sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chú Rể Của Ác Ma - Chương 4

Chú Rể Của Ác MaChương 4. com.

Có một tiếng động đã làm phá tan bầu không khí yên tĩnh ở trong phòng.

Thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên ghế dựa, hai mắt nhắm chặt khó chịu miễn cưỡng mở ra vừa lúc nhìn thấy bình hoa bị vỡ tan nát.

Thật không nghĩ tới cả giờ nghỉ trưa cũng bị quấy rầy.

Lôi ti đứng ở ngoài cửa phòng, hai tay chống nạnh, nàng một mình phi xe đến đây để gây phiền toái. Thấy đánh lén không được, nàng trừng mắt hạnh, hận đến nghiến răng, nghiến lợi. thật không thể tin được tiểu nữ nhân Phương Đông yếu đuối này, phản ứng lại nhanh nhẹn đến thế.

“Lúc ta ngủ ghét nhất là bị quấy rầy!” An Kỳ duỗi ngừơi, ngáp dài, giọng nói khó chịu, trông vẫn còn buồn ngủ lắm... làm cho...

Đột nhiên nàng nghe thấy có tạp âm, cảm thấy không ổn, thân thể vội vàng đứng dậy, khẽ giật lùi ra phía sau.

“Đông ”một tiếng động ở phía sau ghế dựa.

Ách! nàng đã trách lầm Lôi Ti sao?

Trong thời điểm đó, không biết từ nơi nào có hai con chó ngao nhô đầu ra, đang giương ta miệng như chậu máu tiến tới gần An Kỳ.

Hai con chó ngao này thật lớn nha, chúng hướng về phía nàng nhe răng trợn mắt, móng vuốt bén nhọn vọt ra, thân thể của chúng lúc đứng so với một nam nhân trưởng thành còn cao hơn, hai con cùng một lúc nhào lên làm cho mặt đất cũng bị chấn động, uy lực kinh người.

“Chắc hẳn ngươi chưa từng nhìn thấy bọn chúng? Đây là hai con chó ngao Tây Tạng (1) mà Hắc Kiệt Khắc nuôi ở ngoài để canh cổng, là loại chó quý hiếm mà còn thông minh nữa, nó sẽ xông vào người lạ nào dám bước vào khu vực này, nó sẽ xé tan xác người đó ra” Lôi Ti nhanh tay khóa trái cửa phòng từ bên trong.

Nàng liều mạng dụ hai con chó này đến đây muốn nhốt chúng và An kỳ ở cùng một chỗ chính là muốn mượn ”chó” giết người.

An kỳ ngó chừng hai con chó ngao kia, mắt hạnh trợn to lên, mày liễu giương lên.

“Xin hỏi ngươi là muốn hai con chó này đi theo ta tản bộ sao?”

“Ta là muốn cái thân thể trói gà không chặt này bị bọn chúng xé ra”. Lôi Ti cười lạnh, trên tay bưng tách hồng trà chờ xem hai con chó ngao này xé rách cái thân thể kia ra.

Hai con chó ngao vẫn nhìn An kỳ chằm chằm, xem ra không có hảo ý gì tốt, vẫn cứ tiến tới gần nàng hơn. Ngô, xem ra chó huynh đệ đây đối với nàng rất không hoan nghênh.

Vừa đúng lúc Lý Ân đi tới, lấy tay đẩy cửa định đi vào thì thấy cửa đã bị khóa ở bên trong ”An Kỳ tiểu thư xin mở cửa!” hắn bưng điểm tâm và hồng trà vào hầu hạ cho An Kỳ uống trà chiều.

Cửa không mở mà ngược lại bên trong lại truyền ra tiếng kêu cứu.

“Lý Ân cứu ta, nơi này có chó a!”, thanh âm của An kỳ xuyên qua cánh cửa vọng đến tai hắn nghe có chút mơ hồ.

Có chó? Ách chẵn lẽ là hai con chó ngao Tây Tạng đó sao?

Loảng xoảng một tiếng, cái khay trà trên tay hắn rơi xuống, sắc mặt đen sầm lại.

Lão thiên a!, hai con chó đó là loại chó ngao Tây Tạng chính tông, là loại chó có hình thể to lớn nhất và cũng là loài hung ác nhất, đến hắn cũng từng bị chúng cắn.

“Tiểu thư, An kỳ tiểu thư ”hắn lo lắng gấp gáp đến độ vừa kêu vừa dùng chân đạp không ngừng vào cánh cửa.

Ô ô thảm quá nếu không mau vào trong cứu người, An Kỳ tiểu thư sẽ biến thành một đống xương mất.

Nhưng không có ai ra mở cửa mà bên trong tiếng chó sủa ngày một to.

Lý Ân như kiến bò trên chảo nóng, suy nghĩ một lát hắn hô to ”An Kỳ tiểu thư người đừng sợ, cố gắng chống đỡ một chút ta đi tìm người tới cứu ”Hắn vội vã xoay người đi như bay để tìm viện binh.

“Chờ người tới nhặt xác nàng sao?” Lôi Ti cười lạnh ngồi thưởng thức hồng trà, nàng cho dù không được làm thê tử của Hắc Kiệt Khắc thì cũng không cho bất kì nữ nhân nàng nào đoạt được hắn.

Mắt xanh nhìn vào trong phòng nhưng là không thấy người và chó đâu nữa.

An Kỳ lùi lại phía sau bình phong nghĩ là chúng không vào tận đây nhưng không ngờ bọn chúng lại nhất nhất đi theo làm bạn với nàng.

Lôi Ti không có can đảm đi vào trong xem, sỠnhìn thấy máu lại buồn nôn.

Phía sau bình phong tiếng rít nghe rợn người, tiếng hai con chó gầm gừ thật là náo nhiệt.

Kỳ quái, tại sao lại không nghe tiếng nữ nhân kia kêu thảm nữa là do sợ quá ngất đi hay là bị hai con chó đó cắn chết rồi. Năm phút trôi qua cả tiếng hai con chó cũng không còn nghe nữa.

“Hừ dám tranh đoạt nam nhân với ta sao, không xem lại mình có tư cách hay không!” Lôi Ti lộ ra nụ cười hiểm ác tưởng rằng giờ này An kỳ đã biến thành đống thịt vụn dưới răng mấy con chó rồi.

“Phanh ”một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, bức bình phong bị đụng phải ngã ra. Một lực đạo mạnh mẽ kinh người làm cho đầu hai con chó đụng vào nhau.

Rầm!

Tấm gương trên tường vỡ vụn ra, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh vỡ thủy tinh.

Hai con chó nhảy nhào ra ngoài, lắc lắc mình hất mấy mảnh vỡ thủy tinh ra, rồi đột nhiên quay người lại hướng Lôi Ti tiến tới nhe răng ra.

“Á, chuyện gì xảy ra, tại sao...” Lôi Ti bị dọa đến ngã nhào xuống đất, hồng trà hất thẳng vào mặt. sắc mặt trắng bệt.

Ngân quang chợt lóe lên, một vật thể nào đó quất mạnh xuống đất tạo ra tiếng vang thanh thúy, hai con chó đồng thời hạ sát khí xuống, cúi gầm mặt xuống.

Thân ảnh yểu điệu dưới ánh nắng từ trong phòng bước ra, mắt hạnh tóe ra vài tia lạnh lẽo, mỗi động tác đều lộ ra lực đạo mạnh mẽ.

Lôi Ti ngây dại mở to mắt nhìn, căn bản không nhận ra nữ nhân này là ai.

Điều này là sao, tiểu nữ nhân này chẳng phải đã sớm bị cắn chết hay sao, nhưng bây giờ lại có chút bất đồng.

An Kỳ ưu nhã tiêu sái, ung dung ngồi lại trên ghế, tóc đen như thác xõa xuống vai, bộ dáng ngây thơ vô tội biến mất, mắt hạnh cùng mày liễu giương lên xem ra thông minh tinh nhuệ, hiển nhiên đây là không phải là người bình thường, còn thứ nàng ta cầm trên tay chẳng phải là bạc tiên sao.

Hai con chó cúi thấp đầu xuống kêu ô ô, biểu hiện sự trung thành, điều này cho thấy lúc nãy phiá sau bình phong chúng đã bị ”Bạc tiên ”của An kỳ chiếu cố rất hậu.

Không thể nào nữ nhân này chẳng lẽ lúc trước là người huấn luyện thú?

Lôi Ti lạnh run. định nhổm người bỏ chạy nhưng là mới xoay người thì phía sau lại toát ra sát khí.

“Ô ô... không nên cắn quần áo của ta... không nên a!” nàng giờ đây sợ tới mức nói không nên lời, liều mạng đoạt lấy y phục từ trong miệng mấy con chó.

Bây giờ nàng phát hiện có cái gì đó không đúng, vội vã muốn chạy trốn không dám cùng An Kỳ ở chung một chỗ ( PN: hắc hắc giờ thì ngươi biết sợ rồi sao).

Chó ngao Tây Tạng há to mồm như muốn nuốt chửng đầu của Lôi Ti vào bụng, mắt hằng lên đỏ như máu.

Lôi Ti toàn thân run như cầy sấy, nao núng nhìn An kỳ như cầu cứu, nàng muốn chạy khỏi đây thậm chí còn mong bây giờ Hắc Kiệt Khắc xuất hiện.

Giờ đây đối mặt với Hắc Kiệt Khắc còn an toàn hơn là đối mặt với An Kỳ.

“Ta vừa mới tỉnh ngũ thì ngơi lại tới đây chiêu đãi ta làm ta phải vận động thế này”, An kỳ lẩm bẩm oán trách, mày liễu nhíu lại.

“Ngươi nhiệt tình như vậy khoản tiền trả công chắc cũng không ít, nhưng là hiện giờ ta không có tiền, nên để cho chúng vui đùa với ngươi một chút coi như quà trả lễ nha”An Kỳ nhướn mày nói.

“Không cần, không... ta... ta...” Lôi Ti vừa nói vừa khóc lời nói cũng đứt quãng, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống xin tha.

An Kỳ ưu nhã ngồi xuống ghế mỉm cười nói “Ngươi hết cho thuốc ngủ vào hồng trà của ta, giờ ngươi lại định dẫn hai con chó ngao đến đây để mượn chúng giết chết ta. Ngươi không còn nghĩ ra trò gì khá hơn một chút được sao?”

“Ngươi... ngươi biết hết à?” Lôi Ti nuốt nước bọt, tay chân giờ đây gần như không còn theo ý muốn của nàng nữa không động đậy được gì hết.

“Đương nhiên là ta biết, ngươi nghĩ cái mẹo này có thể qua mặt ta sao?”

“Nhưng là... ngươi không c chạy trốn, cũng không nói cho Hắc Kiệt Khắc biết sao?”

“Ta chẳng qua chỉ là muốn xem ngươi diễn xiếc thôi” An Kỳ trả lời hời hợt, lấy tay luồn vào suối tóc dài mịn như tơ đang lòa xòa trước mặt.

Lôi ti rùng mình, giờ mới hiểu được từ trước tới nay nàng đã nằm trong trò chơi của An Kỳ, An Kỳ tâm tư kín đáo từ đầu tới cuối đều không để nàng trong mắt ”Ngươi rốt cuộc là ai?”

Mắt hạnh cong cong, đến nhanh nhẹ nhàng chuyển động ”Phần lớn những người biết thân thế của ta đều phải chết” Nàng nhàn nhạt tuyên bố nhưng giọng lộ ra vài phần uy hiếp chết người.

Giống như bị lửa thiêu đốt, Lôi Ti nhảy dựng cả người, hai tay loạn dao động.”Kia, ta không muốn biết nữa... ô ô ta sẽ không... nữa”Lôi Ti nức nở cầu xin.

“Đừng thử thách tính nhẫn nại của ta, ta chán ngấy chơi những loại xiếc ”shoujo manga” (2) này lắm rồi” An kỳ thong thả nói vừa vỗ đầu chó ngao, để lộ đôi chân thon dài, phong tình vô hạn quyến rũ mê người.

“Ta sẽ đi... ta đi, ta lập tức rời khỏi đây...” Lôi Ti ngay cả nói cũng nói không tốt.

“Không, ngươi không thể đi” thân phận phản diện mới lộ ra nàng còn muốn chơi thêm tí nữa.

“Bất quá ngươi ngàn vạn lần nên nhớ một điều là không được tiết lộ bí mật của ta”

Lôi Ti gật đầu như băm tỏi, nàng còn muốn sống trên đời vài năm nữa nên có ai xé rách miệng nàng cũng tuyệt đối không tiết lộ ra bí mật này.

Thấy An kỳ không tiến tới nữa, nàng lặng lẽ hoạt động cái mông muốn rời khỏi hiện trường.

Tê a!..

Di, phần lưng của nàng lạnh lẽo làm sao?

Dưới hàm răng bén nhọn của hai con chó ngao, y phục của nàng nhanh chóng rách toạt, trong nháy mắt phần lưng lộ ra nguyên vẹn.

“Rất nóng sao?”, mắt hạnh nhướn lên, mỉm cười, tay mân mê bạc tiên.

“Ta... ta... ta”

“Tại sao không đi?” nàng nhàn nhạt hỏi.

Chó ngao lè lưỡi liếm thử một chút mùi vị.

Lôi Ti không có biện pháp trả lời.

Nàng bị làm cho sợ đến sùi bọt mép, ”rầm” một cái đã ngã ra bất tỉnh.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Tiểu thư đừng sợ, tôi đến cứu người đây” Lý Ân hô to. không biết ở đâu tìm được một bộ áo giáp của thời cổ đại, vội vã mặc vào, khí thế vạn quân, đi cứu người.

“Rầm” một tiếng cả người té nhào ra trước nằm trên mặt đất, vẫn là không thể làm anh hùng cứu mỹ nhân ( PN: sặc hết nước trong miệng ta òi, chờ anh nì tới chắc chỉ lo dọn bãi chiến trường thui).

Do áo giáp rất nặng hắn không thể nào ngồi dậy nhanh được, đau đến nhe răng trợn mắt. tại sao hắn luôn ngã nhào như thế chứ?

Rốt cuộc là bị thứ gì trật chân té. hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai con chó ngao đã nhìn hắn chằm chằm, gần trong gang tất.

“A aaaa đừng đến đây... thịt ta khó ăn lắm... ô ô tránh ra nào...”

Chó ngao gừ nhẹ một tiếng, toàn thân khẽ lay động lộ ra cặp răng nanh cho hắn thưởng thức.

“Tiểu thư...” hắn tuy khó bảo toàn mạng sống nhưng vẫn lo cho sự an toàn của An kỳ.

Ô ô tiểu thư đâu?

Định thần nhìn lại người ngồi bên bàn ung dung uống trà không phải là An kỳ tiểu thư sao?

Còn Lôi Ti thì nằm xỉu trên mặt đất, hai nữ nhân cùng ở chung một phòng đều bình an vô sự, tựa hồ đã kí kết hiệp ước hòa bình không xâm phạm lẫn nhau.

“Ngươi tới thật quá chậm” An kỳ quay đầu nhìn Lý Ân võ trang đầy đủ, nếu nàng không ứng phó kịp thời thì khi hắn tới chỉ việc nhặt cốt cho nàng.

“Mả áo giáp cần phải nhiều thời gian” hắn giải thích rồi nhìn hai con chó ngao.

“Tiểu thư người đừng đứng gần chúng a!”

Chó ngao một trận gầm thét tức thì Lý Ân ngậm miệng lại.

“Đừng lo lắng bọn chúng không làm gì ngươi đâu!”

“Ngoan” An kỳ vỗ nhẹ lên đầu chúng.

“Tiểu thư đừng đùa như thế rất nguy hiểm, bọn chúng chỉ nghe lời chủ nhân thôi”

An kỳ mỉm cười, chà xát hai bàn tay lại với nhau cho phát ra âm thanh.

Hai con chó lung lay lỗ tai, bỏ mặt Lý Ân đứng đó. tiến tới gần An kỳ, làm nũng dưới chân nàng, ngoan ngoãn thuần phục cực kỳ.

“Oa, kỳ tích a!”Lý Ân trợn mắt há mồm cũng muốn đưa tay sờ một chút.

Chó ngao trừng mắt nhìn hắn một cái như đưa lời cảnh báo.

Lý Ân vội rút tay về đưa trên đĩnh đầu bộ dáng như đầu hàng” thật đáng giận thấy mỹ nhân thì chúng lại như thế”Lý Ân lẩm bẩm bực mình.

An Kỳ khom lưng vỗ nhẹ lên đầu hai con chó, suối tóc đen một lần nữa buông xuống, những sợi tóc lướt nhẹ trên da thịt trắng như tuyết xem ra rất dày.

“Nữ nhân này nhất định là thả chó ra để làm hại người, người không bị thương chứ?”. Nhìn bộ dạng của Lôi Ti tựa hồ đã bất tỉnh, chẳng lẽ cả chủ mưu cũng gặp báo ứng? Kia cả căn phòng đều rối tung cả lên, cả gương cũng vỡ tan tành nhìn cứ như vừa trải qua một cuộc chiến kịch liệt.

“Vừa nãy mọi người đùa giỡn có chút quá rồi!” An Kỳ nheo nheo mắt nói.

“Cùng hai con chó ngao này đùa giỡn ư? An Kỳ tiểu thư người có biết như vậy là nguy hiểm hay không a!?” Lý Ân ôm ngực, bị dọa đến toàn thân vô lực.

Chủ nhân giao sự an nguy của An Kỳ tiểu thư cho hắn, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào hắn nhất định sẽ bị chủ nhân giết chết không tha, hoặc thấy hắn cho đám chó ngao làm điểm tâm sáng.

Không được, không được a!, phải mau xóa hết mọi vết tích ở hiện trường a.

“An Kỳ tiểu thư người về phòng trước đi, ta tìm người đến thu dọn, tốt nhất mau mau khôi phục lại nguyên trạng, đừng cho chủ nhân biết... a a a chủ nhân...!” Lý Ân bị dọa đến ngừng thở.

Không biết Hắc Kiệt Khắc đã đứng trước cửa từ bao giờ, tầm mắt lạnh lùng quét một lượt xung quanh phòng, lại còn nhìn thấy Lý Ân mặc áo giáp, võ trang đầy đủ như người tiền cổ thì mắt không khỏi nhíu lại ( PN: chết chưa bại lộ hết rồi).

“Tại sao lại ăn mặc như vậy?” Ánh mắt lợi hại quét nhìn trong phòng ba người hai chó.

An Kỳ không nói gì chỉ ôm chặt cổ chó ngao, ánh mắt vô tội nháy liên tục, cả hai con chó cũng sợ tội gục mặt xuống đất, hai chân ôm chặt lấy mặt không dám nhìn Hắc Kiệt Khắc (PN: hahah hai con chó thông minh quá ước gì nhà mình nuôi một con nhỉ* chống cằm mơ tưởng*).

“Ách, tại... tại... vũ hội hóa trang...” Lý Ân liều chết mở miệng.

“Thế còn nàng ta tại sao lại như thế?” Hắc Kiệt Khắc nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ti đang hôn mê bất tỉnh.

“Đừng nói cho hắn biết!” An Kỳ dùng khẩu hình miệng nói với Lý Ân.

“Nha, tại vũ hội hóa trang a! vừa nhảy vừa đùa đến mệt mỏi nên mới thế a, tự nhiên muốn nằm xuống nghỉ ngơi!” Lý Ân vẫn kiên trì nói. Ây da tiểu thư thật là lương thiện nên mới không cho hắn nói ra sự thật.

Con ngươi màu lam yên lặng nhìn phản ứng của hai người một hồi lâu, biết có hỏi nữa thì hai người cũng mở to mắt tìm lời bịa đặt. Mà Lôi Ti hôn mê bất tỉnh như thế thì có hỏi nữa cũng vô ích.

“Khiêng ra ngoài đi ”Hắc Kiệt Khắc lạnh lùng nói, không truy cứu nữa.

“Tuân lệnh” Lý Ân mừng rỡ chấp hành ngay lôi Lôi Ti đi ra ngoài bảo đảm sau khi tỉnh lại toàn thân sẽ đau nhức.

Cửa bị đóng kín, An Kỳ vẫn ngồi vỗ nựng đầu chó ngao, hai con chó thoải mái nheo mắt lại hưởng thụ sự vuốt ve của nàng.

“Thật xin lỗi ”nàng thấp giọng nói.

“Tại sao phải xin lỗi?”

“Chỉ tại chúng ta đem nơi này làm náo loạn cả lên”

Hắc Kiệt Khắc mày rậm nhướn lên, lấy tay chế trụ cằm của nàng, bắt nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Có bị thương không?” hắn đột nhiên hỏi.

Nàng có chút kinh ngạc, ánh mắt chớp chớp.

“Ách, không có a” có phải hắn đã biết được điều gì chăng?

Mày rậm của hắn vẫn giương cao, bất ngờ kéo nàng ngã vào trong ngực hắn, rồi bá đạo chiếm đi cái ghế nàng đang ngồi. Ghế bị chiếm đi, nàng không có lựa chòn nào khác là phải ngồi trên đùi của hắn.

Ách, cái tư thế này rất đỗi mập mờ nha.

Nàng má phấn bắt đầu nóng lên, đầu dựa vào ngực hắn không dám ngẩng lên nhìn.

Chó ngao thấp giọng ô ô gọi, tựa vào chân hai người rồi lại hướng An Kỳ cọ cọ đầu như muốn được nàng vuốt ve.

Hắc Kiệt Khắc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên đầu chó ngao xoa xoa, bọn chúng ô ô thanh âm nơi cổ họng như thoải mái, sung sướng lắm thiếu chút nữa là ngã ra tê dại (PN: hờ hờ chó mà biết hưởng thụ ghê nhỉ ).

“Sờ nơi này bọn chúng sẽ rất thoải mái” hắn chỉ thị, còn cằm lại chống trên vai nàng tranh thủ hấp thụ hương thơm.

“Bọn chúng rất ngoan a!” nàng mắt nhìn trái nhìn phải chính là không dám nhìn thẳng vào hắn, cố gắng tìm cớ nói lảng đi.

“Không, bọn chúng không ngoan như vậy đâu. Là do người thuần phục ấy chứ” con ngươi màu lam nhìn nàng, bàn tay ngăm đen theo bờ vai của nàng mà vuốt ve.

Nàng giật mình trong lòng, len lén nhìn gương mặt tuấn tú của hắn.

Trên khuôn mặt đẹp trai lãnh khốc không lộ vẻ gì, không biểu hiện bất cứ tâm tình nào. Nhưng ánh mắt màu lam như thủy tinh nhìn lại nàng thì giống như biết hết tất cả bí mật của nàng.

“Ách, ta nghĩ chẳng qua là bọn chúng yêu thích ta a!” nàng lí nhí nói, khuôn mặt vẫn dựa vào ngực hắn, trái tim thẳng thắng nhảy.

“Thật như vậy sao?” hắn tựa vào bên tai nàng, giọng rất bình thản, hô hấp cũng rất nóng từ từ phả vào tai nàng.

“Ngươi yêu thích ta” trong nháy mắt nàng bị lời nói đó dọa xém ngã xuống đất.

Oa oa oa, hắn làm sao đột nhiên lại nói như thế chứ?Nàng thiếu chút nữa là nhéo mạnh vào đùi mình, xem có phải hay không là nằm mộng.

Mày rậm nhíu lại, tựa hồ có chút mất hứng.

“Ta không phải đã hôn ngươi rồi sao” Hắc Kiệt Khắc không vui nói.

“Ta làm sao biết ngươi có phải hay không nhìn thấy nữ nhân nào cũng hôn” nàng nhỏ giọng nói.

Mày rậm nhíu càng chặt hơn, trên trán cả gân xanh cũng nổi lên. Ách nàng bảo đảm hắn tuyệt đối rất tức giận.

“Ta không tùy tiện hôn nữ nhân như thế!” hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực nói, chẳng lẽ nàng cho hắn là loại người cuồng tình sao?

“Đó vậy thì ngươi hôn ta là gì, lại còn nói ta thích ngươi nữa?”Khuôn mặt nhỏ nhắn tiến tới gần trước mặt hắn, mềm mại bộ dáng dụ dỗ hắn.

“Đúng” Hắc Kiệt Khắc mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

A, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ phút này vừa khốc vừa lãnh giống như tượng đá nên lời nói ra nửa điểm cũng không có tình cảm. Nếu không phải lá gan của nàng lớn thì đã sớm bị hắn hù dọa cho đến chết sao?

“Nhưng là... ngươi không hề yêu thích ta” tầm mắt của nàng ngó chừng vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, thật ra bàn tay rất ngứa rất muốn sờ a! (PN: ách tỷ cũng là sắc lang a!).

“Tại sao?” mày rậm lại nhướn lên, cuồng vọng khí phách.

Trong cuộc đời hắn không có chuyện gì là không thể. Cho tới bây giờ chưa có ai dám cự tuyệt hay chất vấn hắn điều gì.

“Vì... vì... ngươi đã có vị hôn thê” nàng dời đầu đi chỗ khác không nhìn hắn. Thứ nhất là muốn cho hắn thấy bộ dáng đáng thương, thứ hai chính là nàng không dám đối diện với hắn.

Thật là hỏng bét a!, do Hắc Kiệt Khắc quá gần, nàng lại bắt đầu không được bình thường, đỏ mặt, tim đập mạnh cộng thêm mồ hôi đổ ra không ngừng.

Vị hôn thê của hắn tên Từ Y, mặc dù chỉ gặp qua có một lần nhưng nàng dám đánh cuộc Từ Y không phải là một người đớn giản như vẻ bề ngoài.

Thật ra thì nàng cũng không quan têm mấy đến Từ Y, điều nàng quan tâm chính là tại sao Từ Y lại trở thành vị hôn thê của hắn?

Ánh mắt xinh đẹp chợt híp lại, nàng len lén cắn chặt môi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nàng nếm mùi ghen tỵ và đố kị như thế.

Hắn thừa nhận thích nàng là loại thích gì, thích bao nhiêu a!

Muốn nàng cùng chia xẻ một nam nhân sao? hừ đừng mơ tưởng.

“Nàng ta không quan trọng” hắn lạnh lùng nói.

Khuôn mặt vô tội, thất vọng tựa vào ngực hắn ”làm sao không quan trọng a!? nàng ta là vị hôn thê của ngươi... còn ta... chỉ là...”

“Ngươi đới với ta tương đối quan trọng” thanh âm trầm thấp từ trên truyền xuống (PN: đây có phải là ca ca tỉnh tò chăng).

Đôi mắt trong suốt bỗng sáng lên, đôi môi đỏ mọng cơ hồ muốn áp vào môi mỏng của hắn.

“Có thật không?” nàng hỏi tới chỉ vì hắn chỉ nói mỗi một câu làm tâm của nàng như hoa nở rộ.

“Ta quan trọng thật sao? có thật không? có thật không?” lão thiên a nàng vui mừng đến mức muốn hét to.

Ánh mắt màu lam nhìn nàng không nói gì.

“Ngươi tại sao không nói chuyện?” nàng vẫn không chịu bỏ qua cho hắn.

Nàng chờ câu nói này lâu lắm rồi, nàng trăm phương ngàn kế mới nghe được hắn nói nàng so với vị hôn thê của hắn quan trọng hơn một chút, hưng phấn đến nỗi quên mất ngụy trang, giấu đầu lòi đuôi, bất giác hồn nhiên đến đáng yêu.

Ánh mắt sắc bén nhíu lại, có chút kinh ngạc và giấu diếm một nụ cười.

“Ta đã nói rồi mà” hắn nhàn nhạt nói.

“Nhưng ngươi nói không được tỉ mỉ a!”

“Kia làm như ta chưa nói vậy’” lần này hắn cũng quyết không nhượng bộ.

Lửa giận ở mắt hạnh chợt lóe lên, nhanh chóng khôi phục sự tĩnh táo.

“Ngươi nói cho rõ ràng thêm lầm nữa đi” nàng nhẹ giọng nói, đầu tựa vào ngực hắn vì đạt được mục đích không tiếc hy sinh chút nhan sắc.

Nói vài câu thôi mà mất miếng thịt sao? tại sao hắn lại không chịu nói là nàng rất quan trọng chứ.

An kỳ nháy mắt tràn đầy mong đợi nhìn Hắc Kiệt Khắc.

Trầm mặc.

Một phút đồng hồ trôi qua.

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Mười phút đồng hồ trôi qua.

Hai người cứ như thế giằng co với nhau, mắt to to nhìn mắt hí hí, không ai nhường ai.

Có tiếng bước chân ở ngoài cửa, người nọ liên tục hít sâu, lấy hết dũng khí mới có lá gan gõ cửa.

“Vào đi” Hắc Kiệt Khắc trầm giọng nói.

Hắn vừa mở miệng đương nhiên cũng là tuyên bố kết thúc cuộc chiến giằng co. An kỳ thở dài một hơi, vặn eo muốn rời đi do biết ép hỏi thất bại.

Thân thể vừa mới hoạt động thì cánh tay hắn vội dùng lực đem nàng trở về chỗ cũ.

“Ngồi xuống” câu nói đơn giản nhưng giọng lại bá đạo.

An kỳ cắn răng suy nghĩ cho đại cuộc mà trở về ngồi trên đùi hắn.

Nhìn thấy hai người ôm nhau ở cùng một nơi, không khí mập mờ, tùy thời chuẩn bị ”triển khai”, Lý Ân mặt đỏ rần.

“Ách, chủ nhân bên Anh Quốc phái người đến, đang chờ ở đại sảnh, chờ người ra thương lượng” hắn vừa nói vừa lau mồ hôi lâu lâu lại liếc trộm hai người trên ghế.

Ân, An kỳ tiểu thư y phục vẫn còn chỉnh tề, chủ nhân vẫn chưa ”thúc đẩy” sao?

“Để cho bọn họ đợi” Hắc Kiệt Khắc lạnh lùng trả lời.

“Nhưng họ đã chờ lâu lắm rồi” Lý Ân thấp giọng nói.

Hắc Kiệt Khắc khẽ nguyền rủa một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của An Kỳ lên nhanh chóng ấn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn, cánh tay nới lỏng ra thân thể xinh xắn từ trên đùi hắn trượt xuống ghế.

Thân hình cao lớn bước ra khỏi phòng, đi xử lý chuyện.

An Kỳ nheo mắt nhìn phía sau lưng hắn nắm chặc hai đấm lại.

Xú nam nhân xem nàng là gì? là búp bê sao muốn chơi lúc nào thì lôi ra chơi!

Một ngày nào đó nàng nhất định làm cho hắn mở miệng nói yêu nàng.

Một ngày nào đó... một ngày nào đó...

...

Chú thích:

(1):chó ngao Tây Tạng (gọi tắt là ngao Tạng). “To hơn chó sói, mạnh hơn báo hoa và nhanh hơn hươu nai”- ngao Tạng trở thành loại mãnh thú bá chủ của thảo nguyên Tây Tạng, nơi mà chỉ... Loài chó ngao có bộ lông xù như bờm sư tử, tinh ranh hơn sói.

(2): Shoujo manga: dành cho các cô bé 6-18. Tuy nhiên giống như Shonen, nhiều người lớn tuổi hơn vẫn đọc shoujo. Người ta thường bảo là shoujo là dành cho nữ nói chung và shonen là dành cho nam nói chung; cũng không có nghĩa là con gái không được đọc shonen và con trai không được đọc shoujo.

Một trong những tạp chí shoujo nổi tiếng là Nakayoshi (Pals). Người ta biết đến nó bởi sê ri nổi tiếng Bishoujo Senshi Sailor Moon (Pretty Solr Sailor Moon) của Naoko Tachi, câu chuyện về một nhóm chiến binh (thôi nhé... khỏi kể). Nó cũng là tạp chí cho đăng Magic Knights Rayearth của nhóm tác giả CLAMP.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx