sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Ruồi - Chương 04 - Phần 2

Giờ đây Simon hết nhìn Ralph lại nhìn Jack, như nó đã hết nhìn Ralph lại nhìn chân trời và điều nó trông thấy hình như khiến nó sợ. Ralph không nói gì thêm, chỉ đứng chờ đám rước đang nhích lại gần. Nghe có tiếng ca hát đấy, nhưng xa thế này không được rõ lời. Trên vai hai thằng sinh đôi là một chiếc đòn gánh to; chúng đi sau Jack. Xác một con heo đã mổ, moi sạch ruột gan, lủng lẳng trên đòn gánh khi hai đứa sinh đôi ì ạch trên vùng đất lồi lõm. Con heo thõng đầu xuống, mõm toang hoác như tìm gì đấy trên nền đất. Cuối cùng, lời ca đã tới tai chúng, vượt qua hẻm núi đen những cây gỗ và tro.

“Giết con heo! Cắt cổ nó! Thọc tiết nó!”

Mới vừa nghe rõ thì đám rước đã tới đoạn dốc nhất trên sườn núi nên chỉ một hai phút sau lời ca lặng dần. Piggy sụt sịt khóc, Simon liền suỵt, bảo nó im ngay như thể thằng kia đã nói quá to trong nhà thờ.

Jack, mặt mũi tèm lem vệt đất sét, lên tới đỉnh núi trước tiên. Nó giơ cao cây lao phấn khởi chào Ralph.

“Đấy! Tụi tao giết được một con heo... tụi tao lặng lẽ bò lại gần... quây tròn lại...”

Đám thợ săn nói xen vào.

“Tụi tao quây tròn lại...”

“Tụi tao bò tới...”

“Con heo kêu eng éc...”

Hai thằng sinh đôi đứng đó. Con heo đung đưa giữa hai đứa chúng nó, máu đen nhỏ giọt trên đá tảng. Hai đứa như cùng chia nhau một nụ cười toe toét, mê mẩn. Jack có quá nhiều điều muốn nói ngay với Ralph. Nhưng nó mới nhảy múa được một đôi bước chợt nhớ tới địa vị quan trọng của mình, liền đứng yên, nhe răng cười. Thấy hai bàn tay dính máu, nó nhăn mặt kinh tởm, tìm cái để lau, rồi cười chùi lên quần soóc.

Ralph lên tiếng.

“Tụi bay để lửa tắt.”

Jack khựng lại, hơi bực vì cái điều vặt vãnh này, nhưng nó quá vui nên không cáu.

“Thì mình đốt lại thôi mà. Ralph, phải chi mày cung đi với bọn tao. Thú vị không chịu được. Hai thằng sinh đôi bị húc ngã lăn chiêng...”

“Tụi tao đâm trúng con heo...”

“Tao nhào lên lưng nó...”

“Tao cắt cổ con heo,” Jack tự hào, nhưng vẫn khá run run khi nói thế. “Ralph, cho tao mượn con dao của mày để tiện một cái khắc vào chuôi dao của tao, được chứ?”

Lũ trẻ nhảy múa và nói chuyện huyên thuyên. Hai đứa sinh đôi vẫn toét miệng cười.

“Máu tuôn ồng ộc,” Jack nói, vừa cười vừa rùng mình, “mày phải thấy mới được!”

Ralph lại nói, giọng khàn khàn. Nó vẫn đứng yên một chỗ.

“Tụi bay để lửa tắt.”

Câu lặp lại này khiến Jack khó chịu. Nó nhìn hai đứa sinh đôi rồi nhìn Ralph.

“Tao cần tụi nó đi săn cùng,” nó nói, “nếu không sẽ không đủ đông để vây kín.”

Nó đỏ mặt, biết lỗi.

“Lửa mới tắt chừng một, hai giờ thôi mà. Tụi tao có thể đốt lại.”

Nó nhận ra tấm thân trần của Ralph đầy vết xước và cả bốn đứa kia đều im lặng và buồn bực. Niềm vui khiến nó độ lượng, nó tìm cách để mấy đứa kia có được phần trong cuộc săn bắt này. Đầu óc nó còn đầy ắp bao điều: khi chúng vây con heo đang lồng lộn, khi chúng khôn ngoan mưu mẹo hơn một sinh vật khác, buộc nó phải theo ý chúng, kết liễu mạng sống của nó - chẳng khác gì vừa được uống một hơi dài cho đã khát.

Nó dang rộng hai tay.

“Mày phải thấy máu của nó cơ!”

Đám thợ săn đã yên lặng hơn một chút, nhưng vừa nghe đến “máu” chúng lại ồn lên như ong vỡ tổ. Ralph hất ngược tóc ra sau. Một tay chỉ chân trời vắng ngắt. Giọng nó to và dữ dội khiến lũ kia im bặt.

“Hồi nãy có một con tàu chạy qua đây.”

Jack thấy ngay bao ẩn ý đáng sợ trong câu nói ấy, liền tìm cách tránh né. Nó đặt một tay lên con heo, tay kia rút dao găm. Ralph hạ tay xuống, nắm chặt, giọng run run.

“Hồi nãy có một con tàu. Ngoài kia kìa. Mày bảo mày sẽ lo giữ cho lửa cháy, thế mà mày để tắt!” Nó bước một bước về phía Jack, thằng này quay lại, đối mặt với nó.

“Nếu còn lửa thì có thể họ đã thấy được bọn mình. Mình có thể về nhà.”

Piggy thấy quá cay đắng. Nó đau đớn vì mất cơ hội về nên quên cả e dè. Nó gào lên the thé:

“Mày im ba cái máu me chết tiệt của mày đi, Jack Merridew! Mày im ba cái chuyện săn bắt đi! Nhẽ ra mình có thể trở về nhà.”

Ralph đẩy Piggy qua một bên.

“Tao là sếp; mà tụi bay đã nói là sẽ làm theo lời tao. Tụi bay chỉ được xoen xoét cái miệng, nhưng không dựng nổi mấy cái lều... rồi bay bỏ đi săn, để lửa tắt...”

Nó quay đi, lặng im một lúc. Rồi tiếng nó lại cất lên, nghẹn ngào.

“Một con tàu đã qua đây...”

Một thằng trong mấy đứa thợ săn nhỏ bật khóc rền rĩ. Sự thật buồn thảm này thấm dần vào lòng chúng. Jack đỏ bừng mặt trong lúc nó chặt và vần con heo.

“Săn bắt là việc rất khó khăn. Tụi tao cần mọi đứa.”

Ralph quay lại.

“Dựng xong mấy cái lều rồi thì mày muốn có hết cả bọn cũng được mà. Nhưng mày cứ phải đi săn cơ...”

“Mình cần thịt.”

Jack vừa nói vừa đứng dậy, tay cầm dao găm bết máu. Hai đứa mặt đối mặt: đây là thế giới huy hoàng của săn bắt, chiến thuật, tưng bừng phấn khởi, kia là thế giới của lòng mong mỏi và lương thức rối bời. Jack chuyển dao găm sang tay trái rồi gạt mái tóc dính bết khiến trán nó vấy máu.

Piggy lại lên tiếng.

“Nẽ ra mày không được để nửa tắt. Mày bảo mày sẽ no để nuôn có khói...”

Câu trách móc này, mà lại từ miệng của Piggy, và tiếng khóc than đồng lõa của dăm thằng thợ săn khiến Jack nổi khùng. Đôi mắt xanh của nó lộ vẻ bất kham. Nó tiến tới một bước. Đến mức này thì nó phải đánh một đứa nào đấy mới được. Và nó thụi vào bụng Piggy. Thằng này ngã phịch xuống, hộc lên. Jack đứng cao vượt hẳn. Giọng nó hằn học vì bẽ mặt.

“Còn mày sẽ không để tắt, phải không nào? Đồ béo ị.”

Ralph sấn tới một bước. Jack bợp tai Piggy làm kính của nó văng đi, rơi leng keng trên mấy hòn đá. Piggy hoảng hốt rú lên.

“Kính của tao!”

Nó vừa bò vừa sờ soạng mấy hòn đá, nhưng Simon đã tới trước, nhặt kính lên cho nó. Trên đỉnh núi, cơn thịnh nộ vỗ đôi cánh đáng sợ quanh Simon.

“Một mắt bị vỡ rồi.”

Piggy chụp lấy đeo lên. Nó thù hận nhìn Jack.

“Tao phải có kính mới thấy được. Bây giờ tao chỉ còn một mắt. Mày cứ chờ đi...”

Jack sấn tới, Piggy leo trốn sau một tảng đá to, rồi thò đầu lên, nhìn Jack qua một mắt kính lấp loáng.

“Bây giờ tao chỉ còn một mắt. Mày cứ chờ đi...”

Jack nhái tiếng than và cách Piggy leo trèo.

“Mày cứ chờ đi...Xì!”

Thái độ của Piggy và lời nhại của Jack thật nhộn khiến đám thợ săn cười ồ. Jack cảm thấy được khích lệ. Nó tiếp tục bắt chước Piggy leo leo bò bò, khiến chúng cười phá lên như hóa rồ. Tự dưng Ralph thấy môi nó mấp máy. Nó tự giận mình vì đã nhượng bộ.

Nó lẩm bẩm.

“Trò đê tiện.”

Jack ngừng xoay mòng mòng, đứng đối mặt với Ralph. Nó nói như thét.

“Được thôi, được thôi!”

Nó nhìn Piggy, nhìn lũ thợ săn, nhìn Ralph.

“Tao rất tiếc. Về vụ lửa, tao muốn nói thế. Đây, tao...”

Nó vươn thẳng người.

“Tao xin lỗi.”

Đám thợ săn rì rầm phục lăn hành động cao đẹp này. Hiển nhiên chúng nghĩ rằng Jack đã khiêm tốn, đã tự chứng tỏ được rằng nó đúng qua lời xin lỗi cao thượng, còn Ralph có lẽ sai. Chúng chờ một câu trả lời tương đối thích đáng.

Nhưng Ralph không chịu mở miệng. Cái trò xin lỗi đãi bôi kia làm nó bực thêm, bên cạnh lối cư xử sai trái của Jack. Lửa đã tắt, con tàu đã đi mất. Chúng không nhận thấy điều đó ư? Nó giận dữ thốt lên thay vì lịch sự.

“Trò bần tiện.”

Trên đỉnh núi, chúng lặng im trong lúc mắt Jack thoáng hiện nét mờ đục rồi biến đi.

Cuối cùng Ralph lầu bầu nghe không vui.

“Được rồi! Đốt lửa lên.”

Nhờ có chuyện hữu ích để làm mà bầu không khí bớt căng thẳng được đôi chút. Ralph không nói gì thêm, không làm gì, chỉ đứng nhìn đống tro tàn quanh chân nó. Jack ồn ào và năng nổ. Nó ra lệnh, ca hát, huýt sáo, buông ra những nhận xét nhắm vào Ralph đang im lặng, những nhận xét không cần trả lời cho nên nó không cảm thấy bị đối xử lạnh nhạt, còn Ralph vẫn im lìm. Không đứa nào, kể cả Jack dám yêu cầu nó tránh ra, nên cuối cùng chúng chất đống củi cách đó khoảng ba mét, không thuận lợi bằng chỗ cũ.

Nhờ vậy mà Ralph đã khẳng định được vai trò thủ lĩnh của nó. Giả thử nó suy nghĩ luôn mấy ngày thì chắc cũng không thể tìm ra cách nào tốt hơn. Trước thứ vũ khí vô hình mà hiệu quả này, Jack đành bó tay, nó điên tiết mà không hiểu tại sao. Khi đống củi dựng xong thì mỗi đứa đứng một bên bức tường cao vòi vọi này.

Khi đốt lửa lại nảy sinh một chuyện mới. Jack không có phương tiện gì để châm lửa. Rồi nó sửng sốt thấy Ralph đi tới chỗ Piggy, lấy kính. Chính Ralph cũng không ngờ mối dây liên hệ giữa nó với Jack đã chấm dứt và nối lại ở một chỗ khác như thế nào.

“Tao sẽ đưa lại.”

“Tao cũng tới đó nuôn.”

Đứng sau lưng Ralph, Piggy như hòn đảo lạc lõng giữa một biển màu sắc mờ ảo, trong lúc Ralph quỳ xuống, chỉnh cái chấm sáng lóa. Lửa vừa bốc lên, Piggy đã chìa tay ra lấy lại kính.

Mọi nỗi tị hiềm tan biến trước những sắc hoa quyến rũ đỏ, tím, vàng. Chúng đứng thành vòng tròn quanh đống lửa trại, ngay cả Piggy và Ralph cũng bị kéo vào. Lúc sau đã có mấy đứa chạy xuống sườn núi nhặt thêm củi, trong lúc Jack chặt con heo. Chúng thử quay nguyên con heo trên đống lửa nhưng cây đòn gánh đã cháy mà thịt chưa kịp chín. Cuối cùng chúng xẻo thịt, xiên vào cành cây rồi nướng trên lửa. Ấy thế mà cũng khối đứa bị xém lửa, không kém miếng thịt.

Ralph chảy nước dãi. Nó định từ chối thịt, nhưng thực đơn bao ngày qua chỉ toàn trái cây với hạt dẻ, thỉnh thoảng mới được một con cua hay cá lạ khiến nó nhược cả người. Nó nhận một miếng còn tái, gặm như chó sói.

Piggy cũng ứa nước dãi, hỏi.

“Tao không có gì sao?”

Jack định để Piggy phải thắc thỏm - một cách chứng tỏ uy quyền của nó mà. Nhưng Piggy cứ kêu ca mình bị bỏ sót khiến Jack cảm thấy cần tàn nhẫn hơn nữa.

“Mày không săn mà.”

“Ralph cũng đâu có săn,” Piggy nói, miệng ứ nước dãi, “Simon cũng thế.” Rồi nó kể lể thêm. “Thịt cua chẳng bõ dính răng.”

Ralph nhấp nhổm không yên. Simon, ngồi giữa hai đứa sinh đôi và Piggy, liền lau miệng rồi đẩy miếng thịt của nó qua mấy tảng đá cho Piggy. Thằng này vồ ngay lấy. Hai đứa sinh đôi cười khúc khích, còn Simon cúi đầu vì xấu hổ.

Jack liền đứng bật dậy, xẻo một mảng thịt to, quẳng dưới chân Simon.

“Ăn đi! Mẹ kiếp!”

Nó gườm gườm nhìn Simon.

“Lấy đi!”

Nó xoay người trên gót chân, trở thành tâm điểm giữa một lũ con trai ngơ ngác.

“Tao kiếm thịt cho tụi bay đấy!”

Bao lần thất bại nản lòng chồng chất không được nói ra khiến sự cuồng nộ của nó đáng sợ như bão táp.

“Tao vẽ mặt vằn vện... tao len lén bò tới. Bây giờ tụi bay ăn... hết thảy bọn bay... còn tao...”

Sự im lặng trên đỉnh núi đặc quánh dần cho tới khi nghe rõ tiếng lửa tanh tách và tiếng thịt quay xèo xèo khe khẽ. Jack nhìn quanh tìm sự thông cảm, nhưng chỉ thấy sự khâm phục. Ralph đứng giữa đám tro tàn của đống lửa đốt làm tín hiệu, hai tay đầy thịt, không nói gì.

Cuối cùng Maurice phá vỡ sự im lặng. Nó đổi sang đề tài duy nhất có thể làm phần lớn bọn chúng gần lại với nhau.

“Mày tìm thấy con heo ở đâu?”

Roger chỉ xuống phía sườn núi rậm rạp.

“Chúng nó ở dưới đó... bên bờ biển ấy.”

Jack đã bình tĩnh lại, không chịu được đứa khác kể câu chuyện của nó, bèn nhanh nhảu xen vào.

“Tụi tao tản ra. Tao bò, trên hai bàn tay và đầu gối. Lao không dùng được vì không có ngạnh. Con heo bỏ chạy, kêu ỏm tỏi...”

“Nó quay lại, đâm đầu vào vòng vây, máu me...”

Cả lũ cùng nói một lượt, nhẹ nhõm và phấn khích.

“Tụi tao quây chặt lại...”

“Cú đầu tiên làm hông nó tê liệt, vòng vây càng siết chặt thêm rồi đánh, đánh...”

“Tao cắt cổ nó...”

Hai đứa sinh đôi vẫn đang cùng chia một nụ cười bỗng nhảy bật lên, chạy quanh lẫn nhau. Đám kia làm theo, eng éc và la hét như con heo đang giãy chết.

“Một cú lên đầu nó!”

“Cho nó một cú vào tai!”

Rồi Maurice giả làm con heo, vừa chạy vào giữa vừa kêu eng éc, các thợ săn vẫn đứng thành vòng tròn, giả đánh nó. Chúng vừa nhảy múa vừa ca hát.

“Giết con heo. Cắt cổ nó. Đập chết nó.”

Ralph nhìn chúng, ganh tị và phẫn uất. Không chờ chúng mệt và ngừng hát, nó nói.

“Tao triệu tập họp.”

Chúng lần lượt dừng lại, nhìn nó.

“Với cái tù và. Tao triệu tập họp, dù phải kéo dài đến tối. Ở vỉa đá dưới kia. Khi tao bắt đầu thổi. Liền bây giờ.”

Nó quay người, đi xuống núi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx