sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chú Rể Của Ác Ma - Chương 3

Chú Rể Của Ác MaChương 3. com.

Nửa đêm yên lặng, không có một bóng người.

Anson chạy tới phòng khách, nhìn thấy An Kỳ mỹ lệ, mềm mại ngồi ở trước lò sưởi. Ánh lửa xuyên thấu đồ ngủ, chiếu rọi vào thân thể của nàng, làm lộ đường cong hoàn mỹ, thiếu chút nữa làm cho Anson phun máu mũi tại chỗ.

“Làm sao còn chưa ngủ?” xác định bốn phía không có Hắc Kiệt Khắc ở đây, Anson mới dám tiến về phía trước, nở ra một nụ cười mê hoặc.

“Ta còn chưa uống xong trà!” hai tay của nàng giơ lên một chén hồng trà nóng hổi.

“Cái này để ta giải quyết!” Anson đoạt lấy cái chén một ngụm uống cạn, trong con mắt xanh tràn đầy tà ý.

Coi như hắn đã gián tiếp hôn lên, kế tiếp có nên hành động hôn trực tiếp lên đôi môi đỏ mọng kia không.

“Cám ơn!” hồng trà đã bị hắn uống mất, nàng không tức giận mà ngược lại thấp giọng nói tạ ơn.

“Dùng thân thể của ngươi để cám ơn ta sao!” An Đông khẽ nói bên tai nàng, lộ ra vẻ mặt háo sắc.

“Không, không được!” An Kỳ chớp nhẹ mắt, bàn tay nhỏ bé chặn ở trước người.

“Tại sao lại không được?” Anson tiến lại gần, nhưng bị nàng mau chóng tránh ra xa. Hắn nhăn mặt, nhảy dựng lên, cùng nàng truy đuổi vòng quanh phòng.

“Van cầu ngươi đừng như vậy” nàng thở dốc nói, âm thanh càng làm kích thích thú tính của nam nhân.

“Chờ đến khi lên giường rồi hãy van xin ta!” ( =”=). Anson cười tà, tăng nhanh cước bộ, đuổi theo nàng đang chạy vào hành lang.

Kỳ quái, tiểu nữ nhân này cũng thật là nhanh nhẹn đi, mỗi lần thiếu chút nữa là hắn đã bắt được nàng rồi nhưng lại bị hụt, chọc cho hắn càng thân thêm ngứa ngáy.

Tròng mắt như nước quay lại nhìn hắn một cái, sau đó liền lắc mình tiến vào gian tối om.

Hắc hắc đúng là một tiểu nha đầu đơn thuần, cứ nghĩ là trốn vào trong chăn bông thì có thể an toàn sao, không biết trên giường chính là nơi nguy hiểm nhất sao, rất thích hợp để cho đại sắc lang ăn hết con cừu non.

Hắn nhanh chóng cởi quần áo ra, làm vài động tác như chuẩn bị trước khi ra trận. Cởi hết nội y ra xong, hắn âm thầm cười dâm đãng mấy tiếng, hướng chăn bông nhảy vào, đem người trên giường ôm chặt trong lòng.

Còn chưa có thưởng thức qua tư vị của mỹ nhân Phương Đông, làm cho hắn rất mong đợi. Đôi tay thò vào bên trong chăn lục lọi khắp nơi.

Phản ứng lúc trước là cự tuyệt, né tránh hắn, thế mà giờ này, người trong chăn bông ngược lại rất nhiệt tình, còn chủ động hôn hắn. A, đều nói phụ nữ Phương Đông luôn xấu hổ, nhưng mà người trên giường lại rất chủ động, xem ra tin đồn thật không nên tin a!

Bất quá, da mỹ nhân này sờ sao lại có chút thô ráp? Không giống như làn da mềm mại, trơn nhẵn của nữ nhân.

“Cạch một tiếng” có người bật công tắc bóng điện, bên trong phòng bỗng dưng sáng trưng.

Đang chuẩn bị vào cuộc đại chiến ba trăm hiệp, hai người bỗng cứng đờ, hai môi gán chặt vào nhau, nhìn chằm chằm đối phương, xem ra khuôn mặt rất quen thuộc, bị dọa cho suýt chút nữa thì rơi cằm.

“Oa!” Anson ôm đầu kêu thảm thiết.

An Kỳ đâu? An Kỳ xinh đẹp đi đâu rồi? Vì sao hắn lại vuốt ve, hôn phải Thony?

“Ách...” Thony ánh mắt đờ đẫn, miệng muốn mở, nhưng lại bị dọa cho đến choáng váng không nói lên lời. (Ngọc Nhi: ta cười vỡ bụng mất =)) ).

“Thì ra là các ngươi lại có niềm ham mê đặc biệt này?” đứng ở góc tường, Lý Ân làm bừng tỉnh đại ngộ.

Ai, a hai nam nhân trên người không mảnh vải, không phải là đang có chủ tâm bất lương, nghĩ muốn nhúng chàm chủ nhân tuấn tú, đẹp trai của hắn đó chứ?

“Ách chúng ta... chúng ta chỉ là muốn ngủ” Anson liên tục hít sâu, vẫn không quên lấy tay xoa xoa đôi môi một chút. Cố gắng muốn xóa bỏ hình ảnh mình cùng nam nhân trực tiếp hôn ra khỏi đầu.

“Vậy cũng không cần cởi hết cả nội y ra chứ, lại còn ngủ ở trên giường của chủ nhân nhà ta nữa sao?”

“Đây là giường của Hắc Kiệt Khắc” giống như ngồi trên đống lửa, hai người nhảy dựng người lên, lập tức nhảy xuống giường, vẫn không quên cầm gối che kín bộ hạ, cánh cho cảnh xuân lộ ra ngoài.

Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng là đuổi theo An Kỳ vào đây, làm sao có thể đuổi vào trong phòng của Hắc Kiệt Khắc được? Vốn đã tách ra hành động rồi, thế nhưng vẫn mất công toi, mà cuối cùng hai người bọn hắn lại cùng gặp nhau ở trên giường.

Hai người nghĩ nát óc, cũng không tìm ra được lý do. Thony nghi hoặc lẩm bẩm tự nói “Không thể nào, sau khi đem trà cho nàng, ta ra khỏi phòng sau cùng, trong chén trà kia rõ ràng có thả thuốc mà...” (Ngọc Nhi:chị em lấy làm kinh nghiệm nha, đừng bao giờ uống nước do nam nhân đưa).

“Cái gì trà?” Anson mặt biến sắc.

Thanh âm mềm mại rất vô tội từ phía sau truyền tới “Chính là chén hồng trà mà ngươi uống!” nàng nhỏ giọng nói.

Còn chưa kịp có phản ứng gì, thì âm thanh trầm thấp, hùng hậu từ bóng tối hiên cửa truyền đến. Nghe như giọng Diêm Vương thúc giục đòi mạng, làm cho hai nam nhân đang trần truồng sợ đến mức mặt trắng nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy, thiếu chút nưã tè ra quần.

Ách, không đúng, bọn họ sớm đã không mặc quần ( =)) ).

“Các ngươi tụ họp ở chỗ này làm gì?” Hắc Kiệt Khắc từ trong bóng tối bước ra. Thân hình cao lớn, cơ hồ có thể chạm phải khung cửa, mang đầy tính chất uy hiếp. Ánh mắt sắc bén quét tới, so với cái lạnh của gió rét còn lợi hại hơn.

Bên trong phòng cực kỳ lạnh có thể sánh ngang với vùng đất giá lạnh Seberia.

“A chủ nhân, không phải là người đã ra khỏi nhà rồi sao?” không nghĩ tới chủ nhân cũng chạy về tới đây tham gia cho thêm phần náo nhiệt. Lý Ân chạy tới, quang quác, quang quác bắt đầu báo cáo.

“An Kỳ tiểu thư nói cho ta biết, nói là nghe thấy trong phòng ngài có âm thanh kỳ quái, rất lo lắng, bảo ta theo nàng qua xem một chút”. Lại nói đến An Kỳ tiểu thư rất là quan tâmchủ nhân nha!

Hắc Kiệt Khắc liếc nhìn Lý Ân một cái, cũng không có nói gì.

Roi dài (nhuyễn tiên ) bị lấy trộm, nên thời gian rời đi bị trì hoãn, cũng vì vậy mà hắn bắt gặp bên trong phòng của hắn đang diễn ra một cuộc tụ họp nho nhỏ.

Hắn nghĩ người biết roi dài được cất ở đâu mà trộm đi, cũng chỉ có Lý Ân. Nhưng xem ra thần thái của Lý Ân như thế, hiển nhiên việc roi dài bị mất đi không liên quan gì đến hắn.

Như vậy, là ai có cơ hội lấy đi roi dài (nhuyễn tiên), mà không để cho hắn phát hiện ra được?

“Không nghe thấy sao? Chủ nhân đang hỏi các ngươi, nửa đêm không ngủ được hay sao mà chen chúc trên giường của người làm cái gì?”Lý Ân hét lớn, thay chủ nhân của hắn ép hỏi.

“Ách... cái kia... cái này...” hai người ấp a ấp úng, hận không thể biến mất ngay tại chỗ được.

“Các ngươi ở đây làm gì?”Môi mỏng nhếch lên nghiêm nghị hỏi, trong mắt tóe ra tia lam quang lạnh lẽo.

“Ách...!”hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ôm nhau đứng run rẩy, miệng giống như vỏ trai, cậy không ra được một câu nào.

Chẳng lẽ lại nói ra là đang chuẩn bị ra tay làm hái hoa tặc, tập kích An Kỳ sao? Lời này chỉ sợ vừa nói ra khỏi miệng, thì bọn họ không chừng bị mất mạng ngay tại chỗ, chứ không cần đợi đến mặt trời mọc ngày mai.

“Cưng ơi!” một nữ nhân thân thể lõa lồ, chọn đúng thời điểm ở nơi này đang tràn đầy lúng túng, từ cửa hông lao vào. Phong thái lả lướt, đầy dụ dỗ, mang vẻ rất khao khát hướng phía trên giường chạy đến. Khi phát hiện bên trong phòng có rất là nhiều người, thì cả người đã bị nhìn thấy hết trơn =”=!

Bên trong nhà đầu tiên là hết sức yên tĩnh, mọi người đối với nữ nhân lõa lồ trước mắt nhìn rất là chăm chú.

“Oa, cả ba người các ngươi được ghê?” Lý Ân sợ hãi lên tiếng than thở. Những người này có niềm ham mê đặc biệt như vậy sao?

“Ngươi... các ngươi... các ngươi, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?” Lôi Ti khuôn mặt kinh ngạc, vội vàng che lấy tay che kín phần trọng điểm phía dưới (=”=).

Không phải bọn họ đã phân phối, an bài tốt lắm sao, An Đông cùng với Thony đi giải quyết An Kỳ, còn nàng thì thừa cơ hội đó, dùng sắc đẹp để dụ dỗ Hắc Kiệt Khắc. dẫn dắt chú ý của hắn rời đi. Tại sao ngược lại mọi người toàn bộ đều có mặt ở chỗ này?

An Kỳ còn đang đứng ở một góc, xem ra vẫn bình an vô sự, ngay cả một cọng tóc cũng không thiếu. Chẳng lẽ một Anson khỏe mạnh như vậy, cộng với Thony đã bỏ thuốc vào trà của nàng. Hai người cùng nhau hợp tác mà vẫn không làm được gì nữ nhân kia sao? (Ngọc Nhi:ta chém, ta băm, nữ nhân độc ác, âm mưu hãm hại An Kỳ của ta!Hắc Kiệt Khắc*liếc mắt*:ai là An kỳ của ngươi, Ngọc Nhi*lí nhí*:dạ là An Kỳ của Kiệt Khắc đại ca ạ ).

Qủy kế của ba người không thành, ai cũng toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất. Toàn bộ đều cúi gằm mặt.

“Chúng ta...”cố gắng ra sức suy nghĩ nên nói gì, nhưng nghĩ mãi không biết phải nói gì, ngay cả ngẩng mặt lên nói chuyện xem ra rất khó khăn.

An Kỳ đánh vỡ yên lặng, chậm chạp tiến lên phía trước, giật giật cánh tay của Hắc Kiệt Khắc, ngửa đầu nhìn hắn:

“Bọn họ là tới tìm ta!” nàng nhẹ nói.

“Tới tìm ngươi?” Hắc Kiệt Khắc nheo mắt, tia lam quang lạnh lẽo bắn về phía ba người.

Chỉ đơn giản mấy chữ được nói ra, xong lại giống như điềm báo ngày tận thế đã tới. Anson cùng Thony hai chân mềm nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất, ôm nhau run rẩy không ngừng.

“Bọn họ hiểu lầm đây là phòng ngủ của ta, cũng chỉ vì lo lắng ta mới đến đây có ngủ được hay không. Cho nên nhiệt tâm nghĩ tới muốn đến hỏi thăm ta”nàng chậm chạp nói, khóe mắt hiện lên một tia xảo trá nụ cười.

Coi như bọn họ gặp xui xẻo đi, muốn làm đạo tặc hái hoa, cũng không chọn đúng đối tượng. Nàng như bông hoa hồng có gai, khó giải quyết, chạm vào sẽ bị đâm chảy máu. Hai người này nghĩ nuốt được nàng, nhưng lại không thể ngờ rằng đã bị nàng đem ra làm quân cờ, hại rất thê thảm.

Tối nay chẳng qua là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà, khiến cho mấy người này chịu ít đau khổ. Nàng cũng chẳng phải vì không quá tuyệt tình mà hạ thủ lưu tình, chẳng qua làm vậy để tránh cho Hắc Kiệt Khắc đem lòng sinh nghi.

“Đúng, đúng vậy a, chúng ta chẳng qua là tới nhìn nàng một chút, rồi lập tức đi ngay. Uy uy, nói chuyện với ngươi kìa!” Thony mãnh liệt đẩy đồng bọn, nhanh chóng muốn có thêm đồng minh làm bằng chứng.

“...”

Đồng bọn không nói gì chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng gáy.

Anson đã ngủ thiếp đi, lượng thuốc được cho vào trong trà, đủ để cho hắn ngủ suốt ba ngày, ba đêm.

“Nhưng mà, khí trời lạnh như vầy, cho dù có thật sự chỉ vì quan tâm đến tiểu thư mà đến đây, thì cũng không cần phải cởi hết quần áo ra?” Lý Ân thật sự không tin tưởng lắm, nói lên nghi vấn của mình, hồ nghi nhìn ba người.

“Có lẽ bọn họ chờ lâu quá, chắc có chuyện quan trọng khác để làm”

An kỳ đưa ra so sánh hợp tình hợp lý, chỉ điểm cho ba người một con đường sống.

Thony gật đầu như băm tỏi, trong mắt tràn đầy nước mắt cảm kích, quả thực đã đem An Kỳ trở thành Thiên Sứ đến cứu mạng, cơ hồ còn nghĩ bò qua hôn ngón chân của nàng, cảm tạ nàng giơ cao đánh khẽ.

“Đúng, đúng, chính là như vậy, bọn ta một chút nữa phải trở về trên giường, ba người cùng nhau... a...” Lôi Ti lại véo hắn, làm cho âm thanh cao vút kia lại xuất hiện.

Mặc dù tay véo Thony nhưng ngoài miệng thì không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào An Kỳ, răng cắn chặt lại.

Nàng cũng không muốn dùng biện pháp cứng đối cứng, Hắc Kiệt Khắc đang có mặt ở nơi này, khẳng định không có cơ hội hạ thủ. Sau này còn có nhiều cơ hội nữa, nàng phải kiên nhẫn, chờ đến một ngày An Kỳ có gì sơ xuất, đến lúc đó nàng ra tay cũng chưa muộn.

Tia mắt màu xanh lam quét qua khuôn mặt của từng người, bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Đột nhiên từ cánh tay hắn truyền đến một cái giật khẽ. Hắn cúi đầu nhìn thấy một đôi mắt trong suốt đang nhìn mình. Sóng mắt ôn nhu giống như có thể làm say lòng người, nàng chỉ nhìn hắn, không nói gì nhưng ánh mắt mang đầy ý cầu tình, muốn hắn mở cho họ một con đường sống.

Hắc Kiệt Khắc đôi lông mày nhíu lại, thuận theo nguyện vọng của nàng, không truy cứu nữa “Cút ngay đi!” hắn lạnh giọng nói.

Một nam, một nữ vội vàng khiêng Anson đang say ngủ không tỉnh dậy được ra khỏi phòng. Ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn, vội vàng trở về phòng cầu khấn cảm tạ thượng đế đã phù hộ, sau khi kế hoạch của họ bất ngờ bị thất bại thảm hại, nhưng không bị Hắc Kiệt Khắc ăn tươi nuốt sống.

“Hừ, toàn một lũ vô dụng, ai mà lại chả biết các ngươi đang bày ra trò gì chứ, lần sau mà còn dám làm thế nữa thì...” Lý Ân vẻ mặt khinh thường lẩm bẩm. Nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân, lập tức rụt cổ lại: “Ta, ta đi ngủ” hắn cũng tìm cho mình một đường lui rất nhanh.

Hắc Kiệt Khắc đạm mạc gật đầu, tầm mắt trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của An Kỳ, mặt không chút thay đổi. Ngoại trừ nàng ra, ánh mắt của hắn chưa từng rơi vào trên người nào lâu như vậy.

“Khuya rồi tại sao còn không ngủ, có gì phải bận tâm sao?”. hắn trên cao nhìn xuống khí thế bức người. Nhìn từ góc độ này, nàng càng thêm xinh đẹp, nhìn nàng tinh tế như một bức tượng điêu khắc không tỳ vết, làm hắn không dám chạm vào, chỉ sợ khẽ chạm sẽ tạo ra vết xước!

“Ta không ngủ được!” nàng nhẹ giọng trả lời, tầm mắt rơi trên lồng ngực của hắn. Hắc Kiệt khắc mặc áo sơ mi nửa trên được thiết kế tinh tế, để lộ lồng ngực cường tráng. Thân hình hắn cao lớn, cơ bắp cuồn cuồn, chỉ cần đứng gần hắn đã cảm thấy người nóng ran lên. (Ngọc Nhi:ôi soái ca *mắt long lanh**chảy nước miếng*).

Lòng bàn tay của nàng có cảm giác rất ngưá ngứa, muốn sờ thử >".


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx