sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng mình lấy nhau đi - Phần XII - Chương 59 - 60

Chương 59

Đàn ông nói chả tin được câu nào! Hành động mới có thể chứng tỏ họ thành thực

Đến Tô Xán Xán cũng không hiểu nổi, cô vốn luôn bị thi lại môn chạy đường dài mà lại có thể chạy một hơi như thế về đến cổng khu nhà, rồi chạy một lèo qua mấy con phố, đến khi nhận ra sau lưng mình không hề có tiếng bước chân đuổi theo, cô mới trấn tĩnh lại, rồi cảm thấy hai đầu gối sụm xuống, đầu óc quay cuồng. Cô rẽ vào một góc, tựa vào tường, thở hổn hển. Nghĩ lại việc mới đó, chợt cảm thấy môi vẫn còn tê dại, đầu lưỡi còn tanh vị máu, cũng chẳng biết là của anh hay của cô.

Cô thở hối hả, tim đập thình thịch, tâm tư rối bời. Cái hôn của Triệu Noãn Noãn quá đột ngột, đột ngột đến mức cô không biết nghĩ sao nữa, đột ngột đến mức cô không kịp chuẩn bị, cứ thế hoảng hốt bỏ chạy.

Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng mà trong hoàn cảnh này, là với người không nên hôn. Trong lòng bất giác giật thột, lời nói vừa rồi của anh rành rành vang trong tai cô.

- Anh không hề thích em. Anh không hề thích em. Anh không hề thích em…

Không thích? Không thích sao vẫn hôn cô? Chẳng lẽ cô luôn luôn sai lầm, thực ra anh chỉ… đang chơi cô?

- Không đời nào! – Thần hộ vệ tình yêu từ đâu nhảy xổ ra bên tai phải. – Xán Xán, chắc chắn anh ấy thích cậu nên mới hôn cậu!

- Đồ ngốc! – Thần phá hoại tình yêu nhảy ùa ra bên tai trái. – Anh ta đã nói rõ là không thích cậu, cậu đừng mơ!

Trên đầu các vị thần hào quang lấp lánh:

- Cậu mới ngốc! Đàn ông nói chả câu nào đáng tin! Hành động mới có thể chứng tỏ anh ta thực lòng.

- Ý cậu nói hành động của nửa dưới cơ thể hả?

Thần hộ vệ tình yêu thanh khiết đỏ lựng mặt:

- Đồ yêu quái! Sao cậu nghĩ bẩn thỉu tồi tệ thế?

- Xí! Ra bộ thanh cao! Thời nay không chuộng gái đồng trinh nữa rồi.

- Cậu muốn khiêu khích hả? – Thần hộ vệ tình yêu vén váy trắng tinh, sẵn sàng nghênh chiến.

- Nhào vào đi! Ai sợ ai!

- Được lắm! – Rốt cuộc Xán Xán nổi giận – Khiêu cái gì mà khiêu? Hòa bình ổn định hiểu không hả?

Wa!… Hai vị thần biến mất. Chỉ còn lại Xán Xán với vấn đề của mình.

***

Đêm đã khuya, đèn đóm trên đường nối nhau tắt lịm, chỉ còn lại những vì sao lấp lánh trên không gian mênh mông. Trong PUB Hành lang thời gian tiếng nổi như cồn, màn đêm vừa được vén lên. Trong một góc bị ánh sáng bỏ quên, một bóng người ngồi bê trễ, ly thủy tinh trong tay lấp lánh màu đồ uống, ngón tay nhịp nhè nhẹ, ánh mắt xa xăm.

- Thưa ông chủ, có người tìm anh. – Trông vẻ người này có gì đó kỳ lạ.

- Không gặp.

Câu đáp dứt khoát, người kia hẫng ra:

- Nhưng mà…

- Nói không gặp là không gặp, được chứ? – Hôm nay tâm trạng anh không vui, khẩu khí nặng nề.

Người kia thè lưỡi sợ hãi lui đi, đến bên người mặc áo trắng đứng ở đó không xa, khe khẽ nói:

- Tiểu Bạch, tớ thắng rồi, đưa tiền đây!

Tiểu Bạch sa sầm mặt đưa tiền cho người này, song vẫn nuối tiếc, không phục:

- Ông chủ nói gì? Sao tớ lại thua?

- Ông chủ nói không gặp, tớ dám nói ngoa à?

- Cậu có nói với ông chủ là ai tới tìm không?

- Cậu quá ngốc đấy! Nếu ông chủ biết là người phụ nữ lần trước lại tới tìm, thì có thể không điên lên được không? Bọn mình sớm mất việc là cái chắc! – Người này khinh khỉnh lườm Tiểu Bạch.

- Cậu này gian thật! Cậu dám cược nếu ông chủ biết là cô ấy nhất định sẽ gặp chứ!

- Cậu nghĩ là ông chủ cũng ngốc như cậu sao? Nếu bạn gái cậu biết cậu liệt dương, cậu dám gặp cô ấy không?

Nói rồi cả hai cùng ngẩn người. Sau đó cùng cười sặc sụa, cười bật nước miếng. Liệt dương? Liệt dương! Ha ha ha ha ha…

- Hai người cười cái gì?

Từ xa xa nhìn thấy hai nhân viên ở quầy bar chụm đầu ghé tai, thầm thì to nhỏ, rồi cười sằng sặc không dứt, Cao Vũ cũng phần nào đoán ra họ đang nói gì.

- Ông chủ! – Hai người đang cười đến vỡ bụng lập tức cứng đơ mặt:

- Không… không có gì… Bọn em không cười anh… Ui da!

Tiểu Bạch ấp a ấp úng nói xong liền bị người bên cạnh đá ngầm cho một cái rõ đau.

Cao Vũ nhíu mày:

- Thế hả? Nói cho tôi nghe đi, nghe mà tôi cũng cười thì sẽ trả thêm lương cho mấy cậu.

Hai cậu chàng đều chưng hửng, lí nhí:

- Ông chủ ơi, nếu nghe mà khóc thì có bị cắt lương không ạ?

- Không cắt.

Hai người thở phào một hơi dài.

- Cũng không thưởng.

Wa wa, trái tim bé nhỏ thất vọng vỡ lả tả.

- Ông chủ à, cho chúng tôi thương lượng là không nói được không?

- Cũng được, vậy tôi cũng bàn với các cậu là lương tháng này không trả được không?

Hai cậu chàng đau khổ nhìn nhau, đành ấp úng tường thuật lại sự việc.

Cao Vũ nghe được một nửa câu chuyện đã biết người tới tìm mình là ai, anh gạt cậu nhân viên ra. Khi anh xông tới được trước mặt Xán Xán thì cô đang ngồi ngây ra với cốc nước đặt trên bàn, ánh đèn mờ tỏ mà lấp lánh vừa vặn che đôi môi sưng mọng của cô, chỉ thấp thoáng lướt qua lướt lại cảm giác tê dại trên môi. Cô đang nói với bản thân mình.

- Sao em một mình tới đây? – Cao Vũ chạy tới, ngồi xuống bên cô.

Xán Xán không đáp, chỉ chăm chắm vào ly nước, chất pha lê của cái ly long lanh lóa mắt, lay động rạng rỡ kích thích vào mắt cô.

- Xán Xán!

Cuối cùng cô cũng giật mình:

- Dạ?

Cao Vũ xót ruột lắc đầu:

- Em đến làm gì?

Làm gì? Xán Xán cúi đầu nghĩ một hồi, chợt ngẩng lên, ánh mắt kiên định:

- Em muốn uống rượu!

Cặp lông mày sắc nét có chút nhăn nhó, chăm chú quan sát gương mặt cô, sau đó ánh mắt dừng trên môi cô, ánh mắt anh tối lại:

- Muốn uống gì?

- Có gì mạnh thì mang ra đây!

Khẩu khí rất đĩnh đạc, Cao Vũ nhếch môi:

- Tiểu Bạch, pha một ly cocktail, loại mạnh vào.

- Ơ… – Tiểu Bạch bị cắt lương một tháng nhún vai khó hiểu, đi pha rượu.

Mẹ ơi! Từ nay chẳng dám đánh cược sau lưng ông chủ nữa đâu! Mất cả mạng chứ chẳng chơi!

Ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ trong veo được mang tới, trên mặt còn cắm một lát chanh, nhìn là biết có vị chanh.

Xán Xán chau mày:

- Cái này rất mạnh sao? – Cô đang cần mượn rượu để đầu óc quên hết đi, tốt nhất là ngày mai tỉnh lại tất cả lại như bình thường.

Cao Vũ gật đầu:

- Loại mạnh nhất đấy.

Xán Xán nâng ly rượu, vừa định uống lại có phần do dự:

- Càng mạnh… càng đắt hả?

Cao Vũ lắc đầu:

- Yên tâm…

Thế là cô yên tâm mạnh dạn uống một hớp, rất ngọt!

- Anh sẽ giảm cho em 80%.

- Bụp… – Một hớp rượu phun vào áo sơ-mi của Cao Vũ.

- Xin… em xin lỗi… – Phần vì xót của, phần vì thấy có lỗi, đúng là chó cắn áo rách.

- Không vấn đề gì. – Cao Vũ thản nhiên xua tay.

- Tiền giặt áo tính luôn vào tiền rượu là được.

Anh được lắm! Rất được! Quá được!

- Trả thì trả! – Nhận hai cú trời giáng, Xán Xán cuối cùng quyết định chơi hết mình đi – Nhưng phải nói trước cho rõ, em muốn ghi nợ!

- Không vấn đề gì. – Cao Vũ nhún vai, cuối cùng cũng có một nét cười trên miệng.

Cái giá của chơi hết mình là người có tửu lượng quá kém sẽ say một lần nữa.

- Mau mau lên, cô gái lần trước lại đang uống rượu đấy!

- Thật hả? – Một đống người mắt tròn mắt dẹt, trong mắt sáng rực vẻ hiếu kỳ, như ong vỡ tổ ùa tới, thì thầm to nhỏ phía sau.

Không lâu sau, quả nhiên tiếng chuyện trò vẳng tới, câu được câu chăng.

- Anh Cao Vũ, anh lại giảm giá rẻ rẻ một chút cho em được không? – Uống say vẫn không quên mặc cả.

- Được! Nhưng em phải nói cho anh biết vì sao em tới đây uống rượu?

Xán Xán lại gục xuống:

- Không muốn nói…

- Giảm giá 70%?

Nghiến chặt răng, không đáp.

- 80%?

Có chút dao động.

- Thôi, không muốn nói thì thôi.

- Em nói em nói! – Xán Xán cuống quýt – Là anh Noãn Noãn… anh ấy… anh ấy… – Cô chưa quá say, mím chặt môi, khiến đôi môi đã hơi tấy càng đỏ lên. – Anh ấy hôn em… – Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi bay, bị tiếng nhạc át đi, khiến người nghe không rõ nét.

- Nghe thấy gì không? – Đằng sau dãy ghế bành, một đám nghe lỏm chụm đầu nghiêng tai hỏi nhau.

- Hình như anh trai cô ấy không đồng ý bọn họ quan hệ! – Tiểu Bạch vừa bị trừ lương nghe rất cẩn thận, nếu mà nắm được thóp của ông chủ, biết đâu có thể giữ lại được tháng lương này.

Anh trai cô ấy biết rõ ông chủ bất lực? Cả bọn râm ran bàn tán:

- Thế ông chủ nói sao?

- Nghe không rõ, hình như hỏi cô ấy có thích mình không?

- Thế cô ấy trả lời sao?

- Ờ… hình như nói thích ông chủ, nhưng không lừa được anh trai… Còn nói phải đi… đi… phải rồi! Chạy trốn! Bọn họ muốn chạy trốn!

- Wa wa! Thật dũng cảm! Vì tình quên mình, bọn họ thật là quá vĩ đại!

Kỳ thực Tiểu Bạch nghe được ít xít ra nhiều, câu chuyện của hai người vốn thế này cơ:

- Em thích anh ấy đúng không?

- Ờ… – Xán Xán lại uống một hụm rượu, loại rượu này được pha tuy rất ngọt nhưng vị rượu rất mạnh, một hớp gấp mấy lần những hớp rượu vin. Càng say tự nhiên càng to gan. – Nhưng mà anh Noãn Noãn… Anh ấy không bao giờ thích em… – Cô nói rồi, trong ngực bức bối, lại chiêu một hớp rượu, ly cocktail nhanh chóng trơ đáy.

- Hết rồi! – Cô ngẩng đầu, mắt nhìn mông lung.

- Muốn nữa không? Anh bảo bọn họ làm cho em ly nữa.

- Không cần đâu, em tự đi lấy… – Cô nói rồi loạng choạng đứng dậy, khe khẽ kêu một tiếng, ôm lấy ngực, rồi say lịm đi.

- Ngốc ạ! – Trông cái người mà mình nhớ trong lòng như thế, Cao Vũ chau mày mà xót xa. – Chẳng biết giữ mình chút nào, chịu thiệt thì làm sao được? – Lời nói khe khẽ như là trách móc, hơn thế là cả xót thương.

Anh đứng dậy, nhè nhẹ ôm cô đứng lên. Lại nhẹ bẫng rồi.

- Cái cô ngốc không bao giờ biết chăm lo cho bản thân.

Thốt ra câu ấy rồi anh bế cô lên sô-pha.

- Các cậu làm gì thế? Sau ghế sô-pha có két tiền sao?

Đang chụm đầu nghe lỏm, cả bọn giật mình đánh thót, lập tức rối rít đứng lên, có kẻ to gan tiến lên giơ nắm tay về phía anh:

- Ông chủ! Cố lên!

Lại có kẻ bước tới:

- Phải đó, ông chủ! Hai người nhất định sẽ thành công! Tình yêu có thể chiến thắng tất cả!

- Ông chủ, em không nói gì đâu… – Tiểu Bạch nước mắt rưng rưng bước tới – Cái tháng lương của em coi như là tiền mưa sữa cho em bé về sau… Còn cả tháng sau nữa! Tiền lương tháng sau em cũng không lĩnh! – Không ngờ ông chủ ngày thường lạnh lùng vậy mà lại có một tình yêu kinh thiên động địa như thế, thật quá cảm động!

Cao Vũ mặt lạnh như tiền nhìn cậu chàng:

- Tốt lắm, làm khó cậu rồi.

- Cả tiền lương tháng này em cũng không cần, coi như… Quà mừng lễ thành hôn của anh chị.

- Cả em nữa! Cả em nữa! – Cả bọn tranh nhau rối rít bày tỏ niềm tôn kính với tình yêu vĩ đại tối cao.

- Mọi người đã có lòng như thế, thì xin cảm ơn. – Nói rồi, anh bế Xán Xán đi lên lầu.

Phòng làm việc của Cao Vũ nằm trên lầu của Hành làng thời gian, nói là phòng làm việc, thực ra là một cái ổ nhỏ có giường, có điện, ngăn nắp nghiêm chỉnh.

Khi anh mở cửa ra, bế Xán Xán vào phòng, người nằm trong lòng anh quẫy quẫy mình, cánh tay níu chặt cổ anh.

Ngọn đèn trang nhã tỏa ánh vàng, chiếu lên gương mặt Xán Xán, in bóng mờ mờ trên hai mắt. Anh ngắm kỹ đường nét trên mặt cô, đến khi ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mọng, anh bỗng lặng người.

- Anh ấy hôn em…

Câu nói như tiếng muỗi vo ve mãi bên tai anh, khiến cảm giác chất chứa trong lồng ngực càng lúc càng mạnh, lắng đọng đau buồn. Anh thấy bứt rứt đến khó chịu, cúi mình đặt cô nằm lên giường. Một cánh tay chợt túm lấy vạt áo anh.

- Đừng đi… – Xán Xán nhắm mắt, miệng rì rầm. – Đừng đi, đừng đi… – Nút áo ngực không biết từ khi nào đã bật ra một khuy, thấp thoáng vẻ thanh xuân, môi hồng mấp máy, mời gọi nồng nàn.

Đừng đi… đừng đi…

Âm thanh ấy như một lời ma mị giữ anh lại, anh cúi mình, cả thân hình cô ở dưới anh.

Với Cao Vũ, đây là cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có, lúc này, gương mặt họ kề nhau, môi dường như chạm môi, hơi thở hòa vào nhau mơn man trên hai khuôn mặt.

- Đừng đi…

Cô lại rên rỉ câu ấy, dường như gọi anh, cũng có lẽ… có lẽ thử xem?

Môi anh chạm vào trán cô, giữa hai hàng lông mày của cô, tiện đường lướt trên sống mũi…

- Đừng đi… anh Noãn Noãn…

Trong phòng lặng ngắt như tờ, độ cách âm tốt đến mức mọi thứ đều bị ngăn lại ở bên ngoài. Cũng như trái tim cô, mọi thứ khác đều bị đặt ra ngoài.

Âm thanh ấy vang lên, anh đứng ở cửa, nhìn lại lần cuối cùng, ánh mắt u tối mà tràn ngập âu yếm. Anh là một người không dễ động tâm, tình yêu trong mắt anh chỉ là cuộc vui theo đuổi nhau mà thôi, cho nên khi anh nhận ra mình dường như cũng thinh thích cô bé ngốc nghếch mà lương thiện, nhiệt tình này, anh đã chọn cách ra đi, muốn quên đi cái lần động tâm trong chớp mắt.

Nhưng anh nhận ra hoàn toàn không dễ dàng xóa bỏ như thế, mỗi lần gặp cô, cứ cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ hẳn lên, cảm giác này trước chưa từng biết tới. Anh đã đùa cợt, đã mơ hồ, đã dằn vặt và cuối cùng khi hiểu rõ cảm tình của mình, thì mọi thứ không còn kịp nữa. Trái tim cô ấy đã có một người khác, không thể thay thế.

- Xán Xán, phải hạnh phúc nhé, biết không?

Một tiếng nói nhè nhẹ vang lại trong căn phòng, cửa đã đóng vào, lập tức trong phòng lại yên tĩnh tuyệt đối. Người nằm trên giường trở mình, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, vẫn cứ rì rầm một câu:

- Đừng đi, anh Noãn Noãn…

Chương 60

Anh Noãn Noãn… Anh… Anh bị đụng xe thành phụ nữ à?

Khi Xán Xán tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Phòng vắng tanh, cô tỉnh rượu nhưng đầu óc vẫn quay cuồng, loạng choạng trở dậy, quýnh quáng ra mở cửa, lần xuống lầu.

Vì không phải là thời gian mở cửa đón khách nên tất cả vắng ngắt, bên dưới cũng không có ai.

- Có ai không? – Cô gọi to, cảm giác họng đau rát, càng lúc càng đau.

- Cô đã tỉnh lại! – Một tiếng nói từ quầy bar vang tới, Xán Xán ngoái nhìn, thấy một người từ quầy bar ló ra, vẻ mặt đau khổ nhìn cô.

- Anh là…

- Cô mà không tỉnh, chắc tôi chết mất. – Tiểu Bạch hai mắt sưng mọng ai oán nhìn Xán Xán, lòng thầm nghĩ từ nay về sau có nhìn thấy cô này nhất định phải tránh cho xa.

Xán Xán ngơ ngác:

- Tại sao?

- Thưa cô! Từ lúc đóng cửa bar đến giờ tôi phải ở đây chờ cô thức dậy, không khốn khổ được sao? – Cậu chàng nói rồi, chìa tay ra, trong tay là một vật gì đó. – Cái này ông chủ dặn tôi trao cho cô.

Ông chủ? Xán Xán ngẩn ra, lúc này mới hiểu anh chàng đang nói tới Cao Vũ, nên giơ tay ra nhận. Chỉ là một túi màu xanh, bên trong đựng mọi đồ đạc tùy thân của cô, ngoài ra còn có một hộp sữa, một gói bánh. Cô mở túi ra xem những đồ vật trong đó, phát hiện trên nắp hộp sữa có một tấm thiếp. Tấm thiếp màu vàng nhạt có đề mấy chữ bằng bút bi đen Ăn sáng rồi hãy đi, đừng quên rửa mặt.

Lần đầu tiên Xán Xán nhìn thấy chữ viết của Cao Vũ, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của anh, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, lời lẽ ngắn gọn nhưng cho thấy anh rất tinh tế, Xán Xán bất giác cảm động khôn xiết. Cô ăn bánh, rồi uống sữa, tiện tay cầm lấy điện thoại, chợt giật mình. Mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ một số lạ hoắc. Chuyện gì vậy? Cô đang rối bời thì điện thoại reo, vẫn là số ấy. Nhấn phím nhận, từ trong máy vang lên một giọng nói ngọt ngào:

- A lô, xin hỏi quý cô có phải là người yêu của Triệu Noãn Noãn không ạ?

Xán Xán sững sờ:

- Coi như… coi như là thế…

- Xin chào quý cô, anh Triệu gặp phải tai nạn xe, giờ đang nằm ở bệnh viện thành phố, mời cô lập tức…

Bụp…

Bình sữa rớt mạnh, Tiểu Bạch đang nằm rạp trên bàn quầy ngơ ngác nhỏm cổ lên, đã chẳng thấy bóng người, chỉ còn lại nước sữa trắng tinh văng tung tóe.

***

Sáng thứ hai, giờ cao điểm trong thành phố, lượng xe đông kinh khủng. Một người yếu ớt lao ra bên đường, liều mạng chặn một chiếc xe đang chạy. Tiếng phanh rít lên, bác tài xế từ trên xe nhô vụt ra:

- Làm cái gì thế? Sớm ra đã muốn chết hả!

Cô gái xông lên:

- Bác tài ơi! Bệnh viện thành phố! Mau lên!

- Không đi!

- Xin bác đấy, bác tài! Tôi… Chồng tôi gặp tai nạn xe… – Cô cuống quýt, mắt đỏ vằn, mặt trắng bệch không còn giọt máu, ai nhìn cũng không nỡ từ chối.

- Sao không nói sớm! Mau lên đi!

Xe phóng như điên, trái tim Xán Xán càng lúc càng bị bóp nghẹt. Là lỗi của cô, lẽ ra hôm qua cô không nên kích động mà chạy thục mạng như thế. Nếu hôm qua cô ở lại cùng anh, thì anh đã không bị tai nạn xe, sẽ không…

Nước mắt cô ứa ra, chân tay lạnh toát, toàn thân run lên vì sợ. Bác tài xế đang dốc toàn lực cầm lái cũng không biết phải an ủi cô thế nào:

- Việc này… Cô đừng có lo, bây giờ y học phát triển, dù là sống thực vật cũng còn chữa khỏi cơ mà…

- Cô đừng khóc! Tôi… tôi không lấy tiền xe của cô đâu!

Xe dừng ở cổng bệnh viện thành phố, Xán Xán bò từ trong xe ra, chạy với tốc độ nhanh nhất tới sảnh lớn, xông vào quầy tiếp đón:

- Ở đây có phải có bệnh nhân tên là Triệu Noãn Noãn, nằm ở đâu ạ? Mau chỉ cho tôi! Mau đi…

Cô y tá nở nụ cười mỉm đầy chuyên nghiệp:

- Tôi sẽ tra tìm, xin đợi một chút.

- Thưa cô, cô nhanh một chút được không ạ? Xán Xán cuống quýt phát điên lên được.

Cô y tá thong thả ngẩng lên:

- Xin hỏi bệnh nhân tên là gì?

- Triệu Noãn Noãn, làm ơn nhanh lên, nhanh lên!

- Thưa cô, xin hỏi cô có phải là người nhà bệnh nhân?

- Vâng! Nhanh lên với!

- Xin hỏi cô tên gì?

Xán Xán rốt cuộc phát khùng lên:

- Này! Tôi bảo cô nhanh lên, cô hỏi tên tôi làm gì?

- Xin lỗi, Nhà nước quy định…

- Quy định cái đầu cô ấy! Cô mà không chỉ cho tôi anh ấy đâu, tôi sẽ đi báo là bệnh viện các cô làm ăn kém hiệu quả, tác nghiệp lề mề, thái độ đáng ghét, y tá xức nước hoa quá đậm…

- Phòng 436!

Xán Xán vừa nghe lập tức co cẳng chạy thẳng lên tầng bốn. Khi cô chạy tới được phòng 436, cửa phòng đang đóng, tim cô càng đập hối hả, vừa định thò tay đẩy cửa thì từ bên trong bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.

- Wa…

Là tiếng kêu đàn ông. Chẳng lẽ… Tim Xán Xán càng thót lại, đang không biết làm sao, cửa bỗng bật mở, sau đó một bóng người xông ra. Xán Xán không đề phòng, cả hai va phải nhau. Cô rơi bịch mông xuống đất. Không màng đau đớn cô mở to mắt nhìn, ánh mắt người đàn ông hốt hoảng nhìn thẳng vào cô. Không phải Triệu Noãn Noãn. Trong khoảnh khắc, ánh mắt từ hốt hoảng chuyển sang tuyệt vọng, sau đó anh ta quay đầu, co cẳng chạy mất dạng. Xem phản ứng của người đó, lẽ nào… anh ta là người tình của Triệu Noãn Noãn? Triệu Noãn Noãn chẳng lẽ… Cảm giác bất

an khiến không kiềm chế nổi, cô đứng dậy nhanh như chớp:

- Anh Noãn Noãn! – Vừa khóc vừa đạp cửa xông vào, phi đến bên giường bệnh khóc tướng lên. – Anh Noãn Noãn, anh không thể chết! Đều là lỗi của em! Em hại anh rồi! Anh chết rồi em biết phải làm sao? Em phải làm vợ góa hay sao?... Anh Noãn Noãn…

Vừa khóc vừa sờ soạng. Thôi rồi, thôi rồi, ngực anh Noãn Noãn đầy đặn mềm mại thế.

- Thưa cô, xin cô đừng sờ ngực tôi nữa, được không? – Một âm thanh lạnh lẽo cất lên, tiếng khóc im bặt, Xán Xán chan chứa nước mắt mù mờ ngẩng đầu, nhìn kỹ người trước mặt.

- Anh Noãn Noãn… Anh… anh bị đụng xe đến nỗi thành đàn bà rồi à?

Người phụ nữ trên giường trừng mắt, cuối cùng đã quá sức chịu đựng:

- Có cô mới bị đụng xe hóa thành đàn bà ấy! Cả nhà cô bị đụng xe hóa thành đàn bà thì có! – Phẫn nộ quá mức, người phụ nữ hừ một tiếng, nhanh chóng trở mình, thẳng cổ rời khỏi phòng bệnh.

Xán Xán đứng tại chỗ ngơ ngẩn cả người.

Còn Triệu Noãn Noãn?

- Ha ha ha ha ha…

Cuối cùng, người đứng sau rèm xem hết màn kịch cũng nhịn không nổi, cười phá lên, đến nỗi ho sặc sụa, rồi lại cười.

Anh Noãn Noãn? Xán Xán rốt cuộc cũng thốt lên được câu này.

Wa!… Tấm rèm được vén lên, hóa ra đằng sau rèm còn có một giường bệnh nữa, Triệu Noãn Noãn đang ở đó ôm bụng cười ngặt nghẽo:

- Xán Xán… sao lại… sao lại có người ngốc như em thế hả? Đụng xe biến thành đàn bà?... Ha ha ha ha ha…

Đột nhiên anh dứt cười, ánh mắt họ giao nhau.

- Em khóc sao? – Anh không cười nữa, nhìn thấy mắt cô đỏ lựng, tim đau đớn. Không ngờ cô ngốc này mới vừa kêu khóc… Rốt cuộc cũng là thật. Cô ấy khóc! Cô ấy khóc vì anh! – Đừng khóc! – Anh vội vàng từ trên giường bước xuống, chỗ bị xe va quệt vẫn còn đau, đầu cũng choáng, nhưng anh vẫn ôm trúng cô, rất chặt. – Khóc cái gì? Có gì phải khóc chứ? Anh vẫn ở đây mà! Đừng khóc nữa… ngoan nào…

Càng an ủi, người trong lòng anh càng khóc dữ hơn, lúc đầu còn nức nở, dần dần òa lên, Xán Xán như đứa trẻ bị oan uổng khóc tu tu, nước mắt ướt đẫm bộ quần áo bệnh nhân, từng giọt rơi lã chã liên tục.

- Anh láo toét, láo toét, đồ lừa đảo! Anh… anh làm em sợ chết được… hu hu…

- Đừng khóc, đừng khóc… – Anh dịu dàng xoa xoa lưng cô – Anh láo toét, anh láo toét, anh là đồ lừa đảo… ngoan nào, đừng khóc nữa mà…

- Tất cả là lỗi của anh… Hu hu hu… – Xán Xán vẫn khóc.

- Ừ, là lỗi của anh! Đều do anh sai cả! Đừng khóc, đừng khóc nào… – Cứ khóc như thế, anh cũng chẳng biết phải làm gì, cuối cùng anh thì thầm bên tai cô: – Ngoan nào, anh sẽ đền em được không?

Tiếng khóc rốt cuộc cũng yếu đi, cả khuôn mặt vừa khóc não nề ló ra từ ngực anh, mắt híp lại, mũi đỏ ửng, môi càng thảm hơn.

- Đền… thế nào? – Âm thanh đứt đoạn, cơ thể vì khóc dữ quá vẫn chưa hết run rẩy.

Anh chau mày:

- Nói đùa thôi.

Lắm lời! Đúng là đồ láo toét, Xán Xán nổi giận:

- Đùa thế nào? Anh phải đền em chứ!

- Ừ ừ ừ! – Anh dẩu môi, ánh mắt âu yếm như nước hồ thu. – Tô Xán Xán, em cưới anh đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx