sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 164-3

Bây giờ đại khái khoảng 5 giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi, ánh mặt trời không còn nóng bỏng như buổi trưa nữa, hơn nữa bây giờ tôi có thân thể, đối với ánh mặt trời đã không còn đáng sợ.

Những nhân viên khảo cổ bên trên vẫn còn ở đó, miệng hố sụt được quây lại nghiêm ngặt. Tôi lén lén lút lút tránh tầm nhìn của viên cảnh sát canh gác, đi vòng vào khu lều muốn tìm gặp Phong Thiên, kết quả nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng người Phong Thiên đâu, xem ra ông ta đã không còn ở đây.

Bất đắc dĩ tôi liền vào một lều dành cho nữ, lấy trộm bộ quần áo nữ mặc vào, sau đó đi cả đêm theo hướng về Giang Minh.

Bởi vì lúc tôi rời đi trời đã tối, hơn nữa bây giờ tôi không có chứng minh thư, không ngồi được máy bay, tôi đành đi vòng tới thôn của lão Cửu, nhờ lão Cửu lái xe đưa tôi quay trở về Giang Minh.

Vốn cho rằng ông ta không biết tôi là ai, sẽ cần phải năn nỉ ông ta. Ai ngờ ông ta nhìn thấy tôi liền híp mắt một cái, nở nụ cười dâm tà, cũng không để ý tôi muốn đi đâu liền đồng ý.

Nhìn nụ cười đểu của ông ta, nhìn một cái đã không thấy yên lòng, tôi cũng không vạch trần ông ta, trong lòng cười lạnh. Dù sao bây giờ tôi là quỷ, thân thể cũng là một thi thể, ông ta lá gan nhỏ như vậy, dám có hành động gì tôi sẽ dọa chết ông ta!

Ông ta lái xe đưa tôi chạy thẳng hướng Giang Minh, trên đường không ngừng bắt chuyện với tôi, tôi nhàn rỗi nhàm chán liền cũng cùng ông ta nói chuyện phiếm.

“Người đẹp, dáng dấp cô đẹp như vậy, đi đêm nhiều nguy hiểm, hơn nữa thôn của tôi ở nơi vắng vẻ như vậy càng không an toàn, cô tới thôn chúng tôi làm gì?” Lão Cửu hỏi.

“Ở đây không phải thấy một ngôi mộ cổ đời Đường sao, tôi học ngành khảo cổ, tới đây xem một chút.” Tôi nói, lời này lúc chúng tôi tới Tô Đoàn đã nói cùng ông ta.

Quả nhiên ông ta nghe được tôi học ngành khảo cổ, sắc mặt đổi một chút. Nhưng ông ta thấy gương mặt tôi mộc mạc như vậy, sắc tâm khiến lá gan lớn hơn, cười hắc hắc nói: “Khảo cổ hả, ba ngày trước tôi cũng đưa hai người học khảo cổ đi tới thôn chúng tôi, hẳn bọn họ cùng đội với cô, một nam một nữ, chắc cô biết.” (sant: đọc truyện trên để ủng hộ nhóm dịch nhé bạn <3)

Ông ta miêu tả cho tôi vóc dáng tướng mạo của Tô Đoàn, vừa nói vừa liếc qua gương quan sát phản ứng của tôi.

Tôi thấy dáng vẻ cẩn thận của ông ta mà không nhịn được cười thầm, trên mặt lại làm dáng vẻ âm trầm thống khổ, nhỏ giọng nói: “Biết, bọn họ là bạn tôi, chúng tôi cùng nhau xuống mộ…”

Nói xong tôi cố ý trầm ngâm một chút, dáng vẻ giống như đang rất thống khổ, hít sâu vào hai cái mới tiếp tục nói: “Đáng tiếc, cả đội chúng tôi đi xuống chỉ một mình tôi quay lại được, bọn họ…”

Lão Cửu nghe vậy khẽ run lên, khiếp sợ nhìn tôi, mở miệng hỏi, giọng rõ ràng có chút lo lắng: “Bọn họ thế nào?”

“Không về được, vĩnh viễn cũng không về được. Toàn bộ đội chỉ một mình tôi ra được, hơn nữa không biết tại sao sau khi đi ra cả người tôi đều lạnh, giống như bị rơi vào hầm băng vậy. Không tin ông thử sờ một cái xem thân thể tôi có phải đang lạnh hay không?” Tôi giả thần giả quỷ nói, nói xong còn chủ động đưa tay ra trước mặt ông ta, để ông ta sờ.

Sắc mặt lão Cửu hết sức khó coi, nhung ông ta thấy tôi đẹp vẫn còn chưa từ bỏ ý định, tay hơi run đặt lên cổ tay tôi.

Chỉ mấy giây ông ta rụt tay lại như bị điện giật, chân đạp phanh một cái suýt chết, khiếp sợ nhìn tôi: “Cô… cô…”

“Tôi thế nào?” Trong lòng tôi đã sớm cười như điên nhưng vẫn đanh giọng khẩu khí ác ý dọa lão Cửu. Đều nói kẻ ác lớn gan, ông ta làm nhiều chuyện thất đức như vậy mà lá gan lại nhỏ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx