sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển V - Chương 05

Chương V

CHUYẾN HÀNH QUÂN CỦA NGƯỜI ROHIRRIM

Trời đã tối và Merry không nhìn thấy gì khi cuộn tròn trong chăn nằm trên mặt đất; nhưng dù buổi đêm ngột ngạt và lặng gió, khắp xung quanh cậu cây cối ngoài tầm mắt khe khẽ rì rầm. Cậu ngẩng đầu lên. Rồi cậu lại nghe thấy nó: một âm thanh giống như tiếng trống mơ hồ từ những ngọn đồi rậm rạp và thềm núi. Đôi lúc nhịp rung đột ngột ngừng rồi lại vang lên ở nơi khác, lúc gần hơn, lúc xa xăm. Cậu tự hỏi liệu những người lính canh có nghe thấy không.

Cậu không thấy họ, nhưng cậu biết khắp nơi quanh mình là đội quân người Rohirrim. Cậu ngửi thấy mùi ngựa trong bóng tối, nghe thấy chúng cựa mình và đập vó khe khẽ trên mặt đất phủ dày lá kim. Đội quân hạ trại trong rừng thông mọc cụm lại quanh đồi Hiệu Eilenach, quả đồi cao sừng sững nổi lên giữa những dải dài rừng Drúadan nằm cạnh đường lớn qua Đông Anórien.

Dù mệt mỏi, Merry không ngủ được. Cậu đã đi ngựa suốt bốn ngày liền, và bóng tối càng ngày càng dày đặc đang chậm chạp đè nặng lên tim cậu. Cậu bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại háo hức muốn đi đến thế, dù đã được cho mọi lí do để đứng ngoài, thậm chí chính chúa của mình ra lệnh ở lại phía sau. Cậu cũng tự hỏi liệu vị vua già có biết cậu không phục tùng mệnh lệnh và giận dữ không. Có lẽ là không. Dường như có thỏa thuận nào đó giữa Dernhelm và Elfhelm, vị Thống Chế chỉ huy éored họ gia nhập. Ông và tất cả đội lính lờ Merry đi và giả bộ không nghe thấy mỗi khi cậu lên tiếng. Cậu chẳng khác gì thêm một bọc đồ cho Dernhelm mang theo. Dernhelm cũng chẳng phải là nguồn an ủi: chàng không bao giờ nói chuyện với ai. Merry cảm thấy mình nhỏ bé, không ai cần đến, và thật cô đơn. Giờ đã sang thời khắc đầy những lo âu, và đội quân đang đứng trước nguy hiểm. Họ chỉ còn cách vòng tường ngoại bao quanh những trang trại Minas Tirith không đến một ngày ngựa chạy. Quân trinh sát đã được cử đi. Một vài người chưa trở về. Những người vội vã quay lại thì báo cáo rằng con đường đã bị chiếm cứ. Một đạo quân kẻ thù đóng trại trên đường, cách Amon Dîn ba dặm về phía Tây, và một toán lính loài người đã bắt đầu sục sạo dọc con đường, còn cách họ chưa đầy ba lí. Lũ Orc nhung nhúc trên đồi và trong rừng ven đường. Nhà vua và Éomer họp hội đồng suốt những canh khuya.

Merry muốn có ai nói chuyện, và cậu nghĩ về Pippin. Nhưng điều đó chỉ làm cậu thêm trằn trọc. Tội nghiệp Pippin, mắc kẹt trong thành phố đá vĩ đại, cô độc và sợ hãi. Merry ước cậu là một kị sĩ cao lớn như Éomer và có thể thổi tù và hay gì đó, phi nước đại đến cứu em mình. Cậu ngồi dậy, lắng nghe tiếng trống lại đang dồn dập, giờ đã gần hơn. Ngay lúc đó, cậu nghe nhiều giọng nói khe khẽ, và thấy những cái đèn xách tù mù đậy gần kín lướt qua cây cối. Quân lính gần đó bắt đầu di chuyển ngập ngừng trong đêm tối.

Một bóng người cao xuất hiện và vấp phải cậu, miệng chửi mắng rễ cây. Cậu nhận ra giọng Thống Chế Elfhelm.

“Tôi không phải là rễ cây, thưa ngài,” cậu nói, “cũng không phải là cái bọc đồ, mà là một người Hobbit bầm dập. Muốn tạ lỗi thì ít nhất ngài cũng có thể cho tôi biết chuyện gì đang rục rịch vậy.”

“Bất cứ chuyện gì có thể rục rịch trong thứ bóng tối của quỷ này,” Elfhelm trả lời. “Nhưng chúa thượng ra lệnh cho chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng: mệnh lệnh lên đường có thể tới bất kì lúc nào.”

“Vậy kẻ thù đang đến sao?” Merry lo lắng hỏi. “Đó có phải là tiếng trống của chúng không? Tôi bắt đầu ngờ rằng đấy chỉ là do tôi tưởng tượng ra, bởi dường như không ai khác để ý tới chúng.”

“Không, không,” Elfhelm đáp, “kẻ thù ở trên đường chứ không ở trên các quả đồi. Anh đang nghe thấy người Wose, những Người Hoang trong Rừng; đấy là cách họ nói chuyện từ xa. Người ta nói họ vẫn ám rừng Drúadan. Họ là tàn dư của một thời đã qua, ít người và sống ẩn dật, hoang dã và thận trọng như dã thú. Họ không tham chiến cùng Gondor hay đất Mark; nhưng giờ họ lo lắng vì bóng tối và lũ Orc vừa xuất quân: họ sợ rằng Những Năm Đen Tối sẽ trở lại, một điều xem ra rất có thể. Hãy lấy làm may mắn rằng không phải họ đang săn chúng ta: bởi người ta nói họ dùng tên tẩm độc; và họ thông thạo đường rừng không ai bì được. Nhưng họ đã đề nghị giúp phụng sự Théoden. Ngay lúc này, một tù trưởng phía họ đang được dẫn tới chỗ đức vua. Ánh đèn đi tới đằng kia. Ta đã nghe được chừng ấy nhưng cũng chỉ đến thế. Và giờ ta phải thực hiện mệnh lệnh của đức vua. Xách mình lên đi, cậu Bọc Đồ!” Ông mất hút vào trong bóng tối.

Merry không thích câu chuyện về người hoang dã và mũi tên độc; nhưng dù không phải vì chuyện đó, vẫn còn cái cảm giác kinh sợ mãnh liệt đè nặng lên cậu. Chờ đợi thật không thể chịu nổi. Cậu khao khát muốn biết điều gì sắp xảy ra. Cậu đứng dậy và không lâu sau đã thận trọng đuổi theo chiếc đèn xách cuối cùng trước khi nó biến mất giữa cây cối.

Lúc này cậu đến bãi trống rộng nơi một chiếc lều nhỏ đã dựng lên cho nhà vua dưới thân cây lớn. Một chiếc đèn xách lớn, che phía trên, treo trên một cành cây và hắt xuống dưới vòng ánh sáng nhợt nhạt. Théoden và Éomer ngồi đó, và ngồi trước mặt họ trên mặt đất là một người lùn bè rất lạ lùng, xù xì như viên đá cổ, và bộ râu thưa thớt trên cái cằm nổi u chọc ra lún phún như rêu khô. Lão có cặp chân ngắn và cánh tay mập mạp, người to bè bè, trang phục chỉ độc có cỏ quấn quanh hông. Merry cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu đó, và đột nhiên cậu nhớ tới những hình nhân Púkel trên Dunharg. Đây là một trong những ngẫu tượng cổ xưa đó được thổi vào sức sống, hoặc có lẽ là một hình hài di truyền qua năm tháng bất tận, thuộc nòi giống thuần khiết từ những kẻ xa xưa đã làm mẫu hình cho những nghệ nhân bị lãng quên.

Trong sự im lặng, Merry rón rén tới gần, và rồi lão Người Hoang bắt đầu nói, hình như để trả lời câu hỏi nào đó. Giọng lão sâu và đặc âm yết hầu, nhưng Merry ngạc nhiên phát hiện lão nói Ngôn Ngữ Chung, dù theo lối nhát gừng, và xen lẫn những cách nói thô lậu.

“Không, cha của những Người Cưỡi Ngựa,” lão nói, “chúng tao không đánh. Chỉ săn thôi. Giết gorgûn trong rừng, ghét Orc. Bọn mày cũng ghét gorgûn. Chúng tao giúp theo sức. Người Hoang có tai dài và mắt dài; biết hết đường. Người Hoang sống ở đây trước khi có Nhà Đá, trước khi Người Cao lên khỏi Nước.”

“Nhưng điều chúng tôi cần là trợ giúp trong chiến đấu,” Éomer nói. “Ông và người của ông có thể giúp chúng tôi như thế nào?”

“Báo tin,” lão Người Hoang nói. “Chúng tao nhìn ra từ đồi. Chúng tao trèo núi cao nhìn xuống. Thành Phố Đá đóng cửa rồi. Lửa cháy ngoài cửa; giờ cả trong nữa. Bọn mày muốn tới đó? Vậy bọn mày phải nhanh lên. Những gorgûn và người nhiều nơi xa,” lão vung cánh tay ngắn xù xì về phía Đông, “ngồi trên đường ngựa chạy. Rất nhiều, hơn Người Cưỡi Ngựa.”

“Sao ông biết được điều đó?” Éomer hỏi.

Gương mặt phẳng lì và đôi mắt sẫm màu của lão già không để lộ điều gì, nhưng giọng lão hầm hừ phật ý. “Người Hoang sống hoang, tự do, nhưng không phải trẻ con,” lão trả lời. “Tao là tù trưởng lớn, Ghân-buri-Ghân. Tao đếm nhiều thứ: sao trên trời, lá trên cây, người trong bóng tối. Bọn mày có hai mươi lần nhóm hai chục tính mười lần cộng năm. Chúng có nhiều hơn. Đánh to, và ai sẽ thắng? Và còn nhiều hơn bước quanh tường tròn Nhà Đá.”

“Than ôi! lão nói thật quá khôn ngoan,” Théoden nói. “Và quân trinh sát của ta nói rằng chúng đã đào hào và cắm cọc ngang đường. Chúng ta không thể quét chúng đi nếu đổ xuống bất ngờ.”

“Và chúng ta vẫn cần gấp gáp,” Éomer nói. “Mundburg đang cháy!”

“Để Ghân-buri-Ghân nói đã!” lão Người Hoang nói. “Lão biết nhiều hơn một đường. Lão sẽ dẫn bọn mày theo đường không có hố, gorgûn không đi lại, chỉ có Người Hoang và thú rừng. Nhiều con đường được làm hồi người Nhà Đá mạnh hơn. Họ xẻ đồi như thợ săn xẻ thịt thú. Người Hoang nghĩ họ ăn đá thay thức ăn. Họ đi qua Drúadan tới Rimmon đẩy xe thồ lớn. Họ không đi nữa. Đường bị quên, nhưng Người Hoang không quên. Đường đi qua đồi và sau đồi dưới cây, sau Rimmon xuống tới Dîn, cuối cùng quay trở lại đường của Người Cưỡi Ngựa. Người Hoang sẽ chỉ cho bọn mày đường đó. Rồi bọn mày sẽ giết gorgûn và xua bóng tối xấu bằng thép sáng, và Người Hoang có thể quay lại ngủ trong rừng rậm.”

Éomer và nhà vua nói với nhau bằng ngôn ngữ của riêng họ. Rốt cuộc Théoden quay lại lão Người Hoang. “Chúng tôi xin nhận lời đề nghị của các ông,” ông nói. “Vì cho dù chúng tôi để lại đạo quân của kẻ thù sau lưng, thế thì sao chứ? Nếu Thành Phố Đá thất thủ, chúng tôi cũng không trở về được nữa. Nếu nó được cứu, thì chính đội quân Orc sẽ bị cô lập. Nếu ông giữ tín, Ghân-buri-Ghân, chúng tôi sẽ hậu tạ ông, và ông sẽ được tình bằng hữu của đất Mark mãi mãi.”

“Người chết không làm bạn với người sống, và không cho họ quà,” lão Người Hoang nói. “Nhưng nếu bọn mày sống sót qua Bóng Tối, hãy để Người Hoang yên trong rừng và không săn họ như thú rừng nữa. Ghân-buri-Ghân không dẫn bọn mày vào bẫy. Chính lão sẽ đi cùng cha của Người Cưỡi Ngựa, và nếu lão dẫn mày sai đường, mày cứ giết lão.”

“Hãy làm như thế!” Théoden nói.

“Phải mất bao nhiêu thời gian mới vòng qua kẻ thù và quay lại đường cái?” Éomer hỏi. “Chúng tôi phải theo tốc độ đi bộ, nếu nhờ ông dẫn đường; và tôi không nghi ngờ là đường khá hẹp.”

“Người Hoang đi bộ nhanh,” Ghân nói. “Đường rộng cho bốn ngựa ở Thung Xe Đá đằng kia,” lão vẫy tay về phía Nam; “nhưng hẹp ở đầu và cuối. Người Hoang có thể đi từ đây tới Dîn từ mặt trời mọc tới trưa.”

“Vậy thì chúng ta phải chừa lại ít nhất là bảy giờ cho đội dẫn đầu,” Éomer nói; “nhưng phải tính khoảng mười giờ gì đó cho tất cả. Những thứ không đoán trước được có thể cản lối chúng ta, và nếu quân của ta dàn hết ra, sẽ mất rất lâu mới lập lại trật tự lúc ra khỏi khu đồi. Giờ là mấy giờ?”

“Ai biết được?” Théoden nói. “Giờ lúc nào cũng là đêm.”

“Lúc nào cũng tối, nhưng không phải lúc nào cũng là đêm,” Ghân nói. “Khi mặt trời lên, bọn tao cảm thấy bà, ngay cả khi bà bị khuất. Lúc này bà đã leo lên dãy núi Đông rồi. Ngày đã bắt đầu trên đồng trời.”

“Vậy chúng ta phải lên đường càng sớm càng tốt,” Éomer nói. “Mà kể cả như vậy, chúng ta cũng không thể hi vọng tới trợ giúp Gondor được vào hôm nay.”

Merry không đợi nghe thêm nữa, lén rời đi để chuẩn bị sẵn sàng đón hiệu lệnh hành quân. Đây là chặng đi cuối cùng trước trận chiến. Cậu không nghĩ nhiều người trong số họ sẽ sống sót. Nhưng cậu nghĩ đến Pippin và lửa cháy ở Minas Tirith, và nhấn chìm nỗi sợ hãi trong lòng.

Tất cả đều tốt đẹp ngày hôm đó, không thấy bóng dáng hay âm thanh của bầy lũ kẻ thù đang chờ tập kích họ. Lão Người Hoang đã cử đi một lớp thợ săn cảnh giới, để lũ Orc hay bọn gián điệp lang bạt không phát hiện ra động thái giữa những ngọn đồi. Ánh sáng tù mù hơn bao giờ hết khi họ tới gần thành phố bị vây hãm, và các kị sĩ theo những hàng dài đi qua chỉ như những bóng người ngựa đen thẫm. Mỗi đội quân được một người rừng hoang dã dẫn đường; nhưng lão Ghân thì đi bên cạnh nhà vua. Đoạn bắt đầu chậm hơn mong muốn, bởi các kị sĩ đi bộ và dắt theo ngựa mất khá lâu mới tìm được đường qua những nếp rừng rậm rạp sau khu trại xuống Thung Xe Đá kín đáo. Trời đã chiều muộn khi đội dẫn đầu tới những vệt rừng cây xám trải tới bên kia sườn Đông Amon Dîn, che lấp khoảng hở lớn giữa dãy đồi chạy từ Đông sang Tây, từ Nardol tới đồi Dîn. Khoảng hở ấy là nơi con đường cho xe đá bị lãng quên ngày xưa từng chạy xuống, nhập lại vào đường cái cho ngựa chạy từ kinh thành dẫn qua Anórien; nhưng giờ đây, qua nhiều đời người, cây cối đã chiếm lối, và con đường biến mất, đứt gãy và bị chôn vùi dưới thảm lá của nhiều năm tháng không đếm xuể. Nhưng vệt rừng cây lại cho các kị sĩ hi vọng ẩn núp cuối cùng trước khi tiến vào trận chiến công khai; vì qua khỏi rừng cây là con đường và đồng bằng sông Anduin, trong khi ở phía Đông và phía Nam chỉ có những dốc trọc đầy đá, những ngọn đồi uốn khúc tụ lại và dồn lên cao, tầng tầng lớp lớp nhập vào khối núi và những vai núi đỉnh Mindolluin.

Đội quân dẫn đầu ngừng lại, và trong khi những người đi sau nối đuôi nhau ra khỏi vùng trũng Thung Xe Đá và dồn tới, họ tản ra các điểm hạ trại dưới những tán cây xám. Nhà vua triệu tập các chỉ huy tới họp. Éomer cử quân trinh sát đi thám thính dọc đường; nhưng lão Ghân già lắc đầu.

“Cử Người Cưỡi Ngựa vô ích,” lão nói. “Người Hoang đã thấy tất cả những gì thấy được trong không khí xấu. Họ sẽ tới sớm nói với tao ở đây.”

Các chỉ huy tới; và rồi từ trong đám cây những dáng dấp púkel lẻn ra thận trọng, giống lão Ghân già đến nỗi Merry khó phân biệt được ai với ai. Họ nói với Ghân bằng ngôn ngữ nặng âm yết hầu lạ lùng.

Liền đó Ghân quay sang nhà vua. “Người Hoang nói nhiều điều,” lão nói. “Đầu tiên, hãy thận trọng! Bên kia Dîn vẫn có nhiều người hạ trại, đằng kia cách đây một giờ đi bộ,” lão vung tay sang hướng Tây về phía đồi lửa hiệu đen. “Nhưng không thấy ai giữa nơi này và tường men của người Nhà Đá. Nhiều kẻ bận rộn ở đó. Tường không đứng nữa: gorgûn phá đổ với sấm đất và chày sắt đen. Chúng không cảnh giác và không nhìn quanh. Chúng nghĩ bạn chúng đã canh gác mọi đường rồi!” Nói xong, lão Ghân già phát ra âm thanh ùng ục kì dị, có vẻ như lão đang cười.

“Tin tốt!” Éomer kêu lên. “Thậm chí trong bóng tối này hi vọng lại thắp sáng. Quỷ kế của Kẻ Thù thường thường có lợi cho ta ngoài ý hắn. Bóng tối xấu xa này chính nó đã trở thành áo choàng che chắn chúng ta. Và giờ, khi thèm khát hủy diệt Gondor và xé nát tới từng hòn đá, lũ Orc của hắn đã trừ bỏ nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi. Vòng tường ngoài hẳn đã có thể ngăn chặn chúng ta lâu. Giờ ta có thể tràn qua nó - miễn là chúng ta tới được đó.”

“Ta lại cảm ơn ông một lần nữa, Ghân-buri-Ghân của cánh rừng,” Théoden nói. “Cầu cho phúc lành đến với ông vì những tin tức này và vì sự dẫn đường!”

“Giết gorgûn! Giết Orc! Không lời nào khác làm Người Hoang hài lòng,” Ghân trả lời. “Xua đi không khí xấu và xua đi bóng tối bằng thép sáng!”

“Chúng ta đã đi xa chỉ để làm những điều ấy,” nhà vua nói “và chúng ta sẽ cố gắng. Nhưng chúng ta sẽ đạt được gì, chỉ ngày mai mới biết.”

Ghân-buri-Ghân ngồi xổm xuống và cái trán nổi u của lão chạm xuống mặt đất, cử chỉ thay lời từ biệt. Rồi lão nhỏm người như thể định rời đi. Nhưng đột nhiên lão bật dậy, ngước lên như con thú rừng giật mình đánh hơi thấy luồng khí lạ. Ánh sáng lóe lên trong mắt lão.

“Gió đang đổi hướng!” lão kêu lên, và với tiếng kêu đó dường như chỉ trong nháy mắt, lão và người của lão biến mất vào trong bóng tối, không bao giờ còn xuất hiện trước mắt bất cứ kị sĩ Rohan nào nữa. Không lâu sau, từ xa về hướng Đông, tiếng trống văng vẳng lại vang lên. Nhưng không trái tim nào trong đạo quân lại sợ Người Hoang sẽ không giữ tín, cho dù họ lạ lùng và không đẹp đẽ chút nào.

“Chúng ta không cần được dẫn đường thêm nữa,” Elfhelm nói, “bởi trong quân có những kị sĩ đã cưỡi ngựa xuống Mundburg trong những ngày tháng bình yên. Tôi là một. Khi chúng ta tới đường cái, nó sẽ rẽ về phía Nam, và nằm trước chúng ta vẫn còn bảy lí rồi mới tới được tường bao quanh các trang trại. Dọc theo hầu hết lối đó, hai bên đường đều có nhiều cỏ. Trên quãng đường này các kị sĩ liên lạc Gondor vẫn được cho là đạt tốc độ lớn nhất. Chúng ta có thể lao nhanh trên đó mà không gây nhiều tiếng ồn.”

“Vậy thì bởi ta phải tìm kiếm những chiến tích ghê gớm và cần tới tất cả sức mạnh của mình,” Éomer nói, “tôi đề nghị giờ chúng ta nghỉ ngơi, rồi lên đường từ đây khi đêm xuống, và tính toán thời gian đi đường sao cho ta tới những cánh đồng vào ngày mai khi trời sáng nhất, hoặc khi chúa thượng ra hiệu lệnh.”

Nhà vua tán thành ý kiến này, và các chỉ huy tản đi. Nhưng không lâu sau Elfhelm quay lại. “Lính trinh sát không phát hiện thấy gì cần báo cáo bên ngoài rừng Xám, thưa chúa công,” ông nói, “ngoại trừ hai người: hai người chết và hai con ngựa chết.”

“Vậy à?” Éomer nói. “Thế thì sao?”

“Có điều này, thưa chúa công, họ là kị sĩ liên lạc của Gondor; có lẽ một người là Hirgon. Ít nhất thì tay anh ta vẫn con nắm Mũi Tên Đỏ, nhưng đầu anh ta đã bị chặt đứt. Và điều này nữa: theo dấu vết thì hình như lúc ngã xuống họ đang bỏ chạy về phía Tây. Như tôi suy đoán thì họ phát hiện kẻ thù đã ở trên tường ngoài hoặc đang tấn công tường, trên đường họ trở về - và đó sẽ là hai đêm trước, nếu họ dùng ngựa khỏe ở trạm chuyển tiếp, như lệ thường. Họ không tới được kinh thành nên quay lại.”

“Than ôi!” Théoden kêu lên. “Vậy thì Denethor chưa nghe tin gì về việc chúng ta xuất binh và sẽ tuyệt vọng nghĩ ta không đến.”

“Cấp thiết không cho phép trì hoãn, nhưng thà muộn còn hơn không,” Éomer nói. “Và có lẽ đây là lúc câu tục ngữ cổ đúng hơn bao giờ hết kể từ khi con người bắt đầu dùng miệng nói.”

Trời đã vào đêm. Ở hai bên đường, đội quân Rohan yên lặng di chuyển. Giờ con đường đi qua ven núi Mindolluin vòng về phía Nam. Cách xa và gần như thẳng phía trước là một quầng sáng đỏ dưới trời tối đen và bên sườn ngọn núi lớn tối sẫm trên nền sáng. Họ đang tới gần tường Rammas quanh đồng Pelennor; nhưng ngày vẫn chưa tới.

Nhà vua đi giữa đội quân dẫn đầu, toán gia binh quanh ông. Tiếp sau là éored của Elfhelm, và giờ Merry để ý thấy Dernhelm đã rời vị trí cũ và di chuyển không nghỉ về phía trước trong bóng tối, cho tới khi cuối cùng chàng đi chỉ ngay sau lính cận vệ của nhà vua. Đến một lúc đứng, Merry nghe thấy những giọng nói khe khẽ phía trước. Những trinh sát đã phóng gần tới bức tường giờ đã quay lại. Họ đến chỗ nhà vua.

“Lửa cháy dữ dội, thưa chúa công,” một người nói. “Kinh thành gần như chìm giữa vòng lửa, và cánh đồng đầy rẫy quân thù. Nhưng tất cả dường như đã xông hết tới cổng thành. Theo như chúng thần đoán: không còn mấy tên trên tường ngoài, và chúng lơ là cảnh giác, vì còn bận rộn phá hủy.”

“Người còn nhớ lời của Người Hoang không, thưa chúa công?” một người khác nói. “Thần đã sống trên thảo nguyên rộng rãi vào những ngày hòa bình; Widfara là tên thần, và cả thần cũng đọc được thông điệp trong luồng khí. Gió đang đổi chiều rồi. Từ phía Nam toát lên một hơi thở, nó mang theo mùi biển mặn, dù rất nhạt nhòa. Buổi sáng sẽ đem lại những điều mới. Phía trên đám khói dày sẽ là bình minh khi người đi qua vòng tường.”

“Nếu ngươi nói đúng, Widfara, thì chúc ngươi được sống qua ngày hôm nay tới những năm tháng hạnh phúc!” Théoden nói. Ông quay về phía đội gia binh ở gần, và giờ ông nói bằng giọng rõ ràng để càng nhiều kị sĩ thuộc éored đầu tiên có thể nghe được.

“Giờ thời khắc đã đến, hỡi các kị sĩ đất Mark, các con trai của Eorl! Kẻ thù và lửa đỏ đợi trước mặt, quê nhà ở xa phía sau. Nhưng dù các ngươi chiến đấu trên chiến trường xa lạ, vinh quang gặt hái ở đây sẽ thuộc về các ngươi vĩnh viễn. Các ngươi đã lập lời thề ước giờ hãy làm tròn, vì đức vua và quê hương và tình bằng hữu!”

Quân lính gõ giáo lên khiên.

“Éomer, con trai ta! Con hãy chỉ huy éored đầu tiên,” Théoden nói; “và họ sẽ đi dưới cờ quốc vương ở trung tâm. Elfhelm, hãy dẫn đạo quân của ông về bên phải khi chúng ta vượt qua tường. Và Grimbold sẽ dẫn đạo quân của mình về bên trái. Những đội quân khác phía sau đi theo ba đạo quân đầu, tùy theo tình huống. Tấn công bất cứ nơi nào kẻ thù tập hợp. Chúng ta không thể lên kế hoạch nào khác, bởi chưa biết tình thế trên chiến trường như thế nào. Tiến lên, và đừng sợ bóng tối!”

Đạo quân dẫn đầu lao đi nhanh hết sức, bởi trời vẫn tối thẫm, bất chấp Widfara đã tiên đoán thay đổi gì. Merry ngồi sau Dernhelm, bám chặt bằng tay trái, trong khi tay còn lại cố gắng nới lỏng kiếm ra khỏi vỏ. Giờ thì cậu cay đắng cảm thấy sự thật trong lời nói của đức vua: trong trận chiến ấy ngươi sẽ làm gì, Meriadoc? “Đúng điều này,” cậu nghĩ: “làm nặng gánh một kị sĩ, và cố hết sức ngồi vững trên yên ngựa chứ không rơi tõm xuống và bị móng ngựa phi cuồng giẫm chết nghẻo!”

Chỉ còn chưa tới một lí là đến nơi vòng tường ngoài từng chắn. Rất nhanh họ đã tới nơi, quá nhanh đối với Merry. Những tiếng hét dữ dội vang lên, và có tiếng binh khí chạm nhau, nhưng chỉ chốc lát. Lũ Orc đang bận rộn quanh tường rất ít và bị bất ngờ, chúng nhanh chóng bị giết hoặc đuổi đi. Trước cổng Bắc tường Rammas vỡ vụn, nhà vua đứng lại. Éored đầu tiên gom lại đằng sau và hai bên ông. Dernhelm đi gần nhà vua, dù đội quân của Elfhelm ở xa bên phải. Người của Grimbold rẽ khỏi đường và đi vòng tới lỗ hổng lớn trên tường nằm phía Đông cổng.

Merry liếc ra từ sau lưng Dernhelm. Đằng xa, có lẽ cách mười dặm gì đó, một đám cháy lớn bốc lên, nhưng giữa nó và đoàn kị binh là những đường lửa bùng lên theo hình vành trăng rộng, điểm gần nhất cách chưa đến một lí. Cậu không nhìn ra được gì hơn trên cánh đồng tối, và cho tới giờ cậu cũng không thấy hi vọng buổi sớm đang đến, hay cảm thấy cơn gió nào, đổi chiều hay không cũng thế.

Giờ trong yên lặng, đạo quân Rohan tiến về phía trước vào cánh đồng Gondor, tràn lên chậm chạp nhưng vững chắc như thủy triều đang lên tràn qua những khe hở của con đê người ta tưởng đã an toàn. Nhưng tinh thần và ý chí của Thủ Lĩnh Đen đã tập trung hoàn toàn vào thành phố đang thất thủ, và chưa tin tức nào kịp tới nơi cảnh báo rằng những kế hoạch của hắn có sai lầm.

Sau một lúc, nhà vua dẫn quân mình đi chệch đôi chút về hướng Đông, để tới giữa những đống lửa của cuộc vây thành và những cánh đồng ngoài cùng. Tới giờ họ vẫn chưa gặp chống cự, và tới giờ Théoden vẫn chưa ra hiệu lệnh. Cuối cùng ông lại dừng ngựa. Kinh thành đã gần hơn rồi. Mùi cháy khét nồng trong không khí cùng với cái bóng tử thần ngay sát. Lũ ngựa rấm rứt. Nhưng nhà vua ngồi trên lưng Snawmana, bất động, đưa mắt nhìn Minas Tirith đang quằn quại, như thể đột nhiên rơi vào đau đớn, hoặc sợ hãi. Trông ông như thể co rúm lại, gục đầu vì tuổi tác. Chính Merry cũng cảm thấy sức nặng của nỗi kinh hoàng và ngờ vực đè lên mình. Tim cậu đập chậm lại. Thời gian như lơ lửng trong sự không chắc chắn. Họ tới quá muộn rồi! Quá muộn còn tệ hơn không! Có lẽ Théoden sẽ nao núng, cúi mái đầu già nua, quay ngựa, lẩn vào nấp kín giữa những ngọn đồi.

Rồi đột ngột cuối cùng Merry cũng cảm thấy nó, vượt qua nỗi nghi ngờ: luồng khí đổi chiều. Gió đang vỗ vào mặt cậu! Ánh sáng lấp lánh. Xa, rất xa, có thể mơ hồ nhìn thấy những hình thù xám nhạt là mây phương Nam, đang cuộn lại, trôi đi: sớm mai nằm sau mây.

Nhưng cùng lúc ấy có một chớp sáng, như thể sét bật lên từ nền đất dưới kinh thành. Trong một giây chói lòa, nó sáng thành cột lóa mắt đằng xa màu trắng và đen, đỉnh tháp trên cùng như mũi kim lấp lánh; và rồi khi bóng tối lại siết chặt, một tiếng đùng lớn vang vọng khắp các cánh đồng.

Nghe âm thanh ấy, tấm lưng còng xuống của nhà vua đột nhiên thẳng dậy. Cao lớn và kiêu hãnh ông ngồi đó; vươn thẳng người trên bàn đạp ông kêu to, rõ ràng hơn bất cứ người trần tục nào từng cất tiếng:

Vùng lên, vùng lên, những kị sĩ của Théoden!

Những sự khốc liệt đang trở dậy: khói lửa và chiến tranh!

Giáo sẽ gãy hôm nay, khiên sẽ xẻ nát,

Ngày tuốt kiếm, ngày đỏ máu, trước khi bình minh lên!

Phi đi, phi đi! Phi tới Gondor!

Nói xong, ông giật lấy chiếc tù và lớn từ tay Guthláf, người lính cầm cờ, và ông thổi hồi tù lớn tới mức nó vỡ làm đôi. Ngay lập tức tất cả tù và trong đoàn quân vang lên tiếng nhạc, và tiếng tù và Rohan trong thời khắc ấy giống như cơn bão đổ xuống cánh đồng, như tiếng sấm trên núi cao.

Phi đi, phi đi! Phi tới Gondor!

Đột nhiên nhà vua gọi Snawmana và con ngựa lao vụt đi. Đằng sau ông, là cờ hiệu của nhà vua phần phật trong gió, ngựa bạch trên nền xanh, nhưng ông vượt trước lá cờ. Theo sau ông, những kị sĩ đội gia binh rầm rập vó ngựa, nhưng ông luôn phi trước họ. Éomer lao đi giữa đội quân, chòm lông đuôi ngựa trắng trên mũ trụ tung bay trong đà chạy, và hàng tiền quân éored đầu tiên gầm lên như sóng bạc đầu vỗ vào bờ cát, nhưng Théoden không để ai vượt qua. Như có cơn mê ập đến ông, hoặc cơn thịnh nộ trong chiến đấu của ông cha chảy như lửa mới trong mạch máu, ông ngồi cao trên lưng Snawmana như vị thần thời xưa cũ, như chính Oromë Vĩ Đại trong trận chiến của các Valar vào thời thế giới còn non trẻ. Tấm khiên vàng của ông lộ ra, và kia! nó sáng chói như hình ảnh của mặt trời, mặt cỏ rực cháy xanh rờn dưới vó ngựa trắng. Bởi bình minh đã đến rồi, bình minh cùng cơn gió từ biển cả; và bóng tối biến đi, bầy lũ Mordor rú lên, sự kinh hoàng ập đến chúng, khiến chúng chạy trốn, và chết, bị vó ngựa cuồng nộ xéo lên. Và rồi tất cả đoàn quân Rohan cất cao tiếng hát, và họ hát vang trong khi chém giết, vì niềm hân hoan chinh chiến đã trùm lên họ, tiếng hát của họ vừa đẹp đẽ, vừa khủng khiếp, vang vọng tới tận kinh thành.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx