sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 152-2

“Cậu ấy bảo nếu chú chịu dẫn bọn tôi đến hiện trường cổ mộ thì giá tiền gấp đôi!” Tôi cùng lười giải thích nhiều, trực tiếp nói.

Quả nhiên, người địa phương kia nghe được gấp đôi tiền mắt liền sáng lên, đặc biệt sảng khoái bảo chúng tôi lên xe, ông ta dẫn chúng tôi đi.

Có điều sau khi lên xe ông ta đòi chúng tôi đưa tiền trước mới lên đường, tránh cho chúng tôi đến đó lại giật nợ.

Tô Đoàn trước giờ đều không quan tâm tới tiền liền đồng ý, theo yêu cầu của người kia đưa ông ta 500 tệ, sau đó chúng ta ngồi xe đi thẳng tới nơi núi lở.

Đi được khoảng một giờ phong cảnh ngoài xe đã biến thành núi non trùng điệp, chúng tôi chính thức đi vào thủ phủ vùng núi.

Sau khi đi vào tôi mới phát hiện dãy núi Phục Ngưu này so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn. Sớm tiến vào lãnh địa dãy Phục Ngưu nhưng đi thật lâu vẫn không thấy tài xế dừng xe, đi chừng thêm một giờ, cảm giác chúng tôi cứ đi nữa thì ra khỏi Lạc Dương mất thì tài xế kia mới dừng xe, chỉ một cánh rừng tươi tốt, nói đó chính là thôn của bọn họ, tiếp tục đi về phía đông liền có thể tìm được cổ mộ kia.

Nói xong ông ta phất tay, lái xe rời khỏi đây.

Tô Đoàn đột nhiên đưa tay chặn đường tài xế, nói: “Dẫn chúng tôi lên núi tìm cổ mộ.”

“Cậu vừa đưa tiền chẳng qua chỉ là tiền xe, không bao gồm dẫn đường. Hướng tôi cũng đã chỉ với hai người, tự hai người đi lên là được.” Thấy Tô Đoàn không để cho ông ta đi, biểu hiện trên mặt người địa phương kia có chút khó coi, nói qua loa lấy lệ mấy câu rồi nổ máy chuẩn bị lái xe đi.

Có điều ông ta còn chưa kịp chạy thì Tô Đoàn đã lấy ra một lá bùa vàng ném lên trên xe của người kia, lá bùa cũng có linh tính, lúc đền gần xe lại chủ động hút vào xe, dính chắc chắn dị thường.

Người địa phương kia thấy lá bùa vàng liền nhướn mày một cái, hẳn cảm thấy xui, dùng ngôn ngữ địa phương mắng Tô Đoàn mấy câu, tôi nghe cũng không hiểu ông ta mắng gì.

Mắng xong ông ta ấn chân ga mạnh hơn, trong nháy mắt xe phát ra một tiếng nổ, có điều bánh xe chợt vặn sang một bên, giống như bị một lực cực kỳ lớn ép vặn sang một bên vậy, hung hăng lao tới vách núi.

“A!” Tài xế kia chưa bao giờ thấy cảnh này, tay lái trong tay ông ta xoay thật nhanh nhưng bánh xe lại không nghe lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của mình đi về phía vách núi, ông ta ngoại trừ thét thê thảm chói tai thì không làm được gì khác.

Tôi cũng khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, Tô Đoàn ở trong lòng tôi thật ra thì tài nghệ không đáng nhắc đến, không nghĩ tới cậu ta lại có lá bùa uy lực lớn như vậy, có thể khống chế vật còn sống cũng dễ hiểu đi, ngay cả xe hơi cũng có thể khống chế!

“Uỳnh!” Có thể đoán được tiếng vang thật lớn, ô to đâm vào vách núi khiến toàn bộ phần động cơ phía trước bị vỡ hỏng, túi hơi an toàn cũng được bung ra, thần kỳ chính là người địa phương kia lại không có bất kỳ tổn thương gì, ngoại trừ quá kinh sợ, tinh thần có chút hoảng loạn thì trên người ngay cả bị thương nhẹ cũng không có.

Tô Đoàn nhìn người địa phương kia im lặng lắc đầu một cái, sau đó đi tới cạnh xe kéo người kia ra khỏi chỗ ngồi, hỏi: “Ông tên gì?”

“À… Lão Cửu.” Cặp mắt người địa phương vô hồn nhìn Tô Đoàn một cái, mơ mơ màng màng nói.

Tô Đoàn gật đầu một cái, buông lão Cửu ra, nói: “Còn chưa bị mất trí, bây giờ ông có thể dẫn chúng tôi tới mộ cổ được không?”

Nhắc tới hai tiếng mộ cổ, lão Cửu vốn tinh thần đang hoảng hốt bỗng nhiên run run một chút, ánh mắt cũng phục hồi lại tinh thần, hoảng sợ nhìn Tô Đoàn: “Cậu, các người là ai? Vừa rồi cậu làm gì với xe của tôi?”

“Tôi đã nói, chúng tôi là sinh viên ngành khảo cổ, chỉ muốn tới cổ mộ học tập một chút. Còn xe của ông, vừa rồi rõ ràng là do ông lái không tốt.” Tô Đoàn cười một tiếng, nói.

Lần này ngược lại cậu ta không nói cổ văn nữa, nhưng không biết vô tình hay hữu ý mà tay cậu ta lại nhét ở trong túi, mà trong túi cậu ta lộ ra một lá bùa màu vàng sáng loáng, hết sức nổi bật.

Lão Cửu nhìn Tô Đoàn có chút sợ hãi, thấy cậu ta rất điềm nhiên, lại không biết rõ lai lịch Tô Đoàn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, buồn bực nói: “Tôi đưa các người đi được chưa, cậu cất lá bùa vàng đi, tôi nhìn thấy khó chịu.”

--Hết chương 152--


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx