắm đó..."

Sau khi Ninh Tuyết Lạc với Thường Lị rời đi, Lục Cảnh Lễ mới bước ra từ chỗ tối, trên mặt anh ta vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng.

Lần này anh ta không chạy đi tìm Ninh Tịch nữa mà vội vàng trở lại Bạch Kim Đế Cung.

"Anh Hai! Anh Hai! Em vừa mới vô tình lấy được một tin tức lớn này!" Lục Cảnh Lễ tìm nửa ngày rốt cuộc cũng thấy được anh trai yêu quý trong thư phòng.

Trong thư phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mờ mờ tối, Lục Đình Kiêu đang ngồi đưa lưng về phía anh ta, hướng mắt về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Cho dù không nhìn rõ mặt anh trai mình, nhưng khi Lục Cảnh Lễ vừa mới bước chân vào lãnh địa của thư phòng đã cảm giác được hơi thở phiền muộn đậm đặc tới độ muốn hóa thành thực thể của anh trai. Hơi thở đó đặc quánh đến nỗi khiến người ta khó thở, là bằng chứng tố cáo chủ nhân của nó đang ở trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm...

Tình trạng của anh Hai còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng.

Lục Cảnh Lễ cố chống lại cảm giác sợ hãi vội vàng báo cáo: "Anh, vừa nãy em chạy đi tìm Tiểu Tịch Tịch thì lại bất ngờ đụng phải Ninh Tuyết Lạc với trợ lý của cô ta! Em đã nghe lén hai bọn họ nói chuyện thì Ninh Tuyết Lạc bất ngờ nói với trợ lý của cô ta rằng.... rằng lúc Tiểu Tịch Tịch mới mười tám tuổi đã từng mang thai... còn sinh ra một đứa bé nhưng nó đã chết... Em thấy cô ta uống đến say khướt rồi... không biết chuyện này là thật hay giả..."

Lục Cảnh Lễ vừa nói xong, trong thư phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu, không có bất cứ âm thanh nào được phát ra.

Không biết qua bao lâu thì thanh âm của Lục Đình Kiêu mới cất lên: "Thật thì sao? Giả thì sao?"

Đối với một thằng đàn ông bình thường thì khi biết bạn gái mình có chuyện như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ phát điên, nhưng Lục Đình Kiêu lại chẳng có chút phản ứng nào, kể cả ngạc nhiên cũng không có.

Chỉ có sự hờ hững.

"Ơ..." Câu hỏi của Lục Đình Kiêu như thế thì Lục Cảnh Lễ cũng không cách nào trả lời được.

Được rồi, thật hay giả thì với anh Hai mà nói cũng chẳng khác nhau cho lắm, dù sao thì anh ấy cũng chẳng để ý.

"Ý của em là, cho dù nói điêu đi nữa thì em sợ Ninh Tuyết Lạc lại chuẩn bị làm cái gì đó để hãm hại Tiểu Tịch Tịch, em có nên đi điều tra một chút để đề phòng hay không?" Lục Cảnh Lễ đề nghị.

Đại khái là nghe được chuyện liên quan đến an nguy của vợ thì Lục Đình Kiêu mới khôi phục lại một chút hơi thở của con người, anh nhấc nhấc tay coi như là đồng ý.

"À à được, vậy em đi điều tra ngay đây!" Lục Cảnh Lễ vừa nói vừa lo lắng nhìn anh trai của mình: "Anh Hai đừng lo lắng quá, đều do cái miệng của em cả, chỉ biết nói bậy! Tiểu Tịch Tịch thích anh như thế thì chắc chắn không chia tay với anh đâu..."

"Nếu... là thật thì sao?" Ánh mắt của Lục Đình Kiêu chậm rãi nhìn thẳng vào Lục Cảnh Lễ rồi hỏi.

Nếu như cô thật sự không cần anh... thì anh nên làm cái gì... nên dùng cái gì để níu chân cô lại?

Anh không thể không thừa nhận rằng, lần suy đoán này của Lục Cảnh Lễ có khả năng chính xác là rất lớn, tất cả những biểu hiện của Ninh Tịch càng ngày càng chứng thực kết quả đó...

Bất kể lí do là tại sao nhưng cô thật sự muốn làm như vậy...

Lục Cảnh Lễ hoảng lên nhưng ngay sau đó ánh mắt lại sáng lóe lên như vừa nghĩ ra cái gì: "Anh không có lòng tin vào bản thân mình, vậy cũng phải có lòng tin với Tiểu Bảo chứ! Nếu không lúc hai người hẹn hò mang theo cái bùa hộ mạng - Tiểu Bảo đi cùng là được rồi! Xem Tiểu Tịch Tịch nói hai chữ kia kiểu gì!"

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn trống rỗng: "Cô ấy đã dặn trước là chỉ hai người thôi."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Còn cố ý không cho mang Tiểu Bảo theo?

Chết toi rồi... lần này to chuyện rồi...

Tiểu Tịch Tịch, cô là đồ phụ bạc!

Sáng ngày thứ bảy.

Bánh bao nhỏ ôm cuộn tranh đi vào nhà, nhóc vừa mới xong thời gian học vẽ với thầy Tống đã bị Lục Cảnh Lễ vồ lấy.

"Bánh bao à a huhuhuhuhuhuu... mẹ cháu muốn chia tay với ba cháu kìa! Cháu nhanh nhanh đi khuyên nhủ mẹ cháu đi! Giờ chỉ có cháu mới khuyên được thôi!"

Mặt nhỏ của bánh bao nhỏ lập tức nghiêm lại, giãy dụa trốn khỏi lòng Lục Cảnh Lễ rồi cẩn thận sửa lại chỗ quần áo bị chú Hai làm nhăn.

"Này này này... bảo bối, cháu đừng có mà làm lơ chú chứ! Chú nói thật đấy! Quả thực là chú hết cách rồi mới phải đến xin cháu cứu viện đây này! Cả cái nhà này chỉ có thể dựa vào cháu mà thôi!" Mấy ngày nay hành tung của Ninh Tịch rất khó xác định, Lục Cảnh Lễ vồ hụt vô số lần vì vậy chỉ có thể tìm đến Tiểu Bảo cầu cứu.

Bánh bao nhỏ đưa cái mặt phiên bản chibi của núi băng Lục Đình Kiêu về phía chú Hai: "Mẹ con muốn chia tay với hắn?"

Đến giờ bánh bao nhỏ vẫn gọi Lục Đình Kiêu là "hắn" mà chưa bao giờ gọi "ba" một lần nào.

"Ừ ừ ừ đúng thế! Ngay hôm nay đây này! Mẹ cháu vẫn luôn trốn tránh ba cháu rồi còn hẹn gặp mặt vào tối nay, bảo là có chuyện muốn nói! Đây không phải chia tay thì là cái gì!" Lục Cảnh Lễ vội nói.

Bánh bao nhỏ nghe thế thì chỉ nhàn nhạt liếc Lục Cảnh Lễ một cái, Lục Cảnh Lễ khẩn trương nhìn chằm chằm thằng cháu trai quý hóa.

Một lớn một nhỏ cứ thế trố mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, bánh bảo nhỏ mặt không đổi sắc nói: "Chú Hai."

Lục Cảnh Lễ: "Có!"

Tiểu Bảo: "Dạo này chú uống fristy hơi nhiều."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Đệch! Thằng nhỏ thế mà khinh bỉ mình bị hoang tưởng... ông đây hoang tưởng chỗ nào!

"Bánh bao à, chú Hai đã nghiêm túc suy đoán ra đấy! Cháu không tin nhất định sẽ hối hận!" Lục Cảnh Lễ rên rỉ.

Khuôn mặt bánh bao nhỏ vẫn cứng đơ, nhóc tỏ vẻ rất lo lắng cho chỉ số thông mình của chú Hai mình: "Chú Hai, khó trách tại sao đến giờ chú vẫn không có bạn gái."

Lục Cảnh Lễ: "..."

Hừm hừm hừm, hình như anh vừa bị khinh bỉ thì phải...

Vì cái lông gì mà cứ có cảm giác sau khi Tiểu Bảo biết nói chuyện thì một nửa là gọi mẹ, còn một nửa là phỉ nhổ anh?

...

Hôm nay, toàn bộ người giúp việc của Ninh gia đều cực kì bận rộn.

Vì chuyện kết hôn của Ninh Tuyết Lạc mà toàn bộ Ninh gia đều được trang trí lại, giăng đèn đết hoa từ trong ra ngoài.

Ngoài cửa lớn có một cậu thiếu niên đang đi qua đi lại, cậu ăn mặc giản dị xách một cái túi bạt thật to. Sau lưng còn khoác một chiếc balo màu đen, khuôn mặt có chút xấu hổ.

Người giúp việc đang bố trí trong sân nhìn thấy cậu ta thì nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm ai?"

Thiếu niên đang đi tới đi lui bị gọi giật lại thì sợ hết hồn, cậu vội vội vàng vàng nói: "Xin hỏi... Đường... à, Ninh Tuyết Lạc có ở đây không?"

Người giúp việc quan sát cậu thiếu niên từ trên xuống dưới: "Cậu tìm Đại tiểu thư nhà chúng tôi làm gì?"

Biết mình không tới nhầm chỗ thì cậu thở phào một hơi sau đó kích động nói: "Có thể giúp tôi gọi cô ấy không? Tôi là em trai của cô ấy!"

"Em trai...?" Người giúp việc nhìn cậu trai giản dị này một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt vừa kinh bỉ vừa cảnh giác nói: "Chắc cậu nhầm rồi! Đại tiểu thư nhà chúng tôi là con gái một, tuyệt đối không có em trai! Cậu đừng thấy người sang bắt quàng làm họ!"

"Tôi nói thật mà! Phiền chị giúp tôi chuyển lời với cô ấy, hoặc cứ nói là Đường Nặc tìm cô ấy, chị chỉ cần nói với cô ấy thôi, cô ấy chắc chắn biết tôi mà!"

Người giúp việc thấy giọng điệu cậu thiếu niên này chắc chắn như vậy thì nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Chờ."

Phòng ngủ của Ninh Tuyết Lạc nhanh chóng vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi!"

Trong phòng ngủ, Ninh Tuyết Lạc hài lòng nhìn trang điểm của mình hôm nay. Tuy hai người đẻ ra cô ta đều thuộc hạng nghèo hèn, thô tục chả có chỗ nào tốt, nhưng cũng may là mặt mũi không tệ nên cô ta mới có được một gương mặt đẹp thế này.

"Đại tiểu thư, bên ngoài có một thiếu niên nói cậu ta là em trai của cô, cô có muốn mời cậu ta vào không ạ?" Người giúp việc hỏi.

"Em trai tôi?"

"Đúng ạ, cậu ta nói cậu ta tên Đường Nặc."

Người giúp việc vừa dứt lời thì đột nhiên "choang" một tiếng, lọ kem dưỡng da trên tay Ninh Tuyết Lạc rơi xuống đất vỡ tung tóe.

Người giúp việc sợ hết hồn: "Đại tiểu thư, cô có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc tối sầm, cô ta đứng lên đi tới cửa sổ kéo rèm ra rồi nhìn xuống phía bên dưới.

Quả nhiên, dưới cổng có một cậu thiếu niên quê mùa xách túi lớn túi bé đang đứng trước cửa.

Chết tiệt...

Thằng oắt con này tới đây làm gi!

Lại còn tới ngay lúc nhạy cảm thế này nữa!

Vất vả lắm cô ta mới đem mấy lời đồn thổi kia đè xuống được, hôn sự với Tô gia cũng sắp tới gần rồi. Chẳng lẽ ông trời muốn đối đầu với cô ta sao?

Ninh Tuyết Lạc không chút nào vui vẻ nói: "Cô làm việc ở Ninh gia này bao nhiêu năm chỉ biết chơi thôi sao? Tôi có em trai khi nào! Rõ ràng chỉ là một thằng nhãi thấy sang bắt quàng làm họ hòng kiếm ít tiền! Còn không mau đuổi nó đi? Chút chuyện nhỏ này còn cần tôi dạy hả?"

"Dạ dạ dạ... Tôi đi ngay đây ạ! Xin Đại tiểu thư đừng giận!" Người giúp việc vội vàng lui ra ngoài.

...Bên ngoài cửa.

"Đi nhanh đi! Ở đâu ra tên ăn xin thế này! Còn không biết xấu hổ nói có quen biết với Đại tiểu thư nhà chúng ta!"

"Tôi không phải..."

"Không phải cái gì mà không phải? Đại tiểu thư đã bảo không quen biết cậu! Không đi thì coi chừng tôi thả chó ra đấy!"

Nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ đằng xa, cậu thiếu niên chỉ có thể ảm đảm quay đầu bước đi.

Bầu trời Đế Đô dần xám bịt, trên đường ngựa xe như nước tấp nập ngược xuôi.

Thành phố phồn hoa rộng lớn này khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt vì những thứ mới lạ, nhưng mà đến ngay cả một hạt bụi cũng chẳng thuộc về người như cậu ta.

Sớm biết thế thì chẳng tới đây...

Không nên đến...

Nhưng mà, cậu ta thật sự không còn cách nào khác.

Việc Ninh Tuyết Lạc đóng cửa thả chó đuổi cậu ta đi đã coi như chặt đứt tia hy vọng duy nhất của Đường Nặc.

Không biết mưa hạ xuống từ lúc nào, quần áo của Đường Nặc rất nhanh bị nước mưa làm ướt. Nhưng mà, cậu vẫn máy móc kéo hành lý đi tới một quán ăn vỉa hè gần đó để tránh mưa.

Ninh Tịch đang lái xe không mục đích trên đường thì đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, suýt nữa cô còn cho rằng tâm trạng mình quá kém nên gặp ảo giác.

Tiểu Nặc?

Sao thằng bé lại xuất hiện ở Đế Đô.

"Két" một tiếng, Ninh Tịch vội vàng phanh gấp dừng xe lại cách quán ăn kia không xa.

"Đừng có mà đứng đây làm ảnh hưởng tới chuyện buôn bán của tao!" Cùng lúc đó, chủ quán ăn kia đang lớn tiếng mắng chửi Đường Nặc như mắng chửi một thằng ăn mày.

Trên mặt Đường Nặc hiện lên vẻ ấm ức, cậu ta không nói một lời nào lại kéo đồ đi vào màn mưa.

"Tiểu Nặc!"

Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng gọi, tiếng gọi quen thuộc đến mức khiến cậu ta muốn rơi lệ.

Sống lưng Đường Nặc cứng ngác, vẻ mặt không tin nổi quay lại rồi ngơ ngác nhìn cô gái đứng phía đối diện, đôi môi tái nhợt mấp máy một lúc mãi mới phát ra được một chữ: "Chị..."

Đường Nặc với Ninh Tịch vẫn giữ liên lạc với nhau, cậu cũng thường xuyên dùng di động lên mạng đọc những tin tức liên quan đến Ninh Tịch. Cơ mà, khi chính mắt nhìn thấy cô thì Đường Nặc vẫn bị kinh động, cô thay đổi quá nhiều nhưng mà... sự thân thiết trong mắt vẫn nguyên vẹn như trước kia.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx