sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1381 - 1382 - 1383 - 1384 - 1385

"Hừ, đàn ông cái gì chứ... Từ lúc Quan Tử Dao nói với tôi là không thể... tôi đã không còn là một con người nữa rồi ha ha ha..."

Mạc Lăng Thiên cười một cách điên cuồng, nói rồi quét ánh mắt lạnh lùng vào ba người phía đối diện: "Mọi người muốn tôi lấy cô ta chứ gì? Được thôi! Tôi chiều theo ý mọi người... mọi người muốn tôi lấy ai... thì tôi lấy người đó... dù sao... cũng chẳng phải là Tử Dao... cho dù có là ai... đối với tôi mà nói cũng chẳng khác gì nhau... ai cũng được."

Mạc Lăng Thiên nói xong thì bưỏc chân lảo đảo rồi ngã gục xuống, say đến bất tỉnh.

Khang Thục Huệ giật mình đánh thót: "Lăng Thiên!"

Phòng khách thoáng chốc đã loạn thành một đống, người hầu trực tiếp dìu Mạc Lăng Thiên về phòng ngủ trên gác.

Một lúc sau, trong phòng khách dưối nhà.

Khang Thục Huệ áy náy nhìn Ninh Thiên Tâm ngồi im trên trên ghê không nói một câu nào từ đầu đến cuối: "Thiên Tâm à! Dì thực sự rất xin lỗi cháu, khiến cháu phải chịu ấm ức rồi! Cái thằng nhóc chết tiệt đó uống say rồi ăn nói linh tinh, cháu đừng để bụng nhé!"

Mạc Kiến Chương cũng xụ mặt nói: "Thiên Tâm, cháu đừng nghĩ nhiều, cuộc hôn nhân này nó có không muốn thì cũng phải kết! Cháu về nhà chuẩn bị nhé, ngày mai bác sẽ đưa nó sang nhà cháu để dạm hỏi!"

Ninh Thiên Tâm nhìn vẻ quan tâm thân thiết của hai ông bà mà đôi mắt cô cay xè: "Cháu cám ơn hai bác."

Khang Thục Huệ vỗ vỗ vào tay cô: "Con gái ngoan! Bác biết là cháu thích Lăng Thiên nhà bác, cháu đừng lo, nó chỉ là nhất thời không dứt ra được thôi. Đợi đến khi kết hôn có con có cái rồi nó sẽ hiểu được ai mới thật sự là người tốt với nó!"

Nước mắt Ninh Thiên Tâm rơi lã chã, cô cố cưỡng ép bản thân mình phải trấn tĩnh lại rồi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương thấy tâm trạng của Ninh Thiên Tâm đã ổn định lại rồi, cuối cùng cũng không còn nghĩ tới việc phá thai nữa, cũng coi như là yên tâm được phần nào.

"Thiên Tâm, hôm nay muộn quá rồi, con ngủ lại đây một đêm có được không?" Khang Thục Huệ hỏi.

"Cám ơn bác, nhưng mà cháu nên về nhà thì hơn, cháu vẫn phải nói chuyện với người nhà."

Khang Thục Huệ nghe thê gật đầu liên hồi: "ừ ừ, đúng rồi, đúng là phải làm thê! Vậy bác gọi lái xe đưa con về nhé!"

"Cháu có thể lên gác thăm Lăng Thiên rồi đi có được không ạ?" Ninh Thiên Tâm hỏi.

"Con bé ngốc này, đương nhiên là được rồi! Cháu mau lên đi!"

Trên gác, phòng ngủ của Mạc Lăng Thiên.

"Kẹt!" một tiêng, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Thiên Tâm bước đến bên mép giường của người đàn ông ngồi xuống, lặng yên ngắm nhìn gương mặt của anh.

Mặc dù là trong giấc ngủ nhưng trên gương mặt anh ta vẫn còn đọng lại vẻ đau khổ tuyệt vọng, miệng vẫn cứ lẩm bẩm cái tên của người anh ta yêu..

Trong cơn mơ màng, Mạc Lăng Thiên đột nhiên mở mắt, dường như nhìn rõ người ngồi bên mép giường là ai thì vẻ mặt trong thoáng chốc đã tràn ngập vẻ châm chọc: "Ninh Thiên Tâm... tôi sẽ cưới cô... bây giờ cô vừa lòng chưa..."

Ninh Thiên Tâm nhắm chặt mắt lại hít sâu một hơi rồi lại mở ra: "Vừa lòng chứ... ít nhất trong cuộc đời này anh cũng đã từng nói muốn lấy em..." Dù cho câu nói này khiến trái tim cô đau đến mức không thở nổi.

Mạc Lăng Thiên nói rồi lại mê mang chìm vào trong giấc ngủ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Tử Dao...Tử Dao, em đừng đi mà... làm sao giờ, tôi đã không xứng với em nữa rồi... tôi thê này... sao còn có thể yêu em đuợc nữa..."

"Ngủ ngon."

Ninh Thiên Tâm cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên những nếp nhăn đang nhíu chặt trên trán người đàn ông rồi rời khỏi căn phòng.

Tiêng "ngủ ngon" này của cô như thể có ma lực khiến tâm hồn người ta dịu lại, gương mặt đau khổ của Mạc Lăng Thiên dần dần giãn ra rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu...

Mạc Kiến Chươn phái người đưa Ninh Thiên Tâm về nhà của Ninh Diệu Bang, sau khi đến nơi rồi Ninh Thiên Tâm lại không vào nhà mà gọi taxi đi về một hướng khác.

Sau khi lên xe rồi, những ngón tay run rẩy của Ninh Thiên Tâm mới rút ra một tờ rơi quảng cáo chuyên phá thai nhăn nhúm...

Nhà họ Mạc đã đánh tiếng với tất cả các bệnh viện lớn, cô không thể đến đó được nữa, giờ cũng chỉ còn một lựa chọn mà thôi...

Chiếc xe taxi đi khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi đỗ lại ở đầu một con ngõ nhỏ yên tĩnh ở khu vực ngoại thành phía Bắc.

"Ở đây không vào được nữa, cô phải tự đi một đoạn rồi." Gã tài xế len lén liếc nhìn Ninh Thiên Tâm qua kính chiếu hậu, sắc mặt có chút kì lạ.

Trông thuần khiết như sinh viên đại học, thế mà nửa đêm nửa hôm khuya khoắt lại một mình đi đến cái phòng khám tư nhân kiểu này...

"Được rồi, cảm ơn." Ninh Thiên Tâm thu lại vẻ hoảng hốt trên gương mặt, trả tiền xuống xe.

Trước mặt cô là một con ngõ nhỏ đen kịt sâu hun hút, tòa nhà ở tít trong cùng có treo một tấm biển hiệu, trên biển đề mấy chữ "Bệnh viện An Thái."

Nói là bệnh viện nhưng cũng chỉ là mấy gian phòng mà thôi, cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói là một phòng khám.

Ninh Thiên Tâm vô thức đè lại bụng mình, chân nặng như đeo chì.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mới bước từng bước một đi về phía trước.

Con ngõ nhỏ sâu thẳm đen kịt như một con thú dữ đang há miệng thật rộng dần dần nuốt chửng bóng dáng của cô gái nhỏ…

...

"Xin chào!"

"Cô y tá đang ngồi trước quầy lễ tân vừa cắn hạt dưa vừa xem phim trên điện thoại, liếc mắt thấy có người đến cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Phá thai à?"

"Vâng."

"Đến tư vấn hay làm luôn bây giờ?"

"Làm luôn bây giờ."

"Sang phòng bên cạnh nộp tiền, nộp xong là làm lên bàn phẫu thuật được."

"Mất khoảng bao lâu thì có thể làm xong?"

"Xem tình hình đã, làm xét nghiệm trước, bình thường chỉ mấy phút thôi, chậm thì mất nửa tiếng, yên tâm đi, sẽ nhanh thôi! Những kiểu phẫu thuật như thế này bệnh viện chúng tôi một ngày làm không biết bao nhiêu ca, có nhiều kinh nghiệm lắm."

"Ừm…"

Nộp tiền với làm vài cái xét nghiệm tượng trưng xong một vị bác sĩ có tuổi vừa chuẩn bị đồ dùng phẫu thuật vừa nói: "Được rồi, ra ngoài đợi đi, mười phút sau vào làm phẫu thuật."

Ninh Thiên Tâm ngẩn ngơ gật gật, đi ra ngoài ngồi xuống băng ghế sơn xanh bong tróc của phòng khám.

Vì để phá cái thai này, mấy ngày hôm nay dường như cô đã đi hết một lượt những bệnh viện có thể đến nhưng mà vẫn không có kết quả. Hiện tại, không có một câu hỏi dư thừa nào, không có cảnh báo hay nhắc nhở, cũng chẳng cần chờ đợi lâu, chỉ cần nộp tiền là được làm phẫu thuật, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng chỉ có thể máy móc đáp lại…

Mười phút...

Mười phút nữa...

Đứa trẻ không nên xuất hiện này...

Đứa trẻ khiến cha nó đau khổ không muốn sống này...

Đứa trẻ là nguyên nhân của tất cả những sự hỗn loạn này… cuối cùng cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này!

Ninh Thiên Tâm cúi đầu, những sợi tóc rơi xuống che lấp gương mặt cô, trong lòng bàn tay trắng đến mức gần như là trong suốt là một bức ảnh siêu âm, trong ảnh cái thai đã thành hình, cái tay cái chân nho nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong bụng mẹ…

Nó… đáng yêu đến vậy cơ mà…

"Tí tách." Những giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm bức ảnh…

Cô gái vốn đang ngồi bất động ngây ra đó giờ phút này lại siết chặt tấm ảnh áp sát lên ngực, đau khổ khóc nấc không thành tiếng, cả người run lên bần bật.

"Con ơi… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi…"

"Xin lỗi con… mẹ không thể giữ con lại nữa…"

"Xin lỗi con… mẹ yêu con…"

Cô chưa từng nói với ai cô luyến tiếc đứa bé này đến mức nào, cho dù nó đến bất ngờ như thế, cho dù nó mang lại cho cô bao nhiêu đau khổ.

Nhưng cô nhớ rất rõ, lần đầu tiên siêu âm, lúc nhìn thấy con trong màn hình máy tính, trái tim cô bỗng ấm áp đến vô cùng.

Nhưng mà cô biết, giống như sự mong chờ vô vọng đối với Mạc Lăng Thiên, đứa bé này vốn dĩ không thuộc về cô…

Mạc Lăng Thiên, đây là chuyện cuối cùng em có thể làm vì anh…

Đêm khuya, tại Bạch Kim Đế Cung.

Bởi vì áp lực tinh thần liên tiếp ập đến trong mấy ngày qua, nên sau khi trở về từ thành phố C Ninh Tịch vẫn đang ngủ say, mãi cho đến nửa đêm cô bị một cuộc điện thoại lạ đánh thức.

Để tránh đánh thức bánh bao nhỏ, Ninh Tịch ra ngoài cửa nghe điện thoại: "Alo, ai đấy ạ?"

"Đây là bệnh viện An Thái, xin hỏi chị có biết cô Ninh Thiên Tâm không ạ?"

Bệnh viện?

Tim Ninh Tịch giật thót một cái: "Ninh Thiên Tâm… cô ấy là chị họ của tôi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô ấy đến bệnh viện của chúng tôi phá thai, trong quá trình phẫu thuật xảy chút sự cố ngoài ý muốn... bây giờ đang mất máu nhiều, với điều kiện điều trị của chúng tôi không đủ để xử lý tình hình của cô ấy, cần chuyển viện ngay lập tức. Cô mau chóng thông báo cho người thân của cô ấy đến đây một chuyến, nếu như người mà chết ở đây, chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!" Đầu bên kia điện thoại báo địa chỉ xong liền cúp máy đánh "cạch" một cái.

Ninh Tịch chết sững ngay tại chỗ, cả người cô như rơi xuống hầm băng.

"Làm sao thế?" Đằng sau lưng vang lên giọng nói đầy lo lắng của Lục Đình Kiêu.

Ninh Tịch sực tỉnh, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy: "Lục Đình Kiêu, chị họ em xảy ra chuyện rồi, em phải đến bệnh viện ngay lập tức!"

"Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện gì đó tên là An Thái, ở trên đường Trung Sơn, phía Bắc thành phố…"

Ninh Tịch nói rồi không cần biết gì nữa mà đâm đầu chạy vội ra ngoài, trên người vẫn còn đang mặc áo ngủ, chân còn đang đi dép lê….

Sau khi chạy điên cuồng ra ngoài, Ninh Tịch mới phát hiện ra xe mình không ở bên này, lại vội vàng chạy vào tìm Lục Đình Kiêu.

Đúng lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu trắng nhanh chóng chạy đến dừng lại ngay bên cạnh cô, Lục Đình Kiêu hạ kính xe xuống: "Lên xe đi."

Ninh Tịch lập tức mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cô nhanh chóng phát hiện trong xe còn để một đôi giầy vào một cái khẩu trang màu trắng.

"Thay giày, đeo khẩu trang vào." Lục Đình Kiêu dặn dò, sau đó chiếc Bugatti Veyron màu trắng như một tia chớp nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Hai mươi phút sau, xe đã dừng trước đầu một con ngõ vắng vẻ.

Ninh Tịch đẩy cửa xe ra, lập tức chạy như điên về phía cái bệnh viện sâu trong con ngõ kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy cái bệnh viện, tim của Ninh Tịch liền chìm vào trong tuyệt vọng, đây đâu phải là bệnh viện, đây rõ ràng là một phòng khám chui mà!

Tại sao chị Thiên Tâm lại đến đây làm phẫu thuật?

Rõ ràng bọn họ đã hẹn với nhau khi nào làm phẫu thuật nhất định phải gọi cô đi cùng mà!

Có phải cái bệnh viện này nhầm lẫn gì không?

Ninh Tịch ôm một chút hy vọng mong manh xông vào bệnh viện: "Ninh Thiên Tâm ở đâu!"

Cô y tá đứng ở cửa vẻ mặt hình như rất khó chịu: "Đi thẳng, phòng phẫu thuật! Sao bây giờ các người mới đến! Bệnh nhân sắp không xong rồi kia kìa! Thế này mà chết ở đây chẳng phải là làm hỏng danh tiếng của chúng tôi rồi sao? Mau đưa đi đi!"

Ninh Tịch nghe thế mà rồ cả người, nhưng không có thời gian đâu mà đôi co với cô ta, vội vàng xông vào phòng phẫu thuật, Lục Đình Kiêu theo sát phía sau cô.

Vừa mới đẩy cửa ra, đập vào mắt Ninh Tịch là màu đỏ chói mắt của máu…

Nhìn thấy cô gái sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên bàn phẩu thuật đầy máu đúng là Ninh Thiên Tâm, trong đầu của Ninh Tịch hoàn toàn trống rỗng, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Trời dần trở sáng nhưng trái tim của Ninh Tịch lại càng lúc càng nặng trịch.

Cho đến khi Ninh Thiên Tâm được đưa vào bệnh viện Nhân Ái, cô vẫn không dám tin rằng, cô gái nằm trong phòng phẫu thuật đang sáng đèn là Ninh Thiên Tâm.

"Lục tổng, tình hình của bệnh nhân không được ổn, e rằng hai vị phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra." Bác sĩ nói rồi mau chóng đi vào phòng phẫu thuật.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn đang yên đang lành, thế nhưng bây giờ lại có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào...

Trong đầu Ninh Tịch bây giờ toàn là cảnh tượng cô gái nằm trên bàn mổ đẫm máu mà cả người run lên bần bật, ngay đến hai chân cũng mềm nhũn.

Tại sao… tại sao lại thành ra như thế này…

"Là lỗi của em… đều do em… em nên luôn luôn ở bên cạnh chị ấy mới phải…" Ninh Tịch vùi vào sự tự trách.

Lục Đình Kiêu đau lòng ôm siết lấy bờ vai của cô gái nhỏ: "Em đừng nghĩ linh tinh, chuyện này không liên quan đến em, có thể là do phía bên Mạc Lăng Thiên xảy ra vấn đề gì đó."

Bằng không Ninh Thiên Tâm làm sao có thể đột nhiên nửa đêm khuya khoắt lại chạy đến phòng khám chui để phá thai.

"Mạc Lăng Thiên! " Ninh Tịch nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt tràn đầy lửa giận mà lôi điện thoại di động ra, những ngón tay hỗn loạn ấn tìm số điện thoại của Mạc Lăng Thiên trong danh bạ.

Nhưng, đầu dây bên kia lại vang lên thông báo tắt máy.

Ninh Tịch tức giận đến mức muốn phi thẳng đến nhà tìm người, nhưng giờ phút này cô tuyệt đối không thể rời khỏi bệnh viện.

"Đừng lo." Lục Đình Kiêu trấn an nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, sau đó anh liền gọi cho Mạc Kiến Chương.

...

Trời vừa mới sáng, Mạc Lăng Thiên đã bị Mạc Kiến Chương gọi người hầu trong nhà dựng dậy.

Ở phòng khách dưới nhà, Mạc Kiến Chương và Khang Thục Huệ đang bàn nhau xem mang quà gì đến ra mắt thì hợp.

Mạc Lăng Thiên ngồi trên sofa đầu tóc rối bời, trên người vẫn còn mặt áo ngủ tối hôm qua, vẻ mặt hờ hững.

Nhìn thấy cái vẻ chẳng thiết tha gì này của Mạc Lăng Thiên, Khang Thục Huệ bực tức nói: "Lăng Thiên, hôm nay phải đến nhà họ Ninh dạm hỏi đấy, rốt cuộc con còn muốn lề mề đến bao giờ? Còn không mau đi rửa mặt thay quần áo rồi đi à! Con muốn để cho người ta cảm thấy nhà họ Mạc chúng ta ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không hiểu hay sao? Hay là con lại muốn đổi ý! Tối hôm qua con đã đồng ý rồi cơ mà!"

Mạc Lăng Thiên ngửa đầu vào sofa ngẩng mặt lên trời, nhếch môi cười nhạt: "Con có đồng ý hay không thì có khác gì nhau? Dù sao cũng đâu cũng là hôn lễ mà ba mẹ muốn… ba mẹ đi là được rồi…"

Ha, từng thề rằng không phải cô ấy thì không lấy, kể cả cho dù đối thủ có là Lục Đình Kiêu anh cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, cố gắng đến bây giờ, cuối cùng cũng đã nhìn thấy một tia hy vọng thế nhưng giờ đây anh lại phải lấy vợ…

Anh và Tử Dao thế nhưng lại kết thúc triệt để bằng cách này…

Mạc Kiến Chương tức giận không thôi: "Cái thứ ngu xuẩn không biết tốt xấu, một cô gái tốt như Thiên Tâm mà mày không biết quý trọng, sau này rồi có ngày mày phải hối hận!"

Mạc Lăng Thiên nghe thấy cha mình nói vậy, trong lòng lại trồi lên sự bài xích cùng u ám.

Anh ta nghĩ rằng Ninh Thiên Tâm sẽ khác với những cô gái khác, thậm chí khi Tử Dao nói rằng mọi thứ quá trùng hợp, anh cũng không có chút nghi ngờ. Nhưng, bây giờ thì sao, đã hứa với anh ta rằng sẽ bỏ cái thai đi vậy mà lại không làm, ngược lại chỉ trong thời gian ngắn đã khiến ba mẹ anh hoàn toàn đứng về phía cô…

Nghĩ đến đó, cơn giận đè nén trong lòng Mạc Lăng Thiên bao lâu nay lại bùng phát hết vào giờ khắc này: "Nều như cô ta thực sự tốt như những gì ba mẹ tưởng thì làm sao có thể ép con đến mức như thế này? Nếu cô ta đơn thuần như những gì ba mẹ nghĩ, vậy thì làm sao cô ta có thể trùng hợp gặp được dì, hơn nữa còn để cho dì biết ba của đứa trẻ là con? Rốt cuộc là con ngu hay ba mẹ ngu? Hừ, hoặc là nên nói, cả hai người căn bản không cần biết cô ta là người như thế nào, hai người chỉ quan tâm đến đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường của hai người thôi chứ gì! Con hối hận! Con hối hận vì đã nhìn nhầm người!"

"Mày…" Mạc Kiến Chương đang định phát hỏa, nhưng đúng lúc này điện thoại của ông đột nhiên reo lên.

Người gọi đến là Lục Đình Kiêu.

Sao mới sáng sớm ra Lục Đình Kiêu đã gọi điện thoại cho ông?

Mạc Kiến Chương tràn đầy nghi ngờ nghe điện thoại: "Alo? Đình Kiêu à! Sớm thế này có việc gì không cháu?"

"Bác Mạc, Lăng Thiên có ở đó không ạ?"

"Có chứ, có chứ, cháu tìm nó à?"

"Bác Mạc, làm phiền bác bật loa ngoài lên được không ạ!"

Mạc Kiến Chương không hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo lời Lục Đình Kiêu, mở loa ngoài lên.

Ngay sau đó, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh tanh không cảm xúc của Lục Đình Kiêu: "Phòng cấp cứu tầng cao nhất của bệnh viện Nhân Ái, Ninh Thiên Tâm trong quá trình phá thai bị mất máu quá nhiều hiện đang cấp cứu."

Giọng của Lục Đình Kiêu rõ mồn một vang lên trong phòng khách yên tĩnh, đập thẳng vào tai Mạc Kiến Chương, Khang Thục Huệ và cả Mạc Lăng Thiên.

Tin tức này như sét giữa trời quang…

Mất một lúc sau ba người mới phản ứng lại được, Khang Thục Huệ giật lấy điện thoại từ tay chồng, hốt hoảng hỏi dồn dập: "Đình Kiêu… cháu... cháu đang nói gì thế! Hôm qua hai bác khuyên Thiên Tâm cả buổi chiều, tối qua lúc Thiên Tâm về vẫn còn ổn mà, con bé đã đồng ý với bác là không nghĩ đến chuyện phá thai nữa rồi mà. Hôm qua muộn quá rồi bác còn định giữ con bé ngủ lại đâu một đêm nhưng con bé nói nó còn phải về nhà thương lượng với cha nó nữa, tài xế đưa nó về đến tận cửa nhà mà… sao… sao… sao lại có thể đi phá thai được…"

"Bác đã đánh tiếng với bên bệnh viện Nhân Ái rồi mà, nếu Thiên Tâm đến đó, Bác tuyệt đối không thể không biết được." Mạc Kiến Chương cũng nói theo.

Nghe đến đây, Lục Đình Kiêu cũng coi như đã hiểu ra tại sao Ninh Thiên Tâm lại tìm đến một phòng khám chui để phá thai: "Nửa đêm về sáng ngày hôm qua, Ninh Thiên Tâm một mình đi đến một phòng khám tư ở phía Bắc thành phố."

Khang Thục Huệ không dám tin: "Đình Kiêu, tại sao cháu lại biết chuyện này?"

"Ninh Thiên Tâm là chị họ của bạn gái cháu, nửa đêm hôm qua Tiểu Tịch nhận được điện thoại của phòng khám tư. Khi chúng cháu đến nơi, cô ấy vì mất máu quá nhiều mà lâm vào tình trạng cực kì xấu, cho nên chúng cháu đã chuyển cô ấy đến bệnh viện Nhân Ái ngay trong đêm."

Lúc này trong lòng Mạc Kiến Chương tràn đầy hối hận, lo lắng truy hỏi: "Bây giờ Thiên Tâm thế nào rồi? Đứa bé thì sao… Đứa bé thế nào rồi? Có giữ được không?"

"Đứa bé đã không còn, còn người lớn thì đang trong phòng cấp cứu, tình hình rất nguy cấp, bác sĩ nói có thể không giữ được tử cung."

Lời của Lục Đình Kiêu khiến cho Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương chết sững.

Khang Thục Huệ ôm mặt thất thanh khóc nấc lên.

Mạc Kiến Chương cố gắng đứng vững lại: "Thục Huệ, mau! Đi đến bệnh viên! Gọi cả Uyển Như nữa, tuyệt đối không thể để Thiên Tâm xảy ra chuyện được!"

Bằng không cả đời này ông sẽ không tha thứ cho chính mình…

Khang Thục Huệ vội gật đầu, vừa nghẹn ngào vừa gọi điện, Mạc Kiến Chương lập tức cho quản gia chuẩn bị xe rồi hai người vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Đằng sau lưng, Mạc Lăng Thiên vẫn đờ đẫn ngồi chết lặng trên sofa, dường như không có cách nào tỉnh lại từ những gì Lục Đình Kiêu vừa nói.

Phá thai…

Đứa bé… không còn…

Tử cung có khả năng không giữ được…

Thiên Tâm……

Một lúc lâu sau, Mạc Lăng Thiên mới hoảng hốt bừng tỉnh, đứng bật dậy đần đần độn độn chạy ra ngoài cửa.

Trên đường đến bệnh viện, Mạc Lăng Thiên lái xe nhanh nhất có thể, đồng thời cũng lôi điện thoại ra, bàn tay run run bật chiếc điện thoại mấy ngày nay luôn trong trạng thái tắt máy lên

Điện thoại vừa mới bật lên, liền hiện ra vô số những cuộc gọi nhỡ, đại đa số đều là của Ninh Thiên Tâm.

Trong hộp thư đến những tin nhắn Ninh Thiên Tâm gửi cho anh nằm lẳng lặng trong đó…

[Lăng Thiên, hai hôm nay em đi tìm mấy bệnh viện rồi, họ toàn viện đủ các lý do không làm phẫu thuật cho em, có thể là do nhà anh đã đánh tiếng với bọn họ rồi, anh đã giải thích qua cho ba mẹ anh nghe chưa?]

[Lăng Thiên, đọc được tin nhắn thì trả lời ngay nhé.]

[Lăng Thiên?]

[Lăng Thiên, hôm nay cha mẹ anh đến tận nhà tìm em, đọc được tin nhắn thì gọi lại cho em được không? Có lẽ chúng ta nên cùng nói chuyện với ba mẹ anh, em tin bọn họ sẽ hiểu.]

Tin nhắn cuối cùng là gửi vào rạng sáng nay, nội dung chỉ có duy nhất hai chữ: [Lăng Thiên]

Ngoài hai chữ đó ra thì không còn gì khác, như thể đang viết được một nửa đột nhiên không biết viết gì nữa rồi cứ thế gửi đi…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx