sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 1386 - 1387 - 1388 - 1389 - 1390

Bệnh viện Nhân Ái.

Lúc Mạc Lăng Thiên đến nơi, Ninh Thiên Tâm vừa mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Đôi môi cô khô nứt, làn da trắng bệch gần như trong suốt, dường như chỉ cần chạm vào là rách...

"Bác sĩ, chị tôi thế nào rồi?" Ninh Tịch là người đầu tiên chạy lên hỏi.

Trên trán bác sĩ rịn một lớp mồ hôi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, thở dài một tiếng nói: "May là đưa đến kịp thời, tử cung coi như giữ được, nhưng mà…"

Giọng điệu của bác sĩ lại thêm mấy phần trách cứ: "Trước đó bệnh nhân đến bệnh viện kiểm tra chẳng lẽ bác sĩ không nói cho cô ấy biết, cô ấy bị mắc chứng "cung hàn" rất nặng sao, nếu phá thai sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho thân thể, nghiêm trọng thì không thể mang thai được nữa? Giờ còn cộng thêm phá thai ở phòng khám chui nữa, mất máu nhiều thế này… sau này e rằng khó mà có con được… haizzz…"

"Là lỗi của tôi… đều là lỗi của chúng tôi… nếu như chúng tôi không cố ý ngăn Thiên Tâm đến bệnh viện phá thai thì con bé đâu bị ép đến mức phải đến cái phòng khám chui đó…" Khang Thục Huệ nhìn cô gái nằm trên xe đẩy cấp cứu mà nước mắt rơi như mưa.

Mạc Lăng Thiên đứng cách xe đẩy chỉ vài bước, anh chết lặng nhìn cô gái mặt trắng bệch không một chút máu.

Ninh Tịch thấy Mạc Lăng Thiên, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện Mạc Kiến Chương và Khang Thục Huệ cũng đang có mặt ở đây, trong cơn kích động liền xông đến nhưng Lục Đình Kiêu đã vươn tay tay ra ngăn cô lại: "Ngoan nào, em đi vào với chị em đi, chuyện này giao cho anh được không?"

Ninh Tịch nhìn Ninh Thiên Tâm, cuối cùng vẫn quay sang chăm sóc Ninh Thiên Tâm trước.

Khang Thục Huệ và Mạc Kiến Chương cũng chẳng thèm nhìn Mạc Lăng Thiên nữa, cả hai ông bà đều cẩn thận đi cùng Ninh Thiên Tâm vào trong phòng bệnh.

Thế nên, trong hành lang lúc này chỉ còn lại Lục Đình Kiêu và Mạc Lăng Thiên.

Lục Đình Kiêu bước đến trước mặt Mạc Lăng Thiên, anh cũng không nói gì, chỉ mở một đoạn video trong điện thoại mình lên, sau đó đưa cho Mạc Lăng Thiên.

Mạc Lăng Thiên nhìn điện thoại trong tay Lục Đình Kiêu, máy móc đưa tay ra đón lấy.

Lục Đình Kiêu vỗ vỗ vai anh ta một cái rồi quay vào phòng bệnh.

Mạc Lăng Thiên như thể người mất hồn, cầm điện thoại trong ngay ngây ngẩn bước đến bên băng ghế dài trong hành lang ngồi xuống.

Đoạn video trong điện thoại của Lục Đình Kiêu hình như là một đoạn video cắt từ camera giám sát.

Cảnh tượng bên trong video nhìn trông rất giống một phòng khám nhỏ cũ nát.

Không biết Mạc Lăng Thiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt thoáng đổi...

Quả nhiên ngay sau đó, trong video xuất hiện bóng dáng của Ninh Thiên Tâm.

Sống lưng của Mạc Lăng Thiên vô thức căng cứng, ánh mắt anh ta dán chặt vào hình bóng đơn độc mảnh dẻ ấy…

Trong video, thần sắc của Ninh Thiên Tâm ngẩn ngơ, một mình tới hỏi thăm cô y tá vài điều, sau đó nộp tiền, làm xét nghiệm rồi ngồi trên băng ghế đợi.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô gái đều bình tĩnh một cách kì lạ.

Mãi cho đến khi… cho đến khi vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ nói rằng 10 phút sau mới có thể làm phẫu thuật.

Hình ảnh cô gái siết chặt tấm ảnh siêu âm trong tay xuất hiện, từ góc độ của anh ta chỉ có thể nhìn thấy cô gái đang gục đầu xuống và bả vai đang run lên bần bật, thậm chí cô còn không phát ra một tiếng nào, trái tim anh ta đau đớn như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

Từ trong video truyền đến giọng nói nghẹn ngào ngắt quãng của cô gái…

"Con yêu… mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi… "

"Xin lỗi con… mẹ không thể giữ con lại nữa…"

"Xin lỗi con… mẹ yêu con…"

"Ninh Thiên Tâm, vào làm phẫu thuật đi!" Tiếng thúc giục của bác sĩ vang lên.

Cô gái hoảng hốt ngẩng đầu để lộ gương mặt ướt đẫm nước mắt, nỗi sợ hãi tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn.

Ngay sau đó, cô vội rút điện thoại ra, những ngón tay run rẩy gõ vài chữ, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, vẻ mặt nhưng thể đang tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng

Nhưng mà cuối cùng, không biết cô gái nghĩ gì, tia hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm, tin nhắn viết thật dài rồi lại xóa hết, ngón tay chán nản buông thõng…

Mạc Lăng Thiên mở điện thoại mình lên, nhìn tin nhắn cuối cùng cô ấy gửi cho mình, nhìn hai chữ "Lăng Thiên" đơn độc nằm lẳng lặng trên màn hình, nhìn tin nhắn dang dở đó, anh ta bật khóc không thành tiếng…

Trong hành lang người qua kẻ lại, một gã đàn ông mặc áo ngủ chân đi dép lê ngồi trên băng ghế lạnh ngắt, khóc như một đứa trẻ.

Không biết bao lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông bước ra khỏi phòng, đứng trước mặt Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt không biểu cảm lên tiếng: "Xem xong chưa?"

Mạc Lăng Thiên từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy đau khổ: "Lục Đình Kiêu, cậu cũng ác thật đấy…"

Lục Đình Kiêu: "Chẳng qua tôi sợ vợ tôi đánh cậu đau tay."

Ninh Tịch vừa mới thoát ra khỏi một nỗi đau khổ, hiện tại đã sức cùng lực kiệt, còn chưa khôi phục hoàn toàn thì anh làm sao có thể cho phép cô phải mệt mỏi thêm nữa.

Mạc Lăng Thiên: "…"

Có anh em bạn bè nào như thế này không?

Không thể không nói, có những lúc đàn ông còn biết cách làm thế nào để khiến một thằng đàn ông khác đau khổ hơn cả phụ nữ.

Cho dù anh ta có bị Ninh Tịch đánh chết cũng không thể so với việc tận mắt nhìn thấy cảnh Thiên Tâm một mình đi phá thai.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô ấy trước khi bước vào phòng phẫu thuật... đoạn tin nhắn bị xóa mất… trái tim của anh ta lại quặn thắt đau đến mức không thể thở nổi…

Ba ngày trước khi cô nói với anh rằng sẽ bỏ cái thai đi, biểu cảm của cô bình tĩnh, thanh thản như thể cô chẳng để tâm chút nào.

Vậy mà anh ta cũng tin...

Thậm chí đến cuối cùng, anh ta vẫn còn ác ý nghi ngờ cô…

Mạc Lăng Thiên ngồi ngây ra đó với ánh mắt trống rỗng: "Lục Đình Kiêu… cậu nói xem… đoạn tin nhắn Thiên Tâm muốn nanh tin cho tôi là gì… cô ấy… muốn nói gì với tôi…"

Lục Đình Kiêu lạnh nhạt liếc anh ta một cái: "Khoảnh khắc cuối cùng đó, Ninh Thiên Tâm không phải là một cô gái yêu cậu nữa mà là một người mẹ. Xuất phát từ bản năng của một người mẹ, chắc cô ấy nghĩ thà phải chịu đựng tất cả ác ý và hoài nghi cũng muốn cứu con mình."

Lục Đình Kiêu vừa dứt lời, vành mắt Mạc Lăng Thiên vừa dịu xuống lại đỏ lên.

Nhưng mà, Lục Đình Kiêu vẫn nói tiếp: "Nhưng mà cô ấy biết, cậu không muốn cũng sẽ không cần. Cho nên chỉ có thể tuyệt vọng bước vào phòng phẫu thuật, tự tay giết chết con mình, để thành toàn cho tình cảm của cậu. Dù cho có biết rõ ràng với thể chất của mình, phá thai sẽ khiến cô ấy không thể mang thai được nữa, dù cho có phải hủy hoại cuộc sống của mình cũng muốn bảo vệ cuộc sống của cậu."

"Đừng nói nữa!" Mạc Lăng Thiên ôm đầu suy sụp gào lên.

Lúc Ninh Tịch bước ra khỏi phòng bệnh liền nghe thấy những lời ấy của Lục Đình Kiêu, cô trông thấy bả vai Mạc Lăng Thiên run bần bật, ôm đầu đau khổ gào thét…

Nhìn thấy Ninh Tịch đi ra, Lục Đình Kiêu lập tức sải bước đến bên cạnh cô: "Còn tức giận không?"

Nhìn thấy cái bộ dạng đau khổ không muốn sống nữa của Mạc Lăng Thiên, Ninh Tịch xoa xoa ấn đường: "Thôi, dù có tức cũng không đánh nữa. Bây giờ em mà đánh sẽ chỉ khiến anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi!"

Thấy điện thoại của Lục Đình Kiêu vẫn cứ réo mãi, Ninh Tịch vội nói: "Lục Đình Kiêu, chị Thiên Tâm đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi, công ty có việc thì anh mau đi đi!"

"Được rồi, có việc gì thì gọi cho anh nhé."

"Ừm." Ninh Tịch gật đầu rồi kiễng chân hôn lên môi anh: "Lục Đình Kiêu, cám ơn anh."

Chuyện xảy ra quá đột ngột, tối hôm qua cô cũng trong trạng thái hoảng loạn, mọi chuyện đều do một tay Lục Đình Kiêu giải quyết, thậm chí ngay đến Mạc Lăng Thiên cũng là anh cho anh ta một bài học hộ cô.

Lục Đình Kiêu vuốt vuốt tóc cô: "Đừng để mình mệt quá nhé."

Sau khi Lục Đình Kiêu đến công ty rồi, Mạc Kiến Chương, Khang Thục Huệ và cả Khang Uyển Như đều lục tục ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Vẻ mặt của ba người đều rất nặng nề, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Mạc Lăng Thiên lấy một cái.

"Uyển Như à, em nói thật cho chị biết, tình hình nghiêm trọng đến mức nào?" Khang Thục Huệ căng thẳng hỏi, Ninh Tịch cũng cau mày nhìn sang.

Khang Uyển Như thở dài một tiếng: "Vừa nãy Viện trưởng Lương cũng đã nói rất rõ rồi, em không có gì để bổ sung nữa. Tình hình này, về cơ bản là không thể mang thai được nữa, tử cung giữ lại được đã là may mắn lắm rồi!"

Khang Thục Huệ bật khóc, trên gương mặt tràn đầy sự tự trách: "Tạo nghiệt mà... đúng là tạo nghiệt mà làm thế nào đây..."

Mạc Kiến Chương quay sang nhìn Ninh Tịch đang trầm mặt đứng đó: "Cô Ninh, lần này thực sự rất cám ơn cô, nếu như không có cô đến kịp thì... đúng rồi, người nhà của Thiên Tâm biết chưa? có cần thông báo cho họ biết không? Dù sao chuyện lớn thê này..

Ninh Tịch ngay lập tức lắc đầu, nói với giọng chắc chắn: "Không cần, sức khỏe của ông nội tôi không tốt, không chịu được cú shock này, chị Thiên Tâm chắc cũng không mong mẹ chị ấy biết chuyện rồi lại lo lắng, còn về phần chú tôi... nếu như ông ta biết chuyện này... không biết sẽ làm ầm ỹ đến đâu nữa... đến lúc đó chỉ càng khiên chị ấy khó xử hơn mà thôi, tôi nghĩ đây là chuyện mà chị Thiên Tâm không muốn nhìn thấy nhất!"

Ninh Tịch nói rồi, giọng điệu có phần nặng nề: "Cám ơn sự quan tâm của ba vị giành cho chị gái tôi, tôi sẽ chuyển lời đến cho chị ấy là ba người đã đến thăm, còn về phần chăm sóc chị ấy thì đã có tôi lo, ba vị có thể yên tâm."

Câu này của Ninh Tịch thực ra là đang ngầm đuổi khách.

Dù sao bây giờ bất cứ ai trong nhà họ Mạc đều có thể khiên Ninh Thiên Tâm chịu kích thích.

"Nêu như có bất kì điều gì cần trợ giúp làm ơn hãy liên lạc với chúng tôi." Mạc Kiến Chương đương nhiên là hiểu ý của Ninh Tịch, vốn dĩ ông cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ồ lại đây, nói xong ông liền sa sầm quay sang nhìn Mạc Lăng Thiên: "Mày còn ngồi đó làm cái gì? Bây giờ tất cả đều đúng ý mày rồi còn gì?"

Mạc Lăng Thiên dường như không nghe thấy cha mình nói gì, vẫn ngồi bất động.

Khang Thục Huệ muốn nói rồi lại thôi, sau rồi bà cũng chẳng nói gì cả lắc đầu ròi đi.

Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Lăng Thiên được, bọn họ cũng sai, cách làm của bọn họ trước đó quá kích động, quá vội vã, thậm chí còn không nghe Thiên Tâm giải thích.

Nhưng mà, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, nay thứ mà bọn họ có thể làm cũng chỉ là cố hết sức bồi thường mà thôi.

Chỉ trong một đêm, con dâu mất, cháu nội cũng không, cú đả kích lớn như thế, chớp mắt hai ông bà như đã già thêm mười tuổi.

Ở cửa bệnh viện, Khang Thục Huệ đầy bi thương gạt nước mắt: "Cô gái tốt như thê mà, là nhà họ Mạc chúng ta không có phúc... không có phúc có được đứa con dâu tốt như thế! Tôi không cần biết ông và Lăng Thiên nghĩ thê nào, từ nay về sau, trong mắt tôi, Thiên Tâm chính là con gái ruột của tôi!"

Thoáng cái trước cửa phòng bệnh chỉ còn lại Ninh Tịch và Mạc Lăng Thiên.

Mạc Lăng Thiên cố gắng đứng dậy, đi về phía cửa phòng bệnh.

Ninh Tịch khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, thấy thế liền giơ chân lên chắn giữa cửa không cho Mạc Lăng Thiên vào.

Mạc Lăng Thiên: "Đe tôi vào gặp cô ấy một lần."

Ninh Tịch: "Bắt đầu từ bây giờ trở đi, nêu như tôi để anh lại gần chị ấy trong vòng ba bước, tôi sẽ gọi anh là ông nội!"

Mạc Lăng Thiên: "Tôi chỉ nhìn một cái."

Ninh Tịch: "Nhìn rồi thì anh có thể làm được gì?"

Mạc Lăng Thiên im lặng, anh không biết... anh chỉ muốn được gặp cô... muốn gặp cô đến điên cuồng...

Trong sự tĩnh mịch ấy, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Mạc Lăng Thiên giơ điện thoại lên theo phản xạ, nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch.

Người gọi đến là Tử Dao.

Đứa trẻ mà anh coi là "hồng thủy mãnh thú" đã không còn.

Ninh Thiên Tâm cũng không quấn lấy anh nữa.

Ba mẹ cũng chẳng ép anh kết hôn.

Thậm chí ngay cả, Tử Dao cũng chủ động gọi điện cho anh...

Trời sáng rồi, nhưng thứ đợi anh không phải là tương lai đen tối vô tận, mà cuộc sống của anh đã hoàn toàn trở về với quỹ đạo bình thường...

Nhưng tại sao anh lại cảm thấy tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì, ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc này chỉ có muốn gặp cô ấy... muốn gặp cô ấy...

Mạc Lăng Thiên ngắt cuộc điện thoại của Quan Tử Dao, vẻ mặt tái nhợt nhìn về phía Ninh Tịch, vẫn cố chấp lặp lại một lần nữa: "Tôi chỉ nhìn cô ấy một lần mà thôi."

Ninh Tịch nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt lạnh như băng: "Mạc Lăng Thiên, nêu anh thực sự còn có một chút áy náy với chị Thiên Tâm thì mời anh từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị ấy nữa, đây là điều duy nhất anh có thể làm vì chị ấy."

Sống lưng của Mạc Lăng Thiên đờ ra, đứng tại chỗ rất lâu...

Khoảng mười phút sau, người đàn ông cuối cùng mới chậm chạp lê bước đi, bước từng bước từng rời khỏi nơi này...

Cuối cùng thì Mạc Lăng Thiên cũng đi, Ninh Tịch day day ấn đường, thở dài một tiếng, rút điện thoại ra gọi.

Chuông điện thoại vừa đổ có mấy giây đầu bên kia đã nhấc máy, ngay sau đó vang lên giọng nói vui vẻ của cô gái: "Alo? Anh Tịch!"

"Annie, bây giờ em có thời gian rảnh không? Có thể giúp anh một việc không..."

Ninh Tịch còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc đầy ấm ức của cô bé: "Anh Tịch ơi hu hu hu..."

Ninh Tịch sốt ruột, vội hỏi: "Annie em sao thê?"

"Hu hu hu anh ơi, em bị Lão Đại cấm túc rồi!"

Ninh Tịch cau mày: "Cấm túc? Em làm gì vậy? Tại sao anh ta lại cấm túc em?"

"Em cảm thấy rất có thể là Lão Đại đang ghen tị với em..." Annie sụt sịt trả lời.

"Ha... hả?" Ninh Tịch ngẩn ra, không hiểu ý của Annie.

"Bắt đầu từ lần trước anh hẹn gặp em ý, Lão Đại liền phái người trông chừng em không cho phép em ra ngoài, quan trọng nhất là, Lão Đại còn cướp sạch toàn bộ bánh quy anh làm cho em nữa! Toàn bộ ấy, cướp hết sạch luôn!" Annie nói rồi đau lòng khóc thút thít.

Má, con hàng kia thế nhưng lại cướp hết bánh quy cô tặng Annie? có nhầm không thế?

Khóe miệng Ninh Tịch cứng đờ, đầu đầy vạch đen, vội vàng an ủi cô nhóc Annie ở đầu dây bên kia: "Annie ngoan, không khóc nha, chẳng qua chỉ là mấy miếng bánh quy tự làm thôi mà, sau này anh làm cái khác cho em là được rồi! Em muốn bao nhiêu anh làm ấy nhiêu!

Đừng buồn nữa!"

"ừm..." Annie sụt sịt, sau đó liền hỏi cô: "Đúng rồi anh Tịch, tại sao anh lại nhờ em? Anh lại bị thương à?"

Ninh Tịch bóp trán: "Không phải anh, là một người bạn... giờ Satan đang ở nhà hay ở công ty?"

"Giờ này chắc đang ở công ty." Annie trả lời.

"Bây giờ trong nhà có ai đang trông em? có Đại sư huynh ở đó không?" Ninh Tịch hỏi.

"Là chị Mười Sáu, còn Đại sư huynh em cũng không biết có ở nhà hay không nữa..."

"Được rồi, anh biết rồi, đợi anh đến tìm em nhé."

"ừm." Cô bé ngoan ngoãn trả lời.

cúp điện thoại rồi, Ninh Tịch lại gọi cho một số khác.

Chuông vang một lúc lâu rồi chủ nhân của chiếc điện thoại mới thong thả nhất máy, ngay sau đó một giọng đàn ông ngái ngủ vang lên: "Alo?"

"Alo, Nhị sư huynh! Đi với muội đến nhà ma một chuyên!" Ninh Tịch nói nhanh.

"Nhà ma gì?" Đường Lãng vẫn đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.

Ninh Tịch: "Thì là cái chỗ đám người Đại sư huynh ở đó!"

Đường Lãng ngáp dài một cái: "Muội đến đó làm cái gì? Chả phải là muội sợ ma lắm à?"

Ninh Tịch: "Tìm người."

Đường Lãng cạn lời: "Tìm người? Em muốn tìm ai?"

Ninh Tịch: "Annie"

"..." Đầu dây bên kia im lặng một khoảng dài, sau đó mới nói: "Muội bảo huynh đi tìm phụ nữ với muội, Lục Đình Kiêu nhà muội có biết không?"

"Muội tìm Annie là có việc nghiêm túc, con bé bị Satan cấm túc giờ không ra ngoài được. Bây giờ muội sẽ xuất phát đến đó, lát nữa chúng ta trực tiếp hội họp ở bên đó nhé." Ninh Tịch nói rất nhanh.

"Huynh còn lâu mới đi! Nhỡ đâu gặp phải cái tên Đường Dạ biến thái kia thì sao?" Đường Lãng hậm hự, nhất quyết không chịu đi.

"Nói thừa, tìm huynh đến là để đối phó với Đại sư huynh mà!" Những người khác cô thừa khả năng giải quyết đẩy.

"Fuck! Nhân tính ở đâu?"

Ninh Tịch nghiên răng trèo trẹo: "Huynh còn dám nhắc đến nhân tính vối muội à? có tin muội quẳng một xấp hóa đơn cho huynh dập mặt không! Từ lúc huynh về nước đến giờ tự tính xem mình đã nợ muội bao nhiêu tiền rồi hả? Tí lương còm của huynh còn không đủ trả đâu! Lần nào đi quẩy chẳng vác hóa đơn vể cho muội thanh toán hả! Huynh bán thân cho muội còn chưa đủ để trả nợ đâu đấy! Hơn nữa đây vốn dĩ là nghĩa vụ của vệ sĩ đó, có biết không?"

Đường Lãng không phục phản bác: "Làm sao mà không đủ chứ, cái đầu của ông đây từng được treo thưởng một tỷ dollar mỹ trên bảng của Nguyên Tội đấy có biết không?"

Ninh Tịch đỡ trán: "Thê mà huynh vẫn còn khoe được..." Gọi điện cho Đường Lãng xong, Ninh Tịch lập tức đến nơi ở của Vân Thâm.

Bây giờ tất cả các bác sĩ đều nói, tình hình của chị Thiên Tâm sau này cơ bản là không thể có thai được nữa, cô muốn tìm Annie đến xem thử xem, cho dù chỉ còn một tia hy vọng thôi cũng phải thử xem...

Cô vòng về nhà thay đồ nam cho tiện hành động rồi dắt Tiểu Hắc ra phóng đến cổng ngôi nhà cũ từ thời dân quốc ở ngoại thành.

Cho dù bây giờ là ban ngày, nhưng căn nhà này vẫn âm trầm toàn là quỷ khí, không hổ danh là hung trạch* đệ nhất Đê Đô.

*Hung trạch: đất dữ.

Nhưng mà chắc là do bây giờ là ban ngày, cộng thêm tác dụng từ việc xem hết cả cái ổ cứng toàn phim ma, lần này Ninh Tịch rõ ràng là bình tĩnh hơn nhiều.

Đường Lãng ngẩng đầu lên nhìn căn nhà trước mặt, chép miệng: "Chậc chậc... chỉ cần nhìn cái nhà này là biết cái gã đó cả đời này cơ bản là say goobye với các cô em rồi... có em gái nào thích về nhà mà ở với anh chứ?"

"Đừng lắm mồm nữa, mau làm việc thôi." Ninh Tịch nín thở đưa mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa lẻn vào.

Tốt nhất là có thể đưa Annie đi trong tình huống không làm kinh động đến những người khác, nửa tiếng sau lại đưa về.

Đúng như những gì Annie đã nói, hôm nay ở đây hình như không có ai, ngay đến cả Mười Sáu cũng không gặp, Ninh Tịch thuận lợi tránh đi còi báo động, trèo cửa sổ lên gác sau đó lẻn vào phòng Annie.

"Annie..." Ninh Tịch gọi khẽ.

"Anh Tịch!" cô nhóc đang rầu rĩ buồn bực nghịch thuốc trong phòng, nghe thấy tiếng của Ninh Tịch vội bỏ tất cả những thứ trong tay xuống chạy đến: "Cuối cùng anh cũng đến rồi, e, nhớ anh quá đi mất hu hu hu hu..."

"Ngoan... đừng khóc nữa..."

Ninh Tịch dịu dàng xoa đầu cô nhóc, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi em Annie, lại làm phiền đến em rồi."

Annie lập tức lắc đầu thật mạnh "Anh Tịch, anh đừng bao giờ nên nói như thế, cái mạng của em là do anh cứu! Em chỉ sợ anh không cần em thôi!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx